Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Xa Li Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ừ, không có chảy máu.”
–
Edit: Trang Nguyễn
Còn tầm bốn mươi phút nữa về đến nơi, Nhan Lộ Thanh đã suy nghĩ rõ ràng về mọi mặt.
Anh nói: “Những gì cô trải qua và từng trải qua, không cần cô đứng trên lập trường của người khác để nói thay cho người khác.”
Nhưng Cố Từ thì phải.
Sau đó anh thay đổi cách nói chuyện, vẻ mặt có chút dịu dàng thoáng qua: “Tuy chuyện này chỉ có mình cô biết.”
Nhưng lời nói này… nói ra rất phù hợp với suy nghĩ của cô. Nói xong thì lòng cô thực sự thoải mái. Nói xong khiến cả người cô thoải mái.
Đây có phải thuốc thoa ngoài da cho chấn thương do ngã không?Nhưng vào giờ phút này, Nhan Lộ Thanh chẳng hề quan tâm những gì anh biết, cô chỉ biết rằng mình cảm thấy không sai chút nào.
Beta: Cyane
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ừ, không có chảy máu.”
Dù cho nguyên chủ có lý do nào đó nên mới giam cầm Cố Từ và hành hạ Cố Từ, cuối cùng còn tự tay tiêm nhiễm sự b**n th** vào sinh mạng của những người khác thì cô cũng sẽ không có chút cảm giác thông cảm nào cả. Nếu như cô ta mang tội g·i·ế·t người và có một tuổi thơ thảm thường, cô cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thoải mái để thông cảm với kẻ mang tội g·i·ế·t người, vì những việc trong cuộc sống đã trải qua cũng không thể rửa trôi đi lỗi lầm của kẻ sát nhân.
Beta: Cyane
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#Câu nói đó lại làm tuyến nước mắt của cô bị k*ch th*ch một lần nữa.
“Tôi nói anh đó, anh kỳ lạ quá đấy.”
Nhan Lộ Thanh khóc lóc một lúc.
“…”
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#
“Trong chuyện này, người sai là người xử oan cô, là người được cô cứu nhưng lại không nói đỡ cho cô.” Cố Từ từ từ nói, sau đó anh giơ tay lên xoa nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Không ai có thể thay cô tha thứ cho kẻ đã gây ra lỗi lầm cả, kể cả cô cũng không được.”Những gì cô và anh trải qua là hoàn toàn mới, chẳng phải tình tiết mới toanh xuất hiện trong sách gốc.
Có lẽ vì trông thấy ngày hôm nay cô thảm đến mức này, Từ công chúa mới không b*n r* cây măng tre nào, anh còn tốt bụng đồng ý.
Còn tầm bốn mươi phút nữa về đến nơi, Nhan Lộ Thanh đã suy nghĩ rõ ràng về mọi mặt.
“…” Thật ra thì từ này nghĩa là tương tác thân mật, nhưng nói thế thì có lẽ sẽ hơi bị đáng yêu. Nhan Lộ Thanh lười giải thích đâu ra đấy nên lừa anh rằng: “Là kiểu hai mặt dính vào nhau ấy mà.”
“Cô bị thương ở đâu?”
Nhan Lộ Thanh có thể xác định rằng ở thế giới trước, Cố Từ chỉ đơn giản là một người trên trang giấy mà cô yêu thích. Anh có sự lôi cuốn kỳ lạ, chỉ nhờ vào một tháng ngắn ngủi sớm chiều ở chung thôi mà cô đã có cảm giác như thế.
Có lẽ là vì khóc quá thảm thương và rất buồn tủi, cô trong lúc mơ màng đã thấy Cố Từ đưa cho cô tờ giấy. Anh đột nhiệt vươn cánh tay trắng nõn xinh đẹp dỗ dành cô như dỗ dành con nít: “Đến ôm nhé? Dù gì thì đồ tôi cũng ướt rồi.”
“Chúng ta không chỉ ôm thôi đâu, mà còn thân mật với ngủ chung một chiếc giường nữa. À, nhắc mới nhớ, tôi với anh từng ngủ…”Bây giờ Nhan Lộ Thanh vẫn chẳng biết hoàn cảnh gia đình trước đây của nguyên chủ rốt cuộc ra sao. Ban đầu cô còn xoắn xuýt chuyện có nên xem ký ức của nguyên chủ lần nữa hay không, nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì cô thấy việc xem ký ức rất vô nghĩa, vì dù quá khứ của nguyên chủ có tốt hay không thì cũng chẳng dính líu gì đến cô.
Trong lời nói này, anh cho cô không có chút nghi ngờ thiên vị nào.
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#
Tác giả có lời muốn nói:
Câu nói này là sao.
Trước khi Nhan Lộ Thanh nghe xong câu, cô đã cảm thấy cay mũi. Đến khi nghe xong câu, đặc biệt là câu “Hôm nay cô vừa làm một điều tốt” ấy, trước mắt cô trực tiếp từ không rõ đến rõ rệt, mặt cô lại trở nên có phần ẩm ướt.
Rõ ràng anh là một bệnh nhân, anh ăn nhờ ở đậu, anh mới là người nên dựa vào cô.
“Tôi không cảm thấy gì hết.”
Nói xong, cô không cần nhìn cũng tưởng tượng ra cảnh Từ công chúa sẽ có dáng vẻ gì.
Nhất định là vẻ mặt “Thực sự không cứu nổi cô được nữa rồi” hoặc là “Hành vi này thực sự không phải chậm phát triển trí tuệ chứ”.
Nhưng Cố Từ thì phải.
Cố Từ dừng xoay thuốc trong tay, ngước mắt lên: “…?”
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#
Giọng nói cô rất giống một đứa trẻ muốn có kẹo.
Anh chưa từng nghe rằng có một người em gái trong nhà họ Nhan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói cô ổn, chẳng qua là vì muốn tốt cho chính cô mà thôi. Nếu thực sự hoàn toàn đã ổn rồi thì từ hồi bước vào cô đã không có vẻ mặt như vậy.
Nếu chỉ là bị NPC xử oan, có lẽ cô chỉ thấy tức giận khó chịu mà thôi, sao có thể để tâm được chứ?
Cố Từ tốt với cô là tốt với cô, Cố Từ nói với cô đều là nói với cô, không phải là với chủ nhân của cơ thể này.
Cố Từ bị cô bất ngờ ôm và thình lình nói câu “Anh kỳ lạ quá đấy”, anh không biết cô đang khen anh hay chê anh nữa nên anh có chút bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn hỏi trực tiếp cô: “Rốt cuộc cô có sao không?”
Đến khi Nhan Lộ Thanh cảm thấy Cố Từ vô cùng khó hiểu thì có lẽ anh mới gượng gạo giơ tay vỗ vô vào lưng cô.
Người nhà họ Nhan trong lòng cô càng giống như NPC hoặc là kiểu NPC cà mặt hoàn thành nhiệm vụ.
Anh nói: “Hôm nay cô vừa làm một điều tốt, tất cả tình cảm trước kia có liên quan gì đến cô chứ?”
Vì cô bỗng đặt cằm mình lên vai nên Cố Từ có thể cảm nhận được cảm giác va chạm ấy. Anh không nói gì, lại lần nữa giơ tay đặt lên lưng cô.
Cô chẳng biết làm sao để nói rốt cuộc tại sao từ đầu mình lại xúc động cho Cố Từ nghe, vì nó thuộc về quá khứ của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa cô và Cố Từ, hay nói đúng hơn là cô có một cảm giác ỷ lại vô cùng kỳ quái, đặc biệt với Cố Từ mà ở thế giới trước cô chưa bao giờ trải qua.
“Đúng vậy!” Nhan Lộ Thanh vỗ đùi: “Tôi quên nói với anh nữa! Chắc là bầm tím rồi, chắc chắn đó, lúc đấy thực sự đau muốn c·h·ế·t!”
Sau đó anh thay đổi cách nói chuyện, vẻ mặt có chút dịu dàng thoáng qua: “Tuy chuyện này chỉ có mình cô biết.”
Suy nghĩ của con người có đôi khi không thể hiểu nổi, khi bạn đếm kỹ lại thì sẽ thấy hoàn cảnh giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, tâm trạng Nhan Lộ Thanh vẫn bị kích động. Thay đổi thân phận xong thì người thiệt thòi chịu thương tổn vẫn là bản thân mình.
Nhưng điểm khởi đầu cho cảm xúc hôm nay nằm ở chỗ: Hôm nay cô bé được ưu ái, được người khác không chút do dự mà bảo vệ đó, khiến cho cô nghĩ đến chuyện mình đã bị đánh chửi một cách vô duyên vô cớ rồi đuổi về.
Nhan Lộ Thanh nghe thấy tiếng anh thở dài nhưng không buông tay ra, anh cũng không bảo cô buông tay. Giọng nói lạnh lùng trong veo và giọng điệu bất lực quanh quẩn bên tai cô.
(*yyds có nghĩa là mãi mãi/ vĩnh viễn là thần)
“Ai thế?”
“Là con…” Nhan Lộ Thanh xuýt chút nữa đã nói là con thứ hai nhà họ Nhan, chớp mắt cái cô đã sửa thành: “Là… anh hai của tôi.” Dừng một lúc, cô lại nói thêm một câu nữa: “Trên danh nghĩa.”Từ công chúa:? Cũng không phải không được. (Đùa thôi)
Từ công chúa:? Cũng không phải không được. (Đùa thôi)Nhan Lộ Thanh có thể xác định rằng ở thế giới trước, Cố Từ chỉ đơn giản là một người trên trang giấy mà cô yêu thích. Anh có sự lôi cuốn kỳ lạ, chỉ nhờ vào một tháng ngắn ngủi sớm chiều ở chung thôi mà cô đã có cảm giác như thế.
“Anh nhìn đi, tôi đã nói rằng anh kỳ lạ quá đấy.” Giọng cô trở nên nghẹn ngào, âm cuối mỗi câu đều có chút run run: “Vốn lúc ở trên xe tôi cảm thấy ổn lắm nên tôi cũng đâu định khóc… Nhưng khi anh hỏi vậy, khi anh vừa hỏi tôi thôi là tôi muốn khóc hu hu luôn…”
Khóc lóc một lúc, sự khó chịu trong lòng Nhan Lộ Thanh đã biến mất, từ khi trong trường xem phim chủ đề gia đình, cho đến sự tủi thân hôm nay, toàn bộ đều đã biến mất hoàn toàn.
Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chủ động ôm một người khác giới gần như bằng tuổi.
Những gì cô và anh trải qua là hoàn toàn mới, chẳng phải tình tiết mới toanh xuất hiện trong sách gốc.Anh chưa từng nghe rằng có một người em gái trong nhà họ Nhan.
Sau đó cô cầm cái đệm sô pha lên, đôi môi tiến đến bên tai anh, giọng nói cực nhỏ.
“Tôi đang nghĩ nên bắt đầu thế nào…” Nhan Lộ Thanh sắp xếp lại từ ngữ, cô quyết định giải thích từ nguyên nhân đến kết quả cho Cố Từ nghe: “Không phải là tôi đã nói với anh rằng tôi đã quên mất rất nhiều chuyện rồi chứ? Tôi không nhớ được rằng trước ngày hôm nay nhà họ Nhan có nuôi một đứa trẻ bảy tuổi, là một em gái. Người em này là con của bạn họ, vì bố mẹ đều đã mất nên được nhà họ Nhan nhận về nuôi.”
Từ công chúa:? Cũng không phải không được. (Đùa thôi)
Suy nghĩ của con người có đôi khi không thể hiểu nổi, khi bạn đếm kỹ lại thì sẽ thấy hoàn cảnh giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, tâm trạng Nhan Lộ Thanh vẫn bị kích động. Thay đổi thân phận xong thì người thiệt thòi chịu thương tổn vẫn là bản thân mình.
“Chuyện gì vậy?”Có lẽ vì trông thấy ngày hôm nay cô thảm đến mức này, Từ công chúa mới không b*n r* cây măng tre nào, anh còn tốt bụng đồng ý.
Nhưng cô đâu thể nói cho Cố Từ biết rằng chuyện này đâu phải do cô làm chứ!!
Có thể đơn giản rằng họ không muốn công khai, cũng có lẽ bố mẹ của đứa bé có kẻ thù, chẳng qua mục tiêu là hai người họ, vừa có thể bảo vệ đứa bé mà còn vừa để ngăn chặn tiếng xấu và những lời đồn đoán không hay mang đến cho nhà họ Nhan.
Giọng nói của cô thay đổi đột ngột, trộn lẫn chút tức giận: “Ai mà ngờ! Bỗng có một người xông vào đẩy tôi xuống đất còn chửi tôi là đồ điên, người đó nghĩ rằng tôi làm em gái đó khóc.”
Nhưng chuyện này thực ra đâu phải cô làm đâu!
Từ công chúa, mãi mãi là thần.
Vừa rồi khi cô đang khóc, cô có đưa ra một yêu cầu với Cố Từ, cái gọi là thời gian làm “bạn thân” này quá ngắn, nhất định phải kéo dài, kéo dài đến khi cô nói dừng mới thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
“…”
*
Nhan Lộ Thanh có thể xác định rằng ở thế giới trước, Cố Từ chỉ đơn giản là một người trên trang giấy mà cô yêu thích. Anh có sự lôi cuốn kỳ lạ, chỉ nhờ vào một tháng ngắn ngủi sớm chiều ở chung thôi mà cô đã có cảm giác như thế.
Theo kinh nghiệm của mình, căn bệnh của nguyên chủ càng trở nên dị thường, hai người anh có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ cô, bố mẹ cũng trở nên xa lạ với cô.
Sau đó cô cầm cái đệm sô pha lên, đôi môi tiến đến bên tai anh, giọng nói cực nhỏ.“Chúng ta không chỉ ôm thôi đâu, mà còn thân mật với ngủ chung một chiếc giường nữa. À, nhắc mới nhớ, tôi với anh từng ngủ…”
Nói thật thì giống như anh đã biết được tất cả.Người nhà họ Nhan trong lòng cô càng giống như NPC hoặc là kiểu NPC cà mặt hoàn thành nhiệm vụ.
Cô đang dùng khăn giấy xì mũi thì nghe thấy Cố Từ hỏi:
“Bị thương ở…” Nhan Lộ Thanh đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Cô bị thương ở đâu?”
Nhan Lộ Thanh có thể xác định rằng ở thế giới trước, Cố Từ chỉ đơn giản là một người trên trang giấy mà cô yêu thích. Anh có sự lôi cuốn kỳ lạ, chỉ nhờ vào một tháng ngắn ngủi sớm chiều ở chung thôi mà cô đã có cảm giác như thế.
Cô đổi ý rồi. Dù người bạn thân mà nguyên chủ có mối quan hệ vô cùng tốt, một lòng suy nghĩ cho cô ta thì cũng không phải là người Nhan Lộ Thanh lúc không vui sẽ tìm đến.
“Bị thương ở…” Nhan Lộ Thanh đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
Anh chưa từng nghe rằng có một người em gái trong nhà họ Nhan.
Hết chương 34!
Nhan Lộ Thanh thấy anh luôn có vẻ mặt bình tĩnh, giờ này lại thêm phần đứng đắn và nghiêm túc.
“Cũng chẳng có gì đâu…” Nhan Lộ Thanh nghĩ lại, giọng mũi rất nặng, cô thuận miêng đáp: “Ví dụ như, nếu tôi bị bắt nạt thì hãy tìm cách trả bắt nạt lại, an ủi tôi, sau đó bôi thuốc, v.v.”
Cố Từ tốt với cô là tốt với cô, Cố Từ nói với cô đều là nói với cô, không phải là với chủ nhân của cơ thể này.
Tuy không biết cụ thể về nhà họ Nhan, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn luôn rất rõ rằng cô chưa bao giờ xem những người nhà họ Nhan là người thân của mình. Không cần nói đến Cố Từ, địa vị của họ trong lòng cô thậm chí còn chẳng bằng vệ sĩ, chị em song sinh, dì Disney, v.v. nữa.
“Bị thương ở…” Nhan Lộ Thanh đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Cô kể đi.”
“Cô kể đi.”
Nhưng thực sự cô không có cách nào cả, cô chẳng ngờ rằng mình sẽ xuyên đến thế giới này và trở thành một người vừa chẳng có nổi một người bạn mà còn vừa chẳng có ai để phàn nàn.
Cô hoàn toàn không uống say, tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo.
*
Buồn tủi như thế rồi mà còn khóc hu hu nữa cơ à.
“Chuyện gì vậy?”
Edit: Trang NguyễnDù cho nguyên chủ có lý do nào đó nên mới giam cầm Cố Từ và hành hạ Cố Từ, cuối cùng còn tự tay tiêm nhiễm sự b**n th** vào sinh mạng của những người khác thì cô cũng sẽ không có chút cảm giác thông cảm nào cả. Nếu như cô ta mang tội g·i·ế·t người và có một tuổi thơ thảm thường, cô cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thoải mái để thông cảm với kẻ mang tội g·i·ế·t người, vì những việc trong cuộc sống đã trải qua cũng không thể rửa trôi đi lỗi lầm của kẻ sát nhân.
Cảm xúc buồn bã tiêu cực của một số người có thể tự tiêu hóa và xóa bỏ được, nhưng Cố từ nhìn là biết rằng rõ ràng Nhan Lộ Thanh không phải là kiểu người như thế.
“…” Thật ra thì từ này nghĩa là tương tác thân mật, nhưng nói thế thì có lẽ sẽ hơi bị đáng yêu. Nhan Lộ Thanh lười giải thích đâu ra đấy nên lừa anh rằng: “Là kiểu hai mặt dính vào nhau ấy mà.”*
–
Câu nói này là sao.
“Bạn thân mà cô nói, ngoại trừ ôm ra thì còn muốn làm gì nữa?” Cố Từ rảnh rỗi tựa vào một bên phần đệm dựa của ghế sô pha: “Nói nghe thử xem.”
Cô chẳng biết làm sao để nói rốt cuộc tại sao từ đầu mình lại xúc động cho Cố Từ nghe, vì nó thuộc về quá khứ của cô.
“Tôi đang nghĩ nên bắt đầu thế nào…” Nhan Lộ Thanh sắp xếp lại từ ngữ, cô quyết định giải thích từ nguyên nhân đến kết quả cho Cố Từ nghe: “Không phải là tôi đã nói với anh rằng tôi đã quên mất rất nhiều chuyện rồi chứ? Tôi không nhớ được rằng trước ngày hôm nay nhà họ Nhan có nuôi một đứa trẻ bảy tuổi, là một em gái. Người em này là con của bạn họ, vì bố mẹ đều đã mất nên được nhà họ Nhan nhận về nuôi.”
Nhan Lộ Thanh nín nhịn, trong lúc nín nhịn thì cô cũng có nói lung tung: “Vậy nên anh nghe xong vụ này, cảm thấy rằng anh hai tôi ngoại trừ quá xúc động, cũng có thể là vì quan tâm…”
Nhan Lộ Thanh nghe thấy tiếng anh thở dài nhưng không buông tay ra, anh cũng không bảo cô buông tay. Giọng nói lạnh lùng trong veo và giọng điệu bất lực quanh quẩn bên tai cô.
“Cô bị thương ở đâu?”
*
Hai người ngồi gần sô pha, cách họ chưa đến nửa thước ở phía dưới bàn trà có một ngăn tủ nhỏ. Cố Từ không nói gì, đưa tay kéo cửa tủ lấy một chiếc hộp cấp cứu ra, vừa quay người lại vừa hỏi: “Chỉ là bầm thôi, không có chảy máu à?”
Vì đó là thuộc về nguyên chủ, thuộc về người khác, chẳng phải của cô.“Là con…” Nhan Lộ Thanh xuýt chút nữa đã nói là con thứ hai nhà họ Nhan, chớp mắt cái cô đã sửa thành: “Là… anh hai của tôi.” Dừng một lúc, cô lại nói thêm một câu nữa: “Trên danh nghĩa.”
Nhan Lộ Thanh còn muốn kể nữa mà nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Cố Từ vang lên: “Thân mật…?”
“Cô kể đi.”
Nhưng vào giờ phút này, Nhan Lộ Thanh chẳng hề quan tâm những gì anh biết, cô chỉ biết rằng mình cảm thấy không sai chút nào.
(*yyds có nghĩa là mãi mãi/ vĩnh viễn là thần)
Đ·m, lướt thấy một bình luận của một bạn đáng yêu: “Trong lòng Maria hoàn toàn coi Từ công chúa là vợ, lúc trước còn phản bác, bây giờ thì trực tiếp gọi là vợ luôn, tôi cười c·h·ế·t mất thôi.”
(*yyds có nghĩa là mãi mãi/ vĩnh viễn là thần)
Từ công chúa, mãi mãi là thần.
“Là con…” Nhan Lộ Thanh xuýt chút nữa đã nói là con thứ hai nhà họ Nhan, chớp mắt cái cô đã sửa thành: “Là… anh hai của tôi.” Dừng một lúc, cô lại nói thêm một câu nữa: “Trên danh nghĩa.”
Nhưng cô đâu thể nói cho Cố Từ biết rằng chuyện này đâu phải do cô làm chứ!!
“Cô kể đi.”
Cố Từ hơi nhướng mi nhẹ.
“Là con…” Nhan Lộ Thanh xuýt chút nữa đã nói là con thứ hai nhà họ Nhan, chớp mắt cái cô đã sửa thành: “Là… anh hai của tôi.” Dừng một lúc, cô lại nói thêm một câu nữa: “Trên danh nghĩa.”
Cố Từ sửng sốt: “Kỳ lạ gì thế?”
Vì cô bỗng đặt cằm mình lên vai nên Cố Từ có thể cảm nhận được cảm giác va chạm ấy. Anh không nói gì, lại lần nữa giơ tay đặt lên lưng cô.
Suy nghĩ của con người có đôi khi không thể hiểu nổi, khi bạn đếm kỹ lại thì sẽ thấy hoàn cảnh giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, tâm trạng Nhan Lộ Thanh vẫn bị kích động. Thay đổi thân phận xong thì người thiệt thòi chịu thương tổn vẫn là bản thân mình.
Vì đó là thuộc về nguyên chủ, thuộc về người khác, chẳng phải của cô.
Nhưng Cố Từ thì phải.
Chương 34
Nhất định là vẻ mặt “Thực sự không cứu nổi cô được nữa rồi” hoặc là “Hành vi này thực sự không phải chậm phát triển trí tuệ chứ”.
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#
Nhưng điểm khởi đầu cho cảm xúc hôm nay nằm ở chỗ: Hôm nay cô bé được ưu ái, được người khác không chút do dự mà bảo vệ đó, khiến cho cô nghĩ đến chuyện mình đã bị đánh chửi một cách vô duyên vô cớ rồi đuổi về.
Nhan Lộ Thanh nói: “Buổi sáng tôi có đi đến nhà họ Nhan, họ chưa về, tôi thì lên tầng một mình. Không lâu sau có một cô bé đi vào, cô bé đó khóc, tôi đi qua xem thì phát hiện rằng có cây kẹo mắc kẹt trong cổ họng, tôi đã lấy ra giúp con bé…”
Đúng là như vậy đó, tôi cũng cười c·h·ế·t, ha ha ha ha.Tuy không biết cụ thể về nhà họ Nhan, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn luôn rất rõ rằng cô chưa bao giờ xem những người nhà họ Nhan là người thân của mình. Không cần nói đến Cố Từ, địa vị của họ trong lòng cô thậm chí còn chẳng bằng vệ sĩ, chị em song sinh, dì Disney, v.v. nữa.
“Trong chuyện này, người sai là người xử oan cô, là người được cô cứu nhưng lại không nói đỡ cho cô.” Cố Từ từ từ nói, sau đó anh giơ tay lên xoa nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Không ai có thể thay cô tha thứ cho kẻ đã gây ra lỗi lầm cả, kể cả cô cũng không được.”
Đây có phải thuốc thoa ngoài da cho chấn thương do ngã không?
“Cũng chẳng có gì đâu…” Nhan Lộ Thanh nghĩ lại, giọng mũi rất nặng, cô thuận miêng đáp: “Ví dụ như, nếu tôi bị bắt nạt thì hãy tìm cách trả bắt nạt lại, an ủi tôi, sau đó bôi thuốc, v.v.”
“Ừm.” Anh lại nhắm mắt hỏi: “Sau đó thế nào?”
Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chủ động ôm một người khác giới gần như bằng tuổi.
Cố Từ hơi nhướng mi nhẹ.
Nhan Lộ Thanh nín nhịn, trong lúc nín nhịn thì cô cũng có nói lung tung: “Vậy nên anh nghe xong vụ này, cảm thấy rằng anh hai tôi ngoại trừ quá xúc động, cũng có thể là vì quan tâm…”Cô nói cô ổn, chẳng qua là vì muốn tốt cho chính cô mà thôi. Nếu thực sự hoàn toàn đã ổn rồi thì từ hồi bước vào cô đã không có vẻ mặt như vậy.
Cố Từ bị cô bất ngờ ôm và thình lình nói câu “Anh kỳ lạ quá đấy”, anh không biết cô đang khen anh hay chê anh nữa nên anh có chút bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn hỏi trực tiếp cô: “Rốt cuộc cô có sao không?”
“Tôi không cảm thấy gì hết.”
Nhan Lộ Thanh khịt khịt mũi, tâm trạng cũng khôi phục được chút ít, cô nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn còn muốn ôm anh để kể lể nè.”
“Ôi…” Nhan Lộ Thanh ôm anh, cằm đặt lên trên bờ vai anh, cô không khỏi bùi ngùi: “Kỳ lạ quá đi.”
Cô chẳng biết làm sao để nói rốt cuộc tại sao từ đầu mình lại xúc động cho Cố Từ nghe, vì nó thuộc về quá khứ của cô.
Đ·m, lướt thấy một bình luận của một bạn đáng yêu: “Trong lòng Maria hoàn toàn coi Từ công chúa là vợ, lúc trước còn phản bác, bây giờ thì trực tiếp gọi là vợ luôn, tôi cười c·h·ế·t mất thôi.”Nhan Lộ Thanh nói: “Buổi sáng tôi có đi đến nhà họ Nhan, họ chưa về, tôi thì lên tầng một mình. Không lâu sau có một cô bé đi vào, cô bé đó khóc, tôi đi qua xem thì phát hiện rằng có cây kẹo mắc kẹt trong cổ họng, tôi đã lấy ra giúp con bé…”
Beta: Cyane
Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chủ động ôm một người khác giới gần như bằng tuổi.
Giọng nói cô rất giống một đứa trẻ muốn có kẹo.
“Đúng vậy!” Nhan Lộ Thanh vỗ đùi: “Tôi quên nói với anh nữa! Chắc là bầm tím rồi, chắc chắn đó, lúc đấy thực sự đau muốn c·h·ế·t!”
Nhan Lộ Thanh còn muốn kể nữa mà nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Cố Từ vang lên: “Thân mật…?”
Những gì cô và anh trải qua là hoàn toàn mới, chẳng phải tình tiết mới toanh xuất hiện trong sách gốc.
Anh nói: “Hôm nay cô vừa làm một điều tốt, tất cả tình cảm trước kia có liên quan gì đến cô chứ?”
“Cô bị thương ở đâu?”
Từ công chúa:? Cũng không phải không được. (Đùa thôi)
Trong thế giới này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng về phía cô.
Beta: Cyane
*
Chương 34
Nhan Lộ Thanh khóc lóc một lúc.
Đây có phải thuốc thoa ngoài da cho chấn thương do ngã không?
“Bị thương ở ngay mông ấy.”Nhan Lộ Thanh nghĩ rằng, tường thuật không được chỉ tường thuật điều có lợi với mình, phải bổ sung thêm toàn bộ tình tiết. Thế nên cô không chờ Cố Từ nói gì đó mà cô đã nói tiếp: “Nhưng sau đó tôi đã nhớ đến chuyện nọ, vì đã từng xuất hiện một việc nên anh hai tôi mới cực đoan như thế.”
Cô đổi ý rồi. Dù người bạn thân mà nguyên chủ có mối quan hệ vô cùng tốt, một lòng suy nghĩ cho cô ta thì cũng không phải là người Nhan Lộ Thanh lúc không vui sẽ tìm đến.
“Bị thương ở…” Nhan Lộ Thanh đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.Sau đó anh thay đổi cách nói chuyện, vẻ mặt có chút dịu dàng thoáng qua: “Tuy chuyện này chỉ có mình cô biết.”
“Bị thương ở ngay mông ấy.”
“Nhất định là vì nguyên…” Đệt! Suýt nữa lỡ mồm rồi, Nhan Lộ Thanh phanh lại đúng lúc, cô lập tức thay đổi lời nói: “Nhất định là do tôi… Vào khoảng hai ba năm trước, lúc em gái mới về nhà thì tôi suốt ngày nhắm vào con bé, nghiêm trọng nhất là có một lần tôi dẫn con bé đi đến vùng ngoại thành và sau đó chỉ có tôi trở về, sau đó anh hai tôi phải mất rất lâu mới tìm được cô bé… Thế nên lần trước tôi đến nhà họ Nhan không thấy cô bé này, chắc là do họ sợ tôi gặp được con bé, lần này không biết tại sao lại không giấu nữa.”Cảm xúc buồn bã tiêu cực của một số người có thể tự tiêu hóa và xóa bỏ được, nhưng Cố từ nhìn là biết rằng rõ ràng Nhan Lộ Thanh không phải là kiểu người như thế.
Nhan Lộ Thanh khịt khịt mũi, tâm trạng cũng khôi phục được chút ít, cô nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn còn muốn ôm anh để kể lể nè.”
Rõ ràng anh là một bệnh nhân, anh ăn nhờ ở đậu, anh mới là người nên dựa vào cô.
Hết chương 34!
Đúng là như vậy đó, tôi cũng cười c·h·ế·t, ha ha ha ha.“Bạn thân mà cô nói, ngoại trừ ôm ra thì còn muốn làm gì nữa?” Cố Từ rảnh rỗi tựa vào một bên phần đệm dựa của ghế sô pha: “Nói nghe thử xem.”
Đ·m, lướt thấy một bình luận của một bạn đáng yêu: “Trong lòng Maria hoàn toàn coi Từ công chúa là vợ, lúc trước còn phản bác, bây giờ thì trực tiếp gọi là vợ luôn, tôi cười c·h·ế·t mất thôi.”
Cô hoàn toàn không uống say, tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo.
“Chúng ta không chỉ ôm thôi đâu, mà còn thân mật với ngủ chung một chiếc giường nữa. À, nhắc mới nhớ, tôi với anh từng ngủ…”
Nhan Lộ Thanh khịt khịt mũi, tâm trạng cũng khôi phục được chút ít, cô nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn còn muốn ôm anh để kể lể nè.”
Cố Từ dừng xoay thuốc trong tay, ngước mắt lên: “…?”
*
Buồn tủi như thế rồi mà còn khóc hu hu nữa cơ à.
Không phải là kiểu ỷ lại vào người lớn hơn, mà là kiểu thấy có gì vui vui là muốn cho anh xem, có gì buồn bã thì cô muốn tìm và khóc với anh, có chuyện gì không giải quyết được thì trước tiên cô muốn tìm anh.
Theo kinh nghiệm của mình, căn bệnh của nguyên chủ càng trở nên dị thường, hai người anh có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ cô, bố mẹ cũng trở nên xa lạ với cô.
“Bạn thân mà cô nói, ngoại trừ ôm ra thì còn muốn làm gì nữa?” Cố Từ rảnh rỗi tựa vào một bên phần đệm dựa của ghế sô pha: “Nói nghe thử xem.”
Hai người ngồi gần sô pha, cách họ chưa đến nửa thước ở phía dưới bàn trà có một ngăn tủ nhỏ. Cố Từ không nói gì, đưa tay kéo cửa tủ lấy một chiếc hộp cấp cứu ra, vừa quay người lại vừa hỏi: “Chỉ là bầm thôi, không có chảy máu à?”“…”
Trước khi Nhan Lộ Thanh nghe xong câu, cô đã cảm thấy cay mũi. Đến khi nghe xong câu, đặc biệt là câu “Hôm nay cô vừa làm một điều tốt” ấy, trước mắt cô trực tiếp từ không rõ đến rõ rệt, mặt cô lại trở nên có phần ẩm ướt.
Theo kinh nghiệm của mình, căn bệnh của nguyên chủ càng trở nên dị thường, hai người anh có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ cô, bố mẹ cũng trở nên xa lạ với cô.
Trong thế giới này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng về phía cô.
Nhất định là vẻ mặt “Thực sự không cứu nổi cô được nữa rồi” hoặc là “Hành vi này thực sự không phải chậm phát triển trí tuệ chứ”.
Hai người ngồi gần sô pha, cách họ chưa đến nửa thước ở phía dưới bàn trà có một ngăn tủ nhỏ. Cố Từ không nói gì, đưa tay kéo cửa tủ lấy một chiếc hộp cấp cứu ra, vừa quay người lại vừa hỏi: “Chỉ là bầm thôi, không có chảy máu à?”
“Ừm.” Anh lại nhắm mắt hỏi: “Sau đó thế nào?”
Cô còn chưa nói hết thì Cố Từ đã ngắt ngang.
“Nhất định là vì nguyên…” Đệt! Suýt nữa lỡ mồm rồi, Nhan Lộ Thanh phanh lại đúng lúc, cô lập tức thay đổi lời nói: “Nhất định là do tôi… Vào khoảng hai ba năm trước, lúc em gái mới về nhà thì tôi suốt ngày nhắm vào con bé, nghiêm trọng nhất là có một lần tôi dẫn con bé đi đến vùng ngoại thành và sau đó chỉ có tôi trở về, sau đó anh hai tôi phải mất rất lâu mới tìm được cô bé… Thế nên lần trước tôi đến nhà họ Nhan không thấy cô bé này, chắc là do họ sợ tôi gặp được con bé, lần này không biết tại sao lại không giấu nữa.”
–
Cô tin rằng có là Maria thì cũng sẽ không như thế.
Nhan Lộ Thanh nghe thấy tiếng anh thở dài nhưng không buông tay ra, anh cũng không bảo cô buông tay. Giọng nói lạnh lùng trong veo và giọng điệu bất lực quanh quẩn bên tai cô.
Vừa rồi khi cô đang khóc, cô có đưa ra một yêu cầu với Cố Từ, cái gọi là thời gian làm “bạn thân” này quá ngắn, nhất định phải kéo dài, kéo dài đến khi cô nói dừng mới thôi.
Nói thật thì giống như anh đã biết được tất cả.
Anh chưa từng nghe rằng có một người em gái trong nhà họ Nhan.
Đúng là như vậy đó, tôi cũng cười c·h·ế·t, ha ha ha ha.
Vì đó là thuộc về nguyên chủ, thuộc về người khác, chẳng phải của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chẳng biết làm sao để nói rốt cuộc tại sao từ đầu mình lại xúc động cho Cố Từ nghe, vì nó thuộc về quá khứ của cô.
Không phải là kiểu ỷ lại vào người lớn hơn, mà là kiểu thấy có gì vui vui là muốn cho anh xem, có gì buồn bã thì cô muốn tìm và khóc với anh, có chuyện gì không giải quyết được thì trước tiên cô muốn tìm anh.
Những gì cô và anh trải qua là hoàn toàn mới, chẳng phải tình tiết mới toanh xuất hiện trong sách gốc.
Từ công chúa:? Cũng không phải không được. (Đùa thôi)
“Cũng chẳng có gì đâu…” Nhan Lộ Thanh nghĩ lại, giọng mũi rất nặng, cô thuận miêng đáp: “Ví dụ như, nếu tôi bị bắt nạt thì hãy tìm cách trả bắt nạt lại, an ủi tôi, sau đó bôi thuốc, v.v.”
Nhan Lộ Thanh nghĩ rằng, tường thuật không được chỉ tường thuật điều có lợi với mình, phải bổ sung thêm toàn bộ tình tiết. Thế nên cô không chờ Cố Từ nói gì đó mà cô đã nói tiếp: “Nhưng sau đó tôi đã nhớ đến chuyện nọ, vì đã từng xuất hiện một việc nên anh hai tôi mới cực đoan như thế.”Cố Từ tốt với cô là tốt với cô, Cố Từ nói với cô đều là nói với cô, không phải là với chủ nhân của cơ thể này.
Giọng nói của cô thay đổi đột ngột, trộn lẫn chút tức giận: “Ai mà ngờ! Bỗng có một người xông vào đẩy tôi xuống đất còn chửi tôi là đồ điên, người đó nghĩ rằng tôi làm em gái đó khóc.”
Cô đang dùng khăn giấy xì mũi thì nghe thấy Cố Từ hỏi:
Theo kinh nghiệm của mình, căn bệnh của nguyên chủ càng trở nên dị thường, hai người anh có lẽ đã hoàn toàn buông bỏ cô, bố mẹ cũng trở nên xa lạ với cô.
Hơn nữa cô và Cố Từ, hay nói đúng hơn là cô có một cảm giác ỷ lại vô cùng kỳ quái, đặc biệt với Cố Từ mà ở thế giới trước cô chưa bao giờ trải qua.
Tác giả có lời muốn nói:Người nhà họ Nhan trong lòng cô càng giống như NPC hoặc là kiểu NPC cà mặt hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh nhìn đi, tôi đã nói rằng anh kỳ lạ quá đấy.” Giọng cô trở nên nghẹn ngào, âm cuối mỗi câu đều có chút run run: “Vốn lúc ở trên xe tôi cảm thấy ổn lắm nên tôi cũng đâu định khóc… Nhưng khi anh hỏi vậy, khi anh vừa hỏi tôi thôi là tôi muốn khóc hu hu luôn…”
Anh rất dứt khoát đáp lại bằng sáu từ này, Cố Từ buông lỏng tay ra, sẵn tiện buông cô ra, hai người cùng lúc đứng lên nên đã chạm mắt nhau.
Cô vợ hiền lành hiểu ý hôm nay ôm lấy chủ nhà vô dụng đang gào khóc sụt sùi, đang chà nước mắt nước mũi lên người mình, vừa khóc vừa nghĩ: Nhất định cô sẽ làm cho anh thêm vài vòng hoa nữa.
Cố Từ nghe thấy tiếng thút thít bên tai.
Nhan Lộ Thanh còn muốn kể nữa mà nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Cố Từ vang lên: “Thân mật…?”
Giọng nói cô rất giống một đứa trẻ muốn có kẹo.
Có thể đơn giản rằng họ không muốn công khai, cũng có lẽ bố mẹ của đứa bé có kẻ thù, chẳng qua mục tiêu là hai người họ, vừa có thể bảo vệ đứa bé mà còn vừa để ngăn chặn tiếng xấu và những lời đồn đoán không hay mang đến cho nhà họ Nhan.
Giọng nói của cô thay đổi đột ngột, trộn lẫn chút tức giận: “Ai mà ngờ! Bỗng có một người xông vào đẩy tôi xuống đất còn chửi tôi là đồ điên, người đó nghĩ rằng tôi làm em gái đó khóc.”Người nào đó có thận phận là bạn thân Từ bật cười nói: “Mỗi ngày cô với bạn thân cô đều ôm nhau à.”
Nhưng thực sự cô không có cách nào cả, cô chẳng ngờ rằng mình sẽ xuyên đến thế giới này và trở thành một người vừa chẳng có nổi một người bạn mà còn vừa chẳng có ai để phàn nàn.
“…” Thật ra thì từ này nghĩa là tương tác thân mật, nhưng nói thế thì có lẽ sẽ hơi bị đáng yêu. Nhan Lộ Thanh lười giải thích đâu ra đấy nên lừa anh rằng: “Là kiểu hai mặt dính vào nhau ấy mà.”
Nhưng chuyện này thực ra đâu phải cô làm đâu!
Cố Từ nghe thấy tiếng thút thít bên tai.Tác giả có lời muốn nói:
Cảm xúc buồn bã tiêu cực của một số người có thể tự tiêu hóa và xóa bỏ được, nhưng Cố từ nhìn là biết rằng rõ ràng Nhan Lộ Thanh không phải là kiểu người như thế.
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ừ, không có chảy máu.”
Anh nói: “Những gì cô trải qua và từng trải qua, không cần cô đứng trên lập trường của người khác để nói thay cho người khác.”
Vừa rồi khi cô đang khóc, cô có đưa ra một yêu cầu với Cố Từ, cái gọi là thời gian làm “bạn thân” này quá ngắn, nhất định phải kéo dài, kéo dài đến khi cô nói dừng mới thôi.
“Ai thế?”
Nếu chỉ là bị NPC xử oan, có lẽ cô chỉ thấy tức giận khó chịu mà thôi, sao có thể để tâm được chứ?
Nếu chỉ là bị NPC xử oan, có lẽ cô chỉ thấy tức giận khó chịu mà thôi, sao có thể để tâm được chứ?
“Bạn thân mà cô nói, ngoại trừ ôm ra thì còn muốn làm gì nữa?” Cố Từ rảnh rỗi tựa vào một bên phần đệm dựa của ghế sô pha: “Nói nghe thử xem.”
Sau đó anh thay đổi cách nói chuyện, vẻ mặt có chút dịu dàng thoáng qua: “Tuy chuyện này chỉ có mình cô biết.”
Nhưng cô đâu thể nói cho Cố Từ biết rằng chuyện này đâu phải do cô làm chứ!!Những gì cô và anh trải qua là hoàn toàn mới, chẳng phải tình tiết mới toanh xuất hiện trong sách gốc.
Trong lời nói này, anh cho cô không có chút nghi ngờ thiên vị nào.
“Anh nhìn đi, tôi đã nói rằng anh kỳ lạ quá đấy.” Giọng cô trở nên nghẹn ngào, âm cuối mỗi câu đều có chút run run: “Vốn lúc ở trên xe tôi cảm thấy ổn lắm nên tôi cũng đâu định khóc… Nhưng khi anh hỏi vậy, khi anh vừa hỏi tôi thôi là tôi muốn khóc hu hu luôn…”
Cố Từ sửng sốt: “Kỳ lạ gì thế?”
*
Có thể đơn giản rằng họ không muốn công khai, cũng có lẽ bố mẹ của đứa bé có kẻ thù, chẳng qua mục tiêu là hai người họ, vừa có thể bảo vệ đứa bé mà còn vừa để ngăn chặn tiếng xấu và những lời đồn đoán không hay mang đến cho nhà họ Nhan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rồi khi cô đang khóc, cô có đưa ra một yêu cầu với Cố Từ, cái gọi là thời gian làm “bạn thân” này quá ngắn, nhất định phải kéo dài, kéo dài đến khi cô nói dừng mới thôi.
Bây giờ Nhan Lộ Thanh vẫn chẳng biết hoàn cảnh gia đình trước đây của nguyên chủ rốt cuộc ra sao. Ban đầu cô còn xoắn xuýt chuyện có nên xem ký ức của nguyên chủ lần nữa hay không, nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì cô thấy việc xem ký ức rất vô nghĩa, vì dù quá khứ của nguyên chủ có tốt hay không thì cũng chẳng dính líu gì đến cô.
Giọng nói của cô thay đổi đột ngột, trộn lẫn chút tức giận: “Ai mà ngờ! Bỗng có một người xông vào đẩy tôi xuống đất còn chửi tôi là đồ điên, người đó nghĩ rằng tôi làm em gái đó khóc.”
Anh nói: “Những gì cô trải qua và từng trải qua, không cần cô đứng trên lập trường của người khác để nói thay cho người khác.”
Dù cho nguyên chủ có lý do nào đó nên mới giam cầm Cố Từ và hành hạ Cố Từ, cuối cùng còn tự tay tiêm nhiễm sự b**n th** vào sinh mạng của những người khác thì cô cũng sẽ không có chút cảm giác thông cảm nào cả. Nếu như cô ta mang tội g·i·ế·t người và có một tuổi thơ thảm thường, cô cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thoải mái để thông cảm với kẻ mang tội g·i·ế·t người, vì những việc trong cuộc sống đã trải qua cũng không thể rửa trôi đi lỗi lầm của kẻ sát nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau cái ôm đó, hai người đã có một khoảng thời gian im lặng rất lâu.
Suy nghĩ của con người có đôi khi không thể hiểu nổi, khi bạn đếm kỹ lại thì sẽ thấy hoàn cảnh giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, tâm trạng Nhan Lộ Thanh vẫn bị kích động. Thay đổi thân phận xong thì người thiệt thòi chịu thương tổn vẫn là bản thân mình.
Cố Từ hơi nhướng mi nhẹ.
Anh rất dứt khoát đáp lại bằng sáu từ này, Cố Từ buông lỏng tay ra, sẵn tiện buông cô ra, hai người cùng lúc đứng lên nên đã chạm mắt nhau.Trong lời nói này, anh cho cô không có chút nghi ngờ thiên vị nào.
“Nhất định là vì nguyên…” Đệt! Suýt nữa lỡ mồm rồi, Nhan Lộ Thanh phanh lại đúng lúc, cô lập tức thay đổi lời nói: “Nhất định là do tôi… Vào khoảng hai ba năm trước, lúc em gái mới về nhà thì tôi suốt ngày nhắm vào con bé, nghiêm trọng nhất là có một lần tôi dẫn con bé đi đến vùng ngoại thành và sau đó chỉ có tôi trở về, sau đó anh hai tôi phải mất rất lâu mới tìm được cô bé… Thế nên lần trước tôi đến nhà họ Nhan không thấy cô bé này, chắc là do họ sợ tôi gặp được con bé, lần này không biết tại sao lại không giấu nữa.”Có lẽ vì trông thấy ngày hôm nay cô thảm đến mức này, Từ công chúa mới không b*n r* cây măng tre nào, anh còn tốt bụng đồng ý.
Cố Từ bị cô bất ngờ ôm và thình lình nói câu “Anh kỳ lạ quá đấy”, anh không biết cô đang khen anh hay chê anh nữa nên anh có chút bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn hỏi trực tiếp cô: “Rốt cuộc cô có sao không?”“Thuốc à?” Cố Từ dừng lại một chút, con mắt xinh đẹp híp lại một nữa, càng lộ ra vẻ hẹp dài: “Cô còn bị thương nữa sao?”
Trước khi Nhan Lộ Thanh nghe xong câu, cô đã cảm thấy cay mũi. Đến khi nghe xong câu, đặc biệt là câu “Hôm nay cô vừa làm một điều tốt” ấy, trước mắt cô trực tiếp từ không rõ đến rõ rệt, mặt cô lại trở nên có phần ẩm ướt.
“Bạn thân mà cô nói, ngoại trừ ôm ra thì còn muốn làm gì nữa?” Cố Từ rảnh rỗi tựa vào một bên phần đệm dựa của ghế sô pha: “Nói nghe thử xem.”
Nhan Lộ Thanh khóc lóc một lúc.
Hôm nay cũng là một ngày lướt khẩu hiệu #Tucongchuayyds#
(*yyds có nghĩa là mãi mãi/ vĩnh viễn là thần)
Khóc lóc một lúc, sự khó chịu trong lòng Nhan Lộ Thanh đã biến mất, từ khi trong trường xem phim chủ đề gia đình, cho đến sự tủi thân hôm nay, toàn bộ đều đã biến mất hoàn toàn.Nhưng vào giờ phút này, Nhan Lộ Thanh chẳng hề quan tâm những gì anh biết, cô chỉ biết rằng mình cảm thấy không sai chút nào.
Nhan Lộ Thanh nói: “Buổi sáng tôi có đi đến nhà họ Nhan, họ chưa về, tôi thì lên tầng một mình. Không lâu sau có một cô bé đi vào, cô bé đó khóc, tôi đi qua xem thì phát hiện rằng có cây kẹo mắc kẹt trong cổ họng, tôi đã lấy ra giúp con bé…”
Nhan Lộ Thanh còn muốn kể nữa mà nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Cố Từ vang lên: “Thân mật…?”
Cô đổi ý rồi. Dù người bạn thân mà nguyên chủ có mối quan hệ vô cùng tốt, một lòng suy nghĩ cho cô ta thì cũng không phải là người Nhan Lộ Thanh lúc không vui sẽ tìm đến.
Hai người ngồi gần sô pha, cách họ chưa đến nửa thước ở phía dưới bàn trà có một ngăn tủ nhỏ. Cố Từ không nói gì, đưa tay kéo cửa tủ lấy một chiếc hộp cấp cứu ra, vừa quay người lại vừa hỏi: “Chỉ là bầm thôi, không có chảy máu à?”*“Đúng vậy!” Nhan Lộ Thanh vỗ đùi: “Tôi quên nói với anh nữa! Chắc là bầm tím rồi, chắc chắn đó, lúc đấy thực sự đau muốn c·h·ế·t!”
“Là con…” Nhan Lộ Thanh xuýt chút nữa đã nói là con thứ hai nhà họ Nhan, chớp mắt cái cô đã sửa thành: “Là… anh hai của tôi.” Dừng một lúc, cô lại nói thêm một câu nữa: “Trên danh nghĩa.”
Cố Từ hơi nhướng mi nhẹ.
“Thuốc à?” Cố Từ dừng lại một chút, con mắt xinh đẹp híp lại một nữa, càng lộ ra vẻ hẹp dài: “Cô còn bị thương nữa sao?”
Tuy không biết cụ thể về nhà họ Nhan, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn luôn rất rõ rằng cô chưa bao giờ xem những người nhà họ Nhan là người thân của mình. Không cần nói đến Cố Từ, địa vị của họ trong lòng cô thậm chí còn chẳng bằng vệ sĩ, chị em song sinh, dì Disney, v.v. nữa.Cô còn chưa nói hết thì Cố Từ đã ngắt ngang.“Tôi nói anh đó, anh kỳ lạ quá đấy.”
Cô còn chưa nói hết thì Cố Từ đã ngắt ngang.
Đến khi Nhan Lộ Thanh cảm thấy Cố Từ vô cùng khó hiểu thì có lẽ anh mới gượng gạo giơ tay vỗ vô vào lưng cô.Nhưng thực sự cô không có cách nào cả, cô chẳng ngờ rằng mình sẽ xuyên đến thế giới này và trở thành một người vừa chẳng có nổi một người bạn mà còn vừa chẳng có ai để phàn nàn.
Vì cô bỗng đặt cằm mình lên vai nên Cố Từ có thể cảm nhận được cảm giác va chạm ấy. Anh không nói gì, lại lần nữa giơ tay đặt lên lưng cô.
Đây có phải thuốc thoa ngoài da cho chấn thương do ngã không?
Có lẽ là vì khóc quá thảm thương và rất buồn tủi, cô trong lúc mơ màng đã thấy Cố Từ đưa cho cô tờ giấy. Anh đột nhiệt vươn cánh tay trắng nõn xinh đẹp dỗ dành cô như dỗ dành con nít: “Đến ôm nhé? Dù gì thì đồ tôi cũng ướt rồi.”“Anh nhìn đi, tôi đã nói rằng anh kỳ lạ quá đấy.” Giọng cô trở nên nghẹn ngào, âm cuối mỗi câu đều có chút run run: “Vốn lúc ở trên xe tôi cảm thấy ổn lắm nên tôi cũng đâu định khóc… Nhưng khi anh hỏi vậy, khi anh vừa hỏi tôi thôi là tôi muốn khóc hu hu luôn…”Người nào đó có thận phận là bạn thân Từ bật cười nói: “Mỗi ngày cô với bạn thân cô đều ôm nhau à.”
Trong lời nói này, anh cho cô không có chút nghi ngờ thiên vị nào.
“Ai thế?”
Vì cô bỗng đặt cằm mình lên vai nên Cố Từ có thể cảm nhận được cảm giác va chạm ấy. Anh không nói gì, lại lần nữa giơ tay đặt lên lưng cô.
“Ôi…” Nhan Lộ Thanh ôm anh, cằm đặt lên trên bờ vai anh, cô không khỏi bùi ngùi: “Kỳ lạ quá đi.”
*
Nhan Lộ Thanh thấy anh luôn có vẻ mặt bình tĩnh, giờ này lại thêm phần đứng đắn và nghiêm túc.“Anh nhìn đi, tôi đã nói rằng anh kỳ lạ quá đấy.” Giọng cô trở nên nghẹn ngào, âm cuối mỗi câu đều có chút run run: “Vốn lúc ở trên xe tôi cảm thấy ổn lắm nên tôi cũng đâu định khóc… Nhưng khi anh hỏi vậy, khi anh vừa hỏi tôi thôi là tôi muốn khóc hu hu luôn…”
Không phải là kiểu ỷ lại vào người lớn hơn, mà là kiểu thấy có gì vui vui là muốn cho anh xem, có gì buồn bã thì cô muốn tìm và khóc với anh, có chuyện gì không giải quyết được thì trước tiên cô muốn tìm anh.
Từ công chúa, mãi mãi là thần.
Edit: Trang Nguyễn
Nói xong, cô không cần nhìn cũng tưởng tượng ra cảnh Từ công chúa sẽ có dáng vẻ gì.
“Ôi…” Nhan Lộ Thanh ôm anh, cằm đặt lên trên bờ vai anh, cô không khỏi bùi ngùi: “Kỳ lạ quá đi.”Cô vợ hiền lành hiểu ý hôm nay ôm lấy chủ nhà vô dụng đang gào khóc sụt sùi, đang chà nước mắt nước mũi lên người mình, vừa khóc vừa nghĩ: Nhất định cô sẽ làm cho anh thêm vài vòng hoa nữa.
Beta: Cyane
*
Anh nói: “Những gì cô trải qua và từng trải qua, không cần cô đứng trên lập trường của người khác để nói thay cho người khác.”
Khóc lóc một lúc, sự khó chịu trong lòng Nhan Lộ Thanh đã biến mất, từ khi trong trường xem phim chủ đề gia đình, cho đến sự tủi thân hôm nay, toàn bộ đều đã biến mất hoàn toàn.
“Ừm.” Anh lại nhắm mắt hỏi: “Sau đó thế nào?”
Cố Từ hơi nhướng mi nhẹ.
Có thể đơn giản rằng họ không muốn công khai, cũng có lẽ bố mẹ của đứa bé có kẻ thù, chẳng qua mục tiêu là hai người họ, vừa có thể bảo vệ đứa bé mà còn vừa để ngăn chặn tiếng xấu và những lời đồn đoán không hay mang đến cho nhà họ Nhan.Cảm xúc buồn bã tiêu cực của một số người có thể tự tiêu hóa và xóa bỏ được, nhưng Cố từ nhìn là biết rằng rõ ràng Nhan Lộ Thanh không phải là kiểu người như thế.
Nhưng lời nói này… nói ra rất phù hợp với suy nghĩ của cô. Nói xong thì lòng cô thực sự thoải mái. Nói xong khiến cả người cô thoải mái.
Nhan Lộ Thanh nín nhịn, trong lúc nín nhịn thì cô cũng có nói lung tung: “Vậy nên anh nghe xong vụ này, cảm thấy rằng anh hai tôi ngoại trừ quá xúc động, cũng có thể là vì quan tâm…”
Câu nói đó lại làm tuyến nước mắt của cô bị k*ch th*ch một lần nữa.
Cô còn chưa nói hết thì Cố Từ đã ngắt ngang.
Cố Từ sửng sốt: “Kỳ lạ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ nên bắt đầu thế nào…” Nhan Lộ Thanh sắp xếp lại từ ngữ, cô quyết định giải thích từ nguyên nhân đến kết quả cho Cố Từ nghe: “Không phải là tôi đã nói với anh rằng tôi đã quên mất rất nhiều chuyện rồi chứ? Tôi không nhớ được rằng trước ngày hôm nay nhà họ Nhan có nuôi một đứa trẻ bảy tuổi, là một em gái. Người em này là con của bạn họ, vì bố mẹ đều đã mất nên được nhà họ Nhan nhận về nuôi.”
Câu nói đó lại làm tuyến nước mắt của cô bị k*ch th*ch một lần nữa.
Có lẽ là vì khóc quá thảm thương và rất buồn tủi, cô trong lúc mơ màng đã thấy Cố Từ đưa cho cô tờ giấy. Anh đột nhiệt vươn cánh tay trắng nõn xinh đẹp dỗ dành cô như dỗ dành con nít: “Đến ôm nhé? Dù gì thì đồ tôi cũng ướt rồi.”
Cố Từ tốt với cô là tốt với cô, Cố Từ nói với cô đều là nói với cô, không phải là với chủ nhân của cơ thể này.Trong thế giới này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng về phía cô.
Cô hoàn toàn không uống say, tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo.
Cô tin rằng có là Maria thì cũng sẽ không như thế.
Bây giờ Nhan Lộ Thanh vẫn chẳng biết hoàn cảnh gia đình trước đây của nguyên chủ rốt cuộc ra sao. Ban đầu cô còn xoắn xuýt chuyện có nên xem ký ức của nguyên chủ lần nữa hay không, nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì cô thấy việc xem ký ức rất vô nghĩa, vì dù quá khứ của nguyên chủ có tốt hay không thì cũng chẳng dính líu gì đến cô.
Cố Từ bị cô bất ngờ ôm và thình lình nói câu “Anh kỳ lạ quá đấy”, anh không biết cô đang khen anh hay chê anh nữa nên anh có chút bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn hỏi trực tiếp cô: “Rốt cuộc cô có sao không?”
“Ôi…” Nhan Lộ Thanh ôm anh, cằm đặt lên trên bờ vai anh, cô không khỏi bùi ngùi: “Kỳ lạ quá đi.”
Câu nói này là sao.
Sau cái ôm đó, hai người đã có một khoảng thời gian im lặng rất lâu.*
“Cô bị thương ở đâu?”
Có lẽ là vì khóc quá thảm thương và rất buồn tủi, cô trong lúc mơ màng đã thấy Cố Từ đưa cho cô tờ giấy. Anh đột nhiệt vươn cánh tay trắng nõn xinh đẹp dỗ dành cô như dỗ dành con nít: “Đến ôm nhé? Dù gì thì đồ tôi cũng ướt rồi.”
–
“…”
Vì đó là thuộc về nguyên chủ, thuộc về người khác, chẳng phải của cô.
Edit: Trang Nguyễn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.