Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Cuộc trò chuyện của hai anh em
Trước lời đề nghị của chàng, Ngô Cương chỉ đành xua tay đáp:
Quả thật, kẻ dám mò vào Thanh Sơn môn thì đã không s·ợ c·hết rồi. Lương Nhất Công nhíu mày đăm chiêu, cố suy đoán về tên trộm bí ẩn kia, trong khi Phúc lén thở phào vì đã không để lộ nghi ngờ.
- Không cần đâu anh. Đám Hoan Châu đó, nếu chúng cảm thấy vướng bận, khó chịu với em thì cứ để chúng thế đi. Càng như vậy, em càng phải ở bên cạnh chúng, cho chúng nó tức chơi.
Rõ là Phúc muốn chọc tức chúng mà. Sự ngang tàng, bướng bỉnh của chàng khiến cả Lương Nhất Công cảm thấy có chút ái ngại. Nhưng bản thân vị thiếu chủ không cố kiết với ý định đổi chỗ ở cho Phúc. Dù gì đây cũng là chủ nhà, sắp xếp phòng ốc ra sao là quyền của chàng, dù là thành Hoan Châu hay các môn phái khác cũng phải tuân theo. Gây khó dễ cho Phúc chính là gây khó dễ cho chàng, cho Thanh Sơn môn. Để xem bọn họ có vuốt mặt nể mũi không? Lương Nhất Công gác lại vấn đề này, lại nhìn Phúc:
- Mà thật là trộm hả anh? Nhà có bị mất gì không? Mọi người không sao chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã đánh mắt liếc trông sang Phúc, nhoẻn miệng.
- Để ta bảo người chuyển phòng cho chú nhé. Bên đằng tây vẫn còn một phòng trống, nhìn thẳng ra ao sen, tách biệt, không vướng bận đến ai cả.
Phúc trợn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên:
Những lời nói khác hoàn toàn khi nãy. Không phải là một kẻ hay chữ, Phúc cũng hiểu những ý tứ trong đó. Thật không dễ để trả lời. Phúc ngoái lại, nhìn người anh đang đứng ngay sau mình. Lương Nhất Công, vẫn với vẻ chững chạc hơn tuổi của mình, cùng thần thái thâm nghiêm trầm mặc được thừa hưởng từ cha, bình tĩnh đáp:
- Tùy chú thôi. Nhưng đi đâu nhớ cẩn thận. Dạo này giang hồ nhân sỹ đổ về đây rất nhiều, không thiếu gì những thành phần quỷ dị. Ngay như đêm qua, có kẻ dám mò vào Thanh Sơn môn. Không rõ là t·rộm c·ắp hay có mục đích gì. Chú phải cảnh giác đó nhé.
- Sao vậy, có gì không vừa ý à? – Rồi giả đoán - Hay là… tại đám người kia? – Lương Nhất Công không muốn gọi tên đích danh, đề phòng bên ngoài người của thành Hoan Châu có thể nghe thấy. –Việc này đúng là ta đã sơ suất. Đáng ra không nên sắp xếp cho chú ở cùng với bọn họ mới phải.
- Khỏi cần anh. Thế này đã là tiện nghi lắm rồi. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu em được ở trong một nơi sang trọng đến vậy.
- Không cần đâu anh, em có chân có cẳng, tự đi được mà. Khinh công của em không tệ, vài ba dặm quanh quanh, em chỉ đạp mấy cái là đến thôi.
- Ngô công tử, đây là Phúc, người anh em kết nghĩa của ta.
Phúc đánh “ờ” một tiếng. Chàng đương nhiên quá rõ k·ẻ t·rộm đó là ai, và mục đích đột nhập của hắn là gì. Nhưng nếu bàng quang như vậy thì lộ liễu, khả nghi quá. Phúc choàng bật dậy, hỏi lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thằng nào mà táo tợn thế, kể cũng liều thật. Thanh Sơn môn mà cũng dám mò vào? Đúng là không s·ợ c·hết mà?
Phúc ậm ờ nghe theo. Thực tình chàng cũng chẳng muốn dây dưa đến bọn chúng. Cũng may là Lương Nhất Công xuất hiện kịp thời, không là phiền phức rồi. Cả hai cùng tiến vào phòng. Lương Nhất Công ngó qua một lượt khắp căn phòng:
- Việc đó hãy để ta.
Không phải lần đầu Phúc được người anh hỏi câu này. Chàng đổ kềnh lên chiếc giường phẳng lạt, ngước mắt nhìn đám chăn gối ngay trên đầu, rồi cười xòa, đáp:
Phúc nào có để ý đến những gì người anh đang nói, vẫn đang chìm đắm trong những suy từ buồn bã. Lương Nhất Công có phần sốt sắng, lại nói:
- Ngô công tử, cả hai đều là khách quý của Thanh Sơn môn? Nếu có gì cần, hãy cứ liên hệ với ta.
- Qua nay chú đi đâu vậy? Ta có tới tìm hai bận mà không gặp? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phúc chưa hiểu ra vấn đề, cho rằng mình đang bị anh nghi vấn thì tỏ ra lúng túng. Chàng ậm ờ, cố nghĩ lấy một lý do thật hợp lý:
Vị thiếu chủ của Thanh Sơn môn cố ý ngưng lại sau lời nói trên, chờ xem phản ứng của đối phương. Nhưng Ngô Cương cũng không phải kẻ xốc nổi, nông cạn đến mức ngu xuẩn. Gã chỉ “à” lên một tiếng, rồi mỉm cười đầy hòa nhã. Trên chốn giang hồ, “Anh hùng kiếm” võ công hiển hách ra sao, danh tiếng lẫy lừng ra sao, tất những kẻ kết nghĩa tri giao cũng phải có chút gì đó? Lương Nhất Công nói tiếp:
- Lương công tử, chớ phải bận tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Lương công tử, giờ ta có chút việc, xin gặp lại sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Nhất Công vừa nói, vừa nhìn Phúc với ánh mắt cảm thông. Vị thiếu chủ thấu hiểu nỗi lòng khao khát tìm kiếm quê cha đất tổ của em mình, nhưng kì thực quanh vùng Thanh Sơn môn này, chàng nắm rất rõ, chẳng có thôn xóm, cây đa bến nước hay gia cảnh nào như lời Phúc từng miêu tả cả. Trước đề nghị của Lương Nhất Công, Phúc cười chềnh hệch mà gạt phắt đi, đáp:
Rồi khoan thai, đủng đỉnh quay người bỏ đi. Lương Nhất Công nhìn theo gã, đến khi khuất bóng sau cánh cửa phòng mới trông sang Phúc:
Chàng cố diễn sao cho giống người mới hay tin. Lương Nhất Công lắc đầu, đáp:
Rõ là những lời thô bỉ, Phúc chẳng thèm đáp lại. Lương Nhất Công vui vẻ nhận lời:
- Ra là huynh đệ tri giao của “Anh hùng kiếm”. Cao danh đại tính đã rõ, hi vọng sẽ có dịp được đàm đạo.
Câu hỏi đột ngột làm Phúc giật thót cả tim. Chuyện là đêm qua, ngay lúc cả Thanh Sơn môn nháo nhác truy tìm tên trộm vừa lẻn vào khu tư gia của môn chủ, Lương Nhất Công có đến tìm Phúc, nhưng tuyệt nhiên không thấy người em của mình ở trong phòng. Sáng nay chàng lại qua lần nữa nhưng cả căn phòng vẫn lặng ngắt như tờ. Không phải vị thiếu chủ nghi ngờ gì, chỉ là lo lắng Phúc phải chạm mặt với kẻ đột nhập bí ẩn kia. Quả nhiên, Phúc đã chạm mặt thật, và Lương Nhất Công cũng lo lắng thật, ngay trong sáng đã phái bộ hạ thân tin đi tìm khắp nơi.
- Ở đây có gì thiếu thốn không. Chú cứ bảo, ta sẽ cho người mang tới?
- Ờ. Qua em thấy buồn bực chân tay, nên mới ra ngoài đi dạo chút ít. Ở trong này mãi cũng chán mà. Rồi thế nào lại muốn thăm thử xung quanh, biết đâu lại hy vọng tìm được quê cũ. Thế là cứ đi lòng vòng, xa hơn, thành thử hết sáng mới về.
- Chú muốn như vậy thì cứ bảo một tiếng. Ta sẽ cho người đưa đi, ít nhất người của ta cũng thông thuộc đường đi nối lại ở đây.
Nói “sang trọng” là nói cho vui mồm, chứ thực tình đồ đạc trong phòng cũng chỉ ở mức cơ bản. Một chiếc giường rộng đủ hai người nằm, kê gọn ở góc phòng, một tủ gỗ đứng dựng liền ngay đó, một chiếc bàn trà hình tròn kê ở giữa phòng, xung quanh là bốn chiếc ghế khảm xà cừ cùng một chậu cây xanh đặt trên đôn gỗ, ngoài ra còn một vài đồ vật lặt vặt khác. Đúng là với một kẻ vốn quen lang bạt, phòng ốc đơn giản chỉ là một chỗ ngả lưng như Phúc thì tưng ấy đã quá thừa thãi. Chỉ là ngay khi đang vui vẻ nói cười, Phúc lại chợt nhớ đến những kí ức mơ hồ thời thơ bé, khi chàng vẫn còn được ở với bố mẹ. Những kí ức dù rất mờ nhạt, nhưng chàng vẫn nhớ rất rõ. Nhà của chàng lúc đó, quả thực đầy đủ và sang trọng hơn nhiều. Phúc bất giác nghẹn ngào, giọng nói vì vậy mà nhỏ dần. Lương Nhất Công thấy người em kết nghĩa đột nhiên trầm ngâm tư lự thì sinh lo:
Ngô Cương gật đầu ưng thuận. Gã biết bản thân chẳng thể nán lại trước mặt hai anh em lâu hơn được nữa, liền tìm cớ tháo lui:
Phúc vừa nói vừa vươn vai, ngáp dài một cái thật uể oải như vừa mới trải qua một cuốc đi dài, lại chênh chếch nhìn người anh, xem thử phản ứng thế nào. Thực tình Phúc tự thấy cái lý do chàng đưa ra nó thật chối tỷ, nhưng đành kệ thôi, nhất thời chỉ nghĩ được có vậy. Hay sao, Lương Nhất Công không mảy may nghi ngờ.
- Bản tính hắn là vậy, cả võ lâm Lĩnh Nam này không ai lạ cả. Kệ đi, không nên chấp làm gì!
Nghe đến chuyện chuyển phòng, Phúc đột nhiên thay đổi thần thái, chú tâm và minh mẫn hẳn. Chàng nhíu mày, đáp:
Chương 126: Cuộc trò chuyện của hai anh em
Phúc lắc đầu. Lương Nhất Công quay sang, nét mặt lúc này đã hiền hòa hơn:
- Hắn có làm khó gì chú không?
- Không. Tất cả không có sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.