Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 07: Quá mức yên bình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 07: Quá mức yên bình


Lạc Thừa Phong hơi bất ngờ, bất quá không hỏi ngay, chỉ chờ đợi Vương Lâm nói hết.

"Vẫn là ở ngoài tốt hơn."

Dứt lời, giáo viên cũng không để học sinh đoán già đoán non, trực tiếp chỉ tay ra cửa.

Cũng chẳng phải do quá đa nghi hay gì, chỉ là cuộc sống của mọi người trong thành phố hắn thấy được... quá mức yên bình!

Vương Lâm nói đến đây thì nở nụ cười chua chát, trong lòng đã xót đến cực điểm.

Bên ngoài, ở nơi xa xa, hắn thấy một dải ánh sáng lam nhạt. Ánh sáng không giống bất kỳ thứ gì đã từng thấy trước đây.

Giây sau liền vội thu ánh mắt lại, cúi đầu, tay khẽ siết lấy vạt áo đồng phục.

Cả lớp trật tự trở lại, giáo viên lúc này liếc nhìn danh sách trên tay, sau đó cất cao giọng: "Hôm nay, lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến. Chúng ta cùng chào mừng bạn ấy nào!"

Con người lấy linh hồn gắn kết với quỷ dị, từ đó có thể mượn dùng sức mạnh đặc thù của chúng.

Từ độ cao này, Vương Lâm có thể nhìn bao quát cả thành phố.

Lạc Thừa Phong nhìn anh, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.

Ở đây thiếu món gì, chỉ một cuộc gọi là phục vụ tự mang đến tận phòng, chẳng cần tốn công rời khỏi phòng.

Đến bây giờ, Vương Lâm mới thực sự tin rằng thế giới đã hoàn toàn biến đổi.

Trước đó, hắn còn hoài nghi...

Vương Lâm nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Đi học."

Vương Diễm Thu thấy bóng dáng đó, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Lạc Thừa Phong nhìn Vương Lâm thật lâu, thở dài một hơi: "Anh Lâm… em hiểu rồi. Em sẽ giữ bí mật chuyện này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quan trọng không phải là đi học làm gì, mà là nhập học trường nào?

Ngày hôm sau, tại một ngôi trường trung học Nhất Trung. Vương Diễm Thu bước vào lớp học, ngồi xuống chỗ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Lâm còn nhớ quá rõ vận rủi đeo bám mình ra sao khi ở gần tên này. Nếu cứ tiếp tục ở cạnh, ai biết còn t·ai n·ạn quái gở nào đang chờ hắn chứ.

Vương Lâm hài lòng với câu trả lời này mà gật đầu, toan tính hiện rõ trong ánh mắt.

Thà rằng cứ để con bé nghĩ rằng anh đã mất, còn hơn là hy vọng rồi lại thất vọng.

Những nơi từng là đô thị phồn hoa, giờ chỉ còn là tàn tích bị bỏ hoang. Ai từng sống ở đó, hoặc đ·ã c·hết, hoặc đã bị đồng hóa thành quái vật.

"Giấy tờ giả? Anh định làm gì?"

Quyết định xong chuyện của Diễm Thu, Vương Lâm bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo.

Bẫng, Lạc Thừa Phong hỏi: "Chắc cần chút thời gian để làm giấy tờ. Trong thời gian ấy, anh là muốn ở đây, hay muốn em sắp xếp chỗ ở khác cho anh?"

Vương Lâm cũng không khách sáo nhận lấy.

Vương Lâm nghe vậy thì lóe lên một tia hứng thú, cái khái niệm quỷ thực nhân đúng là mới mẻ.

Vương Lâm đọc đến đây, khẽ thở dài.

Căn hộ mà Lạc Thừa Phong chuẩn bị nằm trên tầng cao nhất, đầy đủ tiện nghi xa hoa.

"Thời buổi này kiến thức rất quan trọng, phải đi học thôi." Vương Lâm lặp lại.

Vậy nên, tốt nhất là tránh xa.

"Sau khi con người có thể phản kháng lại quỷ dị, một số quỷ dị đã lựa chọn thỏa hiệp. Thay vì bị tiêu diệt, chúng chấp nhận giao dịch với con người, dùng sức mạnh của mình để đổi lấy cơ hội tiếp tục tồn tại…"

Anh rất muốn gặp con gái, nói với nó rằng anh đã trở về.

"Ha ha… Hóa ra là vậy!"

Vương Lâm cau mày, không hiểu lắm liền hỏi lại: "Quỷ thực nhân là gì?"

"Tôi cần làm giấy tờ giả." Vương Lâm ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

Đúng lúc đó, tiếng trống trường vang vọng. Các học sinh theo tiếng trống trở về chỗ ngồi, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngày.

Những bức tường này được tạo từ vật chất 'Thánh' là thứ duy nhất có thể ngăn cản quỷ dị xâm nhập.

Muốn ôm đứa con gái bảo bối vào lòng, bù đắp cho những tháng năm dài đằng đẵng mà con bé phải sống một mình.

Về phần khoa học công nghệ, những năm này đã hoàn toàn ngừng phát triển.

Xem ngày âm, hôm nay tính ra chỉ vừa mới qua rằm, bầu trời thế mà tối đen như vậy.

Là một quỷ thực nhân!

Ở lại đây với Lạc Thừa Phong?

Những người sở hữu sức mạnh này, được gọi là Quỷ thực nhân.

Lạc Thừa Phong nhìn Vương Lâm, chậm rãi giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm giác này là gì vậy?

"Trước tiên... đừng nói chuyện của tôi cho Diễm Thu biết."

Ở đó, lớp trưởng Dạ Minh đang ngồi. Cậu ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chăm chú đọc sách, không để tâm đến xung quanh.

Vương Lâm hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một tia đau xót: "Bây giờ chỉ là biến mất nửa tiếng… nhưng nếu sau này là một năm, mười năm thì sao?"

Những người còn sống sót, đa phần đều tập trung vào các thành phố được bảo vệ bởi những bức tường khổng lồ.

Lạc Thừa Phong cười cười, đứng dậy, vươn vai một cái, lười biếng nói: "Giấy tờ giả đúng không? Chuyện nhỏ, em sẽ lo liệu cho anh."

Ngồi trên ghế sofa, ngón tay Vương Lâm lướt nhanh trên màn hình điện thoại, đọc từng tin tức một.

Vương Lâm nheo mắt, quan sát thật kỹ, sau lại nhìn lên bầu trời, thế mà không có mặt trăng.

Tuy chưa khẳng định, nhưng anh biết rõ sâu trong cơ thể mình đã thay đổi.

Mà những quỷ thực nhân có thể sở hữu những năng lực cực kỳ đặc thù, thậm chí có người còn mạnh ngang ngửa với những quỷ dị cao cấp.

Không bao giờ.

Lạc Thừa Phong cũng không bất ngờ gì với đáp án này, thậm chí nghĩ đó mới là điều đương nhiên.

Sau đó, Lạc Thừa Phong thuê một căn hộ hạng sang cho Vương Lâm. Không những vậy, còn tiện tay đưa cho Vương Lâm một tấm thẻ ngân hàng màu đen.

"..."

Theo ánh nhìn của mọi người, một chàng trai chậm rãi bước vào lớp, dáng người cao ráo, phong thái trầm ổn, phong độ ngời ngời.

"Vậy… tiếp theo anh định làm gì?" Lạc Thừa Phong liếc nhìn Vương Lâm, như đoán được suy nghĩ trong đầu anh, bèn hỏi ra.

"Có vẻ như anh Lâm không thể khống chế được năng lực của mình… bây giờ anh tính làm như thế nào đây?"

Những phát minh, những nghiên cứu tối tân đều chỉ nhằm một mục đích, không được công khai rộng rãi ra bên ngoài.

"Anh, có lẽ nào… đã trở thành quỷ thực nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực sự nói chuyện với Diễm Thu, không kể con bé có tin hay không. Chỉ riêng để con bé hy vọng, cho nó tình thương, rồi sau đó lại biến mất chẳng phải càng tổn thương hơn nữa sao?

Càng đọc, anh càng trầm ngâm.

"Anh nói cái gì cơ?"

Cửa lớp mở ra, giáo viên chủ nhiệm bước vào, đứng trước bục giảng vỗ tay tạo tiếng động để thu hút sự chú ý của cả lớp.

Nếu như lời Lạc Thừa Phong nói, có lẽ nào bản thân hắn cũng đang ở trong tình trạng như vậy...

...

Chợt, Lạc Thừa Phong hỏi một câu, kéo Vương Lâm quay trở lại hiện thực.

Trong khoảng thời gian Lạc Thừa Phong làm giấy tờ, tạm thời đây sẽ là nơi ở của Vương Lâm.

Lướt web đến tận đêm khuya, Vương Lâm mắt mỏi bèn đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến cửa kính nối liền t·ừ t·rần xuống tận sàn nhà kia, nhìn ra ngoài.

Nghe Vương Lâm nói xong, Lạc Thừa Phong đưa ra phỏng đoán của mình.

Thế giới đã thay đổi quá nhiều, phần lớn diện tích đất liền đã bị quỷ dị xâm lấn, biến thành vùng đất c·hết.

Vương Lâm không cần giải thích thêm, Lạc Thừa Phong cũng tự hiểu được ý.

Với tư cách là một người cha, anh không thể để con gái mình chịu thêm tổn thương nào nữa.

Không phải vì con người ngừng tiến bộ, mà vì tất cả tài nguyên đều dồn vào việc chế tạo v·ũ k·hí chống quỷ dị.

Vô thức, cô liếc nhìn qua bàn phía bên kia.

"Cứ thoải mái mà xài, đừng lo về tiền bạc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy nhiên điều này, còn cần phải hỏi nữa sao?

Chương 07: Quá mức yên bình

"Các em, trật tự nào!"

Thời gian ấy, anh ở lì phòng mình.

Lạc Thừa Phong nhìn Vương Lâm, rồi đột nhiên bật cười.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 07: Quá mức yên bình