Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 05: Xui xẻo quấn thân
Người trung niên vẫn còn đang loay hoay nhìn đông ngó tây, không để ý đến Vương Lâm đang tiến lại gần.
"Không sao, không có..."
Chỉ là Vương Lâm biết, người trước mặt chưa bao giờ là kẻ nghèo khó. Đúng hơn là muốn nghèo cũng khó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Thừa Phong cũng đã chú ý tới, ban đầu chỉ là một tiếng cười khẽ, sau không chịu được cười phá lên.
Qua một hồi câu thông, Vương Lâm cũng dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong suốt mười mấy năm nay.
"Không vội, kể những chuyện ngươi biết trước đi." Vương Lâm nhấp một ngụm trà, hỏi vặn lại.
Nhưng tất cả những điều đó, Vương Lâm không định vạch trần, lại hừ nhẹ một tiếng, nói: "Làm bộ làm tịch."
Lạc Thừa Phong nghe câu hỏi thì im lặng một lúc, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.
"Mấy nay vận may không tốt, chẳng nhặt được cái gì, chỉ nhặt được một cái ví, với cái đồng hồ rô gì đó... À, còn có cả đôi giày nike mag gì gì đó nữa."
Vương Lâm phản ứng cực nhanh, lập tức rụt chân lại. Nhìn kỹ hóa ra là con rắn, nó đớp hụt liền trườn mình bỏ chạy mất dạng.
"Chuyện dài lắm, tìm chỗ nào nói chuyện đi." Vương Lâm khoanh tay, hừ nhẹ một tiếng.
"A, đau đau đau!" Người trung niên ôm đầu, cau mày hét lên: "Cái tên nhóc con này..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Từ ngày đại ca bỏ anh em đi lấy vợ, thằng em này cũng chỉ còn biết hành nghề cũ...nhặt rác thôi." Lạc Thừa Phong dửng dưng đáp lại, giơ cái bao bố lên, vẻ mặt đầy thản nhiên.
Tất cả v·ũ k·hí hiện đại đều vô dụng, con người liên tục thất bại, q·uân đ·ội bị tàn sát, các thành phố sụp đổ, dân số giảm sút không phanh.
Để bảo vệ những khu vực còn sót lại, các bức tường thành bằng chất "Thánh" được xây dựng, bao quanh những thành phố lớn.
Còn nơi này, hiện tại đã không còn tên nữa, giờ đã là thành phố mang số hiệu 46.
Anh vốn phỏng đoán đơn thuần là bị đưa đến tương lai, nhưng bây giờ xem ra thưc sự có gì đó không đúng.
Khi tách trà được đưa tới trước mặt, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, cảm nhận hương thơm quen thuộc.
Đối với người khác, đây có thể là chuyện kỳ lạ, nhưng với tên Lạc Thừa Phong thì chẳng gì lạ.
Sau trận chấn động kỳ lạ năm đó, quỷ dị xuất hiện.
"Ừm… năm đó xảy ra một trận đ·ộng đ·ất cực lớn." Thừa Phong dừng lại hồi tưởng, lúc lâu mới chậm rãi nói tiếp: "Từ đó, toàn thế giới liên tiếp xuất hiện rất nhiều chuyện quỷ dị. Sau một năm, quỷ dị bắt đầu lan tràn..."
Bất quá... có chút nhói tim thôi!
Nhà cao, phòng rộng, nội thất xa hoa, thế mà vắng lặng đến kỳ lạ.
Mặc kệ tên này, Vương Lâm nhấc chân lên, cau mày tìm một chỗ sạch sẽ để chùi đi.
Đó là vật chất có khả năng khắc chế quỷ dị, cho phép con người chiến đấu chống lại những thực thể đáng sợ kia.
Trà earl grey, hương chanh thoang thoảng, xen lẫn chút tequila, đúng khẩu vị yêu thích của anh.
Bên kia, Lạc Thừa Phong ôm bụng lăn lộn, cười đến mức suýt nghẹt thở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hả hê không thể nào hả hê hơn.
Sau đó người trung niên không nhịn được thản thốt mà tới gần, quan sát Vương Lâm thật kỹ từ đầu đến chân.
Hồi lâu sau, hắn mới chớp mắt, đầy ngờ vực: "Anh Lâm? Vương Lâm? Sao... sao mà trẻ như thế này?"
Không lâu sau, Thừa Phong cầm một tách trà nóng ra, đặt xuống trước mặt Vương Lâm.
Lạc Thừa Phong cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Đi thôi."
Vương Lâm nhíu mày.
Liếc mắt một vòng, Vương Lâm nhắm đến một bãi cỏ. Chỉ là ngay khi anh vừa đặt chân xuống, thì một cái bóng lao v·út ra từ đám cỏ.
Lạc Thừa Phong nghe vậy thì bật cười ha hả, vác theo cái bao bố đi thẳng về phía trước, không nói gì thêm nữa.
Nhưng khi bước vào trong biệt thự, Vương Lâm lại không khỏi cau mày.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, đã đến đây rồi.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của những thực thể không biết tới, nhân loại hoàn toàn không có cách đối phó.
Trong khoảnh khắc, cảm giác mệt mỏi dường như tan biến đi không ít.
Đứng trước cánh cổng biệt thự, Vương Lâm hơi nheo mắt, nhìn tòa nhà xa hoa sừng sững trước mặt.
Cái hắn nhặt được, toàn là đồ mà người khác cả đời cũng chẳng mua nổi.
"Vẫn còn làm cái nghề cũ à?" Vương Lâm đi theo sau, vừa bước vừa tỏ ra lơ đãng hỏi.
Vương Lâm nhờ thân thủ tốt, lộn một vòng rồi đáp đất một cách hoàn hảo.
Một lát sau trên con đường lát gạch, Vương Lâm nhìn Lạc Thừa Phong, không nhịn được tò mò kéo câu chuyện: "Vậy, bữa nay nhặt được cái gì rồi?"
Ngay khi mọi hy vọng gần như đã mất, một loại vật chất mới được phát minh ra, gọi là chất 'Thánh'.
Quỷ dị?
Vốn Vương Lâm khinh thường không để tâm, chỉ là lời còn chưa dứt thì chẳng biết tại sao, chân trước chân sau đá vào nhau mà ngã sấp về trước.
Những sinh vật đáng sợ xâm lấn, biến rất nhiều vùng đất thành vùng đất c·hết, không một sinh vật sống nào có thể tồn tại.
Rồi người trung niên vác cái bao bố lên vai, xoay người dẫn đường.
Chương 05: Xui xẻo quấn thân
...
Đời này có gì vui hơn việc thấy Vương Lâm xui xẻo chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy, Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lộ rõ sự cam chịu.
Ấy thế giây sau, một mùi h·ôi t·hối nồng nặc xộc thẳng vào mũi Vương Lâm.
"..."
Lần này, người trung niên hoàn toàn ngây ra, trố mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lộ rõ nghi ngờ.
Đi một vòng quanh Vương Lâm, ánh mắt Lạc Thừa Phong hết sức kỳ quái, giống như đang nhìn một sinh vật lạc loài ở đâu ra vậy.
Vương Lâm cứ thế im lặng, chỉ sợ hỏi ra lại đau tim. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bốp!"
Thế nhưng đang đi, Vương Lâm bỗng thấy Lạc Thừa Phong có chút khó xử, chần chừ mãi rồi mới lên tiếng hỏi: "Ai da... Nãy anh đánh vào đầu em như vậy, có sao không vậy?"
Vào trong Lạc Thừa Phong vứt cái bao bố xuống sofa, đi thẳng vào bếp.
'Đồ xủi quẩy' cách nói chuyện này lâu lắm rồi hắn mới nghe lại. Cộng thêm dáng vẻ kia, thực sự không muốn tin cũng không được.
Vương Lâm nghe vậy, khóe môi hơi co giật, ánh mắt lóe lên chút sự bất đắc dĩ, rất nhanh bị giấu nhẹm đi.
Nghe vậy, khóe môi Vương Lâm khẽ giật giật.
Nhờ có nó, cuộc chiến bắt đầu chuyển biến. Nhân loại không còn rơi vào thế bị động nữa, trước làn sóng xâm lấn điên cuồng của quỷ dị đã có sức tự vệ.
Một cú đánh giáng thẳng xuống đầu người trung niên.
"Phụt... Ha ha ha..."
Những thành phố này trở thành pháo đài cuối cùng của nhân loại, mỗi nơi đều có một số hiệu riêng.
Vương Lâm tự nhiên ngồi xuống, bắt chéo chân, hờ hững nhìn quanh căn phòng.
Nửa ngày sau, người trung niên chớp mắt, sững sờ thốt lên trong kinh ngạc: "Anh Lâm...? Không, không... con trai của anh Lâm đây sao? Hahaha, sao mà lớn nhanh vậy trời."
Mà xui xẻo vẫn chưa dừng lại ở đó.
Người trung niên còn chưa kịp nói hết câu, lại bị Vương Lâm cắt ngang lần nữa.
Khoảng sân rộng lớn, lát đá tinh xảo, những hàng siêu xe đắt đỏ đậu ngay ngắn thành hàng, hào nhoáng đến kinh người.
Chỉ đến khi Vương Lâm vỗ mạnh một cái lên vai hắn, người đàn ông mới giật mình, theo bản năng quay người nhìn vào hắn.
Sau đó, ngoài hai lần suýt bị xe tông, thì mọi thứ vẫn… 'rất ổn'.
Cúi đầu nhìn xuống, Vương Lâm phát hiện chân mình vừa dẫm lên một bãi chất thải của con c·h·ó nào đó, phóng uế bậy bạ.
Anh nhớ rõ khoảnh khắc ấy, một trận chấn động dữ dội, sau đó đã bị kéo vào một không gian trắng xóa kỳ lạ.
Nụ cười của người trung niên đầy vẻ vui mừng, nhưng chưa kịp nói xong...
Chỉ là giây sau, Lạc Thừa Phong đặt tách trà xuống, hỏi: "Anh Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt cả hai tức khắc giao nhau, bầu không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Bất quá cái câu "nhặt rác" của Lạc Thừa Phong, nếu người không biết thì thực sự nghĩ hắn vất vả lắm, mà sinh ra áy náy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau vài giây tần ngần, anh cắn răng… cởi phăng chiếc giày dính uế rồi nhấc chân bước đi, dáng vẻ lết tha lết thếch như thể vừa trải qua một kiếp nạn lớn trong đời.
Không có quản gia, không có bảo vệ, càng chẳng có người giúp việc.
"Ai là nhóc con chứ? Đồ xui quẩy, không còn nhớ anh Lâm nữa à?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.