Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau
“Khi nào thì chàng bắt đầu thích ta?”
Ban đầu, những lời này rất khó để thốt ra, nên nàng nói chậm rãi từng chút một.
“Mỗi lần đến gặp chàng, ta đều rất vui, thậm chí vui đến mức không thể ngủ được. Ta rất thích, cũng rất hạnh phúc khi được ở bên chàng.”
Trong hoàn cảnh này, thời gian vừa là thứ quý giá nhất, lại cũng là thứ dồi dào nhất đối với họ.
Không ngờ nàng lại nói những lời này, càng không ngờ rằng, từng câu từng chữ ấy lại khiến lòng hắn bồi hồi đến vậy.
Những lời sau đó, Tạ Thanh Nhai không nói tiếp.
Còn bây giờ—
Lần đầu tiên mở lòng với người khác.
Thực ra, ban đầu Tạ Thanh Nhai không quan tâm mình có mắc bệnh hay không, nhưng việc ở lại trong nhà người khác mà không báo trước, khiến hắn cảm thấy không được ổn thỏa.
Bầu trời khi nãy còn âm u, giờ đây đã hửng sáng trở lại.
Bây giờ đã có Từ Đoan Nghi ở đây.
Không đợi hắn nói thêm, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, dịu dàng vỗ về tấm lưng hắn, khẽ trấn an:
Hai chữ “thích ta” dường như nóng bỏng đến mức hắn không thể thốt nên lời.
Nếu thật sự là như vậy—
Lúc này, tia nắng ấy dường như đặc biệt ưu ái, phủ lên người Từ Đoan Nghi, khiến nàng rạng ngời, chói mắt.
“Lát nữa chúng ta đi xem mấy gian phòng bên cạnh nhé? Ta vừa nhìn qua, thấy nến không đủ, đèn lồng cũng chẳng có, sợ rằng buổi tối sẽ rất bất tiện.”
Chỉ là lúc đó hắn chẳng có tâm trạng đâu để quan tâm nhiều, chỉ nhìn sơ qua, nghĩ khi nào cần thì sẽ lấy.
Cảnh tượng bừa bộn này nhìn vào thật sự khiến người ta khó chịu.
Nàng nhìn thấy Tạ Thanh Nhai lúng túng quay mặt đi, đôi tai hơi ửng đỏ.
Ở đây không có đồng hồ, cả hai cũng chẳng rõ bây giờ là canh mấy.
Tạ Thanh Nhai nhìn nàng, khẽ đáp:
Nước mưa khi nãy chảy xiết, may mắn con đường lót đá xanh không bị lầy lội, nhưng cỏ dại mọc um tùm, đi lại cũng không phải dễ dàng.
Nhưng nói mãi rồi cũng quen, dần dần nàng cảm thấy tự nhiên hơn.
Bỗng Tạ Thanh Nhai cất giọng:
Kèm theo đó là giọng nói sang sảng của Lệnh Cát:
Khi hắn nắm tay nàng, cẩn thận dẫn nàng bước về phía trước, Từ Đoan Nghi chợt nhẹ nhàng gọi hắn.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy ông trời với hắn vẫn còn không tệ.
Nàng thoáng sững người, nhưng chỉ chốc lát sau, đã ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo Tạ Thanh Nhai.
Từ Đoan Nghi khi còn nhỏ, hay là khi đã trưởng thành, trong ấn tượng của hắn, nàng đều không phải là người sẽ hỏi một câu như thế.
Thực ra, nàng cũng không phải đợi quá lâu.
Làn cổ trắng ngần, thanh thoát như hạc tiên.
Từ Đoan Nghi mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai lại chẳng nỡ rời mắt.
Tạ Thanh Nhai đang chú ý bước đi, hắn nhớ có vài phiến đá xanh bị xô lệch, sợ bất cẩn giẫm phải, nước bẩn sẽ bắn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật tốt.
Hai người cùng nhau bước ra ngoài.
“Tạ Thanh Nhai.”
Dù sao, hắn tuyệt đối không thể nói ra sự thật với Từ Đoan Nghi.
“Nàng là người đầu tiên, cũng là duy nhất, dù biết ta có bao nhiêu xấu xa, cũng không hề xa lánh.”
Nàng từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ nói ra những lời này, càng không nghĩ sẽ có ngày nói với Tạ Thanh Nhai.
Thế nhưng, chưa đợi hắn mở miệng, nàng đã tiếp tục:
“Năm xưa, hắn mở rộng làm ăn đến tận Giang Nam. Khi công việc làm ăn phát đạt, hắn đưa cả gia đình đến đó sinh sống.”
“Không sao nữa rồi.”
Sự ngượng ngùng cũng không còn, trên mặt nàng lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Từ lúc Từ Đoan Nghi cất tiếng, hắn đã hoàn toàn ngẩn ngơ.
Từ Đoan Nghi thoáng ngạc nhiên, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn im lặng lắng nghe, chờ hắn nói tiếp.
Cần phải xem xét kỹ lưỡng và sắp xếp lại cho ngăn nắp.
Từ Đoan Nghi tuy rất đói, nhưng dáng vẻ ăn uống vẫn rất tao nhã, không hề vội vàng.
Nhưng Từ Đoan Nghi là người kiên nhẫn nhất.
“Dù sau này được ban hôn, nhưng ta chưa bao giờ thực sự muốn cưới Tiêu Bảo Châu.”
Vậy mà giờ đây, nàng không chỉ hỏi, mà còn nhìn hắn chăm chú, không rời mắt, chờ đợi câu trả lời.
Sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng họ vẫn trở về bên nhau.
“Từ Đoan Nghi, nàng không hề lỡ mất ta. Có lẽ ta đã yêu nàng sớm hơn cả ta tưởng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Năm đó rời nhà ra chiến trường, ta chỉ nghĩ đến việc lập được thật nhiều chiến công, để có thể cưới nàng.”
Nhưng trước đây, nàng chỉ cho rằng hắn làm vậy để giữ thể diện cho nàng khi ở bên ngoài, nào dám nghĩ xa hơn?
Thấy Tạ Thanh Nhai gật đầu, nàng liền cười rạng rỡ:
Thực ra, trước khi Từ Đoan Nghi đến, hắn đã lướt qua một lượt để xem xét.
Tạ Thanh Nhai chủ động dọn dẹp, không để Từ Đoan Nghi động tay.
“Sao nàng không nói… khi nào thì nàng…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau đó, khi nàng học cưỡi ngựa cùng ta, lần đầu tiên ngã xuống, việc đầu tiên nàng làm lại là quay sang cười với ta… Khi ấy, ta đã biết, đời này ta không thể nào thoát khỏi nàng được nữa.”
Bầu trời đã sớm quang đãng, ánh nắng vàng rực vẫn còn vương lại.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cứ như vậy, cũng tốt.
Sau khi ăn xong, cơn mưa bên ngoài cũng đã dứt.
Lần này, Tạ Thanh Nhai không trêu nàng nữa.
Hay có lẽ, chính sự vô định của tương lai đã cho nàng dũng khí vô tận.
Hắn đứng thẳng người hơn một chút, cúi đầu nhìn nàng.
Vậy nên hắn quyết định mua lại ngôi nhà này, và không ngờ rằng nơi đây lại trở thành nơi dừng chân của hắn và Từ Đoan Nghi.
Dù sống hay c·h·ế·t ở đây, cũng là điều không may mắn đối với gia chủ.
“Ta cũng không biết ta thích nàng từ khi nào.” Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng.
Tạ Thanh Nhai siết chặt eo nàng, ánh mắt sâu hun hút.
“Bây giờ ta là của chàng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
“Ta cũng không biết.”
Chẳng đợi hắn rụt tay lại, Từ Đoan Nghi đã mỉm cười, chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Từ Đoan Nghi nghe vậy thì vô cùng hài lòng, đôi mắt sáng lên vài phần.
Hàng mi dài khẽ rung động, nàng cụp mắt, nhẹ giọng đáp:
Nhưng hắn không muốn chiếc váy sạch sẽ của Từ Đoan Nghi lại bị vấy bẩn.
Tạ Thanh Nhai đương nhiên không có ý kiến gì.
Tạ Thanh Nhai thầm than thở trong lòng, không hiểu sao Từ Đoan Nghi lại có thể nói ra những lời ấy một cách dễ dàng đến vậy.
“Nhưng ta không ngờ rằng…”
Nàng đang định bước ra ngoài, bỗng thấy hành động ấy thì không khỏi sững sờ.
“Vương sư gia có quen biết với chủ nhân của ngôi nhà này. Trước đây, người chủ nhờ ông ấy trông coi và tìm người mua lại nơi này.”
Nhưng đúng lúc Tạ Thanh Nhai sắp hôn lên chiếc cổ thanh tú ấy, thì đột nhiên—
Lời chưa dứt, Từ Đoan Nghi bất chợt bị ôm chặt vào lòng.
Cơn ngượng ngùng trong lòng Tạ Thanh Nhai lại bùng lên.
Hắn nhìn nàng, rồi lại cúi người xuống.
“Ta chỉ biết rằng, trước khi dì mẫu định hôn sự giữa ta và biểu ca, trong lòng ta… đã có chàng.”
Hắn ôm chặt nàng, giọng nói vẫn khàn khàn:
“Trước tiên đến nhà bếp đi.”
Thế nhưng nàng không né tránh, mà còn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, mặc cho hắn tiếp cận.
Hắn cứ nghĩ rằng, nói như vậy, Từ Đoan Nghi hẳn sẽ xấu hổ, rồi câu chuyện này cũng sẽ nhanh chóng qua đi.
Hắn không nói, nàng cũng im lặng ở bên hắn, dù sao bầu trời lúc này trong xanh, không còn mưa gió.
Lời nói của Tạ Thanh Nhai mang theo chút hoài niệm, chút xót xa, và chút gì đó không nói thành lời.
Chẳng bao lâu sau, giọng nói khàn khàn của Tạ Thanh Nhai cất lên bên tai nàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng từng giọt nước vẫn rơi tí tách không ngớt, chẳng biết đến khi nào mới dừng hẳn.
Nhưng rất nhanh, nàng lại mỉm cười.
Bao cảm xúc cuộn trào trong lòng Tạ Thanh Nhai.
“Ừm?”
Bước ra ngoài.
Huống hồ, những cành lá còn đọng đầy nước, bất cẩn một chút là sẽ làm ướt y phục.
“Chỉ là… ta luôn muốn được nhìn thấy chàng.”
Nhưng cũng không ai để tâm đến điều đó.
“Có lẽ là từ những ngày tháng chúng ta bên nhau.”
Không ngờ rằng, Từ Đoan Nghi lại trả lời.
Bọn họ ít nhất cũng phải ở lại cho đến khi thời gian ủ bệnh qua đi, thậm chí có lẽ… nơi này sẽ trở thành chốn nương thân cuối cùng của họ trên đời.
“Ta hiểu rồi.”
Đang mải suy nghĩ, bỗng nghe thấy bên tai vang lên một câu hỏi:
Hắn chỉ lặng lẽ ăn thêm một miếng cơm, rồi tiếp tục nói:
“Được.”
Hơi nóng trên vành tai vừa dịu xuống không bao lâu, giờ lại âm ỉ bốc lên, còn nóng hơn trước.
Bầu trời rẽ mây, ánh nắng xuyên qua tầng mây đen, chiếu xuống mặt đất.
Từ Đoan Nghi thật sự có chút do dự và thẹn thùng.
“Ta đã sai Lệnh Cát báo cho Vương sư gia, nàng có thể yên tâm ở đây.”
“Vậy thì ăn xong, chúng ta đi xem qua một lượt.”
Lúc này, nàng mới chợt hiểu ra ý của hắn, gương mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng.
Vừa nghe thấy câu ấy, Tạ Thanh Nhai khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ may quá, hắn cũng có thể dùng câu trả lời này.
Tạ Thanh Nhai nhìn Từ Đoan Nghi nói rõ ràng.
Hắn cố tình lảng sang chuyện khác, hỏi ngược lại:
Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, ngày càng gần hơn.
Trước đó, nàng cũng cảm thấy có chút bất tiện.
Bây giờ trong lòng nàng chỉ có vô vàn dịu dàng, tựa như vừa nhấp một ngụm mật hoa ngọt lành.
Nàng không nhìn thấy gương mặt hắn, hắn cũng không nói gì, khiến nàng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nghe lời nàng nói, cơn sóng trong lòng Tạ Thanh Nhai dần dần lắng xuống.
“Ta đã nghĩ rằng, chỉ cần ta có đủ công danh, ắt sẽ có một ngày được đường hoàng đứng trước mặt nàng, để dì mẫu nàng gả nàng cho ta.”
Nàng ăn rất chậm, dùng được vài đũa thì nói:
Đúng vậy.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt sâu thẳm dõi theo nàng.
Chương 83: Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau
Nhưng chuyện hôm nay…
Thì nơi này không còn đơn thuần là chỗ trú tạm thời nữa.
Tạ Thanh Nhai quay đầu, không dám tin mà nhìn nàng.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã không còn dữ dội như trước.
Nhưng hắn là người quen thói cứng đầu, dĩ nhiên không chịu dễ dàng thừa nhận.
“Khi ấy ta còn nhỏ, không hiểu thế nào là thích, cũng không biết thế nào là thành thân.”
Vậy nên, dù trong lòng còn ngượng ngùng, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn cố gắng kìm nén, ngẩng đầu lên, nhìn hắn và nói tiếp:
Hắn biết chỗ nào có những thứ cần thiết như nến và đồ dùng khác.
“Thật sao?”
Nàng vẫn yêu hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Thanh Nhai đưa tay ra với nàng, cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng nắm lấy tay hắn.
Câu hỏi này hoàn toàn không giống với những gì hắn nghĩ về Từ Đoan Nghi.
“Chủ nhân của ngôi nhà này là một thương nhân.”
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập từ bên ngoài.
Cằm hắn nhẹ nhàng tựa lên đ.ỉnh đầu Từ Đoan Nghi.
Rực rỡ mê người.
Nàng không muốn đem những bí mật này xuống lòng đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vương gia, Vương phi, thuộc hạ đến rồi đây!”
Từ Đoan Nghi nhìn thấy hắn từng chút một tiến gần, đoán được hắn muốn làm gì, trái tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, gò má cũng ửng đỏ.
Đột nhiên.
Nếu như sinh mệnh của họ thật sự chỉ còn lại khoảng thời gian này, thì nàng muốn sống thật lòng một lần.
Hắn đã quen chịu bẩn, bị bắn trúng cũng chẳng sao.
Sau khi dọn xong, hắn nói:
Mưa mùa hạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, không kéo dài dai dẳng suốt mấy ngày.
Tạ Thanh Nhai đột nhiên đưa tay về phía Từ Đoan Nghi.
“Cho đến khi dì mẫu gả ta cho biểu ca, ta mới nhận ra, hóa ra tình cảm đó chính là thích. Chỉ tiếc rằng, lúc ta hiểu ra thì… đã quá muộn.”
Bước chân hắn lập tức khựng lại.
Hắn khẽ cọ nhẹ, như thể muốn khắc ghi cảm giác này vào tim.
Nhưng nghe được sự run rẩy trong giọng hắn, Từ Đoan Nghi đã biết hắn định nói gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.