Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 248 : Thu Phục Tù Binh (3)
Tên bị chọn lập tức tè ra quần, nước mắt chảy ra dàn dụa hắn liên tục cầu xin:
Mỗi tiếng bước chân như một nhát búa đập vào tim, đập tan hy vọng, nghiền nát ý chí. Ain không cần nói – chỉ cần đi.
Chỉ như vậy mới khiến Ain yên tâm.
Trả lời “Không” – hắn g·iết để chứng minh ai cũng nói dối.
“Muốn sống không?”
Duyên ngạc nhiên khi giọng nói này phát ra, cô quay đầu lại, thấy Ain đang đứng nghiêm nghị, cô hoảng hồn, vội chỉnh trang lại trang phục, lau đi những v·ết m·áu tanh một cách vụng về.
Duyên đỏ mặt trước hành động của Ain, cô như một cô gái mới biết yêu. Duyên lại nghe đám bị tra khảo la hét, cô vô cùng nổi giận nhưng Ain nhìn cô, sau đó xoa đầu bảo:
Với hy vọng đội quân khổng lồ do X mang tới dễ dàng đè bẹp bộ lạc Lạc Việt, nhưng tất cả đều tan biến theo mây khói.
“Phập!”
5 phút trôi qua nhưng đối với tên phản bội cuối cùng như là nhiều thế kỷ trôi qua.
Chúng liên tục la hét “Không! Không! Không!” mặc cho Ain chưa làm gì chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xoẹt.”
“Được rồi.”
…
Ain thở dài, quăng cần câu vào một góc. Trò chơi này không hợp với hắn.
Ai mà không muốn sống, dù muốn c·hết nhưng không phải c·hết bằng cách t·ra t·ấn ý chí này.
tấu chương xong
“Xin ngài, xin ngài, xin ngài tha cho tôi.”
Ain đứng trước những cái xác vô hồn – thành phẩm của hắn. Hắn nhếch mép, nụ cười méo mó của kẻ đã vượt qua ranh giới con người.
Ain giơ lòng bàn tay về phía họ.
“Tha cho tôi, xin ngài hu hu…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phập!”
“Xoẹt.”
Lần nữa, họ được hồi sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tộc trưởng tha cho tôi. Hu hu.”
Ain cũng mỉm cười. Một nụ cười thật lòng.
Chỉ còn Zua và những ‘vệ tinh’ ở lại.
Danh xưng “Nữ Huyết” không phải để trưng, càng không phải là một trò đùa. Nhưng trước đám người này, nó bỗng trở thành một danh hiệu rỗng tuếch. Duyên đã bó tay với những cơ thể nát tươm này.
Tên đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nước mắt chan hòa với nước tiểu, hắn mỉm cười – nụ cười méo mó của kẻ tưởng mình được tha c·hết.
“Các ngươi hẳn đã chấp nhận c·ái c·hết?”
Ain đâm vào bụng hắn, bốn mắt lại chạm nhau. Ain mỉm cười, hắn ngoáy con dao, máu chảy ra đầm đìa thấm đẫm cả quần áo cả hai.
Hậu quả của việc dùng sai công dụng của Thần khí Huyết Liễu Hạnh, hồi sinh n·gười c·hết là một điều cấm kỵ.
Đội Phán Quyết đi tới, mang theo móc sắt, gông cùm và những thứ không ai dám gọi tên.
Duyên chưa kịp nói thêm, Ain đã bước đi – loạng choạng, chậm chạp, như đang mang theo cả sức nặng của những linh hồn hắn vừa hồi sinh.
Chương 248 : Thu Phục Tù Binh (3)
Trước khi vào nhà, hắn còn không quên ký đầu Ichi một cái.
“Xoẹt.”
Trước mặt họ – Ain, ngồi xổm trong bóng tối, ho khan dữ dội.
Có lẽ là họ đ·ã c·hết từ lâu rồi chỉ còn thể xác ở lại nên Duyên chẳng thể nào khiến họ mở lời.
“Xoẹt.”
Ngay cả bây giờ, Duyên đã vào cuộc tra khảo cũng chẳng khiến những cái miệng cứng ngắc này mở ra.
Ain ngồi đó, phao câu dập dềnh trên mặt nước lặng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ và tiếng chim non.
Ain chán nản rời khỏi giường ngủ, hắn ngó quanh nhà rồi đi xuống nhà tắm vệ sinh cơ thể.
Phải chăng hắn đang câu cá, hay đang cố câu lại chính mình – kẻ đã mỏi mệt sau bao lần đi ngược với tự nhiên?
Tiếng bước chân vốn rất bình thường nhưng giờ đây chẳng khác nào lời gọi của tử thần lên những kẻ bị trói vào ghế, không một tên nào đám ngẩng đầu lên nhìn.
Và giờ, đứng trước mặt hắn là Ain, không cầu xin, không phản kháng, không nói năng, chỉ có ánh mắt vô hồn bởi hắn đã tự cắn lưỡi tự xác.
Zua bước vào, không nói lời nào, chỉ liếc mắt một lượt – ánh nhìn như lưỡi dao xẻ qua thịt.
Lão Quy có thể hồi sinh 15000 tù binh là do lão là Thần, còn Ain chỉ là người thường.
Từ kẻ chứng kiến đến kẻ đang cảm nhận sự thay đổi.
Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng hắt vào căn phòng thấm đẫm máu khô và mùi tử khí.
“Cộp! Cộp!”
Sự im lặng, đắng do cho sự sống bản thân của đám người làm Ain mất hứng thú.
Ai trụ vững cuối cùng là kẻ chiến thắng.
Âm thanh lãnh khốc lại vang lên.
Ain lại ra căn chòi bắt đầu học câu cá, cái thú vui của Pu này tới nay Ain mới đụng tới.
Đám người càng cuống quýt lên, nhưng chẳng cần ai trả lời nữa.
Nhưng chẳng ai rõ là Ain có thể hồi sinh bọn họ bao nhiêu lần, nếu đây là vòng lặp vô hạn thì chẳng có ai có thể thắng được Ain.
Zua và Duyên nhìn số tù binh mới đang ở đây, họ nhíu mày giây lát rồi bước ra khỏi căn phòng.
Sau đó lại ngủ gật.
Phía sau, tiếng t·ra t·ấn vẫn vọng ra…
Cuộc t·ra t·ấn bắt đầu – lần này là thật.
“Tộc trưởng, tôi không hoàn thành nhiệm vụ.”
Ain chẳng buồn để tâm. Hắn đưa tay lau đi v·ết m·áu trên má cô, nhẹ nhàng như đang chạm vào cánh hoa. Nhưng trong mắt lũ bị trói, bàn tay đó mang hơi thở của tử thần.
Lập tức vô số lời cầu xin hướng về phía Ain, nhưng Ain nào quan tâm. Hắn lại cười, hỏi:
Hắn chẳng nghĩ gì, chẳng cảm thấy gì – chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng nước vô tri.
Làm sao mà hắn có thể đi ngược quy luật được, chỉ có đánh đổi mới thỏa mãn.
“Ngươi,...ngươi,...”
Tên b·ị đ·âm, hai mắt vẫn trừng trừng như thể không tin vào mắt mình, cơ thể hắn co giật vài giây rồi im lìm, cổ họng của hắn hiện ra một lỗ máu, hiển nhiên là vị trí mà Ain đâm.
Ain ghé sát tai hắn thì thầm, giọng nhẹ như ru:
Kết thúc buổi sáng thường ngày.
Cái c·hết không còn là kết thúc, mà là khởi đầu của một cơn ác mộng lặp đi lặp lại.
“Hự.”
Ain chẳng rảnh đánh cược mạng sống chỉ để hù dọa đám cứng miệng kia, hắn muốn thử sức mạnh của Thần khí, cũng như là phô trương sức mạnh giả tạo trước mọi người.
Sự im lặng đến đáng sợ của tất cả người trong căn phòng này.
Chẳng ai dám lên tiếng, đôi mắt đầy suy tư.
Nỗi sợ đã g·iết hắn trước khi Ain kịp ra tay.
Ain phất tay.
Bàn tay lại hướng về những cái xác.
Ngày mới lại bắt đầu.
Hắn không muốn c·hết, nhưng càng không muốn bị Ain chạm vào.
“Em cùng với Sopa...thực hiện giúp anh.”
Duyên quật xong roi thép liền mệt mỏi mà ngừng lại thở, cô không ngờ đám người lại cứng đầu đến vậy, kể cả biết cô vào tra khảo.
Trả lời “Có” – hắn tha, rồi g·iết lại.
Ain trở về nhà nghỉ ngơi.
Đám người đều hiểu, Ain đang chơi với họ một trò chơi, trò chơi mang tên tâm lý chiến, Ain đóng vai là người hồi sinh và g·iết, còn bọn họ là kẻ được sống và bị g·iết.
Ain thở dài, hắn bước tới, đứng trước mặt Duyên, cô nàng cúi đầu không muốn nhìn hắn, bởi bộ dạng lúc này của cô rất ái ngại. Bởi nó là máu tanh, là con người thật của cô, là bộ mặt mà cô luôn cố giấu đi.
Còn phía trước, Ain – một kẻ sắp ngã – lại là người duy nhất dám đi tiếp.
Ain quay đầu rời khỏi căn phòng.
“Trả lời nhanh.”
Những kẻ 'vệ tinh' run rẩy. Chúng biết – Ain đã rút lui, giờ là lượt của Zua.
Ain không quản tới đám này, bởi ‘vệ tinh’ là do Zua cài, thì để hắn phá hủy là tốt nhất.
Việc tra khảo vốn không phải là điểm mạnh của Zua nên việc khiến đám người kia khai ra là việc rất khó, mặc dù bằng chứng đã rành rành nhưng Zua muốn họ tự mình nói ra.
Ain bước qua một tên khác, lập tức tất cả nín thở chờ những hành động tiếp theo của Ain.
…
Những tên phản bội, hiện đã cận kề c·ái c·hết thật sự, chúng thật lòng muốn khai ra nhưng đã không còn cơ hội, chúng đã được định đoạt từ lúc Ain bước vào căn phòng này.
Cánh cửa đóng lại, tiếng la hét phía sau lập tức bị ngăn cách bởi bức tường đá dày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi lần hắn hồi sinh một kẻ, là một phần máu thịt hắn bị rút cạn. Cái giá đó không hiện ra ngay – nhưng nó âm ỉ như một cơn sốt len lỏi vào xương tủy.
Lời nói cuối cùng còn chưa dứt, Ain đã rút mạnh con dao găm ra, máu bắn ra như suối, Ain vuốt nhẹ sống dao rồi bước tiếp đến tên kế bên.
Ain rút con dao găm ra, máu văng tung tóe, tất cả đều lạnh sống lưng bởi hành động của Ain quá nhanh và tàn ác.
Hắn đứng dậy, phủi bụi quần áo, rồi rảo bước về nhà nung.
“Các ngươi muốn c·hết không?”
Ain hờ hững liếc qua những tên khác kế bên, chúng là những ‘vệ tinh’ mà Zua cài cắm vào các bộ lạc, sau đó dưới lời dụ dỗ của X, đám này đã phản bội.
Không một ai dám nói, chẳng tên nào dám phản ứng, cơ thể vốn đã suy nhược, máu đã ngừng chảy vì cạn khô, ánh mắt vốn đã từ bỏ.
Từng làn khí mỏng từ lòng bàn tay Ain tỏa ra, len lỏi như sương khói. Chúng ngấm vào da thịt đám người, kéo lại từng nhịp tim, từng tia máu đã cạn. Cơ thể họ căng lên, run rẩy vì sự sống mới.
Nấu bữa sáng, cho thú cưng ăn, ăn sáng. Tập luyện, duyệt báo cáo.
Ain đi lại trước đám bị trói vào ghế, ánh mắt vô cảm lướt qua từng cơ thể run rẩy, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
Những dòng suy nghĩ khiến Ain ngủ gật hồi nào không hay.
Ain dựa vào tường, móc từ túi ra một cuộn giấy nhỏ, đặt vào tay Duyên.
Vừa hay là cho đám tù binh mới bị phá vỡ tâm lý ngay lập tức, hắn thoải mái thực hiện kế hoạch của mình.
Zua đúng sang một bên thở dài, từ đó nó cũng thấy Ain đã bước vào căn phòng rồi. Zua đảo mắt một lúc rồi mới đi lại đứng trước mặt Ain, cúi đầu bất lực nói:
Lập tức, những bước chân vang lên – đều, dứt khoát, không cảm xúc.
Sự bí ẩn về sức mạnh của Ain luôn là điều họ thắc mắc.
“Hu hu…Tôi khai hết mà, đừng g·iết tôi nữa…”
Âm thanh sắc lạnh liên tục phát ra, chẳng có ai phát ra âm thanh nào ngoài ú ớ bởi Ain đã bịt miệng họ rồi cứa vào động mạch cổ.
…
Duyên và Zua sững người, rồi vội vã lao đến. Ain che miệng, xua tay, nhưng từng cơn ho vẫn cứ kéo dài, từng giọt máu thấm qua kẽ tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thứ còn lại cho hắn làm là những kẻ ‘vệ tinh’ này.
Tất cả còn chưa hết bất ngờ.
“Được rồi Duyên.”
Ain chỉ khẽ gật đầu
Duyên liếc qua một cái rồi cùng một đội Phán Quyết dắt hơn 800 tù binh đang đứng chờ và những cái xác không hồn rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.