Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Chương 28
“Đưa điện thoại cho mẹ con.”
“Để tôi hâm nóng cho chị một ly.”
Mặt trời lặn nghiêng về phía Tây, trên mặt biển như được mạ một lớp ánh vàng rực rỡ. Không biết có phải do mấy hôm nay cô ngắm quá nhiều cảnh hoàng hôn haykhôngmàbâygiờcõilòngnhưđãtêdại.Thậmchíbắtđầucảmthấykỳthật ở góc nào trên thế giới cũng giống như nhau, nếu không xóa bỏ được ký ức thì dù có trốn đi đâu cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của quá khứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩnhíumày,khôngnóilờinào.
viện khám thử ——”
SắcmặtLươngThiNhĩlạnhxuống:“Mẹ,convớianhtađãđượcxemlàlyhôn rồi, mẹ bảo anh ta đừng tới chăm sóc mẹ nữa, con sẽ tranh thủ quay về.”
Điệnthoạibịcôcúpngang,sauđólạiđổchuông,côbènchuyểnsangchếđộim lặng.
“Lương Thi Nhĩ!”
“Tôiđangnấumóncuốicùngrồi,chịDiệpLam,chịgửitinnhắnchocôấyhỏi thử xem.”
-
Nhưngđồtrêntayquánặng,bãicátdướichânlạikhóđi,chânmặcdépxỏngón bị vỏ sò nhỏ cấn vào, ngón chân cái tê rần như bị kim chích.
“Uống được rồi.”
Saukhigửixong,anhcóchúthốihận.Đángraanhnênhỏicôlàmuốnmuamỹ phẩm dưỡng da hiệu gì, anh có thể đi cùng cô.
LươngThiNhĩvứttúiđồtrongtaysangmộtbên,bắtđầuhốihậnvìbảnthânđã mua một túi lớn như vậy... Quả nhiên sau khi một chuyện không vui ập đến thì chuyện không thuận lợi sẽ nối gót kéo tới.
Trưanaylúccôxuấtphátanhcóthuậnmiệnghỏimộtcâulàcôđịnhđếntrung tâm thương mại nào mua đồ, Lương Thi Nhĩ bèn nói cho anh biết.
“Đượcđượcđược,mẹnghemáy.”LâmThuVâncầmđiệnthoạivề,“ThiNhĩ, con còn nghe máy đó không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thếlàanhbuồnbựcnémđiệnthoạisangmộtbên,suynghĩxemcòncóhoạt động nào có thể kéo cô đi cùng không.
GiangTựXuyênnóimộtcâukhôngcógì,anhlấysữatrongtủlạnhra,sauđó lại lấy thêm một cái nồi hâm sữa trong tủ chén bát ra, đứng bên bàn bếp thao tác.
Lương Thi Nhĩ chầm chậm chớp mắt, đưa tay lấy di động ra: “Hết pin rồi.”
LươngThiNhĩthấpgiọngnói:“Vâng,convẫnđangởbênngoài.Mẹthếnào rồi, sao lại bị bệnh?”
“Khôngphiềngìcả,buổitốiuốnglysữanóngsẽngủngonhơn.” “Được rồi....Cảm ơn cậu.”
LươngThiNhĩhừlạnhmộttiếng,bựcbộinói:“Chotôimượnđiệnthoại,tôi nói với Diệp Lam một tiếng.”
Mấy hôm nay cô đã đi qua con đường này vài lần, đại khái cũng nhớ kỹ.
Côđứngthẳngdậy,quayđầulại,chợtthấydướiánhđèncómộtbóngdángcao lớn đang chạy về phía cô. Anh chạy rất nhanh, khi tới trước mặt cô thì thở hổn hển không ngừng.
Trên đường trở về, phần lớn thời gian đều là Ôn Diệp Lam rôm rả trò chuyện. Từ khi nghe Lương Thi Nhĩ nói anh chàng Hàn Quốc kia kéo người ta xuống nướcnhưngkhôngquantâmxemngườitacóbiếtbơihaykhông,côấyđãtức giận loại anh chàng Hàn Quốc kia ngay.
Hôm qua thì bắt anh xuống nước cứu cô, hôm lnay lại bắt anh cõng cô về.
Đối diện trung tâm thương mại là biển cả và bãi cát.
“Cậu không ngại mệt à? Thả tôi xuống!” “Khôngmệt, chị cũng đâu có nặng mấy.”
Chương 28: Chương 28
Lương Thi Nhĩ hít sâu một hơi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Lên đi.”
LươngThiNhĩ:“Cậuthachomìnhđi,ngàymaimìnhkhôngquaylạiđónữa đâu.”
ÔnDiệpLamđangchơiđùađiêncuồng,nhưnghồiâmlạirấtnhanh:[Cậunấu à?]
ÁnhmắtcủaGiangTựXuyênhơilóelên:“Tôiđilấychútđồuống,chịcó muốn uống không? Sữa nhé?”
Giang Tự Xuyên: “Được.”
“ThiNhĩ,concókhỏekhông?Bâygiờconvẫnđangởbênngoàisao?”Vừa nhận máy là cô đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lâm Thu Vân.
“Hôm nay chị không được vui à?”
“Vậy chị... chị sạc pin vào.” Giang Tự Xuyên vô cùng lo lắng, nhưng quan trọnghơnlàanhđãtìmđượccôrồi,lạikhôngkìmđượchỏi:“Chịkhôngsao chứ?”
LươngThiNhĩsiếtchặtdiđộng:“Bốtrảlạiđiệnthoạichomẹconngay,nếu không con sẽ cúp máy đấy!”
“Mày cũng chống lại tao nữa.”
Trongảnh,haingườicùngnhìnvàoốngkínhmỉmcườirạngrỡ,cảhaicách nhau không quá mười cm.
[Ngày mai chị định đi đâu chơi?]
“Giờ này rồi, muốn làm chắc cũng đã xong rồi.” Giang Tự Xuyên đột nhiên khôngcótâmtrạngnấucơmnữa,anhđặtmónăncuốicùngvàonồi,hỏi:“Cô ấy có nói đi đâu làm spa không?”
ÔnDiệpLamvàTriệuMinhTuấnđãtrởvềphòngmìnhởlầuhai,phòngkhách im lặng, đèn cũng đã tắt, chỉ có bên phía phòng bếp còn một ngọn đèn đang sáng.
“Hômnaychịcứởbênbờbiểnmãisao?”GiangTựXuyênhỏi. “Cả một buổi chiều à?”
phần sữa đang được hâm nóng.
LươngThiNhĩđitớibờcátngồixuống,tiệntayđặtđồđạcsangmộtbên,gọi điện thoại về cho Lâm Thu Vân.
“Điệnthoạicủachịsaolạitắtmáy,đãtrễthếnàyrồi,chịcóbiếtlàchúngtôisốt ruột lắm không?”
“Con....”
Sauđócôlạinémđiệnthoạivàotrongtúicủaanh. “Lương Thi Nhĩ...”
“Đến trung tâm thương mại cô ấy đi xem sao.”
GiangTựXuyêncaumày,khôngchờđượcnữa:“Tôirangoàitìmthử.” Ôn Diệp Lam: “Cậu định đi đâu tìm?”
LươngThiNhĩlườmanh:“Móngì?” “Tôm sốt tỏi và sườn kho tàu.”
Mua đồ xong ra khỏi trung tâm thương mại, cô vốn định mua chút đồ ăn rồi về thẳngnhà,aingờlạinhậnđượccuộcgọicủaLươngViễn.Mấyngàynaytrong nhàcógọichocôvàilần,nhưngcôkhôngnhận,dùcógửitinnhắnthìcôcũng chỉ xem chứ không hồi âm. Nhưng lần này sau khi cúp điện thoại, Lương Viễn đã gửi tin nhắn nói là mẹ cô bị bệnh, nhớ gọi lại.
“Cũngkhôngcóchuyệngìlớn,nhưngphảinằmviệnquansát.” “Con biết rồi.”
“Cũng không có gì, chỉ là bệnh cũ thôi....Timhơikhôngthoảimáinênđếnbệnh
Nhưngnghĩlại,mộtngườiđànôngbìnhthườngkhôngdùngđếnmấythứnày nhiều, nếu anh đi mua cùng thì không có sức thuyết phục lắm.
-
AnhnghĩnếuLươngThiNhĩtừtrungtâmthươngmạiđirathìchắchẳncôsẽ đi dạo dọc theo con đường ven biển này.
Anhngồimộtmìnhtrongbiệtthự,suynghĩgiâylátrồinhắnmộtcâuvàotrong nhóm bốn người do Ôn Diệp Lam lập ra: [Buổi tối mọi người có muốn ăn cơm kiểu Trung không?]
“...Ừm.”
“Làmónchịthíchănđúngkhông?Nếutôinhớkhônglầm.” “Ừm.”
MấycôgáitrongbộphậnsaukhibiếtcôđếnđảoBaliđãnhờcômuagiùmsản phẩm dưỡng da đặc biệt. Cô đi dạo một vòng các cửa hàng trong trung tâm thương mại, mua được một túi lớn nào là son môi, sữa dưỡng thể, kem dưỡng da vân vân, nghĩ bụng lúc nào về sẽ tặng cho mấy cô gái trong bộ phận.
Ôn Diệp Lam có chút sốt ruột: “Không có nói.”
Lương Thi Nhĩ: “....”
“Đauthìđừngrángđinữa.”GiangTựXuyênkhôngđểcôtừchối,anhdịchvề phía sau một bước, ôm lấy chân cô rồi trực tiếp cõng cô lên lưng.
Nồi hâm sữa dần nóng lên, chất lỏng trắng như tuyết từ từ sôi trào.
LươngThiNhĩkhôngchútcảmxúcđưataylấyđiệnthoạicủaanhra.GiangTự Xuyên rất tự giác báo mật mã khóa màn hình, sau khi mở khóa, Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại cho Ôn Diệp Lam, nói cho cô ấy biết là bọn họ đang trên đường về nhà, bảo cô ấy đừng lo lắng.
LươngThiNhĩimlặngnhìnchằmchằmsườnmặtcủaanh,khônghiểusaođột nhiên lại cảm thấy không còn buồn bực quá nữa.
Ôn Diệp Lam nói: “Có thể là hết pin....Buổi trưa cô ấy có nói với tôi là cô ấy
GiangTựXuyênngậmmiệng,lúccấttiếnglầnnữađãđổicáchgọi:“Chị.” Lương Thi Nhĩ ừ khẽ một tiếng, xem như đáp lại.
“ThiNhĩ,hômnayBạcThầncũngởđây,cáccon.cómuốnnóichuyệnvới
ÔnDiệpLamreohòủnghộtrongnhóm,GiangTựXuyêntranhthủgọiđiện thoại cho quản gia biệt thự, bảo ông ấy đưa nguyên liệu nấu ăn tới.
Lương Thi Nhĩ biết mình không đúng, đã khiến cho mọi người lo lắng theo, nhưnglúcnàycảmxúccủacôđangdângtrào,độtnhiênbịcậuthanhniênnhỏ hơn mình nhiều tuổi này dạy dỗ thì không khỏi bực bội.
“Khôngbắtmáy,tắtmáyrồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khôngphảitôiđangdạyđờichị...cũngkhôngcóýkiếngì,chỉlàlolắngcho chị thôi.”
TriệuMinhTuấn:[+1]
Lặn, câu cá....Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Bây giờ anh quả thực không thể nhìn thẳng vào cô, bởi vì vừa nhìn thấy cô là anh lại nhớ đến hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau trong bể bơi cách đây không lâu....Sauđónhiệtđộcơthểlạikhôngkìmđượcmàdângcao,giốngnhư
“Ồ.”
Có một khoảnh khắc Lương Thi Nhĩ tưởng mình nghe lầm, nhưng giọng nói nàyvàcảcáitênnày,ởđâysẽkhôngxuấthiệnmộtngườithứhaigọinhưvậy.
muađồxongsẽghéquaspamộtlátrồimớivề,chẳnglẽbâygiờvẫnđanglàm spa?”
Lương Viễn: “Con vẫn không chịu nghe lời bố đúng không? Mấy hôm nay mẹ conbịbệnh,ngàynàoBạcThầncũngđếnchămsóc,chẳnglẽcácconkhôngthể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được sao?”
“Tôi cõng chị đi còn nhanh hơn.”
“Vậy sao chị không biết gọi điện thoại cho bọn tôi, hoặc gửi tin nhắn cũng được.Điệnthoạihếtpinthìsạcpinvào,chịkhôngmangtheocụcsạcdựphòng à?”
LươngThiNhĩđithêmmấybướcrồivôthứcquayđầunhìnvềphíaphòngcủa Giang Tự Xuyên, thấy không có động tĩnh, đoán chừng sau khi về anh đã ngủ
LươngThiNhĩkhôngmuốntranhchấpvôbổvớiLươngViễn,nhưngcuộcđiện thoại này của bọn họ vẫn có thể nhẹ nhàng kéo linh hồn đang chu du ngoài đảo xa của cô về lại thực tại.
Giang Tự Xuyên dời tầm mắt, ép bản thân tập trung vào sữa trong nồi. Khi nó cuốicùngcũngấmlên,anhlặnglẽthởhắtramộthơi,đổnóvàomộtchiếccốc.
Timđậptừng nhịprõràng, GiangTựXuyên nângcôlên, vànhtaiửng đỏ.
Ai dè vừa qua khúc cua đã nhìn thấy một người đứng trước tủ lạnh.
Cô hít sâu một hơi, cau mày khom lưng nhặt bỏ vỏ sò kia ra, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón chân trộn lẫn với cát, một cảm giác sụp đổ khôngtênbỗngnhiênậpđến,côlạilầnnữamuốnngồixuốngtạichỗ,khôngđiđâucả!
Chàngtraimặcáongủmàuđen,caogầnbằngtủlạnh,máitócvừatắmxong vẫn chưa sấy khô khẽ rũ trước trán, mang theo hơi ẩm.
Giang Tự Xuyên: [Ồ.]
“CậuquảnđượctôiàGiangTựXuyên?Cậuđangdạyđờiaivậy?Tôithíchở đâu thì ở đó, cho dù tôi ở đó đến ngày mai thì cũng không có ai được ý kiến!”
Tuyrằngtỷlệcôvẫncònởtrongtrungtâmthươngmạirấtnhỏ,nhưnghiệntại Giang Tự Xuyên cũng không thể chờ ở nhà, nhất định phải ra ngoài xem thử.
CảbuổichiềuGiangTựXuyênkhôngthấyLươngThiNhĩđâu,vợchồngÔn Diệp Lam cũng ra ngoài chưa về.
Bỗng dưng có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
ThậtraGiangTựXuyêncũngkhôngcầncônói,anhcóthểcảmnhậnđượccảm xúc của cô. Anh bước từng bước đi về phía trước, nói: “Hôm nay tôi có nấu mấy món chị thích ăn, chốc nữa về hâm nóng lên là có thể ăn ngay.”
Ôn Diệp Lam: “Nhưng hết pin thì có thể tìm chỗ sạc tạm mà.” “Chắcđidạorồikhôngđểý,khôngchừngđangtrênđườngvềđấy.”
rồi. Cô rón rén đi vào bếp, muốn tìm chút gì đó để uống.
Sau khi về đến nhà, Lương Thi Nhĩ tức tốc chạy vào phòng mình tắm rửa. Cô cảmthấynướctrongbểbơiđókhôngđượcsạchsẽ,đứngdướivòihoasentắm rửa rất kỹ lưỡng, lại tỉ mỉ tẩy trang, sau đó mới ra khỏi phòng tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Diệp Lam thấy vậy cũng kéo Triệu Minh Tuấn ra ngoài đi tìm khu vực gần đó,nóikhôngchừngLươngThiNhĩtìmkhôngthấychỗsạcpin,khôngcócách nào gọi xe nên phải đi bộ về.
“Đangtắcđường,bâygiờđibộvềchỉmườiphút,bắtxelạimấthaimươiphút.” “...”
LươngThiNhĩtheoquántínhngửarasau,vộivàngvịnlấybảvaianhđểổn định lại cơ thể: “Giang Tự Xuyên ——”
chungcủahọ——tấmảnhchụptrênbãibiểnTinh Linh.
ÔnDiệpLam:“Mớigửichocôấymấytinrồimàkhôngthấytrảlời,đểtôigọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Saukhichạyđếntrungtâmthươngmạianhcũngkhôngnghỉngơi,vòngquanh tầng trệt nhìn thử, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lương Thi Nhĩ đâu, đành phải đi ra lại đến bờ cát đối diện.
Bênkiachắclàđangxemđiệnthoại,chẳngmấychốcđãhồiâmlại:[Khôngđi chơi nữa, đi mua cho đồng nghiệp chút mỹ phẩm dưỡng da.]
nhau không?”
“Vậychúngtađinhanhlên,vềăncơmthôi!”GiangTựXuyênđộtnhiêntăng tốc.
GiangTựXuyênchúýđếnnhiệtđộ,ánhmắtthỉnhthoảnglạirơitrênngười Lương Thi Nhĩ.
Nấuxongthứcănthìgầnbảygiờtối,GiangTựXuyênđứngtrongbếpralệnh cho hai vợ chồng Ôn Diệp Lam đã trở về.
Trungtâmthươngmạicáchbiệtthựkhoảngnửatiếngđibộ,khoảngthờigian nàyconphốBalilạibắtđầutắcnghẽnkhủngkhiếp,chonênGiangTựXuyên không chọn đón xe mà chạy bộ tới đó.
“Chúngtavẫnchưatánđượctraitrẻmà?Saocậulạibỏcuộcnửachừng?” Lương Thi Nhĩ: “... Lần sau, lần sau có thời gian rồi tính tiếp.”
LươngThiNhĩgiãydụa,nhưnganhvẫnkhônghềhấngì,khóachặtcôlại.Thế là cô đành từ bỏ, nói: “Cậu qua bên cạnh đón xe đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô rời khỏi phòng bếp, mùi hoa gỗ của sữa tắm cũng theo đó nhạt đi. Giang Tự Xuyên đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới trở về phòng mình.
LươngThiNhĩrờimắtkhỏidiđộng,giơtaynhậnlysữaanhđưatới:“Cámơn cậu, vậy tôi về phòng trước đây.”
Anh uống hết một ly sữa nóng, nhưng nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.Cuốicùnglấydiđộngramởalbumảnh,ánhmắtlạirơivàobứcảnhchụp
“Cậu gọi tên ai đấy?” Lương Thi Nhĩ bất mãn nói.
Anhcũngkhôngbiếtmìnhbịlàmsao,cảmthấydángvẻnổigiậncủacôlúcnày rất xinh đẹp, càng sinh động hơn.
“Con cúp máy đây.”
Lương Thi Nhĩ nhíu mày: “Tôi đi được.”
“À...Trongtúibênphải.”
“Không cần phiền vậy đâu, cứ uống luôn cũng được.”
Từ khi quen biết Lương Thi Nhĩ đến nay, Giang Tự Xuyên luôn thấy cô bình tĩnhthànhthục,bỗngdưngđốidiệnvớidángvẻtùyhứnglạivôlýnàycủacô, anh quả thực đã ngẩn ra giây lát. Nhưng ngay sau đó, nét mặt của anh không phải là sự bẽ bàng vì bị mất mặt, mà là một niềm vui thích mới mẻ.
ÔnDiệpLamgọiđiệnthoại,kếtquảbênkiabáođãtắtmáy,côấythoángsửng sốt, lại gọi thêm hai ba lần nữa, nhưng vẫn tắt máy.
Còn một bên khác, Lương Thi Nhĩ xách túi chậm rãi đi dạo trên bờ cát.
TriệuMinhTuấnthấycôấynhưvậybèntrấnan:“Đừngsốtruộtquá,chắclà điện thoại của cô ấy hết pin thôi, hôm nay cô ấy sẽ không đi xa đâu.”
Điện thoại của Lâm Thu Vân bị người ta giật lấy, là bố cô: “Thì cũng do bị con chọctứcđấy!Nếukhônghuyếtápcủamẹconsaolạicaođược!LươngThiNhĩ, con mau trở về cho bố! Bây giờ đi rút lại đơn xin ly hôn vẫn còn kịp!”
GiangTựXuyênnhíumày,tắtlửa:“Tắtmáy?”
Sao ai cũng có thể mắng cô vài câu vậy nhỉ?!
“Đúng vậy.”
LươngThiNhĩđứngkhôngvững,lậptứcbổnhàolênlưnganh,anhthìđãđứng dậy, cõng cô đi về phía trước.
Khóemiệnganhhơinhếchlên,mộtlátsau,anhmởWechatra,khôngkìmđược lại gửi tin nhắn cho cô.
“Giang Tự Xuyên?!”
“Khôngsao,chỉlàhếtpinkhôngcócáchnàođónxevềthôi,tôicũngđangđịnh quay về.”
Bướcchâncủaanhkhôngngừngnghỉ,gióđêmvùvùlướtquabêntai,cuốnđi vài phần khô nóng của biển đảo.
LươngThiNhĩnhủthầmsaolầnnàomìnhxuixẻocũngbịanhgặpphảithếnhỉ. Nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều đã mệt mỏi, giờ phút này cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ là tâm trạng có hơi kỳ lạ, vừa phiền não lại an tâm.
Giang Tự Xuyên đợi một lúc cũng không thấy Lương Thi Nhĩ hồi âm. Nhưng anhbiếtsovớiđồănbênngoàithìcôbằnglòngănđồTrungQuốcanhnấuhơn, vì vậy cũng không đợi cô trả lời đã thông báo với bọn họ là tối nay anh sẽ ở nhà nấu cơm, nếu ai muốn ăn thì có thể về ăn.
“Chị, chúng ta mà về trễ là chắc chắn sẽ bị hai người kia ăn hết phần.”
“Không cẩn thận cấn vào thôi, đi nào.” Lương Thi Nhĩ lại khom lưng xách túi đồnặngtrĩucủamìnhlên,nhưngmớiđiđượcvàibướcthìchiếctúiđãbịngười ta giật lấy. Cô thoáng khựng lại, sau đó chợt thấy Giang Tự Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt mình.
“May mà lúc đó A Xuyên ở ngay bên cạnh, nếu không chắc phải đợi cậu c·h·ế·t đuốimớiđượcngườitapháthiệnraquá.Cậuchưathêmphươngthứcliênlạc của người nọ đúng không? Nếu thêm rồi thì xóa đi, chúng ta không cần loại người này, ngày mai lại tìm người khác.”
“...Cậuvẫnchưangủà?”Cảnhtượngtrongbểbơicáchđâykhônglâukhiếncô vẫn có chút xấu hổ, cô cố gắng làm bộ như không có gì xảy ra, bình tĩnh hỏi.
Trưangàyhôm sau,LươngThi Nhĩđểmặt mộcmộtmình rangoàidạo phố.
Vừarồitừxaanhđãthấycôkhomlưnglàmgìđó,bâygiờnhìnởkhoảngcách gần như vậy, quả nhiên là đã rách da chảy máu.
GiangTựXuyên:[Phải,anhchịcómuốnănkhông?] Ôn Diệp Lam: [Tôi ăn tôi ăn]
Trênđườngvenbờbiểncórấtnhiềuđènđường,nhưngdùsaocũngkhôngphải ban ngày, tầm nhìn đã không còn rõ ràng nữa. Giang Tự Xuyên đi chậm lại, nhìn rõ từng người một.
LươngThiNhĩnhìnanhhâmsữa,khônggiúpđượcgìlạikhôngtiệnbỏđi,bèn đứng dựa vào bên cạnh nghịch điện thoại di động.
Cô không nhớ mình đã ngồi ở bờ biển bao lâu, lúc hoàn hồn lại chuẩn bị rời đi thìtrờiđãtốimù.Côlặnglẽxáchtheotúiđồmìnhvừamua,dựavàotrínhớđi về hướng nhà thuê.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.