Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Christopher mất tích.
Bất chợt, một bàn tay nhỏ nắm cánh tay của hắn lại, “có thể không phải là cô ấy,” Alicia nói, đối diện với Tuân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lần này ngoại lệ là không ai phản bác.
“Chris?” Bấy giờ mọi người mới sực nhớ ra, trong nhóm vắng mặt một người, Christopher đã tàn hình đến nỗi, cho dù m·ất t·ích cũng không ai nhận ra ngay.
Tuy nhiên, biểu hiện của Gabi nãy giờ, cũng làm cho Madison giảm xuống lòng nghi ngờ.
Chương 13: Christopher m·ất t·ích.
Tiếp theo, chính là ẩn nấp và bị xác sống tóm lấy, được Madison giúp đỡ, câu chuyện đã diễn ra như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thì ra, cô ta không phải theo dõi đám người Tuân, mà là một cô gái châu Phi nào đó, người có thể một mình làm gỏi hết đám xác sống?
Madison cũng lắc đầu, “tìm thấy chút lương khô, nó còn không đủ cho một người.”
Nửa tiếng sau, ba người quay lại với hai bàn tay trắng, họ không tìm thấy gì cả, ngoài những tên xác sống bị vô hiệu hóa bằng dây xích hoặc lốp xe.
“Còn, còn một người nữa, ở đây!” ngoài dự liệu, Gabi bất ngờ nói ra, giọng điệu đầy sợ hãi, như thể đã nhận ra vấn đề, rằng cô có thể sẽ c·hết, nếu lại nói dối vào lúc này.
“Cô lừa dối chúng tôi?” Madison giận dữ tiến tới chất vấn.
“Với lá gan thỏ đế kia, tôi tự hỏi, cô đã sống sót như thế nào?” Tuân phe phẩy con dao, tiếp tục lấn tới. “Cô đã thoát khỏi đám xác sống thế nào? Bỏ chạy? Trên sa mạc?”
Cô gái người Tây Ban Nha cho biết cô là Gabi, sinh sống cùng một người em gái tại Los Angel·es, có một người bạn trai là lính tuần tra biên giới, người đã giúp hai chị em cô thoát khỏi thành phố lúc Lực lượng Vệ binh tiến đến, sau đó bỏ cô lại ở một nơi trú ẩn cách xa vùng ngoại ô.
Gabi gật đầu, “cô ấy chỉ dùng một con dao.”
“Ai biết được chứ,” Nicholas lắc đầu, Christopher là một nhân tố không ổn định, ai cũng biết điều này, nên mới không động chạm gì tới cậu ta.
“Nếu như Chris bị xử lý, thì có thể cô ta đã rời đi,” Nicholas nghĩ đến tình huống tệ nhất.
“Không, tôi không nói dối,” Gabi khẩn trương giải thích, “một cô gái đã tới đây trước tôi, cô ấy là người gốc Phi, tôi nhìn thấy cô ấy một mình tiêu diệt hết đám xác sống, tôi chỉ muốn được cô ấy giúp đỡ, nên đã theo dõi…” nói đến đây, Gabi có chút sướt mướt, nghẹn lời.
Thấy vậy, Tuân thở dài chán nản, song đột nhiên hắn phát hiện điều gì, mắt ngó trái ngó phải, liền thốt lên: “Chris đâu? Có ai thấy cậu ta đâu không?”
Nói rồi, hắn hơi dùng lực một tí, một giọt máu trượt xuống gò má, Gabi mở to mắt, ngừng thở, run rẩy đến đứng không vững.
Hành động của Nicholas dọa cho Gabi rụt đầu lại, không dám trả lời, khiến cho Madison không khỏi tức giận nắm lấy tai thằng ngố này mà kéo co.
Ba người chia nhau ra tìm, trong và ngoài trại, chỉ để lại Alicia và Bethany trông coi Gabi và quan sát trên tháp canh.
“Đi tìm xung quanh đi,” Tuân nói. “Đối phương không thể vừa khống chế Chris, vừa trốn thoát khỏi đây.”
Không có gì nghi ngờ với kết cục của Gabi, nếu cô ta cố gắng đưa cả nhóm của Tuân vào nguy hiểm, vì Madison sẽ không cho phép nó xảy ra.
“Ở đây có một ít xăng, nhưng xe thì không hoạt động,” Alicia nói.
“Không nhìn thấy cậu ta từ lúc chia ra,” Nicholas tự hỏi: “Cậu ta tự ý rời khỏi nhóm?”
Tuân cau mày, căng thẳng một hồi, hắn nhún vai, nói: “Chỉ là một trò đùa. Có thể nó đã hữu ích.”
Chương 13: Christopher mất tích.
Một kết quả đáng thất vọng nhưng cũng là tốt nhất cho hai bên.
Madison lúc này nhìn Tuân, mà hắn thì đang cân nhắc nên làm gì với cô gái kia.
Sau khi nghe Gabi tự thuật, mọi người không khỏi cảm thông cho cô ta, bao gồm cả Tuân, nhưng Nicholas lại nhìn ra manh mối không thích hợp.
Trong nguyên kịch, không đùa khi nói Madison chẳng khác nào một phiên bản nữ tính của Daniel, một phụ nữ đã tự tay g·iết c·hết cha mình vì b·ạo h·ành gia đình ở độ tuổi vị thành niên, từ đây đại khái có thể nhìn ra một mặt tối tàn nhẫn ẩn trong bề ngoài ân cần quan tâm này.
“Những xác c·hết ở chỗ hàng rào là của cô ta?” Mọi người bắt đầu lo lắng cho số phận của Christopher.
Để có cái nhìn trực quan hơn thì, hãy so sánh Madison với Carol, kiểu người sẽ diệt tận gốc trước khi nó đẻ trứng, đối với những mối đe dọa xuất hiện bên cạnh người mình quan tâm, nhưng Madison có cá tính mạnh mẽ hơn nhiều, một nhà lãnh đạo độc đoán và tàn nhẫn là bản chất của cô.
“Không thể nào,” Madison nói. “Chris không có gì khác thường khi mẹ nói chuyện với nó. Chắc nó sẽ không hành động dại dột vậy đâu.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi nhìn nhau, đại khái có thể hình dung ra, đó là một kẻ rất đáng gờm.
“Tôi, tôi không biết, bạn của mọi người, ở đâu,” Gabi nói, miệng lắp bắp. “Tôi xin thề, tôi không có lý do gì để làm hại các bạn cả, làm ơn hãy tin tôi.”
“Chia nhau ra tìm đi,” Madison nói. “Có thể Chris chỉ đâu đó loanh quanh đây mà thôi.”
Mặc dù bạn trai cô hứa sẽ trở lại và đưa cô đến một địa điểm an toàn hơn tại biên giới Mexico, nhưng điều đó đã không xảy ra, em gái cô đã không qua khỏi, và Gabi bắt buộc phải tự mình đi tìm bạn trai, vì dường như cô không còn chỗ dựa nào khác.
“Bây giờ nó không còn bí mật nữa, nói đi,” Nicholas nói, tay cầm cờ lê dính máu, gõ gõ trên cái lốp xe rơi ra, “cô muốn chúng tôi làm gì?”
“Mẹ có thể ngừng việc này lại được không?” Alicia nói. “Cậu ta không phải một đứa trẻ.”
Nghe Nicholas hỏi, Gabi gật đầu lia lịa, “có một đường hầm bí mật tại biên giới, không nhiều người biết đến địa điểm này, anh ấy chắc chắn còn sống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta đã có những thứ mình cần?” Tuân hỏi, mắt nhìn qua các thành viên, nhưng mọi người lắc đầu.
Cho dù là thỏa hiệp hay tình nguyện, cũng không thay đổi việc Christopher đã từ bỏ mọi người.
Trên đường lang thang đến biên giới, cô bị một đám xác sống rượt đuổi, và tìm thấy một đồn điền bị bỏ hoang ở giữa sa mạc, Gabi tin rằng đây là nơi bạn trai cô đã từng làm việc, nên thăm dò vào trong để tìm kiếm thêm manh mối, thì đúng lúc nhóm của Tuân xuất hiện bên ngoài căn cứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nó không phải một trò đùa, em biết điều này,” Alicia nói, cô thực sự đã nhìn thấy ánh mắt Tuân như muốn g·iết Gabi, nó rất đáng sợ, và cô không mong muốn chuyện này.
“Gã bạn trai của cô ở đâu? Nghĩ lại xem, hắn ta có đi cùng cô hay không?” Tuân đứng trước mặt Gabi khi cô ta không còn đường lui, hắn dùng lưỡi dao để vuốt ve khuôn mặt dơ bẩn kia, “hắn sẽ quan tâm cô chứ? Nếu tôi làm trò gì đó thú vị với gương mặt này.”
Khả năng rất cao, Christopher đã chọn rời đi, bỏ lại cả nhóm đã không đoái hoài gì tới cậu, mà chọn đồng hành cùng một người lạ mới gặp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cô nói bạn trai cô là một tên lính tuần tra? Hắn biết một địa điểm an toàn ở gần biên giới, và còn sống?” Nicholas nói, làm mọi người cũng ý thức được vấn đề.
Kết hợp với thông tin mà Bethany chia sẻ, một nhóm lính đã đào ngũ và hình thành một “băng c·ướp” g·iết người, khả năng rất cao, bạn trai của Gabi cũng là một trong số đó.
“Cái này có tính không?” Nicholas giơ cái cờ lê ra, xong lại vứt nó đi.
“Sao không hỏi cô ta thử xem, biết đâu,” Tuân lên tiếng, mắt nhìn sang Gabi, đồng thời tay rút con dao găm bên hông ra, vẻ mặt rất đe dọa, từng bước áp sát tới, khiến cô ta liên tục lùi bước, vấp phải cái xác c·hết rồi thét lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.