Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: “Chạy đi đâu, Điện hạ?”
Trước đây chưa được hưởng tư vị, còn có thể nhẫn nhịn.
Dây trắng là bánh ú nước tro.
Những sợi dây rối rắm, lộn xộn khi nãy, dưới đôi tay khéo léo của Từ Đoan Nghi, đã biến thành một chiếc vòng đẹp mắt.
Từ Đoan Nghi vốn còn đang ngắm sợi dây trên cổ tay mình, bất chợt cảm nhận được hành động của hắn, chưa kịp hiểu hắn định làm gì, vừa định hỏi thì đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, đầy sóng ngầm cuồn cuộn của hắn.
Một khi đã tỉnh, thì khó có thể ngủ lại.
Tưởng rằng chủ tử đã ra, nàng lập tức vui mừng gọi:
Ví dụ như tiểu danh của nàng, chính là kỳ vọng của mẫu thân rằng cả đời nàng sẽ luôn sáng sủa, hanh thông.
Nhưng với hắn mà nói, chỉ cần nằm đây, chống cằm lặng lẽ ngắm nhìn Từ Đoan Nghi say ngủ, cũng là một niềm vui thú hiếm có.
Tạ Thanh Nhai cúi đầu nhìn nàng.
Vừa nếm trải hương vị ngọt ngào ấy, hắn liền hoàn toàn mất kiểm soát.
“Đừng suy nghĩ lung tung!”
“Không được cười!”
Nàng đối với Tạ Thanh Nhai thực sự là rất mực bao dung.
Quan trọng nhất vẫn là sự an nguy của chủ tử.
Bích Khê thản nhiên nói:
Nhưng so với lúc nãy, giọng nói của các nàng rõ ràng đã nhỏ hơn nhiều.
Từ Đoan Nghi vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ…”
Thời Vũ nhíu mày, vẫn muốn nói tiếp,
Hắn đã muốn ôm, nàng cũng ngoan ngoãn, an tĩnh tựa vào trong lòng hắn.
Một giấc ngủ thật ngon.
“Vậy là gì?”
Ban nãy còn nhăn mày, khe khẽ hừ nhẹ, vậy mà giờ đây, nghe thấy giọng nói của hắn, nàng liền trở nên yên tĩnh hơn.
Tối qua, hắn đã dày vò nàng suốt cả đêm, đến mức nàng khóc rất lâu rất lâu, thậm chí trong giấc ngủ vẫn còn thút thít không ngừng.
“Ta gọi có gì sai? Sư giả, truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc…”
Thời Vũ không biết thế nào là xấu hổ, nhưng Bích Khê lại lo chủ tử nghe được sẽ lúng túng.
Hắn cầm mấy sợi dây ngũ sắc lên, định g·i·ế·t thời gian một chút.
Nàng vẫn chưa nhận ra nguy hiểm cận kề, nói xong còn hồn nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên má hắn, bày tỏ niềm vui của mình.
Bởi nam nhân đến hai mươi tuổi mới làm lễ đội mũ, lúc ấy mới được trưởng bối ban cho một cái “tự”.
Hiển nhiên là nàng đã nhận ra hắn đã thức.
Đợi hắn thắt chặt nút buộc, nàng liền yêu thích không rời, giơ cổ tay lên trước ánh hoàng hôn ngắm nghía.
Từ Đoan Nghi cũng để mặc hắn ôm mình.
Nói xong, nàng cũng vừa thắt xong chiếc vòng trên cổ tay hắn.
Một số còn rơi trên bậc thềm, một số vương vãi dưới đất.
Lúc trước, hắn gọi nàng là “tiên sinh”, rõ ràng là cố ý trêu đùa, muốn nhìn nàng thẹn thùng.
Thực ra, hắn cũng không ngủ bao lâu.
Vật này thì hắn biết công dụng, trước kia mỗi khi đến Tết Đoan Ngọ, mẫu thân và Trường Ninh cũng thường tự tay làm vòng ngũ sắc để tặng hắn, mang ý nghĩa trừ tà, cầu phúc.
Tối qua, hai người ôm nhau ngủ.
Những món này vẫn còn nóng hổi.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Bích Khê khẽ nhắc nhở thêm:
Chưa đợi nàng lên tiếng, hắn lại tiếp lời:
Khi xưa, hắn cùng các hoàng tử theo học trong cung, ngoài Thái tử ca ca ra, chẳng có ai trong số các hoàng tử có thể sánh được với hắn.
Thấy tình huống có phần khó tin, nhưng Bích Khê cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi đã đi xa, Thời Vũ vẫn còn làu bàu:
Nàng vốn còn cầm đoạn dây đang dang dở của mình, định tranh thủ thời gian tiếp tục đan. Nhưng lúc này, thấy Tạ Thanh Nhai động tác nhanh nhẹn như vậy, lại không hề làm sai bước nào, nàng liền dứt khoát đặt sợi dây của mình xuống, chăm chú nhìn hắn đan.
Sợi dây ngũ sắc dường như được phủ một lớp vàng mỏng, dưới ánh tà dương lấp lánh rực rỡ, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng lúc này, Tạ Thanh Nhai cũng không dám thực sự tiếp tục quấy rối nàng nữa.
Mặt vẫn còn nóng bừng, nhưng trong lòng nàng lại ngập tràn niềm hạnh phúc.
Ngay khi hắn định cúi xuống hôn nàng thêm lần nữa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Bọn họ đang ngồi dưới tán cây hoè già trong sân.
Tạ Thanh Nhai đứng cách các nàng một khoảng không xa không gần.
“Không phải!”
Ngoài ra, còn có một túi bánh ú, được buộc bằng các sợi chỉ xanh, đỏ, trắng.
“Tại sao không để ta nói chứ!”
Chẳng có gì gấp gáp, Tạ Thanh Nhai đơn giản quyết định nhắm mắt, ôm lấy nàng tiếp tục giấc ngủ.
Hắn ôm lấy eo Từ Đoan Nghi, nằm nghiêng đối diện nàng, gương mặt vùi vào cổ nàng, không có chút d·ụ·c niệm nào, chỉ lặng lẽ cọ cọ, tận hưởng sự ấm áp dịu dàng.
Trời vẫn sáng rõ.
Tạ Thanh Nhai cảm thấy cả người sảng khoái, đang định quay đầu nhìn người bên cạnh, thì chợt nhận ra có gì đó trên tay.
Nàng trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ bị phạt chép kinh thư.
Cảm giác ngượng ngùng lâu nay không xuất hiện lại một lần nữa dâng lên trong lòng Tạ Thanh Nhai.
Họ cho rằng hắn kiêu ngạo quá mức, ai nấy đều muốn tìm cơ hội dạy dỗ hắn một trận.
“Nhưng ta muốn học, ta cũng muốn làm cho nàng.”
Đến mức khiến một Từ Đoan Nghi vốn luôn hiền lành, cũng phải tức giận, không thèm để ý đến hắn nữa, lúc đó hắn mới chịu thôi.
Không còn Trưởng công chúa Gia Thuận.
“Nhưng mà…”
Cùng lắm thì bị chủ tử trách mắng một trận là cùng.
Không ngờ, đôi bàn tay trước mắt nàng linh hoạt như đang múa, chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Phủ Nam An vương trong một đêm chỉ còn lại ba huynh muội họ, ai còn nhớ đến sinh thần hai mươi tuổi của hắn?
Vừa xoay người định rời đi, thì từ bên trong lại truyền ra giọng nói của Tạ Thanh Nhai:
Sau đó, Tạ Thanh Nhai cứ thế vừa ôm nàng, vừa bắt đầu đan dây.
“Tạ Thanh Nhai!”
“Lời chủ tử dặn, ngươi quên rồi sao? Cho dù có bất mãn với Nam An Vương đến đâu, thì hắn cũng là phu quân của chủ tử, nếu ngươi buông lời không đúng mực, chủ tử phải làm sao?”
Nhưng ngay lúc đó, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Lúc này, hắn đang tựa cằm lên vai nàng.
Cơn khát khao bị kìm nén suốt bao ngày, cuối cùng cũng được dịp bùng nổ, Tạ Thanh Nhai giống như con nước lũ tràn bờ.
Chuẩn bị làm nũng, hỏi nàng vì sao ra trễ như vậy, làm mình lo lắng muốn c·h·ế·t.
Nếu không phải vì thế, nàng đâu cần phải trèo tường vào xem xét?
Trái tim Từ Đoan Nghi bỗng chốc mềm nhũn.
Tình cảm mãnh liệt trong lòng hắn giờ đây không cần che giấu nữa, cũng không muốn che giấu.
Lý lẽ thì đúng là như vậy, nhưng nếu không phải vì hắn, chủ tử làm sao phải đến nơi hoang vu này?
Nhìn ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng hắn, nhưng lại có thể nghe rõ tiếng hắn khe khẽ ngân nga một điệu nhạc vui vẻ.
Âm cuối kéo dài, rõ ràng là đang chờ nàng mở miệng.
“Náo Náo.”
Kinh ngạc nhìn xuống, hắn thấy một chiếc vòng ngũ sắc đang yên lặng quấn trên cổ tay mình, mà Từ Đoan Nghi lúc này đang chăm chú cài nút thắt.
Hắn định ra ngoài xem có chuyện gì, tránh để bên ngoài càng ồn ào, khiến nàng mất giấc.
Nàng nghiêng mặt nhìn hắn, chẳng màng cổ mình có thể mỏi, nhẹ giọng dỗ dành:
Nhưng trước khi đến đây, nàng đã bị chủ tử dặn dò, cho nên dù có bất mãn với Tạ Thanh Nhai đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể tức tối đứng sang một bên, không muốn nhìn thấy hắn, sợ càng nhìn lại càng tức giận!
Nghe ra sự ngạc nhiên trong lời nói của Từ Đoan Nghi, hắn lập tức trở nên kiêu ngạo, khóe môi nhếch lên, nhướng mày, không chút che giấu mà tự mãn khoe khoang:
Dựa vào việc nàng yêu hắn, cưng chiều hắn, hắn cứ thế vừa dỗ dành vừa lừa gạt nàng, lần này đến lần khác.
Bích Khê trong lòng cũng không mấy hài lòng với Tạ Thanh Nhai, nhưng nàng vốn luôn trầm ổn, không để lộ cảm xúc trên gương mặt, tránh khiến chủ tử khó xử.
“Vậy sau này Trưởng công chúa có hối hận vì đã đặt cho chàng cái tên này không?”
Vừa nghe thấy, Thời Vũ chưa kịp để Bích Khê phản ứng, đã vội vàng chạy trở lại, ghé mắt vào khe cửa nhìn vào bên trong.
Cứ ngỡ nàng có lời muốn nói, hắn liếc mắt nhìn, khẽ “ừm” một tiếng.
Tạ Thanh Nhai híp mắt, từng chữ từng chữ nhấn mạnh.
“Nhanh vậy sao?”
Cởi áo ngoài, cởi giày tất, Tạ Thanh Nhai nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Từ Đoan Nghi.
Dây đỏ là bánh ú nhân táo đỏ.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của nàng, hắn vừa áy náy vừa cảm thấy bản thân không ra gì.
Không còn âm mưu, không còn thù hận hay đối lập.
Lời chưa nói ra chợt nghẹn lại nơi cổ họng.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Từ Đoan Nghi vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên giường,
Với nàng ấy, có nói nhiều bao nhiêu cũng không bằng việc nhắc đến chủ tử.
Năm đó, hắn tận mắt chứng kiến phụ thân và huynh trưởng qua đời, ngay cả mẫu thân cũng rời bỏ nhân gian.
Còn nguyên do vì sao…
Hắn vốn không định đánh thức nàng, chỉ muốn lại gần nàng hơn một chút.
Bất kể bày mưu tính kế thế nào, cuối cùng đều bị Tạ Thanh Nhai quay ngược lại dạy dỗ một phen.
Tạ Thanh Nhai vừa nghiến răng đáp, vừa tiếp tục đan nốt sợi dây trong tay.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, không hề có động tĩnh.
“Hay là—”
Ánh mắt giao nhau, đối diện với mong chờ trong đôi mắt ấy, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng quay mặt đi, không cam lòng mà thốt ra hai chữ.
Sợ rằng một ngày nào đó, lúc hắn và Từ Đoan Nghi đang thân mật, lại bị nha đầu này phá đám.
Người có thể gọi hắn bằng cái tên ấy, lại càng không có lấy một người.
Nhưng giờ phút này, khi học cách thắt dây, hắn lại vô cùng nghiêm túc.
Tạ Thanh Nhai cúi xuống nhìn chiếc vòng ngũ sắc trên tay mình.
Nào ngờ, ngay khi nhìn thấy gương mặt của Tạ Thanh Nhai, nụ cười trên mặt nàng lập tức vụt tắt.
Môi hắn nhẹ nhàng lướt qua vành tai nóng rực của nàng, khi thì hôn, khi thì cắn khẽ.
Nhìn thấy tay Tạ Thanh Nhai hơi khựng lại, Từ Đoan Nghi biết hắn hẳn là có, bèn tò mò hỏi tiếp:
Có chỗ nào giống dáng vẻ của một học trò chứ?
Trong giấc mộng, nàng đã quên mất chuyện tối qua bị hắn bắt nạt.
Xét về huyết thống, ngay cả Tiên đế cũng không thể sánh bằng.
“—đúng đấy.”
May mà người đến là Thời Vũ và Bích Khê, nếu là người khác, hắn có lẽ đã không nhẫn nhịn đến vậy.
Cảm nhận được lồng ng.ực rộng lớn và ấm áp của Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi theo bản năng rúc vào gần hơn, khẽ cọ cọ như một chú mèo nhỏ làm nũng.
Dẫu vậy, cũng không thể cứ mặc kệ, nàng đành nói:
“Chụt.”
“Nàng ấy vẫn đang ngủ.”
Thế nhưng Từ Đoan Nghi chẳng nói lời nào, chỉ dịu dàng nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, rồi bất chợt hạ một nụ hôn nhẹ lên má hắn.
Lần nữa tỉnh lại, không biết đã trôi qua bao lâu.
“Chính là như vậy, chàng thử xem?”
Hắn thực lòng muốn tự tay thắt một sợi dây mang lại bình an, làm quà cho Từ Đoan Nghi.
Trong lòng nàng, hắn vốn dĩ đã là một người tài giỏi như vậy.
Trong lòng nàng chất đầy ấm ức, nghe hắn nói vậy, suýt chút nữa thì bùng nổ.
Tạ Thanh Nhai nghe nàng kêu, rúc đầu vào cổ nàng, cười khẽ một tiếng.
Nàng vừa mới động đậy, liền nghe thấy giọng nói của Tạ Thanh Nhai vang lên phía sau. Cánh tay vốn đang đặt trên eo nàng không những không nới lỏng mà còn ôm chặt hơn.
“Vậy nàng cứ nghỉ ngơi thêm một lát.”
“Nàng có thích không?”
Bình thường có Bích Khê giúp đỡ, chủ tử cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng.
Tỏ vẻ như mình là người tốt.
Lời nói vừa thốt ra, hắn đột nhiên ngừng lại.
“Nhanh như vậy sao?”
Nhưng Tạ Thanh Nhai lại là kẻ càng thấy nàng thẹn thùng, càng muốn trêu ghẹo.
Nhưng vì giữ thể diện cho Từ Đoan Nghi, hắn đành phải cố gắng giữ thái độ ôn hòa mà tiếp đón các nàng.
Bích Khê đứng bên cạnh không thấy được tình hình bên trong, chỉ có thể nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Thời Vũ, càng lúc càng khó coi, không khỏi thấp giọng hỏi:
Tạ Thanh Nhai cứ thế tựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng, một chân co lại.
Với thân thế như vậy, hắn tất nhiên không cần phải sợ ai.
“Ngoan ngoãn ngồi yên.” Giọng điệu hắn không cho phép từ chối.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn cần suy nghĩ đôi chút, nhưng sau khi quen tay, thì rất nhanh đã thành thạo.
Tạ Thanh Nhai đỏ mặt, lập tức phản bác:
Bản thân hắn không sao, nhưng Từ Đoan Nghi lại quá nhạy cảm và e thẹn, nếu bị nha hoàn thân cận của mình bắt gặp, chắc chắn nàng sẽ xấu hổ đến c·h·ế·t mất.
Nghe hắn nói vậy, nàng không khỏi bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai nghe vậy, liếc nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, chỉ trực tiếp kéo nàng vào lòng mình, ôm chặt không buông.
Và rồi chẳng mấy chốc, hắn ngủ thiếp đi.
Theo tục lệ Tết Đoan Ngọ, người ta thường treo lá xương bồ và ngải cứu để trừ muỗi, xua tà khí.
Thậm chí chăn cũng không đắp.
Vừa nãy hắn cũng chăm chú quan sát cách nàng đan, từng bước đều ghi tạc trong lòng.
Từ Đoan Nghi dịu dàng hỏi, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Hắn khép nhẹ cánh cửa, cố gắng không phát ra tiếng động.
“Chủ tử không ra à?”
Sau khi tỉnh lại, nàng sẽ thẹn thùng, sẽ ngại ngùng, nhưng tuyệt nhiên không thể giận hắn mãi.
Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng những chuyện nên làm đều đã làm, những gì nên thử cũng đã thử.
Từ Đoan Nghi không hề che giấu niềm vui trong lòng, quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, khẽ nói:
Lỡ như chủ tử có chuyện gì…
Nàng bối rối kêu lên:
“Ta thật sự muốn biết mà, nói cho ta nghe đi.”
Nghe tiếng bước chân hắn dần xa, Từ Đoan Nghi mới đỏ mặt ngồi dậy.
Tạ Thanh Nhai khẽ ừ một tiếng.
Giọng nói của Tạ Thanh Nhai vang lên bên tai.
Hắn cố ý ghé sát hơn, môi mỏng kề bên vành tai nàng, tiếp tục giọng điệu trầm thấp đầy mị hoặc:
Bây giờ nhìn đống dây ngũ sắc này, hắn khẽ nhướn mày, cầm theo túi lụa bước về phía giường.
Thế nhưng chuyện này thực sự quá thú vị, nàng vẫn không kìm được mà cười hỏi:
Hắn thực sự rất thông minh, từ nhỏ học gì cũng nhanh.
Nhưng chân còn chưa kịp chạm xuống đất, đã bị hắn nhanh chóng ôm chặt, kéo lại vào lòng.
Biết nếu còn tiếp tục, nàng sẽ thực sự giận, hắn liền nới lỏng tay, nhẹ giọng dỗ dành:
Càng nghĩ, ngọn lửa trong người hắn lại càng bốc lên.
Tạ Thanh Nhai đành phải lặp lại, lần này lớn hơn một chút:
Giây phút này—
Từ Đoan Nghi bị hắn dọa dẫm như vậy, chỉ đành cố nén nụ cười.
Phụ thân là Nam An vương uy chấn thiên hạ, mẫu thân lại là Trưởng công chúa duy nhất được sắc phong chính thống.
Sau khi được cả hai cẩn thận sửa sang, tiểu viện giờ đây đã có dáng vẻ tươm tất, chẳng còn dấu vết gì của sự hoang phế trước kia.
Điều đầu tiên hắn làm là quay sang nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình.
Hắn kiểm tra những món đồ khác, thấy trong chén sứ trắng là tổ yến, còn trong hộp thức ăn có đầy đủ điểm tâm sáng.
Khi đó, hắn—
Bình thường hắn không có thói quen ngủ lại sau khi tỉnh dậy, dù có ngủ bao lâu đi nữa, chỉ cần mở mắt là sẽ không ngủ tiếp.
Từ Đoan Nghi cảm thấy không chịu nổi sự trêu ghẹo l.ỗ m.ãng của hắn, khuôn mặt đỏ bừng, gần như sắp nhỏ ra máu.
Cuối cùng, hắn nản chí, tùy tiện ném dây sang một bên, không thèm động vào nữa.
Nói xong, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đ.ỉnh đầu nàng, rồi mới đứng dậy mặc y phục, rời khỏi phòng.
“Nếu thật sự có chuyện gì, chủ tử và vương gia chắc chắn sẽ không để chúng ta không hay biết gì.”
Sau đó chủ động giải thích:
Thế nhưng Từ Đoan Nghi lại không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ vừa khẽ gọi cái tên ấy, vừa hỏi:
Nàng đã sống theo quy củ bao nhiêu năm nay, làm sao có thể chịu nổi kiểu cợt nhả tùy hứng của hắn chứ?
Nhưng có lẽ do hoàn cảnh lúc này quá thoải mái.
“Giờ đã qua giờ Thìn rồi, sao chủ tử vẫn chưa có động tĩnh gì? Trước đây vào giờ này, chủ tử sớm đã thức dậy rồi, chẳng lẽ…”
“Nếu ngươi còn cãi nữa, đợi chủ tử ra ngoài bắt ngươi chép sách, ta sẽ không giúp đâu.”
Dù cách một khoảng khá xa, lại còn bị cánh cửa ngăn trở, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng.
Đối với nàng, thời gian có thể bên Tạ Thanh Nhai đều đáng quý, sao có thể lãng phí vào những chuyện giận dỗi vô nghĩa?
Nhìn thấy Từ Đoan Nghi ngủ say như vậy, càng nhìn, hắn càng vui vẻ, không nhịn được đưa tay chạm vào nàng, nhẹ nhàng v.uốt ve, yêu thương không rời.
Nàng khẽ cúi người, nói với giọng điềm tĩnh:
Rồi sau đó sẽ vào trong xử lý nàng thật tốt!
Suốt đêm hôm ấy, hai người quấn quýt đến tận khuya.
“Chủ tử!”
“——Từ Đoan Nghi!”
Tạ Thanh Nhai liền đem bó lá xương bồ kèm ngải cứu treo trước cửa, rồi đặt bình rượu hùng hoàng qua một bên.
Có bánh há cảo tôm trong suốt, bánh bao da mỏng, còn có một đĩa chả giò.
Vì vậy, chỉ dừng lại ở một câu ngắn gọn, sau đó lại tiếp lời:
Nhưng Bích Khê đã nhanh chóng nắm chặt tay nàng, ngăn lại.
Nhưng chỉ ba chữ ấy thôi cũng đủ để Từ Đoan Nghi hiểu hắn muốn nói gì.
Tạ Thanh Nhai đoán nàng sẽ còn ngủ rất lâu, nên hắn cũng không vội rời giường.
Bất chợt, Từ Đoan Nghi cất giọng hỏi hắn:
Thời Vũ bực bội nói:
Sau đó, hắn cũng chui vào chăn, nằm nghiêng sang một bên, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Bên này, Tạ Thanh Nhai xách theo mấy gói đồ lớn nhỏ ngoài cổng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, rồi quay về nhà chính.
Mới tỉnh ngủ, Tạ Thanh Nhai như một con mãnh hổ to lớn, mang theo dáng vẻ lười biếng sau khi vừa thức giấc, chẳng muốn rời giường, chỉ muốn giữ lấy thê tử của mình, tận hưởng thêm chút hơi ấm.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là kẻ xuất chúng vượt trội hơn người.
Từ Đoan Nghi lắng nghe, đôi mắt cũng dần cong lên, khóe môi bất giác khẽ nở nụ cười.
Đương nhiên nàng không thể có sắc mặt tốt với hắn được.
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng hành lễ, rồi kéo Thời Vũ rời khỏi tiểu viện.
Trong lòng nàng, Nam An Vương chính là tên yêu nghiệt họa thủy, làm hại chủ tử nhà nàng đến mức không cần mạng sống nữa.
Bích Khê thấy nàng nhường chỗ, liền tiến lên thay, đứng ở vị trí cũ của Thời Vũ, lễ phép cúi người chào hỏi:
Là tỷ muội nhiều năm, nàng đương nhiên hiểu rõ tính tình của Thời Vũ.
“Đâu phải việc gì cũng cần phải biết, không học cũng chẳng sao.”
Nghe vậy, sắc mặt Thời Vũ lập tức thay đổi.
Nói xong, hắn tiếp tục cúi đầu đan dây, động tác rõ ràng nhanh hơn trước không ít.
Thời Vũ cũng không muốn nghĩ bậy, nhưng hiện tại chủ tử đang ở trong tiểu viện này, hiểm nguy khó lường, nàng thực sự không thể không lo lắng.
Nhưng giờ đây, nếu Từ Đoan Nghi tin, vậy hắn cũng muốn tự tay đan một sợi dây ngũ sắc, để cầu chúc cho nàng cả đời bình an, phúc lành vẹn đủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, hắn thấy một túi lụa chứa đầy dây ngũ sắc.
Nghĩ đến Tạ Thanh Nhai thuở thiếu niên đầy phong quang năm ấy, Từ Đoan Nghi bỗng không kìm được mà quay đầu lại nhìn.
Nàng lập tức hiểu được ánh mắt này có ý nghĩa gì.
“Tạ Thanh Nhai…”
“Là gì vậy?”
Đêm qua, hắn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt này.
Mùa này, hoa hoè nở rộ, những chùm hoa trắng muốt nở rộ khắp cành, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng giọng nói của hắn, dường như có ma lực.
Tạ Thanh Nhai cảm thấy mình đúng là kẻ xấu xa.
Nàng chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
Hôm qua nàng giận thật, giận hắn thất hứa, giận hắn l.ỗ m.ãng, giận rất nhiều điều, nhưng tất cả chỉ là chuyện trong thoáng chốc.
Vị trí này… chỉ có thể là do chủ tử nhà mình để lại.
“Ừm, ta cũng muốn làm cho nàng, nhưng khó quá.”
Thế nhưng, dưới ánh mắt dịu dàng và tràn đầy mong đợi ấy, cuối cùng hắn vẫn quay mặt đi, chậm rãi nói:
Không dám nhìn thêm, nàng hạ mắt, giọng bình tĩnh đáp:
Trước kia nàng không biết, cũng chẳng rõ hắn có tiểu danh hay không.
Tạ Thanh Nhai lần theo trí nhớ, thử thắt mấy lần, nhưng chẳng mấy chốc đã cảm thấy đau đầu.
“Cái gì cơ?”
Ban đầu nàng vẫn còn giận dỗi, nhất quyết không chịu.
May mà kịp thời nhận ra, không nói tiếp.
Nói xong, nàng chuẩn bị cùng Thời Vũ cáo từ, định tìm dịp khác quay lại thăm chủ tử.
Nàng nhẹ giọng đáp:
Giờ phút này, dù là trong mộng, nàng vẫn mang theo vẻ mặt ấm ức, đôi mày khẽ nhíu, đôi môi nhỏ xinh mím chặt.
Tạ Thanh Nhai thấy vậy cũng không dám làm phiền nữa.
“Tạ Thanh Nhai, chàng có tiểu danh không?”
Chỉ thoáng chốc, hắn nghiến răng nghiến lợi, khẽ cắn lên vành tai nàng, mang theo vài phần bất mãn mà hậm hực nói:
Nhưng nàng vẫn vô thức ỷ lại vào hắn.
Nhưng lại bị Bích Khê cắt ngang lần nữa:
Thời Vũ còn chưa kịp nói hết câu, Bích Khê đã nghiêm giọng cắt ngang:
Chàng thiếu niên kiêu hãnh từ trên cao rơi xuống, rốt cuộc lạc vào bùn lầy.
Ký ức đêm qua chợt ùa về, Từ Đoan Nghi lập tức đỏ mặt, đôi chân bỗng nhiên nhũn ra.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, tình yêu trong lòng Tạ Thanh Nhai càng cuộn trào mãnh liệt.
“Sao vậy?”
Từ Đoan Nghi tự mình thị phạm một lần, sau đó liền để Tạ Thanh Nhai thử trước. Nếu có chỗ nào không hiểu, nàng cũng có thể tiếp tục chỉ dạy.
Dù sao chiếc ghế nằm này cũng đủ lớn, đủ chắc chắn, không sợ bị họ đè hỏng.
Sau đó mới nhặt áo của mình lên, phủi qua loa vài cái, vừa mặc vào vừa rón rén bước ra ngoài.
“Muốn đi đâu?”
Thời Vũ lập tức hoảng sợ, không dám cãi lại nữa.
Chẳng mấy chốc, hình dáng ban đầu của sợi dây ngũ sắc đã hiện ra.
Bên cạnh là Từ Đoan Nghi, bên ngoài là tiếng gió thổi qua tán lá, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót.
Hắn chẳng nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cho rằng Từ Đoan Nghi vì ngạc nhiên trước sự lợi hại của mình nên mới hành động như vậy.
Từ Đoan Nghi nói, đây hẳn là do Bích Khê chuẩn bị.
Nàng vừa gọi tên hắn, vừa dâng lên nỗi e ngại, ý định bỏ chạy dần nảy sinh trong lòng.
Thấy nàng nhắc lại hai chữ này, sắc mặt Tạ Thanh Nhai lập tức đỏ bừng lên.
Nàng vốn đang cẩn thận thắt nút, cảm thấy tay hắn khẽ cử động, liền ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, khẽ cười hỏi:
“Nàng dạy ta, ta gọi nàng là tiên sinh, chẳng phải rất hợp lý sao?”
“Đừng gọi bậy.” Nàng khẽ trách, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Vương gia.”
Mặc dù hắn là kẻ vô lại, nhưng lại không nỡ đánh thức nàng.
“Quấy rầy vương gia rồi. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, bọn nô tỳ mang chút bánh ú và thức ăn tới.”
Dù rất muốn, nhưng vẫn sợ làm nàng thức giấc, hắn đành kiềm chế, chỉ dám chạm mấy cái rồi nuối tiếc rút tay về.
“Chàng ngồi như vậy không thoải mái, ta qua bên cạnh ngồi.” Từ Đoan Nghi dịu dàng giải thích.
Từ Đoan Nghi không biết rằng, chính vẻ mặt đáng thương của nàng lại càng khiến lòng hắn dậy sóng, muốn trêu chọc nàng nhiều hơn nữa.
Từ khi hiểu được thế nào là xấu hổ, hắn đã không cho phép ai gọi mình như vậy nữa. Đến nay, e rằng người nhớ được cái tên này cũng chẳng còn mấy ai.
Nàng đang định bảo hắn đổi tư thế, thì lại nghe giọng hắn thì thầm bên tai, mang theo sự cố chấp khó từ chối:
Khi hắn mở mắt, ngoài trời đã sáng trưng, dù không rõ thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn đã muộn hơn rất nhiều so với thói quen của hắn.
Lúc này, Tạ Thanh Nhai mới biết được, từng màu dây buộc trên bánh ú tượng trưng cho hương vị gì.
Nàng không nói gì thêm, định đứng dậy.
Vừa trò chuyện, hai người vừa cưỡi ngựa rời đi.
Bích Khê thở dài trong lòng.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức hành động, lui ra khỏi cửa, định chạy lấy đà nhảy qua tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Đoan Nghi nghe lời hắn nói, gò má hơi nóng lên, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi.
“…Mẫu thân ta khi mang thai ta, liền hy vọng ta sẽ hoạt bát hơn một chút, đừng suốt ngày trầm lặng như ca ca, thế nên sau khi ta chào đời, người đã đặt cho ta cái tên này.”
Trước đó lại không hề nói rõ tình hình, để các nàng lo lắng suốt bao ngày.
Dây xanh là bánh ú nhân thịt.
Nàng không hỏi về “tự” của hắn.
Thời gian dường như chậm lại.
Tạ Thanh Nhai nhìn nàng một lúc, dường như còn đang đấu tranh xem có nên nói hay không.
“Trong thành mọi chuyện đều ổn, không có gì xảy ra, vương gia không cần lo lắng.”
Hắn ngoài mạnh trong yếu, cố ý tỏ vẻ hung dữ, bất ngờ ôm chặt lấy nàng, cắn nhẹ lên vành tai để cảnh cáo nàng đừng quá trớn.
Có lần rảnh rỗi, hắn cũng từng thử làm vài cái, nhưng bản thân vụng về, làm vài cái là đã chán nản.
Ngay cả trong giấc mơ, nàng cũng không dám mơ tưởng đến chuyện này.
Nhưng nếu ngay cả Bích Khê cũng không giúp nữa…
Đợi nàng dần chìm vào giấc ngủ trở lại, Tạ Thanh Nhai mới cẩn thận thu tay, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Chưa đợi nàng mở miệng cầu xin, hắn đã hừ lạnh một tiếng, dứt khoát bế bổng nàng lên, sải bước đi thẳng về chính phòng.
“Không sao, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Vạn sự khởi đầu nan, nhưng hắn không hề lấy đoạn dây mà Từ Đoan Nghi đã đan trước đó, mà tự rút ra năm sợi dây với màu sắc khác nhau, định tự tay bắt đầu từ đầu.
Bằng không, đôi mắt nàng sao lại sưng đỏ như vậy.
Người trong lòng cũng nghe thấy.
Từ Đoan Nghi không giấu được sự kinh ngạc.
Đây là sợi dây do chính tay Tạ Thanh Nhai làm, đối với nàng, nó mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bằng không, nàng thực sự không thể an tâm được.
Thời Vũ ngập ngừng, muốn bàn với Bích Khê, định trèo tường vào xem thử, xem chủ tử rốt cuộc ra sao.
Một lát sau, bầu không khí trở lại bình lặng.
Có lẽ ngay cả những tên công tử ăn chơi cũng không thể vừa gọi người ta là “tiên sinh”, vừa làm mấy chuyện cợt nhả như thế.
Lòng hắn an yên lạ thường.
Trông thật đáng thương.
Từ Đoan Nghi lúc này còn chưa muốn nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu, quay lưng lại.
Trong khoảnh khắc này, Tạ Thanh Nhai dường như đã trở lại dáng vẻ của thiếu niên năm nào trước mặt nàng.
Nàng không có ý định kể cho Thời Vũ biết những gì mình đã nhìn thấy lúc nãy.
Lúc này, khi Tạ Thanh Nhai mở mắt.
Tạ Thanh Nhai nghe thấy tiếng cười ấy, sắc mặt càng đỏ hơn.
“Náo Náo?”
“Tỉnh rồi à?”
Nàng nhìn hắn, bỗng khẽ bật cười.
“Là vì ca ca ta. Khi nhỏ huynh ấy cứ như một tiểu lão già vậy, chẳng hề hiếu động chút nào.”
Tạ Thanh Nhai cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau giấc ngủ ngắn, ánh mắt trở nên sáng rõ, lại bắt đầu bày trò trêu chọc nàng.
Không—
Dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng là đại nha hoàn bên cạnh Từ Đoan Nghi, xuất thân từ hoàng cung, có những chuyện, Bích Khê vẫn hiểu rõ đôi phần.
Để tránh tiếng líu ríu của Thời Vũ truyền vào bên trong, làm phiền giấc ngủ của nàng.
Không biết có phải vì tối qua hắn đã làm nàng mệt mỏi quá hay không, mà đến trong giấc mơ, nàng vẫn như đang bị hắn bắt nạt.
Gương mặt vùi vào chiếc gối hỉ màu đỏ thắm, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hắn sớm đoán được nàng sẽ làm cho mình, nên không hề bất ngờ, chỉ nở nụ cười hài lòng, trong mắt, trong lòng đều tràn đầy vui sướng.
Vậy mà hôm nay, từ miệng Từ Đoan Nghi thốt ra hai chữ đó…
Hắn vốn là người tràn đầy sinh lực.
Nhìn mãi, Tạ Thanh Nhai lại dần cảm thấy buồn ngủ.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tạ Thanh Nhai, Thời Vũ lập tức tức giận.
Thế là hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, khẽ dỗ dành:
Hết lần này đến lần khác quấn lấy Từ Đoan Nghi, đến mức cuối cùng khiến nàng bật khóc, vậy mà vẫn chưa chịu dừng lại.
“Ta dậy chưa lâu, thấy chàng còn ngủ, không nỡ đánh thức, vừa hay nhìn thấy mấy sợi dây ngũ sắc, liền tranh thủ làm cho chàng một chiếc vòng tay.”
Đêm qua, hắn giữ lấy Từ Đoan Nghi, cùng nàng dây dưa suốt cả đêm.
Hắn khẽ nhếch môi cười, không làm phiền nàng, mà trước tiên đặt những thứ Bích Khê mang đến lên bàn, bắt đầu sắp xếp lại.
Trước kia, hắn không tin những chuyện như cầu phúc, trừ tà.
“Cảm ơn chàng.”
Chỉ cần là thứ hắn hứng thú, hắn nhất định sẽ dốc lòng nghiên cứu. Trước kia là vì không quan tâm đến mấy thứ như đan dây, nên hắn lười động não. Nhưng bây giờ hắn thực sự muốn học để đan một sợi tặng cho Từ Đoan Nghi.
Động tác trên tay Tạ Thanh Nhai lập tức khựng lại.
“Chạy đi đâu, Điện hạ?”
Hắn thừa biết hành động vừa rồi của Thời Vũ có ý định gì.
Từ Đoan Nghi nghe hắn nói mà không hề nhận ra động tác trên tay hắn đã nhanh hơn trước.
“Nàng dậy từ khi nào vậy?” Hắn vừa hỏi, vừa đưa tay kéo nàng vào lòng.
Hắn không kìm được, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Chạng vạng tối.
Dù cơ thể có nóng bức, hắn vẫn không muốn buông tay, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
“Bình thường ta đương nhiên sẽ không trèo tường, nhưng nếu lại gặp tình huống như vừa rồi, lỡ chủ tử thật sự có chuyện thì phải làm sao?”
Chỉ còn lại hai người họ, bình yên trong một góc nhỏ của thế giới, không ai quấy rầy, không còn ân oán, cũng chẳng cần vội vã.
Từ Đoan Nghi nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Dường như ngay khi nàng vừa nghiêng đầu, hắn đã cảm nhận được.
Tạ Thanh Nhai bước vào, trước tiên nhìn về phía giường, thấy Từ Đoan Nghi vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Trước đây, nàng chưa từng dám nghĩ đến, có một ngày nàng và Tạ Thanh Nhai lại có thể thân mật đến vậy.
Ai có thể ban cho hắn một cái tên chữ?
Trong tiềm thức, Từ Đoan Nghi vẫn luôn tin tưởng hắn, dù có bị hắn bắt nạt, dù có giận hắn đến đâu đi nữa.
“Chỉ cần là thứ ta muốn học, không có gì là không thể!”
“Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
Hắn vừa nói vừa ngồi dậy, ánh mắt đầy dịu dàng:
Nhưng miệng vẫn không quên giữ thể diện cho mình:
Bởi vậy, Từ Đoan Nghi chỉ hỏi về tiểu danh của hắn.
Trên bàn đá bên cạnh là đủ loại điểm tâm và hoa quả, còn có một đĩa bánh ú đã được cắt thành từng miếng nhỏ, với các hương vị khác nhau.
Càng nhìn, tình cảm trong lồng ng.ực lại càng dâng trào mãnh liệt.
Mãi đến khi cổ tay bỗng dưng bị đeo vào thứ gì đó, nàng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, liền thấy một sợi dây ngũ sắc đã được thắt gọn gàng, yên tĩnh nằm trên cổ tay nàng.
Nhưng Từ Đoan Nghi lại không hề cảm thấy hắn tự mãn.
Hắn tức giận nói, vẻ mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Nhưng giọng hắn quá nhỏ, Từ Đoan Nghi hoàn toàn không nghe rõ:
“Ừ.”
Mặt trời dần khuất bóng, nắng cũng không còn gay gắt như ban chiều.
Thứ này quả nhiên không phải ai cũng làm được.
“Nàng dạy ta nhé, Từ tiên sinh?”
Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không muốn để ý đến nàng, chỉ cúi đầu nhanh chóng đan nốt sợi dây, mong có thể lập tức hoàn thành, đeo vào tay nàng.
“Chút nữa nàng dạy ta nhé?”
Nhưng năm Tạ Thanh Nhai hai mươi tuổi, chính là quãng thời gian loạn lạc nhất trong đời hắn.
Từ Đoan Nghi khi nãy đã nhìn thấy mớ dây rối tung lên, ban đầu hắn thắt cũng đúng cách, nhưng về sau càng làm càng loạn.
Nghe hắn gọi như vậy, mặt Từ Đoan Nghi lập tức đỏ bừng.
Sàn nhà bừa bộn, y phục vương vãi khắp nơi, toàn là “chiến tích” từ đêm qua.
Nghe thấy giọng hắn, nàng còn khẽ cựa mình, rúc vào gần hắn hơn.
“Chuyện này không thể trách ta, ta còn nghĩ là do mẫu thân cho ta cái tên này, nên ta mới nghịch ngợm như vậy. Nếu có trách thì cũng là trách người thôi.”
Trước giờ hắn chỉ quen ăn bánh ú kèm đường trắng, không ngờ ăn với nước tương cũng ngon như vậy.
“Chờ đó, ta sẽ tính sổ với nàng sau!”
Nàng vừa nãy cũng đã nhìn thấy trên cổ hắn lờ mờ có vết bầm tím.
Ngày hôm sau, Tạ Thanh Nhai không thể thức dậy đúng giờ như thường lệ.
Tạ Thanh Nhai cúi người nhặt lên chiếc áo của Từ Đoan Nghi trước, cẩn thận phủi đi chút bụi mờ, nhẹ nhàng đặt ở cuối giường.
Không còn Nam An Vương.
Dù không nghe rõ hắn đang hát gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng hắn lúc này cực kỳ thoải mái.
Chương 93: “Chạy đi đâu, Điện hạ?”
Thẹn thùng là thật—
Nha đầu này tính tình bộp chộp, có thể không nói với ai khác, nhưng không chắc nàng ta sẽ không chạy đi hỏi chủ tử.
Từ Đoan Nghi sững sờ, tưởng mình nghe lầm.
Qua khe cửa, Thời Vũ không cam lòng, tiếp tục đảo mắt nhìn quanh, quét từ sau lưng đến xung quanh hắn, xác nhận không thấy bóng dáng chủ tử đâu, sắc mặt nàng liền sa sầm xuống.
“Hai nha hoàn của nàng mang sang không ít đồ ăn, để ta đi hâm nóng cho nàng nhé?”
Nhưng sự thật chứng minh, có những việc, không phải lớn lên là sẽ trở nên khéo léo hơn.
“Vương gia nói không sai, sau này ngươi đừng tùy tiện trèo tường nữa.”
Tạ Thanh Nhai giọng điệu có chút miễn cưỡng, không muốn nói ra.
“Là vì khi nhỏ chàng nghịch ngợm lắm sao?”
Tạ Thanh Nhai và Từ Đoan Nghi.
Từ Đoan Nghi thấy hắn kiên quyết, cũng không tranh cãi với hắn về những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Lúc này, nàng để hắn ôm mình, cảm nhận hơi ấm từ người hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu hắn chỉ nghĩ phải mau chóng hoàn thành sợi dây này để sớm xử lý nàng cho tốt.
Dù sao thì bọn họ cũng đã thân mật với nhau không ít lần.
Giọng Tạ Thanh Nhai còn có chút ngái ngủ, hắn vùi mặt vào cổ nàng, giọng nói nghe càng thêm trầm thấp.
Ban đầu, Từ Đoan Nghi còn nghĩ hắn sẽ không học được.
“Thích, Tạ Thanh Nhai, ta rất thích.”
Miệng nói thì nghiêm túc như vậy, nhưng hành động lại giống hệt đám công tử phong lưu, thiếu đứng đắn.
Tạ Thanh Nhai không am hiểu mấy thứ này, chỉ đoán là được chia theo các hương vị khác nhau, chỉ là hắn không rõ màu chỉ nào tượng trưng cho hương vị nào.
Nàng biết, Tạ Thanh Nhai sẽ không bao giờ thật sự làm hại nàng.
Là giọng nói quen thuộc.
Thực ra, hai người bên ngoài đã đoán được chuyện này từ trước rồi.
“Ngủ đi, ngủ đi, ta không trêu nàng nữa.”
Nhưng niềm vui cũng là thật.
Hơi thở ấm nóng phả lên cổ nàng, vừa nóng vừa ngứa.
“Chủ tử của các ngươi không cho phép vào, tự mình nhớ kỹ điều đó, đừng có nghĩ đến chuyện trèo tường vào.”
Dưới trướng hắn cũng có một Lệnh Cát hay quậy phá, chuyện này, hắn đã thấy quá quen.
Ánh mắt lại hướng về phía người bên cạnh.
Tạ Thanh Nhai lần lượt nếm thử từng loại, mùi vị quả thực không tệ, đặc biệt là bánh ú nước tro.
Người trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhưng có lẽ quá mệt, nàng vẫn không chịu mở mắt.
Nếu người đứng ngoài cửa là Lệnh Cát, thì giờ phút này chắc chắn Tạ Thanh Nhai đã sầm mặt lại rồi.
Khi hắn bước ra ngoài, hai người bên ngoài vẫn đang trò chuyện.
Tạ Thanh Nhai bị nàng hôn mà híp mắt lại, khóe môi khẽ cong lên.
Lần này hắn không định tha cho nàng nữa, miệng thì nói “Không cần cảm ơn”, nhưng tay đã lập tức siết chặt, kéo nàng vào lòng lần nữa.
Nhưng văn không bằng hắn, võ lại càng không thể sánh được.
“Vương gia yên tâm, bọn nô tỳ đã nhớ kỹ. Vương gia và vương phi cứ nghỉ ngơi cho tốt, chúng nô tỳ xin cáo lui.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nói đến tiểu danh, không phải những cái tên gọi tùy tiện như “Tiểu Bảo”, “A Bảo”, mà là một cái tên có ý nghĩa đặc biệt.
Dù cách một cánh cửa, không nhìn thấy rõ bên trong, nhưng tiếng bước chân chạy lấy đà ban nãy của Thời Vũ, hắn vẫn nghe thấy.
Hắn không để ý đến thái độ của Thời Vũ, nghe Bích Khê chào hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng:
Nàng thường nghe bọn họ bàn tán về Tạ Thanh Nhai trong chốn cung đình.
Tạ Thanh Nhai thấy vậy, lần này thực sự không trêu chọc nàng nữa, chỉ cười nói một câu:
Tạ Thanh Nhai thấy chân mày vừa giãn ra của Từ Đoan Nghi lại khẽ nhíu lại, hắn biết nếu để nàng tỉnh giấc lúc này, e rằng nàng sẽ không thể ngủ lại được.
Nhưng lòng lại nhộn nhạo không thôi, chỉ muốn tiếp tục trêu đùa, muốn thấy nàng nước mắt lưng tròng, không biết làm sao nhìn hắn.
Hắn dịu dàng nhìn nàng, định cúi xuống hôn nàng một lần nữa, nhưng lại sợ làm nàng thức giấc, đành phải kìm nén, chỉ lặng lẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉ.nh đầu nàng, rồi khẽ cười.
Chỉ còn lại bọn họ.
Bích Khê đã sớm đoán ra hàm ý trong lời nói của Nam An Vương.
Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai cùng nằm trên ghế trúc trong tiểu viện.
Nàng ngắm nhìn, trong lòng vô cùng yêu thích.
Thấy hắn như vậy, Từ Đoan Nghi lại càng tò mò hơn.
Thời Vũ ủ rũ gật đầu, mặt mày cau có đầy khó chịu.
“Được rồi, không chọc nàng nữa.”
Lúc này, Tạ Thanh Nhai đang ôm Từ Đoan Nghi vào lòng, cằm tựa lên vai nàng, cùng nàng xem cách thắt dây ngũ sắc.
Nhưng Tạ Thanh Nhai lại giỏi nhất là quấn lấy nàng không buông, biết cách dỗ ngọt, nàng vừa giận vừa mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn kéo vào lòng, chìm vào giấc ngủ.
Với Tạ Thanh Nhai, nàng thực sự không có gì để nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.