Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44


Côthảnnhiênđưataymìnhchoanh:“Sắpđếngiờchiếuphimrồi,látnữatôiđi lấy vé, cậu đi mua bỏng ngô nhé.”

Đồngthờicôcũngpháthiệnngườibêncạnhtuyđangxemphimnhưngkhông hề tập trung. Tay cô thì bị anh nắm lấy, bóp nắn nghịch ngợm như cục đất sét.

GiangTựXuyênđúnglàkhôngnỡbuôngtay,anhđãđợicảmộtngàyrồi,bây giờ anh chỉ muốn bám dính lấy cô từng giây từng phút thôi.

Lương Thi Nhĩ lườm anh, quả nhiên anh không hề xem phim.

LươngThiNhĩkhựnglại,cúiđầunhìnbàntayhaingườiđangnắmlấynhau, nhấc chân đi theo.

Nhưngchàngtraitrướcmắtcókhuônmặtmangnhiềulợithế,hơnnữaánhmắt của anh còn quá mức chân thành tha thiết, khiến Lương Thi Nhĩ không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại trái tim còn đập liên hồi vì sự nghiêm túc của anh.

Đôimắtdướivànhmũlưỡitraibỗngsángrựclêntrôngthấy,ngaysauđóanh nhanh tay chuyển lon coca bên tay phải sang tay trái đang cầm bỏng ngô, rồi dùng bàn tay rảnh rỗi nắm lấy tay cô.

Lương Thi Nhĩ gật đầu, ra hiệu anh nhường đường rồi đưa tay kéo cửa ghế lái phụra.Aingờvừamởcửacôđãthấybóhoatrênghếngồi.Mộtbóhoarấttinh xảo, cách gói cũng có gu.

“Congáicóhaicáidạdàymàcậukhôngbiếthả?Vớilạixemphimmàkhông ăn bỏng ngô thì còn xem phim gì nữa?”

toát ra một khí chất khó tả, khiến người xung quanh cứ phải ngoái nhìn.

Ngàyhômsau,GiangTựXuyênngủthẳngđếnmườimộtgiờtrưamớichịurời giường.

LươngThiNhĩdễgìchịuthừanhậnlàvìnhìnanhđángyêuquánênkhông nhịn được mới làm như vậy, cô nói: “Đó, đó là phần thưởng cho cậu.”

“Hìnhnhưtừnhỏđếnlớncậuchưatừngyêuđươngnghiêmtúcđúngkhông, nên cậu đâu biết yêu đương tuyệt vời đến thế nào.”

Lương Thi Nhĩ thấy tim mình thắt lại: “Thật sự có mà....Đừnglộn xộn, cũng

Côchỉđànhmặckệanh,quayđầunói:“...Tôigọixongrồi,cậugọinhanhlên.” “Ừm.”

Bởi vì cô nói kiểu hoa đó quá lớn, cô không thể ôm hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người khác có nhìn cũng chẳng được ích gì.

TạThanhHãn:“Tôithấydángvẻcủacậuhiệntạiđâuphảichỉ‘tạmổn’,làquá ổn luôn ấy chứ.”

“Muatrướckhiđếnđây,bónàylànhânviêncửahàngđềcửđấy.” “Ồ....nhìn rất đẹp.”

-

“Đợiđã,cậuchưatừngyêuđương,cậukhôngmuốnbiếtcảmgiáccụthểlàthế nào sao? Tôi có thể chia sẻ cho cậu biết.”

Cônhếchmôicười,nhấcchânđitới,đợianhmuabỏngngôvàcocaxongthì vươn tay nói: “Để tôi cầm coca giúp cậu.”

BộphimđãchiếuđượcnửatiếngnhưngLươngThiNhĩthấynộidungkhánhạt nhẽo, bắt đầu cảm thấy cư dân mạng nói khá đúng.

Đến sảnh rạp chiếu phim, hai người chia làm hai đường.

GiangTựXuyêncóchútbấtngờnhìncô,LươngThiNhĩnóitiếp:“Rạpchiếu phim có nhiều cô gái trẻ, đề phòng lỡ có cô nào nhận ra cậu.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng dây an toàn cởi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 44: Chương 44

TronglòngLươngThiNhĩthoángmềmnhũn,nhìnthêmmộtlúc,côbấtchấp có người đi ngang qua hay không mà sát lại gần mổ vào môi anh một cái.

Anhkhôngnhịnđượcnhéothửmộtcái,nhưngvẫnchưađãghiền,thếlàlại nhéo thêm một cái nữa.

GiangTựXuyênnhậnramìnhnóihớthìtrênmặtcóchútngạingùng,thấp giọng nói: “Vậy bây giờ thế nào?”

LươngThiNhĩkhẽnhướngmày,ravẻnghihoặchỏi:“Cậubậnhếthaitayrồi thì tay nào nắm tay tôi nữa?”

Xekhởiđộng,LươngThiNhĩđặtlycacaoxuống,quenđườngquennẻo nghiêng người qua chọn một bài nhạc mình thích nghe.

Bàntayhaingườidướibànvẫnđangnắmthậtchặt,LươngThiNhĩhắnggiọng nói: “Gì cũng được.”

Hômnaycôbúitóc,khoácchiếcáodạmàutrắngsữa,quầnjeanvàgiàycao gót, thoạt nhìn vừa thanh lịch lại năng động.

“Cậu đội mũ mang khẩu trang đi.” Lúc xuống xe, Lương Thi Nhĩ nói một câu.

“ÝtôilàcậuvớichịThiNhĩđấy.” “Ồ... tạm ổn.”

Saukhimuahoaxong,anhlạiđếnsiêuthịnhậpkhẩumuamộtítđồănvặtđặt trong xe, cuối cùng mang theo một ly đồ uống tới công ty của cô, chờ cô tan tầm.

Cô cố gắng ôm lấy cổ anh, để mình không hóa thành một vũng nước mềm mại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À.Được.Vậy em ăn chút đồ ăn vặt trước hoặc là uống trà sữa đi, vừa mới

Đợi khoảng hai mươi phút, Giang Tự Xuyên nhìn thấy bóng dáng của cô.

Mấyngườihọtiếptụcluyệntập,GiangTựXuyênsaukhihátthêmmấylầnthì cảm thấy cũng đã tạm ổn, bèn đi đến cửa hàng hoa gần đó chọn một bó hoa hồng, không phải loại lúc trước anh gửi đến văn phòng cô.

Thếlàlúcxedừnghẳnlạitrongbãiđỗxe,ngườibêncạnhlậptứcquayđầu nhìn qua.

Tronglúcluyệntập,TạThanhHãnngồixuốngbêncạnhanh,vỗvaianh: “Thuận lợi lắm à?”

GiangTựXuyênmởcửaxuốngxe,nhịptimbắtđầuhỗnloạn,anhcốgắngbình tĩnh lại rồi giơ tay chào hỏi cô.

Màanhcũnggiốngnhưtốihômqua,hônđượcmộtlátlạilướtxuốngdưới,hệt như một chú c·h·ó nhỏ, hơi thở nóng bỏng phả tán loạn vào cổ cô.

Ngaysauđó,GiangTựXuyênnghiêngngườiquađỡlấygòmácô,phủlênmôi cô.

GiangTựXuyênđáp:“Khôngsao,tôihẹnhòvớichịkhôngphảilàbímật không thể nói.”

Chàng trai khác biệt này là của cô.

Saukhingồilênxe,vốnlànênđưaLươngThiNhĩvề,nhưngGiangTựXuyên cứ lần lữa mãi không nỡ đưa cô về nhà sớm như vậy.

LươngThiNhĩcảmthấybuồncười,dùngbàntayrảnhrỗinắmlấycánhtay anh, đợi anh quay sang nhìn mới thấp giọng hỏi: “Chơi đủ chưa?”

Là một nhà hàng Trung Quốc có kiểu sân vườn quanh co, lấy yếu tố mộc mạccổxưalàmchủđạo,đồdùngbằnggỗlim,tranhchữ,đènlồngđềutảnrahơithở trầm lắng mà nồng hậu.

Trongkhônggianyêntĩnh,đôimắtanhnhưthấpthoángánhlửa.Đốmlửaấytừ từ bùng lên dữ dội, cuối cùng không thể nào cản lại được: “Tôi muốn hôn em.”

Tiếnghônhítkhôngngừngvanglên,tiếngsộtsoạtcủavảivócmasátvàonhau cũng liên tục không dứt.

Giang Tự Xuyên sửng sốt: “Em muốn về à?”

LươngThiNhĩnhậnrađược,côbìnhtĩnhmởdiđộngrồitruycậpvàoappnào đó xem thử vài vòng: “Hay là đi xem phim nhé?”

Giang Tự Xuyên không hề phát hiện ta, tự biên tự diễn: “Dạo gần đây tôi mới biếtthìrahẹnhòvớicongáilạivuivẻđếnvậy.À,ýtôilàngườicongáimình thích.thậmchí vừa mới tách ra chưa được một lúc mà đã thấy nhớ rồi. Trước

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không cần nói cũng biết.

GiangTựXuyên:“Khôngbậnlắm,đếnstudioluyệnhátmộtlúcrồitôira ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhmởngănchứađồtrướcmặtcôra,bêntrongcórấtnhiềumứtdâutâyngon màlầntrướccôđãănởnhàanh.Cònđồuốngđặtbêncạnhlàcacaonóng,vừa uống vào một ngụm mà cả người đã ấm lên.

Bậnrộncảmộtngày,đếngiờtanlàmđượcngắmhoatươicảmgiácthậtsựrất thư thái. Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ cong lên, ôm lấy bó hoa rồi ngồi xuống: “Cảm ơn nhé.”

Âmmưukínđáo,dụngýsâuxakhiếnGiangTựXuyênkhôngchútdodựlập tức kéo cô rời khỏi nơi không đủ riêng tư ấy.

“Được, vậy đi thôi.”

“Chẳng lẽ ý cậu là tôi bị bệnh tương tư? Ừm....chắclàvậy.”GiangTựXuyên

“Hômnaycậukhôngbậnviệcgìà?”Côkhảynhẹbóhoa,thuậnmiệnghỏimột câu.

Bàntaycủaanhrấtlớn,ngóntaythondài,móngtaycắttỉasạchsẽ,đốivớimột người mê tay đẹp như Lương Thi Nhĩ thì điều này quả thực rất tuyệt vời.

Giang Tự Xuyên lập tức nói: “Được.”

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng.

Giang Tự Xuyên nhếch môi nói: “Ờ, thì đúng là thế.”

Giang Tự Xuyên bất đắc dĩ cười: “Không nghe thì thôi.”

đừng làm rối cổ áo tôi nữa.”

“Lúc ăn cơm tôi có thể đổi tay.”

LươngThiNhĩsửngsốt,khóemiệngbấtgiácconglênrồilạinhanhchóngđ.è x.uống: “Ồ....Tôikhôngcóýnày.Ýtôilànếucậubịngườitapháthiệnthìsẽ

“Đi ra ngoài đi.”

Tốiquahaingườivừamớiômhônnồngnhiệt,thếnênlúcnàytuynhìnLương Thi Nhĩ có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng cô đang gợn sóng. Có điều, nếu phải thừa nhận là căng thẳng thì... cô không muốn thừa nhận rằng cô đang căng thẳng. Bây giờ cô phải tỏ ra điềm nhiên như không để duy trì hình tượng của một người chị lớn trưởng thành.

Nhânviênphụcvụhiểuý,lậptứcgiúpđiềuchỉnhvịtríbộđồăn. Giang Tự Xuyên cảm thấy hài lòng, hỏi cô muốn uống trà gì.

GiangTựXuyênnóitiếngcámơnrồiquaysangnhìnLươngThiNhĩ,rấttự nhiên nắm tay cô: “Đi thôi.”

Tốiquaanhthứckhuya,khôngphảicốýmàlàsaukhitừnhàLươngThiNhĩ về anh không tài nào ngủ được.

gặp phiền phức nhất định, ví dụ như các cô ấy muốn xin chụp ảnh chẳng hạn.” GiangTựXuyêncảmthấycônóicólý,anhlạilấykhẩutrangvàmũrakhỏixe. Sau khi xuống xe, anh đi tới trước mặt cô, giơ tay lên.

Mộtbữacơmquấnquýtkhôngrờicuốicùngcũngkếtthúc,khoảngmộttiếng sau hai người mới rời khỏi nhà hàng.

LươngThiNhĩmuốnxácđịnhxemcưdânmạngnóicóthậthaykhông,vìthế sau khi bộ phim bắt đầu, cô xem rất nghiêm túc.

Nụ hôn đã nhịn cả một đêm.

LươngThiNhĩcứnhìnmãinhìnmãi,bỗngdưngcómộtcảmgiáckiêuhãnh như thời còn đi học.

kia tôi chưa từng có cảm giác này, cậu có hiểu được ý tôi không?” KhóemiệngTạThanhHãngiậtgiật:“Cậunhưvậylàbịbệnhđấy.”

Tạ Thanh Hãn gật đầu: “Quá rõ là đằng khác.”

thởdài,cảmkháinói,“NhưngmàlãoTạ,cậukhônghiểuđâu,loạibệnhnày thật ra rất thú vị.”

GiangTựXuyênmuốnkìmnénbớtsắcmặtvuimừng,nhưnglạicảmthấymình không làm được, bèn nhích lại gần hỏi: “Rõ ràng lắm sao?”

Hơn nữa cũng rất mềm....Taycongáithườngsẽmềmmạivậysao?

“GiangTựXuyên,cậuđừnglêncơnnữa.” “Tôi nghiêm túc đấy.”

“Bây giờ là có thể rồi.” Anh nói.

Lòngbàntaybịanhx.oa n.ắnthoángđổmồhôi,LươngThiNhĩimlặnggiâylát, thì thầm: “Cũng đâu phải về nhà là tạm biệt luôn, cậu sợ gì chứ.”

GiangTựXuyênnghiêngđầunhìncô,độtnhiênnói:“Tôirấtnhớem.” Nếu người bình thường nói câu này thì e là sến sẩm không chịu được.

GiangTựXuyêndùngcùngâmlượngvớicônói:“Cứmặckệtôi,emxemphim đi.”

Nụhônnàykhôngcònxalạnhưđêmquanữa,anhvươnđầulưỡira,tìmđược lưỡi cô một cách chính xác. Nhưng vẫn có chút gì đó hấp tấp và vồ vập giống như đêm qua.

“Ừm...”

LươngThiNhĩlắckhẽtay,ýbảoanhbuôngra.

GiangTựXuyênthuvénlạitâmtình,khởiđộngxe:“Khôngxa,quađóchỉ khoảng mười phút thôi.”

LươngThiNhĩlậptứcđỡlấymặtanh,khôngchoanhtiếptụcquậyphánữa. “Có người tới.”

mua cho em đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tự Xuyên: “Không cần, tôi cầm được.”

Lương Thi Nhĩ cười khẽ: “Ồ, vậy vào thôi.”

Giang Tự Xuyên: “Đâu có, cũng mới chỉ một lát thôi, đi xe tôi nhé?”

TâmtrạngcủaLươngThiNhĩcàngthêmthưthái,bởivìđãrấtlâurồicôkhông được người khác đối xử chu đáo như vậy. Cô nhịn không được cảm khái, giai đoạn đầu yêu đương thật sự là giai đoạn đáng nhớ nhất.

LươngThiNhĩbĩumôi,thànhthậtnói:“Phimhơichán.” “Vậy sao?”

Lương Thi Nhĩ bị ngứa, nhưng cũng không chỉ là ngứa. Cảm giác tê dại lan ra từ chỗ anh châm lửa rồi chạy dọc xuống tận xương cụt, khiến cả người bủn rủn.

GiangTựXuyênlạikhôngtậptrunglắm.Saukhibộphimbắtđầuchiếu,anh vẫn không buông tay cô ra.

“Cậuđịnhnắmtaytôivậysao?” Giang Tự Xuyên: “Ừ.”

LươngThiNhĩlấyvérấtnhanh,saukhilấyxongthìquayđầulạitìmanh,vừa liếc mắt đã thấy Giang Tự Xuyên xếp hàng trước quầy cách đó không xa.

Tạ Thanh Hãn đứng dậy: “....Tôi đi trước đây.”

Nhưng mà thời gian trôi rất chậm.

Rõ ràng anh đã bịt mặt kín mít, ăn mặc cũng đơn giản chỉ là áo khoác và quần dài, còn toàn là màu đen. Thế nhưng nhờ vóc dáng cao ráo mà cả người anh lại

“Nhàhàngnàyrấtđẹp,trướcđâytôicũngkhôngpháthiệngầncôngtylạicó nhà hàng này.” Lương Thi Nhĩ nói.

GiangTựXuyênnuốtnướcbọt,cấtgiọngkhànkhàn:“Ừm.” Dáng vẻ vâng lời của anh lại trở nên ngoan ngoãn.

LươngThiNhĩquaysang,vừakhôngthểtưởngtượngđượcvừacảmthấybuồn cười bảo: “Để xem lúc ăn cơm cậu còn cứng miệng như vậy không.”

Anh cảm thấy rất thần kỳ, bình thường nhìn tay cô có cảm giác rất thon dài, nhưngcầmtrongtayrồimớipháthiệntaycôlạinhỏnhắn,anhcóchểbaophủ toàn bộ tay cô.

GiangTựXuyênđànhphảikiếmchútviệcđểlàm,anhláixeđếnstudiotìmba đồng đội để tập tiếp bài hát còn đang tập dở tối qua.

Anhchỉướcgìvừanhắmmắtlạimởmắtralàđếngiờcôtancaluôn,nhưvậy thì anh có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, có thể ôm cô vào lòng.

“Tặngtôià?” “Ừm.”

Anh như hạc giữa bầy gà.

“LãoTạ,cậukhônghiểuđâu.” “...”

Lần cuối xem phim là khi nào nhỉ...

LươngThiNhĩcũngnhìnthấyanh,côđổihướngđitớichỗanh:“Chờlâurồi đúng không?”

“Chúngtangồicùngmộtbênđi.”Nóixong,cũngkhôngđợicôđồngýanhđã kéo cô ngồi xuống cùng một bên.

GiangTựXuyênnóivớinhânviênphụcvụ:“VậyPhổNhĩđi.” “Vâng thưa anh.”

Anhcứgọitêncôliêntục,nhưngchẳngnóigìthêm,chỉđiêncuồnggặmnhấm môi lưỡi cô.

“Khôngcó.”KhuônmặtGiangTựXuyênđượccônângniutronglòngbàntay, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy d.ục v.ọng.

LươngThiNhĩbịhônđếnmứcgầnnhưnghẹtthở,cảmxúcsụcsôicuộntrào trong lồng ng.ựcsinh ra khao khát mãnh liệt không thể kìm nén.

KhảnăngchegiấucủaGiangTựXuyênkhôngtốtnhưcô,tronglúcthắtdâyan toàn, ánh mắt anh cũng không rời khỏi người cô. Lương Thi Nhĩ chú ý tới ánh mắt anh, đưa tay đẩy mặt anh: “Cậu có định lái xe nữa không, tôi đói lắm rồi.”

Bộ phim này quả thật đầy tính nghệ thuật, cách thức dựng phim cũng là phong cáchtrướcsaunhưmộtcủavịđạodiễnnày,cóđiềunghebảocốttruyệnđãmất dần chất lượng so với những bộ phim trước đây của ông ấy.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, sau đó bưng trà đến. Tay trái của Lương ThiNhĩbịanhnắmnênchỉcóthểdùngtaykháclậtxem,saukhichọnđượcvài món bèn nói: “Giang Tự Xuyên.”

Giang Tự Xuyên: “Gì cơ?”

“Lương Thi Nhĩ...”

TạThanhHãnkhôngkhỏikinhngạc:“Khôngngờtênnhóccậuyêuvàolạibiến thành như vậy, miệng cứ ngoác đến tận thái dương. Này, xin cậu đấy, bình thường chút giùm tôi.”

Thếlàhaingườilạibắtđầukếhoạchmới,đếnrạpchiếuphimcủatrungtâm thương mại.

Cô lại uống một ngụm cacao, hỏi: “Nhà hàng có xa không?”

LươngThiNhĩngẫmnghĩrồidỗdànhanh:“Hônmôicótiếnbộnênkhen thưởng.”

Hình như lâu lắm rồi, Lương Thi Nhĩ cảm giác mình đã sắp quên mất.

GiangTựXuyêngậtđầu,cũngnhanhchóngghinhớnhữnglờicônói.Lầnsau đến xem phim anh sẽ không hỏi nữa mà sẽ tự giác đi mua.

GiangTựXuyên:“Mộtngườibạnvừamở,tớinếmthửxem.” “Ồ, vậy sao?”

Chỉ cần nhắm mắt là anh dường như lại trở về khoảnh khắc ôm chặt lấy cô mà hônngấunghiến,timđậpthìnhthịchkhôngngừng,vừaphấnkhíchlạivừaday dứt.

Ngày trong tuần nên người đến xem phim không nhiều, tính cả hai người họ cũngkhôngquátám,chínngười.Lúcbọnhọngồixuốngvịtríchínhgiữathì đèn trong rạp chiếu phim cũng tắt đi, bộ phim chuẩn bị chiếu.

Tạ Thanh Hãn đen mặt, đột nhiên muốn đánh người.

LươngThiNhĩcảmthấymayvìbannãyăncơmxongcôkhôngthoasonlại, nếu không với cách hôn này của anh, dám chắc sẽ lem luốc không chịu nổi.

“Chị...”

Lương Thi Nhĩ cười mắng: “Cậu được rồi đấy.”

Phòngbaocóthểchứatừbốnđếnsáungười,bàngỗdài.Nhânviênphụcvụđã dọn xong bát đũa mỗi bên một bộ, chỗ ngồi đối diện nhau.

“Có bộ phim nghệ thuật mới ra, đánh giá cũng bình thường, chắc là ổn nhỉ?”

Một phút sau, hai người nhanh chóng rời khỏi rạp chiếu phim.

‘Hửm?”

“AnhGiang,phònganhđặtnằmởbênnày,mờiđitheotôi.”Nhânviênphụcvụ bước tới nói.

LươngThiNhĩđãchắcmẩmtronglòng,nhìnanhồmộttiếng:“Vậycậucòn chờ gì nữa?”

“Vậy hoa này...”

GiangTựXuyênlậptứcnhàotới,bịcôchemiệngngănlại:“Khônghônnữa.” Giang Tự Xuyên kéo tay cô ra, có chút ấm ức nói: “Là em hôn tôi trước mà.”

Tronglúcmơhồ,hìnhnhư cònxenkẽcảtiếngbước chân.

Trạng thái của anh hôm nay khác hẳn với tối qua, tối qua anh cứ thấp thỏm khôngyên,hômnaythìcảvẻmặtlẫntinhthầnđềusảngkhoái,đuôinhưmuốn vểnh lên trời.

Giang Tự Xuyên ngẩn người: “Sao lại thưởng?”

“Gì đó...”

GiangTựXuyênđâucóquantâmhaingườisẽđixemphimgì,anhchỉcảm thấy miễn có thể ở bên cô là được rồi, nên cũng nhanh chóng đồng ý.

Giang Tự Xuyên có chút kinh ngạc: “Em còn muốn ăn bỏng ngô sao?”

Giang Tự Xuyên lái xe về nhà Lương Thi Nhĩ. Dọc theo đường đi, trong đầu LươngThiNhĩcứhồitưởnglạicâunóitrướckhimìnhrờikhỏirạpchiếuphim.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44