Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Chạm mặt ở Thanh Sơn môn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Chạm mặt ở Thanh Sơn môn


Câu trước còn mới tử tế, chân thành bao nhiêu, vậy mà câu sau đã như hắt nước đổ đi. Chẳng biết trong thâm tâm Phúc lúc này, cô ả người Tống kia có phải kẻ thù thực sự không nữa, hay tại cái ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giọng nói trìu mến như muốn làm thân của nàng ta khiến chàng tự thấy cần phải giữ khoảng cách.

- Anh cho ta hết sao? Anh không đói à?

Phúc chẳng ưa gì Ngô Cương cả. Một kẻ quyền thế, vênh váo và kênh kiệu. Gã có tất cả các đặc điểm mà Phúc thù ghét, mà cái tội lớn nhất của gã là đã gây khó dễ cho Thu Lệ tại Kiếm Hội. Vì vậy, khi vừa nghe tiếng nói vọng tới, Phúc đã lập tức nhận ra đối phương là ai. Chàng không có ý định đáp lời, cứ thế cắm đầu bước vào trong trước khi dừng lại. Dù sao đối phương cũng chủ động chào hỏi, có căm ghét đến đâu, cũng phải chào lại một cái cho nó đàng hoàng lịch sự.

- Này anh bạn, khoan đã. Ta thật không hiểu nổi…

- Tùy cô thôi. Nhưng muốn cứu người cũng phải khỏe cái đã. Sức như cô bây giờ, sẽ chẳng thể làm được gì đâu?

- Cảm ơn anh!

Tiểu Bình vừa cắn được miếng thịt thỏ, cố nuốt vội rồi đáp:

Chàng chìa tay đưa tới một đoạn ống nứa:

Không phải nhà ngươi đến đây để xin ăn chứ? Đồ Ma Tế Hội là đại sự của võ lâm Lĩnh Nam, đâu phải chốn ruổi muối có thể kéo tới chứ? Ta thực sự không hiểu?

- Ta chỉ là, muốn tới chào hỏi vị công tử đây – Trần đời, trước nay chưa ai gọi Phúc là công tử cả. Cũng không ai gọi kẻ có vẻ bề ngoài bần hàn, khố rách áo ôm với mĩ từ như vậy - Đồ Ma Tế Hội là sự kiện lớn của võ lâm Lĩnh Nam, quy tụ anh hùng hào kiệt, bang phái khắp thiên hạ. Là khách được Thanh Sơn môn mời tới, chắc chắn không phải tầm thường. Vị Công tử đây, ắt hẳn cũng là bậc tráng kiệt oai danh hiển hách. Ngô Cương ta ở chốn xa cách, ít có điều kiện tiếp xúc, thành ra hạn chế, vì vậy muốn đến thỉnh danh tính của vị công tử đây để sau này còn biết mà xưng kính. Lương công tử, không biết việc như vậy có gì thất lễ không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Cảm ơn anh.

- Chỗ nào thiếu chủ ta cũng thấy mặt ngươi vậy? Từ Kiếm Hội tại Mai Hoa Trang cho tới Đồ Ma Tế Hội lần này, từ Hoàng gia trang cho đến Thanh Sơn môn.

Ngô Cương chậm rãi, nhấn nhá:

Lời nói khiến chàng giật mình. Tiểu Bình cầm xiên thịt trên tay, toan cắn một miếng trước khi dừng lại.

Phúc vừa mở cửa, toan bước vào phòng thì liền nghe một giọng nam cách không xa truyền tới. Là Ngô Cương, thiếu chủ của thành Hoan Châu đang ngồi nơi bàn trà ở khoảnh sân phía trước. Vẫn điệu bộ nho nhã bóng bẩy đến phát ghét ấy. Dù đã vào đông, gã vẫn phe phẩy cây quạt giấy trong tay, làm ra vẻ nóng bức. Chung quanh hắn là ba bốn tên thuộc hạ, kẻ đứng người ngồi lổm nhổm. Tất cả chúng cùng đáp về phía Phúc cái nhìn khinh khi như chính chủ nhân của chúng.

- Có gì mà không hiểu chứ?

Phúc chìa tới xiên thịt tới, kèm theo một cái hất hàm. Tiểu Bình gượng gạo ngồi dậy. Xem ra cô ả vẫn còn rất yếu. Phúc đánh mắt nhìn, lại nói:

Rồi như sợ đối phương chưa tin, lại nói bồi:

- Có c·hết cũng phải c·hết cho đàng hoàng lịch sự.

- Này, dậy ăn đi.

- Một kẻ khố rách áo ôm như nhà ngươi, rốt cuộc là vì cớ gì…

- Ngô công tử, có gì cần Nhất Công sẽ giải đáp? Thứ lỗi ta vừa đến, chưa kịp nghe tỏ. Không rõ công tử muốn chất vấn về vấn đề gì?

Phúc tặc lưỡi, vẫn với vẻ hờ hững:

Thịt thỏ thơm phức, lớp da ngoài chín rộm, chỉ là… Tiểu Bình nuốt khan từng ngụm khô khốc, ngấp ngứ một hồi. Phúc liền đoán ra:

- Sao hả, khát quá không ăn được à?

- Cô b·ị t·hương rất nặng. Thứ này không trị thương được, nhưng sẽ giúp no bụng đó.

Có lẽ cô ả đã quá mệt. Vừa bị trọng thương, lại phải chạy trốn khỏi nanh vuốt của hổ, không mệt sao được. Chưa kể, đối phương còn bị h·ành h·ạ bởi màn tra khảo đầy căng thẳng. Phúc thấy bản thân có phần quá đáng. Chàng tiến đến, nhẹ nhàng đỡ cô ả nằm ngả ra trên mặt cỏ, kéo kín cổ áo cho khỏi lạnh trước khi bỏ thêm vào củi vào đống lửa. Nhìn đối phương nằm ngủ một cách ngon lành, ánh lửa hồng soi chiếu những đường nét bình dị trên khuôn mặt, bỗng nhiên,

Phúc tung thân vọt lên không, hướng thẳng về hướng tây. Trời giờ đã đầu chiều, chàng cần phải trở về Thanh Sơn môn ngay nếu không muốn ai phải nghi ngờ.

Phúc với Ngô Cương ở cùng dãy, cách nhau hai phòng, thế nào mà từ qua tới nay mới chạm mặt. Chẳng là lúc vừa về, chàng đã nhận ra chủ tớ chúng ở đấy, nhưng cứ vờ như không trông thấy, chẳng thèm ngó ngàng chào hỏi.

Ngô Cương có phần bối rối, rồi trước sắc mặt vẫn lạnh băng của Lương Nhất Công, nhanh chóng lấy lại phong thái của một kẻ tài tử, phe phẩy cây quạt giấy trong tay:

Phúc phủi tay bôm bốp, chống đùi đứng dậy, ngước nhìn về bức tường mây phía tây:

Ngày mới tới, Phúc được Lương Nhất Công bố trí ở cùng phòng riêng trong khu tư gia của họ Lương, nằm tách biệt với võ đường. Vị thiếu chủ sắp đặt như vậy chỉ là muốn dễ bề bầu bạn, vốn đã thực tâm coi chàng như anh em máu thịt. Dẫu vậy, Phúc vẫn thẳng thừng từ chối. Chàng không quen với những phòng ốc cao sang, cũng không thoải mái khi phải sinh hoạt chung với người nhà họ Lương. Sau cùng, Lương Nhất Công xếp cho chàng một phòng trong dãy nhà khách của võ đường. Phòng ốc sạch sẽ thoáng mát, lại nhìn ra vườn cây xanh, duy chỉ có một điều khiến chàng khó chịu, đó là phải ở cùng với người của thành Hoan Châu. Ở đời, những gì đối chọi lại thường được bắt cặp với nhau:

Chương 125: Chạm mặt ở Thanh Sơn môn

Mặt trời lên vượt bức tường mây, sưởi ấm nền đất lạnh. Mùi thịt nướng thơm lừng đánh thức Tiểu Bình. Cô ả mở mắt, ngơ ngác định hình xung quanh.

“Thứ phiền phức này, thích thì cứ đi mà tìm c·hết, cũng đáng tội mà. Đây không vì đã cứu một mạng mà sẽ cứu giúp nữa đâu nhé” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từng câu từng chữ đều vô cùng móc mỉa, tựa như muốn đánh nhau mà. Phúc trừng trừng hai con mắt nhìn gã, khí huyết lúc này đã sôi sục trong lồng ngực. Chàng từ đầu đã cố tình lảng tránh, không muốn dây dưa tới đám giang hồ bang phái. Nhưng cứ nhịn tiếp như vầy thì chỉ có tức c·hết đi được. Đàng hoàng, đúng rồi, chính là cái lý đàng hoàng của lão Hổ. Gì thì gì cứ phải ngửa cái mặt lên. Nghe những lời nhục mạ như vậy mà không táng cho hắn một trận thì bỏ quách võ vẽ đi? Ngay lúc này, Phúc đã quên phắt đi những gì ông chàng cố gắng cắn dặn. Nhưng chính khi nộ khí bốc lên đến đỉnh thì từ phía sau, một giọng nói trầm ấm chen vào:

Hóa ra nãy giờ, gã họ Ngô chỉ thăm dò về Thu Lệ. Còn với Phúc, có gì không rõ ràng hơn là một kẻ tôi tớ hạ cấp. Phúc thở phì một tiếng, đáp cụt lủn:

- Anh bạn trẻ, có phải tiểu thư của nhà họ Hoàng, Thu Lệ, nàng ấy đã tới đây rồi phải không? Chẳng phải nhà ngươi đi cùng nàng ấy sao?

Phúc ngoảnh sang, còn chưa kịp cười chào thì:

Là Lương Nhất Công đến. Thiếu chủ Thanh Sơn môn vỗ vai Phúc, đồng thời chiếu thẳng ánh nhìn nghiêm nghị về phía Ngô Cương:

- Nói ta xem nào, anh bạn trẻ. Sao nhà ngươi lại có mặt ở đây?

Quả nhiên là vậy. Tiểu Bình nhận lấy, ngửa cổ uống liền mấy ngụm. Nước từ ống nứa ộc ra, men theo khóe miệng chảy xuống thành dòng, nhỏ tong tỏng lên ngực áo. Phúc trông theo từng giọt nước trong trẻo thấm dần qua lớp vải, bỗng trở lên ngơ ngẩn.

- Đến lúc phải đi rồi. Cô b·ị t·hương nặng đấy, tốt nhất nên ở lại đây tĩnh dưỡng. Chỗ này tuy bất tiện, nhưng hổ báo không tới gần được, lại tránh xa tai mắt của con người.

Giọng điệu, cử chỉ có phần lạnh nhạt hắt hủi, nhưng hành động lại đầy tử tế. Tiểu Bình thoáng xúc động, rưng rưng:

Chẳng phải gã vừa nhận là người quen đó sao? Từ bé, Phúc đã được lão Hổ dạy đi dạy lại về sự đàng hoàng. Lão vẫn thường oang oang rằng:

Chàng mặc kệ gã ở đó, lẳng lặng tiến vào phòng. Vừa bước được bước thì:

Thực tình, trong đầu chàng ngay lúc này là ý nghĩ:

Cô ả ngước nhìn Phúc, dịu dàng hỏi. Phúc vừa hồi tỉnh sau khoảnh khắc lơ đễnh, gượng gạo lúng túng. Chàng trỏ tay về mấy miếng xương đã được gặm sạch trơn, đang dần cháy xém trong đống lửa hồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Cảm ơn anh. Nhưng ta còn việc phải làm.

- Đi mà hỏi Thu Lệ ấy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Cương tuốt gọn cây quạt, đập đến bộp cái trong lòng bàn tay như vừa mới nhớ ra. Bố khỉ. Rõ là gã cố ý xiên xẹo bỉ bôi mà. Phúc chưng hửng, còn chưa kịp đáp thì gã đã bước đến, vẫn với giọng điệu kênh kiệu:

Nom tướng mạo, rõ là Ngô Cương có già dặn hơn Phúc vài ba tuổi. Nhưng ba từ “Anh bạn trẻ” nghe mới thật kẻ cả, bề trên là sao. Gã vừa hỏi, vừa nghển cố, cố nhòm vào trong phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Phúc vẫn làm thinh không đáp. Ngô Cương không màng đến, lại tiếp tục nhòm vào trong phòng, trước khi quay trở lại cuộc chuyện. Đột nhiên, giọng điệu của gã trở lên nhã nhặn:

- Lương công tử, không có gì, không có gì mà…

- Ăn đi, không phải ngại. Trước lúc cô tỉnh dậy, ta đã lo xong cái bụng của mình rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phúc lại thấy trong lòng rung động. Chàng nhíu mày, thoáng đăm chiêu trước khi bò sang bên đối diện, ngả kệch ra đánh một giấc. Thức gần trắng đêm, giờ là lúc cần phải nghỉ ngơi rồi.

- Tỉnh rồi à.

- Ai nhỉ? Là người quen phải không?

Sự xuất hiện của Lương Nhất Công khiến Ngô Cương ít nhiều e dè. Cả hai khuôn lễ chào nhau:

- Nước đây, uống đi.

Vẫn là giọng của gã thiếu chủ. Hẳn sự phớt lờ của Phúc đã khiến gã phát bực. Phúc ngưng lại, dỏng tai nghe:

- Ta cũng không tốt bụng đến độ bắt mình phải nhịn đói để dành phần ăn cho kẻ thù đâu.

Một giọng nói khỏe khoắn vang lên. Là Phúc. Chàng đang ngồi nướng thịt bên đống lửa ngay trước mặt, trên tay là một xiên thỏ nướng vừa chín tới.

- À, tưởng ai! Hóa ra là anh tôi tớ của Hoàng gia trang!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Chạm mặt ở Thanh Sơn môn