Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Kẻ bám đuôi
Cô chẳng thèm liếc anh dù chỉ một cái, cứ như thể anh là người tàng hình vậy.
Cái quái gì vậy?
Triệu Nghĩa Quân cáo trạng, nhìn cái đầu gã sưng một cục to tướng thế kia, thì rõ ràng là người bị thiệt rồi.
Và rồi…
Triệu Nghĩa Quân chỉ biết ôm đầu, co rúm lại chịu đòn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi Vương Lâm vẫn tiếp tục ngồi nghe chửi. Qua vài phút sau, giám thị còn đang mắng hăng say, thậm chí còn bắt Vương Lâm bồi thường thiệt hại cho Triệu Nghĩa Quân thì...
Anh nhớ rõ, Lạc Thừa Phong từng nói trước đây có tặng con bé một căn biệt thự ở trung tâm.
Ngưỡng mộ có, sợ hãi có, tò mò cũng không thiếu. Đám bạn thì thầm bàn tán như đang chứng kiến sinh vật lạ.
Điện thoại của giám thị vang lên.
"Reng reng..."
Sau một lúc lấy lại chút ý thức, gã run rẩy đưa tay kéo cái bao bố trùm trên đầu mình xuống.
Triệu Nghĩa Quân bực tức đi về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: "C·hết tiệt! C·hết tiệt...!"
Bất quá còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, một cái bao bố đã trùm thẳng lên đầu Triệu Nghĩa Quân.
Gã không thể chịu được nỗi nhục ngày hôm nay, b·ị đ·ánh ngay trước mặt bao nhiêu người, bị giám thị xử lý qua loa.
Cho đến khi…
Vương Lâm thấy thế thì không khỏi hơi nheo mắt.
Triệu Nghĩa Quân gầm lên, hét vào khoảng không.
Tuy nhiên dù bực đến đâu, cô cũng chẳng thể làm gì. Nhất là sau chuyện hồi nãy, cô hiểu rõ Vương Lâm không phải người dễ chọc.
Cuối cùng, Liễu Oánh không chịu nổi nữa, quay phắt lại, khoanh tay hậm hực: "Lạc Lâm, cậu đi theo tụi tôi làm gì hả?"
"Cực tức này tao không nuốt trôi, nhất định phải tìm người, nhờ họ dạy dỗ thằng khốn đó một trận."
"Hôi quá!!"
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái quái gì vậy?"
Chẳng biết người bên kia nói gì, chỉ sau mấy giây giám thị gật đầu lia lịa. Đến khi cúp máy, ông liền quay lại nhìn Vương Lâm.
Vậy tại sao nó lại đi hướng này chứ?
Cùng lúc đó, ở một con đường vắng phía sau trường học.
Cả Vương Lâm và Triệu Nghĩa Quân đều chỉ cần viết bản kiểm điểm là xong, không cần đình chỉ học.
Tuy là hắn gây sự trước, bất quá b·ị đ·ánh tả tơi như vậy, không phải là nên để hắn tha thứ à?
Nhưng giám thị vẫn giữ thái độ ôn hòa Vương Lâm, không giải thích gì thêm, rõ ràng có người đã chống lưng, Triệu Nghĩa Quân lúc này muốn cãi cũng không cãi nổi.
Hướng đi này... không đúng lắm!
Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo thái dương. Gã cứng người, cứng ngắt chầm chậm xoay đầu lại.
Anh chàng này không làm gì xấu, chỉ là đi theo quá nhiệt tình, khiến hai cô gái cảm thấy hơi... sởn gai ốc.
"AGHHHH!!!"
Chỉ một bản kiểm điểm?
Phía sau hai người, không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một cái đuôi lẽo đẽo bám theo.
Dưới ánh mắt tò mò của cả lớp, Vương Lâm vô thức liếc sang bên cạnh. Vương Diễm Thu vẫn cắm cúi học, mặt không cảm xúc, hoàn toàn phớt lờ mọi chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồi đi học, anh viết nhiều đến mức không cần nghĩ, chưa đầy năm phút đã hoàn thành, còn được 'vinh dự' về lớp sớm.
Triệu Nghĩa Quân… xón ra ngoài.
Triệu Nghĩa Quân siết chặt nắm đấm, lên tiếng nhắc nhở đàn em: "Lát nữa gặp đàn anh, tụi bây nhớ..."
Thế nhưng đáp lại lời của gã, chỉ là sự im lặng. Hai tên đàn em im bặt, thậm chí không còn nghe thấy tiếng bước chân đi theo.
Triệu Nghĩa Quân trông một màng mà há hốc miệng, không ngậm lại được.
Sau đó là một cú đá đạp vào đầu gối hắn, rồi lại liên tiếp những cú đấm, cú đá giáng xuống.
"Đường là của chung, tôi đi đâu là quyền của tôi." Vương Lâm thản nhiên đáp, chẳng buồn nể mặt.
Vương Lâm thì vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
Người đi đường bịt mũi lùi lại, có vài người thấy Triệu Nghĩa Quân thê thảm toan tiến lên giúp, nhưng khi ngửi thấy mùi khủng kh·iếp từ người gã, tất cả đều xua tay rời đi.
Lúc này gã nhìn quanh, lại không có một bóng người, chỉ có lại mình và hai tên đàn em còn b·ất t·ỉnh trên đất.
Không nhịn được nữa.
Sau đó, mọi thứ trở lại bình thường... à không, ánh mắt cả lớp nhìn anh thì không bình thường chút nào.
Buổi học kết thúc, học sinh lũ lượt kéo nhau ra về.
Mười lăm phút sau, đòn đánh dừng lại. Triệu Nghĩa Quân toàn thân đau ê ẩm, hơi thở hổn hển.
Đáng tiếc là dù cho gã có hét thế nào đi nữa, cũng chẳng ai quan tâm.
Như thường lệ, Vương Diễm Thu và Liễu Oánh sánh vai vừa đi vừa tám chuyện. Nhưng hôm nay có gì đó... hơi sai sai.
Liễu Oánh nghẹn họng, không tìm được lý do phản bác nên tức anh ách.
Vương Lâm viết kiểm điểm dễ như ăn kẹo.
Bước chân Triệu Nghĩa Quân trở nên nặng nề, di chuyển ngày càng khó khăn.
Không ai dám đến gần gã, không ai giúp gã.
Cảm nhận có người phía sau mình. Triệu Nghĩa Quân sợ đến hãi hùng.
Nhìn thấy cảnh phía sau, gã hoàn toàn cứng đờ, hai tên đàn em đi theo gã nãy giờ, thế mà không biết sao lại nằm xụi lơ dưới mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Nghĩa Quân tức đến phát điên.
"Cũng được, em rộng lượng một chút, tha cho hắn vậy."
Vừa thấy số người gọi cho mình, sắc mặt ông đã thay đổi hoàn toàn, từ tức giận chuyển sang kính cẩn, đúng hơn là có phần khúm núm.
Thế là với một cái 'đuôi' kiên trì bám theo, hai cô gái đành im lặng đi tiếp. Không khí mất hẳn sự thoải mái như mọi khi.
Ngặt nỗi Triệu Nghĩa Quâm trước thầy giám thị, không tranh nổi khí. Cuối cùng sau một hồi thỏa thuận, quyết định được đưa ra.
Triệu Nghĩa Quân nghi hoặc lên tiếng, giây sau mới kịp phản ứng. Thế nhưng lúc này, chợt một cơn lạnh sống lưng để gã rùng mình.
Triệu Nghĩa Quân hét lớn, thấy vậy kẻ thủ ác không nương tay cho một cú đấm nện thẳng vào bụng gã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Nghĩa Quân cau mày, khó hiểu ngoái đầu nhìn.
Ngoài Vương Lâm thì còn ai vào đây nữa.
Theo như anh biết, rẽ hướng này sẽ dẫn đến trung tâm thành phố, nơi tập trung khu nhà giàu. Còn đi thẳng lại ra ngoại ô.
"Ọc!"
Thế nhưng bất chợt, bụng Triệu Nghĩa Quân quặn thắt.
Ngày hôm nay chỉ mới là khởi đầu, những rắc rối thật sự chắc chắn vẫn còn ở phía trước.
Để tên học sinh mới đó coi thường, gã càng nghĩ càng tức.
Mặc dù có chút thắc mắc, bất quá Vương Lâm cũng chẳng nghĩ nhiều. Anh nhanh bước chân, không còn đi sau lẽo đẽo theo sau nữa mà sóng vai cùng con gái dưới ánh chiều tà.
Rõ ràng hắn mới là người bị hại có được hay không?
"Lạc Lâm này, thầy thấy em cũng không bị tổn hại gì. Hay là chuyện này… thôi bỏ qua nhé."
Gã một mình lê bước trong sự nhục nhã tột cùng.
Chương 10: Kẻ bám đuôi
"..."
Anh biết rõ…
Không ai nói lời nào, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, có một cảm giác ấm áp quen thuộc len lỏi trong tim anh.
Buổi học sau đó trôi qua một cách yên bình, không có thêm biến cố nào xảy ra. Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt rời khỏi lớp.
"Hai đứa bây nằm ra đó làm gì?"
Cơn giận, sự khuất nhục, nỗi sợ hãi, tất cả bùng phát trong tiếng gào thét này.
Gã hiện tại không thể phản kháng, chỉ có thể hứng chịu cơn bão đòn đ·ánh đ·ập từ kẻ mình còn chẳng nhìn thấy mặt.
"Thầy! Sao lại như vậy? Sao không phạt nó?"
"Gì… cái gì vậy?"
Không dám nán lại lâu hơn, Triệu Nghĩa Quân cố gắng đứng dậy, lê cái thân tả tơi rời khỏi, bỏ mặt đàn em phía sau, giờ chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt thôi.
Triệu Nghĩa Quân toàn thân run rẩy, gương mặt đỏ bừng.
Vương Lâm bị mắng xối xả, bất quá anh chẳng thèm để tâm, chỉ ngồi yên, bình tĩnh lấy điện thoại ra nhắn một tin.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.