Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5


“BốmẹBạcThầnchắccũngmonghaiđứasinhconsớm.ThiThi,concũngsắp ba mươi rồi, phải lên kế hoạch đi chứ, dù sao cũng phải suy nghĩ cho bố mẹ nữa.” Lương Viễn đặt đũa xuống, bắt đầu dông dài.

TronglòngVuGiaGiadấylênchútđắcý,vớilại,thựcracôtacũngmuốnkết bạn Wechat với cô, rất tò mò về cô.

TrướcđâyởtrườngđạihọccôđãgặprấtnhiềucôgáithíchQuýBạcThần.Họ cũng giống như Vu Gia Gia trước mặt, trong mắt có sự thất vọng, cũng có sự yêu mến và si mê ẩn giấu.

“Tôi mua trên mạng.”

“Xongrồi,nhưngdựánbênthànhphốGiangđộtnhiênxảyrasựcố,anhphảiđi công tác.”

NhưngnhữngvếttíchtrưởngthànhấyvẫnđểlạicáibóngtronglòngLươngThi Nhĩ, thế nên sau này dù có yêu Quý Bạc Thần đến nhường nào, cô cũng chưa bao giờ có ý định làm bà nội trợ, hoàn toàn trở thành ‘hậu phương’ chỉ biết chăm lo cho gia đình.

Khôngnằmngoàidựđoán,VuGiaGiađãđithànhphốGiangcùnganh.

GiangTựXuyêncóchútphấnkhích:“Vậychúngtađánhthêmphóbảnnữa nhé?”

GiangTựXuyênkhẽnhướngmày,gậtđầuđồngý:“Ừ,tôibiếtrồi.”

Thấyanhthậtsựlấyđiệnthoạiramởgiaodiệngame,LươngThiNhĩbậtcười: “Cậu đến quán bar là để chơi game à?”

Khôngbiếtđãbaolâu,bêncạnhbỗngxuấthiệnmộtbàntaythondài,đưamột tờ khăn giấy qua.

Giang Tự Xuyên khựng lại: “Vậy tôi nên gọi là gì?”

Nhưng điểm khác biệt là, người được yêu mến này không còn từ chối thẳng thừng những cô gái có ánh mắt như vậy nữa, mà lại để mặc cho cô ta ở bên cạnh mình.

LâmThuVânnói:“Ừ,tuầntrướcnónóivớimẹlàngồitronglớpkhôngnhìnrõ bảng, mẹ dẫn nó đi khám, kết quả là bị cận thị.”

“Em đang ở quán bar.”

ÔnDiệpLamthấycôđếnthìmừngquýnhcảlên,lậptứcđưarượuchocô: “Chồng cậu đâu? Không đến à?”

Khá hợp với Giang Tự Xuyên.

Thếnhưngtrongbầukhôngkhínhưvậy,trênbànlàmviệclạiđặtmộtchiếccốc màu vàng tươi, trên cốc còn có hình tai mèo, trông vô cùng đáng yêu.

LươngThiNhĩđiđếnchỗlancanbêncạnh,mộttayvịnvàođó,gọilạisốđiện thoại vừa rồi.

“ĐượcchứcôLương,tôiquétmãcủacônhé.” “Được.”

Saukhiróttràchocô,TrầnPhilạiđilàmviệccủamình,LươngThiNhĩkhông uống trà, cô đứng dậy nhìn quanh văn phòng của anh một vòng.

“Đâucóạ,tôichỉcốgắnghếtsứccóthểthôi,cũngnhờđộingũcủachúngtôi tốt, đáng để học hỏi.”

“Đi bây giờ?”

LươngViễn:“Đúngđấy,theobốthìconcứsinhconđi,cóconrồicònsợnóbỏ đi chắc?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳngmấychốc,TrầnPhitừtrênlầuxuốngđóncô.

Cô ta không hỏi cô là ai, bởi vì cô ta biết cô là ai.

“Khôngcógì,chỉrađây…”GiangTựXuyênngậpngừng,khôngbiếttrảlờithế nào, suy nghĩ giây lát rồi nói dối, “Chỉ là ra đây hỏi chị xem... có thể tiếp tục... cày game với tôi không.”

HànglôngmàyvừanhíulạicủaQuýBạcThầnvìnghethấytênnhữngngười bạn quen thuộc mà giãn ra: “Thì ra là đi với họ, nhưng em vẫn phải chú ý an toàn đấy, về nhà sớm nhé.”

LâmThuVân:“Vậythìkhôngthểnóinhưthế,nghekhóchịulắm,vợchồnglà một thể, việc gì cũng phải nghĩ cho đối phương.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Lương Thi Nhĩ chợt cảm thấy ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt sang một bên lau đi dòng nước mắt. Lau xong thấy anh vẫn đứng im chưa đi, cô nhíu mày nói: “Cậu ra đây làm gì?”

“Biết cũng không thể nói lung tung được.”

LâmThuVâncũngphụhọa:“Đúngvậy,cànglớntuổicàngkhóhồiphục.”

Lương Thi Nhĩ gật đầu, cùng anh ta lên lầu.

LươngThiNhĩnéncơnbựcbội,gõnhẹlênbànemtrai:“Tớigiờăncơmrồi,bỏ điện thoại xuống.”

LươngThiNhĩđươngnhiênbiết,tuykhôngphảilàngườithiếtkếnhưngcôđã theo sát toàn bộ phó bản mới, tạo hình của đại boss là do cô thiết kế chính.

Gióđêmcuốihèmangtheomộtchúthơilạnhnhènhẹ,LươngThiNhĩnhìnvề phía hư không, trả lời có chút qua loa.

Khôngbiếtlàtrongnhữngchuyếncôngtácđó,cóphảiđêmnàobọnhọcũng... ở bên nhau không?

Thấycôđứngdậy,LâmThuVâncóchútxótxa:“ThiThi,chưaănxongcơm mà...”

Lương Viễn vừa nghe thấy câu này thì cất cao giọng: “Con gái con lứa suốt ngày bán mạng cho công việc làm gì? Bạc Thần kiếm được nhiều tiền rồi, con chỉ cần chăm lo vun vén cho gia đình là được, đừng tự làm khổ mình nữa.”

Anh đánh rất hăng máu, nhưng công bằng mà nói thì kỹ thuật cũng khá ổn, nên cuối cùng Lương Thi Nhĩ cũng quan tâm đến nhu cầu của anh hơn một chút, hỗ trợ nhiều hơn để dễ dàng vượt ải.

Giang Tự Xuyên nhìn thấy đôi mắt của cô thì sững người. Anh đã nhận ra cô đang khóc nên mới đưa khăn giấy tới. Nhưng anh không ngờ rằng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, tâm trí lại trở nên hỗn loạn, nhất thời không biết nói gì.

Lương Thi Nhĩ hỏi: “Nghe giọng anh thì có vẻ say rồi nhỉ?”

Từbéđếnlớntrảiquavàilầnnhưvậy,LươngThiNhĩkhôngcònmuốnkhuyên can nữa. Mà bố cô cũng lớn tuổi rồi, sau khi có Lương Vân Sâm thì dường như cuối cùng cũng chịu quay về với cái gọi là “gia đình”.

“Ừ,đibây giờ,anhvừa bảoTrầnPhi đặtvémáy baylúctám giờ.”

Lúccônhìnqua,anhcũngđúnglúcnhìnlại,haingườikhẽgậtđầucoinhưchào hỏi. Đồng thời Lương Thi Nhĩ cũng chú ý đến người bên cạnh anh, là cô em họ xa của Ôn Diệp Lam, cô gái được mai mối tối nay.

Cúp máy xong, Lương Thi Nhĩ nhìn điện thoại ngẩn người một lúc. Sau đó cô mở khóa màn hình, vào WeChat. Cô đã kết bạn với Vu Gia Gia nên có thể xem vòng bạn bè của cô ta bất cứ lúc nào.

Bây giờ cô rất cần được giải tỏa.

Nhưng hai năm đổ lại đây đã ít đi.

Trongvănphòngrõràngcóbangười,nhưngVuGiaGiacảmthấylúcnàymình như không khí.

LươngThiNhĩbỗngquayđầulại,dướiánhsángmờảo,nhìnthấymộtgóc nghiêng tinh xảo.

Tronglòngcôtavôcùngchuaxót,nhưngcũngbiếthiệntạitốtnhấtlàcoimình như không khí…

“Đượcrồi.”GiangTựXuyênngảngườirasau,cóchútbấtđắcdĩ,“IDcủacôlà gì? Dù sao bây giờ cũng đang rảnh, hay là xuống một phó bản thường nhé?”

Tiếngnhạcầmĩbêntainhưmuốnnổtung,khóemôiLươngThiNhĩkhẽcong, cầm ly rượu cụng với cô ấy: “Được.”

Quả nhiên, có bài đăng mới cách đây không lâu.

CuốicùngLươngThiNhĩvẫntừchốiđếnbuổitụtậpởquán barvàotốithứSáu.Hômđósaukhitansở,côláixeđếncôngtycủaQuýBạc Thần.

“Connóigìvậy?”LâmThuVânnói,“ThiThi,congiậnBạcThầnà?” “...Không có.”

Không lâu sau, hai người đã vượt ải thành công.

LúcnàyLươngVânSâmmớiđểýđếnLươngThiNhĩ,cậuấydụidụimắtgọi một tiếng chị rồi bỏ điện thoại xuống.

LươngThiNhĩkhẽnhướnmày,nói:“Hômnayđánglẽcậuphảibậnmớiđúng chứ.”

Đúnglúcnày,côbỗngnghethấybênanhcóngườinhỏgiọngnói“Khôngsao chứ”, giọng nói rất khẽ, nhưng rõ ràng vẫn có thể nghe thấy được.

KhóemiệngLươngThiNhĩkhẽnhếchlên,quakhóemắt,cônhìnthấyánhmắt đầy thất vọng của cô gái kia.

GiacảnhcủaQuýBạcThầnkhátốt,xuấtthântừgiađìnhtríthức,bốlàbácsĩ, mẹ là giáo viên cấp hai, còn có một người em trai đang học đại học.

Bởivìngườitrướcmắtcònxinhđẹpvàsốngđộnghơntrênảnhrấtnhiều,dáng người mảnh mai thon gầy, gương mặt trái xoan, nét mặt thanh tú có chiều sâu, làn da trắng trẻo nõn nà, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Có lẽ Quý Bạc Thần cũng nhận ra điều này, anh khựng lại một giây rồi nói: “TrầnPhongvàmọingườiđangđợianh,họđanggiụcrồi,bâygiờanhphảivề khách sạn đây.”

Những lời này cô đã nghe đến phát ngán.

Lương Thi Nhĩ cảm thấy men rượu đã bắt đầu ngấm lên não, đầu óc tuy mơ hồ nhưng vẫn nhận ra giọng điệu của anh có chút do dự, cô liếc nhìn anh, nói: “Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi là chị cũng đâu có vấn đề gì?”

“Aiza,cógiớihạnchứ.HômnaythứSáumớichonóchơimộtlátđấy.” Lương Thi Nhĩ chẳng tin được.

“Thôiđượcrồi,vậyanhđiđi,emvềsẽgiảithíchvớimẹsau.” “Cảm ơn vợ yêu.”

Song dù đã từng nhìn thấy thì vẫn không khỏi ngẩn ngơ.

“Đềutạianh,làlỗicủaanh.”QuýBạcThầndịudàngnói,“Látnữaanhsẽgọi điện xin lỗi bố mẹ, sau khi về sẽ mua quà cho em và bố mẹ, được không?”

[Nhiệtđộtốinaydễchịuquá~Đôikhithấyđicôngtáccũngrấtthúvị] Kèm theo một bức ảnh chụp ly rượu hướng lên bầu trời đêm.

LươngThiNhĩkhẽmỉmcười:“TôitừngngheTrầnPhivàQuýBạcThầnnhắc đến cô, năng lực của cô rất xuất sắc.”

Đêmdầnkhuya,khôngkhítrongquánbarcàngthêmsôiđộng,sànnhảycũng trở nên náo nhiệt, chẳng mấy chốc những người ngồi ở khu vực ghế dài đều chạy xuống nhảy nhót. Lương Thi Nhĩ không muốn chen chúc nên ngồi một mình ở chỗ ngồi, lấy điện thoại ra chơi một lúc.

Là cô ta.

“Mẹkiếp!Vậyvừahay,tốinaychúngtakhôngsaykhôngvềnhé?”

Cậuemtrainàykémcômườibảytuổi,làkếtquảcủaviệcbốmẹsinhmuộn, nên được cưng chiều vô cùng.

Sự nuông chiều ấy khiến Lương Thi Nhĩ hoài nghi mình và thằng bé không cùngmộtbố.Hồibốcôcòntrẻrấthamchơi,chẳngcóýthứclàmcha,chưa từng quản cô bao giờ.

GTnằmởkhutrungtâmsầmuấtnáonhiệt,trướccửatoànlànhữngnamnữtrẻ tuổi ăn mặc thời thượng.

“Cóbíquyếtgìcóthểchiasẻkhông?”GiangTựXuyênnghiêngđầu,ánhmắt rơi trên khuôn mặt cô.

Ôn Diệp Lam và những người khác vẫn chưa quay lại, dù sao cũng đang rảnh, đánh thêm một trận nữa cũng được, nhưng cô vừa định nhấn xác nhận thì điện thoại đột nhiên báo có cuộc gọi đến.

Đáng ra Lương Thi Nhĩ phải nhanh chóng quay đầu đi để che giấu cảm xúc, nhưng có lẽ do hơi say nên phản ứng chậm chạp, cô không nhận ra mình đã rơi lệ, cũng không nhận ra nỗi đau và sự yếu đuối đã giăng đầy trong đáy mắt.

“Chị chơi pháp sư giỏi thật.”

Lương Thi Nhĩ: “Làm một người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành đạt sao? Lỡ như một ngày nào đó anh ấy bỏ đi, há chẳng phải con sẽ mất hết tất cả à?”

Hiển nhiên là Quý Bạc Thần đã gọi điện thoại báo với họ, Lâm Thu Vân và Lương Viễn đều không hỏi cô rằng sao hôm nay Quý Bạc Thần không đến, nên cả bữa cơm diễn ra khá êm đềm. Chỉ là đến lúc gần kết thúc, hai người họ lại nhắc đến chuyện con cái.

TronglòngVuGiaGiađộtnhiênrấtkhóchịu,songcôtavẫngiữnụcườitrên môi, hỏi xem có cần ra phòng trà chuẩn bị chút trái cây cho cô không.

Lương Thi Nhĩ đứng dậy. Song dù sao cũng đã uống hơi nhiều rượu, khoảnh khắc đứng dậy đầu óc có hơi choáng váng, cả người cũng lảo đảo theo, may mà Giang Tự Xuyên nhanh tay đỡ lấy cô.

Xuốngphóbảncầnnămngười,LươngThiNhĩmờibừabangườitrongcông hội, năm người cùng nhau làm nhiệm vụ. Cô đánh hệ pháp sư phụ trợ, công kích tầm xa hồi máu cho đồng đội, Giang Tự Xuyên là thích khách, cần cận chiến.

Lễtâncũngđãthayngười,khôngnhậnracô,LươngThiNhĩgọiđiệnthoạicho Quý Bạc Thần nhưng anh không nghe máy, cô bèn nhắn tin cho trợ lý của anh.

Chủ đề chuyển hướng đột ngột.

LươngThiNhĩnghetainàylọttaikia,thuậnmiệngđáp:“Dạonàycôngviệc đang bận, để sau rồi tính ạ.”

“Xinchào,côtìmsếpQuýạ?”Độtnhiênphíasauvanglênmộtgiọngnữ. Lương Thi Nhĩ giật mình, quay đầu lại.

GiangTựXuyên:“Khôngphảicôcũngđangchơigameà?” “Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Văn phòng của anh rộng rãi thoáng đãng, theo gam màu nâu lạnh giống như phong cách anh thường thích, toàn bộ văn phòng mang hơi thở nghiêm túc của công việc.

“Ôi,saoôngcũngnóinhưthế!”LâmThuVânmắngxonglạinhỏgiọnglẩm bẩm, “Bạc Thần là đứa trẻ ngoan, không giống như ông.”

“CôtênlàVuGiaGiaà?”LươngThiNhĩđộtnhiênhỏi. Vu Gia Gia giật mình: “...Vâng ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bậngìmàbậnmãithế,giờlàlúctốtnhấtđểsinhcon,lớnhơnnữasẽtrởthành sản phụ cao tuổi đấy.”

Cảhaitiếptụcchơigame,trongquánbarồnào,bọnhọchỉtậptrungvàođiện thoại của mình.

VuGiaGiaâmthầmthởphàonhẹnhõm,côtacòntưởngrằngcôđãbiếtđiềugì đó.

Cô ta biết mình khác biệt trong mắt Quý Bạc Thần, bởi vì anh đối xử với cô ta không giống như với những cấp dưới khác, rõ ràng là anh có hứng thú với cô ta. Thế nhưng, cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt của Quý Bạc Thần dịu dàng như vậy, cũng chưa từng nghe thấy anh dùng giọng điệu này dỗ dành người khác.

LúcnãyGiangTựXuyênởtrongthấycôđiđứnghơiloạngchoạng,sợxảyra chuyện gì nên mới đi theo, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

LúcnàyLươngThiNhĩmớiđểýthấyanhđangđứngphíasaughếsofa,chắclà lúc đi ngang qua thấy cô đang chơi game nên tò mò lại gần hỏi một câu.

Saukhirờikhỏicôngty,LươngThiNhĩláixethẳngđếnnhàbốmẹ.

“CôLương,cuộchọpcủasếpQuývẫnchưakếtthúc,haylàcôvàovănphòng đợi một lát ạ.” Trần Phi rất khách sáo nói.

Mọi chuyện dường như êm ả, hòa thuận.

“Alo,ThiNhĩ,tiệctốicủaanhkếtthúcrồi.”GiọngnóicủaQuýBạcThầnvang lên ở bên kia đầu dây.

Trongquánbaránhsángmờảo,nhưngmànhìnhđiệnthoạicủacảhaiđềuđang sáng, Giang Tự Xuyên vô tình nhìn thấy tên người gọi đến trên điện thoại của cô, trước đó anh từng nghe Ôn Diệp Lam gọi tên chồng cô, cho nên biết đó là đối phương.

“Việcgì?”

Nhưng Lâm Thu Vân không đồng ý, bà ấy nói với cô rằng bà ấy chỉ là nội trợ, ly hôn rồi bà ấy sẽ chẳng còn gì cả. Thế nên bà ấy vừa khăng khăng khẳng định rằng bố cô sẽ hồi tâm chuyển ý, vừa lúc nào cũng ghen tuông, thường xuyên suy sụp.

“Sắp rồi ạ, khoảng năm sáu phút nữa.”

Nhưng anh không đi theo con đường của bố mẹ, vừa tốt nghiệp đã bước vào ngành quảng cáo. Mà năng lực của anh thật sự rất xuất sắc, chỉ trong vài năm đã ngồi lên được một trong những vị trí cấp cao của công ty này.

GiangTựXuyênđặtđiệnthoạixuống,nhìnLươngThiNhĩvớiánhmắtrựcrỡ lấp lánh, tràn đầy kinh ngạc.

“Connorồi,mọingườicứăntiếpđi,concóchútviệcphảiđitrước.” “Này——”

Rảnhrỗikhôngcóviệcgìlàm,côclickvàophiênbảngamemobilecủa《Kiếm Giang Hồ》, tiện tay làm vài nhiệm vụ hàng ngày trong tiếng nhạc.

Trong nhiệm vụ hằng ngày có một cái là hoàn thành một phó bản, Lương Thi Nhĩ cũng không quan trọng là cá nhân hay tổ đội, đồng ý với anh, thêm ID của anh vào.

Mấy phút sau, bốn người đã ngồi vào bàn ăn.

Bữa cơm cuối cùng vẫn tan rã trong không vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Bạc Thần ngẩn ra, khẽ nhíu mày.

Nhờcômàphóbảnbìnhthườngphảimấtbốnmươilămphútđểqua,lầnnày chỉ ba mươi phút là đã đánh xong.

Lương Thi Nhĩ nói: “Cũng không lâu lắm, anh xong việc rồi à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chị vẫn ổn chứ?”

Rờikhỏinhàbốmẹ,LươngThiNhĩkhôngchọnvềnhàmìnhmàđếnGT,thà đến quán bar mua vui còn hơn về nhà ủ rủ một mình.

“Đi công tác rồi.”

“Ừ,đúnglàvậy.”LươngThiNhĩbướcđếntrướcmặtcôta,cúiđầunhìnlướt qua, “Trang phục của cô rất đẹp.”

Anh cũng chơi game này lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy pháp sư hệ hỗ trợ lại hữu dụng đến vậy, mỗi khi anh nghĩ mình sắp c·h·ế·t thì lại được hồi máu đến mức tối đa, tốc độ đánh và sát thương cũng tăng lên không ít.

Việccáccôgáihỏinhaulinkmuaquầnáolàchuyệnhếtsứcbìnhthường,hơn nữa đúng là cô ta rất có gu ăn mặc, bởi vì ở công ty thường xuyên được các đồng nghiệp hỏi xin đường link mua sắm.

Là ảnh đại diện quen thuộc đó.

Côrấtyêuanh,nhưngcũngsợsẽtrởthànhmộtngườinhưmẹ,khôngthểlàm chủ cuộc đời mình.

Giađìnhcôlàkiểugiađìnhmangđậmtưtưởngtrọngnamkhinhnữ,hồinhỏbố mẹ thường xuyên cãi nhau, vì bố cô lăng nhăng bên ngoài. Lúc bé cô không hiểu chuyện, chỉ thấy Lâm Thu Vân thường xuyên khóc lén sau mỗi trận cãi vã. Lớn lên rồi cô không chịu được nữa, khuyên Lâm Thu Vân ly hôn.

LươngThiNhĩcaumày:“Conđãbảolàítchonóxemđiệnthoạivớimáytính bảng lại.”

“NóivớichịDiệpLammộttiếng,đừnggiớithiệucongáichotôinữa.” Lương Thi Nhĩ: “Chuyện này... cậu tự nói với cô ấy đi.”

“Cô Lương, có Kim Lăng Thủy không?”

Lúccôvềđếnnhàthìmẹđãnấucơmxong,cậuemtraimườihaituổingồibên bàn mê mải chơi điện thoại, trên mặt đeo kính.

“Tôi cũng vậy.”

Bé Mèo Vằn.

LươngThiNhĩnhìnquanhmộtlượt,ngoàianhYêuvàTriệuMinhTuấnlàhai người quen ra, những người khác cô đúng là đã gặp trong đám cưới. Trong đó còn có cả Giang Tự Xuyên đã giúp đỡ cô trong ngày cưới.

LươngThiNhĩtrảlời:“Tôikhôngphảilàngườithiếtkếtrạmgác.” Giang Tự Xuyên: “Nhưng chắc chắn cô biết.”

——

“Tôisắptấncôngrồi,nhìnquabêntôiđi.” “Cô Lương, cho tôi một cái hồi máu.” “Cho tôi một cái hộ thuẫn.”

Mộtchốcsau,QuýBạcThầnlạihỏi:“Bênemsaoồnàothế,emđangởđâu vậy?”

LươngThiNhĩ:“Xinlỗi,tôicầnrangoàingheđiệnthoại.” Giang Tự Xuyên thoát khỏi chế độ tổ đội, gật đầu.

“Thi Nhĩ.” Đúng lúc này Quý Bạc Thần bước vào, khi thấy Vu Gia Gia cũng ở đó thì lông mày anh khẽ nhíu lại, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất. Anh đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ, hỏi cô là có phải đã đợi lâu rồi không.

Định vị: thành phố Giang.

Đứnglặngmộtlát,anhđặtkhăngiấyvàotaycôrồilịchsựquayngườibỏđi. “Giang Tự Xuyên!”

CuốicùngvẫnlàLươngThiNhĩphávỡsựimlặngnàytrước,côhỏi:“Cuộc họp của anh ấy sắp kết thúc chưa?”

Quý Bạc Thần nói xong có chút áy náy, dù sao anh đã hứa sẽ cùng cô về nhà ăn cơm, đột ngột thất hứa là lỗi của anh. Anh tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nghiêngđầunóinhỏ:“Xinlỗiem,đànhphảiđợisaukhianhvềmớicùngemăn cơm với bố mẹ được.”

“SaoTiểuSâmlạiđeokínhrồi?”

Nóiđếnđây,GiangTựXuyênlộravẻmặtkhóxử:“Cóthểnhờcôgiúptôimột việc nữa được không?”

“Chị say rồi à?”

LươngThiNhĩkhôngcótâmtrạngđểýchuyệncủangườikhác,nhanhchóng dời tầm mắt, quay sang uống rượu với Ôn Diệp Lam và anh Yêu.

“Conbossphóbảnmớiracủacáccôkhóđánhquá.” Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói.

Hồi trước Lương Thi Nhĩ hay đến công ty của anh, khi ấy anh đang bận rộn công việc, cô lại khá nhàn rỗi, thế nên cô sẽ đến đợi anh tan sở, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.

MímắtLươngThiNhĩhơicụpxuống,lộravẻchâmbiếm,côghichúlạitên cho cô ta.

Giang Tự Xuyên im lặng vài giây rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại: “Ồ.”

Lương Thi Nhĩ nói: “Thích khách của cậu cũng được đấy.”

Cóđiềuđangđánhđượcmộtnửa,côchợtthấyhơikhóchịukhianhgọimình như thế, bèn nói: “Cậu không cần phải gọi tôi là cô Lương đâu.”

Chương 5: Chương 5

“Tôi không nói ra ngoài đâu.” Giang Tự Xuyên từ phía sau ghế sofa đi vòng ra trước, ngồi xuống bên cạnh cô, “Chỉ nói cho một mình tôi biết thôi, hoặc là cô hướng dẫn tôi sơ sơ cũng được?”

LươngThiNhĩlạnhlùngnói:“Tôikhôngcókhóc.” Ý là, đừng nói với ai.

LươngThiNhĩđãđạtđượcmụcđíchđếnđâyhômnay,ngheanhđộtnhiênnói phải đi công tác, trong lòng cô lại bình tĩnh đến lạ thường: “Mẹ đã nấu cơm xong rồi, chỉ đợi anh về thôi.”

LươngThiNhĩthuậnmiệngđáp:“Cứgọinhưđồngđộicủacậuấy.” “Gọi là chị?”

Cùngcôngty,cùngdựán,anhđiđâucũngdắtcôtatheo,ngàyngàyởbên nhau.

Tuy cô ta vào công ty khá muộn, chưa từng gặp vợ của Quý Bạc Thần. Thế nhưng cô ta đã nhìn thấy gương mặt cô trên màn hình điện thoại và máy tính của Quý Bạc Thần.

Lương Thi Nhĩ siết chặt điện thoại, bỗng cảm thấy lồng ng.ực nhói đau. Cô không thể ngăn mình nghĩ đến chuyện khiến cô ghê tởm nhất, không thể ngăn mình căm hận đến tột cùng, cũng không thể ngăn mình muốn trả lại tất cả nỗi đau này cho anh.

LươngThiNhĩtỏracóchúthứngthú:“Vậyà,cóthểchotôixinlinkđược không, tôi thấy nó rất đẹp.”

Anh quay đầu lại.

Ánh mắt Lương Thi Nhĩ dừng trên gương mặt cô ta vài giây, cùng lúc đó, cô gái kia cũng nhìn rõ gương mặt cô. Cô ta thoáng sửng sốt, nhất thời cũng không nói gì.

“Làáokhoácngoài.”LươngThiNhĩnói,“Cômuaởđâuvậy?Cóthểgiớithiệu cho tôi được không?”

Cóthểthấyđượccôemhọnàyrấtcoitrọngtốinay,ăndiệntinhtế,chiếcváy ngắn màu hồng n*d* ôm sát người, ngọt ngào đáng yêu.

VẻmặtcóphầncứngnhắccủacôgáidầnhòahoãnlạidướiánhmắtcủaLương Thi Nhĩ, trưng ra nụ cười ôn hòa nhất mà cô ta thường sử dụng để ứng phó với người khác.

Bâ giờ già rồi lại bỗng dưng thích trẻ con, mà nói đúng ra là thích “con trai”. Thếnêntừkhicóemtrai,sựquantâmcủaôngấyđềudồnhếtlênthằngbé.Mẹ cô cũng vậy, bố cô chiều chuộng nó, bà ấy cũng hùa theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tối nay rảnh rỗi nên em ra ngoài chơi với Diệp Lam và anh Yêu.”

LươngThiNhĩhítsâumộthơi,đặtđũaxuống:“Độtuổihiệntạicủaconlàmgì mà chẳng phải là lúc tốt nhất? Sao bố mẹ không bảo bây giờ cũng là thời điểm tốt nhất cho công việc của con đi?”

Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, ngồi ngay đối diện cô. Quần đen và áo hoodie rộng màu đen, ánh đèn lập lòe liên tục lướt qua khuôn mặt anh, xương mày sắc nét.

Của Quý Bạc Thần.

TayLươngThiNhĩdướigầmbàntừtừsiếtchặt:“Conănnorồi.”

Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt như vậy rồi.

VuGiaGiacúiđầunhìnquầnáocủamình:“Váyạ?”

Gia đình họ sống ở khu biệt thự quận Nam, hồi xưa bố cô làm ăn phát đạt kiếm được chút tiền nên đã mua ở đây, tuy sau này đầu tư thất bại vài lần, việc làm ăn cũng không còn như trước, nhưng căn biệt thự này là một biểu tượng của sự thành công trong lòng bố cô, ông tuyệt đối không chịu bán đi.

LươngThiNhĩ:“Ừm,vậyanhvềkháchsạnnghỉngơisớmđi.” “Ừm.”

“Không...vẫnổn.”LươngThiNhĩnhắmmắtlại,đứngthẳngngười,quaylạinói cảm ơn với anh rồi tiếp tục đi ra khỏi quán bar.

Cô tức giận, thất vọng, đau lòng… nhưng cũng biết bố mẹ cô sẽ không hiểu.

Trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, mặc váy dài thướt tha, khoác một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, mái tóc dài buông xõa trên vai, nét mày thanh tú, trong sáng động lòng.

“Ừ,nhưngmàlátemvềđếnnhàphảigọibáochoanhmộttiếngđấy,biếtchưa.” “Được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5