Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64


Edit: Michellevn

Nếu là người của Bùi Hi Mạn, Chu Lăng trái lạikhôngcăng thẳng như thế.

Bùi Hi Mạn kiakhôngcó lá gan cướp của g·i·ế·t người, cáicôta luôn nghĩ đến chẳng qua chỉ là gia sản, bình an vôsựnhiều năm như vậy,thìđãđủ để chứng minh.

Huống hồđãtheo dõicôlâu như thế, nếu muốn làm gì, phỏng chừngđãđộng thủ từ lâu.

Có lẽ muốn tìm cơ hội túm được nhược điểm gì đó củacô. Nhưngđãlàm hết mức, cũng chỉ phí công.côtakhôngbiết nội dung di chúc, cũngkhôngbiết là năm sausẽlàm công chứng, đến lúc công bố tin tức, biểuhiệncủacôtasẽthế nào đây.

Chu Lăngkhôngrảnh mà bận tâm vềcôcongáiriêng này, chuyện quan trọng nhất vớicôbây giờ là cùng Hướng Nghị chuẩn bị bữa tiệc năm mới.

Thịt kho, cá chiên, nhào bột mì, trộn nhân bánh sủi cảo,mộtmình Hướng Nghị ôm hết tất cả,côthìkhôngbiết gì cả, nhưng lại bướng bỉnh muốn chen vào hỗ trợ, mặc áo len đỏ bà cụ tặng lần trước, buộc tạp dề mới mua ở siêu thị, tràn đầy hứng khởi đến " quấy rối"

Lại thêmmộtlần, lúcđangrửa chén bịcômở nước mạnh bắn tung tóe lên mặt, Hướng Nghị dùng mu bàn tay lau lau mặt, hết sức cạn lời:" Chu Lăng, em cố ý phảikhông."

" Gọi cả họ em ra chi zdậy," Chu Lăng cười hì vì vặnnhỏvòi nướcđimộtchút," Nghe cứ như làanhlại muốn đánh em á."

Chẳng ngờ lời riêng tư giữa vợ chồng son, đúng lúc bị Tiền Gia Tô đói bụng đến nhà bếp tìm đồ ăn nghe được, lén lút nhónmộtmiếng cá hố mới vừa chiên xong, vừa kinh ngạcnói:" Thiệt hay giả hả!anhhọ đánh chị á?anhấy thế mà bạo lực gia đình sao?"

" Ừa!" Chu Lăng quay đầu, gật mạnh cái rụp," Đánh còn rất hung dữ nữa."

Hướng Nghị liếc nhìncôbó tay,khônglên tiếng.

"Lợi hại!." Tiền Gia Tô tinh ý đâu dễ để mình bị lừa gạt, thầm nhủ, chính chủ bị đảo ngược chứ gì, trông bộ dạnganhhọ thê nô thế kia,khôngbị vợ bạo lực gia đình cũng là hên rồi. Song ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra lên án,"anhhọ à,anhvậy làkhôngđúng rồi đó, mắng chửi hai câu là được rồi, sao mà có thể đánh người ta chứ, đâykhôngphải là xỉ nhục gia phong nhà chúng ta sao? Tết nhất rồi,anhcũng nên suy nghĩ chín chắn môt chút."

nóixong, lại nhón mấy miếng cá hố mới ra lò, thổi phù phù, lắc lư ra khỏi phòng bếp.

Hai tay cậu đều bị chiếm giữ, chẳng còn tay mà đóng cửa nữa, Chu Lăngđangđịnh đóng cửa lại, nghe thấy giọngnóiTiền Gia Tô truyền vàorõnét:" Chị Lăngnóianhhọ đánh chị ấy."

Bà cụ và bàcôđanggọt vỏ khoai langnóichuyện qua lại, nghe vậy cùng dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc. Hai giây sau, bàcôphụt ra tiếng cười:" Đừng có mà tào lao."

Bà cụthìchú ý tương đối tỉ mỉ hơn, hỏi mà cười tít mắt:" Đánh ở đâu hả?"

"Chắc là dùng mặt mình đánh vào tay chị ấy đấy." Tiền Gia Tô vừa cắn miếng thịt bò nóng hổi vừanói.

Trong phòng bếp, Chu Lăng vịn tường cườikhôngdừng được.

Hướng Nghị liếccô,đitới, mặt mày vô cảm đóng cửa lại.

Phong tục cửa người miền Bắc là đêm ba mươi, mùngmộtTết ăn sủi cảo. Bà cụ ăn chay, nên hàng năm đều phải nhồi hai loại nhân, nhân mặn là thịt heo rau cần, và nhân chay là cà rốt rau hẹ trứng.

Làm sủi cảo là quá trình chung sức hợp lực của cả nhà, Hướng Nghị nhào bột, ông dượng cán vỏ bánh, bàcôvà bà nội phụ trách gói bánh, chân sai vặt Tiền Gia Tôthìtrông coi nấu, Chu Lăngthìgiã tỏi theosựchỉ đạo của đại đầu bếp Hướng.

Phảinóirằng đại đầu bếp Hướngthậtsựlà loại hình tuyển thủ toàn năng, trộn nhân sủi cảo vô cùng ngon, thịt nhiều mà lạikhôngngấy.

Chu Lăng ômmộtbát vừa ăn vừa đút choanh, đợi có mẻ nấu mới, lạiđimúcmộtbát. Hướng Nghị đưa mắt ngắm nhìn vòng eocô, bịcôpháthiệnra:" Gì đây, lại chê em béo hả?"

"khôngbéo." Hướng Nghịnói," Thịt đều tăng ở những chỗ nên tăng."

Ông dượngđangcán vỏ bánh bên cạnh khụmộttiếng.

Chu Lăng cườiđira ngoài.

Sau bánh chẻo,thìlà tiết mục cố định hàng năm -----cắn hạt dưa xem Xuân vãn ( gặp nhau cuối năm).

Vớisựphát triển của ngành giải trí trong nước, các tiết mục giải tríđãkhôngcòn thiếu thốn nữa, xuân vãn chống chỏi siêu phàm qua nhiều năm, chú ý gây cười của mọi người ngày càng cao, ngược lại,sựthú vị của xuân vãnthìgiảmđirất nhiều, nhưngkhôngthay đổi chính là bầukhôngkhí tưng bừng vui vẻ cả nhà ở cùng nhau.

Điều này đối với Chu Lăng mànóilại làmộttrải nghiệm đặc biệt, ghế sô phakhônglớn, sáu người cùng làm tổ trong 3 tấm thảm len, chật chội mà thân thiết.

Tiền Gia Tô hết sức phong cách đàn ông để bà ngoại dựa lên người cậu, quan sát qua lại, đột nhiênnói:" Nếukhôngngày mai đưa c·h·ó đến đâyđi, nhốt trong cửa hàng đáng thương quá à."

" Nhị Ngốc quậy phá lắm,sẽcắn hỏng đồ gia dụng." Chu Lăng lưỡng lự.

côcũng thương lắm chớ bộ, mấy ngày naymộtngày ba bữa đúng giờđiđưa đồ ăn, vì để bù đắp cho hai con c·h·ó,đãtăng thêm vài món đồ chơi mới, đồ ăn vặt cũng cho rất nhiều.

" Đưa đến đâyđi." Bà cụnói," Tết đó, nhà chúng ta bao nhiêu là người trông nom,khôngcó gì đâu."

"Ngày mai cháuđiđón chúng nó liền!" Tiền Gia Tô hưng phấn rút điện thoại di động ra," Bà ngoại, cháunóivới bà nè, hai con c·h·ó này đángyêucực kỳ luôn, cháu cho bà xem ảnh nè....."

So với Chu Lăng cậu trái lại còn để tâm hơn, sáng mùngmộttinh mơ,đãthay quần áo mới từ sớm,điđến cùng với ba mẹ cậu, lần lượt gõ cửa phòng bà ngoại và Hướng Nghị. Vừa gõ vừa hô lên nhịp nhàng:" Chúc mừng năm mới!Chúc mừng năm mới! Đại gia đến phát lì xì cho mọi người."

Vừa dứt lời, bà cụ liền từ trong phòng bước ra, mặc áo khoác bông màu đỏ vàđiđôi bốt Chu Lăng mới mua cho mấy ngày trước, mái tóc giả được chải mượt mà.

" Ây dô, đây là bà cụnhỏnhà ai á, sao mà xinh đẹp thế này?" Tiền Gia Tô cợt nhả chọc ghẹo bà vui vẻ," Bà ngoại à, năm mới vui vẻ! Chúc bà thọ hơn cả đội trưởng Mỹ!"

" Đội trưởng Mỹ là gì?"

"Chính làmộtngười sống lâu cực kỳ, sống trăm tuổi luôn, lại còn xinh đẹp như hoa."

"Ò ò ò, được! " Bà cụ cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu, lấymộtbao lì xì trong túi ra cho cậu," Hôm nay bà ngoạikhôngcó tiền, cho cháu lì xì ít, cầu cho vui vẻ nhé."

Tiền Gia Tô lại nhét trả về cho bà, vô cùng hiểu chuyện mànói:"khôngcần cho cháu, sau này cháu phát tiền mừng tuổi cho bà."

nóixong lấy ramộtbao lì xì từ trong túi áo lông," Tang tang tang ----!"

Bao lì xì này còn khá dày nữa, bà cụ cười nếp nhăn đầy mặt, cảm độngnói:" Ây dô, Tiểu Hâm nhà chúng ta thoáng cáiđãtrưởng thành rồi."

Bàcôkhôngvui rồi nha, trừng mắt với ông con trai nhà mình:"khôngcó mẹ mày hả?"

" Đừng sốt ruột mà." Đại gia Tiền lại móc ramộtcái, vô cùng kiêu ngạo mà lắc lắc," Này, lấyđitiêu xài!

Vừa đưa xong, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Hướng Nghị cào tócđira ngoài:" Củaanhmày đâu?"

Tiền Gia Tô trợn trắng mắt:"anhquỳ xuống dập đầumộtcái cho emthìem phát choanhliền."

Hướng Nghị thuận tay gõ lên đầu cậumộtcái, đánh xong cảm thấy đầu năm mới mà như vậythìkhôngtốt lắm, lại thuận thế xoa xoa đầu cậu. Chúc Tết mấy vị trưởng bối xongthìđivào toilet rửa mặt.

Chu Lăng theo sauđira, dung nhan tươi đẹp, thần sắc lại vô cùng tốt, nước da hồng háo sáng bóng, đôi môi đỏ rực, vừa nhìn liền biết trước đókhônglâuđãxảy ra chuyện gì.

Mới sáng sớmđãhưng phấn như vậy, Tiền Gia Tô chậc chậc.anhhọ quả nhiên làmộttên cầm thú.

" Cho chú họ này." Tiền Gia Tô mỉm cưới nhét cho cậumộtbao lì xì,côcòn tự tay viết chữ bêntrên:----Chúc bạn học Ba Kim năm mới hồng hồng hỏa hỏa, mọi chuyện trôi chảy.

(*)Hồng hồng hỏa hỏa (Thành ngữ) Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.

"Cảm ơn chị dâu họ!" Tiền Gia Tô cười hì hì, hài lòng thỏa dạ cất bao lì xì vào trong ngực.

Bà cụ cũng chuẩn bị chocôbao lì xì, còn chưa kịp lấy rađãbị Chu Lăng đẩy trở về, lấy ra của mình hai cái, cườinói:" Cho bà nội và bàcô, sau này tiền mừng tuổisẽdo chúng con phát cho mọi người. Chúc bà nội khỏe mạnh bình an, càng nhiều tuổi càng xinh đẹp ; Chúccôvà dượng vạnsựnhư ý, buôn bán thịnh vượng!"

Khâu mừng tuổi kết thúc, Hướng Nghị và ông dượngđichuẩn bị bữa sáng, Chu Lăng và Tiền Gia Tô cùng nhau ra cửa, đến cửa hàng đón c·h·ó.

Hai người mỗi tay dắtmộtcon, kéođinhư giótrênđường phố chẳng có mấy người. Ngày tết quan trọng nhất, cửa hàngtrêncả con phố đều đóng cửa, chỉ còn lại những hình ảnh năm mới đầy tươi sáng.

"Như nàythậttốt!" Tiền Gia Tô dắt Nhị Ngốc, bỗng dưng bùi ngùimộtcâu.

Thời điểm cậu ngốc nghếch tiếp nhận đơn hàng "buôn bán " kia,thậtsựkhôngngờ rằng, cómộtngàycôsẽtrở thành vợ củaanhhọ,mộtthành viên của gia đình mình.

anhhọ vẫn luôn mắng cậu đần độn, màkhôngthử nghĩ coi, nếukhôngphải là mình dâng tặngkhôngvụ lợi,thìvới cái tính cách nhàm chán đó củaanhấy, tìm sao được bà xã tốt như vậy chứ!

"Đúng vậy," Chu Lăng cũng thởmộthơi, ý cườihiệnlêntrênmặt, "thậtlà tốt....."

Tiền Gia Tônói:" Chị Lăng, em cảm thấy chị là quý nhân, là ngôi sao may mắn của gia đình em. Từ lúc gặp chị rồi, hình như nhà em cái gì cũng tốt lên. Sức khỏe bà ngoại ngày càng tốt, emthìtìm được cách kiếm tiền, cònanhhọthìcuối cùng cũngkhôngphải làm lão lưu manh."

"thậtthế à?" Chu Lăng cười rộ lên,côvẫnkhôngbiết,thìra mình cũng có ý nghĩa như vậy." Em cũng là quý nhân của chị."

Tiền Gia Tô cười hi hí:" Vậy chúng ta quý trọng lẫn nhau."

Lúcđivào đầu hẻmnhỏ, đột nhiên Chu Lăng sững lại, nụ cườitrêngương mặt dần dần biến mất.

Đầu hẻm đó,mộtngườiđangđâm đầuđitới, áo khoác liền mũ và quần jean dơ bẩn đến nỗikhôngnhìn ra màu sắc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mũ len cũng đội lệch, cổ áo rủ xuống, chỗ xương quai xanh mơ hồ có thể thấy đượcmộtchút hoa văn hình xăm.

hắncúi xuống khạc đàm lên mặt đất, giương mắt lên, quầng mắt thâm đen, râu ria lộn xộntrêncằm, nét mặt đờ đẫn.

Ánh mắt rơi lên hai người phía trước, bước chânhắnta khựng lại, con mắt híp lại, sau đóhiệnramộtnụ cười nham hiểm khiến người ta cảm thấy khó chịu cực độ, vốnđangvội vã lại bước chậm lại.

Hoa ca có tiếng xấu xarõràng, Tiền Gia Tôđãnhận ra,khôngngờ mới Tết ra mà có thể đụng độ ở chỗ này,thậtsựlà xui xẻo.

Trong con hẻm này ngoài họ rakhôngcó người thứ tư, vẻ tươi cười ghê tởm kia hiển nhiên là hướng về hai người họ rồi. Tiền Gia Tô cau chặt mày, kéo c·h·ó thay đổi vị trí, nghiêng người che chở Chu Lăng vào cạnh bờ tường.

Cậu tính lách qua,khôngngờ Hoa ca xông thẳng tới chỗ hai người họ.

Tiền Gia Tô tứcthìcăng thẳng, tên ngu xuẩn này muốn làm gì đây?

Giờ phút này cuối cùng Chu Lăng cũngđãchắc chắn, cái nhìn tiếp xúc ngắn ngủi lần trước đó, cũngkhôngphải là mình ảo giác.

Người này đối vớicôcó ác ý.

" Đâykhôngphải là con ghệ của thằng sửa xe kia sao?"hắndùng đầu lưỡi l**m môi dưới, ánh mắt b*nh h**n," Xem ra thằng sửa xekhôngđược rồi, ngay cảmộtcon đàn bà mà cũng đútkhôngno.mộtlần chơi cả haianhem, sướng chứ hả?"

Tiền Gia Tô lập tức nổi điên:" Mẹ nó, miệnganhsạchsẽchút cho tôi!"

Hoa ca "phi"mộttiếng, hiển nhiênkhôngđể cậu vào mắt, cứ thế mà lấn tới.

Tiền Gia Tô vươn cổ lên nghênh chiến,thậtra trong lòng thắc thỏm muốn c·h·ế·t, đánhkhônglại là chuyệnnhỏ, nhưngkhôngthể đểhắnta sàm sỡ chị Lăng.

anhhọ đâu rồi? Cứu mạng mau!

Chu Lăng bên cạnh câu bỗng nhiên vươn tay ra túm lấy cánh tay cậu, rất bình tĩnh ngăn cậu lại, sau dó ngồi xổm xuống, ôm Pomeranian lên, rồi vỗmộtcái lên cái mông chắc nịch của Nhị Ngốc.

Từ lúc con người có cái mùi bất thiện này từng bướcmộttiến lại gần, Nhị Ngốc vẫn luôn hầm hè nhe răng phòng bịhắnta, biểu cảm hung dữ, tạo ra tư thế sẵn sàng tấn công. Giờthìnhận được mệnh lệnh của chủ nhân, chú c·h·ó to lớn vận sức chờ phát động lập tức sủa " gâu!"mộttiếng rồi lao về phía trước.

Dây dắt c·h·ó bỗng nhiên bị kéo căng, Tiền Gia Tôkhôngđề phòng, suýt nữathìbị kéo ngã xuống, dây dắt bị tuột khỏi tay.

Phía sau Hoa ca nhanh nhẹn lùi ra sau, nhưngrõràng làkhôngcó nhanh bằng tốc độ tiến công của c·h·ó, trong chớp mắt Huskyđãdũng mãnh vọt tới trước mặthắnta, há mồm hướng bắp chânhắnta mà cắn.

hắnta nhanh chóng rụt chân lại, tránh được nguy cơ từ hàm răng sắc nhọn, chỉ cắn lấy ống quần. Phản ứng củahắnta cũng nhanhcôcùng, lấy chân hướng về phía cổ con c·h·ó đạpmộtcách hung ác,mộtcước đạp nó ra.

Nhân lúc nó lại bổ nhào lên phía trước, nhanh chóng lùi xa lại mấy mét.

Husky bị Chu Lăng mở miệng gọi lại kịp thời, đứng tại chỗ gầm lên ầm ầm, thanhâmcao vút, khí thế như lửa, rất có lực uy h**p.

" Đệch!" Hoa cakhôngdự đoán được có c·h·ó này mạnh như vậy,khôngdám tiến lên nữa. Trừng mắt nhìn họ thâm độc, lau lau mũi, xoay người bướcđi.

Ngườiđixa rồi, Husky vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm hướng đó, tiếng gầmnhẹvang lên trong cổ họng.

Chu Lăng xem xét tỉ mỉmộtlượt, xác nhận nókhôngbị thương mới an tâm.

Con c·h·ó to lớn uy phong lẫm liệt lại thừa cơ làm nũng, làm giống như bị thương, kêu ư ử đáng thương, móng vuốt lớn bám lên ngườicô: Suy yếu lắm, muốn bếđimà.

" Ma makhôngbế nổi con đâu, để về nhà ba ba bế nha." Chu Lăng xoa xoa đầu nó, rồi thơmmộtcái, xem như ban thưởng.

Tiền Gia Tô ngồi xổm xuống khích lệ nó:" Nhị Ngốc hôm nay giỏi quá! "

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64