Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Gia Nhập.
“Thiên đường t·ội p·hạm? Bên ngoài cho rằng như thế sao! Nhưng nó vẫn chưa đủ đâu… Thật ra, anh mày cũng không biết gì quá nhiều đâu. Bởi rằng chúng ta chỉ là những thành phần rác thải tại đây.” Heo Đốm vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thỉnh thoảng liếc liếc nhìn về Long. Thế nào? Lời nói của anh mày đủ bí ẩn chưa, đủ ngầu chưa? Từ nay biết phải cung kính ai rồi chứ.
Long nhận lấy chiếc điện thoại nồi đồng cối đá, cảm ơn anh Gà. Nói xong, Long nhìn về Bò Thối, nói tiếp: “Em cảm ơn anh đã giúp em lấy lại tấm ảnh của mẹ em.”
“Được vậy đã mừng, ngươi nghĩ họ sẽ nhận người què như anh Gà, tên bị nấm toàn thân như tao, còn Bò Thối, nó ở đây chỉ vì nợ ân anh Gà đã cứu nó thôi. Mà ở đó, không chỉ làm công nhân thôi đâu. Còn phải chém, g·i·ế·t, vì đại ca của họ nữa. Tính ra nơi đây lại là an toàn nhất.”
“Đầu tiên, mày cứ hỏi những gì mà mày muốn biết đi.” Heo Đốm vẫn cố gắng giữ giọng khàn khàn, mặc dù cổ họng đã đau rát.
Nhờ những điều đơn giản này, ấn tượng của bộ ba với Long trở nên tốt hơn rất nhiều.
Heo Đốm thấy biểu cảm trầm tư của Long, cho rằng bản thân đã thành công, mới giải bày: “Thật ra anh mày cũng chỉ nghe từ anh Gà mà thôi. Đất nước này tên là Hoa Nguyên, bao gồm nhiều thành phố, đảo, nhưng trong đó có ba thành phố lớn nhất, một là Đô Thành, hai là Kiến Phúc, ba là Cảng Thành. Nơi chúng ta đang sống là Đô Thành.”
“Vâng, để em múc cho mỗi anh một bát.”
Nếu như có người ta đến kiếm chuyện liền tự xưng bản thân là s·ú·c· ·v·ậ·t? Vậy thì đối phương sẽ bỏ đi vì sợ uy danh, hay là không muốn so đo cùng s·ú·c· ·v·ậ·t. Nhưng nếu mình đã gia nhập, nhóm có phải đổi tên thành Tứ S·ú·c· ·V·ậ·t không nhỉ?
Gà Què thở dài, bắt đầu kể về các quy tắc cơ bản cho Long nghe… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Heo Đốm liếc liếc nhìn Long. Nào! Nào! Mau nói không hiểu đi, mau hỏi lại đi. Để tao cho mày biết thế nào là đàn anh hiểu biết, thông thái.
Long suy nghĩ về những lời được nghe, rác thải? Con người lại bị xem là rác thải sao? Nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên, cảnh tượng những cánh tay thây ma xâu xé vì một cái balo vẫn còn đọng lại.
Nói xong, Heo Đốm rời đi với khuôn mặt hơi xanh xao. Trước đó hắn ta chỉ hỏi thăm Gà Què nhiêu đó rồi thôi vì cảm thấy nhàm chán, sống nay c·h·ế·t mai nên hơi đâu mà hắn ta quan tâm thế lực này, nọ…
Long ở trong phòng một mình ngu ngơ. Nhóm Tam S·ú·c· ·V·ậ·t? Liền đặt tên nhóm như thế?
“Đúng thế! Nó cứ thích giả vờ ngầu lòi vậy đấy.”
“Tên gọi Đô Thành thì em đã biết, nhưng nếu là thành phố lớn. Tại sao chúng ta lại…” Long vừa nói vừa nhìn về căn phòng và xung quanh, tồi tàn, tệ hại, khu ổ chuột này lại là một trong thành phố lớn nhất sao?
Chương 5: Gia Nhập.
“Ngày mai, Long sẽ đi cùng anh và Bò Thối để kiếm ăn. Heo Đốm ở lại phòng canh giữ. Bốn chúng ta sẽ cứ luân phiên như vậy.”
“Tứ Hoàng, Thất vũ tướng.” Long nhẫm lại, những danh tự trên nghe cứ như trong phim. Quan trọng hơn, thế giới này vẫn còn nhiều điều quá khó tưởng tượng.
“Thế hôm nay Heo đã giải thích hết quy tắc của nhóm cho Long biết chưa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các anh về rồi, em có nấu một nồi cháo trắng và nướng vài con khô trong tủ. Em không biết cách ăn uống mấy anh em sao nên em chỉ nấu theo cảm tính.”
“Vì đó là bản chất tại nơi đây, Đô Thành là thành phố phụ trách mặt sản xuất. Ở trung tâm chính là nơi sống cho các ông chủ, đi xa ra ngoại ô sẽ là các nhà máy, xưởng, cơ sở sản xuất với các công nhân. Còn ở rìa thành phố, nơi chúng ta đang sống chính là những người dư thừa, nơi chứa rác của thành phố. Bò Thối với Gà Què ra ngoài kiếm ăn, thật ra là tranh giành rác từ các khu công nghiệp với các nhóm khác, rồi bán đó lấy nguyên tệ để sống.”
Bò Thối mặt lạnh tanh, chẳng quan tâm đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, hắn kết luận lại rằng chỉ có thể là tùy cơ ứng biến.
“Chú mày đi từ máy bay xuống, hẳn cũng đã thấy được sự hào nhoáng của trung tâm rồi nhỉ. May thật đấy, từ khi sinh ra tao chỉ tìm cách sinh tồn ở đây, vẫn chưa từng tới đó mà chỉ nghe được qua lời anh Gà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diễn biến thế nào? Mời đón xem chương sau…
“Nhưng Tứ Hoàng và Thất vũ tướng vẫn chưa phải thế lực đứng đầu thực sự.” Heo Đốm lên tiếng.
Long đưa tay chống cằm, vừa trầm tư, vừa nói: “Em hiểu rồi, nghĩa là thành phố này chia thành hai phần chính, trung tâm và xưởng sản xuất. Còn chúng ta đang sống là nơi bỏ đi của thành phố.”
Sau khi cả bốn anh em xơi hết nồi cháo, Gà Què mốc ra từ trong túi một chiếc điện thoại bấm nút cũ, phai màu, sứt mẻ rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long nghe thế, không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đặt câu hỏi: “Vậy đất nước này rốt cuộc là thế nào ạ? Em đã cố gắng tìm hiểu trước khi đến đây nhưng không hề có quá nhiều thông tin, ngoại trừ việc biết được nơi đây mệnh danh thiên đường t·ội p·hạm.”
“Nhưng Thừa đã bỏ mình ở lại. Nghĩa là đối phương không hề có ý định giúp mình. Nhưng tại sao gã lại mang mình đến đây? Chỉ để mua vui sao? Nếu muốn g·i·ế·t mình thì với thân thủ đấy vốn rất dễ dàng.” Càng nghĩ, Long càng thấy uẩn khúc.
Đến tối, Gà Què và những anh em khác trở về. Lúc này, Long đang ở ngoài cửa phòng, dùng cái bếp gas tàn nấu một nồi cháo nóng.
Không bận tâm đến tên nhóm nữa, Long nằm xuống giường, nghĩ về kế hoạch tương lai. Tạm thời hắn sẽ ở đây để làm quen với thế giới mới, nhưng sau đó, hắn phải tìm được người đàn ông tên Thừa. Mục đích tối cao của hắn vẫn là tìm ba.
“Cầm lấy đi, có cái để mà liên lạc.”
Long sửng sốt, vẫn là chém, g·i·ế·t. Rốt cuộc thế giới này làm sao vận hành được khi không có luật pháp?
Heo Đốm hơi sượng, gãi đầu đáp: “Em quên rồi anh.” Lúc đấy hắn ta chỉ mãi mê nói những chuyện màu mè, nào nhớ đến mấy quy tắc chứ.
Heo Đốm đi đến, hít hơi lấy nồi cháo, chảy nước miếng nói: “Thơm quá, mau múc cho tao một bát, anh mày quá đói rồi.”
Long nghe thế, ngạc nhiên hỏi: “Vậy vẫn còn thế lực nào ạ?”
Heo Đốm gật gật đầu… nhưng trong lòng khóc thét. Nhóc con ngươi sao lại hiểu nhanh như vậy? Mà còn suy luận ra mấy cái khó hiểu nữa.
“Nhưng tại sao chúng ta không tiến vào trong, xin làm công nhân. Như vậy đời sống chẳng phải sẽ cải thiện hơn.”
“Khụ khụ… Chú em đã hiểu được một phần rồi đó.” Heo Đốm gượng gạo nói.
“Nơi đó thực sự rất hiện đại. Nhưng chỉ trong một khu không quá lớn. Càng đi xa, mọi thứ lại càng tệ hơn.”
“Đến đây thôi, mày nghỉ ngơi đi. Tao phải ra ngoài xem có thể hỗ trợ anh Gà với tên Bò không. À quên nữa, nhóm của chúng ta tên là Tam S·ú·c· ·V·ậ·t, nếu có ai đến kiếm chuyện hãy lấy danh đó ra.”
“Kệ nó đi Long, bên ngoài nó lạnh lùng thế đó.”
Ngoài nấu cháo, Long còn dọn dẹp lại căn phòng. Riêng về dọn dẹp và nấu nướng, hắn đảm bảo bản thân không thua kém bất cứ chị em nào. Mưu sinh từ nhỏ, Long vẫn hiểu những cách ứng xử cơ bản.
“Vâng.” Cả ba anh em đều đáp.
Các đàn anh trở về, rất hài lòng với hành động của Long.
Ngoài ra, có một trong những thông tin mà Long thu thập được trước khi tới đây, rằng Hoa Nguyên có vị thế về sản xuất nhiều mặt hàng, nhưng hầu hết chỉ là sản phẩm nhái, kém chất lượng được tuồng ra ngoài. Có lẽ nó chính là đến từ Đô Thành này, thành phố phụ trách mặt sản xuất.
Cốc! Đầu của Heo Đốm lại có thêm một cục u to. Lời thề sống lâu để đá đổ bát hương của Bò Thối cũng được lặp lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.