Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Anh Đào Tiểu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Chương 10
“Văn chương của hắn, u ám nặng nề, không giống người trẻ tuổi viết, mà như một trung niên.”
Mẹ ta thật lợi hại! Đánh cho Trương Quế Phương không kịp trở tay.
Trước khi đi, hắn nhìn Giang Nghiễn Chu một cái thật sâu:
Hai người lao vào đánh nhau túi bụi.
“Tịch thu hết nhà cửa ruộng vườn, để đời đời làm nô lệ cho nhà ta!”
Còn cả bà bà nữa.
Nếu bị người làng nhìn thấy cảnh đó, không biết lại có bao nhiêu lời đồn thổi ác ý.
“Nói cho ngươi biết, từ nay về sau ta sẽ không buông tha Giang Nghiễn Chu!”
Lúc ta xách hai miếng thịt về nhà mẹ đẻ, thì đúng lúc gặp hắn đang chờ ở đầu làng.
Mà chút yêu thương yếu ớt còn sót lại kia, cũng đã sớm tiêu tan từ khi ta gả cho Giang Nghiễn Chu.
Trong chiếc bát sứ trắng, những lá trà xanh lấp lánh nhẹ nhàng chìm xuống đáy chén.
Chương 10: Chương 10
Lúc nào cũng nghĩ nhi tử mình sau này sẽ đỗ trạng nguyên, nên coi thường người trong làng.
“Ngày khác, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”
29 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhi tử ta sau này sẽ làm quan lớn, đứa tiện nhân kia được hầu hạ nó là phúc ba đời!”
“Hơn nữa trong lời nói có một loại tự tin kỳ lạ, xem thường dân sinh và bá tánh như cỏ rác.”
Lần này, ta sẽ tận mắt nhìn Chu Văn Uyên và Trương Quế Phương giãy giụa trong khốn khó dưới đáy xã hội.
Ta dừng bước, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Chu Văn Uyên.
Ta hoảng hốt lùi liên tục, đến khi kịp phản ứng thì đã tức đến đỏ cả mắt.
Xử lý xong hàng đống công việc thì lại dẫn các tiểu thiếp đi phong hoa tuyết nguyệt.
Ta: ???
Chu Văn Uyên mang theo ký ức của kiếp trước, không biết liệu hắn có thi đỗ được không…
“Ta là nể tình trước đây ngươi hầu hạ ta tận tụy, mới cho ngươi một con đường sống, ngươi có thái độ gì thế hả?!”
27
Bọn họ mang theo ký ức kiếp trước, thì nỗi đau này sẽ càng thêm gấp bội.
Chu Văn Uyên mặt lạnh như tiền, không nói một lời, ôm Trương Quế Phương quay người bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thẩm Thanh Hòa!”
Kiếp trước, sao ta lại không nhận ra đầu óc hắn có vấn đề chứ?
Ánh mắt căm ghét của ta như kim đ.â.m khiến Chu Văn Uyên đau nhói, tà khí bốc lên, hắn nghiến răng gằn giọng:
Thiên hạ luôn nghiêm khắc với nữ tử.
Dù chưa thực sự là phu thê, nhưng Giang Nghiễn Chu luôn tôn trọng ta, quan tâm ta, che chở cho ta.
“Nếu ngươi còn dám quấy rầy ta, ta sẽ đến tìm tộc trưởng tố cáo ngươi sàm sỡ!”
28 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta không thích Giang Nghiễn Chu, ngươi hòa ly với hắn đi.”
“Ngươi không chịu hòa ly? Vậy thì cứ theo hắn xuống địa ngục đi!”
“Chừng nào các tiên sinh còn ở đó, đời này hắn đừng mơ thi đỗ tú tài.”
Chu Văn Uyên sững người, sau đó sắc mặt đen kịt đến đáng sợ.
Lúc này, dân làng không chịu nổi nữa.
Nói cho cùng, cũng tại bình thường Trương Quế Phương quá tệ trong cách đối nhân xử thế.
Thì ra, không phải bà bà nào cũng sẽ bắt nạt con dâu như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta mắt không liếc ngang, thẳng bước đi qua hắn, vậy mà lại bị hắn gọi giật lại.
Dựa theo ký ức kiếp trước, hắn là sau khi Bạch Lộc Thư Viện dán bảng vài ngày, mới được phá lệ tuyển thẳng vào.
“Lũ chân đất các người, không biết nhìn người! Đợi con ta làm quan, ta sẽ tống hết lũ các người vào ngục!”
Trên mặt ta giả vờ lo lắng, nhưng trong lòng thì không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Cuộc đánh nhau biến thành một trận đánh hội đồng.
Dân làng đứng xem náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng cũng có mấy thẩm thẩm thân với mẹ ta bước ra can ngăn.
“Được, được lắm! Đã như vậy, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
Thấy ta không để ý, Chu Văn Uyên còn định bước tới nắm lấy tay ta.
Nhưng giờ nhìn lại, chỉ thấy ghê tởm.
Thật là… khiến người ta mong chờ.
Chỉ là ta lấy nhầm người, bị lễ giáo và định kiến trói buộc suốt một đời.
Lúc này ta mới nhận ra, tình cảm ta dành cho Chu Văn Uyên, thật ra hận nhiều hơn yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt tuấn tú này, từng ngày đêm khiến lòng ta khuấy động, yêu chẳng được, hận cũng không xong.
“Nhục mẹ, mối thù này không đội trời chung.”
Nghĩ cũng phải thôi, sau khi làm huyện lệnh, mỗi ngày hắn đều bận rộn, căn bản chẳng có thời gian đọc sách.
“Đến lúc đó, mong huynh Giang đừng trách ta không nể tình đồng hương.”
Ta nhìn Chu Văn Uyên rời đi với dáng vẻ cao ngạo, trong lòng cảm xúc thật khó diễn tả.
Nếu hắn biết mình được vào Bạch Lộc Thư Viện hoàn toàn là nhờ Giang Nghiễn Chu, không biết hắn có còn mạnh miệng như vậy không?
Giang Nghiễn Chu: ???
Đến khi Chu Văn Uyên nghe tin chạy tới, thì Trương Quế Phương đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tóc tai cũng bị giật mất gần nửa.
“Cút!”
“C·h·ó tốt không cản đường!”
Giang Nghiễn Chu nhấc chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Chu Văn Uyên không thi đỗ vào Bạch Lộc Thư Viện, nhưng lại chẳng hề hoảng loạn.
Những bộ Tứ Thư Ngũ Kinh trong thư phòng, e rằng đã vài năm rồi không được lật qua.
Những điều này, Chu Văn Uyên chưa từng cho ta.
Quả nhiên, Chu Văn Uyên không đỗ.
“Chu Văn Uyên, kiếp này ta chỉ muốn làm người xa lạ với ngươi.”
Ta nhớ chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh của Bạch Lộc Thư Viện.
“Các tiên sinh cực kỳ ghét hắn, nói hắn tục tằng đến cực điểm, quên cả nguồn cội tổ tông.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.