Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Bị làm phiền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Bị làm phiền


Tạ Thanh Nhai không kìm được mà nhìn sang bên cạnh.

Còn ở đây, mọi thứ được phân chia rõ ràng thành gian trong, gian ngoài, thậm chí còn có cả một phòng tắm riêng biệt.

“Từ mai không cần mang cơm đến nữa, sáng sớm mỗi ngày mang ít rau tươi đến đây, bọn ta tự nấu.”

“Vả lại—”

Hắn tỏ vẻ không vui, không những không buông mà còn cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ của nàng.

Sau đó, cả hai cùng nhau dọn dẹp nhà bếp.

Lệnh Cát nghe vậy, viền mắt bỗng đỏ hoe, giọng nói mang theo chút tủi thân: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…Lệnh Cát đến rồi.”

Mặt nàng hơi đỏ lên, đôi mắt cụp xuống, khẽ “ừ” một tiếng.

“Tấm lòng chân thật, là điều đáng quý nhất.”

Đây là lựa chọn của hắn, bất kể hậu quả thế nào, hắn cũng phải tự mình gánh chịu.

Hắn lại một lần nữa hối hận, lẽ ra nên mang Trường Phong theo, chứ không phải cái tên vô dụng này.

Người duy nhất hắn cảm thấy có lỗi chính là Từ Đoan Nghi.

Về chuyện này, Lệnh Cát không có ý kiến gì, bên ngoài nhanh chóng đáp lời.

Lệnh Cát vẫn không nhận ra chủ tử đang bực bội, cười hì hì bên ngoài:

“Vương gia! Vương phi! Thuộc hạ tới đưa đồ đây ạ!”

Hai người đem đồ vào phòng, sau đó cùng nhau đến nhà bếp.

Hắn thẳng thừng đuổi người.

Nghe hắn nói mà Tạ Thanh Nhai không khỏi nhức đầu, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi chút cảm xúc.

“Thuộc hạ… chỉ là muốn nhìn thấy vương gia và vương phi nhiều một chút.”

Dòng cảm xúc nồng nàn như thủy triều lập tức rút đi.

Tạ Thanh Nhai nghe vậy, gương mặt lại tỏ vẻ không vui.

Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng siết chặt tay hắn, sau đó chủ động lên tiếng với Lệnh Cát:

Nàng cầm lấy cây nến, chậm rãi bước vào trong.

“Thôi đủ rồi.” Giọng điệu của Tạ Thanh Nhai đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nghe tiếng cửa khép lại, Từ Đoan Nghi cầm lấy chiếc khăn sạch, đi vào trong phòng để rửa mặt.

Nhìn thấy hắn đang lặng lẽ nhìn mình với vẻ áy náy, nàng đương nhiên hiểu rõ hắn lại đang tự trách mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta chỉ qua bên cạnh thôi, có chuyện gì thì gọi ta.”

Chính vì thế, hắn không thể để Lệnh Cát thay thế mình.

Hắn không thể để bất kỳ ai thay thế mình.

Nhớ lại lời đề nghị của Từ Đoan Nghi lúc trước, hắn liền dặn dò thêm:

Vừa định bước tới lấy xuống, thì đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng gõ nhè nhẹ.

Nàng cũng quay lại nhìn hắn.

“Vương gia, Vương phi? Hai người ra rồi sao?”

“Không rảnh mà tán gẫu với ngươi đâu.”

Hắn vốn không quen thể hiện cảm xúc, dù trong lòng cảm động nhưng vẫn làm ra vẻ dửng dưng, chỉ bĩu môi nói:

Lại nữa rồi.

Khi Tạ Thanh Nhai đang dọn dẹp bát đũa, Từ Đoan Nghi tranh thủ quan sát xung quanh.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ấm ức của hắn, Từ Đoan Nghi không nhịn được mà bật cười.

Tạ Thanh Nhai không phải điếc, đương nhiên nghe thấy.

Nghe vậy, Tạ Thanh Nhai hơi nhếch môi đầy kiêu hãnh.

Chương 84: Bị làm phiền

Có lẽ vì biết rõ Tạ Thanh Nhai ở không xa, hoặc cũng có thể do trước đó đã được hắn trấn an, nên Từ Đoan Nghi dù ở một mình trong phòng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Tạ Thanh Nhai ngay lập tức dừng lại, hành động sắp tiếp tục của hắn cũng ngưng lại giữa chừng.

Nhưng lúc này, Từ Đoan Nghi chẳng còn lòng dạ nào để tiếp tục cùng Tạ Thanh Nhai đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn nữa.

Hắn đặc biệt nhìn nàng, cố ý nói như thể giải thích.

Trên giàn treo phía trên, vẫn còn một ít thịt muối và giò khô.

Hắn nhặt túi đồ lên rồi đóng cửa lại.

Bận rộn một hồi, trời cũng dần tối hẳn.

Tạ Thanh Nhai nghiến răng nghiến lợi.

Hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu không mấy hài lòng:

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, có vẻ nếu không có ai trả lời, hắn sẽ tiếp tục gõ đến cùng.

“Lệnh Cát, đừng buồn nữa, ta và vương gia đều ổn cả.”

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, thái dương của Tạ Thanh Nhai giật giật, cảm thấy vô cùng phiền phức.

“Còn khóc nữa, đợi ta ra ngoài sẽ tìm cho ngươi một cô nương, để nàng dạy dỗ ngươi bỏ cái tật xấu này.”

Hắn còn tìm được một chiếc đèn lồng và một hộp hỏa chiết tử.

“Dù ngươi có mặt ở đó hay không, vương gia nhà ngươi cũng sẽ không để ngươi đi thay đâu.”

Tạ Thanh Nhai nhìn nụ cười bao dung và dịu dàng trên gương mặt nàng, bỗng dưng cũng khẽ cười theo.

Hắn không nói gì, chỉ siết chặt tay nàng hơn, tâm trạng bỗng trở nên thật tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nàng quyết là được.”

Nàng không nói gì, chỉ kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn, như thể đang hỏi: “Vậy đã được chưa?”

Nơi này đã lâu không có người ở, khi màn đêm buông xuống, những tán cây rậm rạp ngoài sân lay động theo gió, trông có phần đáng sợ.

Có những lời, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ thốt ra, nhưng Từ Đoan Nghi hiểu con người hắn.

Sau đó, bị đuổi khéo mấy lần, hắn mới lưu luyến từng bước rời đi.

“Được rồi, cút nhanh đi, ta và vương phi nhà ngươi còn có việc cần làm.”

Nàng nhìn hắn, lại mỉm cười, rồi mới quay sang cửa, nói với Lệnh Cát bên ngoài:

“Không phải đã bảo ngươi đến thì để đồ lại rồi đi sao? Gõ cửa ồn ào như vậy làm gì?”

Hắn nắm tay Từ Đoan Nghi, hướng ra ngoài cửa, cất giọng trêu chọc:

Lệnh Cát và Trường Phong đều theo hắn từ nhỏ, tuy là quan hệ chủ tớ, nhưng tình nghĩa lại như huynh đệ.

Từ Đoan Nghi nghe thấy, không nhịn được mà bật cười, dịu dàng nói:

Từ Đoan Nghi cảm nhận được ánh mắt hắn.

Bất chợt.

Từ Đoan Nghi vui vẻ nói với Tạ Thanh Nhai:

“Ta đi mở cửa.” Hắn buông tay nàng ra, bước đến mở then cửa.

Nhưng lần này hắn không những không chạy, mà còn đứng ngoài cửa, lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

Tạ Thanh Nhai không biết.

Lệnh Cát ở bên ngoài nào hay biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của chủ tử, cứ tưởng rằng hai người không nghe thấy, nên càng gõ cửa mạnh hơn, tiếng gọi cũng lớn hơn mấy phần:

Tạ Thanh Nhai nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên một tia xúc động.

Căn phòng này rộng hơn phòng ở huyện nha rất nhiều.

Như thể muốn nói rằng sự khó chịu ban nãy của hắn không hề liên quan đến chuyện hắn chưa kịp hôn nàng.

Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn Tạ Thanh Nhai.

Người thương cận kề trong gang tấc.

“Vậy nên đừng tự trách nữa.”

Thật không ngờ, trong bếp vẫn còn đầy đủ gia vị, thậm chí cả kho gạo cũng còn rất nhiều.

Từ Đoan Nghi biết hắn vẫn còn nhớ chuyện nàng sợ ma.

Cái tính cố chấp này của hắn, thật là…

Nếu là trước đây, Lệnh Cát nghe thấy vậy, chắc chắn đã vội vàng bỏ chạy mất dạng.

Hắn lại tự trách mình ở bên ngoài nữa rồi.

Cuối cùng, Tạ Thanh Nhai cũng đành đứng thẳng dậy, chỉ là ánh mắt nhìn nàng vẫn còn đầy vẻ bất mãn.

Tạ Thanh Nhai liếc nhìn nàng một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi, trước khi ra còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Tạ Thanh Nhai không để Từ Đoan Nghi dọn dẹp thêm nữa, hắn xách theo một thùng nước nóng vừa đun sôi, dẫn nàng quay về phòng.

Giọng nói mang chút bực bội, hắn thì thầm:

Lúc này, cánh tay hắn bị người nhẹ nhàng đẩy hai cái, bên tai vang lên giọng dịu dàng của Từ Đoan Nghi:

Có vẻ vẫn còn ăn được.

“Chẳng lẽ ngoài bọn ta ra còn có ai khác chắc?”

Hắn nhớ Từ Đoan Nghi rất thích gảy đàn.

Ở phía bên kia, sau khi rời khỏi phòng, Tạ Thanh Nhai lần theo ánh trăng, quen thuộc tìm đến mấy gian phòng bên cạnh, gom góp hết số nến còn sót lại.

Còn Từ Đoan Nghi, người đã khép mắt chờ đợi, cũng lập tức mở to mắt khi nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói ngoài kia.

Nàng cũng không nài nỉ muốn đi cùng.

“Vừa hay, lát đói còn có cái ăn.”

“Đừng để ý đến hắn.”

Bị nàng hôn bất ngờ, Tạ Thanh Nhai nhất thời sững người.

Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên không ngừng.

Nếu không phải Tạ Thanh Nhai đã dặn trước, có lẽ hắn đã leo tường vào rồi.

Cả đời này, có thể gặp được Từ Đoan Nghi, có thể yêu nàng, là điều may mắn nhất của hắn.

Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn lại lần nữa đặt trên người mình.

Hắn đương nhiên không có ý kiến.

Bên ngoài đặt sẵn một túi đồ, bên trong là mấy củ khoai nướng và một ít bánh trái.

Giọng nói cũng nghẹn ngào:

Nghe thấy tiếng bước chân bên trong, Lệnh Cát lập tức thu tay lại, hớn hở gọi to:

Bước chân hắn thoáng chững lại.

Nàng lấy một nắm gạo lên xem, không hề bị hư hỏng hay mối mọt.

“Nàng rửa mặt trước đi, ta qua phòng bên cạnh tìm thêm nến.” Sau khi giúp nàng đổ nước vào chậu, hắn cẩn thận thắp sáng mấy cây nến trong phòng, rồi dặn dò: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Thanh Nhai không nói thêm gì nữa, nắm tay nàng cùng bước ra cửa.

Phòng ở huyện nha, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy hết, nếu không có chiếc bình phong chắn ngang, e rằng toàn bộ gian phòng đã lộ rõ.

“Nếu như thuộc hạ có mặt ở đó lúc ấy, nhất định sẽ không để vương gia đến đây, hai người cũng sẽ không phải chịu khổ thế này.”

“Tạ Thanh Nhai, sáng mai chúng ta nấu cháo nhé.”

Từ Đoan Nghi hiểu rõ tính hắn, nên cũng thuận theo, khẽ cười, gật đầu nhẹ nhàng.

Nàng vội nghiêng mặt sang một bên, giọng nói nhỏ nhẹ:

Lúc định rời đi, ánh mắt hắn bất chợt dừng lại trên bức tường, nơi treo một cây cổ cầm.

“Ta chỉ là thấy hắn quá ồn ào thôi.”

Nghe tiếng bước chân dần xa, Tạ Thanh Nhai thở phào nhẹ nhõm.

Từ Đoan Nghi nhìn khuôn mặt của Tạ Thanh Nhai gần ngay trước mắt, chỉ cách nhau một chút xíu, bấy giờ mới nhận ra sự ngượng ngùng dâng lên trong lòng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không giấu được sự khó chịu:

“Cuối cùng cũng đi rồi.”

“Thuộc hạ cứ tưởng hai người không nghe thấy! May quá, cuối cùng cũng ra rồi!”

“Nếu phụ mẫu thuộc hạ mà biết, nhất định sẽ đánh c·h·ế·t thuộc hạ mất! Hu hu… Vương gia, là do thuộc hạ vô dụng, nếu thuộc hạ đến sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

Câu nhắc nhở này của Từ Đoan Nghi chẳng qua chỉ là để nhắc hắn buông tay trước.

“Chàng ra xem hắn đi.”

Chỉ là…

Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai nào chịu buông tay?

Cái tên đáng c·h·ế·t này, thật chẳng có mắt nhìn gì cả!

Nếu biết trước nàng sẽ đưa ra quyết định này, liệu khi ấy hắn có chút do dự nào không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay sau đó, môi hắn khẽ cong lên theo bản năng, nhưng rất nhanh, hắn lại hắng giọng một cái, cố gắng che giấu nụ cười trên môi.

Rõ ràng trong lòng đã được dỗ dành đến thoải mái, nhưng vẫn cứ phải làm ra vẻ không thèm để tâm.

Tạ Thanh Nhai cắn răng, thầm thở dài.

Bên ngoài, Lệnh Cát vẫn đang sụt sịt.

“Vậy người mau ra ngoài đi ạ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Bị làm phiền