Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63
nóixong đưa nước trái cây trong tay mình chocôấy.
Ở bên Hướng Nghị mỗi ngày,khônglo lắng về vấn đề an ninh, nhưng nếukhôngtrarõtình hình, trong lòngcôsẽkhôngyên ổn.
Hai người bất hòa lại tranh cãi ầm ĩ,khôngkhí bàn ăn nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Có mười giây đồng hồ mà?
khônglâu sau, Chung Niệm Đồng mặc áo khoác màu đỏ, váy len dạ ngắn giày danhỏ, cột tóc cuộn tròntrênđầu trẻ trung và đángyêu, căng tràn sức sống xuấthiệntrong quán lẩu.
Lời qua tiếng lại, từ trong đối thoại của hai người họ, bàcôđại khái nghe ra được, cũngđãyên tâm, xem ra con trai ngốc nhà mình cũngkhôngthựcsựlàm tổn hại congáichưa thành niên nhà người ta.
Phía saucôtrống trơn, cũngkhôngcó bóng người, Hướng Nghị nhíu mày nhìn lại, tầm mắt đảo qua góc tường mờ tối phía cuối hành lang -- ở đóẩnnấpmộtngười hoặc vài người đều dư sức.
Dáng dấp nàythìmới nhìnđãbiết là học sinh, bàcônhướng mày, ở dưới mặt bàn hung hăng nhéo thằng con nhà mìnhmộtcái.
Hướng Nghị giơ tay chomộtcái tát nữa:" Còn tái diễn nữa làanhcưỡng đấy!"
" Đệch! " Cái mông giống như bị chia năm xẻ bảy, cậu đau đến độ gương mặt móp méo, " Cái con bé thần kinh này."
Tới quán lẩu, mọi người vào ngồi, lúc đại gia Tiềnđangtrưng cầu ý kiến cả nhà để gọi mónthìđiện thoại di độngtrênbàn đổ chuông. Cậu cầm lên nhìn, nét mặt thay đổirõràng, chỉnh tắt tiếng, màn hình chuyển sang trang khác, rồi đặt trở lại.
Tầm mắt Hướng Nghị cũngkhôngdừng lại quá lâu, đảo qua đảo lạimộtlátthìdừng lại, ôm Chu Lăng xoay ngườiđivề nhà.trênđườngđiđều để ý đề phòng phía sau lưng, nhưngmộtđường an toàn về đến nhà, cũngkhôngcó bất cứ động tĩnh gì.
Hướng Nghị đè lên ngườicô, nghiêm trangnói:" Lần sau mà có về muộn nữa, gọi điện thoại choanhđiđón em. Nếuanhkhôngở nhà,thìgọi cho tiểu Hâm."
" Chị cẩn thận vớicôcongáiriêng kiamộtchútđi, hôm đó em nghe lén ba mẹ emnóichuyện, họnóiChung Niệm Vi cũng là bịcôta lợi dụng, ngày chị chở em mà bị chụp hình đó, chính làcôta cho Chung Niệm Vi."
mộtđám người bừng bừng khí thế, trông có vài phần rất giốngđiăn cướp. Chu Lăng ít khi dạo chơi siêu thị, đặc biệt là cùngmộtđại gia đình, cứ hai bước chân là lại dính vào nhau, cảm giác khá thú vị.
Lúc cùngđitính tiền, Hướng Nghị và Chu Lăngđicuối cùng, ngang qua nơi nào đó, bỗng dưnganhdừng lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua các kệ đầy màu sắc, vươn tay cầm lấymộthộp, ném vào trong xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CHung Niệm Đồng chọc chọc mũi chân xuống đất, buồn bực than thở:" Còn học cái rắm á, qua năm là mẹ emsẽđưa em ra nước ngoài rồi."
Vừa rồi quá căng thẳng, cứ thế mà lao thẳng vào trong lònganh, mùi rượutrênngười chắc bịanhngửi được rồi. Chu Lăng chột dạ sờ sờ mũi:" Em muốn tản bộmộtchút......"
" Bị em dọa đấy." Hướng Nghị kéocôvào lòng, lòng bàn tay vỗ vỗ lên lưngcô. Bằng cái ôm này, trái tim rốt cuộc cũng hạ cánh an toàn,anhthởnhẹnhõm trong im lặng.
Ánh đèn vàng mờ tối từ hai phía đầu hồi chiếu xuống, kéo dàitrênmặt đất cái bóngthậtdài - - làcô, dãy nhà lầu, và cả bụi cây đung đưa.
Tóm lại hôm nay, công chúanhỏănthậtsựthỏa mãn, chơi đùa vui vẻ, trước lúc rờiđi, hảo tâm cho Chu Lăngmộtlời khuyên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọngnóithuần phác của Hướng Nghị truyền qua sóng điện lưu:" Về chưa hả?"
côbé này cũng là rảnh đến loạn, thích trêu chọc Tiền Gia Tô chơi thôi, sau đóthìcũngkhônggây phiền cậu nữa, ngoan ngoãn mà ăn lẩu.
Mẹcôta rất nghiêm khắc, loại đồ lẩu nàykhôngcho phép ăn nhiều, hiếm lắm được ănmộtlần, cũng là ăn ở nhà, bảo mẫu làm theoyêucầu của mẹ, mùi vị nhạt nhẽo kinh được,khônghề ngon chút nào.
Chu Lăng liền an tâm ngay lập tức, nhưng vẫnkhôngnới lỏngsựcảnh giác của mình,mắt kính trong nháy mắt nhìn chăm chú vào hình bóng cuối cùngkhônghềrõràng kia."anhvẫn chưa ngủ sao?"
Chu Lăng vẫnđangđứng tại chỗ, cầm điện thoại, bị tiếng động phía sau làm cho kinh hãi, quay đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớnđangđivề hướngcô.
" Xin lỗianh,đãdọa đếnanhrồi." Chu Lăng vỗ vỗ lưnganh, quay đầu nhìn lướt về phía cái bóng, hạ giọngnói," Hình như có người theo dõi em..."
Rời khỏi bộ đội nhiều năm, lần nữaanhlại dùng đến tốc độ chạy cao nhất củasựchuẩn bị chiến đấu, trong bóng tối, giống nhưmộtcon báo săn phát huy thể lực đến cực hạn, chỉmộtloángđãxông ra hành lang, vượt qua bồn hoa, xuyên qua khoảng sân giữa hai dãy nhà, chạy tớitrênlốiđinhỏ.
Mới sáng ra bàcôvà ông dượngđãtới rồi hô hào mọi người chơi mạt chược. Mấy ngày nay Chu Lăng gần nhưđãnắmrõkỹ năng chơi bài, hôm nay khá là may mắn, còn ăn được mấy ván.
Chung Niệm Đồng còn chưa kịpnóichuyện, Tiền Gia Tôđãtrừng mắt uy h**pcôấy:" Ăn cái gì mà ăn,côgiải thíchrõràng trước cho tôi, tôi đối vớicôbội tình bạc nghĩa lúc nào!"
" Vậy cháu ngồi chỗ này nhé."
Vừa nhìn thấyanh, nỗi sợ hãi và căng thẳngđãbiến mất hoàn toàn. Chu Lăng cất điện thoại di động,khôngquan tâm đến cái bóng khả nghi sau lưng nữa, chạy chầm chậm về phía Hướng Nghị.
Chu Lăng thoáng nghiêng đầu nhìn lướt qua:" Đến dãy số 4 rồi,anhxuống dưới đón emđi."khôngđợi Hướng Nghị đáp lời, lại bổ sung ngaymộtcậu," Đừng cúp điện thoại."
Edit: Michellevn
Hướng Nghị cong khóe miệng lên, lẳng lặng cười.
Tiền Gia Tô đứng ngồikhôngyên, giải thích với mẹ nhà mình cả nửa ngày, bà chẳng thèm phản ứng gì hết, cậu cuống quít đến độ đưa ánh mắt sang chị dâu họ Hướng cầu cứu. Chu Lăng nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Tuy rằng lúc nàykhônghề nhìn ra cái gì, nhưng Hướng Nghị vẫn có xu hướng tin vào trực giác củacôhơn.côkhôngphải người nhút nhát sợ tối, cũngkhôngdễ dàng phản ứng đột ngột như vậy.
nóixong vỗ vỗ tay, chảnh chọe mà quay người rờiđi.
Sáng sớm hôm sau thức dậy,côliên hệ trợ lý, kêucôấy mau chóng tìmmộtthám tử tư đáng tin cậy.
Sắp xếp bố cục hai dãy song song, khiến cho tình huống con đường ở giữa chỉ nhìnmộtcáikhôngxót gì, ánh sáng mờ nhạt, quãng đường trăm mét chỉ có chiếc bóngcôđơn củamộtngười phụ nữ.
Từtrênngười cậu Chung Niệm Đồng lồm cồm bò dậy, xìmộttiếng ghét bỏ:" Đồ thận hư nhàanh."
Hơn hai mươi bậc cầu thang của mỗi tầng lầu,anhtung người nhảy qua, hai bước liền vượt đến bậc cuối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đókhôngphải làcôảo giác, mà là người của Bùi Hi Mạnđangtheo dõicô.
Những lời vừa rồi CHung Niệm Đồngnói, cònđangquanh quẩn trong đầu, khiếncôkhôngkhỏi liên tưởng đến chuyện tối qua.
"........." Tiền Gia Tô hắc tuyến đầy đầu, che che mặt,khôngdám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của mẹ nhà mình.
Chuyện sau đó liền hoàn toàn thoát khỏisựkhống chế của Tiền Gia Tô, qua điện thoại, bàcôđãnhanh chóng đạt đượcsựđồng thuận vớicôgáibị " bội tình bạc nghĩa " kia, cũng gọicôấy tới tham gia bữa tiệc liên hoa gia đình.
"Quảng cáo mà con còn phải ghi chú người ta hử?" Bàcônguýt cậu, với tay cầm điện thoại lên, Tiền Gia Tô ngăn lạikhôngkịp, trơ mắt nhìn bà nhận điện thoại.
Lúc này Chu Lăng mới lấy lại tinh thần, đáp lại, xoay ngườiđiqua bên.
Sau khi vào cửa,anhliềnđingay đến phía cửa sổ phòng khách, tỉ mỉ quan sát khoảng sân phía dưới, im ắng,khôngcó người khả nghi.
Chu Lăngkhôngnhìn nổi nữa, mở miệng giải vây:" Lần trước may mà cócôgiúp đỡ, hôm nay đúng dịp mờicôăn cơm đáp tạ.anhGia Tô củacômời đấy, đừng khách sáo, hôm nay có thể tận tình làm thịt cậu tamộtbữa rồi."
" Biết rồi ạ." Chu Lăng đáp." Có thể thả em ra được chưa, Hướng lão gia? "
Vui vẻ chơi cả nửa ngày, ăn cơm trưa xong, Chu Lăng và Hướng Nghị lại lái xe chở mọi người cùng nhauđiđếnmộttrung tâm thương mại thuộc Đại Nguyên để mau sắm đồ dùng Tết. Trước đó Tiền Gia Tôđãcó thẻ mua sắm Chu Lăng cho hồi đầu tuần, con số rất ấn tượng.
Chu Lăng cũng cười phất phất tay. Chung Niệm Đồng mở cửa xe ra, rồi bỗng dưng dừng lại, quay người nhìn xung quanh. Nhìn thấy cái đầu vàng chóe lúc lắcđira từ trong quán lẩu, đôi mắt sáng lên, nâng giò chạy tới.
Ngày thường thân mật quan hệ hòa hợp gắn bó, cuối cùngđãcó tác dụng phát huy vào thời điểm này, đối với phản ứng củacô, Hướng Nghị đềurõnhư lòng bàn tay, vì vậy nhận thức sâu sắc vềsựcăng thẳng bất thường trongâmđiện củacô.
"Đồng Đồng, lại ngồi cạnh dì này." Bàcôcười gọicôấy, vừa kêu nhân viên phục vụ cho thêm ghế ngồi.
Bị bàcôtrông thấy, lập tức giáo d·ụ·c cậu ngay: " Cái thằng này, mẹ có dạy con như thế hả,khôngnhận điện thoại như vậy rấtkhônglịchsựđấy."
Chung Niệm Đồng dừng lại, rất nghe lời mà bước tới, khôn khéo gọicô:"Chị Chu." Sau đó nhìn về phía người đàn ôngđãtừng gặp trong vòng bạn bè của Tiền Gia Tô," Chàoanhrể."
"đangđợi em," Hướng Nghịnói," Đến đâu rồi?"
"A," Ánh mắt Chu Lăng lập tức né tránh," Y Y đưa em về."
Sau lưng lạnh buốt, gió đêm phất qua.
" Dạo mấy bướcthìanhkhôngthể ngửi ra được hả," Hướng Nghị lườmcô," Uống rượuthìuống rượu,anhcũng có đánh em đâu."
Có quỷ mới biết, trong mười giây ngắn ngủn này, trong đầuanhhiệnlên bao nhiêu là tình cảnh đáng sợ.
Nhưng, mục đích là gì?
Chu Lăng kéo cánh tayanh, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy hàng hóa chất đống giống như ngọn núinhỏ,mộthộp vuông màu xám bạc đặt ởtrênđỉnh, rất dễ chú ý. Chữ nghĩatrênhộp cũng khá gợi cảm, cảm giác xuyên thấu mát lạnh mỏng manh.........
Yên lặng như tờ, lỗ tai cảnh giác cao độ chỉ có thể nắm bắt được tiếng gió xào xạc, và tiếng chuông máy móc vang lên ngắt quãng trong điện thoại.
Tiền Gia Tô nghiếng răng:"côthikhôngtốt là docôngu ngốc!"
Chương 63
Taxiđãtới,côbé khoát tay," Emđiđây, sau này có duyên gặp lại nhé."
"khôngphải là do em loanhtức giận sao." Chu Lăng đáp dè chừng. Kể từ khi bệnh viêm dạ dày tái pháttrênđảo,thìHướng Nghịkhôngcho phépcôuống rượu ăn cay nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côđứng như vậy có hơi lâu, bên kia mọi người chờmộtlát, lên tiếng gọicô.
Chung Niệm Đồng cong đôi môi xinh đẹp, đứng bên cạnh Tiền Gia Tô," Cháu muốn ngồi vớianhấy ạ."
Sao mà..............nhanh như vậy?
Còn cho rằng cuối cùng cậuđãtiến bộ có bạngáikề bên rồi, ấy vậy mà kết quả lại là thiếu nữ vị thành niên.
"anhlợi dụng em xongthìkhôngđể ý tới em nữa,khôngphải bội tình bạc nghĩathìlà gì?" CHung Niệm Đồng gân cổ lên," Vìanh, bài thi em cũng thikhôngtốt, suýt nữathìbị mẹ em mắng c·h·ế·t."
Ba người đàn ôngthìđẩy xe mua hàng, theosựchỉ huy của bà nội, cùng chọn lựa mua hàng, cả ba xe đều đầy ăm ắp, được mùa bội thu.
" Sao màanhnhanh vậy! "côgiang hai cánh tay cho Hướng Nghịmộtcái ômthậtrộng, được bao quanh bởi hơi thở củaanh, cuối cùngđãtìm lại được cảm giác an toàn. Ngay sau đó lại thấy buồn cười vìsựchấn động dữ dội trong lồng ngực củaanh," Nhịp tim củaanhkịch liệt quá à."
Chu Lăng lại khoác tayanh, nét mặtkhôngthay đổi:" Dùng hết rồithìkhỏi phải dùng nữa thôi."
" Hi ~" Chung Niệm Đồngkhônghề bối rối, ngọt ngào cất tiếng chào hỏi cả nhà họ Hướng," Cháu chào bà nội, chào chú chào dì ạ, cháu là Chung Niệm Đồng, mọi người gọi cháu là Đồng Đồng được rồi."
Tứcthìcảm thấy ớn lạnh, thậm chíkhôngkịp suy xét rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì,anhgần như bật ra khỏi giường, xỏ vội đôi dép lê, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà, lao như bay ra cửa.
Hướng Nghị gật đầu xem như đáp lại, Chu Lăng nhéo nhéo gương mặt Chung Niệm Đồng,khôngđổi nét mặt mà xoay khuôn mặt củacôấy sang hướng khác:" Ngoan à."
" Trong nhà dùng hết rồi đó." Hướng Nghịnhỏgiọng nhắccô.
" Cònnóikhôngđánh em, giờkhôngphảiđangđánh sao." Chu Lăng nằm bòtrêngiường, vặn vẹo đầunói.
Hướng Nghị cau mày, quỳmộtchântrêngiường, lật cả ngườicôlại, vỗmộtcái lên môngcô:"anhkhôngcho em uống chẳng lẽ làanhvì bản thânanhsao?"
CHung Niệm Đồng dòm dòmcô, hừmộttiếng:" Chịthìchỉ nhắm vàoanhấy."
" Đồng Đồng à, ăn chút thịt nào." Bà cụ cười hết sức là hiền lành, gắp chocôấymộtmiếng thịt bò nóng hổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đãvậy, có thêmmộtbà chị đáng ghét, bầukhôngkhí bàn ăn làm sao cũngkhôngthểnhẹnhàng được.
Xe taxi chở công chúa kiêu kỳđixa rồi dần dần biến mất ở ngã tư đường, Chu Lăng đứng ở ven đường nhìn theo,khônghề động đậy cảmộtlúc lâu. Tiếng Tiền Gia Tô cằn nhằn lướt qua bên tai, nhưngkhônghề vào taicôcâu nào.
"Ái, em biết sai rồi......" Đauthìcũng chẳng phải đau, nhưng bị đè ra đánh mông thế này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Chu Lăng giãy dụa muốn lật người, bị đầu gối củaanhđè lên hai chân,khôngthể động đậy. Đành phải ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm, nịnh nọt:" Sau này cũngkhôngdám nữa đâu."
Từ tầng ba xuống đến tầngmột, bốn tầng rưỡi cầu thang, chỉ mất ba giây.
Trả tiền xong,mộtđống hàng hóa nặng trịch, mọi người hợp lực chuyển lên xe. Cũngđãgần đến giờ ăn, tiểu đại gia lắm tiền Tiền Gia Tô rất háo hức mời mọi ngườiđiăn lẩu.
Bàcôliền chuyển vị trí chocôấy ngay, đúng lúc Chu Lăng mở miệng, giọng điệukhôngcho từ chối:"côqua chỗ tôi này."
Đặt cao thế làm gì cơ chứ, sợ người takhôngnhìn ra hả?côkhẽ nhíu mày, nhanh chóng cầm cái hộp lên, đặt trả về kệ hàng.
"đitắmđi." Hướng Nghị xoa xoa đỉnh đầucô, lấy chân ra.
" Quảng cáo mà." Tiền Gia Tô trả lời qua loa,"khôngthấy con ghi chú lànhỏđáng ghét à."
Chu Lăng về phòng, thả lỏng cơ thể, nằm ngửatrêngiường, thở phàonhẹnhõm. Hướng Nghị quan sát cửa sổ xong,đivào:" Em về bằng cách nào?"
Kế tiếp, chỉ nghe đầu bên kia ào ào truyền đếnmộtgiọng nữ phẫn nộ:" Tiền Gia Tô, muốn bội tình bạc nghĩa em có đúngkhônghả! Làm gì màkhôngnhận điện thoại của em!"
Tiền Gia Tô thanh toán xongđira cuối cùng,đangcúi đầu cất thẻ vào trong ví tiền, thình lình bị người đối diện lao bổ vào, cậu bị đâm đến phải lui mấy bước, gót chân trược bậc cầu thang, đặt mông ngồi phịch xuống.
"anhbiết," Hướng Nghị liếc nhìncôbằngmộtánh mắtđãnhìn thấu mọi thứ từ lâu,"anhhỏi, tại saokhôngđưa em đến chân cầu thang luôn."
" Cảm ơncônhắc nhở." Bỗng dưng Chu Lăng cảm thấycôbé có chút đángyêu, xoa xoa đầucôbé cười," Đừng để ý chuyện người lớn nữa, chăm chú vào học hànhđi, ngoan." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có Hướng Nghị cùng ở bên cạnh, ban đêm ômcôngủ, khiến cho Chu Lăng có cảm giác vô cùng an toàn. Nhưngmộtphen hú vía tối qua vẫn làmcôcanh cánh trong lòng, dù sao cũng cảm thấykhôngphải mình ảo giác.
Trái tim Hướng Nghị nhảy lên cổ họng lúc này mới được đặt trở lại,nhẹnhàng thở ra, thả chậm tốc độ,đivề phíacô, nhịp tim trong lồng ngực vẫn nổi trống rung trời, thình thịch thình thịch như sắp vọt ra ngoài.
Chu Lăng nhìn quanhmộtvòng,trênlốiđinhỏtrống trải chỉ cómộtmìnhcô.côbị những suy nghĩ của chính mìnhkhôngrõlà ảo giác hay trực giác kia làm cho sợ tới tóc gáy dựng đứng lên, bờ lưng căng thẳng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.