Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10


Chàngtraibêncạnhthấyvậyvẫnmuốntiếnlên,GiangTựXuyênnhíumàyliếc xéo cậu ta: “Tránh ra.”

Đôivợchồngsonmộtngườilàmnũngmộtngườidỗdànhcứthếđivềphíabãi đậu xe.

GiangTựXuyênđứngtạichỗ,hồilâusaumớihoànhồn,nhanhchóngxoay người rời khỏi phòng.

GiangTựXuyênhítkhẽmộthơi,hơigượnggạoxoayngườiđirótnước:“Chị uống chút nước trước đi.”

Lương Thi Nhĩ híp mắt lục lọi trong túi xách, nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu. Cuối cùng cô bực bội ném cả túi xách vào lòng anh, càu nhàu: “Cậu tự tìm đi!”

Ởkhoảngcáchgầnnhưvậy,côchỉthấyđượcđôimắtcủađốiphương,nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là Giang Tự Xuyên.

Côđãsayrồi,anhởlạiđâymộtlátđểchămsóccôcũnglàchuyệnnênlàm đúng không?

Cômỉmcườinói:“Ồ,vậyđithôi.” “Chị...”

Nhìnngườitrướcmặt,LươngThiNhĩkhẽlắcđầu,đưatayvẫyvẫyvớiGiang Tự Xuyên: “Tôi không cần cậu giúp đâu, cậu về đi.”

Giang Tự Xuyên nuốt nước bọt: “Chị, làm gì vậy?”

GiangTựXuyênthoángsữngngười,ngaysauđóthấycôđặtcốcthủytinh xuống, xoay người nằm xuống giường.

“Đúng vậy, được không?”

Trảthù,buôngthả,thămdò...

Giang Tự Xuyên giật mình, vội vàng tiến lên ôm lấy eo cô, kéo người dậy. Song vì xông lên quá gấp nên anh cũng không đứng vững, phải vịn một tay vào tường mới không để cả hai cùng ngã.

LươngThiNhĩnhìntheohướnganhchỉ,pháthiệnTriệuMinhTuấnchẳngbiết đã đến từ lúc nào, Ôn Diệp Lam đang được anh ấy ôm vào lòng, giãy giụa làm nũng.

Có người bước tới chen ngang vào giữa hai người.

“Cậu nóng lắm à?”

“Đượcrồiđượcrồi,ởkháchsạn,phảiởkháchsạnchứ.Chúngtacùngđi.” “Ai thèm đi cùng anh...”

Giang Tự Xuyên mím môi, không nói gì nữa mà chỉ kéo tay cô đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìnthêmmộtlúc,độtnhiêncôđưataygiậtkhẩutrangcủaanhxuống.Không còn khẩu trang che chắn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy trọn vẹn gương mặt dưới vành mũ.

Đến lúc tàn cuộc, cô vẫn còn lưu luyến không muốn về.

“Tôiđãbảongườiđặtphòngrồi,TựXuyên,cậugiúpmộttayđưacôấyvào phòng nhé.”

Dưới ánh mắt của cô, nhịp tim Giang Tự Xuyên càng lúc càng nhanh, anh cảm thấy mình nên đứng xa ra một chút hoặc cứ thế rời đi, nhưng không biết vì sao dưới chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Một dáng vẻ lạnh lùng xa cách.

Kháchsạncáchđókhôngxa,nửatiếngsau,TriệuMinhTuấnbếÔnDiệpLam đã say mèm xuống xe.

Giang Tự Xuyên ngẩn người, anh cảm thấy mình nghe nhầm rồi, hoặc là... anh đã hiểu nhầm. Cô bảo anh điều chỉnh điều hòa thấp xuống, là đang muốn anh ở lại trong phòng này sao? Hay là chỉ muốn anh nán lại đây thêm một lát?

LươngThiNhĩnhìnanh,nhưngđáymắtnhưphủmộtlớpsươngmù,khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc: “Tôi làm gì cơ?”

LươngThiNhĩlạnhnhạtnói:“Nhóccon,cậucoithườngaiđấy?” Nghe xưng hô này, Giang Tự Xuyên khẽ híp mắt.

“Côấycũngsayrồià?”TriệuMinhTuấnlêntiếng,nhưngcâunàylànóivới Giang Tự Xuyên.

LươngThiNhĩnghiêngđầu,bỗngdưngnghĩ,QuýBạcThầnkhiđốimặtvớiVu Gia Gia có phải cũng là cảm giác này không?

Tráitimđangđậpthìnhthịchvàtháidươnggiậtgiậtbỗngchốcbịđôngcứnglại trong khoảnh khắc yên tĩnh này.

“Vậy cậu còn không dìu tôi qua đó?”

“Chị thế này sao tự đến khách sạn được?”

Thếnhưngtạisaocôlạikhôngcảmnhậnđượcniềmvuikhichạmđếnđiềucấm ky như Quý Bạc Thần nhỉ?

Đậpvàomắtlàmộtđôimắtphượngrấtđẹp,lôngmàyrậm,hàngmidài,đồng tử nhạt màu, không ngừng nhấp nháy.

LươngThiNhĩnghiêngđầucườinói:“Vậycậuvềđi,TriệuMinhTuấn,đưacô ấy về nhà cẩn thận nhé.”

Sức mạnh hai người quá chênh lệch, cộng thêm Lương Thi Nhĩ đã say bí tỉ, bước chân hơi loạng choạng, đành bất lực để mặc người bên cạnh vừa lôi vừa kéo nhét vào ghế sau xe Triệu Minh Tuấn.

Ngaylúcanhcảmthấytìnhhuốngnàyquámứckỳlạ,cònnhịptimcũnghơi vượt mức cho phép, thì đột nhiên nghe người trước mắt nói: “Thôi, về đi em trai, nhớ đóng cửa lại nhé.”

“Chị,đểtôiđưachịvềnhé.”Chàngtrainãygiờđứngbêncạnhcômỉmcười nói.

“Chịnghỉngơiđi,tôivềtrước.Nếucóchuyệngìcần...thìgọichotôi.”Giang Tự Xuyên đứng trước cửa phòng nhìn cô, không bước vào.

LươngThiNhĩthấytrướcmắtđãhơimờảo,cônheomắtlại:“Cậuđưatôivề?”

Nghỉngơimộtlúctrênđường,LươngThiNhĩlạicàngthêmmêman.Nhưng Giang Tự Xuyên cảm thấy cô mê man cũng tốt, như vậy cô sẽ ngoan ngoãn hơn, để anh nhanh chóng đưa cô đi nghỉ ngơi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, Giang Tự Xuyên không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, một lúc sau mới ủ rũ nói: “Không có gì…”

Phòng của Lương Thi Nhĩ và phòng của vợ chồng Ôn Diệp Lam nằm ở hai hướng khác nhau của cùng một tầng. Sau khi cùng đi thang máy lên lầu, Triệu MinhTuấnbếÔnDiệpLamvềphòngmình,trướckhiđicònnhắcnhởmộtcâu là có thể gọi điện cho chồng Lương Thi Nhĩ để đối phương biết.

Vòng eo trong lòng bàn tay thon thả mềm mại. Ở khoảng cách gần như vậy, anh gần như có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng hòa quyện giữa hương hoa và cam chanh trên người cô, trên tóc cô. Không giống với cảm giác lạnh lùng mà cô mang lại cho người khác, mà là hơi thở dịu dàng ấm áp, dễ dàng khiến người ta xao động.

“Mìnhcũngmuốnđếnkháchsạn!ThiNhĩ!Chúngmìnhcùngđinhé!Bọnđàn ông thối tha biến hết đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh mím môi, hô hấp như mất đi nhịp điệu: “Tôi...dìu chị qua đó nhé?”

Livehouse đúng là một nơi tuyệt vời.

...

ÁnhmắtGiangTựXuyênlạnhlẽo,chẳngbuồnnóithêmvớiđốiphươngmột câu nào, nắm lấy cổ tay Lương Thi Nhĩ kéo ra ngoài.

BịcôquátmộtcâuGiangTựXuyêncũngkhôngđểbụng,anhngoanngoãnđặt túi xách lên quầy lễ tân, sau đó lấy chứng minh thư của cô ra.

“Ha, em ——”

“Đithôiđithôi.”ÔnDiệpLamvừanhấcchânđịnhbướctớiđãbịTriệuMinh Tuấn giữ lại, bế thốc lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi ấy à... đến khách sạn.”

“Tôichỉđưachịvềkháchsạnthôi,chứkhôngmuốnvàophòngcùngchịnhư cái tên ban nãy.”

LươngThiNhĩđãchoángvángdữdội,phảihòahoãnlạimộtlúccômớingẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

GiangTựXuyênnhưbừngtỉnhkhỏigiấcmộng,buôngtayđangômeocôra. Căn phòng này là một căn hộ nhỏ, chia làm phòng khách và phòng ngủ.

TriệuMinhTuấnvừaghìchặtcôấyvừadặndò:“TựXuyên,đưaThiNhĩđi!” Giang Tự Xuyên: “Biết rồi.”

GiangTựXuyênngướcmắt,thấycôvẫnđangnhìnmình,đànhhắnggiọngnói: “Ừm… nóng.”

GiangTựXuyênkhôngtrảlời,cũngkhôngđịnhgọiđiện.AnhdìuLươngThi Nhĩ đến trước cửa phòng cô, quẹt thẻ.

Chẳng cần anh ấy nói thì Giang Tự Xuyên đã đỡ Lương Thi Nhĩ xuống xe.

“Tôiđãbảolàtôikhôngvềmà.”LươngThiNhĩcaumày,“Tôitựđếnkhách sạn được, không cần cậu quan tâm.”

Đúng là một gương mặt vừa trẻ trung vừa tuấn tú.

LươngThiNhĩcảmthấyáplựcđènéntronglòngnhưđượcgiảiphóngtheo tiếng nhạc xập xình, cô nâng ly rượu lên, dưới sự nài nỉ nhiệt tình của đám thanh niên, chẳng mấy chốc cô lại đứng dậy nhún nhảy theo điệu nhạc.

“Thi Nhĩ, Thi Nhĩ! Mình không biết tại sao anh ấy lại đến đây, mình không hề gọi anh ấy nhé!” Ôn Diệp Lam vừa nhìn thấy Lương Thi Nhĩ đã vội vàng thanh minh cho mình.

“Đưa tôi chứng minh thư của chị đi.” Anh đỡ lấy cả người cô, khẽ nói.

“Côấyởmộtmình,tôiđưacôấylênphòngrồixuốngliền.” “Vâng thưa anh, anh đợi giây lát, cần phải đăng ký ạ.” “Ừm.”

“Nhườngđườngcho.”Chưadứtlời,mộtbónghìnhcaolớnbấtngờchắnngang tầm nhìn của chàng trai nọ.

ÔnDiệpLamgiãynảytronglònganhấy:“Anhlàmgìthế,đêmnayemmuốn cùng Thi Nhĩ ở khách sạn!”

ThếnhưngLươngThiNhĩkhônghềnhậnra,chỉnghiêngđầunhìnanh:“Ainói tên kia muốn vào phòng cùng tôi?”

“Đang ở đằng kia.”

Ngoài đôi mắt đẹp ra thì gương mặt này còn có sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, dáng môi đẹp, thoạt nhìn rất mềm mại... Làn da của anh cũng rất trắng, nhưng lúc này lại ửng đỏ khác thường.

“Nhẹthôi,chóngmặtquá...”Ngườitronglònglầmbầmmộttiếng. Giang Tự Xuyên cúi đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trongphòngngủđãbậtđiềuhòa,nhưngkhiGiangTựXuyêndìucôđếnngồi bên giường, anh vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.

Chàngtraisữngngười,saukhikinhngạcquađitrongmắtbỗngxẹtquachútý tứ sâu xa: “Khách sạn cũng được, tôi đưa chị ——”

“Cậu có thể điều chỉnh điều hòa thấp hơn một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng không biết Lương Thi Nhĩ có nghe lọt tai hay không, cô vẫy vẫy tay rồi bước vào trong, nhưng chưa được mấy bước thì đột nhiên nhũn chân suýt ngã sang một bên.

Đầu óc thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Chương 10: Chương 10

“Cảm ơn nhé...” Lương Thi Nhĩ nhận cốc nước anh đưa, vẻ mặt có chút trống rỗng. Nhưng cô cứ nhìn anh như vậy, tựa như đang nhìn xuyên qua anh để thấy điều gì khác.

Ánhmắtsángrựccứnhưthểnghĩgìtrongđầuđềuviếthếtlênmặt,thậtthú vị…

LươngThiNhĩkhẽnhướnmày:“Nhưngtôiđâucóvềnhà.”

Mộtgươngmặtxalạ,cũnglàmộtgươngmặtmớimẻ. Vì mới mẻ nên k.ích th.íchsao?

“...”

“Thôinào,đừnggiậndỗinữa.” “Giận dỗi cái quái gì!”

“LươngThiNhĩ.” “Hửm?”

“Vậy, chị muốn đi đâu?”

TriệuMinhTuấnômchặtvợtronglòng:“Emnóiailàđànôngthốitha?” Ôn Diệp Lam: “Ai là đàn ông thì kẻ đó thối tha.”

Giang Tự Xuyên gật đầu: “Để tôi đưa cô ấy về.”

Chóp mũi của Lương Thi Nhĩ suýt nữa chạm vào lồng ng.ực của người vừa chen ngang. Cô khẽ cau mày, lùi lại một bước, nhìn người đội mũ đeo khẩu trang đen kia: “Cậu vẫn còn ở đây à?”

“Phải,tôivẫnởđây.Nhưnggiờphảiđirồi,chịDiệpLambảotôiđếnđónchị.” Lương Thi Nhĩ uể oải hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”

Câu nói bất chợt này ẩn chứa một chút hờn dỗi không rõ nguyên do.

Trong căn phòng vắng lặng, loáng thoáng chỉ còn lại tiếng điều hòa đang hoạt động. Lương Thi Nhĩ nghe thấy tiếng cửa bên ngoài đóng lại mới từ từ mở mắt ra. Cô nhìn về khoảng không vô định, mơ màng chớp mắt, lục tìm trong đầu óc lộn xộn những suy nghĩ khi đối diện với chàng trai vừa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10