Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chương 29
LươngThiNhĩýthứcđượcanhmuốnlàmgìthìthoángsửngsốt,côđưatay ngăn lại: “Để tôi tự làm cũng được.”
Điều này làm cho Lương Thi Nhĩ dù bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lạikhôngbiếtphảilàmsao.Côimlặngmộtlúclâumớinói:“Đúnglàkhôngcó vấn đề gì, nhưng tôi từ chối.”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, chầm chậm ráp lại những mảnh vỡ thời gian mà hai ngườiởchungmấyhômnay——cànghồitưởnglạicôcàngthấycónhiềuchỗ sai sai.
Giang Tự Xuyên siết chặt bàn tay đang thả lỏng bên hông, lặp lại một lần nữa: “ThậtravìbiếtchịđếnđảoBalinêntôimớichạyđếnđây.LươngThiNhĩ,đảo
ÔnDiệpLamphấnkhíchnói:“Vậythìtốt,trênđườngvềcáccậucóthểbầu bạn với nhau.”
“Vậyngaytừđầucậutớiđâylàmgì?” “Bởi vì chị.”
Mãichođếnkhixuốngmáybay,đirangoài,rốtcuộcanhcũngđinhanhvài bước đuổi theo cô.
Ngàyhômsau,chíngiờcôrờigiường,saukhikhóakỹhaivalithìkéorađặtở phòng khách.
‘Ồ.”
BởivìbịGiangTựXuyênquấyrầymàmãiđếnhơnnửađêmmớithudọnxong đống hành lý lộn xộn.
Từ sau khi hẹn hò với Quý Bạc Thần ở đại học, Lương Thi Nhĩ không nhận được lời tỏ tình nào nữa, mặc dù có người thích cô nhưng vẫn ngại sự tồn tại củaQuýBạcThần,thếnênchỉâmthầmlấylòngcô,nhưngkiểulấylòngnày cũng dần dần biến mất sau khi nhận ra cô rõ ràng từ chối.
“Sao lại đột ngột thế.”
GiangTựXuyênnhiềulầnmuốnnóigìđó,nhưnglạibịdángvẻxacáchngàn dặm của cô cản lại.
Nhưnglúccòntrẻngườitathườngthíchlàmtheoýmình,hồitrướccôkếthôn sớm cũng là vì thế, cho nên Giang Tự Xuyên bây giờ chắc cũng như vậy.
“Vậycũngkhôngkháclyhônlàmấy.Chịcũngđâucóýđịnhquaylạivới chồng cũ, đúng không?”
Bởivìđanggiúpcôbôithuốcnênanhcáchcôkhágần,màLươngThiNhĩlúc này cũng đang hơi khom người, thế nên khi anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần hơn.
“Có phải vì tôi tỏ tình nên chị mới không thèm đếm xỉa đến tôi không?”
Nghĩvậy,ánhmắtGiangTựXuyêncũngcóchútthayđổi,nhìnchằmchằmcô: “Sao vậy, không thể à?”
“Để tôi giúp chị khử trùng.”
“Lớnhơnsáutuổithìcóvấnđềgì,chúngtađềuđãtrưởngthànhrồi.” “..”
Chương 29: Chương 29
vẫnbướckhôngngừngnghỉ,anhthậtsựkhôngkìmđượcnữa,thẳngthừnggiữ chặt cánh tay cô.
“Mìnhsẽkhôngvậynữađâu.Cóđiều,chắclàkhôngthểcùngnhauhànhđộng được nữa rồi.”
Lương Thi Nhĩ bị động dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Chonênnhiềunămquacôchưatừnggặpkiểutỏtìnhtrựctiếpnhưvậy,hơn nữa còn là một chàng trai nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi.
LươngThiNhĩtrầmmặcgiâylátrồicấttiếng:“Cũngtạm,khôngđaulắm.” “..Tôi sẽ cẩn thận một chút.”
LươngThiNhĩbảoanhđặtcôxuống,đivàokhoảngsânnhỏ:“Cậuvàohâm nóng cơm đi, tôi muốn đi rửa cát.”
Giang Tự Xuyên bỗng dưng quay đầu nhìn cô.
Ôn Diệp Lam: “Vậy à? Thế hai người đi cùng một chuyến bay hay sao?”
LươngThiNhĩnghiêngđầunhìnanh:“Cậuđặtxechưa?” “Có người tới đón tôi.”
Bênbểbơingoàisâncómộtcáihồnhỏ,chuyêndùngđểrửachânsaukhiđibộ từ bãi cát về. Lương Thi Nhĩ vặn nước, cẩn thận rửa cát trên chân đi, sau đó
Nhưnggiâytiếptheo,cánhcửađãGiangTựXuyênđưataychặnlại:“Tôibiết là do chị vẫn chưa ly hôn xong xuôi, vậy cho tôi xếp hàng trước được không, chờ chị và anh ta hoàn toàn kết thúc rồi, tôi sẽ là người đầu tiên.”
Hơn mười phút sau, tài xế đến.
“Khôngcógì,ngàymaichịvềthậtà?” “Đúng vậy.”
ĐồănGiangTựXuyênnấuvẫnngonnhưtrước,saukhiănxong,LươngThi Nhĩ trở về phòng tắm rửa, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Giữalúcánhmắtgiaonhau,cảhaiđềungẩnra,trongkhôngkhílantỏamột cảm giác mập mờ khó tả.
“A Xuyên, hôm nay cậu cũng đi à?” Ôn Diệp Lam kinh ngạc nói.
LươngThiNhĩcúiđầunhìnmấymiếngbăngcánhântronglòngbàntayanh, nhận lấy: “Cám ơn nhé.”
Côthấphơnanh,lúcnàycũngđangngướcmắtnhìnanh,nhưngtronggiọngnói và ánh mắt của cô lại mang theo một loại áp bức khó tả, một khí chất của kẻ bề trên, một cảm giác kiêu ngạo do tuổi tác mang lại.
Ấnđườngcủacôkhẽgiật,bỗngnhiênýthứcđượcđiềugìđó,mạnhmẽgiãy chân ra khỏi lòng bàn tay anh: “Đừng làm nữa, cứ vậy là được rồi.”
LươngThiNhĩnói:“Mìnhđãxemvémáybay,trưamaicómộtchuyếncóthể về nước, mình muốn về trước.”
MặtGiangTựXuyênbỗngchốcđỏbừng:“Chị,chịđãtiếnhànhquátrìnhly hôn rồi.”
Nhưngtrờiđấtchứnggiám,côkhônghềbỏrơianh,cũngkhôngcótưcáchbỏ rơi anh.
Anhcảmthấymìnhsắpkhôngcònđượcsớmhômởbêncô,cũngcảmthấycô không thật sự coi anh là một người đàn ông.
LươngThiNhĩnghĩ,nếuđểcôấybiếttốiquahơnnửađêmGiangTựXuyên chạy tới phòng cô tỏ tình, dám chắc cô ấy sẽ ngỡ ngàng đến bật ngửa.
“Người đầu tiên làm gì.”
GiangTựXuyênnói:“Cònchị?” “Lát nữa tôi sẽ đón xe.”
hômquathấycônóichuyệnvớingườiđànôngkháckhávuivẻ,hômnaylại biết cô phải về nước, trong lòng anh đột nhiên rất bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khôngsao,tôixửlýđược.”Anhnhanhchóngđưataygiữlấymắtcáchâncô, dịchchâncôvềphíamìnhvàiphần,taycònlạithìcầmtămbôngđãnhúngi-ốt nhẹ nhàng lau vết thương.
“Theo đuổi chị.”
Lúccôngồixuốngsôpha,GiangTựXuyênđibỏđồănvàolòvisóngđểhâm nóng. Muốn hâm nóng phải chờ vài phút, trong lúc này anh tranh thủ ra khỏi phòng ăn, trở về phòng mình lấy một hộp đồ.
GiangTựXuyênkhôngchầnchừ,gầnnhưlàvôthứcnói:“Chịđirồitôicũng không muốn chơi nữa.”
Lý do này Ôn Diệp Lam không thể phản bác: “Có nghiêm trọng không?”
“Chị có.” Giang Tự Xuyên cau mày, “Đừng ngó lơ tôi, tôi chỉ là thích chị thôi, tôi không làm gì sai cả.”
GiangTựXuyêngậtđầu,lấymộtmiếngbăngcánhântronghộpthuốcrađưa cho cô.
GiangTựXuyênbịcônhìnthìcóchútkhôngđượctựnhiên,cũngkịpnhậnra lời nói của mình hơi ẩn ý.
HaingườivềđếnnhàrồimàÔnDiệpLamvàTriệuMinhTuấnvẫnchưavềtới.
Cô thấy anh lúc này trông hơi giống một chú c·h·ó con bị bỏ rơi.
Saukhixekhởiđộng,cửasổxeđónglại,tiếngcườinóivừarồicũngbiếnmất theo, trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Thudọnđượcmộtnửathìcửaphòngbịgõvang.Côđứngdậyđimởcửa,nhìn thấy Giang Tự Xuyên.
“Tôimuốnbiếtchịđichuyếnnàođểtôicũngmuachuyếnđó,vềchungvới chị.”
Haingườimộttrướcmộtsaulênxe,LươngThiNhĩngồisátbêncửasổ,chào tạm biệt Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn. Ôn Diệp Lam khoa trương muốn c·h·ế·t, cầm lấy tay của cô không buông, dáng vẻ như muốn chạy đuổi theo xe, chọc cho Lương Thi Nhĩ buồn cười không thôi.
LầnnàyđổilạilàLươngThiNhĩnghẹnlời:“Chờđã,cứcoinhưtôiđãlyhôn rồi đi, nhưng tôi cũng lớn hơn cậu rất nhiều tuổi ——”
Vốn tưởng rằng sẽ ra ngoài ít nhất hai tuần, nên cô mang theo hai chiếc vali to tướng.Mấyhômnayhànhlýbịcôlậttunglên,bâygiờthudọncũngkhávấtvả.
LươngThiNhĩthấyGiangTựXuyênrũmắt,tiếptụcdùngtămbôngkhửtrùng cho cô, động tác vẫn cẩn thận như trước, chỉ là vành tai lại có thêm một vệt đỏ khác lạ.
“Đưa cho tôi.” Cô vươn tay về phía anh.
Nhưngbâygiờcôcũnglườinói,bởivìcôcảmthấysuynghĩcủaGiangTự Xuyên sẽ nhanh chóng qua đi, nói ra có khi lại khiến cả hai xấu hổ.
LươngThiNhĩngẩnngười,cảmthấycóchútkỳlạ,nhưngdườngnhưmốihoài nghi nào đó đã được giải tỏa. Cô trầm mặc nhìn anh, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Nhưng trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy có gì khác lạ, bởi vì Giang Tự Xuyênnhỏhơncôvàituổi,hơnnữabảnthâncôcònlàmộtngườiphụnữđãkết hôn.
GiangTựXuyênnhíumày:“Tôikhôngcảmthấyởđâycógìthúvị,cũngkhông cảm thấy sẽ có điều gì mới mẻ.”
LươngThiNhĩcườikhẽ:“Cũngkhôngphảikhôngthể,nhưngmàemtrai,đảo Bali còn nhiều thứ thú vị lắm.”
“Tôi là người đã kết hôn, cậu thích gì ở tôi?”
Giang Tự Xuyên liếc mắt nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng Lương Thi Nhĩ đã nhắmmắtnghỉngơi,anhđànhphảidẹpýđịnhtròchuyệnvớicô.Vốnnghĩcô đixemệtnênkhôngmuốnnóichuyện,aingờsauđódùlàởtrongphòngnghỉ chờ máy bay hay đã ở trên máy bay... anh phát hiện cô không hề muốn nói chuyện với anh.
Cônói:“Cậucứởlạichơitiếpđi,biếtđâusẽpháthiệnđượcnhiềuđiềumới mẻ.”
TâmtrạngbồnchồncủaLươngThiNhĩdầnlắngxuống,côkhôngnghĩđến những chuyện này nữa, ép buộc mình đi vào mộng đẹp.
ÔnDiệpLamnói:“Tạisao?Kỳnghỉphépcủacậuvẫncònmà?Khôngphải chúng ta đã bảo là chơi cho đã rồi mới về sao?”
Balichẳngcógìđặcbiệt,nhưngbởivìcóchịnênnómớitrởnênthúvị.” Lại bắt đầu gọi thẳng tên họ của người ta rồi đấy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, là Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấnrangoàitìmcôđãquayvề.NhìnthấyLươngThiNhĩngồitrênsôpha,Ôn Diệp Lam tức muốn nổ phổi: “Cậu làm mình sợ muốn c·h·ế·t! Mình còn tưởng cậu bị ai b·ắ·t· ·c·ó·c nữa chứ!”
“Tôi vẫn chưa nói tôi muốn đi đâu, sao chị biết chúng ta không cùng đường?”TronglòngGiangTựXuyêncóchútkhóchịu,thấyngườibêncạnh
Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, khi cô im lặng với khuôn mặt không cảm xúc,khíchấtlạnhlùngtrênngườilạicàngthêmrõrệt,tạonênmộtkhoảngcách khiến người khác không dám đến gần.
Giang Tự Xuyên nói: “Tôi quên đưa băng cá nhân mới cho chị.”
TốihômquarốtcuộcGiangTựXuyêncũngkhônghỏiđượclàLươngThiNhĩ đi chuyến một giờ hay chuyến ba giờ, để chắc ăn anh đã mua hết hai chuyến, bây giờ thấy cô chuẩn bị ra sân bây thì đoán chừng là đi chuyến một giờ.
Cô cảm thấy anh không thể thích cô được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Thi Nhĩ còn chưa kịp hỏi anh đang cầm gì thì đã thấy anh co một chân ngồixổmxuốngtrướcmặtmình,mởhộpđồlấychaii-ốtvàbônggòntămbên trong ra.
“Nếu dính nước thì nhớ đổi cái khác.”
Nói xong, cô lùi lại một bước, muốn đóng cửa lại.
GiangTựXuyên:“Chịngồixecủatôiđi,chịmuốnđiđâutôiđưachịđếnđó.” “Không cần, không cùng đường.”
Cơnđaurátmãnhliệtậpđến,LươngThiNhĩhítnhẹmộthơi.Ngườingồixổm cũng bởi vậy mà lập tức ngước mắt nhìn qua: “Làm chị đau à?”
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu, đánh giá anh: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Lương Thi Nhĩ.”
LươngThiNhĩmệtmỏinằmvậtxuốnggiường,vừaquayđầuquathìnhìnthấy mấy miếng băng cá nhân đặt trên tủ đầu giường, trong đầu lại hiện lên lời nói hùng hồn của chủ nhân miếng băng cá nhân này cách đây không lâu.
GiangTựXuyêncụpmắtnhìncô,ánhmắtẩndướivànhmũvừasâuthẳmlạiu ám.
Anhsửngsốt,tronglòngthấpthoángcảmgiáccăngthẳngnhưbịnhìnthấu, nhưng vẫn nói: “Dán thêm một miếng băng cá nhân nữa đi.”
GiangTựXuyênngẩngđầunhìncô,chợtthấycônhíumày,nhìnanhvớiánh mắt hoài nghi.
“Mìnhcũngkhôngbiết.”LươngThiNhĩnói,“Khôngsao,cáccậuchơitiếpđi, hưởng tuần trăng mật vui vẻ rồi về.”
“Tại sao?”
Tàixếđangtrênđườngtới,LươngThiNhĩngồitrongphòngkháchchờđợi, tiệnthểtángẫuvớiÔnDiệpLam.Đúnglúcnày,GiangTựXuyêncũngkéo hành lý của anh bước ra khỏi phòng.
GiangTựXuyên:“Chịđiđượckhông?” “Được.”
“Cậuđúnglà——khôngđượcnhưvậynữa,mấyngàytớichúngtaphảicùng nhau hành động!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tại sao phải về chung với tôi?”
“Đầuóccậukhôngcóvấnđềgìđấychứ?”Côhỏianh. “Gì cơ?”
Sau này nhìn lại, hẳn là anh sẽ thấy mình có chút ngu ngốc.
GiangTựXuyênnhìnLươngThiNhĩ:“Tìnhcờtrongnhàcóchútviệc,nêntôi cũng định hôm nay về nước.”
“Sao vậy?”
-
LươngThiNhĩtrôngthấycôấymớilộranụcười:“Xinlỗinha,mìnhngồi ngắm biển quên cả thời gian, cũng không mang theo cục sạc dự phòng.”
“Ồ...”GiangTựXuyêncóchúthụthẫng,lạihỏicô:“Chiềumaicóhaichuyến bay, chị đi chuyến một giờ hay chuyến ba giờ?”
Lương Thi Nhi mấp máy môi: “... Tôi không có ý đó.”
Saukhibuộtmiệngnóithẳng,anhcũnggiậtmìnhhoảnghốt.Nhưngngườiđối diện thoạt nhìn không hề kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôiđichuyến13h20,chịThiNhĩthìsao?”Anhbiếtrõcòncốhỏi. Lương Thi Nhĩ liếc nhìn anh: “Ồ, tôi cũng vậy.”
Từ từ thu vén lại tâm tư dường như đã chẳng còn là một lựa chọn chính xác.
“Mẹ mình nằm viện, mình phải về xem thử thế nào.”
Ôn Diệp Lam hoàn toàn không biết gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra...Anhkhôngnênnóinhữnglờinhưvậyvàolúcnày,nhưngcólẽvì
“Nhưng tôi chưa chính thức ly hôn.”
“Đúngvậy,nênlàchúngtatranhthủăncơmđi,cơmnướcxongmìnhcònphải về phòng thu dọn hành lý nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.