Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Xa Li Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Quá trâu rồi ấy chứ! Cô thầm khen mình.
Nhan Lộ Thanh khó hiểu: “Vậy sao con bé lại sợ tôi tới thế?”
Không đợi cô nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Makka Pakka liên tục nhắc nhở cô: “Anh hai của nguyên chủ tới rồi! Anh ta rất ghét nguyên chủ, Maria mau buông tay ra đi…”
“Bởi vì lần này không gây chuyện, cũng không gặp rắc rối.” Nhan Lộ Thanh ngồi xuống, chớp chớp mắt: “Tôi bị oan ức, bị người ta vu oan.”
“Cũng không khác lắm.” Cố Từ nhàn nhã ngã người ra sau, giải thích câu nói trước đó của mình: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Loại ánh mắt này sẽ xuất hiện vào ngay lúc cô không chắc chắn là anh có đồng ý hay không, nếu nó không xuất hiện thì đó là khi cô chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý.
Không phải vì mỗi câu đều biết làm, mà do ôn tập rất đúng chỗ, bởi vì Cố Từ chưa từng cho cô dạng đề nào quá khó cả, mục tiêu đơn giản là có thể lấy được đủ điểm. Nói chung thì sau khi thi xong, cô rất có lòng tin rằng mỗi môn đều có thể đạt được 50 điểm.Có lẽ bắt đầu từ hốc cây đó, cô đã bắt đầu tin tưởng anh.
Cánh tay Cố Từ hơi dừng lại một chút, quay đầu lại đối mặt với cô, chậm rãi nói: “Chuyện khác còn chán hơn.”
Bình thường là phải gửi “Cháu đạt yêu cầu rồi, đúng là ông nội không nhìn nhầm cháu, thành tích tốt lắm, cháu giỏi quá” chứ.
Huống chi bố mẹ Nhan cũng không như ông cụ Nhan, thế nên Nhan Lộ Thanh chỉ một mình ra trận.
Nhan Lộ Thanh nghe một chút, rồi lại thất thần.
Ván thứ hai bắt đầu, cô lại giật dây Cố Từ: “Anh chơi Dao Dao nữa đi, lại cưỡi trên đầu tôi nữa nè.”
Cô cứ luôn nhớ tới hình ảnh người anh hai kia che chở cho cô bé nọ.
Vậy thì cô khoe khoang thế nào đây.
“Dùng thân phận gì?” Anh hỏi.
Cô có rất nhiều cảm xúc đang chất chứa nơi lồng ngực, cần một cơ hội để trút hết.
Nhan Lộ Thanh cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Makka Pakka nhanh chóng logout, trong não yên tĩnh lại, xe cũng đã chạy đến biệt thự.
Chính cô cũng từng là cô bé đó, tình cảnh của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng đều là bị con gái ruột ghét bỏ.
Vậy thì cô khoe khoang thế nào đây.
Nhan Lộ Thanh đi với bọn họ, ở trong căn phòng lớn một khoảng thời gian, mặc bộ váy đẹp nhất một khoảng thời gian, cuối cùng lại vì con gái ruột của bọn họ không ngừng làm khó dễ, không ngừng chống lại nên bị đưa quay về.
Cố Từ đang đeo kính, trên kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh trong màn hình, sau đó anh vô cùng bình tĩnh trả lời một cách khách quan: “Bởi vì chán.”
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Nhan Lộ Thanh nghĩ vậy.
Tài khoản mà lúc đầu Nhan Lộ Thanh mang hai chị em song sinh chơi vừa mới lên cấp Vương Giả, Cố Từ cao hơn cô 20 sao, dựa theo cách tính sao trung bình khi lập đội thì vẫn là ván thấp sao. Nhưng bọn họ đều thắng vô cùng trót lọt, phối hợp cũng coi như ăn ý, chỉ thỉnh thoảng thua vì gặp phải mấy đứa đồng đội treo máy, hoặc là loại đồng đội gà đến cảnh giới cao nhất.
Nhan Lộ Thanh chờ lão đại ca nhà họ Nhan gửi tin nhắn thứ ba tới khen mình, nhưng cô trông mong đợi mấy chục giây, đợi hơn một phút đồng hồ, đối phương vẫn không hề có ý định gửi thêm một tin nhắn nào nữa.
Bình thường là phải gửi “Cháu đạt yêu cầu rồi, đúng là ông nội không nhìn nhầm cháu, thành tích tốt lắm, cháu giỏi quá” chứ.
Gần như là ngay tức khắc, Nhan Lộ Thanh giơ tay choàng lên vai anh.
Cố Từ vẫn luôn nhìn cô như thế, tròng mắt đen nhánh cực kỳ thâm thúy, lần đầu liên Nhan Lộ Thanh cảm nhận được sức hấp dẫn của ánh mắt Cố Từ như trong sách miêu tả. Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh lại có cảm giác như mình đã nghe được tất cả.
Lúc trước Ngu Tích đối xử như thế với cô, cô lập tức kéo trọc đầu cô ta, nhưng người đàn ông trước mặt này cô đánh không lại, chỉ có thể nói chuyện.
Ban đầu Nhan Lộ Thanh thấy nó rất thượng đẳng, thỉnh thoảng lại nghe có vẻ buồn cười, sau đó lại thấy tức giận, bây giờ nghe lại. Không ngờ cô lại cảm thấy… rất ấm áp, cũng rất hấp dẫn.
Bình thường là phải gửi “Cháu đạt yêu cầu rồi, đúng là ông nội không nhìn nhầm cháu, thành tích tốt lắm, cháu giỏi quá” chứ.
Sau đó đôi vợ chồng kia cho cô một số tiền lớn, đó là tiền dùng để mua sách và mua quần áo cho cô. Sau khi lớn lên, vợ Viện trưởng mới nói cho cô biết, cũng nói: “Cháu đừng cảm thấy không nên dùng tiền này, áy náy là bọn họ, vết thương trên người con sau khi trở về, bọn họ mà không bồi thường cho con thì dì cũng không có ý định bỏ qua đâu.”
Đúng là thần kỳ.
“Trưa mai tôi phải về nhà họ Nhan, bọn họ nói muốn chúc mừng tôi.” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Anh có muốn đi chung không?”
Edit: Hinh
“…”
Thật ra lúc còn trên xe vốn không tủi thân.
Màu vàng vui vẻ: [Mặc kệ thế nào đi nữa, con bé đi học lại là tốt rồi.]
“Cảm ơn, cảm ơn… chị…” Cô bé rất lễ phép, còn chưa mở mắt ra đã cảm ơn cô.
Lý do chơi game hai ngày là bởi vì Nhan Lộ Thanh thuộc tình huống đặc biệt, điểm có trước mấy sinh viên khác, phía trường học cũng đã nói trước với ông cụ Nhan.
Hết chương 33!
Buổi tối lúc ăn cơm, Nhan Lộ Thanh nhận được tin Wechat của mẹ Nhan, bảo ngày mai cô về nhà một chuyến, làm tiệc chúc mừng cô thông qua kỳ thi.
Cô tức giận đến đau gan, lại không nói gì, trực tiếp hỏi vị ngu ngốc này: “Anh có thiên nhãn chắc? Hay là dùng đôi mắt mù của anh nhìn thấy gì?”
“…”
Một lý do có thể tiếp cận, tiếp xúc.
Cô không nghĩ chuyện gì khác cả, chỉ là đơn thuần hỏi anh có muốn đi hay không thôi. Dường như chỉ cần cô ra ngoài, ngoại trừ một số nơi phải tránh anh thì cô đều muốn đi chung với anh.
Như vậy mới đúng chứ!
Bởi vì Nhan Lộ Thanh và Cố Từ đều là người bệnh, ăn cơm phải đúng ba buổi, lần này cô chậm trễ gần hai tiếng, đã qua giờ cơm trưa trong biệt thự. Cố Từ ngồi sô pha xem tivi, dì Disney vội vàng quét nhà, Đại Hắc và Tiểu Hắc thì đứng trái phải bên cạnh Cố Từ như thường.
“Maria…” Vừa mới thắc mắc, âm thanh của Makka Pakka lập tức xuất hiện trong đầu: “Đây là con của bạn thân bố mẹ Nhan, đôi vợ chồng đó ngoài ý muốn c·h·ế·t đi vào ba năm trước nên bố mẹ Nhan đón cô bé ấy về, trở thành con nuôi của nhà họ Nhan.”
Cố Từ vẫn luôn nhìn cô như thế, tròng mắt đen nhánh cực kỳ thâm thúy, lần đầu liên Nhan Lộ Thanh cảm nhận được sức hấp dẫn của ánh mắt Cố Từ như trong sách miêu tả. Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh lại có cảm giác như mình đã nghe được tất cả.
Cứ giống như… có tính ỷ lại với thứ gì đó vậy.
Màu xanh u buồn: [Nhưng có đi học trở lại cũng không phải chuyện gì vinh quang lắm, vẫn không thể làm tiệc chúc mừng được, haizz…]Bởi vì cô cũng từng là cô bé kia.
Cánh tay Cố Từ hơi dừng lại một chút, quay đầu lại đối mặt với cô, chậm rãi nói: “Chuyện khác còn chán hơn.”
Không đợi cô nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Makka Pakka liên tục nhắc nhở cô: “Anh hai của nguyên chủ tới rồi! Anh ta rất ghét nguyên chủ, Maria mau buông tay ra đi…”
Cố Từ và cô đối diện rất lâu, đuôi mắt xinh đẹp của anh hơi cong lên, ôn hòa nói: “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?”
Trong lúc thi, Nhan Lộ Thanh quen biết thêm không ít bạn học cùng khóa. Một đứa vốn ngu ngốc như cô vừa thân thiện vừa đẹp, chỉ ở trường thi hai ngày thôi đã như cá gặp nước, còn vào thêm mấy nhóm lớp và nhóm của khoa nữa.
Vị trí cô và Cố Từ thường chơi là đường giữa, xạ thủ và đi rừng. Nhưng có một ván Cố Từ ở slot 5, chỉ còn lại mỗi vị trí trợ thủ, lúc anh còn chưa khóa cố định tướng, Nhan Lộ Thanh đùa là: “Anh chơi tướng Dao rồi cưỡi lên đầu tôi là được.”
Một loạt động tác rất trôi chảy, rất đáng yêu.
“Lần trước tôi nói với anh, hiện tại tôi không có bạn thân là thật đó.” Nhan Lộ Thanh bổ sung.
Có lẽ bắt đầu từ hốc cây đó, cô đã bắt đầu tin tưởng anh.
Cũng may cô phản ứng rất nhanh, không đến vài giây liền nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là gia sư tại nhà rồi!” Nhan Lộ Thanh cười che giấu sự xấu hổ của mình: “Dù sao tôi có thể thi qua được cũng là nhờ công thần như anh mà.”
Nhan Lộ Thanh nghe một chút, rồi lại thất thần.
Cô cũng rất thích xem tivi, nhưng cô thích xem là vì có nguyên nhân.
Cố Từ đang đeo kính, trên kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh trong màn hình, sau đó anh vô cùng bình tĩnh trả lời một cách khách quan: “Bởi vì chán.”“Maria, cô không sao chứ!” Makka Pakka hốt hoảng.
Nhan Lộ Thanh không muốn ngồi không tại chỗ, liền bắt đầu nói chuyện với Makka Pakka. Ví dụ như mỗi ngày bọn họ làm gì, hoặc là có thể vì sai sót nào đó mà người xuyên sách lại xuyên vào một vật thể chứ không phải con người không, rồi lại ví dụ như hiệu ứng đặc biệt của những người khác rốt cuộc có thể kỳ lạ tới mức nào… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Lộ Thanh không để cô bé nói chuyện thay mình. Khuôn mặt này của cô hẳn là đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cô bé rồi, giờ nhất định là đang sợ cô muốn c·h·ế·t, bây giờ không nói lời nào cũng rất bình thường, trong chuyện này con bé không hề sai.
Maria: Từ công chúa ôm một cái nào, hic hic (╥╯^╰╥).
Makka Pakka nhanh chóng logout, trong não yên tĩnh lại, xe cũng đã chạy đến biệt thự.
Nhưng kết quả lại không có.
“Trưa mai tôi phải về nhà họ Nhan, bọn họ nói muốn chúc mừng tôi.” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Anh có muốn đi chung không?”
Nhan Lộ Thanh kinh ngạc một lát: “Cơ mà cho dù bất hạnh thì ít nhất cũng phải là “sư môn bất hạnh” chứ…”Lời vừa dứt, trong bếp liền rơi vào yên tĩnh.
“Ê Makka Pakka!” Sau khi tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh gọi hệ thống trong đầu: “Mày nói tao hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng mà? Tao cố gắng học tập, thi được thành tích tốt như thế, không đến nỗi không tặng gì cho tao chứ?”
Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha, nhìn Cố Từ ngồi đầu bên kia. Anh bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều, dường như không hề cảm thấy kết quả này có gì bất ngờ cả, thậm chí còn nhân lúc không có ai mà hỏi cô: “Bọn họ có biết cô chỉ cần thi được 50 điểm là có thể đạt yêu cầu không?”
Cô có rất nhiều cảm xúc đang chất chứa nơi lồng ngực, cần một cơ hội để trút hết.
“???”
Cố Từ và cô đối diện rất lâu, đuôi mắt xinh đẹp của anh hơi cong lên, ôn hòa nói: “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?”Đây không phải cô vợ hiểu sâu nghĩa rộng, mẹ nó đây là cô vợ rắn hổ mang ngoài miệng có độc.
Đúng lúc đang ăn cơm, cô nhẹ nhàng gõ cái chén bên cạnh, Cố Từ ngồi đối diện đưa mắt nhìn sang.
Trước khi kêu thật ra cô cũng có hơi do dự, dù sao thì chơi game cũng dựa vào vận may, lỡ mà cô chơi gà quá, Cố Từ lại móc mỉa cô sâu xa giống như hôm đó thì làm sao giờ?Nhan Lộ Thanh chờ lão đại ca nhà họ Nhan gửi tin nhắn thứ ba tới khen mình, nhưng cô trông mong đợi mấy chục giây, đợi hơn một phút đồng hồ, đối phương vẫn không hề có ý định gửi thêm một tin nhắn nào nữa.
Không đợi cô nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Makka Pakka liên tục nhắc nhở cô: “Anh hai của nguyên chủ tới rồi! Anh ta rất ghét nguyên chủ, Maria mau buông tay ra đi…”
Nhưng cô bé đó có người nhà như thế, sau này hẳn con bé cũng sẽ rất hạnh phúc. Cứ lớn lên như thế, rồi nỗi sợ nguyên chủ mang đến chắc cũng sẽ tiêu tan đi…
–Anh hỏi “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?” nghĩa là đang hỏi: “Nhan Lộ Thanh, cô sao vậy?”
Edit: Hinh
Nhan Lộ Thanh bỗng dưng sửng sốt.Cửa phòng sách đóng lại, dường như cô bé này đang trốn tránh ai đó nên không thấy được Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở một bên khác của căn phòng. Cô bé này mặc váy ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đi vào đây, thấy xung quanh không ai thì lập tức nhét thứ gì đó ở trong tay vào miệng.
Nhan Lộ Thanh:?
Sự dịu dàng kỳ lạ chỉ thuộc về mỗi Từ công chúa, rất quen thuộc.
Lời muốn nói tạm thời bị gác sang một bên, Nhan Lộ Thanh tò mò chọc chọc cái gối dựa phía sau anh: “Cố Từ, sao ngày nào anh cũng xem tivi vậy?”
Nhan Lộ Thanh đắc ý dõng dạc: “Đương nhiên.”
Cô không nghĩ chuyện gì khác cả, chỉ là đơn thuần hỏi anh có muốn đi hay không thôi. Dường như chỉ cần cô ra ngoài, ngoại trừ một số nơi phải tránh anh thì cô đều muốn đi chung với anh.
Edit: Hinh
Sau đó, Cố Từ thật sự chơi tướng Dao luôn. Đây là một con tướng phụ trợ đáng yêu, có skill cuối là leo lên đầu tướng khác để bảo vệ, hình thái thật là hươu con, thường xuyên bị người chơi gọi là “Công chúa Dao Dao”.
Nửa tháng gần đây, toàn bộ người trong biệt thự đều biết Nhan tiểu thư học hành vô cùng chăm chỉ, ngày đầu tiên thi xong sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên chẳng ai dám nói câu gì liên quan đến học hành. Dì Disney lén cảm thán với Tiểu Hắc: “Cháu của tôi lúc thi đại học cũng y như vậy đấy.”
Nhan Lộ Thanh đi với bọn họ, ở trong căn phòng lớn một khoảng thời gian, mặc bộ váy đẹp nhất một khoảng thời gian, cuối cùng lại vì con gái ruột của bọn họ không ngừng làm khó dễ, không ngừng chống lại nên bị đưa quay về.
Anh hỏi “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?” nghĩa là đang hỏi: “Nhan Lộ Thanh, cô sao vậy?”
Lần trước lý do cắt ngang sự nghiệp thôi miên chính là phải hoàn thành bài tập, nếu không muốn bị đại ca nhà họ Nhan xóa tên thì phải hết sức chăm chỉ.
Nhan Lộ Thanh chỉ đơn thuần khó chịu với vị anh hai này vì chưa nhìn thấy gì, cũng không thèm hỏi gì đã ra tay đẩy người thôi.Cùng với đó, khác với người có hoạt động nội tâm cực ít như ông cụ Nhan, trên đầu mẹ Nhan vẫn luôn xuất hiện các loại bong bóng đủ màu.
“… Tóm lại là vậy đó, những đề anh từng giảng thì cơ bản tôi đều làm được.”
Lúc trước Ngu Tích đối xử như thế với cô, cô lập tức kéo trọc đầu cô ta, nhưng người đàn ông trước mặt này cô đánh không lại, chỉ có thể nói chuyện.
“Cô còn sợ tôi nghĩ nhầm thành trường ở nước ngoài à?” Con ngươi anh xoay tròn, khen ngợi: “Nhan tiểu thư thật sự quá chu đáo.”
Cô cứ luôn nhớ tới hình ảnh người anh hai kia che chở cho cô bé nọ.
Cố Từ xem xong thì cười cười với cô: “Ừ, thật giỏi.”
Sau khi nói xong cô lập tức xuống tầng, lúc gặp được quản gia đang đứng ở cửa phòng khách còn nghiêm túc nói: “Nói với bố mẹ, bữa cơm này tôi ăn không vào.” Tạm dừng một lát, cô lại trầm giọng nói: “Bởi vì tôi bị con trai thứ hai của bọn họ bạo lực gia đình, bây giờ phải về nhà dưỡng thương.”Có lẽ là nguyên chủ chưa bao giờ nói chuyện như thế, rõ ràng anh hai hơi sửng sốt một chút. Sau đó quan sát cô một lát, anh ta cười nhạo: “Bệnh tâm thần thì trâu quá ha, nói cô điên cô còn không biết nữa.”
“Lần trước tôi nói với anh, hiện tại tôi không có bạn thân là thật đó.” Nhan Lộ Thanh bổ sung.
*
Đợi rồi đợi, Nhan Lộ Thanh lại phát hiện có gì đó sai sai.
Nghe nói kết quả thi giữa kỳ mấy ngày nữa sẽ có, trong lúc chờ kết quả, Nhan Lộ Thanh nằm trong biệt thự chơi game suốt hai ngày rất là vui vẻ.
Nhan Lộ Thanh nghe Viện trưởng nói dáng vẻ trước đây của cô rất đáng yêu, lúc đó có một đôi vợ chồng rất giàu ở địa phương muốn đến nhận con nuôi, mới liếc nhìn một cái đã chọn cô.
Biểu cảm Cố Từ không hề có chút thay đổi nào, vẫn nhìn cô y như trước, dường như không có gì ngoài ý muốn.
Không đợi cô nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Makka Pakka liên tục nhắc nhở cô: “Anh hai của nguyên chủ tới rồi! Anh ta rất ghét nguyên chủ, Maria mau buông tay ra đi…”
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong hai ngày, áp lực rất lớn về mặt thời gian, nhưng Nhan Lộ Thanh làm bài cũng khá thuận lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
*
Từ khi xuyên qua tới này không phải cô chưa từng chịu oan ức, nồi cô đội rất nhiều, nhưng cô không để ý, cũng sẽ không khổ sở.
“… Không nói gì luôn.” Nhan Lộ Thanh hung tợn phỉ nhổ với màn hình: “Chuyện lớn như thế mà chỉ gửi năm chữ cho mình.”
Cố Từ xem xong thì cười cười với cô: “Ừ, thật giỏi.”Nhan Lộ Thanh vừa đổi dép vừa nói: “Ừ, có chút chuyện nên không muốn ăn ở bên kia.”
Cô đạp lên điểm chuẩn mà vào trường, cái này có nghĩa là năm tiếp theo, điểm của cô sẽ trở thành điểm chuẩn của khoa trong tỉnh của mình, cũng sẽ được dán trên sách tham khảo chiêu sinh, có mặt mũi biết bao chứ!
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Lộ Thanh tới nhà họ Nhan lần thứ hai.Lý do chơi game hai ngày là bởi vì Nhan Lộ Thanh thuộc tình huống đặc biệt, điểm có trước mấy sinh viên khác, phía trường học cũng đã nói trước với ông cụ Nhan.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Lộ Thanh tới nhà họ Nhan lần thứ hai.
Người anh hai kia đầu óc ngu muội.
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa tháng gần đây, toàn bộ người trong biệt thự đều biết Nhan tiểu thư học hành vô cùng chăm chỉ, ngày đầu tiên thi xong sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên chẳng ai dám nói câu gì liên quan đến học hành. Dì Disney lén cảm thán với Tiểu Hắc: “Cháu của tôi lúc thi đại học cũng y như vậy đấy.”
Nguyên chủ từng đưa cô bé đến vùng ngoại ô chơi, nói là đi chơi, nhưng lại không đưa em gái trở về. Cuối cùng anh cả và anh hai của cô tìm mấy tiếng mới phát hiện cô bé co ro trong một hốc cây ở gần vùng ngoại ô, sau khi trở về nhà mọi người vô cùng tức giận, mà vốn nguyên chủ đã không muốn ở trong căn nhà này rồi nên mượn cơ hội này dọn đi luôn.
Nhan Lộ Thanh vốn thích để tivi chiếu mãi, căn biệt thự lớn như thế thì lại càng phải mở. Nhưng rất nhiều lúc tivi không phải do cô bật lên mà là Cố Từ, cô ngược lại bớt việc.
Nhan Lộ Thanh cười: “Đi đi, tao rất chờ mong đó.”
Nhan Lộ Thanh vừa phỉ nhổ, vừa tức giận trả lời bốn chữ “Cảm ơn ông nội”.
Cửa phòng sách đóng lại, dường như cô bé này đang trốn tránh ai đó nên không thấy được Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở một bên khác của căn phòng. Cô bé này mặc váy ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đi vào đây, thấy xung quanh không ai thì lập tức nhét thứ gì đó ở trong tay vào miệng.
Cô đạp lên điểm chuẩn mà vào trường, cái này có nghĩa là năm tiếp theo, điểm của cô sẽ trở thành điểm chuẩn của khoa trong tỉnh của mình, cũng sẽ được dán trên sách tham khảo chiêu sinh, có mặt mũi biết bao chứ!
Beta: Cyane
Như vậy mới đúng chứ!“Bởi vì nguyên chủ rất ghét con bé này, lúc em ấy bốn năm tuổi…” Makka Pakka nhanh chóng nói hết, lúc này Nhan Lộ Thanh mới hiểu rõ ngọn nguồn.Người anh hai kia đầu óc ngu muội.Nửa tháng gần đây, toàn bộ người trong biệt thự đều biết Nhan tiểu thư học hành vô cùng chăm chỉ, ngày đầu tiên thi xong sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên chẳng ai dám nói câu gì liên quan đến học hành. Dì Disney lén cảm thán với Tiểu Hắc: “Cháu của tôi lúc thi đại học cũng y như vậy đấy.”
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nhất định có thể, nhưng cô lại không nói.
Cố Từ và cô đối diện rất lâu, đuôi mắt xinh đẹp của anh hơi cong lên, ôn hòa nói: “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng lúc đang ăn cơm, cô nhẹ nhàng gõ cái chén bên cạnh, Cố Từ ngồi đối diện đưa mắt nhìn sang.
Nhan Lộ Thanh: “…” Thật ra cô là học bá đó.
Thật ra lúc còn trên xe vốn không tủi thân.
Cô cũng rất thích xem tivi, nhưng cô thích xem là vì có nguyên nhân.
Từ khi xuyên qua tới này không phải cô chưa từng chịu oan ức, nồi cô đội rất nhiều, nhưng cô không để ý, cũng sẽ không khổ sở.
Nhan Lộ Thanh vừa phỉ nhổ, vừa tức giận trả lời bốn chữ “Cảm ơn ông nội”.
Cô tức giận đến đau gan, lại không nói gì, trực tiếp hỏi vị ngu ngốc này: “Anh có thiên nhãn chắc? Hay là dùng đôi mắt mù của anh nhìn thấy gì?”
Nhan Lộ Thanh lớn đến giờ, có lúc cô đơn, có lúc hâm mộ gia đình mỹ mãn của người khác, cô cũng biết nếu con người muốn sống thì đầu tiên phải học cách chấp nhận bản thân.Muốn tìm một lý do.
Màu xanh u buồn: [Nhưng có đi học trở lại cũng không phải chuyện gì vinh quang lắm, vẫn không thể làm tiệc chúc mừng được, haizz…]
–
Sự dịu dàng kỳ lạ chỉ thuộc về mỗi Từ công chúa, rất quen thuộc.“???”
“Không có chuyện lớn gì…” Nhan Lộ Thanh trả lời.
Vẫn quy tắc cũ, nồi có thể đội, nhưng tội không thể nhận.
Cô tức giận đến đau gan, lại không nói gì, trực tiếp hỏi vị ngu ngốc này: “Anh có thiên nhãn chắc? Hay là dùng đôi mắt mù của anh nhìn thấy gì?”
Nhan Lộ Thanh: “…” Thật ra cô là học bá đó.
[Đại ca nhà họ Nhan: [Hình ảnh]]Sau đó cô sẽ trả lời “Cảm ơn ông nội, cháu sẽ cố gắng thêm”.
Vì vậy nên khi thấy cô vui vẻ thế, mọi người đều vây đến hỏi thế nào. Nhan Lộ Thanh suy nghĩ rồi cười nói: “Cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai vậy á.”
Hóa ra nguyên chủ dọn ra khỏi nhà là vì cô bé này.
Một loạt động tác rất trôi chảy, rất đáng yêu.
Câu nói này làm lay động rất nhiều cảm xúc của cô, cô muốn cười, nhưng mũi lại hơi chua xót.
Tuy rằng nói như vậy sẽ khiến hai bọn họ… thất vọng, nhưng thật sự là cô có hơi mê sắc đẹp một tí.
Rốt cuộc anh nghĩ sao vậy???
Anh hỏi “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?” nghĩa là đang hỏi: “Nhan Lộ Thanh, cô sao vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Lộ Thanh đi với bọn họ, ở trong căn phòng lớn một khoảng thời gian, mặc bộ váy đẹp nhất một khoảng thời gian, cuối cùng lại vì con gái ruột của bọn họ không ngừng làm khó dễ, không ngừng chống lại nên bị đưa quay về.
Trong hai ngày này, cô kêu Cố Từ cùng chơi game.
Vì thế nếu cô thân là người đứng đầu gia đình thì cầu khen ngợi làm gì nữa!!Nếu anh không hứng thú với đề tài này thì Nhan Lộ Thanh liền đổi chủ đề khác. Cô bắt đầu nói không ngớt, kể cho Cố Từ nghe từ hôm qua tới giờ mình thi những gì, mà anh thì cuối cùng cũng trông có vẻ hài lòng, dời lực chú ý của mình từ tivi lên người cô.Nói xong, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên đổi kênh.
Nhan Lộ Thanh nghe Viện trưởng nói dáng vẻ trước đây của cô rất đáng yêu, lúc đó có một đôi vợ chồng rất giàu ở địa phương muốn đến nhận con nuôi, mới liếc nhìn một cái đã chọn cô.
Nước mắt cô bé chảy dài, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn mở to miệng. Nhan Lộ Thanh thấy rõ, là kẹo m*t bị kẹt ở cổ họng.
Màu vàng vui vẻ: [Mặc kệ thế nào đi nữa, con bé đi học lại là tốt rồi.]
Rốt cuộc Cố Từ đang nói gì thế?
Biểu cảm Cố Từ không hề có chút thay đổi nào, vẫn nhìn cô y như trước, dường như không có gì ngoài ý muốn.
Sau đó đợi tới khi mở ra, đôi mắt to tròn của cô bé lại trừng lớn trong nháy mắt, trong đôi mắt hồn nhiên của trẻ em không ngờ lại chứa đựng một sự sợ hãi rất lớn.
Đang định thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vì sự nhanh nhạy của mình, nhưng Cố Từ vốn không có biểu cảm gì lại cười ra tiếng vì lời nói của cô.
Nhan Lộ Thanh cố chịu đựng sự đau nhức ở mông, dùng tư thế bình thường nhất đi tới cạnh cửa, giọng điệu gây khó dễ, còn có hơi lên mặt khiến người khác tức điên:
Nhan Lộ Thanh chờ lão đại ca nhà họ Nhan gửi tin nhắn thứ ba tới khen mình, nhưng cô trông mong đợi mấy chục giây, đợi hơn một phút đồng hồ, đối phương vẫn không hề có ý định gửi thêm một tin nhắn nào nữa.Nhan Lộ Thanh kinh ngạc một lát: “Cơ mà cho dù bất hạnh thì ít nhất cũng phải là “sư môn bất hạnh” chứ…”
Cô thấy gương mặt Cố Từ khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh híp mắt lại, lộ ra đuôi mắt dài đẹp.
Không phải là cô không thân quen với Đại Hắc và Tiểu Hắc.
Vậy thì cô khoe khoang thế nào đây.
Cô lại đi nói cho mọi người trong biệt thự, phản ứng của bọn họ hoàn toàn khác biệt so với ông cụ Nhan, không chỉ kích động khen cô một phen, mà dì nấu cơm còn quyết định buổi tối làm thêm vài món để chúc mừng.
Cục kẹo này nhỏ hơn kẹo bình thường, cũng may chỉ bị kẹt một chút, Nhan Lộ Thanh cầm que kẹo, từ từ kéo ra bên ngoài. Cô bé ho khan vài tiếng, nửa ngày mới dần dần bình thường lại.Vị trí cô và Cố Từ thường chơi là đường giữa, xạ thủ và đi rừng. Nhưng có một ván Cố Từ ở slot 5, chỉ còn lại mỗi vị trí trợ thủ, lúc anh còn chưa khóa cố định tướng, Nhan Lộ Thanh đùa là: “Anh chơi tướng Dao rồi cưỡi lên đầu tôi là được.”
Đây là nỗi oan đến nỗi Đức mẹ Maria đang bỏ trốn cũng không nhịn được.
Trước khi kêu thật ra cô cũng có hơi do dự, dù sao thì chơi game cũng dựa vào vận may, lỡ mà cô chơi gà quá, Cố Từ lại móc mỉa cô sâu xa giống như hôm đó thì làm sao giờ?
Nhan Lộ Thanh nghe một chút, rồi lại thất thần.
Rốt cuộc anh nghĩ sao vậy???
Sau lần tặng nhầm quà thành vòng hoa, cô cứ như người đứng đầu gia đình và cô vợ hiểu sâu nghĩa rộng, lần này lại có thêm một tình huống khác. Bây giờ thì cứ giống như một người đứng đầu gia đình vì dỗ vợ vui vẻ mà đi thi đại học lần thứ hai, thi xong lại trở về cầu khen ngợi các thứ.
Nhan Lộ Thanh vốn thích để tivi chiếu mãi, căn biệt thự lớn như thế thì lại càng phải mở. Nhưng rất nhiều lúc tivi không phải do cô bật lên mà là Cố Từ, cô ngược lại bớt việc.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi phòng sách của nhà họ Nhan, thứ cô đang nghĩ chính là nhanh chóng trở về, nhanh nhanh quay về.
Trong lúc thi, Nhan Lộ Thanh quen biết thêm không ít bạn học cùng khóa. Một đứa vốn ngu ngốc như cô vừa thân thiện vừa đẹp, chỉ ở trường thi hai ngày thôi đã như cá gặp nước, còn vào thêm mấy nhóm lớp và nhóm của khoa nữa.
Chính cô cũng từng là cô bé đó, tình cảnh của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng đều là bị con gái ruột ghét bỏ.
Lần trước lý do cắt ngang sự nghiệp thôi miên chính là phải hoàn thành bài tập, nếu không muốn bị đại ca nhà họ Nhan xóa tên thì phải hết sức chăm chỉ.Chíp chíp chíp nói xong, cô mở to hai mắt, mặt đầy mong chờ đợi Cố Từ trả lời.Nhan Lộ Thanh: “…” Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc nguyên chủ biến chất tới mức nào mà có thể phá hư hết mọi mối quan hệ xung quanh không góc c·h·ế·t như thế.
Bởi vì Nhan Lộ Thanh và Cố Từ đều là người bệnh, ăn cơm phải đúng ba buổi, lần này cô chậm trễ gần hai tiếng, đã qua giờ cơm trưa trong biệt thự. Cố Từ ngồi sô pha xem tivi, dì Disney vội vàng quét nhà, Đại Hắc và Tiểu Hắc thì đứng trái phải bên cạnh Cố Từ như thường.
Beta: Cyane
“Không có chuyện lớn gì…” Nhan Lộ Thanh trả lời.
Vị trí cô và Cố Từ thường chơi là đường giữa, xạ thủ và đi rừng. Nhưng có một ván Cố Từ ở slot 5, chỉ còn lại mỗi vị trí trợ thủ, lúc anh còn chưa khóa cố định tướng, Nhan Lộ Thanh đùa là: “Anh chơi tướng Dao rồi cưỡi lên đầu tôi là được.”
Nhấn vào hình ảnh, đó là thành thích các môn viết tay của cô. Nhan Lộ Thanh nhìn sơ vài lần, ngoài trừ hai môn khó nhất miễn cưỡng hơn 60 điểm thì mấy môn còn lại đa phần là bảy mươi mấy, tám mươi mấy, cao nhất là Tiếng Anh hơn 90 điểm.Cố Từ nhìn cô, ôn hòa nở nụ cười như bình thường, nói: “Cảm ơn bạn học Nhan, nhưng tôi không đi đâu.”Lần trước lý do cắt ngang sự nghiệp thôi miên chính là phải hoàn thành bài tập, nếu không muốn bị đại ca nhà họ Nhan xóa tên thì phải hết sức chăm chỉ.
Vẫn quy tắc cũ, nồi có thể đội, nhưng tội không thể nhận.
Tuy rằng không biết đây là con ai, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng quay mặt cô bé sang: “Em bị sao vậy? Em há miệng ra cho chị xem nào, mở miệng ra, a…”
Nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ như là trong cuộn phim cô xem được không lâu trước đó trong trường học vậy, nhân lúc không hề phòng bị nhất, rồi dễ dàng đi vào lòng người.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Lộ Thanh tới nhà họ Nhan lần thứ hai.
“…” Nhan Lộ Thanh trừng anh: “50 điểm thì sao! 50 điểm cũng là điểm tôi tự mình thi được mà!”
Chíp chíp chíp nói xong, cô mở to hai mắt, mặt đầy mong chờ đợi Cố Từ trả lời.
*
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh tủi thân của cô gái vang lên bên tai.
Nhan Lộ Thanh cười: “Đi đi, tao rất chờ mong đó.”
Ban đầu Nhan Lộ Thanh thấy nó rất thượng đẳng, thỉnh thoảng lại nghe có vẻ buồn cười, sau đó lại thấy tức giận, bây giờ nghe lại. Không ngờ cô lại cảm thấy… rất ấm áp, cũng rất hấp dẫn.
Lời muốn nói tạm thời bị gác sang một bên, Nhan Lộ Thanh tò mò chọc chọc cái gối dựa phía sau anh: “Cố Từ, sao ngày nào anh cũng xem tivi vậy?”
Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt trợn mắt há mồm cộng thêm dấu chấm hỏi đầy đầu của quản gia, Nhan Lộ Thanh cứ thế đi vào trong xe, kéo cửa xe leo lên, nói với lái xe: “Phiền anh lái về nhà.”
Đây là nỗi oan đến nỗi Đức mẹ Maria đang bỏ trốn cũng không nhịn được.
Có rất nhiều lúc rõ ràng chỉ cần có một mình thì sẽ không khóc, nhưng lúc có người hỏi, an ủi thì sẽ càng muốn khóc.Đúng là thần kỳ.
Có rất nhiều lúc rõ ràng chỉ cần có một mình thì sẽ không khóc, nhưng lúc có người hỏi, an ủi thì sẽ càng muốn khóc.
Cô đạp lên điểm chuẩn mà vào trường, cái này có nghĩa là năm tiếp theo, điểm của cô sẽ trở thành điểm chuẩn của khoa trong tỉnh của mình, cũng sẽ được dán trên sách tham khảo chiêu sinh, có mặt mũi biết bao chứ!
Một lý do có thể tiếp cận, tiếp xúc.
Nhan Lộ Thanh nghĩ đến đây, liền thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Mình bắt đầu thành Maria rồi…”
Sự dịu dàng kỳ lạ chỉ thuộc về mỗi Từ công chúa, rất quen thuộc.
Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, mà đa phần thời gian Nhan Lộ Thanh lại không hề phòng bị gì với anh, vậy nên trong đầu nghĩ cái gì thì lập tức nói ra: “Khoa…”
“Ý tôi là…” Não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó báo tên trường ra: “Khoa Công nghệ thông tin của Đại học H Trung Quốc.”“Vậy có thể qua 50 điểm chứ?” Cô Từ nhìn cô, dường như rất tùy ý hỏi.
Gương mặt của anh hai vẫn thuộc gen tốt của nhà họ Nhan, lúc này đang che chở cô bé, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn và nóng nảy: “Nhan Lộ Thanh, mẹ nó cô lại nổi điên à?”
Đang định thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vì sự nhanh nhạy của mình, nhưng Cố Từ vốn không có biểu cảm gì lại cười ra tiếng vì lời nói của cô.Nước mắt cô bé chảy dài, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn mở to miệng. Nhan Lộ Thanh thấy rõ, là kẹo m*t bị kẹt ở cổ họng.“Nếu tôi thật sự không trên 50 điểm thì sao?”
Sau khi nói xong cô lập tức xuống tầng, lúc gặp được quản gia đang đứng ở cửa phòng khách còn nghiêm túc nói: “Nói với bố mẹ, bữa cơm này tôi ăn không vào.” Tạm dừng một lát, cô lại trầm giọng nói: “Bởi vì tôi bị con trai thứ hai của bọn họ bạo lực gia đình, bây giờ phải về nhà dưỡng thương.”
Lời muốn nói tạm thời bị gác sang một bên, Nhan Lộ Thanh tò mò chọc chọc cái gối dựa phía sau anh: “Cố Từ, sao ngày nào anh cũng xem tivi vậy?”
Sự dịu dàng kỳ lạ chỉ thuộc về mỗi Từ công chúa, rất quen thuộc.Loại cảm giác kỳ lạ như kiểu cái gì anh cũng biết lại kéo tới một lần nữa.
Cô thấy gương mặt Cố Từ khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh híp mắt lại, lộ ra đuôi mắt dài đẹp.
Đây là dấu hiệu cho thấy Cố Từ không muốn trả lời.
Đúng rồi, đột nhiên dẫn một người đàn ông về, tất cả người nhà đều có ở đó, phải dùng… thân phận gì đây?
*
Nghe nói kết quả thi giữa kỳ mấy ngày nữa sẽ có, trong lúc chờ kết quả, Nhan Lộ Thanh nằm trong biệt thự chơi game suốt hai ngày rất là vui vẻ.
Chương 33
(*Chỉ những người thích nằm ở nhà, không muốn ra ngoài.)
Vì thế khi nhìn thấy người anh hai kia che chở cho cô bé được nhận nuôi đó, cô mới cảm thán như thế.
Chương 33
Nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ như là trong cuộn phim cô xem được không lâu trước đó trong trường học vậy, nhân lúc không hề phòng bị nhất, rồi dễ dàng đi vào lòng người.
Lời vừa dứt, trong bếp liền rơi vào yên tĩnh.Nhưng kết quả lại không có.
Rốt cuộc Cố Từ đang nói gì thế?
Sau đó không đợi Nhan Lộ Thanh nói gì, anh lại nói tiếp: “Ngày cô thi xong quay về, cô nói mình có cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai.” Dừng một lát, Cố Từ đột nhiên hỏi: “Cô cảm thấy lần đầu mình thi đại học rất thành công sao?”
“…”
Cố Từ xem xong thì cười cười với cô: “Ừ, thật giỏi.”
Có thể là bên ngoài thì không nhìn ra, nhưng lúc này trái tim cô đang đập cực kỳ nhanh, bởi vì ban nãy lúc hỏi, hình như cô không nghĩ như thế.
“… Không nói gì luôn.” Nhan Lộ Thanh hung tợn phỉ nhổ với màn hình: “Chuyện lớn như thế mà chỉ gửi năm chữ cho mình.”Mặt mũi của cô đáng sợ vậy ư? Khiến cô bé đó cảm thấy cô ăn con nít à?
Không phải là cô không thân quen với Đại Hắc và Tiểu Hắc.
“Hơn nữa tôi có thi được 50 điểm đâu.” Cô giơ bảng thành tích ra cho Cố Từ xem, hận không thể đập thẳng nó vào mặt anh: “Tự xem đi! Không có môn nào 50 điểm hết!”
Đây không phải cô vợ hiểu sâu nghĩa rộng, mẹ nó đây là cô vợ rắn hổ mang ngoài miệng có độc.
Trong ấn tượng mơ hồ của cô, lúc đó mình rất sợ hãi, nhưng lại cảm thấy được giải thoát. Bởi vì cô nhớ rõ thậm chí đến cả quần áo mới mình cũng không dám mặc, phòng cũng không dám ra, chỉ vì sợ cô con gái ruột kia sẽ bắt nạt mình.Nhan Lộ Thanh: “…” Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc nguyên chủ biến chất tới mức nào mà có thể phá hư hết mọi mối quan hệ xung quanh không góc c·h·ế·t như thế.
Đang định thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vì sự nhanh nhạy của mình, nhưng Cố Từ vốn không có biểu cảm gì lại cười ra tiếng vì lời nói của cô.
Nếu anh không hứng thú với đề tài này thì Nhan Lộ Thanh liền đổi chủ đề khác. Cô bắt đầu nói không ngớt, kể cho Cố Từ nghe từ hôm qua tới giờ mình thi những gì, mà anh thì cuối cùng cũng trông có vẻ hài lòng, dời lực chú ý của mình từ tivi lên người cô.
Đây là dấu hiệu cho thấy Cố Từ không muốn trả lời.
Tại sao nhỉ? Vì để nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong biệt thự… Càng nhiều hơn chính là nhìn thấy anh.
Nhan Lộ Thanh không để cô bé nói chuyện thay mình. Khuôn mặt này của cô hẳn là đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cô bé rồi, giờ nhất định là đang sợ cô muốn c·h·ế·t, bây giờ không nói lời nào cũng rất bình thường, trong chuyện này con bé không hề sai.
Tuy rằng không biết đây là con ai, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng quay mặt cô bé sang: “Em bị sao vậy? Em há miệng ra cho chị xem nào, mở miệng ra, a…”“… Tóm lại là vậy đó, những đề anh từng giảng thì cơ bản tôi đều làm được.”
… Mẹ nó, đánh không lại.
Sau khi nói xong cô lập tức xuống tầng, lúc gặp được quản gia đang đứng ở cửa phòng khách còn nghiêm túc nói: “Nói với bố mẹ, bữa cơm này tôi ăn không vào.” Tạm dừng một lát, cô lại trầm giọng nói: “Bởi vì tôi bị con trai thứ hai của bọn họ bạo lực gia đình, bây giờ phải về nhà dưỡng thương.”Nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ như là trong cuộn phim cô xem được không lâu trước đó trong trường học vậy, nhân lúc không hề phòng bị nhất, rồi dễ dàng đi vào lòng người.
Nhan Lộ Thanh bỗng dưng sửng sốt.
*
Nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ như là trong cuộn phim cô xem được không lâu trước đó trong trường học vậy, nhân lúc không hề phòng bị nhất, rồi dễ dàng đi vào lòng người.
Mặt mũi của cô đáng sợ vậy ư? Khiến cô bé đó cảm thấy cô ăn con nít à?
Rốt cuộc Cố Từ đang nói gì thế?
“…”
Nhà chưa bao giờ quan trọng, quan trọng là… người ở bên trong.
“Nếu tôi thật sự không trên 50 điểm thì sao?”
Nhưng kết quả lại không có.
Biểu cảm Cố Từ không hề có chút thay đổi nào, vẫn nhìn cô y như trước, dường như không có gì ngoài ý muốn.
Vậy Cố Từ thì sao?
Sau khi thi xong hai môn khó nhất của ngày thứ hai, Nhan Lộ Thanh lập tức quay về biệt thự, lúc trở lại trên mặt cô vẫn còn nét vui vẻ không giấu được.
Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha, nhìn Cố Từ ngồi đầu bên kia. Anh bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều, dường như không hề cảm thấy kết quả này có gì bất ngờ cả, thậm chí còn nhân lúc không có ai mà hỏi cô: “Bọn họ có biết cô chỉ cần thi được 50 điểm là có thể đạt yêu cầu không?”
Bởi vì Nhan Lộ Thanh và Cố Từ đều là người bệnh, ăn cơm phải đúng ba buổi, lần này cô chậm trễ gần hai tiếng, đã qua giờ cơm trưa trong biệt thự. Cố Từ ngồi sô pha xem tivi, dì Disney vội vàng quét nhà, Đại Hắc và Tiểu Hắc thì đứng trái phải bên cạnh Cố Từ như thường.
Từ khi xuyên qua tới này không phải cô chưa từng chịu oan ức, nồi cô đội rất nhiều, nhưng cô không để ý, cũng sẽ không khổ sở.
Sao lại thế này được?Nhan Lộ Thanh xuống xe, cả đi cả về cũng chỉ cách một tiếng đồng hồ, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này lại khiến cô có trăm cảm xúc ngổn ngang.
Có thể là bên ngoài thì không nhìn ra, nhưng lúc này trái tim cô đang đập cực kỳ nhanh, bởi vì ban nãy lúc hỏi, hình như cô không nghĩ như thế.
Lúc cô đến vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm trưa, bố mẹ Nhan ra ngoài làm việc còn chưa về, anh cả nội tâm phong phú đón cô lần trước cũng không có, cả tầng một ngoại trừ quản gia thì chỉ có dì giúp việc. Nhan Lộ Thanh nhàm chán đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn lên tầng hai, vào trong phòng sách ngồi ngây người.
“Cũng không sao.” Cố Từ cười với cô, vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu cũng rất mềm mại: “Cứ coi như gia môn bất hạnh đi.”
Sao anh lại thích xem tivi đến thế? Thậm chí còn vô cùng giống cô, đây cũng là một loại thói quen ư?Hơn nữa kỳ lạ là cô cứ luôn cảm thấy tivi chỉ hợp với khí chất của trạch nữ cá mặn*, không ngờ mỗi lần Cố Từ ngồi trên sô pha, hình ảnh anh đeo kính dùng giá trị nhan sắc siêu cao đó xem tivi, lại xuất hiện một cảm giác đáng yêu khác lạ chỉ thuộc về Boss mà thôi.
Khoảng cách gần trong gang tấc, anh ngửi được cả mùi hương dầu gội đầu giống hệt với mình trên tóc cô.
Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, mà đa phần thời gian Nhan Lộ Thanh lại không hề phòng bị gì với anh, vậy nên trong đầu nghĩ cái gì thì lập tức nói ra: “Khoa…”
Nhan Lộ Thanh thấy lạ: “Chán thì sao không làm mấy chuyện khác? Sao phải xem tivi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu tôi thật sự không trên 50 điểm thì sao?”
“Maria…” Vừa mới thắc mắc, âm thanh của Makka Pakka lập tức xuất hiện trong đầu: “Đây là con của bạn thân bố mẹ Nhan, đôi vợ chồng đó ngoài ý muốn c·h·ế·t đi vào ba năm trước nên bố mẹ Nhan đón cô bé ấy về, trở thành con nuôi của nhà họ Nhan.”*
“Vị đại ca này, sau khi biết rốt cuộc là tôi điên hay anh mù thì nhớ có giáo dưỡng một tí, đi xin lỗi tôi.”
“Maria, cô không sao chứ!” Makka Pakka hốt hoảng.
Sao anh lại thích xem tivi đến thế? Thậm chí còn vô cùng giống cô, đây cũng là một loại thói quen ư?
Nhan Lộ Thanh cười: “Đi đi, tao rất chờ mong đó.”
“Căn phòng lớn như thế không thể không có camera chứ.” Nhan Lộ Thanh chống tay đứng lên, cố gắng giả vờ như không có gì phủi quần áo của mình: “Anh đi xem camera đi, nhìn xem rốt cuộc là tôi điên hay là anh mù.”
(*Chỉ những người thích nằm ở nhà, không muốn ra ngoài.)
Từ khi xuyên qua tới này không phải cô chưa từng chịu oan ức, nồi cô đội rất nhiều, nhưng cô không để ý, cũng sẽ không khổ sở.… Mẹ nó, đánh không lại.
Cô cũng rất thích xem tivi, nhưng cô thích xem là vì có nguyên nhân.
Màu xanh u buồn: [Nhưng có đi học trở lại cũng không phải chuyện gì vinh quang lắm, vẫn không thể làm tiệc chúc mừng được, haizz…]
Lúc trước Ngu Tích đối xử như thế với cô, cô lập tức kéo trọc đầu cô ta, nhưng người đàn ông trước mặt này cô đánh không lại, chỉ có thể nói chuyện.
Nhan Lộ Thanh đi với bọn họ, ở trong căn phòng lớn một khoảng thời gian, mặc bộ váy đẹp nhất một khoảng thời gian, cuối cùng lại vì con gái ruột của bọn họ không ngừng làm khó dễ, không ngừng chống lại nên bị đưa quay về.
“Cũng không sao.” Cố Từ cười với cô, vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu cũng rất mềm mại: “Cứ coi như gia môn bất hạnh đi.”–
“Cố Từ.” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Anh cho tôi 5 phút làm bạn thân được không?”
“…”
Cố Từ nhìn mắt cô, trong vô thức, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp từng xuất hiện ba lần bảy lượt trước đó lại hiện ra.
(*Chỉ những người thích nằm ở nhà, không muốn ra ngoài.)
Tất cả chỉ xuất hiện trong vài phút, bàn tay của Nhan Lộ Thanh vẫn còn đặt trên mặt cô bé, lúc này cô bé cũng cứng người, thậm chí là sợ tới nỗi run rẩy, mà cô cũng cứng đơ người.
Nghe nói kết quả thi giữa kỳ mấy ngày nữa sẽ có, trong lúc chờ kết quả, Nhan Lộ Thanh nằm trong biệt thự chơi game suốt hai ngày rất là vui vẻ.
Đôi bố mẹ kia đưa cô về, bọn họ nhìn cô, gương mặt bọn họ thế nào cô đã sớm quên rồi, nhưng lại nhớ rất rõ giọng điệu áy náy đó.
Nhan Lộ Thanh đắc ý dõng dạc: “Đương nhiên.”[Đại ca nhà họ Nhan: [Hình ảnh]]
Nhan Lộ Thanh:?
“Cũng không khác lắm.” Cố Từ nhàn nhã ngã người ra sau, giải thích câu nói trước đó của mình: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, mà đa phần thời gian Nhan Lộ Thanh lại không hề phòng bị gì với anh, vậy nên trong đầu nghĩ cái gì thì lập tức nói ra: “Khoa…”
Nhan Lộ Thanh: “…” Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc nguyên chủ biến chất tới mức nào mà có thể phá hư hết mọi mối quan hệ xung quanh không góc c·h·ế·t như thế.
Beta: Cyane
Đợi rồi đợi, Nhan Lộ Thanh lại phát hiện có gì đó sai sai.
Nhan Lộ Thanh thấy lạ: “Chán thì sao không làm mấy chuyện khác? Sao phải xem tivi?”
Trước khi kêu thật ra cô cũng có hơi do dự, dù sao thì chơi game cũng dựa vào vận may, lỡ mà cô chơi gà quá, Cố Từ lại móc mỉa cô sâu xa giống như hôm đó thì làm sao giờ?Có thể là bên ngoài thì không nhìn ra, nhưng lúc này trái tim cô đang đập cực kỳ nhanh, bởi vì ban nãy lúc hỏi, hình như cô không nghĩ như thế.
[Đại ca nhà họ Nhan: [Hình ảnh]]
Lời muốn nói tạm thời bị gác sang một bên, Nhan Lộ Thanh tò mò chọc chọc cái gối dựa phía sau anh: “Cố Từ, sao ngày nào anh cũng xem tivi vậy?”
Ngoại trừ biệt thự thì cô không muốn đi đâu hết, nhưng mấy lời mời từ người nhà này thật sự không có lý do gì để từ chối. Vì vậy Nhan Lộ Thanh chỉ đành hỏi giờ, mẹ Nhan trả lời là trưa mai.
Nhan Lộ Thanh: f*ck.
Nhan Lộ Thanh lớn đến giờ, có lúc cô đơn, có lúc hâm mộ gia đình mỹ mãn của người khác, cô cũng biết nếu con người muốn sống thì đầu tiên phải học cách chấp nhận bản thân.
Tuy rằng không biết đây là con ai, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng quay mặt cô bé sang: “Em bị sao vậy? Em há miệng ra cho chị xem nào, mở miệng ra, a…”
“Cũng không khác lắm.” Cố Từ nhàn nhã ngã người ra sau, giải thích câu nói trước đó của mình: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
“Vì không gây chuyện.” Anh cười rồi nói: “Tặng cô 10 phút.”
Bọn họ nói, thật xin lỗi, con gái nhà bọn dì không muốn có em gái, đây là lỗi của chú dì vì nhận nuôi con khi chưa xử lý được chuyện này.
Một là vì tivi là thứ mà hồi nhỏ cô chưa từng có và cũng chưa từng được xem, hai là bởi vì cô cảm thấy nếu mở tivi lên thì sẽ rất tưng bừng, có cảm giác như trong nhà không hề trống vắng, bên cạnh có người đang nói chuyện vậy.
Nói chuyện không bao lâu, đột nhiên có một bóng dáng tầm sáu bảy tuổi chạy vụt qua trước mặt Nhan Lộ Thanh.Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy trong thế giới hiện tại này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng chung một chỗ với cô.Tiếng nói của Cố Từ lại đúng lúc chen vào: “Thi khoa gì?”
Sau đó không đợi Nhan Lộ Thanh nói gì, anh lại nói tiếp: “Ngày cô thi xong quay về, cô nói mình có cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai.” Dừng một lát, Cố Từ đột nhiên hỏi: “Cô cảm thấy lần đầu mình thi đại học rất thành công sao?”Cô có rất nhiều cảm xúc đang chất chứa nơi lồng ngực, cần một cơ hội để trút hết.
“Maria đừng vội, thứ đó còn đang thăng cấp mà~”
Không phải là vì gia sư tại nhà.
Sau đó không đợi Nhan Lộ Thanh nói gì, anh lại nói tiếp: “Ngày cô thi xong quay về, cô nói mình có cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai.” Dừng một lát, Cố Từ đột nhiên hỏi: “Cô cảm thấy lần đầu mình thi đại học rất thành công sao?”Đúng lúc đang ăn cơm, cô nhẹ nhàng gõ cái chén bên cạnh, Cố Từ ngồi đối diện đưa mắt nhìn sang.
Tất cả chỉ xuất hiện trong vài phút, bàn tay của Nhan Lộ Thanh vẫn còn đặt trên mặt cô bé, lúc này cô bé cũng cứng người, thậm chí là sợ tới nỗi run rẩy, mà cô cũng cứng đơ người.
Dẫn theo Tiểu Hắc thì hay rồi. Cô tức giận nghĩ.
Cố Từ vẫn luôn nhìn cô như thế, tròng mắt đen nhánh cực kỳ thâm thúy, lần đầu liên Nhan Lộ Thanh cảm nhận được sức hấp dẫn của ánh mắt Cố Từ như trong sách miêu tả. Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh lại có cảm giác như mình đã nghe được tất cả.
Nhưng cho dù là thế, cô cũng sẽ không để anh ta thoải mái được.
Sự dịu dàng kỳ lạ chỉ thuộc về mỗi Từ công chúa, rất quen thuộc.
Vì vậy nên khi thấy cô vui vẻ thế, mọi người đều vây đến hỏi thế nào. Nhan Lộ Thanh suy nghĩ rồi cười nói: “Cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai vậy á.”
Tại sao nhỉ? Vì để nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong biệt thự… Càng nhiều hơn chính là nhìn thấy anh.
“…”
Cánh tay Cố Từ hơi dừng lại một chút, quay đầu lại đối mặt với cô, chậm rãi nói: “Chuyện khác còn chán hơn.”Người tới ít nhất cũng cao hơn một mét tám, cánh tay cơ bắp nhưng không khoa trương kia thoải mái ôm lấy cô bé, đang đứng trên cao nhìn cô.
Sau đó cô cúi đầu, chạm phải tầm mắt Cố Từ mới nhìn sang.Anh rất ít khi bất ngờ, nhưng giờ phút này, cảm giác đó bỗng dưng xuất hiện, nó cực kỳ xa lạ.
Một là vì tivi là thứ mà hồi nhỏ cô chưa từng có và cũng chưa từng được xem, hai là bởi vì cô cảm thấy nếu mở tivi lên thì sẽ rất tưng bừng, có cảm giác như trong nhà không hề trống vắng, bên cạnh có người đang nói chuyện vậy.
Không đợi tới khi cô vỗ tay cho mấy hành vi đáng yêu này, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở khó chịu mang theo chút kinh hoàng của cô bé.
Cũng may cô phản ứng rất nhanh, không đến vài giây liền nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là gia sư tại nhà rồi!” Nhan Lộ Thanh cười che giấu sự xấu hổ của mình: “Dù sao tôi có thể thi qua được cũng là nhờ công thần như anh mà.”
Tất cả chỉ xuất hiện trong vài phút, bàn tay của Nhan Lộ Thanh vẫn còn đặt trên mặt cô bé, lúc này cô bé cũng cứng người, thậm chí là sợ tới nỗi run rẩy, mà cô cũng cứng đơ người.
Tiếng nói của Cố Từ lại đúng lúc chen vào: “Thi khoa gì?”
Nhưng con mẹ nó mông đau thật đó! f*ck! Tên anh hai này là loại gì thế? Có miệng hay không? Không biết hỏi một câu hay là xem tình hình trước à?
Ngay sau đó, bả vai cô bị một lực mạnh mẽ hung hăng đẩy. Nhan Lộ Thanh vốn ngồi xổm trên mặt đất, vì bị đẩy nên trực tiếp mất trọng tâm ngã trên sàn nhà.
Nhan Lộ Thanh khó hiểu: “Vậy sao con bé lại sợ tôi tới thế?”
Nhan Lộ Thanh cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Vị trí cô và Cố Từ thường chơi là đường giữa, xạ thủ và đi rừng. Nhưng có một ván Cố Từ ở slot 5, chỉ còn lại mỗi vị trí trợ thủ, lúc anh còn chưa khóa cố định tướng, Nhan Lộ Thanh đùa là: “Anh chơi tướng Dao rồi cưỡi lên đầu tôi là được.”
Sau đó cô sẽ trả lời “Cảm ơn ông nội, cháu sẽ cố gắng thêm”.
Muốn tìm một lý do.
Anh rất ít khi bất ngờ, nhưng giờ phút này, cảm giác đó bỗng dưng xuất hiện, nó cực kỳ xa lạ.
“Ý tôi là…” Não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó báo tên trường ra: “Khoa Công nghệ thông tin của Đại học H Trung Quốc.”
Ai bảo anh hỏi chuyện hoa chứ.
Cô mới nói một chữ đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng dừng lại, nuốt hai chữ “tiếng Trung” ở phía sau xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Lộ Thanh:?
Nhưng cho dù là thế, cô cũng sẽ không để anh ta thoải mái được.
Chương 33
Gần như là ngay tức khắc, Nhan Lộ Thanh giơ tay choàng lên vai anh.
Cô cảm thấy nếu mình trở về nhà mình mà còn dẫn theo bảo vệ thì nhìn sao cũng kỳ lạ.
Cuối cùng ván này là nhờ xạ thủ chơi tốt, thành MVP, gánh team bốn người còn lại. Thành tích của Nhan Lộ Thanh chẳng đâu vào đâu, làm chiến tích của Cố Từ hỗ trợ cô cũng vô cùng khó nhìn.
*Cuối cùng ván này là nhờ xạ thủ chơi tốt, thành MVP, gánh team bốn người còn lại. Thành tích của Nhan Lộ Thanh chẳng đâu vào đâu, làm chiến tích của Cố Từ hỗ trợ cô cũng vô cùng khó nhìn.
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh tủi thân của cô gái vang lên bên tai.
Makka Pakka nhanh chóng logout, trong não yên tĩnh lại, xe cũng đã chạy đến biệt thự.
Nhan Lộ Thanh thấy lạ: “Chán thì sao không làm mấy chuyện khác? Sao phải xem tivi?”
Nhan Lộ Thanh kinh ngạc một lát: “Cơ mà cho dù bất hạnh thì ít nhất cũng phải là “sư môn bất hạnh” chứ…”
Nguyên chủ từng đưa cô bé đến vùng ngoại ô chơi, nói là đi chơi, nhưng lại không đưa em gái trở về. Cuối cùng anh cả và anh hai của cô tìm mấy tiếng mới phát hiện cô bé co ro trong một hốc cây ở gần vùng ngoại ô, sau khi trở về nhà mọi người vô cùng tức giận, mà vốn nguyên chủ đã không muốn ở trong căn nhà này rồi nên mượn cơ hội này dọn đi luôn.Trong hai ngày này, cô kêu Cố Từ cùng chơi game.
Đúng rồi, đột nhiên dẫn một người đàn ông về, tất cả người nhà đều có ở đó, phải dùng… thân phận gì đây?
Thấy cô về sớm như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiểu Hắc mở miệng trước: “Nhan tiểu thư, sao cô về sớm vậy?”Quá trâu rồi ấy chứ! Cô thầm khen mình.
[Đại ca nhà họ Nhan: Cháu đạt yêu cầu rồi.]
Khắp đầu cô giờ toàn là “Từ công chúa chơi công chúa Dao Dao”, cô thường xuyên liếc nhìn Cố Từ đang ngồi cách mình không xa, nhìn sườn mặt có vẻ lạnh lùng của anh, lại nghĩ đến chuyện anh đang thao tác con hươu con đang nằm trên đầu tướng của mình, càng nghĩ càng muốn cười. Cuối cùng cô cười đến nỗi không dừng được, làm ảnh hưởng đến khả năng và lối đi rừng của mình.
Nói chuyện không bao lâu, đột nhiên có một bóng dáng tầm sáu bảy tuổi chạy vụt qua trước mặt Nhan Lộ Thanh.
Như vậy mới đúng chứ!
Huống chi bố mẹ Nhan cũng không như ông cụ Nhan, thế nên Nhan Lộ Thanh chỉ một mình ra trận.
(*Chỉ những người thích nằm ở nhà, không muốn ra ngoài.)
Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, mà đa phần thời gian Nhan Lộ Thanh lại không hề phòng bị gì với anh, vậy nên trong đầu nghĩ cái gì thì lập tức nói ra: “Khoa…”
“Cảm ơn, cảm ơn… chị…” Cô bé rất lễ phép, còn chưa mở mắt ra đã cảm ơn cô.
“…” Nhan Lộ Thanh trừng anh: “50 điểm thì sao! 50 điểm cũng là điểm tôi tự mình thi được mà!”
Cứ giống như… có tính ỷ lại với thứ gì đó vậy.
Ván thứ hai bắt đầu, cô lại giật dây Cố Từ: “Anh chơi Dao Dao nữa đi, lại cưỡi trên đầu tôi nữa nè.”
Nước mắt cô bé chảy dài, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn mở to miệng. Nhan Lộ Thanh thấy rõ, là kẹo m*t bị kẹt ở cổ họng.
Cố Từ nhìn cô, ôn hòa nở nụ cười như bình thường, nói: “Cảm ơn bạn học Nhan, nhưng tôi không đi đâu.”
Anh rất ít khi bất ngờ, nhưng giờ phút này, cảm giác đó bỗng dưng xuất hiện, nó cực kỳ xa lạ.
Nhấn vào hình ảnh, đó là thành thích các môn viết tay của cô. Nhan Lộ Thanh nhìn sơ vài lần, ngoài trừ hai môn khó nhất miễn cưỡng hơn 60 điểm thì mấy môn còn lại đa phần là bảy mươi mấy, tám mươi mấy, cao nhất là Tiếng Anh hơn 90 điểm.
Nói xong, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên đổi kênh.
“…”
“Hơn nữa tôi có thi được 50 điểm đâu.” Cô giơ bảng thành tích ra cho Cố Từ xem, hận không thể đập thẳng nó vào mặt anh: “Tự xem đi! Không có môn nào 50 điểm hết!”
Tài khoản mà lúc đầu Nhan Lộ Thanh mang hai chị em song sinh chơi vừa mới lên cấp Vương Giả, Cố Từ cao hơn cô 20 sao, dựa theo cách tính sao trung bình khi lập đội thì vẫn là ván thấp sao. Nhưng bọn họ đều thắng vô cùng trót lọt, phối hợp cũng coi như ăn ý, chỉ thỉnh thoảng thua vì gặp phải mấy đứa đồng đội treo máy, hoặc là loại đồng đội gà đến cảnh giới cao nhất.
Nhan Lộ Thanh nghe một chút, rồi lại thất thần.Cố Từ xem xong thì cười cười với cô: “Ừ, thật giỏi.”
Tại sao nhỉ? Vì để nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong biệt thự… Càng nhiều hơn chính là nhìn thấy anh.
Makka Pakka nhanh chóng logout, trong não yên tĩnh lại, xe cũng đã chạy đến biệt thự.
Đợi rồi đợi, Nhan Lộ Thanh lại phát hiện có gì đó sai sai.
“Rồi làm gì, cưỡi trên đầu cô xem cô chơi gà thế nào à?” Cố Từ cười từ chối: “Thôi đi.”Sau đó, Cố Từ thật sự chơi tướng Dao luôn. Đây là một con tướng phụ trợ đáng yêu, có skill cuối là leo lên đầu tướng khác để bảo vệ, hình thái thật là hươu con, thường xuyên bị người chơi gọi là “Công chúa Dao Dao”.
…?
Cô thấy gương mặt Cố Từ khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh híp mắt lại, lộ ra đuôi mắt dài đẹp.
Makka Pakka nhanh chóng logout, trong não yên tĩnh lại, xe cũng đã chạy đến biệt thự.
Hóa ra nguyên chủ dọn ra khỏi nhà là vì cô bé này.Nhan Lộ Thanh cảm thấy nhất định có thể, nhưng cô lại không nói.
Gương mặt của anh hai vẫn thuộc gen tốt của nhà họ Nhan, lúc này đang che chở cô bé, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn và nóng nảy: “Nhan Lộ Thanh, mẹ nó cô lại nổi điên à?”“Lần trước tôi nói với anh, hiện tại tôi không có bạn thân là thật đó.” Nhan Lộ Thanh bổ sung.
“Maria đừng vội, thứ đó còn đang thăng cấp mà~”
Nhan Lộ Thanh khó hiểu: “Vậy sao con bé lại sợ tôi tới thế?”
*
Edit: Hinh
Có thể là bên ngoài thì không nhìn ra, nhưng lúc này trái tim cô đang đập cực kỳ nhanh, bởi vì ban nãy lúc hỏi, hình như cô không nghĩ như thế.Cố Từ nhìn mắt cô, trong vô thức, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp từng xuất hiện ba lần bảy lượt trước đó lại hiện ra.
“Maria, cô đang nói gì đó.” Makka Pakka cắt lời cô: “Cô đừng buồn rầu như thế, cô làm tôi cũng buồn theo rồi nè. Tôi sẽ lập tức đi giục làm mới phần thưởng liền, sau khi cô nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Nghe nói kết quả thi giữa kỳ mấy ngày nữa sẽ có, trong lúc chờ kết quả, Nhan Lộ Thanh nằm trong biệt thự chơi game suốt hai ngày rất là vui vẻ.
Cuối cùng ván này là nhờ xạ thủ chơi tốt, thành MVP, gánh team bốn người còn lại. Thành tích của Nhan Lộ Thanh chẳng đâu vào đâu, làm chiến tích của Cố Từ hỗ trợ cô cũng vô cùng khó nhìn.
À, xem ra là bảo bối rồi, còn phải thăng cấp nữa chứ.Sau đó cô cúi đầu, chạm phải tầm mắt Cố Từ mới nhìn sang.
Sau khi thi xong hai môn khó nhất của ngày thứ hai, Nhan Lộ Thanh lập tức quay về biệt thự, lúc trở lại trên mặt cô vẫn còn nét vui vẻ không giấu được.
Đây là nỗi oan đến nỗi Đức mẹ Maria đang bỏ trốn cũng không nhịn được.
“Cố Từ.” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Anh cho tôi 5 phút làm bạn thân được không?”
Trong ấn tượng mơ hồ của cô, lúc đó mình rất sợ hãi, nhưng lại cảm thấy được giải thoát. Bởi vì cô nhớ rõ thậm chí đến cả quần áo mới mình cũng không dám mặc, phòng cũng không dám ra, chỉ vì sợ cô con gái ruột kia sẽ bắt nạt mình.
Nhan Lộ Thanh thầm nghĩ, sau này cô sẽ không bao giờ… lãng phí thời gian chơi game nữa, cô phải nhanh chóng luyện tập thôi miên để sớm hạ gục anh.Nhan Lộ Thanh: “…” Thật ra cô là học bá đó.
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Nhan Lộ Thanh nghĩ vậy.
Nói xong, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên đổi kênh.
“…”Cùng với lúc Nhan Lộ Thanh đang bị ảo tưởng của mình làm rúng động, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rơi vào bên tai cô.
Nhan Lộ Thanh cười: “Đi đi, tao rất chờ mong đó.”
Trong lúc thi, Nhan Lộ Thanh quen biết thêm không ít bạn học cùng khóa. Một đứa vốn ngu ngốc như cô vừa thân thiện vừa đẹp, chỉ ở trường thi hai ngày thôi đã như cá gặp nước, còn vào thêm mấy nhóm lớp và nhóm của khoa nữa.
“Cố Từ, ôm một cái.”
“Ê Makka Pakka!” Sau khi tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh gọi hệ thống trong đầu: “Mày nói tao hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng mà? Tao cố gắng học tập, thi được thành tích tốt như thế, không đến nỗi không tặng gì cho tao chứ?”
“… Không nói gì luôn.” Nhan Lộ Thanh hung tợn phỉ nhổ với màn hình: “Chuyện lớn như thế mà chỉ gửi năm chữ cho mình.”
Nhan Lộ Thanh đầy bụng lửa giận, dứt khoát ngẩng đầu lên.
Mặt anh bình thản, trên người anh vẫn luôn có loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có chút ôn hòa này, không đến mức quá sắc bén, nhưng vừa đủ thoải mái.
Tiếng nói của Cố Từ lại đúng lúc chen vào: “Thi khoa gì?”
Bình thường là phải gửi “Cháu đạt yêu cầu rồi, đúng là ông nội không nhìn nhầm cháu, thành tích tốt lắm, cháu giỏi quá” chứ.
*Khoảng cách gần trong gang tấc, anh ngửi được cả mùi hương dầu gội đầu giống hệt với mình trên tóc cô.
Tuy rằng nói như vậy sẽ khiến hai bọn họ… thất vọng, nhưng thật sự là cô có hơi mê sắc đẹp một tí.Như vậy mới đúng chứ!
“Cố Từ, ôm một cái.”
Nhan Lộ Thanh không muốn ngồi không tại chỗ, liền bắt đầu nói chuyện với Makka Pakka. Ví dụ như mỗi ngày bọn họ làm gì, hoặc là có thể vì sai sót nào đó mà người xuyên sách lại xuyên vào một vật thể chứ không phải con người không, rồi lại ví dụ như hiệu ứng đặc biệt của những người khác rốt cuộc có thể kỳ lạ tới mức nào…
“Maria…” Vừa mới thắc mắc, âm thanh của Makka Pakka lập tức xuất hiện trong đầu: “Đây là con của bạn thân bố mẹ Nhan, đôi vợ chồng đó ngoài ý muốn c·h·ế·t đi vào ba năm trước nên bố mẹ Nhan đón cô bé ấy về, trở thành con nuôi của nhà họ Nhan.”
Khoe khoang với bọn họ xong, Nhan Lộ Thanh lập tức chạy đến ngồi bên sô pha. Vốn Cố Từ đang bình tĩnh xem tivi, thấy bên cạnh hơi lún xuống mới liếc nhìn cô một cái.
Cô trực tiếp đi đến bên cạnh sô pha, phất tay với Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Hai người đứng xa một chút đi.”
Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt trợn mắt há mồm cộng thêm dấu chấm hỏi đầy đầu của quản gia, Nhan Lộ Thanh cứ thế đi vào trong xe, kéo cửa xe leo lên, nói với lái xe: “Phiền anh lái về nhà.”
Nếu anh không hứng thú với đề tài này thì Nhan Lộ Thanh liền đổi chủ đề khác. Cô bắt đầu nói không ngớt, kể cho Cố Từ nghe từ hôm qua tới giờ mình thi những gì, mà anh thì cuối cùng cũng trông có vẻ hài lòng, dời lực chú ý của mình từ tivi lên người cô.
Mặt mũi của cô đáng sợ vậy ư? Khiến cô bé đó cảm thấy cô ăn con nít à?
Khoe khoang với bọn họ xong, Nhan Lộ Thanh lập tức chạy đến ngồi bên sô pha. Vốn Cố Từ đang bình tĩnh xem tivi, thấy bên cạnh hơi lún xuống mới liếc nhìn cô một cái.
“…”
Cô không nghĩ chuyện gì khác cả, chỉ là đơn thuần hỏi anh có muốn đi hay không thôi. Dường như chỉ cần cô ra ngoài, ngoại trừ một số nơi phải tránh anh thì cô đều muốn đi chung với anh.
Sau lần tặng nhầm quà thành vòng hoa, cô cứ như người đứng đầu gia đình và cô vợ hiểu sâu nghĩa rộng, lần này lại có thêm một tình huống khác. Bây giờ thì cứ giống như một người đứng đầu gia đình vì dỗ vợ vui vẻ mà đi thi đại học lần thứ hai, thi xong lại trở về cầu khen ngợi các thứ.
Cùng với lúc Nhan Lộ Thanh đang bị ảo tưởng của mình làm rúng động, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rơi vào bên tai cô.
*
Đúng, đi thật mới xấu hổ ấy. Nhan Lộ Thanh cũng đồng ý với đáp án của anh, ngay cả tại sao cũng không hỏi, chỉ nói “Biết rồi” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cùng với lúc Nhan Lộ Thanh đang bị ảo tưởng của mình làm rúng động, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rơi vào bên tai cô.
Đúng là thần kỳ.
*
Cô lại đi nói cho mọi người trong biệt thự, phản ứng của bọn họ hoàn toàn khác biệt so với ông cụ Nhan, không chỉ kích động khen cô một phen, mà dì nấu cơm còn quyết định buổi tối làm thêm vài món để chúc mừng.
Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, mà đa phần thời gian Nhan Lộ Thanh lại không hề phòng bị gì với anh, vậy nên trong đầu nghĩ cái gì thì lập tức nói ra: “Khoa…”
“Maria, cô đang nói gì đó.” Makka Pakka cắt lời cô: “Cô đừng buồn rầu như thế, cô làm tôi cũng buồn theo rồi nè. Tôi sẽ lập tức đi giục làm mới phần thưởng liền, sau khi cô nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Trên đường về nhà, Makka Pakka một mực an ủi, nói chuyện với cô.
Cô mới nói một chữ đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng dừng lại, nuốt hai chữ “tiếng Trung” ở phía sau xuống.
Nhan Lộ Thanh vừa phỉ nhổ, vừa tức giận trả lời bốn chữ “Cảm ơn ông nội”.
Không phải là cô không thân quen với Đại Hắc và Tiểu Hắc.
Có lẽ là nguyên chủ chưa bao giờ nói chuyện như thế, rõ ràng anh hai hơi sửng sốt một chút. Sau đó quan sát cô một lát, anh ta cười nhạo: “Bệnh tâm thần thì trâu quá ha, nói cô điên cô còn không biết nữa.”
Nói xong, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên đổi kênh.
“Bởi vì lần này không gây chuyện, cũng không gặp rắc rối.” Nhan Lộ Thanh ngồi xuống, chớp chớp mắt: “Tôi bị oan ức, bị người ta vu oan.”Thấy cô về sớm như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiểu Hắc mở miệng trước: “Nhan tiểu thư, sao cô về sớm vậy?”
Lời muốn nói tạm thời bị gác sang một bên, Nhan Lộ Thanh tò mò chọc chọc cái gối dựa phía sau anh: “Cố Từ, sao ngày nào anh cũng xem tivi vậy?”
Sau khi thi xong hai môn khó nhất của ngày thứ hai, Nhan Lộ Thanh lập tức quay về biệt thự, lúc trở lại trên mặt cô vẫn còn nét vui vẻ không giấu được.
Anh hỏi “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?” nghĩa là đang hỏi: “Nhan Lộ Thanh, cô sao vậy?”
Sau đó cô sẽ trả lời “Cảm ơn ông nội, cháu sẽ cố gắng thêm”.
Thấy cô về sớm như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiểu Hắc mở miệng trước: “Nhan tiểu thư, sao cô về sớm vậy?”
Nhấn vào hình ảnh, đó là thành thích các môn viết tay của cô. Nhan Lộ Thanh nhìn sơ vài lần, ngoài trừ hai môn khó nhất miễn cưỡng hơn 60 điểm thì mấy môn còn lại đa phần là bảy mươi mấy, tám mươi mấy, cao nhất là Tiếng Anh hơn 90 điểm.
Đúng rồi, đột nhiên dẫn một người đàn ông về, tất cả người nhà đều có ở đó, phải dùng… thân phận gì đây?
Cửa phòng sách đóng lại, dường như cô bé này đang trốn tránh ai đó nên không thấy được Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở một bên khác của căn phòng. Cô bé này mặc váy ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đi vào đây, thấy xung quanh không ai thì lập tức nhét thứ gì đó ở trong tay vào miệng.Tiếng nói của Cố Từ lại đúng lúc chen vào: “Thi khoa gì?”
Cô không nghĩ chuyện gì khác cả, chỉ là đơn thuần hỏi anh có muốn đi hay không thôi. Dường như chỉ cần cô ra ngoài, ngoại trừ một số nơi phải tránh anh thì cô đều muốn đi chung với anh.
*Cố Từ vừa dứt lời, trước mắt đã có thứ vụt đến, rồi bị một người ôm lấy, lấp đầy cõi lòng.
Nói cũng lạ, với tính cách của Cố Từ sao lại thích xem tivi nhỉ? Nhan Lộ Thanh cảm thấy thật hoang mang.
Nhan Lộ Thanh xuống xe, cả đi cả về cũng chỉ cách một tiếng đồng hồ, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này lại khiến cô có trăm cảm xúc ngổn ngang.
Tuy rằng câu nào cũng trả lời, nhưng trả lời cũng chẳng khác không trả lời là bao.
*
Hình như anh đã nghe ra sự kỳ lạ trong tiếng cười của cô, nên trong mấy ván tiếp theo, Cố Từ cũng không chơi tướng Dao nữa.
*
–
Cô mới nói một chữ đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng dừng lại, nuốt hai chữ “tiếng Trung” ở phía sau xuống.
Thật ra lúc còn trên xe vốn không tủi thân.
Quá trâu rồi ấy chứ! Cô thầm khen mình.
“???”
Hồng nhạt khát khao: [Nếu cổ vũ nhiều một chút, sau này con bé sẽ càng thêm muốn đến trường nhỉ.]
Sao lại thế này được?
Ván thứ hai bắt đầu, cô lại giật dây Cố Từ: “Anh chơi Dao Dao nữa đi, lại cưỡi trên đầu tôi nữa nè.”
Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy trong thế giới hiện tại này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng chung một chỗ với cô.
“…” Nhan Lộ Thanh trừng anh: “50 điểm thì sao! 50 điểm cũng là điểm tôi tự mình thi được mà!”
“Vị đại ca này, sau khi biết rốt cuộc là tôi điên hay anh mù thì nhớ có giáo dưỡng một tí, đi xin lỗi tôi.”
Nhan Lộ Thanh nghĩ đến đây, liền thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Mình bắt đầu thành Maria rồi…”
Loại ánh mắt này sẽ xuất hiện vào ngay lúc cô không chắc chắn là anh có đồng ý hay không, nếu nó không xuất hiện thì đó là khi cô chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý.
Trước khi kêu thật ra cô cũng có hơi do dự, dù sao thì chơi game cũng dựa vào vận may, lỡ mà cô chơi gà quá, Cố Từ lại móc mỉa cô sâu xa giống như hôm đó thì làm sao giờ?
Hình như anh đã nghe ra sự kỳ lạ trong tiếng cười của cô, nên trong mấy ván tiếp theo, Cố Từ cũng không chơi tướng Dao nữa.
–
Ai bảo anh hỏi chuyện hoa chứ.
Sau đó, Cố Từ thật sự chơi tướng Dao luôn. Đây là một con tướng phụ trợ đáng yêu, có skill cuối là leo lên đầu tướng khác để bảo vệ, hình thái thật là hươu con, thường xuyên bị người chơi gọi là “Công chúa Dao Dao”.
Nhan Lộ Thanh cố chịu đựng sự đau nhức ở mông, dùng tư thế bình thường nhất đi tới cạnh cửa, giọng điệu gây khó dễ, còn có hơi lên mặt khiến người khác tức điên:
Sao anh lại thích xem tivi đến thế? Thậm chí còn vô cùng giống cô, đây cũng là một loại thói quen ư?Cố Từ đang đeo kính, trên kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh trong màn hình, sau đó anh vô cùng bình tĩnh trả lời một cách khách quan: “Bởi vì chán.”Sau đó không đợi Nhan Lộ Thanh nói gì, anh lại nói tiếp: “Ngày cô thi xong quay về, cô nói mình có cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai.” Dừng một lát, Cố Từ đột nhiên hỏi: “Cô cảm thấy lần đầu mình thi đại học rất thành công sao?”
Rốt cuộc Cố Từ đang nói gì thế?
Một loạt động tác rất trôi chảy, rất đáng yêu.
Hôm nay thì khác.
Ngay sau đó, bả vai cô bị một lực mạnh mẽ hung hăng đẩy. Nhan Lộ Thanh vốn ngồi xổm trên mặt đất, vì bị đẩy nên trực tiếp mất trọng tâm ngã trên sàn nhà.
… Mẹ nó, đánh không lại.
Nhưng con mẹ nó mông đau thật đó! f*ck! Tên anh hai này là loại gì thế? Có miệng hay không? Không biết hỏi một câu hay là xem tình hình trước à?
Hơn nữa kỳ lạ là cô cứ luôn cảm thấy tivi chỉ hợp với khí chất của trạch nữ cá mặn*, không ngờ mỗi lần Cố Từ ngồi trên sô pha, hình ảnh anh đeo kính dùng giá trị nhan sắc siêu cao đó xem tivi, lại xuất hiện một cảm giác đáng yêu khác lạ chỉ thuộc về Boss mà thôi.
Một lý do có thể tiếp cận, tiếp xúc.
“Bởi vì lần này không gây chuyện, cũng không gặp rắc rối.” Nhan Lộ Thanh ngồi xuống, chớp chớp mắt: “Tôi bị oan ức, bị người ta vu oan.”
Vì thế nếu cô thân là người đứng đầu gia đình thì cầu khen ngợi làm gì nữa!!
Cửa phòng sách đóng lại, dường như cô bé này đang trốn tránh ai đó nên không thấy được Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở một bên khác của căn phòng. Cô bé này mặc váy ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đi vào đây, thấy xung quanh không ai thì lập tức nhét thứ gì đó ở trong tay vào miệng.
Bởi vì cô cũng từng là cô bé kia.
“Ý tôi là…” Não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó báo tên trường ra: “Khoa Công nghệ thông tin của Đại học H Trung Quốc.”
Mặt anh bình thản, trên người anh vẫn luôn có loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có chút ôn hòa này, không đến mức quá sắc bén, nhưng vừa đủ thoải mái.
Đây là dấu hiệu cho thấy Cố Từ không muốn trả lời.Có rất nhiều lúc rõ ràng chỉ cần có một mình thì sẽ không khóc, nhưng lúc có người hỏi, an ủi thì sẽ càng muốn khóc.
Nước mắt cô bé chảy dài, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn mở to miệng. Nhan Lộ Thanh thấy rõ, là kẹo m*t bị kẹt ở cổ họng.
Hết chương 33!
Cô đạp lên điểm chuẩn mà vào trường, cái này có nghĩa là năm tiếp theo, điểm của cô sẽ trở thành điểm chuẩn của khoa trong tỉnh của mình, cũng sẽ được dán trên sách tham khảo chiêu sinh, có mặt mũi biết bao chứ!
Nói chuyện không bao lâu, đột nhiên có một bóng dáng tầm sáu bảy tuổi chạy vụt qua trước mặt Nhan Lộ Thanh.
Muốn tìm một lý do.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nhan Lộ Thanh nhận được tin Wechat của mẹ Nhan, bảo ngày mai cô về nhà một chuyến, làm tiệc chúc mừng cô thông qua kỳ thi.
Ngay sau đó, bả vai cô bị một lực mạnh mẽ hung hăng đẩy. Nhan Lộ Thanh vốn ngồi xổm trên mặt đất, vì bị đẩy nên trực tiếp mất trọng tâm ngã trên sàn nhà.
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong hai ngày, áp lực rất lớn về mặt thời gian, nhưng Nhan Lộ Thanh làm bài cũng khá thuận lợi.
Đúng, đi thật mới xấu hổ ấy. Nhan Lộ Thanh cũng đồng ý với đáp án của anh, ngay cả tại sao cũng không hỏi, chỉ nói “Biết rồi” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Vì vậy nên khi thấy cô vui vẻ thế, mọi người đều vây đến hỏi thế nào. Nhan Lộ Thanh suy nghĩ rồi cười nói: “Cảm giác như thi đậu đại học lần thứ hai vậy á.”
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi phòng sách của nhà họ Nhan, thứ cô đang nghĩ chính là nhanh chóng trở về, nhanh nhanh quay về.
Vẫn quy tắc cũ, nồi có thể đội, nhưng tội không thể nhận.Tuy rằng nói như vậy sẽ khiến hai bọn họ… thất vọng, nhưng thật sự là cô có hơi mê sắc đẹp một tí.
Ván thứ hai bắt đầu, cô lại giật dây Cố Từ: “Anh chơi Dao Dao nữa đi, lại cưỡi trên đầu tôi nữa nè.”
Hình như anh đã nghe ra sự kỳ lạ trong tiếng cười của cô, nên trong mấy ván tiếp theo, Cố Từ cũng không chơi tướng Dao nữa.
“Ê Makka Pakka!” Sau khi tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh gọi hệ thống trong đầu: “Mày nói tao hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng mà? Tao cố gắng học tập, thi được thành tích tốt như thế, không đến nỗi không tặng gì cho tao chứ?”
Khoảng cách gần trong gang tấc, anh ngửi được cả mùi hương dầu gội đầu giống hệt với mình trên tóc cô.
Nhan Lộ Thanh lớn đến giờ, có lúc cô đơn, có lúc hâm mộ gia đình mỹ mãn của người khác, cô cũng biết nếu con người muốn sống thì đầu tiên phải học cách chấp nhận bản thân.
“Cố Từ.” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Anh cho tôi 5 phút làm bạn thân được không?”Tài khoản mà lúc đầu Nhan Lộ Thanh mang hai chị em song sinh chơi vừa mới lên cấp Vương Giả, Cố Từ cao hơn cô 20 sao, dựa theo cách tính sao trung bình khi lập đội thì vẫn là ván thấp sao. Nhưng bọn họ đều thắng vô cùng trót lọt, phối hợp cũng coi như ăn ý, chỉ thỉnh thoảng thua vì gặp phải mấy đứa đồng đội treo máy, hoặc là loại đồng đội gà đến cảnh giới cao nhất.
Nhan Lộ Thanh kinh ngạc một lát: “Cơ mà cho dù bất hạnh thì ít nhất cũng phải là “sư môn bất hạnh” chứ…”
Hồng nhạt khát khao: [Nếu cổ vũ nhiều một chút, sau này con bé sẽ càng thêm muốn đến trường nhỉ.]
–
Một lý do có thể tiếp cận, tiếp xúc.
Như vậy mới đúng chứ!
“…”
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Nhan Lộ Thanh nghĩ vậy.
Đôi bố mẹ kia đưa cô về, bọn họ nhìn cô, gương mặt bọn họ thế nào cô đã sớm quên rồi, nhưng lại nhớ rất rõ giọng điệu áy náy đó.
Trong lúc thi, Nhan Lộ Thanh quen biết thêm không ít bạn học cùng khóa. Một đứa vốn ngu ngốc như cô vừa thân thiện vừa đẹp, chỉ ở trường thi hai ngày thôi đã như cá gặp nước, còn vào thêm mấy nhóm lớp và nhóm của khoa nữa.
Bởi vì tò mò…
Huống chi bố mẹ Nhan cũng không như ông cụ Nhan, thế nên Nhan Lộ Thanh chỉ một mình ra trận.Sau đó, Cố Từ thật sự chơi tướng Dao luôn. Đây là một con tướng phụ trợ đáng yêu, có skill cuối là leo lên đầu tướng khác để bảo vệ, hình thái thật là hươu con, thường xuyên bị người chơi gọi là “Công chúa Dao Dao”.
…?Nhan Lộ Thanh nghe Viện trưởng nói dáng vẻ trước đây của cô rất đáng yêu, lúc đó có một đôi vợ chồng rất giàu ở địa phương muốn đến nhận con nuôi, mới liếc nhìn một cái đã chọn cô.
Có lẽ là nguyên chủ chưa bao giờ nói chuyện như thế, rõ ràng anh hai hơi sửng sốt một chút. Sau đó quan sát cô một lát, anh ta cười nhạo: “Bệnh tâm thần thì trâu quá ha, nói cô điên cô còn không biết nữa.”
Khắp đầu cô giờ toàn là “Từ công chúa chơi công chúa Dao Dao”, cô thường xuyên liếc nhìn Cố Từ đang ngồi cách mình không xa, nhìn sườn mặt có vẻ lạnh lùng của anh, lại nghĩ đến chuyện anh đang thao tác con hươu con đang nằm trên đầu tướng của mình, càng nghĩ càng muốn cười. Cuối cùng cô cười đến nỗi không dừng được, làm ảnh hưởng đến khả năng và lối đi rừng của mình.
Ngay sau đó, bả vai cô bị một lực mạnh mẽ hung hăng đẩy. Nhan Lộ Thanh vốn ngồi xổm trên mặt đất, vì bị đẩy nên trực tiếp mất trọng tâm ngã trên sàn nhà.
Rốt cuộc anh nghĩ sao vậy???
Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha, nhìn Cố Từ ngồi đầu bên kia. Anh bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều, dường như không hề cảm thấy kết quả này có gì bất ngờ cả, thậm chí còn nhân lúc không có ai mà hỏi cô: “Bọn họ có biết cô chỉ cần thi được 50 điểm là có thể đạt yêu cầu không?”
Cô mới nói một chữ đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng dừng lại, nuốt hai chữ “tiếng Trung” ở phía sau xuống.
Người anh hai kia đầu óc ngu muội.
Cô tức giận đến đau gan, lại không nói gì, trực tiếp hỏi vị ngu ngốc này: “Anh có thiên nhãn chắc? Hay là dùng đôi mắt mù của anh nhìn thấy gì?”*
Sau đó cô cúi đầu, chạm phải tầm mắt Cố Từ mới nhìn sang.
Lời vừa dứt, trong bếp liền rơi vào yên tĩnh.
Trong ấn tượng mơ hồ của cô, lúc đó mình rất sợ hãi, nhưng lại cảm thấy được giải thoát. Bởi vì cô nhớ rõ thậm chí đến cả quần áo mới mình cũng không dám mặc, phòng cũng không dám ra, chỉ vì sợ cô con gái ruột kia sẽ bắt nạt mình.
Bởi vì cô cũng từng là cô bé kia.
Nhan Lộ Thanh lập tức cười phá lên.
Nhan Lộ Thanh xuống xe, cả đi cả về cũng chỉ cách một tiếng đồng hồ, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này lại khiến cô có trăm cảm xúc ngổn ngang.
Nhan Lộ Thanh lập tức cười phá lên.
Khắp đầu cô giờ toàn là “Từ công chúa chơi công chúa Dao Dao”, cô thường xuyên liếc nhìn Cố Từ đang ngồi cách mình không xa, nhìn sườn mặt có vẻ lạnh lùng của anh, lại nghĩ đến chuyện anh đang thao tác con hươu con đang nằm trên đầu tướng của mình, càng nghĩ càng muốn cười. Cuối cùng cô cười đến nỗi không dừng được, làm ảnh hưởng đến khả năng và lối đi rừng của mình.
*
Nhưng cô bé đó có người nhà như thế, sau này hẳn con bé cũng sẽ rất hạnh phúc. Cứ lớn lên như thế, rồi nỗi sợ nguyên chủ mang đến chắc cũng sẽ tiêu tan đi…“Rồi làm gì, cưỡi trên đầu cô xem cô chơi gà thế nào à?” Cố Từ cười từ chối: “Thôi đi.”
Cố Từ đang đeo kính, trên kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh trong màn hình, sau đó anh vô cùng bình tĩnh trả lời một cách khách quan: “Bởi vì chán.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Lộ Thanh tới nhà họ Nhan lần thứ hai.
–
“Cố Từ.” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Anh cho tôi 5 phút làm bạn thân được không?”
Đúng, đi thật mới xấu hổ ấy. Nhan Lộ Thanh cũng đồng ý với đáp án của anh, ngay cả tại sao cũng không hỏi, chỉ nói “Biết rồi” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Căn phòng lớn như thế không thể không có camera chứ.” Nhan Lộ Thanh chống tay đứng lên, cố gắng giả vờ như không có gì phủi quần áo của mình: “Anh đi xem camera đi, nhìn xem rốt cuộc là tôi điên hay là anh mù.”
Nhà chưa bao giờ quan trọng, quan trọng là… người ở bên trong.
Không đợi tới khi cô vỗ tay cho mấy hành vi đáng yêu này, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở khó chịu mang theo chút kinh hoàng của cô bé.Nhan Lộ Thanh cố chịu đựng sự đau nhức ở mông, dùng tư thế bình thường nhất đi tới cạnh cửa, giọng điệu gây khó dễ, còn có hơi lên mặt khiến người khác tức điên:
Nhan Lộ Thanh nghe Viện trưởng nói dáng vẻ trước đây của cô rất đáng yêu, lúc đó có một đôi vợ chồng rất giàu ở địa phương muốn đến nhận con nuôi, mới liếc nhìn một cái đã chọn cô.
Cô cũng rất thích xem tivi, nhưng cô thích xem là vì có nguyên nhân.
Cứ giống như… có tính ỷ lại với thứ gì đó vậy.
Màu vàng vui vẻ: [Mặc kệ thế nào đi nữa, con bé đi học lại là tốt rồi.]“Cũng không sao.” Cố Từ cười với cô, vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu cũng rất mềm mại: “Cứ coi như gia môn bất hạnh đi.”
*
Nhan Lộ Thanh vừa phỉ nhổ, vừa tức giận trả lời bốn chữ “Cảm ơn ông nội”.
Chương 33
Nhan Lộ Thanh:?
Nhan Lộ Thanh kinh ngạc một lát: “Cơ mà cho dù bất hạnh thì ít nhất cũng phải là “sư môn bất hạnh” chứ…”
“…”
Edit: HinhNhan Lộ Thanh không để cô bé nói chuyện thay mình. Khuôn mặt này của cô hẳn là đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cô bé rồi, giờ nhất định là đang sợ cô muốn c·h·ế·t, bây giờ không nói lời nào cũng rất bình thường, trong chuyện này con bé không hề sai.
[Đại ca nhà họ Nhan: Cháu đạt yêu cầu rồi.]
Ai bảo anh hỏi chuyện hoa chứ.“Cũng không khác lắm.” Cố Từ nhàn nhã ngã người ra sau, giải thích câu nói trước đó của mình: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”Không phải vì mỗi câu đều biết làm, mà do ôn tập rất đúng chỗ, bởi vì Cố Từ chưa từng cho cô dạng đề nào quá khó cả, mục tiêu đơn giản là có thể lấy được đủ điểm. Nói chung thì sau khi thi xong, cô rất có lòng tin rằng mỗi môn đều có thể đạt được 50 điểm.
Chương 33
Người tới ít nhất cũng cao hơn một mét tám, cánh tay cơ bắp nhưng không khoa trương kia thoải mái ôm lấy cô bé, đang đứng trên cao nhìn cô.
Một là vì tivi là thứ mà hồi nhỏ cô chưa từng có và cũng chưa từng được xem, hai là bởi vì cô cảm thấy nếu mở tivi lên thì sẽ rất tưng bừng, có cảm giác như trong nhà không hề trống vắng, bên cạnh có người đang nói chuyện vậy.
(*Chỉ những người thích nằm ở nhà, không muốn ra ngoài.)
Buổi tối lúc ăn cơm, Nhan Lộ Thanh nhận được tin Wechat của mẹ Nhan, bảo ngày mai cô về nhà một chuyến, làm tiệc chúc mừng cô thông qua kỳ thi.
Đúng rồi, đột nhiên dẫn một người đàn ông về, tất cả người nhà đều có ở đó, phải dùng… thân phận gì đây?Cô cứ luôn nhớ tới hình ảnh người anh hai kia che chở cho cô bé nọ.
Sau đó đợi tới khi mở ra, đôi mắt to tròn của cô bé lại trừng lớn trong nháy mắt, trong đôi mắt hồn nhiên của trẻ em không ngờ lại chứa đựng một sự sợ hãi rất lớn.
Nhưng con mẹ nó mông đau thật đó! f*ck! Tên anh hai này là loại gì thế? Có miệng hay không? Không biết hỏi một câu hay là xem tình hình trước à?
Đây là dấu hiệu cho thấy Cố Từ không muốn trả lời.
Nhan Lộ Thanh lớn đến giờ, có lúc cô đơn, có lúc hâm mộ gia đình mỹ mãn của người khác, cô cũng biết nếu con người muốn sống thì đầu tiên phải học cách chấp nhận bản thân.
Nói cũng lạ, với tính cách của Cố Từ sao lại thích xem tivi nhỉ? Nhan Lộ Thanh cảm thấy thật hoang mang.
Một là vì tivi là thứ mà hồi nhỏ cô chưa từng có và cũng chưa từng được xem, hai là bởi vì cô cảm thấy nếu mở tivi lên thì sẽ rất tưng bừng, có cảm giác như trong nhà không hề trống vắng, bên cạnh có người đang nói chuyện vậy.
Vậy Cố Từ thì sao?
Cố Từ vừa dứt lời, trước mắt đã có thứ vụt đến, rồi bị một người ôm lấy, lấp đầy cõi lòng.Tất cả chỉ xuất hiện trong vài phút, bàn tay của Nhan Lộ Thanh vẫn còn đặt trên mặt cô bé, lúc này cô bé cũng cứng người, thậm chí là sợ tới nỗi run rẩy, mà cô cũng cứng đơ người.Sau khi nói xong cô lập tức xuống tầng, lúc gặp được quản gia đang đứng ở cửa phòng khách còn nghiêm túc nói: “Nói với bố mẹ, bữa cơm này tôi ăn không vào.” Tạm dừng một lát, cô lại trầm giọng nói: “Bởi vì tôi bị con trai thứ hai của bọn họ bạo lực gia đình, bây giờ phải về nhà dưỡng thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoe khoang với bọn họ xong, Nhan Lộ Thanh lập tức chạy đến ngồi bên sô pha. Vốn Cố Từ đang bình tĩnh xem tivi, thấy bên cạnh hơi lún xuống mới liếc nhìn cô một cái.
Anh hỏi “Nhan Lộ Thanh, sao lần này không tặng hoa?” nghĩa là đang hỏi: “Nhan Lộ Thanh, cô sao vậy?”
Anh rất ít khi bất ngờ, nhưng giờ phút này, cảm giác đó bỗng dưng xuất hiện, nó cực kỳ xa lạ.
Lúc cô đến vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm trưa, bố mẹ Nhan ra ngoài làm việc còn chưa về, anh cả nội tâm phong phú đón cô lần trước cũng không có, cả tầng một ngoại trừ quản gia thì chỉ có dì giúp việc. Nhan Lộ Thanh nhàm chán đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn lên tầng hai, vào trong phòng sách ngồi ngây người.Nói chuyện không bao lâu, đột nhiên có một bóng dáng tầm sáu bảy tuổi chạy vụt qua trước mặt Nhan Lộ Thanh.
Nhan Lộ Thanh chỉ đơn thuần khó chịu với vị anh hai này vì chưa nhìn thấy gì, cũng không thèm hỏi gì đã ra tay đẩy người thôi.
Đang định thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vì sự nhanh nhạy của mình, nhưng Cố Từ vốn không có biểu cảm gì lại cười ra tiếng vì lời nói của cô.Nhan Lộ Thanh đắc ý dõng dạc: “Đương nhiên.”
Lúc trước Ngu Tích đối xử như thế với cô, cô lập tức kéo trọc đầu cô ta, nhưng người đàn ông trước mặt này cô đánh không lại, chỉ có thể nói chuyện.
Nếu anh không hứng thú với đề tài này thì Nhan Lộ Thanh liền đổi chủ đề khác. Cô bắt đầu nói không ngớt, kể cho Cố Từ nghe từ hôm qua tới giờ mình thi những gì, mà anh thì cuối cùng cũng trông có vẻ hài lòng, dời lực chú ý của mình từ tivi lên người cô.
Quá trâu rồi ấy chứ! Cô thầm khen mình.
“…” Nhan Lộ Thanh trừng anh: “50 điểm thì sao! 50 điểm cũng là điểm tôi tự mình thi được mà!”Nhan Lộ Thanh chỉ đơn thuần khó chịu với vị anh hai này vì chưa nhìn thấy gì, cũng không thèm hỏi gì đã ra tay đẩy người thôi.
Chính cô cũng từng là cô bé đó, tình cảnh của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng đều là bị con gái ruột ghét bỏ.Cánh tay Cố Từ hơi dừng lại một chút, quay đầu lại đối mặt với cô, chậm rãi nói: “Chuyện khác còn chán hơn.”
Vì thế khi nhìn thấy người anh hai kia che chở cho cô bé được nhận nuôi đó, cô mới cảm thán như thế.
[Đại ca nhà họ Nhan: [Hình ảnh]]
À, xem ra là bảo bối rồi, còn phải thăng cấp nữa chứ.
Quá trâu rồi ấy chứ! Cô thầm khen mình.Bọn họ nói, thật xin lỗi, con gái nhà bọn dì không muốn có em gái, đây là lỗi của chú dì vì nhận nuôi con khi chưa xử lý được chuyện này.
“…”
Đây là nỗi oan đến nỗi Đức mẹ Maria đang bỏ trốn cũng không nhịn được.
Đúng, đi thật mới xấu hổ ấy. Nhan Lộ Thanh cũng đồng ý với đáp án của anh, ngay cả tại sao cũng không hỏi, chỉ nói “Biết rồi” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tuy rằng câu nào cũng trả lời, nhưng trả lời cũng chẳng khác không trả lời là bao.
Hôm nay thì khác.
Có rất nhiều lúc rõ ràng chỉ cần có một mình thì sẽ không khóc, nhưng lúc có người hỏi, an ủi thì sẽ càng muốn khóc.Bởi vì Nhan Lộ Thanh và Cố Từ đều là người bệnh, ăn cơm phải đúng ba buổi, lần này cô chậm trễ gần hai tiếng, đã qua giờ cơm trưa trong biệt thự. Cố Từ ngồi sô pha xem tivi, dì Disney vội vàng quét nhà, Đại Hắc và Tiểu Hắc thì đứng trái phải bên cạnh Cố Từ như thường.“…”
“Cảm ơn, cảm ơn… chị…” Cô bé rất lễ phép, còn chưa mở mắt ra đã cảm ơn cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Lộ Thanh tới nhà họ Nhan lần thứ hai.
“Maria đừng vội, thứ đó còn đang thăng cấp mà~”
*
Nhan Lộ Thanh khó hiểu: “Vậy sao con bé lại sợ tôi tới thế?”
Cô không nghĩ chuyện gì khác cả, chỉ là đơn thuần hỏi anh có muốn đi hay không thôi. Dường như chỉ cần cô ra ngoài, ngoại trừ một số nơi phải tránh anh thì cô đều muốn đi chung với anh.“Dùng thân phận gì?” Anh hỏi.
Hôm nay thì khác.
Nhan Lộ Thanh chỉ đơn thuần khó chịu với vị anh hai này vì chưa nhìn thấy gì, cũng không thèm hỏi gì đã ra tay đẩy người thôi.
Nhan Lộ Thanh:?
“Cô còn sợ tôi nghĩ nhầm thành trường ở nước ngoài à?” Con ngươi anh xoay tròn, khen ngợi: “Nhan tiểu thư thật sự quá chu đáo.”
“Cố Từ, ôm một cái.”
Không đợi tới khi cô vỗ tay cho mấy hành vi đáng yêu này, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở khó chịu mang theo chút kinh hoàng của cô bé.
Nửa tháng gần đây, toàn bộ người trong biệt thự đều biết Nhan tiểu thư học hành vô cùng chăm chỉ, ngày đầu tiên thi xong sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên chẳng ai dám nói câu gì liên quan đến học hành. Dì Disney lén cảm thán với Tiểu Hắc: “Cháu của tôi lúc thi đại học cũng y như vậy đấy.”
Sau đó đợi tới khi mở ra, đôi mắt to tròn của cô bé lại trừng lớn trong nháy mắt, trong đôi mắt hồn nhiên của trẻ em không ngờ lại chứa đựng một sự sợ hãi rất lớn.
“…”
Khi Nhan Lộ Thanh nhận được tin nhắn này, cô đang nghỉ giữa trận với Cố Từ, tạm thời còn chưa hiểu gì, suy nghĩ hơn mười giây mới phản ứng lại, đây đang nói tới kỳ thi giữa kỳ của cô.
Nhưng kết quả lại không có.Sau khi thi xong hai môn khó nhất của ngày thứ hai, Nhan Lộ Thanh lập tức quay về biệt thự, lúc trở lại trên mặt cô vẫn còn nét vui vẻ không giấu được.
Nhan Lộ Thanh vừa đổi dép vừa nói: “Ừ, có chút chuyện nên không muốn ăn ở bên kia.”Nhan Lộ Thanh thấy lạ: “Chán thì sao không làm mấy chuyện khác? Sao phải xem tivi?”
“Vậy có thể qua 50 điểm chứ?” Cô Từ nhìn cô, dường như rất tùy ý hỏi.
“Trưa mai tôi phải về nhà họ Nhan, bọn họ nói muốn chúc mừng tôi.” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Anh có muốn đi chung không?”
[Đại ca nhà họ Nhan: Cháu đạt yêu cầu rồi.]Sao anh lại thích xem tivi đến thế? Thậm chí còn vô cùng giống cô, đây cũng là một loại thói quen ư?
“???”
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong hai ngày, áp lực rất lớn về mặt thời gian, nhưng Nhan Lộ Thanh làm bài cũng khá thuận lợi.
Trên đường về nhà, Makka Pakka một mực an ủi, nói chuyện với cô.“Maria, cô đang nói gì đó.” Makka Pakka cắt lời cô: “Cô đừng buồn rầu như thế, cô làm tôi cũng buồn theo rồi nè. Tôi sẽ lập tức đi giục làm mới phần thưởng liền, sau khi cô nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!”“Bởi vì nguyên chủ rất ghét con bé này, lúc em ấy bốn năm tuổi…” Makka Pakka nhanh chóng nói hết, lúc này Nhan Lộ Thanh mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Không đợi tới khi cô vỗ tay cho mấy hành vi đáng yêu này, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở khó chịu mang theo chút kinh hoàng của cô bé.
Cửa phòng sách đóng lại, dường như cô bé này đang trốn tránh ai đó nên không thấy được Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở một bên khác của căn phòng. Cô bé này mặc váy ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đi vào đây, thấy xung quanh không ai thì lập tức nhét thứ gì đó ở trong tay vào miệng.
Cố Từ nhìn cô, ôn hòa nở nụ cười như bình thường, nói: “Cảm ơn bạn học Nhan, nhưng tôi không đi đâu.”
Cô đạp lên điểm chuẩn mà vào trường, cái này có nghĩa là năm tiếp theo, điểm của cô sẽ trở thành điểm chuẩn của khoa trong tỉnh của mình, cũng sẽ được dán trên sách tham khảo chiêu sinh, có mặt mũi biết bao chứ!
Cục kẹo này nhỏ hơn kẹo bình thường, cũng may chỉ bị kẹt một chút, Nhan Lộ Thanh cầm que kẹo, từ từ kéo ra bên ngoài. Cô bé ho khan vài tiếng, nửa ngày mới dần dần bình thường lại.
Dẫn theo Tiểu Hắc thì hay rồi. Cô tức giận nghĩ.
Nhưng kết quả lại không có.
Sau đó, Cố Từ thật sự chơi tướng Dao luôn. Đây là một con tướng phụ trợ đáng yêu, có skill cuối là leo lên đầu tướng khác để bảo vệ, hình thái thật là hươu con, thường xuyên bị người chơi gọi là “Công chúa Dao Dao”.
Tài khoản mà lúc đầu Nhan Lộ Thanh mang hai chị em song sinh chơi vừa mới lên cấp Vương Giả, Cố Từ cao hơn cô 20 sao, dựa theo cách tính sao trung bình khi lập đội thì vẫn là ván thấp sao. Nhưng bọn họ đều thắng vô cùng trót lọt, phối hợp cũng coi như ăn ý, chỉ thỉnh thoảng thua vì gặp phải mấy đứa đồng đội treo máy, hoặc là loại đồng đội gà đến cảnh giới cao nhất.Không phải là vì gia sư tại nhà.
Nhan Lộ Thanh: f*ck.Hồng nhạt khát khao: [Nếu cổ vũ nhiều một chút, sau này con bé sẽ càng thêm muốn đến trường nhỉ.]Loại cảm giác kỳ lạ như kiểu cái gì anh cũng biết lại kéo tới một lần nữa.
…?
Cô lại đi nói cho mọi người trong biệt thự, phản ứng của bọn họ hoàn toàn khác biệt so với ông cụ Nhan, không chỉ kích động khen cô một phen, mà dì nấu cơm còn quyết định buổi tối làm thêm vài món để chúc mừng.Lúc cô đến vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm trưa, bố mẹ Nhan ra ngoài làm việc còn chưa về, anh cả nội tâm phong phú đón cô lần trước cũng không có, cả tầng một ngoại trừ quản gia thì chỉ có dì giúp việc. Nhan Lộ Thanh nhàm chán đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn lên tầng hai, vào trong phòng sách ngồi ngây người.
Beta: Cyane
Không phải là vì gia sư tại nhà.
Nhan Lộ Thanh nghĩ đến đây, liền thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Mình bắt đầu thành Maria rồi…”
“Maria…” Vừa mới thắc mắc, âm thanh của Makka Pakka lập tức xuất hiện trong đầu: “Đây là con của bạn thân bố mẹ Nhan, đôi vợ chồng đó ngoài ý muốn c·h·ế·t đi vào ba năm trước nên bố mẹ Nhan đón cô bé ấy về, trở thành con nuôi của nhà họ Nhan.”
“Bởi vì nguyên chủ rất ghét con bé này, lúc em ấy bốn năm tuổi…” Makka Pakka nhanh chóng nói hết, lúc này Nhan Lộ Thanh mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Đây là nỗi oan đến nỗi Đức mẹ Maria đang bỏ trốn cũng không nhịn được.
Tác giả có lời muốn nói:
Gương mặt của anh hai vẫn thuộc gen tốt của nhà họ Nhan, lúc này đang che chở cô bé, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn và nóng nảy: “Nhan Lộ Thanh, mẹ nó cô lại nổi điên à?”
Nhưng con mẹ nó mông đau thật đó! f*ck! Tên anh hai này là loại gì thế? Có miệng hay không? Không biết hỏi một câu hay là xem tình hình trước à?
Sau đó đôi vợ chồng kia cho cô một số tiền lớn, đó là tiền dùng để mua sách và mua quần áo cho cô. Sau khi lớn lên, vợ Viện trưởng mới nói cho cô biết, cũng nói: “Cháu đừng cảm thấy không nên dùng tiền này, áy náy là bọn họ, vết thương trên người con sau khi trở về, bọn họ mà không bồi thường cho con thì dì cũng không có ý định bỏ qua đâu.”
“Vì không gây chuyện.” Anh cười rồi nói: “Tặng cô 10 phút.”
Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy trong thế giới hiện tại này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng chung một chỗ với cô.
Loại cảm giác kỳ lạ như kiểu cái gì anh cũng biết lại kéo tới một lần nữa.
“Maria, cô không sao chứ!” Makka Pakka hốt hoảng.
Nhưng cho dù là thế, cô cũng sẽ không để anh ta thoải mái được.Nhưng cô bé đó có người nhà như thế, sau này hẳn con bé cũng sẽ rất hạnh phúc. Cứ lớn lên như thế, rồi nỗi sợ nguyên chủ mang đến chắc cũng sẽ tiêu tan đi…
Nhan Lộ Thanh đắc ý dõng dạc: “Đương nhiên.”
Bởi vì tò mò…
[Đại ca nhà họ Nhan: Cháu đạt yêu cầu rồi.]
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh tủi thân của cô gái vang lên bên tai.Lời vừa dứt, trong bếp liền rơi vào yên tĩnh.Nhan Lộ Thanh nghĩ đến đây, liền thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Mình bắt đầu thành Maria rồi…”
Cùng với lúc Nhan Lộ Thanh đang bị ảo tưởng của mình làm rúng động, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rơi vào bên tai cô.Nhan Lộ Thanh bỗng dưng sửng sốt.Từ khoảnh khắc bước ra khỏi phòng sách của nhà họ Nhan, thứ cô đang nghĩ chính là nhanh chóng trở về, nhanh nhanh quay về.
Thật ra lúc còn trên xe vốn không tủi thân.
… Mẹ nó, đánh không lại.
Trên đường về nhà, Makka Pakka một mực an ủi, nói chuyện với cô.
Cố Từ đang đeo kính, trên kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh trong màn hình, sau đó anh vô cùng bình tĩnh trả lời một cách khách quan: “Bởi vì chán.”
Vì thế khi nhìn thấy người anh hai kia che chở cho cô bé được nhận nuôi đó, cô mới cảm thán như thế.
Người anh hai kia đầu óc ngu muội.
“Dùng thân phận gì?” Anh hỏi.
–
Nhan Lộ Thanh đầy bụng lửa giận, dứt khoát ngẩng đầu lên.
Có lẽ bắt đầu từ hốc cây đó, cô đã bắt đầu tin tưởng anh.
Gần như là ngay tức khắc, Nhan Lộ Thanh giơ tay choàng lên vai anh.
Tại sao nhỉ? Vì để nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc trong biệt thự… Càng nhiều hơn chính là nhìn thấy anh.
Cố Từ vẫn luôn nhìn cô như thế, tròng mắt đen nhánh cực kỳ thâm thúy, lần đầu liên Nhan Lộ Thanh cảm nhận được sức hấp dẫn của ánh mắt Cố Từ như trong sách miêu tả. Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh lại có cảm giác như mình đã nghe được tất cả.
“Cố Từ.” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Anh cho tôi 5 phút làm bạn thân được không?”
“Bởi vì lần này không gây chuyện, cũng không gặp rắc rối.” Nhan Lộ Thanh ngồi xuống, chớp chớp mắt: “Tôi bị oan ức, bị người ta vu oan.”
Cố Từ nhìn mắt cô, trong vô thức, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp từng xuất hiện ba lần bảy lượt trước đó lại hiện ra.
… Mẹ nó, đánh không lại.
Có lẽ là nguyên chủ chưa bao giờ nói chuyện như thế, rõ ràng anh hai hơi sửng sốt một chút. Sau đó quan sát cô một lát, anh ta cười nhạo: “Bệnh tâm thần thì trâu quá ha, nói cô điên cô còn không biết nữa.”
Đôi bố mẹ kia đưa cô về, bọn họ nhìn cô, gương mặt bọn họ thế nào cô đã sớm quên rồi, nhưng lại nhớ rất rõ giọng điệu áy náy đó.
Tuy rằng không biết đây là con ai, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng quay mặt cô bé sang: “Em bị sao vậy? Em há miệng ra cho chị xem nào, mở miệng ra, a…”
Nhan Lộ Thanh đầy bụng lửa giận, dứt khoát ngẩng đầu lên.“Hơn nữa tôi có thi được 50 điểm đâu.” Cô giơ bảng thành tích ra cho Cố Từ xem, hận không thể đập thẳng nó vào mặt anh: “Tự xem đi! Không có môn nào 50 điểm hết!”
Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy trong thế giới hiện tại này, chỉ có Cố Từ là hoàn toàn đứng chung một chỗ với cô.
Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt trợn mắt há mồm cộng thêm dấu chấm hỏi đầy đầu của quản gia, Nhan Lộ Thanh cứ thế đi vào trong xe, kéo cửa xe leo lên, nói với lái xe: “Phiền anh lái về nhà.”
Vẫn quy tắc cũ, nồi có thể đội, nhưng tội không thể nhận.
Cô có rất nhiều cảm xúc đang chất chứa nơi lồng ngực, cần một cơ hội để trút hết.
Vậy Cố Từ thì sao?Khoảng cách gần trong gang tấc, anh ngửi được cả mùi hương dầu gội đầu giống hệt với mình trên tóc cô.
Trong hai ngày này, cô kêu Cố Từ cùng chơi game.Hóa ra nguyên chủ dọn ra khỏi nhà là vì cô bé này.
“Cô còn sợ tôi nghĩ nhầm thành trường ở nước ngoài à?” Con ngươi anh xoay tròn, khen ngợi: “Nhan tiểu thư thật sự quá chu đáo.”
Nhan Lộ Thanh không muốn ngồi không tại chỗ, liền bắt đầu nói chuyện với Makka Pakka. Ví dụ như mỗi ngày bọn họ làm gì, hoặc là có thể vì sai sót nào đó mà người xuyên sách lại xuyên vào một vật thể chứ không phải con người không, rồi lại ví dụ như hiệu ứng đặc biệt của những người khác rốt cuộc có thể kỳ lạ tới mức nào…[Đại ca nhà họ Nhan: Cháu đạt yêu cầu rồi.]
“Maria, cô đang nói gì đó.” Makka Pakka cắt lời cô: “Cô đừng buồn rầu như thế, cô làm tôi cũng buồn theo rồi nè. Tôi sẽ lập tức đi giục làm mới phần thưởng liền, sau khi cô nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Nhan Lộ Thanh bỗng dưng sửng sốt.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nhất định có thể, nhưng cô lại không nói.
Dẫn theo Tiểu Hắc thì hay rồi. Cô tức giận nghĩ.
Nửa tháng gần đây, toàn bộ người trong biệt thự đều biết Nhan tiểu thư học hành vô cùng chăm chỉ, ngày đầu tiên thi xong sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên chẳng ai dám nói câu gì liên quan đến học hành. Dì Disney lén cảm thán với Tiểu Hắc: “Cháu của tôi lúc thi đại học cũng y như vậy đấy.”
Nhan Lộ Thanh: f*ck.
Cô cảm thấy nếu mình trở về nhà mình mà còn dẫn theo bảo vệ thì nhìn sao cũng kỳ lạ.“Cảm ơn, cảm ơn… chị…” Cô bé rất lễ phép, còn chưa mở mắt ra đã cảm ơn cô.
“… Không nói gì luôn.” Nhan Lộ Thanh hung tợn phỉ nhổ với màn hình: “Chuyện lớn như thế mà chỉ gửi năm chữ cho mình.”
Lý do chơi game hai ngày là bởi vì Nhan Lộ Thanh thuộc tình huống đặc biệt, điểm có trước mấy sinh viên khác, phía trường học cũng đã nói trước với ông cụ Nhan.
Màu vàng vui vẻ: [Mặc kệ thế nào đi nữa, con bé đi học lại là tốt rồi.]
Nhan Lộ Thanh nghe một chút, rồi lại thất thần.
“Rồi làm gì, cưỡi trên đầu cô xem cô chơi gà thế nào à?” Cố Từ cười từ chối: “Thôi đi.”Ban đầu Nhan Lộ Thanh thấy nó rất thượng đẳng, thỉnh thoảng lại nghe có vẻ buồn cười, sau đó lại thấy tức giận, bây giờ nghe lại. Không ngờ cô lại cảm thấy… rất ấm áp, cũng rất hấp dẫn.Cô cũng rất thích xem tivi, nhưng cô thích xem là vì có nguyên nhân.
Cùng với đó, khác với người có hoạt động nội tâm cực ít như ông cụ Nhan, trên đầu mẹ Nhan vẫn luôn xuất hiện các loại bong bóng đủ màu.Ngoại trừ biệt thự thì cô không muốn đi đâu hết, nhưng mấy lời mời từ người nhà này thật sự không có lý do gì để từ chối. Vì vậy Nhan Lộ Thanh chỉ đành hỏi giờ, mẹ Nhan trả lời là trưa mai.
Đúng rồi, đột nhiên dẫn một người đàn ông về, tất cả người nhà đều có ở đó, phải dùng… thân phận gì đây?
Khoe khoang với bọn họ xong, Nhan Lộ Thanh lập tức chạy đến ngồi bên sô pha. Vốn Cố Từ đang bình tĩnh xem tivi, thấy bên cạnh hơi lún xuống mới liếc nhìn cô một cái.
“Ý tôi là…” Não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó báo tên trường ra: “Khoa Công nghệ thông tin của Đại học H Trung Quốc.”
Beta: Cyane
Nhan Lộ Thanh thầm nghĩ, sau này cô sẽ không bao giờ… lãng phí thời gian chơi game nữa, cô phải nhanh chóng luyện tập thôi miên để sớm hạ gục anh.
Không đợi tới khi cô vỗ tay cho mấy hành vi đáng yêu này, Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở khó chịu mang theo chút kinh hoàng của cô bé.
Nhan Lộ Thanh: “…” Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc nguyên chủ biến chất tới mức nào mà có thể phá hư hết mọi mối quan hệ xung quanh không góc c·h·ế·t như thế.
Beta: Cyane
Cô thấy gương mặt Cố Từ khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh híp mắt lại, lộ ra đuôi mắt dài đẹp.
Thật ra lúc còn trên xe vốn không tủi thân.
Hồng nhạt khát khao: [Nếu cổ vũ nhiều một chút, sau này con bé sẽ càng thêm muốn đến trường nhỉ.]
Câu nói này làm lay động rất nhiều cảm xúc của cô, cô muốn cười, nhưng mũi lại hơi chua xót.
“Không có chuyện lớn gì…” Nhan Lộ Thanh trả lời.
Thấy cô về sớm như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiểu Hắc mở miệng trước: “Nhan tiểu thư, sao cô về sớm vậy?”
“Cũng không khác lắm.” Cố Từ nhàn nhã ngã người ra sau, giải thích câu nói trước đó của mình: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.