Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Nồng cháy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Nồng cháy


Người vốn đang ở thế chủ động phía trên, giờ đây lại quỳ một chân dưới giường, nhìn lên nàng từ phía dưới.

Cả hai đều không lên tiếng.

Nhưng dù thế nào đi nữa.

Lại là kẻ không bao giờ chịu ràng buộc bởi quy tắc.

Dù là bất cứ chuyện gì, hắn cũng muốn phá bỏ những khuôn khổ.

Hắn không trách nàng vì không nói với mình, mà chỉ thấy hối hận vì sự sơ suất của bản thân.

Hay vì hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên làn da trần mịn màng.

“… Không khó chịu, chỉ hơi ngứa, bôi thuốc xong là ổn.”

Nàng đã cảm thấy ngứa ngáy ở hai chỗ này từ lâu.

Từ Đoan Nghi vốn đang ngoan ngoãn nằm im, bỗng chốc khẽ run lên hai lần.

Nến trong phòng vẫn còn sáng rực, anh lửa hắt lên khắp gian phòng, soi rõ từng ngóc ngách.

Ban đầu còn nghiêm túc thổi thuốc, nhưng càng về sau, hắn càng nhìn thấy dáng người yêu kiều của nàng, đôi bờ vai mảnh mai khẽ run lên theo từng hơi thở, hai xương bả vai như cánh bướm khẽ khàng mở ra, rồi khép lại…

Nàng chỉ có thể vùi mặt vào khuỷu tay, cố gắng trấn tĩnh cơn xao động trong lòng.

Từ Đoan Nghi vùi mặt trong khuỷu tay, giọng nói hơi nghèn nghẹn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai tay nàng đan vào nhau, mặt vùi vào cánh tay.

Dù sao thì hai chỗ đó… thực sự quá riêng tư.

Hắn làm sao có thể không có chút rung động nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàn toàn đứt đoạn.

Từ Đoan Nghi lại nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“… Từ Đoan Nghi, đừng đùa nữa.”

Nếu lát nữa nàng cởi áo để hắn bôi thuốc lên lưng, liệu có mất mặt đến mức chảy cả máu mũi không?

Vừa nhìn thấy cảnh ấy.

Từ Đoan Nghi nhỏ giọng đáp “Được.”

Nhưng so với vẻ bình tĩnh thản nhiên của hắn, đôi mắt nàng đã sớm phủ đầy hơi nước, mơ hồ và mê loạn.

Với động tác đó, tấm lưng trần mềm mại của Từ Đoan Nghi như một ngọn đồi nhỏ tinh tế, đường cong uyển chuyển, hoàn mỹ đến từng chi tiết.

Từ Đoan Nghi hôm nay mặc một chiếc áo ngắn.

Nàng không thúc giục hắn, vẫn kiên nhẫn quay lưng, lặng lẽ chờ hắn bôi thuốc.

Dù không đến mức mất mặt mà chảy máu mũi, nhưng tình trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao.

Tạ Thanh Nhai liền ngây người, đôi mắt không khỏi sững lại, cổ họng cũng theo đó mà căng thẳng.

Gần như ngay khi nàng vừa khẽ động, bàn tay rắn chắc của hắn lập tức siết chặt lấy cổ chân nàng, lực đạo còn mạnh hơn lúc trước.

Nếu không có Tạ Thanh Nhai, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không ngờ rằng việc thân mật lại có nhiều cách thức đến vậy.

“Tạ Thanh Nhai, không sao đâu.”

Hắn nghiêng mặt qua, giống như dã thú, cắn nhẹ vào vành tai nàng, giọng nói khàn khàn, đầy bá đạo nhưng không kém phần bất lực:

Đôi mắt vốn đờ đẫn cũng dần sáng lên.

Chỉ là một phần nhỏ này, cũng đã đủ khiến tim hắn đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn.

“… Rất đẹp.”

Hắn không biết mình đã bị mê hoặc bởi điều gì, chỉ biết rằng, đến khi hắn bừng tỉnh, bên tai chợt vang lên một tiếng thở khẽ, mỏng manh nhưng mang theo sự đè nén không thể che giấu.

Hắn không muốn chỉ lặng lẽ mà bắt đầu, rồi lặng lẽ mà kết thúc, không muốn nàng chỉ là người bị động tiếp nhận, mà muốn cùng nàng chia sẻ niềm hoan lạc.

Mang theo chút e ấp, nhưng vẫn kiên định nhìn hắn.

Giờ phút này, ánh mắt ấy như chứa đựng hai hồ thu trong veo, mềm mại mà mê hoặc, khiến lòng hắn không khỏi rung động.

“Chỉ là… có chút ngứa thôi.”

Thuốc ở vùng eo đã thoa xong, nhưng mẩn đỏ trên lưng thì hắn không thể nhìn thấy rõ.

“Còn chỗ nào nữa không?”

Vậy mà lúc này, hắn chỉ chăm chú nhìn nàng như con sói đói khát, giọng nói khàn khàn đầy áp chế:

“… Nơi bị nổi mẩn, có phải trông rất xấu không?”

Sau khi ăn xong bát mì tương thịt, Tạ Thanh Nhai tiếp tục đảm nhận “chức vụ” rửa bát, cầm chén đũa đi vào bếp.

Lập tức—

Từ Đoan Nghi chưa từng thấy một Tạ Thanh Nhai như vậy.

Tạ Thanh Nhai nghe vậy, biết mình đã hiểu lầm nàng, liền khẽ hắng giọng.

Không biết là do thuốc mỡ mát lạnh…

Khi Tạ Thanh Nhai quay lại, liền trông thấy Từ Đoan Nghi đang ngồi trên giường, tay cầm một hộp thuốc, cúi đầu thoa thuốc lên cổ chân mình.

Nghe vậy, nàng nấc nhẹ một tiếng, mắt càng đỏ hoe hơn.

Nàng vùi mặt vào khuỷu tay, nhỏ giọng đáp:

“Biết rồi mà còn dám kéo… Bây giờ nàng lại không…”

Dù vậy, nàng vẫn không nhắm mắt lại.

Ngọn lửa trong lòng Tạ Thanh Nhai, vì câu nói ấy mà càng bùng lên dữ dội.

Lập tức…

Hắn phải bảo nàng cởi áo ra mới có thể tiếp tục bôi thuốc.

Thấy hắn trở về, Từ Đoan Nghi mỉm cười nhẹ nhàng nói:

Tự nhủ phải ổn định cảm xúc trước đã.

Đường nét quai hàm cũng trở nên căng thẳng, như thể đang cố gắng chống chọi với con thú dữ đang gào thét trong lồng ng.ực.

Chỉ sau một lúc, Từ Đoan Nghi mới phát hiện—

Tạ Thanh Nhai khẽ gọi tên nàng, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Không biết từ khi nào, hắn đã thực sự hôn lên bờ vai trái của Từ Đoan Nghi.

Bôi thuốc quan trọng hơn.

Cú cắn ấy hơi đau.

Chỉ là việc thay màn giường thì khá nặng nhọc.

Nàng nhẹ giọng gọi hắn, trong thanh âm tràn ngập nét thẹn thùng không thể che giấu, nhưng câu nói lại dứt khoát vô cùng:

Giọng hắn trầm thấp hơn trước rất nhiều.

Những nốt mẩn đỏ lốm đốm.

Giọng nói của Tạ Thanh Nhai trầm thấp vang lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Sự bất ngờ khiến lòng nàng thoáng căng thẳng, gương mặt không còn giữ được sự bình tĩnh ban nãy.

Nhưng người nàng yêu…

Ngắm nhìn dáng vẻ mong manh ấy, trong đầu Tạ Thanh Nhai chỉ còn lại một câu thơ:

Nhưng nàng lại không hề có chút sợ hãi nào đối với hắn.

Giọng nói nhỏ nhẹ từ phía trước vang lên.

Mặc dù lòng vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng nàng không nghĩ thêm nữa.

“Được.”

Vừa đặt chân nàng lên đùi, liền thấy nàng có vẻ không quen, khẽ giật lại.

Mãi cho đến khi hắn ấn chân nàng xuống giường, Từ Đoan Nghi mới mở to mắt, định cất lời, nhưng chưa kịp nói, đã nghe giọng nói khàn đặc của hắn vang lên, ánh mắt cháy bỏng nhìn nàng:

Tấm lưng trần tựa lên đầu giường cứng rắn, làn da mịn màng cọ vào khung gỗ, cảm giác thô ráp, đau rát.

Cơ thể Từ Đoan Nghi khẽ run lên, vô thức nghiêng mình tránh né một chút.

Nghe hắn nói vậy, Từ Đoan Nghi chợt nhớ đến thuở nhỏ, mẫu thân nàng cũng từng làm như vậy.

Làn da lộ ra ngoài của nàng, dạo gần đây đã nổi không ít mẩn đỏ, cũng không biết là do ma sát quá nhiều hay bị dị ứng.

Người con gái trong lòng hắn, giờ đây chỉ mặc một chiếc tiểu y mỏng manh, nằm ngoan ngoãn ngay trước mắt hắn.

Hắn lập tức khựng lại, không thể cử động.

Hắn vội vàng quay mặt đi, lặng lẽ hít sâu mấy hơi.

Nàng không thể tự mình bôi thuốc lên lưng và eo, lại ngại ngùng không dám nói với Tạ Thanh Nhai, cứ thế trì hoãn mãi.

Giữa lúc nhịp tim mỗi lúc một nhanh, nàng sắp không nhịn được mà lên tiếng gọi hắn, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau:

Tạ Thanh Nhai nhìn mà trong lòng xót xa không thôi, trách bản thân vô tâm, không phát hiện ra sớm hơn.

“Sắp xong rồi.”

Dáng điệu này không thoải mái chút nào, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn nhìn hắn, không hề nói một chữ “không”.

“Chàng về rồi.”

Thu ánh mắt lại, Từ Đoan Nghi cúi mi mắt, định nói rằng không sao, lát nữa nàng tự thoa cũng được, thì bỗng nghe giọng Tạ Thanh Nhai vang lên trước:

“Sau này, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với ta.”

Nhưng bây giờ, khi đã có lựa chọn, Từ Đoan Nghi đương nhiên muốn thay đổi tất cả.

Nàng tựa vào đầu giường, kinh ngạc nhìn hắn, ban đầu không hiểu hắn định làm gì, cho đến khi cổ chân thon thả của nàng bị hắn nắm lấy.

Nhưng nàng thật sự không còn lên tiếng nữa.

Nàng có thể nhìn rõ trong ánh mắt hắn là sóng ngầm cuồn cuộn, tựa như những cơn sóng đen cuốn trôi mọi thứ, có thể nhấn chìm nàng bất cứ lúc nào.

Nhưng nàng lại không muốn giấu giếm hắn.

Nhịp tim cũng vì câu nói ấy mà đập dồn dập hơn.

Hàng mi dài dường như vì ngượng ngùng mà khẽ rung lên, nhưng đôi mắt kia, vẫn không hề né tránh hắn.

Hắn muốn cắn nuốt làn da của nàng, muốn đem cả người nàng, từng tấc từng tấc nuốt trọn vào trong bụng.

Màn giường vẫn chưa được treo lên.

Nàng bị đặt dựa vào đầu giường, phía sau là đôi gối đỏ thắm được chuẩn bị cho đêm tân hôn của bọn họ.

“Không.”

Một Tạ Thanh Nhai đáng sợ, hung mãnh, khiến người khác phải e dè.

Hắn khó mà tưởng tượng—

Tạ Thanh Nhai vừa xấu hổ, vừa thầm mắng bản thân trong lòng:

Đôi mắt của nàng vốn đã đẹp.

“Từ Đoan Nghi, giúp ta.”

Nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sợ rằng nếu tiếp tục, hắn sẽ không thể khống chế được bản thân.

Dù không tránh né nữa, nhưng nàng vẫn không thể che giấu sự xấu hổ, khẽ nói:

Nhưng thực chất, nó chẳng khác nào một dải lụa mỏng.

Bỗng nàng đã bị hắn nhấc bổng lên chỉ bằng một tay.

Đôi mắt Tạ Thanh Nhai tối sầm, tựa như có màn sương đen che phủ.

Chỉ khe khẽ thút thít, để mặc hắn làm theo ý muốn.

Lần này Tạ Thanh Nhai nghe rõ ràng.

Dù hai người đã gần gũi, nhưng bị hắn giữ chân và thoa thuốc thế này, Từ Đoan Nghi vẫn cảm thấy không được tự nhiên, sự ngượng ngùng dâng lên trong lòng.

Từ Đoan Nghi vô thức siết chặt tay hơn, nhịp tim càng đập mãnh liệt.

Một lát sau, nàng mới nhỏ giọng đáp:

Nhịp tim đã sớm loạn nhịp, đôi gò má cũng đỏ bừng đến tận mang tai.

Nhưng hai ngày nay, ở nơi này…

“Đừng nhúc nhích.”

Loại thuốc này do Thái y viện đặc chế, hiệu quả vô cùng rõ rệt, chỉ cần bôi lên là có thể thấy tác dụng ngay.

Cũng giống như niềm vui sướng mà hắn mang đến cho nàng, nàng cũng có thể dành cho hắn tất cả, những gì hắn mong muốn.

Lòng nàng vẫn chỉ có hắn, ánh mắt nàng cũng chỉ chứa đựng hình bóng hắn.

Hắn đã bị nàng chủ động ôm chặt lấy.

Nhưng lúc này, Từ Đoan Nghi chẳng còn tâm trí nào để ý đến điều đó.

Vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Bộ dạng như thể đang đấu tranh với con thú hoang trong lồng ng.ực, muốn đẩy nàng ra khỏi vòng tay mình.

Ý nghĩ ấy khiến tay nàng khẽ run rẩy khi tháo dây buộc, gương mặt nóng bừng không sao kìm chế được.

Chỉ có ba dải dây mảnh mai quấn quanh eo, ngực và bờ vai, toàn bộ t.ấm l.ưng tr.ắng n.õn hoàn toàn lộ ra.

Hắn nhíu mày trách móc, có chút tự trách bản thân vì đã không chú ý đến nàng sớm hơn.

Mấy chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, nàng đã cảm nhận được ánh nhìn nặng nề của hắn rơi lên người mình.

Bên trong lớp áo ngắn màu vàng nhạt còn có một chiếc áo lót màu trắng, và trong lớp áo lót ấy, chỉ còn lại một chiếc tiểu y mỏng manh.

“Kiên nhược tước thành, yêu như ước tố.”

Chẳng rõ là do chậm trễ, hay vì dạo gần đây bận rộn thu dọn đồ đạc, sách vở, bụi bặm quá nhiều.

“Nàng cứ nằm yên, ta thổi khô giúp nàng, nếu không mặc áo vào sẽ khó chịu.”

Từ chiếc áo ngắn bên ngoài, đến áo lót bên trong, cuối cùng trên người nàng chỉ còn lại chiếc tiểu y mỏng manh.

“Tạ Thanh Nhai.”

Làn da tr.ần tr.ụi không còn lớp vải ngăn cách, Từ Đoan Nghi khẽ run lên, một cảm giác khác lạ lan tỏa khắp cơ thể.

Vẫn giữ lấy chân nàng, hắn cúi đầu, cẩn thận thoa thuốc lên từng nốt mẩn đỏ, động tác dịu dàng mà kiên nhẫn.

Nhưng họ đều ngầm hiểu, chẳng rõ tiếng tim ấy là của ai.

Chưa kịp định thần.

Tạ Thanh Nhai cảm giác đầu óc mình trở nên mơ màng, trống rỗng, hắn cố gắng trấn tĩnh, giọng nói khẩn trương:

“Đã nói là theo ta.”

Trong khoảnh khắc nàng vừa gật đầu, anh mắt tối đen của Tạ Thanh Nhai bỗng trở nên cuồng nhiệt hơn. Bàn tay nóng rực chộp lấy đôi tay nàng, nâng lên quá đỉnh đầu, động tác ấy khiến eo nàng buộc phải rời khỏi tấm gối đỏ, phần đầu khẽ ngả ra sau.

Ngày thường chỉ cần thấy mắt nàng đỏ hoe, hắn đã cuống quýt dỗ dành.

Gương mặt hắn lập tức đỏ bừng, nóng ran đến tận mang tai.

Nàng khẽ mở môi đỏ mọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng:

Từ Đoan Nghi nghe vậy, đôi tai càng nóng bừng lên.

Không đợi nàng lên tiếng, hắn đã đặt chân nàng lên đùi mình, cầm lấy hộp thuốc trong tay nàng, tiếp tục công việc còn dang dở.

“Từ Đoan Nghi, nói là phải giữ lời.”

Đôi mắt nàng dần phủ một tầng hơi nước, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

“Ta cởi y phục nàng đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng ngập ngừng một chút, sau đó lặng lẽ xoay người, nằm sấp xuống giường.

Chỉ khi chính tay kiểm tra và bôi thuốc, hắn mới có thể yên tâm.

Nhưng giờ phút này, hắn không thể để tâm đến bản thân nữa.

Chỉ một câu nói ấy, mọi động tác phản kháng của Từ Đoan Nghi đều lập tức dừng lại.

Mãi đến khi nghe thấy giọng nàng khẽ gọi.

Giọng nói của Từ Đoan Nghi cũng khàn khàn, nhẹ nhàng đáp:

Hắn cẩn thận bôi thuốc, vừa làm vừa khẽ nói, giọng khàn khàn:

Tạ Thanh Nhai giữ chặt cổ chân nàng, không để nàng rụt lại.

Từ Đoan Nghi vốn dĩ đôi mắt đã mơ màng, nay vì hành động này mà tỉnh táo hơn đôi chút, ánh mắt vô thức mở to.

Ý thức của Tạ Thanh Nhai bỗng chốc quay trở lại.

Hương thơm dịu dàng, cơ thể mềm mại tựa ngọc ấm, mà lúc này, “miếng ngọc ấm” ấy chỉ khoác trên mình một lớp tiểu y mỏng manh.

Hắn vội vàng ngồi dậy, giọng nói khàn khàn, lúng túng lên tiếng:

Hắn trầm giọng, chất giọng khàn khàn:

Nàng vùi mặt vào khuỷu tay, khẽ cất giọng nhỏ nhẹ:

Dù chỉ có một mình, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng còn chưa kịp dứt lời, cũng chưa kịp rời khỏi giường, tay áo hắn đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại từ phía sau.

Muốn hắng giọng để lên tiếng, nhưng lại sợ hành động ấy quá lộ liễu, thật mất mặt.

Tiếng thở dồn dập bên tai ngày càng nặng nề.

Vì phần eo áo hơi bó, nên hắn chỉ nhìn thấy được nửa đoạn eo thon, không thể chiêm ngưỡng toàn bộ dáng vẻ.

Toàn thân Từ Đoan Nghi trở nên căng cứng, bàn tay nàng siết chặt lại thành nắm đấm, nàng không biết mình đang kìm nén cảm giác ngứa ngáy hay là đang đè nén một cảm giác khác đang dâng trào trong lòng.

“Gần xong rồi, nàng mặc y phục lại đi…”

Tạ Thanh Nhai sợ nàng nhận ra sự khác thường của mình, nên chỉ khẽ “ừm” một tiếng trầm thấp.

Vừa dứt lời.

Hắn vừa thổi nhẹ lên vùng mẩn đỏ, vừa dịu dàng nói:

Hắn bao bọc lấy nàng, cả không gian dường như chỉ còn lại hình dáng cao lớn của hắn.

Giọng nói hắn khàn đặc, mang theo chút bất lực cùng áp chế:

Chỉ có tiếng tim đập vẫn vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như sấm rền bên tai.

Khi quay đầu nhìn lại, hắn liền thấy Từ Đoan Nghi vẫn vùi nửa khuôn mặt trong cánh tay, chỉ lộ ra nửa gương mặt ửng hồng, khẽ nghiêng về phía hắn, chăm chú nhìn hắn.

Sau khi bôi xong, dường như nghĩ ra điều gì, hắn bất giác cúi xuống, nhẹ nhàng thổi vài hơi lên vùng da vừa được bôi thuốc.

“Có.”

Sau đó, cả hai không nói thêm gì nữa.

Nàng vẫn ngẩng cao đầu, chăm chú nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy tăm tối, không chút do dự mà gật đầu.

Tất cả những ý niệm tà vẩn trong đầu đều tan biến sạch sẽ.

Hắn vừa hôn lên cánh tay nàng, vừa dùng ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào nàng.

Dù không phải là đối mặt trực tiếp, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn tự giác im bặt.

Ánh nhìn ấy…

“Theo ta?”

Nàng không chần chừ thêm, ngoan ngoãn nằm xuống.

“Đúng là cầm thú! Chỉ là bôi thuốc thôi mà cũng làm ra chuyện hoang đường thế này!”

Tạ Thanh Nhai không nói gì, trực tiếp ngồi xuống mép giường xem xét chân nàng.

Nghe hắn hỏi vậy, gò má vốn ửng đỏ của Từ Đoan Nghi lại càng trở nên nóng bừng.

Nàng nhìn hắn—

Nhịp tim nàng như dội vang từng hồi trong lồng ng.ực.

Đôi tay vốn đang siết chặt hai bên người, cũng hoàn toàn buông lỏng.

Nhưng rất nhanh chóng, nàng đã bị đặt xuống ở đầu giường.

Nhưng Tạ Thanh Nhai làm sao có thể để nàng trốn thoát?

Nhưng nàng không lùi bước.

Khi thuốc được bôi lên vùng da nhạy cảm nơi eo, hắn cảm nhận được nàng khẽ run lên, dù chỉ là thoáng qua nhưng hắn vẫn rõ ràng nhận thấy sự căng thẳng của nàng.

Nàng quay lưng về phía Tạ Thanh Nhai, cúi đầu tự tay tháo sợi dây buộc quanh eo.

Tạ Thanh Nhai không nói gì, tiếp tục thoa thuốc cẩn thận.

Từ Đoan Nghi khẽ ngẩng đầu.

Một bên trái, một bên phải.

Tạ Thanh Nhai lặng lẽ đứng phía sau.

Còn Từ Đoan Nghi thì ở lại trong phòng, thay toàn bộ chăn gối trên giường.

“Từ Đoan Nghi…”

Hắn dịu dàng nói:

Trước kia, khi còn ở nha môn, nàng còn có Thời Vũ giúp bôi thuốc.

Một người lặng lẽ quay lưng, ngoan ngoãn để hắn bôi thuốc, một người cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc lên từng vết mẩn đỏ trên làn da mịn màng.

Hắn lưỡng lự không biết phải làm sao.

Quả nhiên, trên cổ chân trắng nõn đã xuất hiện mấy nốt mẩn đỏ, trông giống như dị ứng.

Nằm như vậy, không thể nhìn thấy những gì diễn ra phía sau, cũng không thể thấy Tạ Thanh Nhai, khiến lòng nàng không khỏi căng thẳng.

“Ừ.”

Lúc này, bốn mắt giao nhau, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nàng không khỏi đỏ mặt, cảm thấy có chút ngại ngùng.

Buổi tối.

Bên tai hắn đã vang lên giọng nói dịu dàng của Từ Đoan Nghi.

Một mình nàng không thể làm được, đành phải đợi Tạ Thanh Nhai quay lại rồi cùng hắn thay.

Chỉ lúc này, hắn mới nhận ra—

Khẽ đáp:

Từ Đoan Nghi đỏ bừng tai, khẽ giọng đáp:

Thế nhưng Tạ Thanh Nhai làm sao chịu nghe nàng?

Từ Đoan Nghi cảm thấy vành tai mình nóng bừng, hơi thở ấm áp phả vào khiến nàng ngứa ran, nhưng nàng không có tay để gãi, chỉ có thể cắn môi, nhẫn nhịn cơn ngứa khó chịu ấy.

Tạ Thanh Nhai thấy nàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, liền dịch người đến gần nàng hơn.

“… Có phải rất xấu không?”

Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu nàng—

Tạ Thanh Nhai nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sâu thẳm, khiến nàng có chút chần chừ.

“Nàng có biết… giữ chặt tay áo ta lúc này, nghĩa là gì không?”

“Không xấu chút nào.”

“Ta tự…”

“… Ta biết.”

Hiểu rõ ý hắn, Từ Đoan Nghi thoáng do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.

Nàng khẽ gọi tên hắn, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.

Hắn không giống như những cặp phu thê khác, tuân thủ từng trình tự, từng nghi lễ.

Nàng dường như do dự trong chốc lát, sau đó mới ngồi dậy.

Dẫu đã cố trấn tĩnh, nhưng nhịp tim vẫn đập mạnh không ngừng.

“… Ta cũng có thể trao cho chàng.”

“Đừng trốn, vẫn chưa xong đâu.”

Cho đến khi một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cánh tay mảnh khảnh.

Trên làn da trắng ngần như ngọc, những vết mẩn đỏ ấy khiến lòng Tạ Thanh Nhai không khỏi dâng lên nỗi xót xa.

Hắn cứ ngỡ nàng bị thứ gì cắn, trong lòng không khỏi lo lắng.

Cổ họng khô khốc, nghẹn cứng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Tạ Thanh Nhai…”

“Sao nàng không nói với ta sớm?”

Đợi đến khi bôi kỹ càng xong xuôi, hắn mới ngước lên, nhìn nàng hỏi:

Nhưng dù sao hắn cũng không phải thánh nhân.

Không gò bó bản thân trong những quy tắc cứng nhắc.

Đôi mắt dường như bị hút chặt vào đường cong tuyệt mỹ ấy, không thể rời đi.

Tạ Thanh Nhai mới giật mình bừng tỉnh, muốn lên tiếng trả lời, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, phải mất một lúc mới gian nan thốt ra được một chữ:

Cũng may, lần này Tạ Thanh Nhai không tiếp tục trì hoãn quá lâu, sau khi đáp lời, hắn liền cúi xuống, tiến gần đến nàng hơn.

Đôi mắt hắn trở nên thăm thẳm, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn sắp đứt.

Không nói thêm lời nào nữa.

Lúc này, Từ Đoan Nghi đợi một lúc không thấy hắn lên tiếng, liền chủ động hỏi:

“Không có gì đâu, chỉ là bị nổi chút mẩn đỏ, thoa thuốc vào là được.”

Câu nói còn chưa dứt, hắn chợt ngửi thấy một mùi hương thanh mát của bạc hà thoảng qua, ngay sau đó, cả người hắn chợt nóng bừng lên.

Việc nên làm vẫn phải làm.

Dù không nói sát bên tai, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn cảm thấy đôi tai mình nóng rực lên.

Tạ Thanh Nhai tay bưng một chiếc đĩa sứ cao đựng bánh điểm tâm, vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc này trong phòng, đèn nến đã được thắp lên.

Hắn vừa định hỏi, thì đã nghe thấy giọng nàng nhỏ nhẹ vang lên:

Nhưng còn chưa kịp hành động.

Ban đầu, nàng không định nói với hắn.

Nàng theo phản xạ muốn rụt chân lại khỏi lòng bàn tay hắn.

Tạ Thanh Nhai đang dùng đầu ngón tay lấy thuốc mỡ, giọng nàng khẽ quá, hắn chưa nghe rõ, liền hỏi lại:

Một tay hắn giữ chặt nàng áp vào lồng ng.ực rắn chắc, một tay vẫn dịu dàng hôn lên từng tấc da, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút bá đạo:

Hắn lập tức đáp, giọng dứt khoát:

Khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm gì, nhưng đôi tai đỏ bừng, gương mặt cũng ửng hồng hơn trước.

Nàng liền cảm thấy tà áo của mình bị nhẹ nhàng vén lên từ phía sau.

Tạ Thanh Nhai có thể thề với trời đất, ban đầu hắn thực sự chỉ muốn giúp nàng bôi thuốc cho tốt, rồi thổi khô để nàng không khó chịu, tuyệt nhiên không có ý nghĩ nào khác.

Trước đây không có cách nào khác.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Dù ban ngày hai người đã thân mật, nhưng lúc ấy nàng còn cuộn mình trong chăn, y phục chưa hề cởi bỏ hoàn toàn, nên hắn chưa từng biết dưới lớp áo kia là một cảnh sắc như thế này.

“Nàng có thấy khó chịu không?”

Mãi đến khi bàn tay nóng rực của hắn đặt lên eo nàng—

Đặc biệt là khi hắn mãi vẫn chưa có động tác nào khác, càng làm nàng thêm lo lắng.

Vì vậy, khi còn ở huyện nha, nàng cũng không cảm thấy quá khó chịu.

“…Nằm sấp xuống, ta giúp nàng bôi.”

Bàn tay đang đặt trên vai nàng cũng lặng lẽ thu về.

Từ Đoan Nghi mấy lần muốn mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, dường như bị xiềng xích kìm hãm, không nói nên lời.

“Tạ Thanh Nhai?”

Như thể còn nhớ rõ lời hắn nói lúc hoàng hôn—“Mở mắt ra nhìn ta.”

Nhưng cổ họng hắn cứ như bị ai đó siết chặt, cứng đờ, không thể nói ra lời.

Từ Đoan Nghi không biết hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn, nhìn hắn từng chút từng chút, từ mắt cá chân hôn dần lên cao.

“Từ Đoan Nghi, sao nàng không chịu ngoan ngoãn?”

“Khi trước, mỗi lần ta bị thương, mẫu thân cũng thổi như vậy để làm khô thuốc.”

Dù nhịp tim vang rền đến mức khiến đôi tai hơi ù đi, nàng vẫn tiếp tục động tác của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 92: Nồng cháy

Hơi thở ấm áp phả lên làn da nhạy cảm.

Cảnh tượng này, đối với một người luôn tuân thủ quy củ như Từ Đoan Nghi, quả thực là chưa từng dám nghĩ đến.

“… Ta không có trốn.”

“Gì cơ?”

Hắn nhanh chóng đặt đĩa bánh lên bàn, bước vội về phía nàng.

Trong suy nghĩ của nàng, dù là với phu quân của mình, chuyện phòng the cũng phải diễn ra một cách dè dặt, kín đáo.

Bây giờ đã bình ổn lại, hắn mới phát hiện vùng eo ấy đã nổi lên từng đám mẩn đỏ.

Cả hai đều không ai nhắc đến điều đó.

Nàng chỉ có thể nhìn hắn chăm chú.

Bàn tay Tạ Thanh Nhai vẫn đặt trên cánh tay nàng.

Nàng không biết hắn muốn làm gì.

Vừa thoa thuốc, hắn vừa dịu giọng hỏi:

“Chàng muốn bôi thuốc ở lưng sao?”

Nhưng trước mắt Từ Đoan Nghi, ánh sáng duy nhất lại chính là cái bóng đang bao phủ nàng.

Chiếc áo ngắn bên ngoài được buộc bằng một nút thắt hình bướm tinh tế.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, vừa nhìn nàng, vừa siết chặt nắm tay, cố kiềm chế bản thân không lao về phía nàng.

Mặc dù đệm chăn vốn đã sạch sẽ, nhưng chất liệu của chúng hiển nhiên không được tốt lắm.

Nàng không hề trốn tránh, vẫn ngoan cố nhìn thẳng vào hắn.

Ban nãy mới chỉ lướt mắt qua đã vội vàng quay đi, nên chưa kịp nhìn kỹ.

Nhìn thấy sự lo âu không giấu được trong mắt hắn khi bước tới, nàng lại dịu dàng trấn an:

Từ Đoan Nghi khẽ đáp:

Từ Đoan Nghi không nhịn được khẽ kêu lên, nhưng đôi tay vẫn không buông ra, nàng vẫn ôm chặt lấy hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

“Ừm.”

Tạ Thanh Nhai thầm khinh bỉ bản thân, thật đúng là vô dụng.

Chỉ đến khi hắn buông tay, đặt nàng xuống giường, nàng mới nhận ra hắn đang từng chút một lùi về sau.

Hắn lại đưa mắt nhìn lên vòng eo thon gọn của nàng.

Dù nàng không nói một lời, hắn cũng đã không thể nhúc nhích nổi.

Chứng kiến từng lớp y phục của nàng lần lượt được cởi bỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Thanh Nhai gần trong gang tấc, đôi mi nàng khẽ run lên không kiểm soát.

Tạ Thanh Nhai biết hành động này có phần ái muội.

Cảm giác ngứa ngáy trên người nàng dường như càng ngày càng nghiêm trọng.

Nàng đương nhiên nhận ra sự bối rối của hắn.

(Bờ vai tựa gọt thành, eo thon như lụa trắng.)

Đây là lần đầu tiên nàng cởi y phục trước mặt Tạ Thanh Nhai.

Trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn—may mà đây là vùng eo lưng, Từ Đoan Nghi đang quay lưng về phía hắn, nếu không, hắn thật sự không biết phải đối diện với nàng thế nào.

Gọi là “tiểu y”.

“Sao vậy?”

Hắn không dám nhìn thẳng nàng, quay mặt đi, ánh mắt bối rối không biết nên dừng ở đâu, giọng nói khàn khàn đến lạ.

Quá thô ráp.

“…Trên lưng và eo.”

Thời gian trôi qua từng chút một.

Nhưng Tạ Thanh Nhai lại tưởng rằng nàng đang trốn tránh.

“Ở đâu?”

Nhịp tim đập dồn dập như muốn thoát ra khỏi lồng ng.ực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng thuốc mỡ khó thấm khô bằng tay, không thể để nàng cứ thế nằm mãi.

Hai chiếc lồng đèn treo trước cửa phòng chính cũng bừng sáng.

Tạ Thanh Nhai cúi người nhìn nàng, tựa như một con mãnh thú khổng lồ, dường như giây tiếp theo sẽ vây chặt lấy nàng trong màn sương đen do hắn tạo ra.

Tạ Thanh Nhai cúi đầu, ánh mắt rơi xuống tấm lưng trắng ngần, nơi eo thon duyên dáng điểm hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, tựa như lúm đồng tiền trên gương mặt nàng vậy.

So với nụ hôn trên cánh tay, khoảnh khắc này khiến Từ Đoan Nghi run rẩy hơn gấp bội phần.

Nhưng Tạ Thanh Nhai lúc này, lại vô cùng nhẫn tâm.

Vừa nói, hắn vừa định xuống giường, ra ngoài uống một chén trà lạnh để dập tắt ngọn lửa nóng bừng trong lòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Nồng cháy