Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Quý Bạc Thần cười: “Nào giờ tôi không biết cậu còn có em trai lớn vậy đấy.”
ÔnDiệpLamnởnụcườikhinhmiệt,cóchútmỉamai:“Bâygiờcậutamớibiết tối qua cậu không ở nhà à? Thế tối qua cậu ta đã đi đâu?”
Tháidươngvẫncònhơiđaunhức,côchậmrãingồidậy,kéorèmcửasổra. Bầu trời ngoài kia âm u, cô xoa xoa thái dương, tìm điện thoại trên giường. Trên điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.
CôhiểuđượctấtcảnhữngdòngtrạngtháiúpmởtrênvòngbạnbècủaVuGia Gia, những nội dung đó đều lờ mờ tỏa ra hơi thở ngọt ngào của tình yêu.
“Không biết.”
VuGiaGianghevậylạithấybựcbội,giọngđiệucũngtrởnênkhóchịu:“Mẹ, công việc của con rất bận, không muốn đi xem mắt đâu.”
Bởi vì cô ta biết nếu cô ta nói mình có bạn trai rồi, bố mẹ cô ta nhất định sẽ muốn gặp mặt. Nhỡ đâu lại để bố mẹ biết đối phương đã kết hôn... cô ta không dám nghĩ xem những người cổ hủ như bố mẹ cô ta sẽ xử trí thế nào.
Nhàhàngnằmtrêntầngmườibacủakháchsạn,sươngmùdàyđặc,nhìntừcửa sổ sát đất xuống không thấy rõ dòng xe cộ qua lại bên dưới.
“Vẫnchưa,làmgìcóbạntrainào.Mẹ,concònphảităngca,nếukhôngcòn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”
Sayrồi,quảthựclàsayrồi...Maymàcôkhôngphátđiênkéongườitalên giường, nếu không thì mất mặt lắm.
Đủ ngoan ngoãn?
Rõràngtốiquaanhcũngngủlạikháchsạnnày,áothuntrắnganhmặcvẫnlà chiếc hôm qua, tóc tai có vẻ như vừa ngủ dậy nên hơi rối.
Anhbướcvàonhàhàng,vừađảomắtmộtvòngđãnhìnthấyLươngThiNhĩvà Ôn Diệp Lam đang ngồi bên cửa sổ, còn có... một người đàn ông khác?
Hôm qua Ôn Diệp Lam ngủ cùng Triệu Minh Tuấn, sáng dậy cô ấy đuổi Triệu Minh Tuấn đi, một mình đợi Lương Thi Nhĩ dậy. Bây giờ nhận được điện thoại, cô ấy bèn rủ cô cùng tới nhà hàng ăn sáng.
Anh nhìn hai cô: “Các chị vẫn chưa đi à?”
VuGiaGianghẹnlời,côtarấtmuốnđem“bạntrai”củamìnhrakhoekhoang như với hai người bạn ban nãy.
“Chắcchắnlầnsaunhé,đếnlúcđóphảibảoanhấymờichúngtamộtbữara trò!”
VuGiaGiakhựnglại,sauđónhanhchóngnói:“Anhấybậnlắm,lầnsau,lần sau nhé.”
ÔnDiệpLam:[Chuyệnnàycũngchưachắc.Nếucôtađủngoanngoãn,chúng ta sẽ không tìm được bằng chứng.]
LươngThiNhĩđọctừngtinmột,tinnhắncủaÔnDiệpLamvừađượcgửiđến cách đây không lâu, dặn cô rằng lúc nào dậy thì gọi điện cho cô ấy.
“Xin lỗi nhé, hôm qua mình say quá nên không ngủ cùng cậu được. Chuyện TriệuMinhTuấnđếnmìnhcũngquênmấttiêu.”ÔnDiệpLamlấychocômột ly sữa nóng.
“Vậytốiquaemsayrồicóthểgọichoanhmà,emuốngrượurồianhkhôngyên tâm.”
ÔnDiệpLamrấtmuốnphớtlờanh,nhưngcũngkhôngthểkhôngnhịnxuống, chỉ qua loa đáp: “Con trai của bạn bố mẹ tôi.”
LươngThiNhĩuốngmộthớp,cổhọngthoảimáihơnnhiều:“Khôngsao,mình cũng say, vừa đặt lưng xuống đã ngủ rồi.”
“GiaGia,nếuconcóbạntraithìphảinóivớibốmẹnhé,bốmẹsẽgiúpcon xem xét…”
“Ây zô, vậy thì bọn mình có lộc ăn rồi còn gì.”
Mấy phút sau, Quý Bạc Thần quả nhiên từ thang máy nhà hàng đi lên.
VuGiaGiakhôngmuốnnghethêmnữa,kiếpnày,kiếpsauhaykiếpsaunữa,cô ta cũng sẽ không rời khỏi Minh Hải, lựa chọn quay về cái thị trấn nhỏ đó sống!
Giúp đỡ cái gì.
bìnhthườngkhôngkhamnổigiánhàMinhHải,vậycontìmngườikhôngbình thường là được chứ gì.”
“Tốiquasaoemlạingủởđây?Điuốngrượuà?”QuýBạcThầnônhòahỏi. Lương Thi Nhĩ cũng không nhìn đối phương: “Đúng vậy.”
“Conbiếtrồiconbiếtrồi.”VuGiaGiacaumàytrảlờiqualoavàicâurồicúp máy.
Lấy mấy nghìn tệ tiền lương hưu giúp đỡ cô ta sao?
ThờiđạihọctiềnsinhhoạtphícủaVuGiaGiacòníthơncủahọ,cuộcsốngkhá chật vật, nhưng sau khi tốt nghiệp thì khác hoàn toàn.
Giang Tự Xuyên nhớ lại tối qua lúc anh ôm eo cô, những khoảnh khắc gần gũi ấy khiến tim anh vẫn còn căng thẳng, may mà cô cũng không nhớ gì: “Ồ... đừng khách sáo.”
Giang Tự Xuyên uống cà phê, liếc nhìn cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừ,cũngđúng,cóđiềunếutốiemkhôngvềnhàthìnhớnóivớianhmộttiếng, nếu không anh lại tưởng em đi đâu.”
“Conbénày,nhàởMinhHảiđâuphảilàthứmànhữnggiađìnhbìnhthườngcó thể kham nổi, chúng ta không thể mơ mộng hão huyền, phải sống thực tế một chút. Mẹ thấy sau này con có thể về đây làm việc, ở nhà mình sẽ tiết kiệm được tiền thuê nhà, bố mẹ còn có thể giúp đỡ con.”
Buổichiềucủamấyngàysauđó,chuôngcửacănhộ803ThiênViênvanglên.
Hôm sau, mưa bụi giăng kín lối.
Vu Gia Gia nói lời cảm ơn, mỉm cười nhận lấy bó hoa, vừa đóng cửa lại thì nghe thấy người bạn trong phòng khách đầy vẻ ngưỡng mộ nói: “Hoa đẹp quá, bạn trai tặng cho cậu à?”
Ôn Diệp Lam nói: “Ừ, tối qua cậu cũng ở lại đây sao?’
Nhưng cô ta không dám.
Ôn Diệp Lam nói: “Em trai của tôi, hôm qua đưa tôi đến khách sạn.”
Hiện tại người này vẫn chưa thể tính là bạn trai của cô ta.
MàQuýBạcThầnnghecônóinhưvậyđươngnhiêncũngchorằngÔnDiệp Lam không say, đã chăm sóc cô.
Anhcònmuarấtnhiềuthứđắttiềnchocôtachỉvìthấycôtalàmnũng;cũngsẽ dẫn cô ta đến những nơi mà trước đây cô ta không thể nào tiếp xúc được...
Chương 11: Chương 11
Khoảng rạng sáng, Quý Bạc Thần từ bên trong đi ra, anh đã say khướt, tài xế dìu anh lên xe. Vu Gia Gia thì ngồi vào một chiếc xe khác, chiếc xe đó cũng là của Quý Bạc Thần, anh bảo tài xế đưa cô ta về căn hộ.
Banđầuchỉtángẫunhữngchuyệnthườngngày,nhưngnóiđượcmộtlúc,mẹcô ta đột nhiên bảo cô ta kết bạn Wechat với một người, nói là con của bạn bè họ hàng, cũng làm việc ở Minh Hải, hai người có thể làm quen tìm hiểu nhau.
Bàn tay đang cầm dĩa của Giang Tự Xuyên thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lương Thi Nhĩ, tình cờ là cô cũng liếc nhìn anh, sau đó nói: “Có Diệp Lam ở đây mà anh lo lắng làm gì.”
Đinh đoong——
“Hômnaymìnhmờicáccậuđiănnhé.”VuGiaGianói,“ĂnđồTâyđược không, trên đường Hoài Hải có một nhà hàng rất nổi tiếng.”
Ngườibạnnói:“Saocóthể,mìnhchỉhayđingangquathôi,nhàhàngđórấtnổi tiếng, nhưng mà giá chát quá.”
ÔnDiệpLam:[Vìhômquachỉcóthểcanhởbênngoàinênkhôngchụpđược gì cụ thể. Hừ, bọn họ ở nơi công cộng cũng giả vờ giỏi đấy chứ.]
Quả nhiên xinh đẹp vẫn có lợi hơn, bạn trai lại chịu chi cho cô ta như vậy.
“Chắc chắn rồi.”
CôkhôngtrảlờitinnhắncủaGiangTựXuyên,thoátrarồibấmvàokhungchat của Quý Bạc Thần.
“Bạn trai cậu lãng mạn quá đi.”
Không hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảmơncậuđãđưatôivềphòng.”LươngThiNhĩnói,“Tôisaynênkhôngnhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là cậu đã đưa tôi về, nên cảm ơn cậu.”
Ngườiđứngởcửalàquảngiacủakhuchungcư,trêntayanhtacầmmộtbóhoa tươi, lễ phép nói: “Cô Vu, đây là hoa tươi của tuần này.”
“Dùbậnđếnmấycũngphảiđểýđếnchuyệnđạisựcảđời.Mẹnóichoconhay, thằng bé đó điều kiện rất tốt, làm việc ở công ty lớn, một tháng kiếm được hơn mười nghìn tệ đấy. Hơn nữa nhà họ cũng mua nhà ở thành phố chúng ta rồi, bố mẹ cậu ta đều là người đàng hoàng…”
Hơnnữabannãylúcđithamquannhà,bọnhọcònnhìnthấytrongtủkínhcủa cô ta có rất nhiều túi xách hàng hiệu…
Hai người bạn đến chơi hôm nay đều rất tò mò về bạn trai của Vu Gia Gia, trước đây họ đều là bạn học đại học ở Minh Hải, cùng phòng ký túc xá, nên rất rõ về hoàn cảnh gia đình và mức sống của nhau.
“Tối qua anh có rảnh để đến tìm em không?”
Nếuđãyêuthậtlòngthậtdạ,saongườitacóthểcamtâmtìnhnguyệnsốngmãi trong bóng tối được chứ?
LươngThiNhĩquayđầu,thấyanhđếnthìhỡhữngnói:“Đếnrồià,emănsắp xong rồi.”
“Ừ, anh ấy tặng.”
“Có phải GN không?” “Ừ! Cậu đến đó rồi à?”
Quý Bạc Thần gửi tin nhắn cho cô lúc hơn bảy giờ sáng, nói là đêm qua anh về muộn, lại say quá, sợ làm phiền cô nên đã ngủ ở phòng ngủ phụ. Sáng dậy thấy cô không có ở nhà, anh hỏi sao cô lại đến công ty sớm như vậy.
QuýBạcThầnvốntưởngngườiđànôngnàylàTriệuMinhTuấn,nhưnglạigần mới phát hiện không phải. Đây là một chàng trai trẻ tuấn tú, thậm chí anh còn cảm thấy gương mặt này có phần quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
“Thi Nhĩ.”
——
QuýBạcThầnhơingẩnra:“Chodùanhcósaythìcũngsẽbảongườiđếnchăm sóc em.”
Côkhônghiểuđượcđốiphương,anhlúcthìrấtônhòa,lúcthìrấtbiếtquan tâm, nhưng đa phần thời gian cô ta vẫn cảm thấy anh có hơi lạnh lùng…
“Vậy cậu ấy cứ thế bỏ lại cậu mà đi sao? Tên nhóc này, cũng không biết chăm sóc chị gái một tí nào ——” Còn chưa dứt lời, Lương Thi Nhĩ đã thấy Ôn Diệp Lamimbặt,nhìnvềphíasaucôvớivẻkinhngạc,“AXuyên,cậuvẫncònởđây à?”
VuGiaGiangồiphịchxuốngghếsôpha,cóchútbựcbộinhìnavatarđượccôta ghim đầu Wechat.
“Nhàhọmuanhàởchỗchúngtathìcógìghêgớm,giánhàởđócóbaonhiêu đâu.” Vu Gia Gia ngắt lời mẹ, “Đợi khi nào họ mua được nhà ở Minh Hải rồi hãy nói.”
GiangTựXuyênkéoghếngồixuống,khôngnhịnđượcliếcnhìnLươngThi Nhĩ: “Đêm qua muộn quá rồi nên tôi tiện thể ngủ lại đây luôn.”
LươngThiNhĩdừnglạivàigiâyởtinnhắncủaanh,mơhồnhớlạiđêmqua hình như mình đã có suy nghĩ gì đó rất kỳ quặc, cô hối hận nhắm mắt lại.
VuGiaGianói:“Khôngsao,chúngtacứđếnđóđi,dùsaongườithanhtoán cũng là bạn trai mình mà.”
Bạn trai…
“Này,khinàocậumớidẫnanhấyramắtbọnmình?”
“Không cần, say rồi thì em đến khách sạn ngủ, có người chăm sóc em.”
Chẳng mấy chốc Ôn Diệp Lam đã trả lời, nói rằng tối qua Quý Bạc Thần đã đến câu lạc bộ để tiếp khách, nhưng anh ta chỉ dẫn theo Vu Gia Gia. Vì câu lạc bộ là chế độ hội viên nên người của cô ấy không thể trà trộn vào phòng riêng, chỉ có thể đợi bên ngoài.
Sau đó ba người cùng ăn sáng ở đây, vì có Giang Tự Xuyên nên Ôn Diệp Lam không nói với Lương Thi Nhĩ về chuyện của Quý Bạc Thần nữa, nhưng chưa ăn được bao lâu thì Quý Bạc Thần gọi điện thoại đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LươngThiNhĩtỉnhdậytrongbóngtốimờmịt,rèmcửađượckéokínmít,nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.
VuGiaGiađặttạmbóhoalênbàn,trênmặtthoángquanétngạingùng:“Cũng bình thường thôi mà.”
LươngThiNhĩđặtthìaxuống,khôngtiếpcâunày:“Ănxongrồi,đithôi.” “Được.”
LươngThiNhicườikhẩytronglòng,trảlời:[Côgáiđókhôngnhịnđượcbao lâu đâu.]
Thế là Lương Thi Nhĩ vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt, sau đó đi đến nhà hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
……
Lương Thi Nhĩ quay đầu lại, cũng thấy Giang Tự Xuyên.
Côtacóthểcảmnhậnđượcanhcóhứngthúvớicôta,bởivìanhsẽcườivớicô ta, sẽ nói cô ta thú vị, nói cô ta dịu dàng.
LươngThiNhĩnghevậybènđặtlyxuống,nói:“Cảmơncậu.” “Gì cơ?”
TrongphòngkháchcủacănhộlúcnàyVuGiaGiađangtiếpđónhaingườibạn, cô ta kéo chăn đứng dậy ra mở cửa.
“Bâygiờlươngconcũngkhakhárồi,mỗithángcònmuaquàchobốmẹ,vềđó làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?” Vu Gia Gia nói, “Hơn nữa, người
“Ồ...đúngrồi,TriệuMinhTuấnnóiđêmqualàAXuyênđưacậuvềà?” “Ừm.”
Nhưng cô ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Từ khi dọn vào đây ở, Vu Gia Gia cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình cũng phải nâng cao lên, vì vậy tuần nào cô ta cũng đặt hoa tươi giao đến nhà. Bâygiờnghethấybạnthânhỏicâunày,côtahơinhếchcằm,vôthứcnóidối.
Hai tiếng đồng hồ sau, sau khi mời bạn mình ăn xong, Vu Gia Gia bắt xe về nhà. Cô ta vừa định thay đồ tắm rửa thì điện thoại đổ chuông, là mẹ cô ta gọi đến.
Côkhôngnhắctênanh,nhưngtimanhlạiđậpnhanhmộtcáchkhóhiểu,cómột loại cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
“Vậyà.”QuýBạcThầnquaysangnóivớiGiangTựXuyên,“Xinchào.” Giang Tự Xuyên nhìn đối phương, gật đầu: “Xin chào.”
QuýBạcThầnkéoghếbêncạnhcôra,chàohỏiÔnDiệpLamrồimớinhìnvề phía Giang Tự Xuyên: “Vị này là?”
Saukhichàohỏixong,GiangTựXuyênkhôngnóigìthêmnữa,chỉcúiđầuăn sáng. Nhưng cũng chỉ là bề ngoài như vậy, sự chú ý của anh thực ra hoàn toàn đặt trên người Lương Thi Nhĩ. Anh có thể cảm nhận được cô đang gặp vấn đề hôn nhân, nhưng anh không biết cụ thể là vấn đề gì.
Ngườiởđầudâybênkiacóchútnhạycảmhỏi:“GiaGia,connóivậy…chẳng lẽ bây giờ con có bạn trai rồi à?”
Cô ta nghĩ, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.
Côtahyvọngcómộtngàyđốiphươngkhôngchỉhứngthúvớicôta,khôngchỉ thích cô ta, mà là yêu cô ta… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu ta gọi cho cậu làm gì?” Ôn Diệp Lam thấy cô cúp máy bèn hỏi.
Lúc bọn họ vẫn còn đang than thở về việc thuê nhà ở Minh Hải ba nghìn tệ một tháng nhưng vừa xa trung tâm lại tồi tàn, thì cô ta đã dọn vào căn hộ cao cấp với giá thuê vài vạn mỗi tháng.
Về đến nhà chưa được bao lâu, Lương Thi Nhi dùng điện thoại hỏi Ôn Diệp LamxemngườicôấypháitheodõiQuýBạcThầnđêmquacóchụpđượcgì không.
LươngThiNhĩ:“Mìnhvừanóivớianhtalàtốiquamìnhkhôngởnhà,ngủở đây, bây giờ anh ta đang qua đây.”
TinnhắncủaGiangTựXuyênthìgửitừđêmqua,bảocôlànếucảmthấy không thoải mái thì nhắn tin cho anh.
——
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.