Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Làm Quen.
Heo Đốm lần này mới ngạc nhiên. Đại ca! Từ khi nào anh từ bi như thế, không phải lần trước có tên kia quỳ lại, bú liếm, van xin vào nhóm vẫn bị anh đá vào cổ họng một cái sao?
Chương 4: Làm Quen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời của Long vừa dứt, khuôn mặt Gà Què biến sắc, tay run lẩy bẩy làm cho chén cháo rơi xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là biệt danh “Tiểu Trùng” có hơi tự ái nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À phải rồi, trong lúc đi máy bay, có một người gọi ông ấy là Thừa Ca.”
Long thấy hai anh em như thế, có chút buồn cười.
Gà Què, Bò Thối, Heo Đốm đang nấu cháo vẫn chạy lại hóng chuyện đều có chung một biểu cảm. Quái lạ?
Bò Thối sửng sờ.
“Đúng đó cậu nhóc! Cậu đến từ đâu? Là người ngoại quốc sao?” Gà Què đặt câu hỏi, chưa đợi Long trả lời thì nói tiếp với Heo Đốm bên cạnh: “Mau hâm nóng cho nó chén cháo đi!”
“Hắn ta và anh Gà đã đi ra ngoài kiếm ăn, còn tao được anh Gà kêu ở lại để trông chừng mày, cũng là để dạy mày những nguyên tắc cơ bản.” Heo Đốm nói chuyện lưu loát, rành mạch, làm cho Long thay đổi ấn tượng rất nhiều.
Heo Đốm bước vào trong phòng, rót một cốc nước uống ực ực, sau đó nhìn Long nói: “Tấm ảnh đó là Bò Thối cố gắng nhặt rồi dán lại đó.”
Chỉ có Heo Đốm là tương đối thờ ơ. Chỉ quỳ! Nếu như để sống, đừng nói quỳ, bắt hắn ta liếm chân còn được...
Bò Trại không phản bác, nếu như Gà Què đã quyết định như vậy thì sẽ là như vậy. Cứ thế, Long trở thành một phần của nhóm Gà Què, Bò Trại, Heo Đốm.
“Vâng em đồng ý.” Dứt lời, Long nhìn về Heo Đốm, nói lớn: “Mong sau này được anh chỉ bảo.”
“Thừa à!” Gà Què ngẫm nghĩ, theo như Long miêu tả, rất có thể đây là một đại nhân vật. Và chỉ có đại nhân vật, mới hành sự khiến người ta không hiểu được. Đúng lúc, cháo cũng đã được hâm nóng. Heo Đốm múc một bát rồi đưa cho Gà Què.
“Cậu nghĩ thế nào?” Gà Què bất ngờ đặt câu hỏi.
“Đừng nhìn hắn ta lạnh lùng như thế, nhưng thật ra lại rất quan tâm người khác. Hắn ta cũng là chiến lực mạnh nhất của nhóm, nếu không có hắn ta, không biết chúng ta có căn phòng này không nữa.”
Mà Long không hề biết rằng, Heo Đốm đã chuẩn bị những lời thoại này cả đêm hôm qua không ngủ, để ra dáng đàn anh nhất có thể.
Khi đang muốn bước ra ngoài tìm mọi người, hắn mới thấy trên đầu giường có thứ gì đó. Long cầm vào, mắt đỏ hoe, đây là tấm ảnh của mẹ hắn đã được dùng băng keo dán lại, tuy rằng vẫn còn nhiều mảnh bị thiếu, nhưng khuôn mặt, thân hình của mẹ hắn vẫn còn có thể nhìn được.
“Em cảm ơn anh.”
Heo Đốm khó chịu ra mặt, nhưng vẫn làm theo.
“Là anh Bò sao?” Long ngạc nhiên, bản thân vẫn nghĩ người giúp mình là anh Gà Què.
Heo Đốm có phần nhát gan, chẳng quan tâm Long bận tâm hay không, vội vàng nói: “Đó là nhân vật chúng ta đụng không được phải không anh Gà? Mà anh khỏi trả lời, nhìn mặt anh thì đúng là thế rồi. Chúng ta bỏ mẹ thằng nhóc này đi! Nếu không thì c·h·ế·t cũng không biết c·h·ế·t thế nào?”
Long hơi cúi đầu xuống, rơi vào suy nghĩ. Tiếp đấy hắn bất chợt lết thân tàn xuống chiếc giường được dựng lên bằng những thanh “củi”.
Heo Đốm oái ăm vì cơn đau, nhưng chỉ dám biểu hiện bằng ánh mắt mà chẳng dám làm gì. Trong lòng hắn ta thầm mắng: “Thù này tao nhất định sẽ trả, tao sẽ cố gắng sống lâu, đợi khi mày c·h·ế·t thì đá bát hương của mày. Thằng c·h·ó!”
“Là các anh đã cứu em sao?” Long gượng đứng dậy dù lúc này, mọi thớ da, miếng thịt trên người hắn đều đang đau điếng.
“Nhưng mà cậu tên là gì?” Gà Què hỏi.
Gà Què, Heo Đốm, Bò Thối đều tò mò Long đang làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc lừa người nước ngoài vào đây để bóc lột sức lao động vẫn có, nhưng đối phương lại chẳng phải làm như thế, mà chỉ quăng đại đứa nhóc này giữa đường, để tự sinh, tự diệt.
“Anh Bò hiện đang ở đâu ạ? Em muốn cảm ơn ảnh một tiếng.”
Long cẩn thận cất tấm ảnh vào người, thề sẽ không bao giờ để mất hay hư hại nó nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ngủ một ngày, Long cảm thấy vết thương đã hồi phục được 60%.
“Dạ, em là Nam Long.”
Gà Què đỡ Long ngồi dậy lên giường, nói: “Rất thẳng thắn đấy nhóc, xem ra cậu đã thích nghi một phần tại nơi đây. Được! Tôi sẽ giữ cậu, từ nay cậu sẽ là thành viên của chúng tôi.”
Bò Thối trầm ngâm, thêm lời: “Em cảm thấy lời của Heo Đốm rất đúng. Chúng ta không có sức nuôi thêm một người đâu anh. Đặc biệt là khi hắn ta rất có thể là kẻ thù lớn của nhân vật nào đó.”
“Haha, cuối cùng cũng có thằng đệ để bắt nạt. Hóa ra như này cũng không tệ lắm, nếu Bò Thối đấm ta một cái, ta sẽ đấm Tiểu Trùng hai cái. Tính ra vẫn thật lời.” Heo Đốm vừa nghĩ vừa cười, làm cho Long cảm thấy hơi rợn rợn. Người đàn anh này, không phải là có những sở thích đặc biệt chứ?
Còn Long thì đang cực kỳ sốt sắng, phải biết hiện tại hắn đang bị thương rất nặng, hơn nữa thế giới này lại tàn khốc như vậy. Nếu không có người cưu mang, giúp đỡ, e rằng kiếp này chỉ dừng lại ở mười sáu tuổi.
Gà Què thì như đã quen, chẳng để tâm mà nói với Long: “Heo Đốm nói rất đúng, rồng phượng gì đó không phải là thứ mà mày có thể sở hữu. Từ hôm nay gọi mày là Tiểu Trùng đi.” Cách xưng hô của Gà Què với Long cũng đã thay đổi, từ “cậu” thành “mày”.
“Khách sáo làm gì. À mà! Nhóm của chúng ta tuy ít người nhưng cũng có một số quy tắc bất di bất dịch. Nếu mày phạm luật, sẽ phải nhận phạt, thậm chí bị đuổi đi. Từ ngày mai, Heo Đốm sẽ là người trực tiếp chỉ bảo mày. Đồng ý chứ?”
Hắn nhìn xuống dưới, bản thân mình cũng đâu có bé đến mức gọi là trùng.
“Đối phương tên là gì?”
“Ý của ta là, cậu có thể nói gì để bọn ta giữ cậu lại không?”
Long rơi xuống đất, quỳ xuống hướng về ba người, nói lớn: “Cái quỳ này là để cảm tạ ơn mọi người đã cứu mạng.” Dứt lời, Long dập đầu xuống đất, ngẩng lên quát tiếp: “Còn cái dập đầu này là xin mọi người hãy cưu mang tôi.” Nói tới đây, mắt hắn hơi rưng, miệng mếu nói: “Tôi không còn nơi nào để đi, tôi chưa muốn c·h·ế·t, tôi muốn tìm được ba của mình.”
Gà Què liếc nhìn Long, trầm tư suy nghĩ.
Nhưng điều đó càng giúp Long cảm thấy thân thiết hơn.
Sau một hồi nói chuyện, Long ngủ khiếp đi do cơ thể quá mệt mỏi. Giấc ngủ của hắn kéo dài cho đến sáng ngày hôm sau.
“Âyyy, thoải mái quá.” Long ngồi dậy, vươn vai thật mạnh, trên người kêu “cốp cốp” từ tiếng của những khớp xương.
Heo Đốm và Bò Thối không biết đến tên gọi này, nhưng thấy biểu hiện như thế của Gà Què cũng cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng.
Mọi chuyện tiếp theo như thế nào? Mời mọi người đón xem chương sau.
“Cốp…” Bò Thối cú thẳng vào đầu của Heo Đốm đến mức phát ra tiếng.
“Hả?”
Heo Đốm tương đối ngại, giả giọng đàn anh, khàn khàn nói: “Ờ, chú cứ đi theo anh. Còn lại anh sẽ lo.”
Heo Đốm lập tức lao vào, bịt miệng của Long lại, chửi: “Mày điên à, tại nơi này biệt danh càng nổi bật càng dễ trở thành tầm ngắm. Chứ mày nghĩ bọn tao thích biệt danh của bọn tao lắm sao, như Bò Thối ấy, nghe thôi là đã muốn tránh xa trăm mét.”
Gà Què ngạc nhiên.
“Em chỉ biết ông ta tên Thừa. Ban đầu vẫn có số điện thoại liên lạc, nhưng giờ điện thoại cũng bị cướp mất rồi!”
Thành gãi đầu ngại ngùng, nói chuyện nãy giờ, vậy mà hắn đã quên nói tên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.