Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Anh Đào Tiểu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Ta đã tận tụy chăm sóc hắn cả đời.
Phu thê hai mươi năm, Chu Văn Uyên gần như ngay lập tức đã hiểu được ánh mắt ta.
Con gái ở nhà theo cha, gả vào nhà người ta thì phải theo trượng phu.
Không giống như nhà họ Giang.
“Chu Văn Uyên, tại sao?”
Đệ đệ ta từ ngoài cửa lao vào, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu.
Cha mẹ đặt đâu, mai mối nói sao thì nghe vậy.
Là nữ tử, ta chưa từng có quyền lựa chọn.
11
Vận sinh nhi tử của hắn nằm trước tuổi hai mươi, sau đó thì chỉ có thể sinh con gái.
Dưới sự kiên quyết của ông ấy, bà ta không nhận được đồng bồi thường nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày thứ hai sau khi từ hôn, mẹ của Giang Nghiễn Chu dẫn theo hắn đích thân đến nhà ta dạm hỏi.
“Bây giờ, tất cả… vẫn còn kịp.”
Khi cha hắn còn sống, làm chưởng quầy tại một tửu lâu ở trấn trên, mỗi năm thu nhập mấy chục lượng bạc.
Ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt là sóng gió cuồn cuộn.
Nhưng mặc bà ấy làm loạn thế nào, hắn cũng không đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Về sau… hãy tự lo lấy thân.”
Nhà ta trả lại sính lễ y như cũ, Chu Văn Uyên và ta cũng lần lượt trao trả lại tín vật đính ước.
“Ta chỉ có một đứa con gái, chỉ mong nó sống tốt.”
Có lẽ, tận sâu trong nội tâm, ta cũng không còn muốn sống với Chu Văn Uyên cả đời nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy mấy năm nay tiêu tốn nhiều vì chuyện học hành của Chu Văn Uyên, nhưng ở làng chúng ta, gia đình họ vẫn được xem là khá giả.
Giang Nghiễn Chu lập tức đứng dậy, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ nghiêm nghị.
Kiếp trước, sau khi ta gả cho Chu Văn Uyên vẫn mãi không có thai.
Đã như vậy… thì mong mỗi người đều bình yên vậy thôi.
Chu Văn Uyên gọi ta lại, vẻ mặt phức tạp, nhưng trong đó lại có một chút quen thuộc.
Sau đó, Chu Văn Uyên thật sự nạp hai tiểu thiếp.
Ta nhìn đôi môi mím chặt của Chu Văn Uyên, tim đau nhói từng cơn.
09
Từ khi định thận năm mười lăm tuổi, ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác.
Vì chuyện này, bà bà lại càng hận ta đến tận xương tủy.
“Nếu để ta biết bà đi khắp nơi bôi nhọ danh tiếng nhà họ Thẩm, ta sẽ không tha cho bà.”
“Tỷ tỷ ta gả cho huynh, huynh chỉ cho tỷ ấy ăn cỏ thôi á?”
“Thẩm cô nương có ân cứu mạng với ta.”
“Không có con cũng không sao, ta nạp mấy tiểu thiếp, sinh nhi tử rồi nuôi dưới danh nghĩa của nàng ấy cũng được.”
Trong nhà ngoài hai mẫu ruộng cằn cỗi ra thì chẳng còn gì cả.
Nghe nói sau khi ông c·h·ế·t, nhà chủ đã bồi thường cho thê nhi ông tới hai trăm lượng bạc.
Bà bà đi tìm đại sư xem mệnh, đại sư nói, Chu Văn Uyên nạp thiếp quá muộn.
“Thẩm Thanh Hòa.”
Người nam nhân trước mắt này, đã từng là trượng phu của ta suốt một đời.
Chu Văn Uyên tuy trong nhà cũng chỉ còn mẹ góa, nhưng điều kiện vẫn tốt hơn nhà họ Giang rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật.”
Bàn tay đang nắm chặt bỗng buông lơi một cách tuyệt vọng.
Nếu không, cũng chẳng đủ tiền cho hắn đi học.
Theo quy củ ở vùng chúng ta, việc dạm hỏi đều do bà mối đứng ra.
“Xét tình xưa… khụ, xét vì quá khứ, sau này nếu cô nương gặp khó khăn, có thể đến tìm ta.”
Thấy hai mẹ con ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh trong nhà, cha mẹ ta lại có chút u sầu.
Huống hồ, Giang Nghiễn Chu còn bị què một chân.
Sau này, cha hắn trong một lần theo chủ ra ngoài thu mua nguyên liệu, không may gặp sơn tặc.
Chương 4: Chương 4
“Thông gia, sính lễ…”
“Nghiễn Chu nhất định sẽ kết thảo hoàn ân, báo đáp trọn đời.”
“Nhà ta không để ý sính lễ nhiều hay ít, chỉ cần sau này hai người đối xử tốt với Thanh Hòa là được.”
Ông ấy vì cứu chủ mà thiệt mạng.
Ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
Thì ra, không chỉ ta và bà bà trọng sinh.
Thì ra, là Chu Văn Uyên… đã không còn muốn ta nữa.
“Cái gì cơ?”
“Thê tử cưới rồi mà đuổi xuống nhà dưới, lại tái hôn, người ta sẽ nhìn ta bằng ánh mắt nào?”
“Ta sẽ giúp cô nương một lần, nhưng chỉ một lần mà thôi.”
Bà bà thì khóc lóc, làm ầm lên, thậm chí còn dọa thắt cổ, ép Chu Văn Uyên phải bỏ thê tử cưới người khác.
Mẹ của Giang Nghiễn Chu bệnh tật triền miên, còn cha hắn trước kia chỉ là một thợ săn.
Tại sao kiếp này, hắn lại không còn kiên trì nữa?
Trưởng thôn cũng họ Thẩm, đương nhiên thiên về phía nhà ta.
“Ta biết nhà huynh nghèo, nhưng có nghèo cũng không thể bắt người ta ăn cỏ được đâu đó!”
Tựa như rất thất vọng, nhưng khi nỗi đau đã tê dại, lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Sính lễ ít một chút cũng không sao đâu.”
Chu Văn Uyên không có thiên phú xuất chúng như Giang Nghiễn Chu, tiền học phí, bút mực, giấy nghiên… mỗi năm đều là một khoản không nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng yêu hắn, từng oán hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa.
“Con bé Thanh Hòa cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, Chu Trương thị, từ hôn rồi thì không được ăn nói bậy bạ nữa!”
10
“Ta muốn có một đứa nhi tử.”
Cho đến khi ta c·h·ế·t, Chu Văn Uyên vẫn không có nhi tử.
“Tình hình nhà họ Giang, ta đều biết cả.”
Tại sao?
Ta lại phải sống cả đời với một người nam nhân chỉ mới gặp vài lần.
“Thanh Hòa theo ta hơn mười năm, không có công thì cũng có khổ.”
Mẹ ta ngắt lời mẹ của Giang Nghiễn Chu, vẻ mặt u sầu.
Nhưng hai người đó, chỉ sinh toàn con gái.
Ta không hiểu.
“Đó là tiếc nuối lớn nhất đời ta.”
Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.