Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9


Giọng bà ta cao vút, the thé, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.

“Giờ đây… còn bị người ta mắng thẳng vào mặt…”

25

Bà bà ta tức tối chạy tới, vỗ mạnh hai cái vào lưng Giang Nghiễn Chu.

Hắn mỉm cười nhàn nhạt với Trương Quế Phương:

Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức thay đổi, chỉ tay vào Giang Nghiễn Chu, môi run rẩy hồi lâu mà không thốt nên lời.

“Ngay cả đại nương nhà họ Chu mà cũng không nhận ra?”

Ta còn chưa kịp mở miệng, Giang Nghiễn Chu đã cầm một cái bát đất nung bước ra.

Ta nhìn bà ta thật kỹ, rồi chợt bừng tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đại nương nhà họ Chu nói đi nói lại rằng coi Thanh Hòa như con gái ruột, chắc hôm nay là tới để đưa thêm của hồi môn cho con gái đây mà?”

“Vớ vẩn!”

Gương mặt trắng như sứ của Trương Quế Phương đỏ bừng như gan heo, cả người run lên vì tức giận.

“Trước kia vì bà là bà bà tương lai của Thanh Hòa, ta mới nhịn bà vài phần, ai ngờ đã hủy hôn rồi mà bà còn dám sai bảo con gái ta!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ ta chen ra từ trong đám đông, xắn tay áo, túm lấy tóc bà ta rồi vung tay tát liên tiếp hai cái như trời giáng.

“Bà thật nghĩ nhà ta dễ bắt nạt lắm à?!”

Ta lấy tay che miệng, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chương 9: Chương 9

26

“Ta bảo sao cứ thấy mùi hôi nồng nặc, thì ra không chỉ quần áo bẩn, mà lương tâm bà cũng bốc mùi, phì!”

“Phụt~”

Bà ta quen thói ra vẻ quyền thế, tưởng mình vẫn còn là mệnh phụ quan gia cao cao tại thượng.

Bà bà ta đỏ hoe mắt, gục đầu lên vai Giang Nghiễn Chu nức nở:

“Thẩm Thanh Hòa, ngươi mang chậu quần áo này đi giặt đi.”

“Bà bà và phu quân con không đồng ý, bà ấy liền mắng chúng con…”

“Là con vô dụng, què mất một chân, khiến mẹ bị người ta coi thường.”

Khó trách trên người lại có mùi hôi nhè nhẹ.

24

“Nhớ dùng nhiều bồ kết một chút, giặt cho sạch vào.”

Tính ra thì cũng đã gần hai mươi năm rồi.

Tóc không còn được chải chuốt gọn gàng như trước, tay áo còn dính cả phân gà, trông vô cùng nhếch nhác.

Trương Quế Phương đã quen sống như một bà phú hộ, tuyệt đối không đời nào chịu dùng nước sông lạnh buốt để giặt quần áo giữa trời giá rét.

“Bà ấy còn nói, nói là từ nay con phải đến nhà bà ấy làm việc, cho heo ăn, quét sân nấu cơm…”

“Là con liên lụy đến mẹ và phu quân.”

“Giặt đồ xong thì sang nhà ta cho heo ăn, quét sân, tiện thể nấu luôn bữa cơm.”

Danh tiếng của hai mẹ con nhà họ Giang trong làng vốn rất tốt.

Trương Quế Phương ngẩng cằm, vẻ mặt đầy kiêu căng.

Từ sang trở lại hèn thật khó mà chịu nổi.

Bà bước mấy bước đến gần, nhanh tay giật luôn cây trâm bạc duy nhất trên đầu Trương Quế Phương, rồi khinh khỉnh bĩu môi:

Ta đã làm thê tử Chu Văn Uyên nhiều năm, vậy mà chưa từng thấy ai có thể chọc giận Trương Quế Phương đến mức này.

“Hả?”

“Ra bờ sông giặt hết đống đồ này đi.”

Bàn tay rủ dưới ống tay áo ta, bỗng bị ai đó khẽ nắm lấy.

Sau khi ta gả cho Chu Văn Uyên, Trương Quế Phương gần như chưa từng động tay làm việc nhà nữa.

“Phì! Đồ giày rách thối tha, ngươi dám vu khống ta! Ta đánh c.h.ế.t cái thứ tiện nhân như ngươi!”

E rằng sau khi bà ta sống lại tới nay, chưa từng giặt qua một cái áo.

“Phì!”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Giang Nghiễn Chu nháy mắt thật nhanh với ta.

Mọi người nhìn cái thau gỗ to đùng trên đất, ai nấy đều kinh ngạc vì sự trơ trẽn của Trương Quế Phương.

“Đúng đấy, nhà họ Giang đâu có đắc tội gì với bà, bà làm ra vẻ oai phong cái nỗi gì?”

Dưới chân bà ta, đặt một cái thau gỗ lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta lập tức hiểu được ánh mắt của hắn.

Trong thau chất đầy quần áo bẩn, cao đến mức muốn trào ra ngoài.

“Đại nương nhà họ Chu bất ngờ tới nhà con, mang theo một thau đầy quần áo bẩn bắt con giặt.”

“Thằng nhóc thối này, đọc sách đến mờ cả mắt rồi à?”

“Trời đất ơi, Trương Quế Phương, da mặt bà làm từ nghìn lớp da à?”

“Ngươi là sao chổi, cưới phải đôi giày rách mà nhà ta không cần, còn dám giành đồ từ tay ta!”

“Chậc, cái trâm này mà cũng đeo, bạc bọc sắt, nghèo mạt thế này sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nghiễn Chu ôm lấy mẹ mình, giọng nghẹn ngào:

Giang Nghiễn Chu đúng là lợi hại thật!

Trong bát là nửa cái bánh bao còn thừa.

Bà ta đến tìm ta làm gì?

“Ngươi không nghe ta nói à?”

Đối với sự sa sút của một thiên tài, ngoài những lời tiếc nuối, mọi người không khỏi thêm phần cảm thông, lập tức túa lên bênh vực.

“Cái bánh bao này vốn định để lại cho c·h·ó ăn, nhưng gặp được bà cũng là duyên, thôi thì tặng cho đại nương vậy, không cần cảm ơn.”

Trương Quế Phương vẫn giữ nguyên bộ mặt u ám như thường lệ, cứ như thể ta nợ bà ta mấy chục lượng bạc.

Trương Quế Phương trừng mắt nhìn ta, trong đôi mắt dài hẹp tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Chưa nói được mấy câu, đã giơ tay định tát ta.

Ta hơi ngơ ngác: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nghe nói từ khi Thanh Hòa đính hôn với nhà họ Chu, đã thường xuyên sang giúp nhà họ làm việc.”

“Trương Quế Phương, bà đang nói nhăng nói cuội gì thế hả?”

Trương Quế Phương rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hít mấy hơi thật sâu rồi bước lên giật lại cây trâm từ tay bà bà ta.

“Vị đại nương này đến xin ăn sao?”

Ai nấy đều mở cửa bước ra xem náo nhiệt.

“Mẹ, là con có lỗi với mẹ.”

“Phì! Đồ mặt dày vô sỉ, bà đây nhịn bà lâu rồi đấy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9