Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương 45
Nhân việc mặc đồng phục xoay người rời đi, Lương Thi Nhĩ tự đi vào trong, chẳngmấychốcđãthấyđượcphòngnghỉcóđánhdấulàcủaBlueLion,nhưng vào trong lại không thấy ai cả.
Saumộtđoạnnhạcđệmnhỏ,haingườivẫntiếptụcghépLego,cóđiềukhông khí đột nhiên trầm hẳn xuống.
LươngThiNhĩngồitrênthảmnhậnlấynướcdâutây,vừanhìnsườnmặtGiang Tự Xuyên vừa nhãn nhã uống nước.
“Àphảirồi,emcũngnênchuẩnbịtâmlýđi,bởivìlầnnàyemvềcóthểmẹsẽ giới thiệu vài cô cho em đấy.”
Ngườibênkiađầudâysửngsốt:“Emcóbạngáirồià?” “Ừm.”
“Bao giờ thế, sao không nghe em kể?”
Chương 45: Chương 45
Côkhôngnêntứcgiậnnhưvậy.....Cũngkhôngnênđaukhổthếnày.... Có lẽ anh chỉ ôm xã giao, khích lệ hoặc chỉ là khách sáo thôi.
GiangTựXuyênsiếtchặtkhốigỗtronglòngbàntay,quêncảchialại.Anhnhìn cô một lúc lâu, trên mặt có vẻ mất mát: “Em... là bởi vì em chưa chuẩn bị sắn sàng sao?”
“Cũngcóthểnghĩnhưvậy.Tôicảmthấyđihơixarồi,khôngmuốntiếptục nữa.”
“Cô Lương, phía trước đều là khu vực nghỉ ngơi.”
HaingườirangoàimuamộtbộLegotođùng,bêntronglàmộtchiếcBugatti, định là cuối tuần sẽ ráp chiếc xe này.
“Ừm, nói sau nhé.”
Điềunàykhiếncôsinhranỗisợsâusắc,mộtcảmgiácmệtmỏinhưsắplặplại vết xe đổ.
say đắm.
Hai mươi phút sau, buổi biểu diễn của Blue Lion kết thúc.
Mà cô cũng cần thành thật với chính mình, thừa nhận rằng trong những khoảnh khắc sa sút và lạc lõng nhất, cô đã được một người như thế yêu thương, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút cảm giác thỏa mãn. Loại cảm giác thỏa mãnnàykhiếncôkhôngcònbịchìmđắmtrongcơnđaukhổvìbịphảnbộinữa. Cô vừa đồng thời đang chữa lành cho bản thân, vừa có thể cảm nhận được sự ngọt ngào mà người khác mang đến cho mình...
“Vậytạisaokhôngtiếptục?Tôithíchem!”MắtGiangTựXuyênthoángchốc đỏbừng,giữchặtcổtaycô,“LươngThiNhĩ,tôithậtsựrấtthíchem,emđừng như vậy được không.”
Trongbầukhôngkhíquenthuộc,LươngThiNhĩngồiởvịtríVIPlầuhaichờ Giang Tự Xuyên lên sân khấu.
Cô cau mày chịu đựng, không chọn thu hồi.
Lương Thi Nhĩ không muốn thừa nhận mình đang hoảng loạn, cũng không muốnnghengườinàođógiảithíchhoặcnóidốivớimình,chỉnói:“Trướcđây không phải cậu nói là cứ thử xem, lúc nào muốn dừng thì kêu dừng sao?”
NhưngcôchỉnhắmngaymộtmìnhGiangTựXuyên,côphóngtoốngkính,lại phóng to hơn nữa... cho đến khi thấy rõ mặt mày và màu tóc của anh.
Lương Thi Nhĩ hăng hái ngồi xuống, bắt đầu tháo túi đóng gói ra.
Cảmgiác“bịphảnbội”màtrướcđótưởngnhưđãquênlãngbỗngnhiênquay trở lại, đè nặng lên người cô bằng một tư thế không thể chống đỡ.
Cô không muốn kết hôn.
Côđãtừngnghenhữngcâunóikiểunàyrồi. Mà cô cũng sẽ không tin nữa.
Khôngđúng,cũngcóchútkhácbiệt,đóhômnayanhhôncuồngnhiệtvàtáo bạo hơn bình thường, tựa như muốn trút hết mọi cảm xúc ra ngoài.
“Saoemphảigửitinnhắnnhưvậychotôi?”Anhkéokhẩutrangxuống,giọng có chút khàn khàn.
NgựcGiangTựXuyênphậpphồngkịchliệt,tráitimsiếtchặtđauđớn,anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, tựa như giây tiếp theo sẽ c·h·ế·t vậy.
Cólẽanhvừarakhỏisânbayđãchạyđếnchỗcô,trênngườimặcnguyênbộđồ màu đen, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên mặt còn đeo khẩu trang mà anh thường đeo khi ra ngoài.
LúcLươngThiNhĩnhậnđượctinnhắncủaanhthìcôvẫnchưatanlàm,côđọc tin nhắn của anh, ngồi trầm tư một hồi lâu rồi như đã hạ quyết tâm, trả lời anh: [Cậu đừng đến tìm tôi nữa, tôi cảm thấy giữa chúng ta hay là thôi đi, không thử nữa.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mãi đến khi chuyến lưu diễn của anh kết thúc, hạ cánh xuống Minh Hải.
Giờ khắc này Lương Thi Nhĩ đột nhiên cảm thấy mình ngu xuẩn đến kỳ lạ.
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bởi vì tôi muốn kết thúc.”
“Ừm.”
“Vìsao?”GiangTựXuyênphảichínhmiệngxácnhận,vẻhoangmanghiệnrõ trên gương mặt anh, “Là tôi làm không tốt chỗ nào sao? Hay là tôi làm sai chuyện gì? Em nói đi, tôi có thể thay đổi.”
Lúc Lương Thi Nhĩ về đến nhà rồi soi mình trong gương, cô lại lần nữa phát hiệnsắcmặtmìnhửnghồngmộtcáchkhácthường.Nhưngcôkhôngcònthấy ngượng ngùng như lần đầu nữa mà đã bắt đầu tận hưởng cảm giác đắm chìm. Nhịp tim cứ hỗn loạn, mặc kệ hết tất cả...
Một cao một thấp, một nam một nữ.
“Chúng ta vốn cũng chỉ thử xem, cậu đòi công bằng gì với tôi chứ!”
Sau khi cúp điện thoại thì nước trái cây cũng ép xong.
LươngThiNhĩkhôngnóithẳngcâunày,bởivìcôpháthiệncảmxúccủađối phương là lạ, bèn nói: “Giang Tự Xuyên, chúng ta chưa tới bước đó.”
Trái tim Lương Thi Nhĩ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Giang Tự Xuyên, tôi đã từnglyhôn,tôibiếtcảmgiáckếthônlàthếnào,thếnêncảđờinàytôisẽkhông kết hôn nữa.”
Hai tuần sau, Giang Tự Xuyên bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn vào tháng sau củahọ,LươngThiNhĩcũngbậnrộnhơnvìphảitiếpnhậndựánmới,sốlầnhai người gặp nhau giảm mạnh.
Môi Giang Tự Xuyên khẽ run, dưới ánh đèn dịu dàng của hành lang, trong mắt anh như có một tầng sương mù: “Là vì hôm đó tôi nói tôi muốn dẫn em về nhà nênemchùnbướcđúngkhông?Emchưatừngsuynghĩđếnchuyệnlâudàivới tôi, nên vừa nghe vậy đã muốn kết thúc với tôi?”
“À,anhXuyênạ?Đúngvậy.Nhưnganhấyvừarangoàirồi,chắclàởphòng 307.”
Lương Thi Nhĩ đặt cái cốc xuống: “Rồi sao nữa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải là chưa chuẩn bị sắn sàng, mà là căn bản không muốn.
Niềm vui sướng trong khoảng thời gian này khiến cô quên đi một số chuyện, cũngkhiếncôđếnbâygiờmớipháthiệnrabảnthânlạigiốngnhưtrướcđây,lại bắt đầu đặt hết kỳ vọng vào một người, có tính chiếm hữu cao...
Lương Thi Nhĩ nghe hai chữ ‘mãi mãi’ mà đau thấu tim gan, cô đột nhiên trở nêncựcđoan,cảmthấytấtcảđànôngđềukhá‘thúvị’!Khôngcócảmgiácgiới hạn, trái tim có thể chứa được rất nhiều người.
“Đúng là khá vui.”
Vìcômuốnthử,vìcômuốnquênđiquákhứnênmớiởbênGiangTựXuyên mà đúng không?
“Gần đây nhớ về thăm nhà, bố mẹ cứ nhắc em mãi đấy.”
GiangTựXuyênrótrahaicốclớn,ngồixuốngbêncạnhLươngThiNhĩ:“Tốc độ nhanh thế, em định chia xong hết mất thứ này luôn sao?”
Giang Tự Xuyên hắng giọng, khóe miệng khẽ cong lên: “Gần đây thôi.”
Nhưngkhôngngờvừabướcrathangmáycôđãnhìnthấybóngdángquen thuộc kia.
Đúngsáugiờchiều,LươngThiNhĩtanlàmrồivềthẳngnhà.Lúcnàycôkhông muốn đi đâu cả, chỉ muốn về nhà rồi ngủ một giấc cho đã đời, dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn trong đầu.
“Nhưngtôiđâucólàmgìsai,tôichỉmuốnởbênemmãimãi,emlàmvậyvới tôi đâu có công bằng!”
-
Cuốituầnđầutiêncủathángsau,nhómGiangTựXuyêncómộtbuổibiểudiễn ở quán Ôn Diệp Lam, không phải buổi biểu diễn riêng mà là có vài ban nhạc (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng tôi không giống Quý Bạc Thần!”
LươngThiNhĩchỉngẩnngườikhoảnghaigiâyrồilậptứcdờitầmmắt,nhấc chân bước về phía đầu kia hành lang.
Dòngsuynghĩdầntrởnênrõràng,nhưnglồng ng.ựcvẫncònđauâmỉ.Nỗiđau qua đi, một cơn giận dữ không thể diễn tả thành lời bốc lên.
Trong một tuần này, thời gian rảnh rỗi Giang Tự Xuyên sẽ liên lạc với cô qua Wechat,LươngThiNhĩđãkhôngmuốntrảlờinữa,nhưngbiếtgầnđâyanhcòn buổi biểu diễn quan trọng nên chưa nói ra lời mình muốn nói.
ThángnàyLươngThiNhĩbềbộnnhiềuviệc,cuốituầncũngphảităngca,thế nên khi Giang Tự Xuyên mời cô đi cô đã từ chối vì nguyên nhân công việc.
Chàngtraikiêungạovừalênsânkhấulàlạinhuộmtócchomình,vẫnlàmàu xanh khói như trước.
TráitimLươngThiNhĩchợtcolại,khẽsiếtchặttay,bắtđầubàyratưthế phòng ngự.
BọnhọvẫnsẽtròchuyệnquaWechat,nhưngtuyệtnhiênkhôngnhắcđến chuyện “dẫn về nhà” nữa.
Côchầnchờgiâylát,gọimộtnhânviênphụcvụđingangqua:“Xinchào,xin hỏi Giang Tự Xuyên ở phòng này sao?”
-
Nhưngcôlạiđẩyanhra,lạnhlùngnhưbịácquỷnhậphồn. “Cứ thế đi, Giang Tự Xuyên, cậu đừng dây dưa nữa.”
Côthíchđoạntìnhcảmnày,thíchcảmgiácđượcởbênanh,nhưngquảthật chưa từng suy nghĩ chuyện sâu xa hơn.
“Vậy cậu từ chối chưa?” Lương Thi Nhĩ hỏi. GiangTựXuyênsửngsốt:“Saophảitừchối?”
“Vừarồianhtôigọiđiệnthoạichotôi.”GiangTựXuyênđộtnhiênnói. Lương Thi Nhĩ hơi khựng lại: “Anh ruột của cậu à?”
Côcóấntượngvớibannhạcnày,làcủabacôgái,bannãykhicôđếnđâycũng đúng lúc bọn họ đang biểu diễn.
“Có.”
Saukhibỏlỡlầnnày,hơnmộttuầnsauhaingườicũngkhônggặpnhau,bởivì Giang Tự Xuyên và ban nhạc của anh phải đi lưu diễn ở nơi khác.
Lương Thi Nhĩ nhìn chàng trai nhiệt tình phóng khoáng trên sân khấu,tronglòngkhôngthểkhôngthừanhậnrằngGiangTựXuyêntỏasángmuôn phương, khác hẳn người thường.
Một thời gian sau đó, bọn họ thường xuyên gặp nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩnhíumày,gầnnhưlàvôthứcnói:“Tôichưatừngnghĩđếnviệc gặp bố mẹ cậu.”
CôkhôngbiếtGiangTựXuyênnhậnđượctinnhắnnàysẽcócảmgiácthếnào, nhưng lúc cô gửi tin nhắn này trong lòng vô cùng khó chịu.
Chỉ thích em.
Lương Thi Nhĩ rút tay về: “Cậu đừng nhắc đến anh ta với tôi.”
Sự cuồng nhiệt vẫn như cũ, bài hát vẫn hay như vậy khi.
Hômnay,thứBảy.
Giang Tự Xuyên khựng lại, nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc chia khối gỗ cáchđókhôngxa,lạnhnhạtnói:“Bảomẹđừngsắpxếpxemmắtchoemnữa, em có người mình thích rồi.”
GiangTựXuyênđưacôvề,trênđườngđihaingườikhálàyêntĩnh.Nhưnglúc chia tay anh vẫn ngồi trong xe ôm hôn cô một lúc lâu như trước.
Lương Thi Nhĩ có thể cảm giác được, tuy rằng anh đồng ý với cô nhưng trong lòngkhôngđượcvuivẻlắm.Songcôcũngkhôngthểvìmuốnkhiếnanhvuivẻ mà nói những lời lừa gạt anh.
MànbiểudiễncủaBlueLiongầncuốichươngtrình,khoảngchừngnửatiếng sau, ban nhạc bọn họ mới lên sân khấu.
Anhimlặngmộthồilâumớithấpgiọngnói:“Nếuemkhôngthíchnhưvậythì tôikhôngnhắcđếnnữa,khôngđigặpbốmẹnữa,đượckhông?...Emđừngnói kết thúc mà.”
“Ừm,anhấybảotôivềnhàmộtchuyến,nóimẹtôimuốnsắpxếpxemmắtcho tôi.” Giang Tự Xuyên lại nhanh chóng nói, “Nhưng em yên tâm, tôi đã từ chối rồi, hơn nữa tôi còn nói tôi đã có bạn gái.”
Khóemiệngcôhơinhếchlên,lấyđiệnthoạidiđộngrahướngvềphíasânkhấu như bao khán giả trong đám đông khác.
LươngThiNhĩgậtđầu:“Được,tôibiếtrồi,vậycậucứlàmviệccủamìnhđi,tôi tự qua đó được.”
Côkhôngbướcđếnchấtvấn,khônghềtranhcãi,cũngchẳngvộivàngđòimột lời giải thích.
Côbắtđầucảmthấymaymắnvìlúctrướcđãđánhliềumộtphen,đểGiangTự Xuyên bước vào thế giới của cô.
Tốihômấyởbãiđậuxedướihầm,haingườingồitrongxequấnquýtnhaumột hồi lâu mới chịu tách ra.
SaulưngLươngThiNhĩrịnramộtlớpmồhôilạnh,bởivìcôpháthiệndường như mình không thể nào dùng cách nói này an ủi bản thân.
LươngThiNhĩcũngkhôngkháchsáovớianh,vừatháovừanói:“Códâutây không? Tôi muốn uống nước ép dâu tây.”
Giang Tự Xuyên hiểu tình huống của cô, nhưng Lương Thi Nhĩ lại thấy hơi ngại.Dùsaodạotrướccôđãáynáyvìchuyện‘khôngvềnhàanh’,bâygiờlại từ chối đến xem buổi biểu diễn đầu tiên của anh trong mấy tháng gần đây.
“Vâng ạ.”
Chỉ muốn kết hôn với em.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, cô lại lấy lý do bận việc để không gặp anh.
Giang Tự Xuyên không phát hiện, anh đứng thẳng dậy rồi đi về phía cô.
“Rồianhtôinóicóthờigianthìchúngtavềnhàchơi,họmuốnlàmquenvới em.”
“Vậyanhsẽnóivớimẹmộttiếng,bảomẹđừnggâysứcépchoemnữa.Nếu em có thời gian thì dẫn người ta về gặp mặt mọi người.”
Lúc ngồi vào trong xe, Lương Thi Nhĩ hít sâu vài hơi.
Tốihômđó,LươngThiNhĩkhôngnóichoGiangTựXuyênbiếtmìnhđãđến buổi live của anh.
Saukhitừcôngtyđếnlivehouse,côđithẳngvàotrong,bâygiờcôđãquen thuộc với các quản lý ở đây, không có vé vào cũng không sao.
Tư thế thân mật khắng khít, nào phải bạn bè bình thường.
cùng biểu diễn.
Gặpgỡphụhuynhcóýnghĩanhấtđịnhtrongviệcthúcđẩymốiquancủamột đôi tình nhân, nhưng cô lại không muốn tiến triển đến bước này.
LươngThiNhĩđặtcốcnướctráicâyxuống,nghiêngngườiquagiúpanhchia Lego, lại chuyển chủ đề: “Vậy tôi bắt đầu ráp trước nhé.”
Tối hôm đó, Lương Thi Nhĩ về nhà khá sớm.
Khoảnhkhắcấy,cảthểxáclẫntinhthầncủacônhưphảichịumộtphảnứng k.ích th.íchnào đó.
Bọn họ giống như đại đa số các cặp tình nhân bình thường, cùng nhau ghép Lego, xem phim, ăn cơm....Sauđótronglúcthổnthứckhôngthôilạihônnhau
Nhân viên phục vụ nói một câu không có gì rồi lại vội vàng rời đi.
Cònngườinamthìômlấyvaicô,hơicúiđầu,trênmặtlànụcườithoảimáivà tự nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngàytrongtuầnthìđợisaukhitanlàmhaingườisẽởbênnhau,còncuốituần cả hai đều rảnh rỗi thì sẽ ở trong nhà cô hoặc là nhà Giang Tự Xuyên cả ngày.
Giang Tự Xuyên ồ một tiếng: “Em biết rồi.”
Giang Tự Xuyên đứng dậy đi vào bếp ép nước trái cây. Lúc bắt đầu ép, điện thoạiđộtnhiênđổchuông,anhcầmlênnhìnthửthìthấylàngườinhàgọitới.
“Ừm,vậyemuốngnướctrướcđi,đểtôichiacho.” “Ồ.”
LươngThiNhĩxuốnglầugọiđiệnthoạichoquảnlý,chẳngmấychốcđãcó nhân viên mặc đồng phục đi tới, dẫn cô vào hậu trường.
“Thích đến mức muốn dẫn tôi về nhà gặp bố mẹ cậu sao?”
“Nhưng....tại sao phải dừng lại? Chúng ta đang ở bên nhau vui vẻ mà.”
Giang Tự Xuyên từ từ tiêu hóa lời nói của cô, một hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng,làtôiquásốtruột,chúngtabâygiờ...quảthậtvẫnchưatớibướcgặpbố mẹ.”
Cho nên cả tuần đó cô đã cố gắng giải quyết xong công việc trước thời hạn, ngàynàocũngtantầmrấtmuộn,cuốicùngđếnngàythứBảycũngrảnhđược buổi tối.
Giang Tự Xuyên: “....Ừm.”
“Emmuốnuốngnướcéptráicâykhông,hômquatôicómuatráicây,bâygiờ vừa hay có thể ép uống.”
LươngThiNhĩtiếptụcđivềphíatrước,khoảngchừnghơnmườimétthìthấy phòng 307, là phòng nghỉ của nhóm MJ.
“Alo, anh ạ.”
Lương Thi Nhĩ: “Chia xong thì tiện hơn.”
“Vậy sao...tôi cảm ơn nhé.”
Đầu óc cô thoáng trống rỗng.
Côkhôngnênphảnứngmạnhquá. Nhưng mà...
Ngườinữquaylưngvềphíacônênkhôngthấyrõmặtmũi,chỉthấymáitócdài và chiếc váy màu đen, dáng người thon thả yêu kiều.
LươngThiNhĩbướctới,lúcnàycôvẫnđangnghĩkhôngbiếtGiangTựXuyên đếnphòngnghỉcủangườikháclàmgì.Nhưngngaysauđó,cônhìnthấycóhai bóng người đang ôm nhau trong phòng nghỉ.
Cô cảm thấy dừng lại ở đây có lẽ là lựa chọn sáng suốt.
NhưngcôkhôngnóivớiGiangTựXuyên,bởivìmuốntạochoanhchútbất ngờ nho nhỏ.
Lâu lắm rồi Lương Thi Nhĩ không còn nghĩ đến những chuyện từng khiến cô đaukhổsuysụp,côcảmthấynhữngvếtnứttrongcuộcsốngcủamìnhđãđược tình cảm của Giang Tự Xuyên lấp đầy. Cô không còn thấy cô độc, cũng sẽ không cảm thấy trống rỗng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.