Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 08: Người mới gây sự

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 08: Người mới gây sự


"..."

Vương Diễm Thu cũng vỗ tay theo mọi người, nhưng khi nhìn thấy rõ Vương Lâm, cô bỗng khựng lại.

Người này... trông quen quá?

Chương 08: Người mới gây sự

Buổi học hôm nay, là bài giảng về các cấp độ và sức mạnh của quỷ vực.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vương Lâm, Vương Diễm Thu cũng quay sang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ha ha... Cái gì mà chiếu cố chứ, mọi người cùng chào mừng bạn học mới nào."

Còn Diễm Thu, bị ánh mắt sâu thẳm của Vương Lâm nhìn chằm chằm, đến mức mặt càng lúc càng đỏ.

Học sinh chuyển trường này, còn có thể ai khác ngoài Vương Lâm.

...

Cô vội cúi đầu, dán chặt mắt vào trang giấy trắng trước mặt.

Trước khi Vương Lâm chuyển đến, chính hiệu trưởng đã đích thân dặn dò rất kỹ.

"Học sinh mới này dám ngồi cạnh hoa khôi, chẳng phải đại ca trường đã từng cảnh cáo, không ai được ve vãn Diễm Thu rồi hay sao?"

Một học sinh chuyển trường ngay trước kỳ thi tốt nghiệp hai tháng, lại khiến hiệu trưởng đích thân căn dặn. Với một giáo viên chủ nhiệm sắp về hưu như ông, liệu có nên gây khó dễ không?

Vương Lâm dừng lại trước bục giảng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

Mà cảnh tượng đó, Dạ Minh 'vô tình' nhìn thấy hết, tay cầm bút bất giác siết lại.

Rất nhiều chương trình giảng dạy trước đây mà Vương Lâm từng biết đều đã thay đổi. Thay vì những môn học truyền thống, giờ đây mọi thứ đều xoay quanh quỷ dị.

Dừng chân bên cạnh bàn, hắn trông xuống cô bạn ngồi cạnh Diễm Thu, mở lời : "Bạn học này, chuyển chỗ khác được không? Tôi muốn ngồi ở đây."

Vương Lâm bên này thì ngoài mặt vẫn lạnh như tiền, tuy nhiên trong lòng đã sớm ngạc nhiên.

Dẫu lời nói mang chút tức giận, tuy nhiên hoàn toàn hợp lý, khiến không ít bạn học xung quanh gật đầu đồng tình.

Làm sao để sinh tồn, làm sao để nhận biết nguy hiểm, làm sao để đối phó nếu gặp phải.

Nghe cả lớp đang bàn tán, Vương Diễm Thu không khỏi quay sang nhìn Vương Lâm, nói nhỏ: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm qua…Nhưng mà, cậu vẫn nên chuyển chỗ ngồi khác đi. Tôi không muốn liên lụy đến cậu."

Vương Lâm ngồi xuống, những ánh mắt tò mò dồn về phía hắn, bên tai tiếng thì thầm bàn tán không ngừng vang lên.

Vương Lâm thì không biết ngại mà vẫn chằm chằm nhìn Diễm Thu.

Trong số những người nghiêm túc lắng nghe, có Vương Lâm và Vương Diễm Thu.

Ấy vậy mà Vương Lâm chẳng thèm bận tâm, thản nhiên đặt cặp xuống bàn như chuyện đã rồi.

Nếu để Vương Lâm tiếp tục ngồi ở đây, chắc chắn sẽ gặp phải kết cục tương tự.

Vương Diễm Thu nhìn hắn, có chút ngớ người.

Dù sao thì mấy bộ phim tổng tài học đường hắn xem, toàn diễn theo kịch bản này.

Nghĩ đến đây, thầy chủ nhiệm đổi lời: "Liễu Oánh, em chuyển chỗ cho bạn học Lâm đi."

Tuy nhiên Vương Lâm không hề để tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng thay cho câu trả lời.

Ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lên tiếng: "Lạc Lâm, em tìm chỗ ngồi đi."

Thế rồi bốn mắt nhìn nhau.

Hắn không ngờ giáo viên lại dễ dàng đồng ý như vậy. Thực ra ban đầu hắn cũng không có kỳ vọng nhiều, chẳng qua chỉ muốn gây ấn tượng một chút mà thôi.

Thế nhưng không hiểu sao, trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.

"Cấp độ quỷ vực chia thành sáu cấp. Cấp 1, xác định có dị thường nhưng không can thiệp vào con người trong thực tại, không tiếp xúc hoặc ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mọi người trong khu vực xảy ra sự kiện…"

Còn Vương Lâm thì chậm rãi ngồi xuống, thay thế vị trí của Liễu Oánh, trở thành bạn cùng bàn với Vương Diễm Thu.

Buổi học sau đó bắt đầu, Vương Lâm chỉ lẳng lặng hướng mắt lên bảng nghe giảng.

"Em Lạc Lâm à…" Thái độ đó ngang nhiên, đến mức giáo viên chủ nhiệm cũng không nhịn được mà muốn lên tiếng.

Giây sau, cô sực nhớ, chẳng phải đây chính là người hôm qua đã ra tay giúp cô, ngăn cản tên Triệu Nghĩa Quân kia hay sao?

Cô nhớ rất rõ, trước đây cũng từng có nam sinh ngồi gần cô một chút thôi, kết quả bị Trần Nghĩa Quân gây sự, đến mức phải chuyển trường.

Nhưng Vương Lâm vẫn đứng nguyên một chỗ, không có ý định nhúc nhích, thậm chí còn có chút tùy tiện vặn lại: "Chỗ đó không hợp phong thủy, tôi ngồi đây sẽ tiếp thu bài giảng tốt hơn."

Vương Lâm kìm không được mà nhìn lâu hơn một chút.

Trên bục giảng, thầy giáo vẫn kiên nhẫn giảng bài. Dưới lớp, cả đám học sinh bắt đầu ngáp dài.

Mẹ của Diễm Thu, người phụ nữ hắn từng hết mực yêu thương. Khi cô ấy tập trung, cũng là bộ dạng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam chính ngầu lòi ngang nhiên c·ướp chỗ ngồi, sau đó được mấy em thiếu nữ ngưỡng mộ.

Những bộ phim này, đều do Lạc Thừa Phong giới thiệu cho hắn xem. Hắn còn tưởng đó chỉ là trò cười, ai ngờ bây giờ lại tự mình trải nghiệm.

Ngay khi hắn vừa ngồi xuống, Diễm Thu vô thức nắm chặt góc áo đồng phục, trong mắt lộ rõ sự bối rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh cao như vậy, ngồi trước thì đằng sau ai mà nhìn thấy bảng nữa?" Liễu Oánh bực mình chống nạnh.

Vương Lâm đáp gọn lỏn một tiếng, thản nhiên bước xuống lớp. Ánh mắt lướt qua một lượt, rồi hắn đi thẳng đến bàn của Vương Diễm Thu.

Vương Lâm tập trung ghi nhớ thông tin thì bất giác liếc nhìn sang bên cạnh, Vương Diễm Thu ngồi bên đó thì đang chăm chú ghi bài.

Người bị yêu cầu nhường chỗ chính là Liễu Oánh, nghe một học sinh mới chuyển đến ngang nhiên đòi chỗ ngồi, tự nhiên không vui ra mặt.

Tại sao phải làm cái trò này chứ?

"Chưa chắc đâu, không thấy phản ứng của giáo viên chủ nhiệm sao? Học sinh mới này không dễ chọc đâu."

Chỉ một câu nói này đã đủ để chủ nhiệm hiểu được, học sinh mới chuyển đến Lạc Lâm này không đơn giản.

"Nhưng mà phải công nhận, bạn học mới này đẹp trai quá đi!"

"Dạ."

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm cười sượng trân trước lời giới thiệu của Vương Lâm, bèn vội tạo bầu khí.

Không phải vì ông sợ học sinh, mà là ngay lúc đó, ông nhớ đến một chuyện.

Giống quá…

Đây là muốn khiêu chiến với Trần Nghĩa Quân hay gì.

"Được lắm, nhớ đó!" Liễu Oánh hậm hực buông lời.

Dẫu sao thời đại nào cũng vậy thôi, lúc nào cũng sẽ có những tiết học khiến người ta hứng thú, cũng có những tiết học chỉ khiến người ta muốn ngủ gật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liễu Oánh nhướn mày, chỉ tay về phía cuối lớp, nơi vẫn còn một chỗ trống: "Bạn học mới, phía sau vẫn còn chỗ kìa."

Tuy nhiên, thành phố này quá yên bình, để những gì thầy giáo giảng trên mục gần như chẳng ai thèm chú tâm.

"Học sinh mới này có chút đặc biệt, em hãy để ý chăm sóc em ấy một chút. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cứ báo cáo thẳng với tôi."

Ngoại trừ một số ít người vẫn tập trung vào bài giảng, còn lại đều đang trong trạng thái lơ mơ.

Có điều còn chưa nói hết câu, Vương Lâm đã ngoái đầu lại, hờ hững nhìn ông ta.

Cảm giác này nữa… là sao vậy?

Nụ cười vừa rồi, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

Vương Diễm Thu mở to mắt nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giống đến mức khiến hắn có chút nghẹn lại trong lòng.

"..."

Nghe vậy Liễu Oánh kinh ngạc, thế nhưng không thể cãi lại lời giáo viên, chỉ có thể thu dọn đồ đạc của mình, bước đến chỗ trống ở phía sau.

"Ai da, học sinh mới mà… Chút nữa chắc chắn có trò hay để xem rồi!"

Cả lớp im lặng, nhìn cái thái độ ngang nhiên này, ai cũng hiểu hắn nhất quyết muốn tranh chỗ với Liễu Oánh rồi.

Ánh mắt cô lúc này, Vương Lâm không khỏi nhớ đến một người.

Sau đó, thầy vỗ tay, cả lớp cũng đồng loạt vỗ tay theo.

Ngồi cạnh hoa khôi của trường, lại còn ngang nhiên giành chỗ ngay trước mặt mọi người?

Câu trả lời hiển nhiên là… không!!!

"Lạc Lâm! Mới chuyển đến, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Vương Lâm theo đúng kịch bản trong phim, quay sang nháy mắt với Vương Diễm Thu một cái. Sau đó, hắn hạ thấp giọng nói: "Chào đồng học." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả nhiên phim ảnh, cũng có chút căn cứ thực tế.

Khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm đến, giáo viên chủ nhiệm bỗng im bặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 08: Người mới gây sự