Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 04: Thế giới mới khác lạ
Chưa đầy giây, tin nhắn thực sự gửi đi được, Vương Lâm mừng rỡ trong lòng.
Nhìn đi nhìn lại, Vương Lâm vẫn cảm thấy khó tin.
Người trung niên này không đi thẳng đến chỗ Vương Lâm mà cứ chần chừ, đứng yên tại chỗ nhìn quanh, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt trời trên cao dần lặng xuống, ánh nắng vàng vọt xuyên qua kẻ lá. Theo tiếng gió xào xạc, từ góc đường phía xa một bóng người xuất hiện.
Một thiếu niên đứng đó, gương mặt trẻ trung, làn da trắng sáng, đôi mắt đen sâu thẳm.
Những đứa không biết kính trên nhường dưới, không hiểu quy tắc như vậy. Tự nhiên phải để xã hội dạy dỗ lại cho bọn này rồi.
"Hai đứa đi trước đi."
...
Dù vẻ ngoài có hơi xuống cấp, tuy nhiên vẫn có không ít người sinh sống, đi ra đi vào.
Hắn nghiến răng mắng một tiếng, thế nhưng chỉ được ngoài miệng, khi đứng dậy nhìn vào kẻ chen ngang này, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.
Chẳng biết người kia có đến hay không, có điều giờ đây cũng chẳng có chỗ nào khác để đi.
Ánh nhìn đó vô cảm đến lạ kỳ, chỉ có sự thờ ơ lạnh lẽo để kẻ đối diện sinh ra cảm giác sợ hãi.
Vương Lâm nghĩ vậy, bèn tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực.
Bỗng, khóe môi Vương Lâm nhếch lên.
Vừa rồi quá lộn xộn nên không chú ý, giờ trông lại thì mới cảm thấy thân thể thực sự rất khác lạ, mạnh hơn trướ rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Triệu Nghĩa Quân, trong khi ấy Vương Lâm vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn trân trối vào Triệu Nghĩa Quân hồi lâu.
Người đàn ông thờ ơ trước mặt, không phải loại mà hắn có thể đối phó được, bèn buông ra một câu: “Đồ thần kinh! Đi thôi!”
Những kẻ này... đều là rác rưởi!
Vương Diễm Thu lúc này cắn môi, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, ngập ngừng muốn nói gì đó lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ thốt lên: "Cái đó..."
Là một thiếu niên...
Vương Lâm thấy thế, khóe môi hơi nhếch lên.
Là sợ hãi!
Vương Lâm lại lên tiếng thúc giục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi Vương Lâm cúi xuống, sờ vào bụng mình, cơ bụng sáu múi hiện rõ.
Đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu của anh, thế mà lại bị loại người này làm tổn thương? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Lâm híp mắt, nhìn lên những căn hộ trên cao, rồi lại liếc xuống những người đi qua đi lại bên dưới.
Với cái suy nghĩ ấy, Vương Lâm theo kí ức mà dạo bước qua khu phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một thiếu niên tràn đầy sức mạnh!
Một người trung niên, quần áo tuy không quá tồi tàn nhưng vẫn mang chút cũ kỹ, tay cầm theo một cái bao bố lớn, chậm rãi rảo bước tiến lại gần.
Triệu Nghĩa Quân cố sức rút tay lại, tuy nhiên như cũ vẫn không thể. Cộng thêm câu cảm thán đơn giản ban nãy, khiến Triệu Nghĩa Quân hơi hơi lạnh sống lưng rồi.
May cho bọn chúng, giờ vẫn chưa phải lúc...
Vương Diễm Thu còn chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Oánh kéo đi
Ở đó giờ chỉ còn lại Vương Lâm đứng lặng yên, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo đám người đang khuất dần.
Cảm giác rất kỳ quái!
Hắn gầm lên một tiếng, vung quyền về phía Vương Lâm.
Dọc đường, Vương Lâm cẩn thận quan sát xung quanh.
Hắn vùng vẫy, chỉ là cánh tay của Vương Lâm như gọng kìm thép, giữ chặt hắn lại.
Sau đó Triệu Nghĩa Quân ném bó hoa trong tay xuống đất, hung hăng giẫm mạnh lên, coi như tranh thủ lấy lại chút sỉ diện.
Chương 04: Thế giới mới khác lạ
Nơi này rất nhanh chỉ còn lại mấy người, Vương Lâm và Triệu Nghĩa Quân là hai người trong số đó.
Vương Lâm lẩm bẩm, sau đó đứng dậy phủi phủi mông, trước khi đi về phía người đàn ông trung niên kia.
Lời Vương Lâm vừa dứt, người đầu tiên phản ứng là Triệu Nghĩa Quân.
Vì đã đến giờ học, cổng trường đóng lại, cứ thế tất cả kết thúc chóng vánh như chưa từng xảy ra.
Một cú đấm đầy phẫn nộ, thế nhưng cú đấm ấy lại bị chặn đứng giữa không trung.
"Đi nhanh đi."
Cảm giác này...
Giây sau, Vương Lâm đột ngột buông tay. Triệu Nghĩa Quân vì thế mà mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Dạ Minh quan sát, khẽ nheo mắt nhìn Vương Lâm một lúc, rồi cũng nhấc gót đi theo. Những học sinh khác thấy vậy cũng nhanh chóng tản ra, không ai muốn dính vào rắc rối tiếp.
Bất quá anh vẫn không thể hiểu nổi, mọi thứ đều quá li kỳ rồi.
Tuy quần áo trên người không thay đổi, nhưng gương mặt non nớt này là sao?
Vương Lâm sờ vào mặt mình mà kinh nghi, rồi lại nhìn xuống tay chân, đầu không khỏi hiện đầy dấu chấm hỏi.
Còn cả cái làn da trắng bóc này nữa?
Mặt kính phản chiếu bóng dáng của anh. Thế nhưng Vương Lâm nhìn hình ảnh của mình trong đó, bất giác ngây ngốc ra.
"Không được, không ai được đi!"
"Mẹ kiếp!!!"
Làm xong hắn quay người đi thẳng vào trường, theo sau là đàn em của mình.
Vương Lâm ngẩn ngơ, vốn đã chuẩn bị tinh thần, không ngờ rằng cơ thể của chính mình cũng thay đổi.
Sau khi đi qua vài con phố, bước chân Vương Lâm chợt dừng lại trước một tấm kính lớn, tại một tòa cao ốc.
Dẫu sao cảnh cuối cùng, con gái bị những thứ quái dị xé xác có chút không giải thích nổi. Nên, trước tiên...
Một hồi đi bộ, anh dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ.
Nếu anh nhớ không sai, nơi này trước kia vốn là một nhà kho bỏ trống. Vậy mà bây giờ, nó đã trở thành một khu chung cư.
Biết mình không có được đáp án ngay, Vương Lâm không tiếp tục xoắn xuýt nghĩ nhiều mà lang thang dọc theo con đường cũ.
Khi gặp một người mạnh hơn mình, tốt nhất là nên biết đường rút lui.
Vương Lâm chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, bắt lấy nắm đấm của Triệu Nghĩa Quân như thể nắm một quả hồng mềm tùy ý nhào nặng.
Liễu Oánh nãy giờ đứng bên, thấy thế nhanh chóng kéo tay Vương Diễm Thu: "Mình đi thôi!"
Đột nhiên bị kéo đến mười mấy năm sau, bây giờ anh cần nhất là một trợ thủ.
Triệu Nghĩa Quân hắn có thể ngang ngược, có thể càn rỡ, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc.
Những người đi đường đều mang vẻ mặt lạnh lùng, dáng đi vội vã, ánh mắt né tránh nhau như thể có áp lực vô hình nào đó đè nặng.
Đây là... mình sao?
Anh nhéo thử một cái, chắc chắn là thật. Cảm giác mạnh mẽ từ từng thớ cơ, tất cả đều không thuộc về cơ thể của người đàn ông trung niên mà anh nhớ.
Một hồi vừa rồi, Triệu Nghĩa Quân không cho là mình đánh lại đối phương.
Vương Lâm sờ soạn người mình, lấy ra một chiếc điện thoại và một chiếc ví.
Thế nhưng mọi thứ trước mắt anh là những tòa nhà cao tầng, vật chất hiện đại ấy không gì xa lạ. Chỉ là bầu không khí này...
Anh nhíu mày, có điều rất không đúng ở đây. Tuy nhiên anh không có manh mối, chỉ có thể tiếp tục đi dạo quan sát thêm.
Ấy thế mà Vương Lâm vẫn đứng đó, đơn thuần chỉ là nắm lấy nắm đấm của Triệu Nghĩa Quân không hề nhúc nhích.
"Vẫn cái bộ dạng này... Cũng đúng, hắn chưa bao giờ thay đổi."
Mặt Triệu Nghĩa Quân khi này không khỏi tái mét, vừa tức vừa hoảng.
Anh không khỏi thầm thở phào, nhét ví vào lại trước khi mở điện thoại, soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.
Chỉ như vậy thôi, đã đủ để khiêu khích lòng tự tôn của Triệu Nghĩa Quân.
“Mày muốn c·hết!”
Lúc này gân xanh trên cánh tay Vương Lâm nổi rõ, ánh mắt trầm xuống hẳn, thều thào mà thốt lên từng chữ: "Bọn trẻ bây giờ, thật không biết điều gì hết."
Mặc kệ cho Triệu Nghĩa Quân có dùng lực, cũng chẳng thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của Vương Lâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.