Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 247 : Thu Phục Tù Binh (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 247 : Thu Phục Tù Binh (2)


Nhân loại là vậy. Khi họ không biết sắp tới là thứ gì, họ sẽ sợ hãi đồng thời cũng kích thích sự tò mò.

Ain lại phất tay, các thành viên Cảnh vệ cúi chào rồi rút đi.

Cùng lúc đó, phía sau lưng mỗi người, hoa văn Trống Đồng Đông Sơn lặng lẽ xuất hiện, như được khắc bằng ánh sáng, chạy dọc theo sống lưng, in dấu vĩnh viễn.

Lão đã rời khỏi thế giới này, nhưng ý chí và huyết mạch vẫn còn lưu lại – trong những quả trứng, những bức tượng rùa nhỏ, những đứa cháu đời sau mà Ain âm thầm sắp đặt suốt mấy năm nay.

Tất cả đều khiến người ta rợn sống lưng chỉ nhìn lướt qua.

Sức mạnh đã biến mất, áp lực cũng giảm theo.

Ain liếc mắt về phía đám tù binh cố chấp, ánh nhìn lạnh như đá.

Không ai nhúc nhích.

Họ ngã xuống có một phần vì chính những kẻ t·ra t·ấn này đây.

Đám tù binh chưa kịp thở phào thì...một nhóm người mới xuất hiện.

“Đi vào!”

Và ngay khi câu cuối vừa dứt, ánh sáng từ miệng bức tượng bùng phát. Những đốm sáng li ti bay ra, như những tinh linh, len lỏi giữa dòng người.

Vốn tưởng tất cả đã an ổn nhưng không ai biết, Ain đã cho Zua tự mình điều tra âm thầm.

Giờ đây, Ain đã không còn là Vu, hắn đã chấm dứt quyền lực này của mình.

Tất cả...đã đến lúc phát huy sức mạnh.

Đám người đứng sững lại.

Sự đối lập của trước và sau lưng họ, càng khiến ai nấy sợ hãi.

Và giờ đây, họ bị trừng phạt. Đúng hơn là đã 4 bốn ngày rồi.

Việc Ain chia tù binh ra, cho họ trở về vùng đất cũ xây dựng — không phải vì ngẫu hứng.

Cối xay nước, đài phun nước, nhà kho, vườn cây, phòng trị liệu, cầu gỗ bắc qua hồ, và hàng loạt ngôi nhà gạch nung kiên cố.

Chương 247 : Thu Phục Tù Binh (2)

Con cháu Lão Quy sẽ hấp thụ phần linh lực đó, tích lũy dần từng giọt một.

Không tì vết, không gờ mép, ánh sáng dịu mờ lan khắp nơi như không có nguồn gốc.

Lưỡi dao lại một lần nữa áp sát, lần này là sát tai, sát cổ, sát gáy – làn da mỏng manh run lên từng nhịp.

Ain không để tâm. Hắn chỉ lạnh lùng phất tay.

Họ là những thành viên của đội Phán Quyết, đương nhiên là thành viên Cảnh vệ hoàn toàn biết sự hiện diện này, dù gì trong trận chiến qua cũng từng xuất hiện cùng nhau.

Căn phòng chẳng ai muốn vào.

Không chỉ một người mà là có hơn 20 tên đều có chung thảm cảnh, la hét cũng đã vô ích bởi họ chấp nhận buông bỏ số phận.

Không cần lời nói. Bọn họ được dẫn đi – lặng lẽ, không kháng cự.

Ain nhìn căn phòng rồi thở dài, nơi này chính là chỗ riêng của Duyên ở học viện Sát.

Cho đến khi – cánh cửa màu nâu hiện ra, nổi bật như một v·ết m·áu trên nền tuyết.

Những người đồng ý nhanh chóng được dẫn tới trước bức tượng Thần hộ mệnh để tiến hành nghi thức gia nhập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ còn khoảng 500 người vẫn đứng yên, nghi ngờ, ánh mắt đầy cảnh giác với lời hứa hẹn của Ain.

Nơi có sự hiện diện của Thần khí và huyết mạch Lão Quy.

Trả lại cho không gian bên ngoài một màu trắng mênh mông...Như thể chưa từng có ai hiện diện nơi đây.

Đó là nơi đã được an bài sẵn.

Mồ hôi to như hạt đậu rơi lã chã trên mặt từng người. Hơi thở gấp gáp, ánh mắt đảo điên.

Ngay sau đó, 5.200 tộc nhân mới được dẫn về phòng Dân số, để điền thông tin và nhận phân công chính thức.

Không khí lập tức trở nên nặng nề.

Lão Quy.

Một giấc mơ xa xôi, nhưng Ain đã đặt nền móng từ hôm nay.

Nhưng Duyên hay Zua ngừng lại, những tiếng chửi rủa, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng.

Ai không chịu lạy hoặc tỏ thái độ lươn lẹo, bị loại ngay, không được phép tham gia nghi thức – chờ đợi quyết định tiếp theo.

Tù binh được dẫn vòng ra phía sau nhà Ain.

Ngay tức thì, người ta bắt đầu kinh ngạc.

Cuối cùng là một ngôi nhà lớn nhất, như phủ đệ của thủ lĩnh tối cao.

Thông qua sức mạnh của Thần khí - Trống Đồng Đông Sơn – thực hiện nghi thức gia nhập cho tù binh sẽ truyền vào họ một phần sức mạnh từ xác lão Quy - ở dưới hồ Thần Quy - khiến họ thành vật trung gian.

Tất cả chỉ là...màu trắng ngọc tĩnh mịch.

Nhờ đó, tộc nhân mới không cần phải về trung tâm làm lễ – họ có thể cúng bái ngay tại nơi ở, nơi đã được rải rác đặt tượng và trứng rùa, tạo thành mạng lưới thờ tự.

Không một ai dám bước tới.

Sức mạnh tràn về, từng sợi cơ rung động – như được đánh thức. Có người thốt lên:

Không còn là Bán Thần đỉnh cao, sau cuộc chiến vừa rồi lão đã vượt ngưỡng giới hạn, trở thành một Thần thực thụ.

tấu chương xong.

Gương mặt hốc hác, hơi thở yếu ớt, thân thể đã nát tươm bởi những v·ết t·hương lớn nhỏ, do roi, do dụng cụ t·ra t·ấn.

Bởi từ bao giờ những kẻ mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt đã xuất hiện bên cạnh họ.

Và rồi, ánh mắt họ đồng loạt dừng lại ở một cảnh tượng ghê rợn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ai biết rõ tượng lớn lên từ lúc nào. Nhưng mỗi ngày, nó lại lớn thêm một chút – cứ âm thầm như vậy cho tới khi đè sập cả tế đàn cũ, buộc mọi người phải phá bỏ để nhường chỗ cho nó.

Và cảm giác hỗn loạn ấy...cũng chấm dứt sau nửa giờ hành trình.

Họ ôm nhau, bật khóc. Niềm tin, hy vọng, sự giải thoát – tất cả như trút xuống sau giây phút căng thẳng.

Họ đồng thanh đọc lời thề.

Đám tù binh quỳ gối trước tượng, lòng ngổn ngang.

Một nơi như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trước mặt họ – một công trình đồ sộ, sừng sững như thể không thuộc về thế giới này.

Nghi thức bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta mạnh hơn! Mạnh hơn gấp hai lần! Không, gấp ba mới đúng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một người ngồi bất động trên chiếc ghế giữa phòng. Tay bị trói chặt, chân bị những thanh thép uốn cong ghì sát vào chân ghế.

Còn những kẻ bị loại bỏ? Họ nhìn theo đầy nuối tiếc, hoài nghi quyết định ban nãy của mình…nhưng chẳng ai cho họ cơ hội thứ hai.

Họ khựng lại. Không ai dám bước tiếp.

Cánh cửa khổng lồ mở ra – bên trong tối om như hố sâu.

Sau đó, nó nở rộng, hóa thành một hình xăm chim Lạc khổng lồ, trải dài từ bắp tay, tràn xuống cẳng tay, lan cả sang ngực trái.

Từng chỉ là một bức tượng nhỏ bé cao 15cm, rộng 10cm – giờ đây, sau năm năm, nó đã trở thành một công trình khổng lồ.

Không ai nói gì trong vài giây đầu. Rồi những tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hò reo vỡ òa.

Mỗi lần cúng bái, họ trở thành vật trung gian – một mắt xích truyền dẫn linh khí.

“Mau lạy Thần hộ mệnh, đọc lời thề trung thành. Nhớ lấy: nếu trong lòng có tâm tư xấu xa, Thần sẽ không chứng. Lúc ấy…chỉ có đau khổ và hủy diệt chờ các ngươi.”

Một tên Phán Quyết quát lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của cả đoàn.

Nghi thức kết thúc.

Sau hơn mười phút bàn luận căng thẳng, cuối cùng 5.500 tù binh đã đồng ý gia nhập bộ lạc.

Họ cảm nhận rõ ràng một làn sóng bài xích lan ra từ tượng thần – như thể nó đang thầm xét đoán từng suy nghĩ trong họ. Nhiều người hoang mang, tim đập mạnh, ruột gan cuộn lại.

“Bước vào. Mau.”

Cao hơn 5 mét, rộng tới 7 mét, tạc hình một con rùa thần nghiêm trang, đầy uy nghi. Trên lưng rùa, hai chữ "Lạc Việt" mờ mờ ẩn hiện như được khắc bằng ánh sáng.

Đám tù binh được sắp xếp đứng nép sát vào những bức tường gạch lạnh lẽo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, từng người một cúi đầu bước vào, như thể đi vào nơi hành quyết.

Nhưng...những lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ, run rẩy ép họ từng người một tiến vào.

Nghi thức gia nhập bộ lạc – thứ vốn dĩ gắn liền với thần quyền của Vu Ain – giờ đây đã được chuyển giao cho người xứng đáng hơn.

Họ vừa băng qua khu trung tâm của Lạc Việt – nơi dày đặc những công trình trọng điểm:

Hắn phất tay một lần nữa.

Sau một hồi hỗn loạn, hơn 300 người bị loại bỏ. Chỉ còn lại khoảng 5.200 người tiếp tục.

Chỉ cần thời gian – dù là 20 năm hay 100 năm – những vùng đất ấy sẽ tự bảo vệ chính mình, tạo nên vòng phòng thủ vững chắc xung quanh trung tâm bộ lạc.

Một thành viên Cảnh vệ cao giọng:

Dù đưa ra quyết định nào, Zua và Duyên đều không hài lòng.

Phía đối diện – một dãy dài những vật dụng bằng sắt kỳ lạ: có thứ như móc câu, có thứ như trục bánh răng, có cả những ống dài không rõ chức năng.

Chúng tự lựa chọn, rồi lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể những kẻ được chọn.

Ain tiếp tục dẫn đoàn tù binh đến ngôi nhà của mình.

Một nửa là có liên quan tới tên X, họ sợ hãi bị trừng phạt nên âm thầm liên kết với X để chạy trốn qua đó, nhưng Ain tỉnh dậy khiến họ đành tạm ngưng mục đích.

Ain lặng lẽ bước theo. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại.

Không những phản bội mà còn t·ham ô·, đáng nói là họ xuất thân từ đội Phán Quyết. Không có h·ình p·hạt nào là thích đáng cả.

Thế nhưng…không phải màu đen như họ tưởng tượng. Bên trong là một màu trắng. Trắng đến lạnh người.

Không còn quanh cảnh sầm uất, mang hơi thở của nhân loại. Họ đang tiến sâu vào một cánh rừng nguyên sinh, nơi mùi cây cối nồng đậm, như xuyên qua bức màn thời gian.

Rồi họ nhìn xuống cánh tay. Một dấu ấn chim Lạc hiện lên bắp tay trái, nhấp nháy ánh sáng.

Hắn không quan tâm tới kẻ bị t·ra t·ấn, bởi nếu từ bi thì hắn làm sao ăn nói với những chiến binh đã ngã xuống cho Lạc Việt đây.

Bức tượng rùa giờ đã không còn như trước.

Tra khảo.

Bên trong…vọng ra những tiếng gào thét đứt đoạn. Tiếng da thịt v·a c·hạm, tiếng thứ gì đó như sắt nung nổ lách tách.

Ánh mắt vô hồn, linh hồn đ·ã c·hết chỉ còn thân xác.

Lời nói ấy như giội gáo nước lạnh. Đám tù binh khóc lóc, run rẩy, nhưng vẫn bị các Cảnh vệ cưỡng ép tuân thủ nghi thức quỳ lạy.

Họ lặng lẽ đi qua từng hành lang – không ai nhớ đã qua bao nhiêu ngã rẽ, bao nhiêu cánh cửa.

Các v·ết t·hương – cả cũ lẫn mới – biến mất. Những căn bệnh âm ỉ bao năm cũng tan đi. Cơ thể họ trở nên nhẹ bẫng.

Còn 800 kẻ còn lại – gồm cả 500 người chưa chịu gia nhập và 300 bị loại – bị đưa đi một lối khác.

Kiến trúc hoàn toàn khác biệt với những gì họ từng thấy. Không phải gạch đá nung, không phải gỗ, cũng không mang dấu vết thủ công thông thường.

Giọng nói lạnh như băng vang lên, không cao, không thấp – nhưng khiến tim gan tê dại.

Ain nhìn vậy, chỉ nhíu mày một cái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 247 : Thu Phục Tù Binh (2)