Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Anh Đào Tiểu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Chu Văn Uyên, cả đời này chưa từng đặt chân vào bếp một bước.
Giang Nghiễn Chu, thật là một người kỳ lạ.
“Có người tỷ tỷ trượng phu như vậy, đúng là xui tám đời!”
Gương mặt dịu dàng, dáng người gầy mảnh, trông hệt như nữ tử Giang Nam thùy mị.
Chính vì đã đòi thêm sính lễ, nên sau khi thành hôn, bà bà không ít lần cho ta sắc mặt khó coi.
Về, chỉ sợ khiến cha mẹ ta khó xử.
Việc đính hôn với nhà họ Giang, cứ như một trò hề kết thúc vội vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chưa từng nghĩ, mì trắng và trứng gà – những nguyên liệu quý thế này – lại có thể bị nấu thành món khó ăn đến thế.
Hắn ta nói, thứ này có thể cứu mạng vào lúc nguy cấp, nghìn vàng cũng không đổi.
Là ta vô dụng, ở nhà trượng phu địa vị thấp kém, liên lụy cả cha mẹ phải chịu uất ức.
Trương Quế Phương không cho ta về thăm nhà mẹ đẻ.
Vì chuyện đó, mối quan hệ giữa đệ muội và mẹ ta không được tốt.
Tiếng nổ lép bép của tim đèn kéo ta khỏi mớ ký ức quá khứ.
Trong đó không chỉ có mười lăm lượng bạc sính lễ, mà còn có cả mười lăm lượng bạc hồi môn cha mẹ cho thêm.
Chu Văn Uyên coi như báu vật, bảo ta cẩn thận cất giữ.
“Người ta nói sính lễ thể hiện tấm lòng của nhà trai.”
Nhà họ Giang đưa năm lượng bạc làm sính lễ.
12
“Cả năm cho nhà ta được hai lá rau, mà cũng dám đến ăn gà ăn vịt, còn sai trượng phu ta với công công bà bà ta sang nhà nàng ta làm việc.”
Mỗi năm, ta chỉ được phép về nhà một lần.
Hơn nữa, thời gian ở lại không được quá hai canh giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Quế Phương sau đó vin vào đủ loại lý do, chỉ trong nửa năm đã lừa hết toàn bộ bạc hồi môn trong tay ta.
Mẹ của Giang Nghiễn Chu là một người nữ tử trung niên xinh đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là một nửa số tiền tích góp cả đời của gia đình ta.
Ta ngạc nhiên nhìn bát mì, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
13
14
Chỉ vì muốn nhiều - ít sính lễ hơn, hai người cãi nhau như gà mổ nhau.
Lúc nhìn thấy củ sâm đó, mắt cha ta gần như sáng rực.
Đợi đến khi Chu Văn Uyên thi đậu tú tài, bà ta tự cho mình là đã khác xưa, không muốn qua lại với nhà ta nữa.
À đúng rồi, bà ta bây giờ không còn là bà bà ta nữa.
Mười mẫu ruộng của nhà họ Chu, đều do một mình ta canh tác.
“Mỗi lần về nhà mẹ đẻ mang theo quà, ta còn thấy xấu hổ khi nhận.”
“Nhưng cũng đã giỏi hơn mẹ ta nhiều rồi.”
“Khụ… khụ khụ khụ khụ!”
Cũng không biết cha mẹ… về sau có nhận được không.
“Là ta làm đấy, tay nghề không được tốt cho lắm.”
Từ đó về sau, đến một lần mỗi năm ta cũng không dám về nữa.
Đệ muội ta nói không sai, sai là ở ta.
Có lẽ, gả cho Giang Nghiễn Chu sẽ sống dễ chịu hơn là gả cho Chu Văn Uyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Quế Phương quản ta rất chặt, ngay cả đi nhà xí cũng phải đứng ngoài hầu bà.
Một bên thì không nhượng một xu, một bên thì tính toán từng hào lẻ.
Kéo mẹ ta kì kèo trả giá từng chút một.
Ta từng nghe thấy nàng ấy lén phàn nàn với người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm thành thân với Chu Văn Uyên, hắn đâu có quan tâm ta đói hay no.
“Không phải một bao khoai thối thì cũng là nửa túi rau héo, coi thường ai vậy?!”
Thấy ta nhìn chằm chằm vào trứng gà, khóe miệng Giang Nghiễn Chu giật giật, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài phần áy náy.
Ta dốc hết sức gom góp được mấy đồng bạc vụn, nhờ người mang về cho cha mẹ.
Ta từng làm huyện lệnh phu nhân chín năm khi theo Chu Văn Uyên, cũng từng có người tặng cho hắn một củ sâm rừng trăm năm.
Củ sâm đó, cả hình dáng lẫn chất lượng đều kém xa củ này.
Dù vậy, ta vẫn phải nghiến răng bò dậy khỏi giường để nấu cơm cho Chu Văn Uyên.
Cha mẹ rất thương ta.
Sau khi thành hôn, Chu Văn Uyên cần thời gian học hành, Trương Quế Phương lại nói bà ta sức khỏe yếu.
Ta còn nhớ có một lần, ta và bà bà ăn phải đồ ôi thiu, đau bụng cả đêm.
Sau này theo Chu Văn Uyên đến Giang Nam, càng nhiều năm không được gặp cha mẹ.
Nhưng khi mở miệng nói chuyện, lại mang theo sự thẳng thắn đặc trưng của nữ tử phương Bắc.
Cha mẹ và đệ đệ xót xa cho ta, hễ vào mùa vụ lại đến giúp đỡ làm ruộng.
Cha ta run run tiếp lấy hộp, vừa định từ chối, lại không nỡ.
Ta ôm hy vọng, cúi đầu húp một miếng mì thật to.
Phía trên, nằm chễm chệ hai quả trứng gà rán cháy đen sì.
Lúc này, ta thực sự kinh ngạc.
Giang Nghiễn Chu… còn biết nấu ăn?
“Bốp!”
“Thông gia, cái này… cái này thật sự quá quý giá rồi.”
Sau này đệ đệ cưới thê tử, đệ muội ta it nhiều cũng có ý kiến về việc này.
Giang Nghiễn Chu… có lẽ định đầu độc ta.
Củ sâm mà nhà họ Giang đưa, nếu mang đi bán, e rằng có thể bán được tới ngàn lượng bạc.
Mẹ ta từng nói, tiền sính lễ sẽ không giữ lại một xu trong nhà, mà sẽ mang hết theo ta làm của hồi môn.
Không hiểu sao, nhìn Giang Nghiễn Chu lúc này, trong lòng ta bỗng dâng lên một chút mong chờ về cuộc sống sau khi thành thân.
Lúc nhà Chu Văn Uyên đến dạm hỏi, họ mời bà mối mà cứ như đi chợ mua rau.
“Đây… chính là thành ý của nhà họ Giang.”
Chỉ là… hai quả trứng này, sao lại cháy thành ra thế?
Ở thôn Đào Hoa chúng ta, chưa từng có người nam nhân nào vào bếp.
Của hồi môn là tài sản riêng của nhà gái.
“Cả ngày nay chưa ăn gì rồi đúng không?”
Dù có hòa ly, cũng có thể mang theo rời đi.
Giang Nghiễn Chu đẩy cửa bước vào, trên tay là bát mì bốc khói nghi ngút.
Ngoài ra còn tặng thêm một củ nhân sâm rừng hai trăm năm tuổi.
Ta nghe xong, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
“Thê tử tú tài cái gì chứ, phì, chỉ biết tới nhà ta ăn chực!”
Thế nhưng, kể từ sau khi lấy trượng phu, ta lại rất hiếm khi được gặp họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.