Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
cônên tự giới thiệu như thế nào, bà cụ lớn tuổi rồi, cơ thể cũngkhôngtốt, có thể chấp nhận cho cháu nội bà vớimộtquả phụ haykhông?
Tự cho là mấy năm qua sóng to gió lớn đềuđãtừng trải, bình thường gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý, loại người nào cũng có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng loại tình huốnghiệntại này,côquảthậtlà có chútkhôngbiết làm sao.
"H thị được lắm à, điều kiện tốt, congáiđều xinh đẹp." Bà cụ cười tủm tỉm," Vậyhiệngiờ người nhà cháu đều vẫn sinh sống bên này sao?"
"Đừng ây dô nữa mà," Hướng Nghị có hơi buồn cười, xoa xoa đầu bà cụ," Cháuđigọicôấy dậy."
Chu Lăng vịn cửa xe, nở nụ cười:" Emđitrước đây."
" Ôi chao, chào cháu!" Vốn dĩ bà cụđangtrông ngóng, vừa nghecôchào cả người lập tức ngồikhôngyên, vui tươi hớn hở màđitới cầm lấy taycô, " Nào nào nào, ăn sáng thôi, Hướng Nghị vừa xuống lầu mua đó, vẫn còn nóng nha. Ănmộtchén tàu hũđi, tađãbỏ đường cho cháu rồi!"
Thình lình chăn bị xốc mạnh lên, cả ngườicôgần như lăn vòng. Hướng Nghị quỳmộtchân lên giường, ném chăn xuống chân giường, nhìn cơ thể nhẵn nhụi củacô, vươn tay nắm lấy cổ chânnhỏxinh.
" Dậy nào." Hướng Nghị ngồi xổm bên giường, luồn tay vào từ phía dưới chăn.
Loạiyêumến thông thường này của người lớn, Chu Lăng lạikhôngbiết lắm phải trả lời thế nào, chỉ cười cườinóicảm ơn bà nội.
Chu Lăng nở nụ cười, hơi hơi rủ mắt tránh tầm nhìn củaanh, giơ tay sờ sờ cổ:" Vẫn ổn mà." Saumộtlát mới ngẩng đầu, nhìnanh, giống như vui đùa mà hỏi:"anhmộtvốc tuổi rồi, trước giờ vẫn chưa từng mang phụ nữ về sao?"
Chương 30
Ra khỏi cổng tiểu khu, Hướng Nghị kéo người đến trước mặt, tỉ mỉ đánh giá nét mặtcô:" Căng thẳng cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Tayanhlạnh!" Bàn tay bình thường ấm áp cũng xem như lạnh khi ở trong ổ chăn, Chu Lăng bị lạnh đến run lên, bật cười khanh khách, giống như con sâu mà uốn éo trốn tránh bàn tayanh, cuối cùng cuộn chăn lại lăn tuốt vào bên trong giường.
" Cháu cảm ơn ạ! "
Trong lúc này hai người bên ngoàiđangnúp góc tường nghe lén cảm thấy xấu hổkhôngchịu được với đoạn hội thoại mà hàm chứa nội dung quá mức là phong phú, ăn ý cùng quay đầu nhìn nhau, bà cụ giơ tay lên đập bộpmộtphát vào lồng ngực Tiền Gia Tô,nhỏgiọng mắng cậu:" Thằng nhóc lưu manh! Tránh ra tránh ra."
Bàn tay to củaanhquơ cả người ôm vào trong lòng, phía sau lưng có cảm giác lành lạnh khi chạm vào quần áoanh, Chu Lăngkhôngthoải mái giãy dụa. Chỉmộtcánh tay Hướng Nghị vòng ômcôchặt chẽ, cúi đầu hônmộtcái lên vành taicô, dỗ như dỗmộtđứa trẻ:" Nghe lời nào."
sựvui sướng và thân thiết của bà cụ nằm ngoài những gì màcôdự đoán,bởi vậy lại càng khó có thể tưởng tượng,mộtngày nào đó, sau khi biếtrõlai lịch củacô, cảnh tượngsẽlà cái dạng gì đây.
Hướng Nghị mở cửađivào, sau đó lại đột ngột đóng cửa lại, suýt chút nữathìkẹp luôn cả cái đầu c·h·ó Tiền Gia Tôđangmuốn chen vào xác nhận gì đó.
Hiếm có lúc Chu Lăngkhôngbiết phải cư xử thế nào, chỉ biết vùi đầu vào ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấycôkhôngvùng vẫy nữa, lấy áo ngực treo lủng lẳngtrêncổ tay xuống, làmmộtloạt cử chỉ bao quanh cả ngườicô.
Xém chút là Tiền Gia Tô hộc máu, là bà muốn kéo cháu đến nghe đó ạ!
Chu Lăng quay đầu cười với cậu:" Cảm ơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị khẽ cười, lôi quần áo củacôtừ cuối giường lại. Chu Lăng lạikhôngbằng lòng mặc, lướt mắt qua, cuộn chănkhôngnhúc nhích:" Bẩn rồi."
Chu Lăng lui vào góc tường, càng cuốn chăn chặt chặt hơnmộtchút:"đãbảokhôngmặc mà!"
Lại nhìn nhìnanh, Chu Lăng vẫy vẫy tay, lên xe, thuần thục quay đầu xe láiđi.
Hôm qua quảthậtlà tự mìnhđitheo, bởi vì thằng cha này tức giận, lúc dụ dỗcôđến trông nhưđangđùa giỡn, nhưng thực ra thái độ lại có hơi cứng rắn.âmmưu của Chu Lăng là thức dậy sớmmộtchút rồi len lén chuồnđi, kết quả buổi khuya bịanhlăn qua lộn lại quá hung hãn, ngủmộtmạchkhôngnhớ gì nữa.
" Bà nội." Hướng Nghị gắpmộtcái bánh bao chay chiên cho bà, bà cụ nhìnmộtcái liền hiểu ánh mắt củaanh, lúc này mới thoáng nghiêm túc lại.
"Hướng Nghị!" Chu Lăng quay đầu mắnganh, còn chưa dứt lờiđãbịanhkéo cả người lại.
Mặc quần áo xong lại chầm chậm dùng ngón tay sửa sang lại mái tóc, Chu Lăng lúc này mới giống như đà điểu di theo sau Hướng Nghị. Lúc nhìn bà cụ có phần xấu hổ,côcười cười, cất tiếng chào:" Bà nội ạ "
Bất ngời cái là, ngườitrêngiườngđãthức dậy.anhmớiđitới bên giường, cuộn chăn cuốn kín kẽ kia được kéo xuốngmộtchút, lộ ra nửa khuôn mặt, Chu Lăng mở to đôi mắt vô cùng tươi sáng, hiển nhiên làđãdậy đượcmộtlúc rồi.
Nhưng đối với bà cụ mànói, đây có lẽ làmộtngày vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây, thời điểm ăn mà vẫn nhìn Chu Lăng cười tít mắt, càng nhìn càng vừa lòng. Con mắt của cháu nội bà tốtthậtđấy, chọn đượccôgáiđẹp thế này cơ chứ, trông còn rất tinh tế.
Tiền Gia Tô cũng toét miệng cười, sau đó vừa ngẩng đầu lênkhônghiểu sao bị bà ngoại trừng mắtmộtcái, ngay lập tức khép miệng lại. Ánh mắt dời sang bênmộtchút, đụng ngay ônganhhọ, ánh mắt đó thoạt nhìn cũng chẳng có gì là tốt lành. Tiền Gia Tô lầm bầmmộtcâu, cúi đầu ăn phần mình.
Hướng Nghị đặt đồ xuống, dạmộttiếng.
Tới cửa phòng làm việc, Chu Lăng mở cửa xe, hơi dừng lại, quay đầu lại. Hướng Nghị vẫn luônđichầm chậm theo saucô, lúc nàyđãhút xong điếu thuốc, đứng đó yên lặng nhìncô.
Chu Lăng cảm thấynhẹnhõm,nóivới bà nội trước khi đứng dậy:" Lần sau cháu lại tới thăm bà nữa ạ."
Trong thoáng chốc Chu Lăngđãkhôngcòn căng thẳng nữa, bật cười ra tiếng.
Dừngmộtchút, nhét luôn trái quýt vào miệng, đứng dậy quay về phòng cầm áo khoác của hai ngườiđira:" Cháu đưacôấyđilàm, tới giờ rồi ạ."
Đúng lúc này Hướng Nghị đưa tới trái quýtđãbóc xong, Chu Lăngkhôngmuốn ăn, đẩy đẩy cổ tayanh. Hướng Nghị hơi ngừng động tác, tầm mắt liếc về cái tay kia củacô.
Edit: Michellevn
" Mặc tạmđi." Giọng điệu Hướng Nghị vẫn xem như dịu dàng mà dỗ dành, cầm lấy đồnhỏcủacô,"anhgiúp em mặc nhé?"
Còn Hướng Nghịthìtiếp tục nhặt lại q**n l*t, phân biệtrõràng mặt trước mặt sau, nắm lấy cổ châncômặc vào kéo lêntrên. Chỉ có điều lúc bàn tay sờ qua sờ lạitrênđùicô,đãbịmộtcước đạp thẳng vào ngực.
Hồinhỏbà ngoại củacôcứ hởmộtchút là mắng chửi đánh đậpcô, sau đó lại suýt chút nữa bịmộtbà già lừa bánđi, đối với các bà cụ tuổi nàycôcó phần bị ám ảnh, hoàn toànkhôngbiết nên sống chung thế nào.
" Quê ở H thị ạ." Chu Lăng giữ nguyên nụ cườitrênmôi, cố gắng trả lời được tự nhiên nhất. Trái quýt trong taykhôngđộng đậy,mộtlát sau bị Hướng Nghị ở bên cạnh vươn tay cầm lấy.
Chu Lăng nhíu mày ghét bỏ:" Cái này hôm qua bị bẩn rồi."
Sau khi ăn xong Tiền Gia Tô bị saiđirửa bát. Ba người ngồi trong phòng khách bắt đầu tiến hành khâu xấu hổ gặp phụ huynh. Con người bà ngoại rất hòa nhã, vẫnkhônghỏi tên củacô, mở miệng là gọi congáihết sức thân thiết, vậy mà Chu Lăng vẫn chưa thả lỏng được, trong lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi.
"Nên dậy rồi." Hướng Nghịnói, rồiđivề hướng phòng.
Hai người đứng bên đường nơi tụ tập đông đúc người qua lại vào buổi sáng, ấp ủ trong chốc lát, Hướng Nghị buông tay ra, móc điếu thuốc, nghiêng người, châm thuốc trong lòng bàn tay. Chu Lăng đút tay vào trong túi áo khoác, xoay người chậm rãiđivề phía trước, rủ đầu,khôngbiết suy nghĩ gì.
Tiền Gia Tô bên cạnh chống đỡ cặp mắt thâm quầng, sợ bị đánh cũngkhôngdám nhiều lời, ánh mắt láo liên hết nhìn bên này lại liếc bên kia, chị Lăng phóng khoáng thoải mái mà cậu gặp gần đây cứ vùi đầu suốt, dường như có phần bẽn lẽn, liền thân thiết mà cầm cái đĩanhỏgạt mấy cái bánh bao chocô," Nước sốt này ngon lắm ạ."
"anhgiúp em nhé?" Rốt cục Hướng Nghị cũng tìm được phương hướng đúng, từ phía sau dán cả người lên, hai tay vòng qua từ dưới nách, lúc cài chocô, dĩ nhiênkhôngquên nhân cơ hội cọ quẹt vài cái lên hai khối tròn đầy.
Bà cụ vội vàng kéoanhlại:" Ôi ôi ôi, để người ta ngủ thêm chút nữađi, vẫn còn sớm mà, sớm mà sớm mà, hi hi."
" Sờ đâu thế hả!" Chu Lăng bịanhlàm cho nhột nhột, đập rớt tayanh, tự mình ngồi sangmộtbên điều chỉnh lại.
Hướng Nghịkhôngtrả lời, Chu Lăng liềnkhôngnóigì thêm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đixuống lầu, bị gió thổi lạnh thấu xương, cuối cùng Chu Lăng cũng trở lại bình thường, thởmộthơithậtdài. Lòng bàn tay đầy mồ hôi,côlen lén lau lau lên áo khoác.
"Phải chịu." Hướng Nghị trực tiếp túm lấy châncôtừ trong chăn, Chu Lăng kêunhỏmộttiếng, dùng sức giãy chân ra khỏi tayanh, chui vào phía trong giường. Hướng Nghị đứng lên cạnh giường, người đàn ông cao lớn,trêntay lại cầm cái quầnnhỏxíu màu trắng,đãkhôngcảm thấykhôngxấu hổthìthôi, còn giở giọng uy h**p:" Lại đây!"
Càng nghĩ càng phiền muộn, giơ tay cào cào tóc.
Chu Lăng nhấp môi dưới, vẫn giữ nụ cười trả lời:" Cháukhôngcó người nhà. Cháu làcônhi, cha mẹđãqua đời từ lâu rồi ạ."
Tiền Gia Tô vẫnđangnúp ở cửa, có chút chột dạ vò đầu đứng ở đó, ở góc độ bà ngoạikhôngnhìn thấy, hỏi bằng khẩu hình:" Chị Lăng hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị mặtkhôngđổi sắcđivào, biểu cảm nghiêm chỉnh như thểkhôngbiết trong phòng mình cómộtcôgái. Bà cụ vui rạo rực kéo kéoanhsangmộtbên, chỉ vào trong phòngnhỏgiọng hỏi:" Cháu đưa congáivề đó hả?"
Dường như sợ người bên ngoài nghe thấy, giọngnóicủacôđè thấp hết mức, nhưng thái độ lại thểhiệnrõràngsựkhôngkiên nhẫn. Chỉ làhiệngiờ khuôn mặt cònđangđỏ bừng, đầu tóc rối tung, trừng to mắt nhìn Hướng Nghị, dáng vẻ ngang ngược đó vậy mà khiếnanhcảm thấy có chút đángyêu.
Chu Lăng bất động, giận hờn tựa như chuiđiđâu mất rồi. Vừa rồi còn cười đùa lúc bịanhtúm được, gương mặt lúc này thay đổi y như lật sách.
Hướng Nghị gật đầu.
Hướng Nghịđãkhôngtrả lời, còn vươn tay vỗmộtcái lên đầu cậu. Tiền Gia Tô tức đến muốn chửi, văng đến miệng rồi lại nghẹn trở về. Vô duyên vô cớ lại đánh cậu, mất công cậu vì giữ bí mật còn phải diễn trò trước mặt bà ngoại! Cậu thức dậy vào sáng sớm bộ dễ dàng lắm hả!
Hướng Nghị hơi mềm lòng, mềm mỏng thương lượng vớicô:" Vậythìkhôngmặc, cứ mặc váyđi,khôngnhìn ra đâu."
Buổi sáng có người vào phòng, còn chạm vàocô, đúng làcôcó ấn tượng, ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cứ nghĩ là Hướng Nghị, kế đó, tỉnh dậy trong giọngnóithìthầm của hai người bên ngoài, mới ý thức được rất có thể chính là vị bà nội trong nhà kia. Ngay lập tức tỉnh ngủ, nhưng lạikhôngcó dũng khí ra khỏi giường, mặc dù biết ngủ nướng ở nhà người khác là vô cùngkhônglễ phép.
" Ăn quýtđi, quýt này ngọt lắm đó." Bà cụ chọn liền mấy quả ngọt nhất, đặt vào trong taycô," Congáià, cháu là người ở đâu vậy?"
Bà cụ ngây người, kế tiếp ánh mắt trở nênyêuthương,rõràng ngồi đó thấp hơn Chu Lăng cả cái đầu, vậy mà vươn dài tay ra vuốt vuốt tóccô:" Tội nghiệp congái, chắc là hồinhỏkhổ lắm hả, sau này đến chỗ này của bà nộiđi, bà nội thương cháu."
" Ờ ờ," Đối với người lớn, bài tập và công việc của con cháu vẫn luôn được cực kỳ xem trọng, mặc dù bà cụ có hơi luyến tiếc, nhưng vừa nghe vậy liền gật đầu lia lịa, " Vậy mauđiđi, đừng để công việc chậm trễ."
khôngchỉ làkhôngmuốn mặc quần áo bẩn, mà có lẽ bởi vì tình hình bây giờ hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch củacô.
" Ây dô ây dô!" Cảm giác phấn khích lộrõtrênnét mặt của bà cụ, nhất thờikhôngbiếtnóigì luôn, bước vòng vòng tại chỗ, vẫnkhôngkìm chế được kích động, giơ tay lên vỗ vỗanhhai cái liền," Ây dô ây dô!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.