Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Cô gái lạ mặt.
Danh tính, xuất thân, và mục đích, ba câu hỏi cơ bản nhưng trực tâm nhất để khiến người ta trở nên bối rối, nếu họ có ý định nói dối, đó là những gì Daniel nói với hắn.
“Con đang cố đây. Con không thể xử lý nó trong một lần,” Nicholas lại vung chiếc cờ lê lên, rồi đập vào đầu tên xác sống mấy cái nữa, nó mới chịu nằm yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một kẻ như thế, đáng c·hết một trăm lần, Christopher chưa từng hối hận với hành động của mình.
“Không, ở đây, giúp tôi!” Tuân phản ứng la lên, đồng thời dùng tay chặn cổ tên xác sống lại, ngăn cái miệng h·ôi t·hối của nó áp sát mình.
Mắt sáng rực, hắn định hô mọi người đến đây, chọn một món, thì đột nhiên nhìn thấy một tên xác sống bị mắc kẹt trong mấy cái lốp xe, và nó đang vùng vẫy vì phát hiện ra hắn.
“Miễn là nó không nhiễm trùng, thì chắc là không vấn đề gì,” Tuân nói, ánh mắt thì nhìn vào cô gái lạ mặt, không hề quen biết, nên chắc là người bình thường thôi, hắn cũng không bận tâm.
Đúng lúc này, đột nhiên Tuân nghe thấy tiếng khò khè ở ngay bên cạnh, nó giống như tiếng thều thào từ sâu trong cơ hoành, mà chỉ những người được huấn luyện về thanh nhạc mới phát ra được.
Cô gái ngã bệt dưới đất, hai tay che ngực, b·iểu t·ình đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 12: Cô gái lạ mặt.
“Tuân, anh không sao chứ?” Alicia đỡ hắn dậy, ánh mắt quan tâm kiểm tra trên thân thể hắn, chỉ thấy trên cổ trên mặt có vài vết xướt, cùng một nhúm tóc còn dính trong tay tên xác sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Christopher trìu xuống khi nhìn vào tấm ảnh, điều mà cậu chỉ thực sự trân trọng khi nó mất đi.
Nhưng bây giờ, người đàn ông đang nằm ở đây, giữa nơi hoang vu với nghĩa vụ của mình.
Thấy thế, Madison chậm rãi cởi bỏ áo khoác của mình, định tiến lên khoác chiếc áo lên người cô gái, thì đối phương tiếp tục thụt lùi lại, và đầu gần như rụt vào cổ.
“Nick, con có dừng việc này lại được không?” Madison ngửa cổ lên, tức giận, quay sang trách mắng.
“Có thời gian thì tự chế một cây vậy,” Tuân than thở, tay bận rộn lấy một ít v·ũ k·hí gói trong bao vải, nhân số không nhiều nên cũng không cần quá tham lam.
“Nick,” Madison vỗ trán, không biết nói gì, mai thúy đã hại cuộc đời thằng bé.
Lúc này, cậu lấy tấm ảnh ra khỏi chiếc ví, lau chùi bụi bậm, rồi cất giữ nó vào trong túi, thì bất ngờ, một thứ lạnh lẽo gì đó, đã kề sát cổ cậu ta.
Lúc bấy giờ, Christopher không thực sự cố gắng tìm kiếm thứ gì, cậu bước ra từ trong căn lều, nơi cậu cúi người xuống để nhặt cái ví trên xác của một người lính.
Hai tên xác sống cũng đội lốp xe, bị xích chân vào một chiếc xe tải, nhưng cánh tay chúng chui qua khe hở giữa các lốp xe và tóm áo cô gái.
“Đi giúp Tuân đi,” Madison lớn tiếng, cô chạy tới giúp cô gái lạ mặt xé rách chiếc áo, và kéo cô ta ra khỏi tầm tay của hai tên xác sống.
“Rất xin lỗi, tôi không, không cố ý trốn tránh các bạn,” cô ta nói.
Tuân căng thẳng nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại, vì nhận ra nó tương đối vô hại, khi ai đó đã chồng năm sáu cái lốp xe vào người xác sống, khiến nó chỉ có thể nằm lăn lóc dưới đất như một con nhộng.
“Một phụ nữ người Tây Ban Nha bị t·ấn c·ông,” Alicia nói. “Cô ta đã theo dõi chúng ta từ lúc bắt đầu.”
“Đừng lên tiếng, nếu không sẽ c·hết,” giọng nói của một phụ nữ bên tai.
“Cảm ơn tao đi nhé,” Tuân bước tới trước mặt nó, mã tấu chặt xuống, đầu xác sống bị bổ đôi gần lìa.
Trong khi Alicia chạy tới giúp Tuân, tóm đầu tên xác sống lật ngược ra, rồi nhặt con dao mà Tuân làm rơi, thọc từ dưới hàm tên xác sống mà thọc lên, hoàn toàn bỏ qua chiếc mũ phòng hộ.
Một lúc sau, được mọi người trấn an, cô nàng này rụt rè cầm chai nước lên, uống một ngụm lớn đổ tháo đầy mặt, mới bình tĩnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong một khoảnh khắc, hắn nhìn thấy cơ hội và dùng con dao găm đầu tên xác sống, nhưng con dao lập tức rơi ra khỏi tay, vì không thể xuyên phá qua mũ bảo hộ của tên xác sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bethany đến giúp Tuân xử lý v·ết t·hương nhỏ, những người khác thì tụ tập lại vây quanh cô gái lạ mặt, một người tương đối nhát gan, đến nỗi Nicholas đến tặng cô chai nước cũng dọa cho cô ta xuýt nữa thì thét lên.
Strand là một gã xấu xa, thời điểm bị giam giữ, hắn ta đã dùng miệng lưỡi để kích động các tù nhân, xúc phạm danh dự và gia đình của họ, khiến cho họ mất trí, và bị các lính canh bắt đi.
“Không sao rồi,” hắn nói. “Bên kia có chuyện gì vậy?”
Nhưng Madison không biết, sự đề phòng trong mắt cô, và mọi người, chưa từng giảm bớt, kể từ lúc cậu ra tay với Strand, một hành động cực kỳ lí trí trong lúc bấy giờ.
Thật may, cô gái rụt rè này không tỏ ra rụt rè trong lúc trả lời.
Những người khác nhìn thấy cũng hoảng hốt chạy tới giúp, thì bất chợt một tiếng thét kinh hoàng khiến mọi người kinh động, một cô gái lạ mặt chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp khi bị hai tên xác sống phát hiện.
Mũ bảo hộ cũng bảo đảm Tuân, vì xác sống cũng không đủ thông minh để lật mặt nạ ra, nhưng hai tay của nó thì đang quơ quào trên mặt hắn, túm tóc và bấu xé.
Mỗi lần như thế, là một cơ hội để Strand mua chuộc các đám người gác cổng, nhưng cái giá của nó là tính mạng của rất rất nhiều người.
Tuân đổi lại một con dao dã chiến, thứ sẽ khó bị kẹt trong hộp sọ hơn, mặc dù mong muốn của hắn là một cây thương, chỉ để có thể giải quyết mấy cái xác thối ở một khoảng cách xa hơn.
“Cảnh giác với người lạ nên phải,” Tuân ngồi xổm xuống hỏi: “Cô tên gì, đến từ đâu, tại sao lại một mình đến đây?”
Công việc tương đối đơn giản, nhưng Tuân lại gặp khó khăn trong lúc lấy lưỡi đao ra khỏi hộp sọ, nó tốn một ít thời gian, dường như mã tấu cũng không thích hợp với hắn.
Lúc trên đường đi, Madison thực sự đã nói chuyện với cậu, cô ta dường như đang cố gắng thay thế trách nhiệm của một người mẹ, hoặc người cha, điều mà Travis chưa hoàn thành.
Cực kỳ gọn gàng, Alicia hất đầu tên xác sống qua một bên, cơ thể nó tự lật ra khỏi người Tuân, mà không tốn nhiều sức lực.
Cái ví sứt sẹo gây chú ý cho cậu, khi để lộ ra tấm ảnh gia đình, lưu lại khoảnh khắc người đàn ông đang cõng một cậu nhóc năm sáu tuổi trên vai, đứng bên cạnh một người phụ nữ tươi cười rạng rỡ, thoạt trông cậu nhóc rất vui vẻ.
Nhưng ở đây là “The Walking Dead” không có một nghệ sĩ nào muốn biểu diễn cho đám n·gười c·hết cả, Tuân ngẩng mặt lên, một tên xác sống trong bộ đồ Hazmat đã nhảy bổ vào hắn.
Tuân ngồi dậy ho khan sặc sụa, miệng mũi toàn là cát, vì vừa rồi bị vùi đầu dưới đất.
Cách đó không xa, Tuân đang ngồi xuống, kiểm tra một cái thùng sắt nằm ngoài chiếc lều, và tìm thấy rất nhiều v·ũ k·hí cận chiến, như rìu, mã tấu, dao Parang, dao q·uân đ·ội, nắm tay gấu, cùng nhiều đồ chơi khác, quả thực không thiếu thứ gì.
“Bethany, Tuân bị một trong số trúng cào phải, cô đến xem một chút đi,” Alicia nói, cùng Tuân song song bước tới.
“Qua xem đi.”
Bên kia, Madison tương đối khó khăn với việc cô gái vừa được cứu chưa thôi la hét và vùng vẫy để cố thoát ra khỏi cô.
“Bình tĩnh nào, cô gái, chúng tôi không phải người xấu,” Madison buông hai tay để trấn an cô gái. “Không ai làm hại cô cả, hãy bình tĩnh, được chứ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.