Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Người lạ vào nhà
"Cái nơi này… thật sự có người sống sao?" Anh tự hỏi.
Nhưng cậu còn không biết xấu hỏi mà nhắc lại à?
Cô lấy chìa khóa mở cửa, đầu hơi ngoái nhìn Vương Lâm một chút, như thể muốn nhắc nhở chỉ để cậu ta vào nhà, không có nghĩa là không cảnh giác đâu nhé.
"Cái này…"
Sao con bé có thể dễ dàng để đàn ông vào nhà? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa dứt lời, Vương Lâm thầm chắp tay vái lạy người cha đã khuất của mình trong lòng.
Nhớ chứ sao không!
"Dì Lưu, chuyện gì xảy ra thế?" Diễm Thu đi không lên nữa mà tiến lại, lên tiếng hỏi ngạc nhiên, nét mặt kinh ngạc mười phần.
Diễm Thu chớp mắt, cảm thấy đối phương da mặt đúng là trét xi măng lên mà, dày đến mức này đúng là lần đầu cô gặp phải.
Vừa rồi cả hai không thấy gì, là vì tòa chung cư có hai cổng, họ đi từ cổng trước, còn vụ việc xảy ra ở cổng phía sau.
Vương Lâm chớp mắt, như thể đang cân nhắc xem nên giải thích như thế nào, hay chém gió một chút cho hợp tình hợp lý.
Không phải chứ?
"Sao cậu biết?"
Bức tường loang lổ những vết ố thời gian, vài chỗ gạch bong tróc trơ ra lớp xi măng thô ráp. Tiếng gió lùa qua những khe cửa sổ hẹp kêu lên âm thanh u u, cộng thêm vài tiếng két két của dây phơi quần áo đung đưa, càng khiến nơi này mang một vẻ tiêu điều đến lạ.
Vương Diễm Thu thoáng chấn động, hoang mang hiện rõ trên nét mặt.
"Ở trong tủ giày, có dép dùng một lần đấy."
Vương Lâm khi ấy đã bị lôi lên phòng giám thị rồi, không biết vì một câu nói đó không ít người bàn tán, Diễm Thu ngại mà thể giải thích, trăm lời cũng không thể địch lại trăm cái miệng hóng hớt buôn dưa.
Dì Lưu thở dài, ánh mắt đầy bi thương, vươn tay hơ trên đốm lửa đang cháy, thì thào điều gì đó như một lời tiễn biệt. Diễm Thu cúi đầu trước bà một cái, tỏ lòng thương tiếc, sau đó tiếp tục đi lên.
Hèn gì gì chứ?
Người đã mất rồi, thương tiếc cũng chỉ để trong lòng, Vương Diễm Thu ngậm ngùi, nhanh chóng dẫn Vương Lâm đến trước cửa căn hộ 505. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến đây, Diễm Thu có chút áy náy.
Vương Lâm đi tới, mở tủ, phát hiện bên trong chỉ toàn dép nữ. Anh nhếch môi, khẽ nhún vai, dứt khoát chỉ cởi giày, đi tất bước vào.
Người phụ nữ quay lại, đưa tay quệt nhẹ giọt lệ trên khóe mắt, chậm rãi đáp: "Kỳ Hiên mất rồi!"
Vương Diễm Thu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
"Cũng được..." Khó khăn lắm Vương Diễm Thu mới thốt ra được một lời như thế.
Ánh nắng vàng vọt chiều tà, chiếu lên tòa chung cư cũ kỹ, cùng với những cái bóng lố nhố của đám trẻ con chơi đùa dưới sân.
Chương 11: Người lạ vào nhà
Cái tên Lạc Thừa Phong này không hề xa lạ. Ngược lại, nó đã khắc sâu vào trí nhớ của cô suốt những năm qua.
"Hả "
Thế là, cô gật đầu.
Còn Vương Lâm, tự nhiên không lộ cảm xúc, chỉ là trấn trối nhìn vào mắt dì Lưu, cảm giác có gì đó không đúng, lại không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào
Nghĩ mà lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả, chua xót, bất an đan xen.
Hóa ra, sáng nay, không rõ vì lý do gì, Kỳ Hiên đã leo lên sân thượng nhảy xuống, c·hết ngay tại trước cổng chung cư. Cảnh tượng lúc đó khiến nhiều người kinh hồn bạt vía.
Đó là người có duyên gặp mà không có duyên nhìn. Đối với cô ống ấy rất thần bí.
Diễm Thu không biết nội tâm của người đi bên cạnh, tự nhiên dẫn đường, Vương Lâm theo sau, bước vào cầu thang của khu chung cư.
Dọc đường, tiếng bàn tán của người trong chung cư lọt vào tai hai người. Nghe loáng thoáng, họ cũng hiểu được toàn bộ sự việc.
Thế nhưng chưa kịp nói ra, thì đã nghe giọng của Diễm Thu vang lên đầy phòng bị: "Cậu đừng có đi theo tôi nữa."
Đứng trước khu chung cư này, Vương Lâm nheo mắt đầy nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Lâm nghe thế lại liền tung ta diễn kỹ đạt đến cảnh giới thượng thừa của mình, lập tức ra vẻ đáng thương: "Khát nước quá, không dẫn tôi vào nhà, cho một cốc nước à?"
Bước vào trong, Vương Lâm thả chậm tốc độ, đến gần Diễm Thu, người còn đang bận rộn với mấy chiếc ly và chai nước xếp gọn trên kệ.
Cha à, con cũng không muốn bán đứng cha đâu, nhưng tình thế bắt buộc. Nếu cha có linh thiêng, xin hãy nhắm mắt làm ngơ đi.
Căn hộ tuy nhỏ lại rất sạch sẽ, từ cửa sổ phòng khách có thể nhìn thấy công viên gần đó, nơi vài đứa trẻ con đang chạy nhảy dưới bóng cây.
Bất quá dù sao thì cũng nguyên nhân cũng là vì cô...
Một người như vậy, bây giờ lại có con trai đứng ngay trước mặt cô, thực sự là...
"Cha cậu?" Vương Diễm Thu nghiêng đầu, cả vạn dấu chấm hỏi đang nhảy loạn.
Nghĩ đến đây, cô lập tức ngậm miệng, mắt láo liên tỏ ra lảng tránh.
Cô ngập ngừng, toan từ chối, tuy nhiên Vương Lâm đã nhanh trí c·ướp lời, nhắc lại:"Tôi vừa giải quyết một rắc rối cho cậu đó. Còn nhớ không?"
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ông ta rất ít khi xuất hiện trước mặt cô. Đúng hơn là tần suất gặp mặt ông ấy trong mười mấy năm qua, còn ít hơn số ngón tay trên một bàn tay nữa.
Bình thường cô sẽ không dễ dàng để ai đó vào nhà, dù cho áy máy cũng vậy thôi. Nhưng nhìn vào gương mặt bình thản của Vương Lâm, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút quen thuộc đến lạ.
Diễm Thu thấy khách vẫn không vào trong thì sực nhớ, chỉ về phía góc cửa, nơi một chiếc tủ giày nhỏ nhắn đặt ngay ngắn.
Vương Lâm đứng ngoài cửa, lịch sự không bước vào sâu. Anh không thể tỏ ra quá tự nhiên, nếu không sẽ dọa con gái mình mất.
Trời ạ, mười mấy năm qua nó đã sống kiểu gì thế này?
Nói vậy chẳng khác nào thừa nhận cô đã vô thức để ý đến cậu ta rồi ư?
Diễm Thu nhìn Vương Lâm từ đầu đến chân, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò. Rồi cô khẽ gật gù, như thể đã tìm ra lời giải thích hợp lý cho cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy đối phương.
"Thì ra cậu là con chú Lạc, hèn gì..."
Không có thang máy, chỉ có những bậc thang cũ kỹ với vết nứt chằng chịt. Trên tay vịn, một lớp bụi mỏng bám dày minh chứng cho sự lười biếng của ban quản lý tòa nhà.
"Tại sao cậu lại ở đây? Không phải có căn biệt thự sao?" Vương Lâm hỏi, giọng có chút khàn, nhưng vẫn nhẹ nhàng đối với người con gái ấy.
Đầu óc xoay chuyển, giây sau anh hắng giọng: "Tên xúi... À, là cha tôi nói."
Bên trong, mùi hương trà nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, kệ sách gần đó vài cuốn tiểu thuyết được xếp ngay ngắn.
Sau khi biểu đạt đầy đủ thái độ, cô bước vào trong, vừa hỏi: "Cậu muốn uống gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Lâm nghe con gái đồng ý liền nghiêm mặt, rõ là không vui nổi, nội tâm thì không ngừng sôi trào.
Cái gọi là cảnh giác đâu? Sao lại đơn giản đồng ý như vậy?
Diễm Thu “ồ" lên một tiếng, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ, sau lại mừng rỡ pha lẫn chút buồn bã, cảm xúc đan xen để khuôn mặt búng ra sữa kia thay đổi biểu cảm liên tục.
Vương Lâm nhướng mày, chờ cô nói tiếp. Nhưng Diễm Thu lại đột nhiên im lặng.
Một người đàn ông bí ẩn, luôn tự xưng là bạn của cha cô, lại thường xuyên ra tay giúp đỡ cô trong những lúc khó khăn nhất.
Một ông lão râu tóc bạc phơ lom khom tưới mấy chậu cây đã héo queo ở góc sân, vừa tưới vừa lẩm bẩm điều gì đó mà chỉ có mấy con chim bồ câu đậu trên dây điện mới nghe thấy.
Diễm Thu ở tầng năm, thế nhưng khi vừa lên đến tầng hai, hai người bị thu hút bởi một người phụ nữ đã quá ngũ tuần, ở hành lang đang đốt vàng mã, khói nghi ngút tỏa lên, phảng phất mùi hương nồng nặc.
Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hèn gì cô cảm thấy hắn quen quen ư?
"Cha tôi là Lạc Thừa Phong."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.