Sáng Thế Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Hắc y
Đoàn Bình An hưng phấn.
- Nhìn kìa, chúng sáng đèn lên rồi.
- Ngay cả đại đế quốc với tam đại thánh địa còn chưa thể thì sao có thể? Chúng ta chỉ là sống chung thôi, đây cũng là lý do để chúng ta mạnh lên. Tuy ít nhưng sẽ chất lượng.
Hiếu vội đi đến, lay người của Đoàn Bình An.
Nguyệt Anh nói.
Đoàn Bình An kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Uỳnh" uy lực chấn kinh, một mảng đất bị lún sâu xuống. Nơi đây là một cái hòn đảo nhỏ cách Thiên Tiên Sơn không xa. Đoàn Bình An thử lực một lần đã chấn kinh, riêng Ngô Tử thì vẫn ung dung đứng xem.
Thầy Mạnh đứng kế bên, khoanh tay đứng nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ngô lão, đây là cấp thiên, con lại có hai bộ.
Hiện tại Đoàn Bình An đã sắp hoàn thành được một bộ hoàn chỉnh công, thủ, tốc độ, trinh sát và hồi phục. Công có Trảm Vạn Vật và Hắc Đao Phong, thủ có Bộc Phát Thiên, tốc độ có Mượn Gió Đạp Không, chỉ còn hai thứ trinh sát và hồi phục là chưa có.
"Rầm" âm thanh phá cửa, lớn đến mức Đoàn Bình An b·ị đ·ánh thức dậy.
- Đoàn Bình An, nơi đây được mệnh danh là một trong những nơi đẹp nhất của Thiên Tiên Sơn đấy.
- Đây...
Nguyệt Anh lao vào ôm lấy Đoàn Bình An, càng ôm càng chặt, lại dùng hai tay bấu lấy khiến cho Đoàn Bình An chỉ có thể kêu lên đau đớn.
Đoàn Bình An mở mắt ra.
Vô số lời bàn tán vang lên, ai nấy đều bất ngờ trước hành động của Lý Sơn.
Hồi tưởng kết thúc, Đoàn Bình An vẫn dạo bước trên bãi biển cát trắng, sóng từ ngoài biển vỗ vào, đến chân của hắn thì chỉ là những cơn sóng nhỏ.
Mượn Gió Đạp Không là một loại công pháp cấp thiên, uy lực tùy vào cơn gió. Gió nhẹ thì chỉ tăng một chút ít tốc độ, gió vừa thì có thể tăng cao tốc độ và có thể ngự không hoặc là bay một thời gian, gió mạnh hay lốc xoáy thì có thể mượn sức gió mà bay lên rất cao và cũng có thể như một cái trận pháp truyền tống mà đi đến bất kỳ nơi đâu. Điểm yếu của công pháp này rất rõ, chỉ cần không có gió hay ở trong môi trường kín gió thì dù cho có sử dụng công pháp thì cũng như chẳng dùng.
- Vài tuần rồi...
- Sao? Kinh ngạc lắm đúng không?
Một giọng nói vang lên, vẻ lo lắng.
- Ây dô, Nguyệt nhi thật có tâm phúc, đống thư này đành bỏ.
- Đoàn Bình An, ta tưởng ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi, may thật.
Chương 22: Hắc y
Đoàn Bình An thắc mắc.
Ngô Tử lấy ra cây chổi rồi quét đi đống thư, không khỏi thở dài.
- Quái thú, yêu thú có ở mọi nơi, đặc biệt là những nơi hoang vắng, không có con người đến để khai hoang thì đó là địa bàn của bọn chúng.
Bộc Phát Thiên là một cái công pháp cấp thiên kiểu lưu trữ và bộc phát, khi phát động thì cơ thể sẽ hấp thu gần như toàn bộ lực công kích nhưng theo giới hạn của cơ thể và trang bị phòng thủ hiện có, nếu không sẽ tự bạo. Hấp thu thì sẽ bộc phát, có thể tụ ở mọi nơi trên cơ thể hoặc là vào những v·ũ k·hí để bộc phát ra, uy lực mạnh ngang lúc hấp thu.
Hiếu bất bình nhưng cũng chẳng gì được.
- Đẹp thì đẹp nhưng hôm nay không trăng không sao nên cũng mất đi phần nào đẹp đẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Về thôi.
- Cái tên này, hơn một tuần mất tăm m·ất t·ích, c·hết tiệt, c·hết tiệt.
- Thế của Thiên Tiên Sơn là bao quanh bởi biển, ta dễ thủ dễ công, kẻ địch thì khó thủ khó công, bên ngoài kia toàn nước là nước, lại không có chỗ nào để nấp, bay lên cao dễ bị phát hiện, lặn xuống biển thì lại bị yêu thú đánh.
Thầy Mạnh nói.
Một lúc sau thì cũng hết, Nguyệt Anh cũng đã bình tĩnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Cái gì? Ngươi đột phá tầng bảy!
Đoàn Bình An nhìn Nguyệt Anh như trẻ con mà nghịch nước nghịch cát kia, có lẽ đây là phần trẻ con của nàng mà nàng không muốn cho ai biết.
- Hình như Đoàn Bình An vừa nãy xuất ra đao quang!
Ngô Tử vuốt vuốt bộ râu nói.
Thầy Mạnh nói xong liền xoay người bay đi, Đoàn Bình An cũng theo sát.
Thầy Mạnh đáp.
Đoàn Bình An đáp, tay lấy ra Song Ca Đồng Tâm, vừa dùng linh lực thôi động thì rất nhiều thư từ thoát ra, đếm sơ cũng chục lá.
Đoàn Bình An thở dài, hắn lên hắc y thì Nguyệt Anh cũng đã tốt nghiệp, hiện đang ra bên ngoài lịch luyện hai năm, bây giờ hai người mỗi tuần đều đặn gửi thư qua Song Ca Đồng Tâm.
- Ôi! Ta đi đây.
Thầy Mạnh nói tiếp.
- Thế nào? Bộc Phát Thiên thế nào?
Cũng đã vài tuần trôi qua, Đoàn Bình An đã lên được hắc y, giờ học không bắt buộc, có thể không cần đến lớp nhưng không như hoàng kim y, vẫn phải có vài đợt kiểm tra và lúc đó bắt buộc phải đến. Sau khi lên hắc y, con số học viên từ gần một nghìn người đã giảm xuống dưới bảy trăm, trụ được đến giờ cũng có thể gọi là có thực lực.
Sau một lúc thì Hiếu cũng bình tĩnh trở lại. Ngạc nhiên trước lời nói của Đoàn Bình An.
- Này...này...đau đau, được rồi, ta còn ở đây mà...
"Vù vù vù" gió núi nổi lên, thổi từng cơn gió, Đoàn Bình An đứng trên vách núi, ánh mắt nhìn xa xăm ra hướng biển, sau một lúc lại nhìn vào Song Ca Đồng Tâm trên tay, vô thức nắm chặt.
"Vù vù vù" bờ biển gió thổi rất nhiều, Đoàn Bình An nhờ đó mà thuận thế đáp xuống, nhìn những người ngư dân ra vào liên tục khiến hắn có một chút ít hoài niệm.
"Ào ào ào" mặt biển linh lực không ngừng cọ vào thành Kim Đan. Đoàn Bình An đã sắp chạm được vào tầng bảy. Trước đó có đến chỗ Ngô Tử, xin một lượng lớn Linh Thạch để bế quan tu luyện, Ngô Tử nhanh chóng đồng ý đưa cho nhưng phải bắt buộc đột phá nếu không sẽ tính vào nợ.
- Không biết dì Hoa dạo này thế nào? Trong thư dì ấy có viết là đã tìm thấy được nửa kia của mình, sau tốt nghiệp quay về ta sẽ xem phu quân của dì.
- Ôi! Lý Sơn chủ động chịu thua.
Nguyệt Anh chỉ tay hướng ra biển.
- Thân già định an tuổi nhưng bây giờ như một người hầu vậy, hầy.
Đoàn Bình An gật đầu, khi gió thổi đến, Đoàn Bình An theo cơn gió mà biến mất, nhanh chóng từ trên cao hạ xuống.
Cả hai người Đoàn Bình An và Hiếu đều nhìn về phía cửa bị phá sập, là Nguyệt Anh.
- Ai lại phá hỏng giấc ngủ của ta?
- Đây chỉ là cỡ trung mà thôi, đến cỡ đại thì con sẽ biết, một ngọn núi có khi chưa cao bằng.
Đoàn Bình An suy nghĩ, hắn vốn đã muốn dì Hoa có một người chồng tốt, như vậy có thể thay Đoàn Bình An chăm sóc dì.
Liên tục năm ngày, linh lực cạn rồi lại tăng, cạn rồi tăng khiến cho đôi lúc thất khiếu của Đoàn Bình An chảy máu nhưng hắn không quan tâm, một bước nữa là đột phá, dừng lại bây giờ thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Thêm hai ngày nữa, tròn một tuần, Đoàn Bình An cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt phát ra linh quang.
Ngô Tử nhìn đống thư mà Nguyệt Anh viết, đống này sơ sơ cũng gần trăm bức.
Đoàn Bình An ngã người xuống giường, liên tục bảy ngày tu luyện khiến cả người hắn muốn lả đi. Ngủ một ngày một đêm.
- Này...đừng...được rồi...
- Đúng vậy, ta ở trong đây.
Nguyệt Anh nét nô đùa đi trên bãi biển. Chân trần bước đi, đôi lúc sẽ nghịch nước, nghịch cát còn Đoàn Bình An đang cầm đôi giày của nàng mà bước đi.
- Vậy chúng ta chưa diệt hết được sao?
"Oành oành oành" âm thanh phát ra từ phía biển, Đoàn Bình An chưa kịp phản ứng thì một con cá voi rất lớn ngoi lên, may mắn có một lực nài đó kéo Đoàn Bình An bay ra xa.
- Đây là đèn biển, cũng là đại trận bảo hộ của Thiên Tiên Sơn chúng ta, mỗi cây cột ấy đều có một cao thủ túc trực, tránh cho yêu thú và địch nhân xâm nhập.
Thầy Mạnh chân đạp không mà đứng, Đoàn Bình An thì mượn gió ở đây để đạp không. Nhìn con cá voi lớn bất thường ấy ngoi lên, sau lại lặn xuống. Biển động một chút rồi lại im hẳn.
- Luyện Khí tầng bảy, đã đạt được.
- Hạng thiên thôi, không đáng không đáng.
- Vậy nguyên một tuần này chàng ở trong đây sao?
Ngô Tử cười nói.
Đoàn Bình An nhận xét.
- Mạnh thật, cái này mà thuộc vào phòng thủ? Con thấy t·ấn c·ông có khi phù hợp hơn.
- Cái gì thế kia? Con cá voi mà to như vậy?
Hiếu tuy còn muốn nói nữa nhưng thôi, y không muốn ăn cơm c·h·ó.
Đoàn Bình An đứng dậy từ chỗ lún kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài biển gió rất nhiều, Đoàn Bình An như vậy mà bay trên không trung, đáng lý ở Luyện Khí không thể bay nhưng hiện tại lại không như vậy. Đây cũng là một cái ví dụ cho sự kinh thiên của công pháp cấp tiên.
Đoàn Bình An gọi Hiếu nhưng không được, Nguyệt Anh lại đang ôm chặt khiến cho Đoàn Bình An càng lúc càng đau.
-...
- Gió nổi rồi, thử Mượn Gió Đạp Không đi.
Dạo bước bên bờ biển, Đoàn Bình An bỗng nhớ lại vài tuần trước, đêm trước khi Nguyệt Anh rời khỏi đây lịch luyện hai năm.
Nguyệt Anh khẽ cười, đây là toàn bộ bức thư mà nàng đã viết suốt hơn bảy ngày qua. Thật không?
- Đúng vậy, còn nữa, đêm sẽ nổi lên, sáng sẽ lặn xuống nhưng cũng nhô lên vài phân, người dân đánh cá sẽ đánh loanh quanh khu vực đã đánh dấu đấy, một khi liều mạng ra bên ngoài mà xảy ra chuyện thì Thiên Tiên Sơn không chịu trách nhiệm.
Công pháp xếp hạng từ thấp đến cao là hạ, trung, thượng, hoàng, thiên, thần, cấm. Từ hạ đến thượng là phàm, từ hoàng đến thần là tiên. Riêng hạng cấm thì là trên cả tiên, xuất hiện cực ít ỏi.
- Khốn thật! Ta vừa đột phá tầng sáu không lâu thì tên c·hết tiệt nhà ngươi lại lên tầng bảy, không phục.
Đoàn Bình An gãi đầu.
Ngô Tử cảm thấy gió đã thổi, nhanh chóng bảo Đoàn Bình An.
- Cái đệt! Ta vừa nhìn thấy chuyện gì?
Nguyệt Anh nói.
Sau kết thúc của cuộc so tài tranh đấu bảng xếp hạng hôi y, Đoàn Bình An trở lại phòng tĩnh tu, bế quan năm ngày không ra ngoài.
Đoàn Bình An bị lay đến độ không thể nói trọn một câu.
- Đoàn Bình An...
Chốc Đoàn Bình An nhảy xuống vách đá cao, sau một lúc liền theo gió mà bay lên, đạp gió mà đi, phong thái ung dung, tiêu dao tự tại. Đoàn Bình An bay một mạch ra biển lớn, đứng trên không cảm nhận gió mát từ bên ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.