Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
“Đừng... Em không đau nữa!”
“Vậyăncơmxongchắccũngchưamuộnlắmđâunhỉ?Dùsaobọnmìnhcũng chín – mười giờ mới bắt đầu, lúc đó hai người các cậu cùng qua luôn đi.” Ôn Diệp Lam nói.
Côngồitrongphòngsách,nhìnmànhìnhđăngnhậpgametrênmáytính,có chút ngẩn ngơ.
——
QuýBạcThầnvừachạyvàobãiđậuxecủacôngtythìthấy Vu Gia Gia đang đứng chờ ở đằng xa.
Nhưngsựbốcđồngnàycuốicùngcũngbịdậptắtbởivìtiếngđộngtrongphòng tắm đã dừng lại. Cô biết làm như thế sẽ không có bất kỳ câu trả lời nào, ngược lại sẽ chỉ khiến anh thêm phần cảnh giác.
GT là một quán bar mà Ôn Diệp Lam thường xuyên tới chơi. Lương Thi Nhĩ không quen biết phần lớn mọi người trong nhóm, đương nhiên cũng không trả lời.
TronglòngQuýBạcThầncảmthấybuồncười,nhưngdiễnxuấtvụngvềcủacô gái và sự lưu luyến trong mắt cô ta lại khiến người ta không thể rời mắt: “Mắt đau thì cô bắt xe về đi, trả xe lại cho tôi.”
Song cô biết không thể thảo luận chuyện đó với mẹ Lâm Thu Vân, thậm chí cô còn cảm thấy theo phong cách làm việc của mẹ thì sẽ không đứng về phía cô. Vì vậy, cuối cùng cô cũng chỉ đáp qua loa vài chuyện vụn vặt rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Saukhirờikhỏibữatiệc,ngồivàochiếcxechỉcóhaingười,bỗngnhiêncảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Côcóthểláixevềnhà,ngàymailáiđếncôngty.”QuýBạcThầnnói.
Làmộtbứcảnhđèngiaothông.Côtachụptừvịtríghếlái,khôngdínhlogocủa xe, nhưng Lương Thi Nhĩ vẫn nhận ra đó là xe của Quý Bạc Thần.
Địađiểmlàkháchsạncaocấpmàcôngtyhayđếntiếpkhách.Đểxoadịucơn giận của khách hàng, dĩ nhiên là không thể thiếu rượu bia, một bữa tiệc chén chú chén anh cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.
Nói xong, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
HômnayVuGiaGiaănmặctheophongcáchHànQuốc,màuxanhthanhnhã kết hợp với xám tro dịu dàng, toát lên nét đẹp trẻ trung rạng rỡ nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Ngườinênđaukhổ,nênphátđiên,phảilàkẻđãphụbạctấmchântìnhmới đúng!
Khôngcógìđặcbiệt. Ngoại trừ…
Hiện tại cô vẫn cần phải giữ một thái độ hòa nhã nhất định trước mặt bố mẹ.
Quý Bạc Thần khẽ nhướng mày: “Vậy về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
VuGiaGiagậtđầu,vànhmắtcũngđỏlêngiốngnhưgòmá:“...Vâng.”
——
Lương Thi Nhĩ dĩ nhiên không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa, cô vừa mới hứa với mẹ trong cuộc điện thoại lúc nãy là tối thứ Sáu sẽ cùng Quý Bạc Thần về nhà ăn cơm.
Timđậpthìnhthịch,hơithởcũnggấpgáp.
Khôngbiếtlàảogiáccủacôhaylàcóngườithậtsựchộtdạ,LươngThiNhĩ cảm thấy không khí dường như ngưng đọng lại giây lát.
Menrượuxộclênnão,bầukhôngkhínàykhiếnQuýBạcThầncóchútbựcdọc và mệt mỏi, nhưng suy cho cùng hôm nay anh rời đi sớm là lỗi của anh, vì vậy anh vẫn bước tới, ngồi xuống ghế sofa ôm cô vào lòng.
[Không biết nữa.]
Là bởi vì không có vấn đề, hay là vì anh quá tự tin?
ChútthấtvọngtronglòngVuGiaGianhanhchóngtanbiếntheocâunóiquan tâm của anh, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên: “Sếp Quý, mai gặp lại.”
VuGiaGiavìbịanhngăncảnmàgòmáửnghồngngạingùng,côtanhìnsườn mặt của anh một lúc rồi khẽ ‘dạ’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh thì sao?”
“Đang xem gì vậy?”
[Tối thứ Sáu tôi mời! Đi GT làm vài ly nhé!] Ôn Diệp Lam nói.
“Tôibiếtrồi.”QuýBạcThầnliếcnhìncôta,“Gặpchuyệngìcũngđừngcuống lên như thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Côtadừngxelạikhôngđitiếp,quayđầulạiđịnhhỏiQuýBạcThầnlànhàanh ở tòa nào thì thấy anh đã ngủ say, hơi thở đều đều.
Thế nhưng, rõ ràng là anh đã khước từ.
Dườngnhưanhđãnhậnrađiềugìđó,khithấycôtacáchmìnhgầnnhưvậy, trong mắt anh không hề có chút bất ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn lại cô ta.
Chương 4: Chương 4
Vừahỏixong,côtamớinhậnramìnhngớngẩn,anhđâuphảichỉcómỗimột chiếc xe này.
QuýBạcThầnừmộttiếng,bướcthẳngvềphíatrước:“Tìnhhìnhhiệntạithế nào?”
[Cóaikhông!TốithứSáutụtậpmộtbữađimọingườiơi.] [Hửm? Nhóm gì đây?]
QuýBạcThần,anhđãlàmgìđểcôtacảmthấyhàohứngnhưthếtrênđườnglái xe anh về nhà?!
LươngThiNhĩbấmvàovòngbạnbècủaVuGiaGia,haiphúttrướccôtavừa đăng bài.
Điệnthoạibỗngdưngrunglênbầnbật,LươngThiNhĩrờitaykhỏibànphím, liếc nhìn vài lần, phát hiện ra Ôn Diệp Lam vừa lập một nhóm chat.
VuGiaGiađànhngậmmiệng,khôngquấyrầyanhnữa.
Quý Bạc Thần khựng lại, nét mặt có chút thay đổi nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất: “Đúng vậy, anh không để nhân viên nữ uống rượu, nên tiện thể nhờ cô ấy đưa về.”
“SếpTiếtnóiphươngánnàykhôngđápứngđượcnhucầucủahọ...Nhưngmà trước đó chúng ta đã trao đổi với bên họ rồi, rõ ràng là không có vấn đề gì cả, giờ tự nhiên họ...”
Cửaphòngtắmđóngchặt,điệnthoạicủaQuýBạcThầncứthếnằmtrên giường, anh vẫn giống như trước đây, không hề cố ky.
Saukhicúpmáy,LươngThiNhĩngẩnngườimộtlúcrồiđăngnhậpvàogame.
“Đượcchứạ.”VuGiaGiacóhơingạingùng,“Tuychỉmớilấybằngláigần đây, nhưng anh đừng coi thường em.”
Nhưng tại sao chứ?
Vìtayláicòngàmờ,cũngbởivìchiếcxenàytrongnhậnthứccủaVuGiaGia quá đắt đỏ, thế nên suốt dọc đường cô ta lái xe rất cẩn thận.
Vu Gia Gia ngẩn người, thoáng chút bối rối, nhưng lại dễ dàng tìm thấy cảm giác an toàn trong ánh mắt anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc lâng lâng, khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô không làm gì sai cả.
Khiđầuócrốibời,côcàngmuốnđắmmìnhvàothếgiớiảo,dùngnóđểlàmtê liệt bản thân.
Bảnđồmớicủa《KiếmGiangHồ》đãvàogiaiđoạnhoànthiện,nhữngngày sau đó, nhóm của Lương Thi Nhĩ đều tăng ca vì bản đồ mới.
LươngThiNhĩđứngbêngiườnglướtvộiquacácghichépphầnmềmcủaanh, từ đặt phòng, giao dịch đến lịch sử trò chuyện…
“Ừ.”
Côtanói:[Buổitốituyệtvời,vuivẻ~] Vui vẻ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Côtacứlặnglẽnhìnanh,nhìnmãinhìnmãi,nhưbịthôimiênmàtừtừtiếnlại gần anh. Nhưng ngay khi cô ta sắp chạm vào mặt anh, người trước mặt bỗng nhiên mở mắt ra.
Trên người Quý Bạc Thần quả thật có mùi rượu nồng đậm, anh ngả người ra sau:“Ừ,saukhixửlýxongdựánthìmờingườicủacôngtyđốitácđiăncơm.”
QuýBạcThầnthaygiàyvàonhà,nhìnthấyLươngThiNhĩđangngồitrênghế sofa xem phim.
Hômnaycũngvìviệctốiưuhóabossvànhânvậtcốttruyệnmàhọpcảngày, sau khi tan làm về nhà, cô nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô dạo này công việc và cuộc sống có thuận lợi không.
ThấyQuýBạcThầnxuốngxe,côtavộivàngchạyđến:“SếpQuý,bọnhọđang đợi ở phòng họp trên lầu ạ.”
Đợibónglưnganhkhuấtsaukhúcquanhhànhlang,phòngkháchlạichỉcòn tiếng đối thoại trong phim.
QuýBạcThầnkhẽnhếchmôi,némchìakhóaxechocôta:“Vậythìlạiđây.” Thành phố về đêm đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon nhấp nháy rực rỡ.
SauđóchắclàÔnDiệpLamthấycôkhôngphảnhồibèngọiđiệnthẳngchocô, hóa ra lần này cô ấy lập nhóm không chỉ đơn thuần là để uống rượu, mà là để nối dây tơ hồng cho cô em họ xa của mình – cũng chính là cô phù dâu hôm trước, với Giang Tự Xuyên.
Trong nhóm có mười người, ngoài anh Yêu và Ôn Diệp Lam ra còn có chồng của Ôn Diệp Lam là Triệu Minh Tuấn, những người còn lại đều không phải là bạn bè trên WeChat của cô.
Quý Bạc Thần say rồi, anh cau mày nói: “Gọi tài xế lái thay đi.”
Quả nhiên, Quý Bạc Thần nói: “Tôi lái xe khác.”
“Sao cô lại khóc?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người đã về hết chưa?”
LươngThiNhĩvẫnkhôngbàytỏcảmxúcgì,chỉrờikhỏivòngtayanh,không để anh ôm cô nữa: “Trên người anh có mùi nước hoa, khá nồng.”
TimVuGiaGiađậpthìnhthịch,côtacắnrăng,khônglùibướcmàcòntiến thêm một bước nữa.
ChầmchậmláixeđếncổngkhunhàcủaQuýBạcThầnthìđãlàchuyệncủa một tiếng sau đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy là anh gọi lái thay về?” “Không,nhờngườiởcôngtyđưavề.”
Cô đã tắm rửa thay quần áo, mái tóc mượt mà xõa trên vai, trông rất dịu dàng. Nhưngánhmắtcônhìnanhlạikhôngcósựtrìumếncũngchẳngcóchútnhiệt tình nào, từ sau lần cãi nhau cô vẫn luôn lạnh nhạt.
“Vềhếtrồiạ.”VuGiaGiatừbãiđậuxequaylại,điđếnbêncạnhQuýBạc Thần, “Sếp Quý, anh không sao chứ?”
QuýBạcThầnquayngườixuốngxe,nhưngkhinghethấytiếngsụtsịtkhekhẽ phía sau, anh vẫn ngoảnh đầu lại.
LươngThiNhĩnhanhchóngcầmlấyđiệnthoạicủaanh,giốngnhưlầntrước, cô dễ dàng mở được khóa màn hình.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đạt được sự thống nhất mới với đối phương. Sau đó Quý Bạc Thần đứng ra mời họ đi ăn khuya.
Côtakhôngdámnhìnanhnữa,khoảngthờigiannàysựnuôngchiềucủaanhvà mối quan hệ mập mờ giữa hai người khiến cô ta đã có thêm can đảm. Thế nên tình cảnh vừa nãy đã thúc giục lòng can đảm của cô ta, khiến cô ta muốn tiến thêm một bước thử xem...
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn phòng tắm, có một khoảnh khắc cô rất muốn cầm điện thoạixôngvàođó,némvàomặtanhhỏianhxemngườinàyđangvuivẻchuyện gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhữngngàybậnrộnnàykhiếncôtạmthờiquênđichuyệnkhôngvui,nhưng chuyện đó vẫn không thể nào biến mất được.
Ngập ngừng giây lát anh lại hỏi: “Sao em biết?”
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa từ xa vọng lại, tim cô như bị một bàn tay bóp nghẹt, một cơn đau nhói buốt ập đến. Cô bị cơn đau này thôi thúc, không kìm được mà đi về phía phòng ngủ.
“Emđâucókhóc...Chỉlàmắtemhơiđauthôi.”Côgáingướcmắtnhìnanh, “Không sao, em nghỉ ngơi một lát là ổn ạ.”
VuGiaGianhìnanhvớivẻlolắng:“Emkhônguốngrượu,cóthểđưaanhvề.” Quý Bạc Thần liếc nhìn cô ta: “Cô lái xe được à?”
“Hình như có chút.” Nhưng mấy giây ngựng đọng này quá ngắn, cô thấy anh không có gì khác thường, chỉ có chút bất đắc dĩ cười với cô: “Con gái các em hình như rất thích xịt nước hoa, anh đi tắm rửa thay quần áo đây.”
Ánhsángtrongphòngkháchlậplòe,nhưngnhìnkỹthìkhôngphảilàđènmàlà ánh sáng từ màn hình tivi.
Rõ ràng là một bộ phim hài nhưng Lương Thi Nhĩ lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Côngtyquảngcáokhôngcóyêucầugìvềtrangphụccủanhânviên,mọingười đi làm ăn diện đủ mọi kiểu dáng. Phòng chăm sóc khách hàng là có gu nhất, đa phần mọi người đều có phong cách ăn mặc riêng.
LươngThiNhĩồlênmộttiếng,nhìnanhchằmchằm,nói:“Congáiđưaanh về?”
Lương Thi Nhĩ không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Anh uống rượu à?”
Nhưvậy,rấtcóthểsaunàycôsẽkhôngpháthiệnrabấtcứđiềugìnữa,cũngcó thể một lần lạc lối của anh sẽ được che giấu kín kẽ. Còn bản thân cô thì giống như mẹ cô trước đây, nghi ngờ lung tung, ngày ngày đau khổ, giống hệt như một kẻ điên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.