Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Ngủ cùng giường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Ngủ cùng giường


Tạ Thanh Nhai cẩn thận xoay người, quay mặt về phía nàng, chống tay lên đầu, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.

Nhưng lúc này tâm trạng đang rối ren, thật sự không thể nào ăn tiếp được.

Nàng nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn.

Chuyện này, một điều chưa từng xảy ra ngay cả trong đêm tân hôn, vậy mà giờ đây, giữa một nơi xa lạ, lại đang trở thành hiện thực.

Hắn vừa định trả lời, lại phát hiện giọng mình bỗng khàn hẳn đi từ lúc nào.

“Từ Đoan Nghi, ta chịu thua nàng rồi.”

Tạ Thanh Nhai khẽ đáp một tiếng, đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi mới xoay người đi dập tắt nến trong phòng.

Giờ đây, hắn không còn lo bị phát hiện nữa.

“Được.”

Tạ Thanh Nhai nhường cho nàng lên giường trước, còn mình thì dập tắt nến rồi mới lên sau.

Khi màn giường vừa khép lại, toàn bộ ánh sáng đều bị chặn lại.

Vậy mà ai kia dường như vẫn chưa chịu buông tha hắn.

Cánh tay hắn sắp trượt ra khỏi mép giường.

Những việc như thế này, khi nàng còn thức, hắn tuyệt đối không dám làm.

Trước đây nàng thường cùng Tạ Thanh Nhai đi tìm các món ngon.

Nhỡ đâu vô tình ngã xuống thì sao…

Hắn đâu biết rằng…

Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Từ Đoan Nghi sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn suýt chút nữa bật dậy ngay lập tức.

Hơn nữa nàng cũng không hề thấy đói.

Tối nay đèn tắt tối om, lẽ nào hắn phải trèo qua người nàng để vào trong?

Bèn tìm một lý do hợp lý:

Tạ Thanh Nhai đột nhiên cảm nhận được nơi cổ mình chạm phải một thứ gì đó mềm mại,

Vậy mà lúc này, chỉ thoáng thấy một cảnh tượng đơn giản, tim nàng lại đập nhanh hơn cả khi nãy.

Không rõ Tạ Thanh Nhai định làm gì, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Tạ Thanh Nhai có thể cảm nhận rõ ràng Từ Đoan Nghi khẽ liếc nhìn về phía hắn một cái.

Quả nhiên, Tạ Thanh Nhai cảm giác có điều gì đó khác thường, nên liền quay đầu lại.

Nghe thấy vậy, Tạ Thanh Nhai lập tức cứng đờ, không dám động đậy nữa, sợ thật sự đánh thức nàng.

Nhưng chẳng phải lúc nãy hắn bảo đã no rồi sao?

“Được.”

Tạ Thanh Nhai chau mày.

Trước đây, từng theo Dì mẫu quan sát các thị vệ cấm quân tỷ thí, hàng chục chàng trai tuấn tú, tráng kiện phô diễn thân hình trước mặt nàng và Dì mẫu, những gì phô bày ra còn táo bạo hơn bây giờ gấp bội.

Trong đầu Tạ Thanh Nhai lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

May mắn thay, nàng vẫn giữ được chút lý trí, nhìn thấy Tạ Thanh Nhai có vẻ như đã phát giác điều gì, đang dần quay đầu lại, Từ Đoan Nghi vội biến sắc, nhanh chóng hạ thấp người xuống trước khi hắn kịp nhận ra.

Rõ ràng hắn phải thấy mệt mỏi, ngày thường bận rộn cả ngày, về đến giường là có thể ngủ ngay.

Không ai nói chuyện, chẳng qua là để tránh sự bối rối khi đối diện mà thôi.

Hơi thở ấm nóng từ chóp mũi nàng cũng phả vào da thịt hắn.

Bị ánh mắt của nàng chạm phải, Tạ Thanh Nhai liền quay mặt đi, giọng có chút lúng túng:

Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy đôi mắt nàng khép hờ, hơi thở nhẹ đến mức không nghe thấy, trông như đã ngủ say.

“… Nàng ngủ bên trong đi.”

Quay đầu lại, thấy Từ Đoan Nghi vẫn nhìn mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc không tin nổi, hắn vội ho khan một tiếng, làm ra vẻ dửng dưng như không có chuyện gì.

Hắn biết rõ, nàng cũng chưa hề ngủ.

Chỉ còn lại giọng nói dịu dàng nhưng có phần trầm thấp vang lên từ trong giường.

Nhân lúc Tạ Thanh Nhai không có trong phòng, Từ Đoan Nghi liền vừa đi qua đi lại trong phòng, vừa lấy tay quạt quạt mặt, cố gắng làm dịu đi sự nóng bức trong lòng.

“Cái gì?”

Nghe thấy giọng nói của hắn, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu, khiến lòng Từ Đoan Nghi rối bời, nhịp tim vốn đã bình ổn nay lại có dấu hiệu tăng tốc trở lại.

“… Đúng lúc ta đang đói.”

Sau khi cả hai đều xong xuôi.

Tạ Thanh Nhai thu lại ánh nhìn dịu dàng của mình.

Từ Đoan Nghi cứ thế nhìn sang.

Hắn cố gắng nhẹ nhàng từng động tác, đến cả hơi thở cũng cẩn thận điều chỉnh.

Hắn không dám đánh thức nàng.

Màn giường vẫn chưa buông xuống.

“Không phiền, bình thường Vương Sư gia vẫn lo bữa sáng cho chúng ta.”

Bước chân hắn vô cùng chậm chạp, nhưng dù có chậm đến mấy, thì khoảng cách từ cửa đến giường cũng không thể dài thêm được nữa, dẫu hắn có bước như rùa bò, thì giờ này cũng đã đến nơi.

“Tạ Thanh Nhai, ta xong rồi.”

Hắn thầm nghĩ, nếu giờ kéo chăn của Từ Đoan Nghi ra, hẳn sẽ thấy hai bàn tay nàng đang siết chặt vì căng thẳng.

Dưới ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên cao,

Dù rằng lúc này Tạ Thanh Nhai đã ra ngoài, nhưng khi chỉ còn lại một mình trong phòng, trái tim Từ Đoan Nghi mới dần dần phản ứng, nhịp đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Tạ Thanh Nhai tận mắt nhìn thấy gương mặt nàng thả lỏng, hàng mày giãn ra, dựa sát vào hắn mà ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu không thôi.

Hơn nữa, trong bóng tối, ít ra cũng có thể che giấu những cảm xúc mà cả hai đang mang.

Thế mà bây giờ lại bị nàng trêu chọc đến mức chẳng dám cựa quậy.

Dù sao khoai lang để nguội vẫn có thể ăn, với thời tiết này, qua đêm cũng không sợ bị hỏng.

Những món hắn khen ngon, quả thực chưa từng khiến nàng thất vọng.

Tạ Thanh Nhai cứ thế lặng lẽ ngắm nàng, không biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi cánh tay chống đỡ của hắn bắt đầu mỏi nhừ, định buông xuống nằm lại, thì bỗng nghe thấy tiếng người bên cạnh khe khẽ cựa mình cùng những âm thanh nho nhỏ.

Thậm chí còn nghiêng người, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.

Nghe hắn nói vậy, nàng cũng không hỏi thêm.

“Ta để dành lại, sáng mai ăn vậy, xem như bữa điểm tâm.”

Tạ Thanh Nhai nhìn mà lòng không khỏi xao động, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ.

Người mà Tạ Thanh Nhai tưởng rằng “không thể nào lén nhìn hắn” – Từ Đoan Nghi, lúc này đang ngồi xổm dưới cửa sổ, hai tay ôm chặt gương mặt nóng bừng, cẩn thận điều hòa hơi thở, cố gắng làm dịu nhịp tim dồn dập.

Nói xong, hắn bỗng nghĩ lại—

Từ Đoan Nghi thậm chí có thể nhìn rõ lớp cơ bắp mỏng nhưng rắn chắc trên thân hình hắn, từng đường nét hoàn hảo dưới màn đêm tựa như ánh bạc lấp lánh.

Tạ Thanh Nhai chỉ có thể cẩn thận, từng chút một điều chỉnh tư thế, sau đó chậm rãi buông lỏng cánh tay, nằm sang một bên.

Tạ Thanh Nhai nhìn thấy rõ ràng đôi mi Từ Đoan Nghi run rẩy nhanh hơn một chút, nhưng nàng vẫn không mở mắt.

Nhưng lại không may…

Trong bầu không khí như thế này, Tạ Thanh Nhai không khỏi để tâm trí mình trôi đi xa xăm.

Vốn dĩ chỉ định đón chút gió đêm, hy vọng có thể làm dịu lại tâm trạng bối rối hiện giờ.

Tạ Thanh Nhai từ nhỏ vốn là một kẻ nghịch ngợm trời sinh, xưa nay chưa từng chịu thiệt thòi.

Không biết bao lâu trôi qua, Từ Đoan Nghi mới chậm rãi đứng dậy, trở lại bàn ngồi xuống.

Tạ Thanh Nhai lập tức cứng đờ cả người.

Trong đầu Tạ Thanh Nhai còn đang mơ màng suy nghĩ, chính vì vậy, hắn hoàn toàn quên mất việc di chuyển.

Nhưng lại không nỡ.

“… Buổi tối ăn nhiều quá, bây giờ không thể ăn thêm nữa.”

Hắn sinh ra và lớn lên ở kinh thành, từ nhỏ đã biết chỗ nào có đồ ăn ngon, lúc còn thân thiết, hắn thường dẫn nàng đi ăn đủ nơi.

Tạ Thanh Nhai mở mắt, không thể ngủ được.

Từ Đoan Nghi cảm nhận rõ rệt tiếng ù ù bên tai, tựa như cơn sóng đang vỗ vào lòng ng.ực.

Rất muốn nhéo mạnh một cái lên gương mặt xinh đẹp kia, bắt nàng phải tỉnh dậy.

Thế nhưng hôm nay, tinh thần hắn lại vô cùng tỉnh táo.

Chỉ khi đêm khuya thanh vắng, nàng đã ngủ say, hắn mới dám vụng trộm hành động.

Đang đi đi lại lại, nàng vô tình bước đến bên cửa sổ.

Không hiểu sao, y nghĩ ấy khiến khóe môi hắn khẽ cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Nhưng có lẽ do y phục che chắn, nên làn da trên người hắn dường như vẫn giữ nguyên sắc thái trước đây, không hề bị rám nắng.

Từ Đoan Nghi cũng đứng dậy, chuẩn bị rửa mặt.

Cho đến khi hắn cúi người xuống nhúng khăn vào nước. Đường cong mượt mà trên tấm lưng thẳng tắp, cùng dáng hình cao ráo, uyển chuyển tựa như một con báo săn linh hoạt và mạnh mẽ.

Hắn chần chừ tại chỗ hồi lâu.

Thực ra, không chỉ Tạ Thanh Nhai căng thẳng, mà Từ Đoan Nghi cũng vậy.

Nhưng mãi nhìn nàng như vậy cũng không hay, vốn dĩ nàng đã khó ngủ, hắn cứ nhìn chằm chằm thế này chỉ e khiến nàng càng thêm mất tự nhiên.

Nhưng vô ích.

Lại qua thêm một lúc lâu nữa, Tạ Thanh Nhai sau khi tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, tiện tay giặt luôn y phục bẩn rồi phơi ra ngoài, sau đó mới xách chậu rửa mặt quay vào phòng.

Cho đến khi nàng dần dần dịch sát lại, đầu nàng cũng đã gối lên chiếc gối của hắn từ lúc nào.

“Chuyện gì vậy?”

Bây giờ, hắn lại có cảm giác y hệt như vậy.

Hắn không biết, là do hôm nay công việc chưa đủ mệt, hay là vì người con gái đang nằm ngay bên cạnh hắn.

Hắn nhướn mày hỏi.

Vừa bước vào, hắn liền thấy Từ Đoan Nghi vẫn đang ngồi cạnh bàn, trong tay vẫn cầm củ khoai lang, nhưng nàng ăn chậm như thỏ gặm cỏ, đến giờ hắn đã tắm rửa, giặt giũ xong xuôi, vậy mà nàng chỉ mới ăn được một chút ở đầu củ khoai.

Thật khó tin.

Nàng biết tình hình hiện tại đang khan hiếm lương thực, nên cũng không muốn lãng phí.

Sau bức bình phong, Từ Đoan Nghi chẳng hề hay biết tâm tư hắn đang rối ren, dịu dàng hỏi:

Gương mặt Tạ Thanh Nhai dạo này đã sạm đi không ít vì nắng gió.

Rõ ràng là định ra ngoài hóng gió để làm dịu bớt nhịp thở, nhưng giờ đây, nàng lại cảm thấy hơi thở mình càng thêm hỗn loạn, cả người nóng bừng bừng, không chỉ khuôn mặt, mà cả trái tim cũng như bốc cháy.

Thế nhưng, dù chỉ còn một ánh nến le lói, căn phòng vẫn lập tức trở nên tối mờ và trầm lắng hơn hẳn.

Nhịp tim không những không chậm lại, mà ngược lại, càng lúc càng dồn dập hơn.

Cúi đầu nhìn xuống, nàng vẫn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nghe hắn nói vậy, Từ Đoan Nghi nghĩ một chút, cảm thấy mình quả thực có phần quá lo lắng.

Thay vì ăn mì của Vương Sư gia, họ thường tiện tay cầm mấy chiếc bánh nướng mang theo, vừa đi vừa ăn.

Từ Đoan Nghi cứ thế nhìn đến ngẩn ngơ.

Trong cung, có chuyện gì mà nàng chưa từng chứng kiến?

Nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng.

“Tạ Thanh Nhai.”

Hắn cũng khoác y phục mà nằm xuống dưới tấm chăn đã được trải sẵn.

Chỉ là bình thường, bọn họ ngủ không đủ giấc, chẳng có thời gian để thưởng thức bữa sáng.

Tạ Thanh Nhai lúc này đang đứng giữa sân tắm rửa.

Chỉ là nàng không hề biết rằng, người bên cạnh sau khi nàng thiếp đi, lại lặng lẽ mở mắt ra lần nữa.

Nhưng sợ phiền người khác, nàng vẫn hỏi:

Thân hình của Tạ Thanh Nhai có lẽ không thể gọi là cường tráng, không giống như những võ tướng thường thấy, với từng múi cơ bắp nổi rõ.

Nàng cũng nhận ra mình ăn quá chậm.

Vừa nói, hắn vừa kẹp chậu rửa mặt trên cánh tay, vừa ung dung bóc vỏ khoai lang ăn.

Nhưng dáng vẻ thon gọn, săn chắc của hắn lại toát lên một sức mạnh vừa đủ, đầy ẩn nhẫn và bền bỉ.

“Ta ra ngoài rửa mặt trước, nàng cũng thu xếp một chút đi.” Hắn vội quay mặt đi, cầm lấy đồ rồi bước nhanh ra ngoài s·ú·c miệng, rửa mặt.

Căn phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Thấy nàng đã lấy lại vẻ bình thản, Tạ Thanh Nhai liền tiếp tục lên tiếng:

Đây cũng không phải là lời nói dối.

Từ Đoan Nghi cảm thấy cách này khá hợp lý.

Dù rằng chăn đệm vẫn là hai tấm riêng biệt, nhưng gương mặt Từ Đoan Nghi vẫn nóng bừng lên,

Càng tiến gần, tim Tạ Thanh Nhai càng đập nhanh hơn.

Hắn hoàn toàn không hay biết Từ Đoan Nghi đã đến gần.

Nào ngờ, khi vừa xoay đầu, nàng liền trông thấy cảnh tượng khiến tim mình đập loạn nhịp hơn.

“Ồ… sao cũng được.”

Vốn dĩ đã bồn chồn vì sắp phải chung giường chung gối, Tạ Thanh Nhai nghe tiếng nàng gọi, lại nhìn thấy bóng hình uyển chuyển thấp thoáng sau lớp sa mỏng, nhất thời cảm thấy càng bứt rứt khó chịu hơn.

Sợ nàng sẽ khó ngủ.

Tim đập dữ dội, dường như đã vượt khỏi phạm vi mà con người có thể chịu đựng được.

Không tài nào đoán được suy nghĩ của Tạ Thanh Nhai, nàng chỉ đành gật đầu, không nói gì thêm.

Nhưng Từ Đoan Nghi không hề hay biết.

Ánh trăng dịu dàng phủ xuống người Tạ Thanh Nhai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên giường, Từ Đoan Nghi không phát ra một âm thanh nào, dường như đã ngủ say, nhưng Tạ Thanh Nhai thừa biết, nàng không thể nào ngủ nhanh đến vậy.

Vừa nghĩ đến cảnh đó, gương mặt Tạ Thanh Nhai lập tức đỏ bừng, nhiệt độ trên người cũng theo đó mà tăng vọt.

Tạ Thanh Nhai cố gắng né ra xa, nhưng nàng vẫn không ngừng dịch lại gần, cuối cùng cả người nàng đã hoàn toàn chui vào trong chăn của hắn.

Chỉ cảm thấy mình đã thực sự no căng.

Cùng giường, chung gối.

Hắn không tắt hết, để lại một ngọn nến trên bàn, phòng khi Từ Đoan Nghi nửa đêm tỉnh giấc sẽ dễ dàng di chuyển.

Hắn vội ho nhẹ, cố lấy lại bình tĩnh.

Tạ Thanh Nhai hiểu ý nàng, cười nhẹ, đáp:

Làm sao có thể cho rằng Từ Đoan Nghi lại trộm nhìn mình?

Quả nhiên—

Sau đó, lại là tiếng loạt soạt khe khẽ vang lên.

Lần này thì, Tạ Thanh Nhai hoàn toàn không dám động đậy nữa.

Hắn đang nghĩ gì vậy chứ?

Tạ Thanh Nhai dứt khoát nhắm mắt, giả vờ như đã ngủ say, chậm rãi điều hòa nhịp thở của mình cho đều đặn.

Hắn hiểu rõ vì sao nàng lại như vậy, vì bản thân hắn cũng đang lúng túng và căng thẳng không kém.

Nhưng khi chỉ thấy cửa sổ trống rỗng, hắn khẽ nhếch môi cười tự giễu.

“Không ngon à?”

Dù tâm trí nàng vẫn chưa kịp hồi phục, nhưng trái tim lại không ngừng đập dồn dập, mỗi nhịp đều nặng nề vang vọng bên tai.

“Biết vậy thà ngủ dưới đất còn hơn!”

Từ Đoan Nghi nghe vậy, trong lòng không khỏi động lòng.

Gương mặt căng thẳng, hàng mi khẽ run rẩy… tất cả đều tố cáo rằng nàng vẫn còn thức.

Ngược lại, khi cảm nhận được hơi ấm từ hắn, nàng dường như càng an tâm hơn, giấc ngủ trở nên càng thêm sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Đoan Nghi vẫn chẳng hay biết gì về những suy nghĩ rối rắm của hắn.

Nhưng cũng chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, nàng lập tức rụt rè thu ánh mắt về.

Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lần ở phủ họ Liễu, khi nhìn thấy nàng say rượu, bản thân đã vô thức thốt lên câu—

“… Ngon lắm.”

Nếu dịch thêm chút nữa, có lẽ cả người hắn sẽ rơi khỏi giường mất.

Nàng sợ bị phát hiện, đành cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

Nào ngờ, lời vừa dứt, củ khoai trong tay nàng đã bị người ta lấy đi.

Tạ Thanh Nhai không biết là nên tức giận hay bất lực nữa.

Cơ thể nóng bừng, nơi sâu kín bấy lâu không phản ứng gì nay lại như trỗi dậy mãnh liệt.

Nhưng Từ Đoan Nghi lúc ngủ chẳng khác gì lúc uống say, cứ liên tục bám lấy người bên cạnh.

Khi Tạ Thanh Nhai nhìn về phía bức bình phong lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu.

Bàn tay thon dài theo bản năng vươn về phía nàng, nhưng khi gần chạm đến, hắn chợt khựng lại giữa không trung, rồi lặng lẽ thu tay về.

Bây giờ, ngay cả cử động nhỏ hắn cũng không dám.

“Ừm.”

Quả nhiên, hắn vừa nằm yên, nàng liền an ổn lại, chân mày cũng dần giãn ra.

Lúc nói câu này, Tạ Thanh Nhai không ngừng cảm thấy may mắn vì giữa hai người còn có tấm bình phong ngăn cách.

Chương 67: Ngủ cùng giường

Có lẽ vì đã an tâm hơn, nên sau một ngày bôn ba vất vả, lần này khi nhắm mắt lại, nàng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Giọng nói nàng nhẹ nhàng đáp lại.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

Vừa mới làm vậy, hắn liền cảm nhận được người đang quay lưng về phía mình, bỗng cẩn thận trở mình sang.

Giữa không gian yên tĩnh, sau tiếng sột soạt khe khẽ, giọng nói của Từ Đoan Nghi bỗng vang lên từ phía sau bức bình phong.

Người đang ngủ say bên cạnh, thật sự là một tiểu yêu tinh phiền phức mà.

Dưới ánh sáng mờ ảo, dù ngọn nến cách xa, Tạ Thanh Nhai vẫn có thể trông thấy khuôn mặt Từ Đoan Nghi thấp thoáng trong ánh sáng lờ mờ.

Hắn vội vã đổi ý:

Tạ Thanh Nhai, đầu óc đang vẩn vơ nghĩ đâu đâu, không kịp phản ứng ngay.

Những chi tiết nhỏ nhặt kia không thể lừa gạt được ai.

Nàng nhìn thấy thân trên tr.ần tr.ụi của hắn lộ ra dưới làn ánh bạc mờ ảo, đứng cạnh giếng nước, hắn chậm rãi lau rửa cơ thể mình.

Tạ Thanh Nhai không vạch trần nàng.

Dòng nước trong veo từng giọt từng giọt lăn dài trên làn da, men theo những thớ cơ rắn chắc mà trượt xuống. Cuối cùng biến mất nơi vùng bụng rắn rỏi, thấp thoáng ẩn hiện những đường nét cơ bắp rõ ràng dưới ánh trăng.

Nàng không phải chưa từng thấy cảnh tượng này.

Hắn muốn đưa tay nhéo má nàng một cái, nhưng lại sợ đánh thức nàng, đành phải cố nhẫn nhịn.

Nhưng vừa khẽ động người, Từ Đoan Nghi liền cau mày, khe khẽ rên lên một tiếng khó chịu.

Tránh để nàng tỉnh giấc rồi lại xấu hổ lẫn lúng túng.

“Chàng muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Cảm giác như cả người đang bị lửa thiêu đốt.

Nàng đứng bật dậy, hít sâu một hơi dài.

Chắc hẳn chuyện này trước giờ chưa từng ai nói với nàng, nếu không, tối nay nàng tuyệt đối sẽ không đề nghị ngủ chung giường với hắn như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn ăn chẳng hề giống với sự thanh tao chậm rãi của Từ Đoan Nghi.

Nghĩ đến việc tối nay sẽ cùng ngủ với Từ Đoan Nghi, Tạ Thanh Nhai tắm rửa kỹ càng hơn hẳn mọi khi, không còn là kiểu qua loa lấy lệ như trước nữa.

Mà thực ra hắn cũng không thể động đậy nổi.

Cúi đầu nhìn nàng đang ngủ say bên cạnh, Tạ Thanh Nhai chỉ cảm thấy cả hai má mình như đang ê ẩm, lồng ng.ực căng tức, trái tim loạn nhịp không thôi.

Nhưng trước đây, nàng vẫn luôn bình thản, tâm như nước lặng.

Cuối cùng, sau khi hít sâu một hơi, hắn từ từ thở ra, quay người khép cánh cửa phía sau lưng, rồi bước từng bước chậm rãi về phía giường trướng.

Hai tấm chăn.

“Vương Sư gia ở huyện nha là người đất Quan Trung, làm món mì xáo khá ngon, sáng mai ta sẽ bảo người làm cho nàng một bát.”

Lắc đầu, hắn tiếp tục cúi xuống lau người.

Ban đầu vốn đã không thể ngủ được, nay khi nhận ra thứ mềm mại ấy chính là đôi môi của nàng,

Nàng cố gắng dùng cách này để điều hòa nhịp tim đang không ngừng gia tốc.

Đứng trước màn giường, hắn do dự không biết có nên hạ màn xuống hay không, nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy ánh sáng hắt lên khuôn mặt nàng, hắn quyết định buông xuống.

Không ai lên tiếng.

Ngay cả những năm gần đây, cũng rất ít khi có chuyện làm khó được hắn.

Nàng quên mất phải rời đi, cũng quên cả việc phải quay mặt đi chỗ khác.

Bằng không, với khuôn mặt nóng bừng bừng này, hắn thực sự không biết phải giải thích với nàng thế nào.

“Nàng nhìn gì chứ, bây giờ lương thực khan hiếm, ai cũng phải ăn như vậy.”

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa, nàng và Tạ Thanh Nhai sẽ cùng nhau ngủ trên một chiếc giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ mấy miếng, củ khoai to bằng bàn tay đã bị hắn giải quyết gọn gàng.

Vậy mà hắn chỉ có thể nghiến răng, cố sức chịu đựng.

“Có phiền không?”

Từ Đoan Nghi xưa nay có tật ngủ không ngoan.

Mãi một lúc sau mới sực tỉnh, buột miệng đáp qua loa:

Chính lúc này, hắn mới sực nhớ—

Nghe xong, nàng liền ngoan ngoãn dịch vào phía trong giường.

Dưới ánh nến ấm áp, đôi mày ánh mắt cong cong của nàng càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Ngủ cùng giường