Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Đêm ở huyện nha
“Như thế sao được?”
Không thắp nến.
Từ bao giờ phòng bên cạnh lại chật kín người thế? Sao hắn không hề hay biết?
Lệnh Cát bị ánh mắt hắn liếc đến, giật thót cả tim gan, vội chạy về phía Thời Vũ, lớn tiếng kêu lên với Từ Đoan Nghi:
Lời nói của nàng vẫn dịu dàng như gió xuân nước chảy.
Nhưng—
Những thứ này, dân chúng trong vùng dĩ nhiên không có tiền để mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, chẳng chờ Từ Đoan Nghi đáp lại, cũng không dám nhìn nàng, hắn vội vàng cầm y phục chạy ra ngoài tắm rửa, chỉ sợ nếu chậm thêm một bước, trái tim hắn sẽ không thể che giấu nổi nữa.
Cậu bé cũng không ngờ mình lại được để phần, chỉ biết tròn mắt ngây người nhìn Tạ Thanh Nhai.
Khiến Tạ Thanh Nhai sững lại nửa nhịp, một lúc sau mới “à” một tiếng, rồi lại “ờ” một tiếng, nói:
Ban đầu nàng chỉ muốn mọi việc tiện lợi hơn một chút cho cả hai.
Trong lòng mắng Lệnh Cát đến c·h·ế·t đi sống lại, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì. Hắn lạnh giọng hừ một tiếng:
“Vương gia!”
Lúc đói thì lấy ra ăn, hoặc đem đi bán để kiếm thêm thu nhập.
Ánh mắt Tạ Thanh Nhai thoáng dao động, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ngoài chút lương thực mà huyện phát cho dân chúng, thức ăn còn lại đều là do bà chắt chiu từng chút một để dành.
Cửa lớn vẫn chưa đóng.
Tạ Thanh Nhai không nói thêm gì nữa, trước khi rời đi, hắn nhìn đứa bé một lần nữa, dịu giọng dặn dò: “Nhớ nghe lời bà, có chuyện gì thì cứ đến huyện nha tìm ta. Nếu ai hỏi, cứ nói là do ta bảo ngươi tới.”
Có lẽ đầu óc hắn hôm nay thực sự không được linh hoạt.
Tạ Thanh Nhai cau mày.
Nói xong, hắn mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, quay đầu lại nhìn Từ Đoan Nghi, nghiêm túc nói:
Từ Đoan Nghi nhìn theo bóng lưng hắn rời đi như một cơn gió.
Nhìn bà cẩn thận gắp từng củ khoai bỏ vào chậu, thậm chí còn muốn đưa hết số khoai nướng cho hắn.
Lão hán là người nhiệt tình, nghe hắn nói vậy liền gật đầu, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ấy dà, đại nhân mau mau về đi. Nghe nói hôm nay phu nhân của ngài cũng tới, giờ đã khuya rồi, huyện Ngọc Điền chúng ta đang gặp thiên tai, c·h·ế·t không biết bao nhiêu người, ngài đừng để phu nhân một mình ở huyện nha mà hoảng sợ.”
Nếu không có Tạ Thanh Nhai, e rằng bà cháu họ đã sớm bỏ mạng nơi dòng nước lạnh lẽo, sao còn có thể ngồi đây nướng khoai?
Nhưng than hồng trong lò sưởi cũng đủ để soi sáng.
Việc cho phép dân chúng buôn bán nhỏ lẻ này chính là điều mà Tạ Thanh Nhai đã bàn bạc với Mai Tuyết Chinh từ trước.
Bình thường một củ khoai lang chỉ đáng mấy đồng tiền lẻ, số tiền hắn đưa thật sự quá lớn, bà lão không có tiền để trả lại.
“Ta đâu có trách hắn.”
Tạ Thanh Nhai nhìn hai bà cháu trước mặt, rồi lại nhìn mấy củ khoai lang nướng tỏa hương thơm lừng trong lò than, hắn không vội mua ngay, mà trước tiên hỏi: “Số khoai này là bà để dành ăn hay bán vậy?”
Bà lão lập tức giật mình, vội vàng xua tay: “Không được đâu, đại nhân, sao chúng tôi có thể nhận tiền của ngài?”
Trở về huyện nha.
Tạ Thanh Nhai đứng tại chỗ trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn bước tới trước mặt bà lão.
Lời đề nghị của nàng, ắt hẳn khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Bản thân Tạ Thanh Nhai không thể chấp nhận chuyện quan viên từ kinh thành đến lại “ăn không” của dân chúng.
Dù mắt kém, nhưng tai bà vẫn rất thính.
Nghĩ đến tối nay, hắn và Từ Đoan Nghi sẽ nằm kề đầu bên nhau, Tạ Thanh Nhai chỉ cảm thấy tim mình như bị thiêu đốt, đập thình thịch vang dội bên tai.
Tạ Thanh Nhai chỉ cảm thấy hàm răng trong miệng càng lúc càng ngứa.
Lệnh Cát vừa cười hì hì vừa đưa tay ra lấy: “Vương gia sao lại biết thuộc hạ đói thế này?”
Số còn lại, ông giữ lại và phân phát cho những người khác.
Nhưng còn chưa chạm vào, hắn đã thấy củ khoai bị rút khỏi tầm tay ngay lập tức.
Nhưng lại cảm thấy làm vậy chẳng khác nào chột dạ, càng dễ khiến người khác nghi ngờ, đành phải cố gắng trấn định lại.
Vừa nói, hắn vừa đưa ra một thỏi bạc.
Lệnh Cát ấm ức.
Lúc này, nàng đang đóng vai một vị thần giữ cửa khó đối phó, ánh mắt không mấy vui vẻ mà nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai.
Sau trận lũ, giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.
Đứa cháu nhỏ nhanh nhẹn đáp: “Bạc đó bà!”
Chỉ là bà tuổi cao, sức khỏe không tốt, mà Tạ Thanh Nhai lại bận rộn trăm công nghìn việc, nên bà chưa từng có cơ hội đặc biệt đến gặp hắn để bày tỏ lòng biết ơn.
Hắn làm vậy vì mục đích gì, Tạ Thanh Nhai cũng đoán ra được.
Ngày đầu tiên Mai Tuyết Chinh tới huyện Ngọc Điền, hắn đã cho ban hành một điều lệ đặc biệt.
Tạ Thanh Nhai vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, thần sắc trên gương mặt dưới màn đêm tối mịt khó lòng nhìn rõ.
Hắn cố ý nói quá lên.
Tạ Thanh Nhai nhận ra hai bà cháu này.
“Bắt ngươi ra đê chuyển đá, làm khó ngươi lắm sao? Sức lực dư thừa như vậy, vừa hay có chỗ để dùng!”
Tạ Thanh Nhai kìm nén cơn sóng lòng cuồn cuộn, cuối cùng vẫn nhấc chân bước tới.
Hồi Tạ Thanh Nhai mới vào thành, lũ lụt vẫn chưa rút hết, bà lão và đứa cháu nhỏ phải trú tạm bên bờ sông.
Thấy Tạ Thanh Nhai cũng nghiêng mặt đi, không nói lời nào, nhưng cũng không có ý phản đối, Từ Đoan Nghi liền quay lại nói với Thời Vũ:
Đang định nói một tiếng “được”, thì Tạ Thanh Nhai lại có chút do dự, hỏi:
Nó ngẩng đầu, để lộ hàm răng sún, cười tươi đáp lại: “Vâng ạ!”
Bản thân hắn chỉ nghĩ đến việc khi ở riêng với Từ Đoan Nghi sẽ thấy lúng túng.
“Nếu Vương gia cảm thấy không tiện, vậy để ta ngủ dưới đất, vốn dĩ là ta đã quấy rầy sự yên tĩnh của chàng.”
Vừa định lên tiếng bảo Tạ Thanh Nhai cứ lấy vài củ ăn thử,
Bà lão Thúy nướng rất khéo.
“Bấy nhiêu là đủ rồi, cầm thêm cũng chỉ lãng phí thôi.” Hắn nói xong, lại liếc mắt nhìn cậu bé, “Tiểu Quả đang tuổi ăn tuổi lớn, cho cháu bé ăn đi.”
Sau đó ôm chậu khoai lang đứng lên.
Hắn đặt chậu khoai vào tay sư gia, dặn: “Ngươi lo phân phát đi.”
Nàng trả lời quá nhanh, lại quá quả quyết.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc tự mình ngủ dưới đất, nhưng biết chắc Tạ Thanh Nhai sẽ không đồng ý.
Vừa bước vào sau bình phong, Tạ Thanh Nhai không nhịn được mà liếc nhìn về phía chiếc giường trướng, quả nhiên trên đó đã được trải sẵn hai tấm chăn và hai chiếc gối.
“Vào thôi.” Nói xong, hắn liền cất bước đi vào trước.
Nhưng bà lão vẫn rất vui mừng.
Lệnh Cát thấy nàng đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Không đánh nữa à?”
Hắn biết, tiền bạc không nên để lộ ra ngoài.
Hắn nhìn Từ Đoan Nghi, khẽ ừm một tiếng.
“Ta lát nữa sẽ sang phòng bên lấy vài tấm chăn, nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”
Bà lão tuổi tác đã cao, mắt cũng không còn tinh tường như trước, nhất là vào buổi tối, lại càng khó nhận ra người khác. Bất thình lình thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt, bóng dáng phủ kín cả người bà, bà liền nheo mắt ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét: “Ai đó?”
Còn về phần phu nhân…
Lệnh Cát thấy vậy, liền hiểu ra.
Thời Vũ cau mày.
Nhìn nàng, hắn vô thức hỏi:
“Đi đi.”
Hắn nói xong liền sải bước đi thẳng vào trong.
Bà lão từ lâu đã muốn tìm cơ hội cảm tạ hắn đàng hoàng.
Tự nhiên không tránh khỏi muốn làm nũng, kể khổ với nữ chủ nhân của mình.
Trên đường đi, ngang qua một góc phố, hắn trông thấy một bà lão đang ngồi bên vỉa hè, bên cạnh là đứa cháu nhỏ, hai bà cháu đang nướng khoai lang.
Hắn biết bà lão cảm kích mình, muốn báo đáp hắn, nhưng hiện tại trong thành thiếu thốn đủ thứ, bà lão có thể có bao nhiêu của cải chứ?
Thân hình nhỏ bé, sức lực cũng yếu, ôm chiếc chậu loạng choạng bước đi xiêu vẹo.
Tạ Thanh Nhai nhìn thấy cảnh tượng này, chân mày càng nhíu chặt, nhưng không lên tiếng.
Mai Tuyết Chinh bên kia thì không có gì đáng ngại.
“Vương gia và Vương phi sắp nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại đây sao?”
“Cái… cái này nghiêm trọng vậy sao?” Bà nhìn hắn, thấy hắn không chút do dự gật đầu, nhất thời không dám từ chối nữa, sợ rằng nếu thật sự gây rắc rối cho một vị quan tốt như vậy, bà có c·h·ế·t cũng không thể đền đáp nổi.
Nhiều nhất chỉ có Lý Văn Cao là phiền phức đôi chút.
Ngôi nhà của họ đã bị nước lũ cuốn trôi từ lâu.
Đợi đến khi Tạ Thanh Nhai khuất bóng, hắn mới hoàn hồn, nhìn chậu khoai nặng trịch trong tay, đành gọi người tới phân chia.
Tạ Thanh Nhai tuy không đến mức trợn tròn mắt, nhưng ánh nhìn hướng về phía nàng lúc này, rõ ràng là không thể tin nổi.
Nhìn Từ Đoan Nghi đang chăm chú chờ đợi quyết định của mình, Tạ Thanh Nhai trầm ngâm giây lát, cuối cùng dưới ánh mắt của nàng, hắn nói:
Hắn vội vã chạy về chỉ vì sợ khoai lang nguội, ăn sẽ không ngon. Nhưng giờ đứng trước bàn, hắn lại cố làm ra vẻ không để tâm, nói với Từ Đoan Nghi:
Tạ Thanh Nhai ở đây lâu, hiểu rõ có rất nhiều gia đình chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ, những gia đình như vậy dù muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, mà không có lao động thì cũng không thể nhận được thêm trợ cấp.
Hắn cứ nghĩ rằng Từ Đoan Nghi hẳn cũng sẽ có suy tính giống mình.
Lệnh Cát chớp mắt ngơ ngác: “Vương gia?”
Bà luôn cảm thấy mạng sống của hai bà cháu là do Tạ Thanh Nhai cứu, cho nên bà vẫn mong có thể báo đáp hắn bằng mọi cách.
Từ Đoan Nghi sớm đã trông thấy củ khoai lang hắn mang về, chỉ là không ngờ lại là để cho nàng.
Nhưng Từ Đoan Nghi không đồng ý.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc—
Hắn biết dạ dày Từ Đoan Nghi vốn không lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu bé giòn giã đáp “Vâng ạ!” rồi nhanh chóng chạy vào gian nhà tạm phía sau.
Lệnh Cát ủ rũ, không dám mở lời, chỉ có thể cúi gằm đầu, trông hệt như một con c·h·ó lớn vừa bị chủ trách mắng, kéo dài giọng mà đáp khẽ một tiếng:
Nhưng đứa cháu nhỏ bên cạnh thì ánh mắt sáng rỡ, cứ dán chặt vào mẻ khoai đang nướng, hiển nhiên là rất thèm.
“Vậy nàng ăn đi, không ăn hết thì cứ để đó.”
Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, nhưng khi ánh mắt giao nhau, cả hai lại theo bản năng mà nhanh chóng dời đi.
Lúc này kiếm được đồng nào hay đồng nấy.
Cửa sổ mở, nhưng không thấy bóng dáng của Từ Đoan Nghi đâu, cũng không biết nàng đang làm gì.
Lệnh Cát nghe vậy, mặt mày ủ rũ, vẻ mặt đầy oan ức.
Nói xong, hắn lập tức bảo:
Kiều Bính Nguyên và đám thuộc hạ đều ở Nhị đường.
Người đầu tiên hắn gặp là sư gia Vương Phục Tân.
Lệnh Cát lẽo đẽo theo sau, dáng vẻ uể oải của kẻ vừa bị mắng trông thật đáng thương.
Chẳng bao lâu sau, một lão hán gánh đôi quang gánh đi ngang qua, khi thấy rõ dáng vẻ của hắn, liền ngạc nhiên dừng bước, cất tiếng hỏi: “Tạ đại nhân?”
Nào ngờ, lời nàng thốt ra lại khiến hắn hoàn toàn sững sờ—
Hắn và mọi người có thể giúp dân tái thiết nhà cửa, cung cấp nhu yếu phẩm trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, cuộc sống của họ vẫn phải do chính họ tự lo liệu.
Vì thế, trước khi Tạ Thanh Nhai kịp mở lời, nàng đã nhanh chóng nói thêm một câu:
Từ Đoan Nghi không biết hắn đang nói gì, chỉ nghe thấy giọng hắn lầm bầm không rõ, liền ngẩng đầu hỏi:
Dù có bị phát hiện, hắn cũng không bận tâm lắm.
“Vương gia đã về rồi?”
Đến tận bây giờ, Tạ Thanh Nhai vẫn nhớ rõ ánh mắt sáng rực đầy bất ngờ và vui sướng của nàng khi ấy.
Giờ bị một chủ nhân trách mắng, lại được chủ nhân còn lại bênh vực.
Dứt lời, hắn nhanh chóng cầm lấy khăn, xoay người đi về phía sau bình phong lấy quần áo để thay.
Từ Đoan Nghi tự nhiên trông thấy hết thảy.
Với tính cách của nàng, dù có nghĩ vậy cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Dù có hơi miễn cưỡng, nhưng Thời Vũ xưa nay luôn nghe lời Từ Đoan Nghi.
“Vương gia ban ngày đã đủ vất vả rồi, sao có thể ngủ dưới đất? Huống chi lũ lụt vừa qua, mặt đất vẫn còn lạnh, dù có trải bao nhiêu chăn cũng khó mà chịu được.”
Trong tình cảnh hiện nay, chưa nói đến chuyện có người có sẵn tiền hay không, chỉ riêng việc hai bà cháu cầm một thỏi bạc lớn trên tay cũng đã rất nguy hiểm.
Ánh nến phía sau phủ lên dáng người nàng.
Tạ Thanh Nhai định nói không sao.
Mãi đến khi hắn phát hiện ra, mua một củ đưa cho nàng.
Từ Đoan Nghi chưa để hắn nói hết câu đã lập tức nhìn hắn, lên tiếng đáp.
“Tay ngươi mò đi đâu vậy?”
Sau đó mới bị Lệnh Cát kéo đi một cách không tình nguyện.
Huống hồ bây giờ lại bị ánh mắt của hắn chăm chú dõi theo.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ âu lo trong đôi mắt Từ Đoan Nghi, Tạ Thanh Nhai cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Cả hai đang đánh đến mức hăng say, hoàn toàn không để ý hắn đã quay về.
“Vào đi.”
…Chỉ là nàng che giấu rất khéo, không để lộ ra ngoài.
Lập tức không nói thêm gì nữa.
Trước khi đi, hắn còn tiện thể kéo Thời Vũ đi cùng.
Đúng là xui xẻo.
Hắn chào tạm biệt lão hán, rồi lập tức sải bước hướng về huyện nha.
Dứt lời, hắn thấy Thời Vũ khẽ nhếch cằm ra hiệu về phía sau lưng mình, Lệnh Cát giật mình quay đầu lại, quả nhiên thấy Vương gia đã trở về.
Bà biết trong thành có mấy vị quan viên từ kinh thành tới, huống chi Tạ Thanh Nhai còn từng cứu mạng bà cháu họ.
Vì vậy, hắn đã đặc biệt cho phép họ bán một số mặt hàng nhỏ lẻ.
Hắn cũng không muốn để bà lão phải đi tìm người đổi tiền lẻ.
Không thể cứ đứng mãi bên ngoài.
“Vương gia, tối nay… chúng ta ngủ thế nào?”
Vừa ăn, nàng vừa nhìn bóng lưng Tạ Thanh Nhai, trong lòng cân nhắc chuyện chỗ ngủ tối nay.
Hai giọng nói hòa làm một, đồng thời vang lên.
Chỉ là… không biết hiện tại nàng còn thích món này không?
Tạ Thanh Nhai thoáng khựng người.
Tuy nhiên, điều đầu tiên thu hút hắn vẫn là mùi khoai lang nướng thơm phức lan tỏa khắp không gian.
Chỉ là, trước khi rời đi, nàng lạnh lùng liếc nhìn Tạ Thanh Nhai, ánh mắt tràn đầy bất mãn và lo lắng.
Tạ Thanh Nhai lên tiếng trước.
Dẫu sao cũng đã quay về.
Gương mặt hắn cũng lập tức nóng bừng.
Lớp vỏ ngoài vàng óng, nước ngọt kết lại thành từng giọt nhỏ lấm tấm trên bề mặt.
Lý Văn Cao và Mai Tuyết Chinh đã lần lượt rời đi trước.
Nhưng đôi chân như thể bị dính chặt xuống đất, không thể tiến thêm bước nào.
Không hiểu nổi Vương gia định làm gì.
Hắn đỡ hai bà cháu đứng dậy.
Sau khi vào phòng, Tạ Thanh Nhai đặt củ khoai lang trong tay lên bàn.
Cổng viện đóng lại.
“Tỷ thí là do ta đồng ý, ta cũng muốn xem. Vương gia đừng trách Lệnh Cát nữa.”
“Nàng nhìn gì vậy?”
Bà nói gì cũng không chịu nhận tiền.
Nhưng lời đã nói ra, có hối cũng không kịp.
Ngoài ra, còn có hộ vệ thân cận của Tạ đại nhân, và cả tỳ nữ hầu cận của phu nhân.
Vừa hay hắn nhìn thấy củ khoai lang nướng thơm phức trong tay Vương gia, mắt lập tức sáng lên.
Cả hai dường như đều cảm thấy đứng mãi thế này không ổn, vì vậy cùng lúc lên tiếng:
Hắn không liếc ngang dọc, một đường thẳng tiến về sân viện của mình.
Khoai lang đã không còn quá nóng như khi mới lấy từ bếp than ra.
“Muộn thế này rồi, ngài còn chưa về sao?”
Tạ Thanh Nhai mỉm cười, cúi xuống xoa đầu cậu bé.
Tạ Thanh Nhai thấy hắn như vậy, nhíu mày, còn định trách mắng thêm một trận.
“Vương gia, chúng ta vào trong thôi.”
Hắn không phải vì đói bụng.
Dù nữ chủ nhân có bảo vệ hắn thế nào, thì vẫn luôn nghe lời nam chủ nhân hơn.
Tạ Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Từ Đoan Nghi đã thay một bộ y phục nhẹ nhàng hơn, gương mặt sau khi rửa sạch càng thêm thanh thoát.
Từ Đoan Nghi sao có thể không nhìn ra được chứ?
Vừa vào đến nơi, hắn liền thấy Lệnh Cát và Thời Vũ đang so tài võ nghệ với nhau.
Hắn đã nói trước: “Bà để lại hai củ, còn lại gói cả cho ta.”
Nhưng hắn có thể tránh né một chút, không để ai bắt gặp là được.
Nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút căng thẳng.
Lòng bà cũng tỏ tường mọi chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong sân của Mai Tuyết Chinh và Lý Văn Cao, đèn đuốc đã sáng rực, cổng viện cũng đã đóng, chứng tỏ cả hai đã về.
“Ồ…”
Vừa hay hắn cũng đói bụng rồi.
Dù vậy, Từ Đoan Nghi hiểu rõ rằng—
Nàng đã nhiều năm chưa từng ăn lại thứ này.
“Ta không thể trơ mắt nhìn Vương gia ngủ dưới đất, còn mình thì nằm trên giường hưởng thụ được.”
Trước đây, khi biết được chuyện này, Tạ Thanh Nhai cũng từng sai Lệnh Cát đến mua giúp, để bà có thêm chút tiền trang trải cho cuộc sống của hai bà cháu.
Để tránh bị phát hiện,
Nhưng lại quên mất, nàng ở một mình liệu có thấy buồn chán, ngại ngùng không? Liệu có cho rằng hắn không quay về là đang cố ý tránh mặt nàng hay không?
Bà lão sống nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ những điều này.
Nghĩ kỹ lại liền hiểu ngay, chắc chắn là trò lừa bịp của tiểu tử Lệnh Cát kia!
Nói rồi, hắn tiện tay chọn lấy một củ khoai to nhất, cầm theo rời đi.
“Là để bán cả đấy, chỉ là hôm nay bán không được bao nhiêu, đến giờ này vẫn chưa bán hết.”
“Ta đã nói là cho ngươi chưa mà dám vươn tay?” Tạ Thanh Nhai híp mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, nói xong liền hạ giọng trách mắng, “Bảo ngươi ở lại bảo vệ người, ngươi làm cái gì thế?”
Từ Đoan Nghi thấy hắn đã vào, lặng lẽ thở phào một hơi, sau đó mới bước theo vào trong.
Tạ Thanh Nhai có thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dõi theo mình từ phía trước.
Đúng lúc cậu bé ôm chiếc chậu nhỏ chạy tới.
“Đại nhân giờ mới về à?” Vương sư gia nhìn hắn, giọng đầy ngạc nhiên, ánh mắt lại dừng ở chậu khoai trong tay hắn, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Sao lại nhiều khoai lang nướng thế này? Từ chỗ lão bà Thúy sao?”
“Nếu lát nữa vẫn không ai mua, thì chỉ đành để hai bà cháu tôi ăn vậy.” Giọng bà lão đầy bất lực.
Nhưng những lời này khiến lòng hắn có chút bất an. Hắn nhíu mày sâu hơn, trầm giọng nói: “Biết rồi, ta lập tức về ngay.”
Nghe hắn nói, bà vội vàng gật đầu, miệng không ngừng đáp: “Vâng, vâng, lão thân biết rồi.”
Lúc này, hai chiếc gối kê sát vào nhau,
Làm vậy lại càng khả nghi hơn.
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Nhai rốt cuộc không còn tâm trí nán lại bên ngoài nữa.
“Ngươi làm gì đấy?”
Bà không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy.
Chỉ là, nét uy nghiêm khi nãy còn trách mắng Lệnh Cát đã sớm không còn nữa.
Dĩ nhiên, Tạ Thanh Nhai không thể để nàng biết.
Bà lão cười hiền từ: “Chúng tôi sao ăn hết ngần này được?”
Hồi đó, khi hai người cùng dạo phố, nàng cứ nhìn chằm chằm vào một quầy hàng bán khoai lang nướng ven đường, nhưng lại không hề mở miệng nói muốn mua, chỉ là đi ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Vậy nên, khi Tạ Thanh Nhai bước đến, nàng liền dịu giọng nói thay cho hắn:
Tạ Thanh Nhai khẽ gật đầu: “Được.”
Cũng giống như lúc trước khi hắn còn cầm binh trên chiến trường vậy.
Trước đây khi chinh chiến, hắn từng ngủ ngoài trời không biết bao nhiêu lần.
Dù sao thì đêm nay, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta đuổi về cả thôi.
“Thích.”
“Vương gia nói gì vậy?”
Thấy vậy, Tạ Thanh Nhai lập tức đưa tay đón lấy, đặt xuống trước mặt bà lão.
Bà lão lập tức từ chối, kiên quyết nói: “Đại nhân đã đưa nhiều tiền như vậy, sao lão thân có thể giữ lại? Như vậy chẳng khác nào không biết xấu hổ!”
Tạ Thanh Nhai chỉ “ừ” một tiếng, không giải thích nhiều.
Vì vậy, khi Tạ Thanh Nhai rửa tay xong, vừa quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt Từ Đoan Nghi đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng cuộc tỷ thí vừa rồi, đích thực là do hắn chủ ý, chẳng ngờ lại đúng lúc bị Vương gia bắt gặp.
Nàng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn chủ nhân, đợi lệnh.
Thời Vũ đang đối diện với cửa ra vào, liếc mắt thấy hắn trước, lập tức thu đao, mũi chân khẽ điểm đất, lui về sau mấy bước.
“Vậy… cùng ngủ đi.”
Bà lão là người thật thà.
Vương sư gia bị bất ngờ, nhất thời đứng ngẩn ra.
“Ta đi rửa mặt trước.”
Lão bà Thúy này chính là người kiếm sống bằng nghề bán khoai lang nướng.
Tạ Thanh Nhai nghe vậy, im lặng một lúc.
Thời Vũ khó chịu, vừa giật tay ra vừa quát:
Những ngày đông khắc nghiệt, ở sa mạc, chỉ cần đào một cái hố, chui vào nằm, rồi lấp cát lên, vậy mà còn ấm hơn khối chăn đệm.
Hắn không dám tiếp tục lang thang bên ngoài nữa.
Nhưng Lệnh Cát vừa nghe liền tỏ ra không phục.
Thực ra, ngủ riêng cũng chẳng có gì to tát. Tam đường này cũng không có mấy người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn chỉ liếc qua khung cửa sổ phía sau lưng họ.
So với các viện khác, viện của hắn lại vô cùng náo nhiệt.
Bà mỉm cười, vui vẻ hỏi: “Đại nhân tới đây có việc gì sao? Ngài có cần chúng tôi giúp gì không?”
Có thể nói ra được câu vừa rồi, với nàng mà nói, đã là một sự dũng cảm không nhỏ.
“Chẳng lẽ nàng không thích?”
Đây cũng là điều hắn đã nghĩ đến, nhưng trước khi đến, hắn đã có sắp xếp, giờ trả lời cũng không khó.
Nếu Lệnh Cát và Thời Vũ rời đi, nơi này chỉ còn lại nàng và Tạ Thanh Nhai.
Bà lão thì vừa dùng kẹp gắp từng củ khoai, vừa cười nói với Tạ Thanh Nhai: “Sau này nếu đại nhân muốn ăn, chỉ cần sai người tới nhắn một tiếng, lão thân sẽ bảo thằng bé mang qua cho ngài.”
Nàng lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh.
“Ăn xong thì nàng ngủ trước đi.”
Hắn vội ho nhẹ một tiếng, đáp:
Vừa rồi đã ăn chiếc bánh thịt do Từ Đoan Nghi đưa, khi đến chỗ làm việc lại uống trà kèm hai cái bánh bao, đều là những thứ dễ gây no, thậm chí có thể xem là khó tiêu. Bây giờ hắn vẫn còn cảm giác thức ăn như đang nghẹn lại ở cổ họng.
Vì vậy, Tạ Thanh Nhai đặc biệt dặn dò: “Bà nhớ cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.”
“Đại nhân Tạ!”
Bà lão nghe xong sững sờ, sắc mặt liền thay đổi.
“Xem ra vẫn còn chưa đủ mệt, còn có tâm trí so tài với người khác? Ngày mai, đi đê điều mà khuân đá cho ta.”
Thế nhưng, nàng vẫn dồn hết dũng khí, tiếp tục nói:
“Ta về ngay đây.”
Cậu bé tuy nhỏ nhưng rất lanh lợi.
Hơn nữa, bà cũng sợ mình đến quấy rầy công việc của hắn.
Hắn chuẩn bị rời đi.
Bà lão không để ý thấy.
Hai người đứng trước cửa, một người cầm củ khoai lang, một người cầm quyển sách, vậy mà vẫn chưa bước vào trong.
Tạ Thanh Nhai thực sự ngây người.
Trong lòng đã bắt đầu tính toán xem gian phòng nào ở bên cạnh có thể ngủ được.
Lúc này, nàng cầm một quyển sách trong tay, đứng trước cửa nhìn hắn.
Nhưng sợ làm phiền người khác.
Bà lão nhìn thấy thỏi bạc sáng loáng, lúc đầu không kịp phản ứng, buột miệng hỏi: “Cái gì thế?”
Lệnh Cát ra vẻ người hiểu chuyện, nói với Thời Vũ:
Bà Thúy bảo đứa cháu đi vào trong lấy một chiếc chậu nhỏ mang ra.
“Người khác đưa cho ta, ta ăn no rồi, nàng ăn đi.”
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn kiên định:
Bà quay sang nhìn đứa cháu bên cạnh.
Có thể nói—
Khi đó, người dân trong huyện ai cũng lo bảo toàn tính mạng của bản thân, chẳng còn sức lực hay lòng dạ mà lo cho người khác.
Sau khi trả tiền xong, Tạ Thanh Nhai cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vậy nên chỉ im lặng không nói.
Ai bảo hắn mở miệng chứ!
Bà lão là người sĩ diện, mà trên hết là lòng biết ơn chân thành dành cho Tạ Thanh Nhai.
Chính Tạ Thanh Nhai và Lệnh Cát đã phát hiện ra họ, không ngần ngại lao xuống dòng nước xiết, đưa hai bà cháu lên bờ an toàn.
Khuôn mặt ấy, dịu dàng tựa như đôi hoa tai bạch ngọc nàng đang đeo, trong suốt và tinh tế.
Bị hắn nhìn như vậy, Từ Đoan Nghi cũng có phần bối rối.
Cậu bé reo lên, hớn hở nhìn Tạ Thanh Nhai.
Từ khi biết Vương gia yêu quý Vương phi, hắn đã sớm xem Vương phi là chủ nhân thứ hai của mình.
“Không có gì gọi là ân tái tạo cả, những việc này đều là bổn phận của chúng ta.” Tạ Thanh Nhai không cảm thấy mình làm gì to tát, nhưng cũng biết bà sẽ không nghe lọt lời này.
Tạ Thanh Nhai cau mày, bước nhanh vào sân.
Đứa cháu trai bên cạnh thì nhận ra hắn ngay.
Nhưng với tiếng ồn ào thế này, chắc chắn nàng không thể nào ngủ được.
“Tiểu tử này sức lực quá nhiều, ta bảo hắn đi là muốn để hắn góp chút sức cho dân chúng Ngọc Điền mà thôi.”
Khiến ai trông thấy cũng phải ngẩn ngơ, tâm thần lay động.
“Vương phi, Vương gia vừa phạt ta ngày mai phải ra đê chuyển đá!” Hắn hoàn toàn không để ý đến chủ nhân nam, không chút do dự mà tố cáo với nữ chủ nhân.
Bà lão đã nhận tiền của hắn, tất nhiên cũng sẽ không để ai chiếm tiện nghi của mình. Bà lập tức gật đầu đồng ý.
Tạ Thanh Nhai không quan tâm chuyện sau lưng, một mạch đi thẳng đến tam đường.
“Khụ—”
Mấy vị đại nhân trong huyện nha đương nhiên không thể bỏ sót.
Lệnh Cát không muốn ở lại nữa.
Dù rằng vốn dĩ nên là như vậy.
“Bà cứ giữ lấy, sau này nếu ta muốn ăn nữa, sẽ sai người đến tìm bà.” Tạ Thanh Nhai nhẹ giọng trấn an bà.
Nói xong, Tạ Thanh Nhai liền đi đến giá rửa mặt, rửa tay.
“Cái gì?”
“Đừng nghe hắn nói nhảm.”
Lời vừa thốt ra, thấy gương mặt Từ Đoan Nghi hơi ửng đỏ, nàng bối rối quay mặt đi, Tạ Thanh Nhai liền hối hận, thầm muốn tự tát mình một cái.
Chữ “Được” trong miệng nàng còn chưa kịp thốt ra, đến khi không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa, nàng mới chậm rãi nói ra, dù muộn màng nhưng vẫn khe khẽ.
Lúc trước sao mình lại dắt theo cái của nợ này chứ?
Việc nhận tiền đã là chuyện bà khó lòng chấp nhận, huống hồ còn giữ lại phần khoai cho mình?
Hắn vô thức muốn dời tầm nhìn đi.
Nàng khẽ cúi mắt, cảm thấy đôi tai mình đã bắt đầu nóng bừng lên.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua một cái rồi lại cúi đầu xuống.
“Dạ.”
Hắn chớp mắt, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn nàng, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
“Nhưng mà… số bạc này nhiều quá.”
“Nếu ngài muốn ăn, cứ lấy mà ăn thôi, tiền bạc chúng tôi tuyệt đối không dám nhận.”
Chương 66: Đêm ở huyện nha
Nhưng nhìn Tạ Thanh Nhai sống động thế này, nàng chỉ khẽ cong đôi mắt như trăng non, mỉm cười dịu dàng nói một tiếng “Được,” rồi không nói thêm gì nữa.
Nghe đến đây, bà lão lộ vẻ lưỡng lự.
Hắn nhớ rằng trước đây, Từ Đoan Nghi rất thích ăn khoai lang nướng.
“Nếu Vương gia không ngại, vậy… tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
Khoai lang nhiều, cầm tay không tiện.
Nhưng với các quan viên từ kinh thành tới đây, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị, thì việc mua chút đồ ăn vặt là chuyện hoàn toàn có thể.
Nhưng bị hắn nhìn chăm chú như vậy, dù không ngẩng đầu lên, nàng cũng bất giác cảm thấy hai gò má dần nóng ran.
Hắn bắt đầu tự vấn bản thân.
Dù Từ Đoan Nghi không hề ở một mình.
Tạ Thanh Nhai đang nghĩ cách chữa cháy, thì thấy Từ Đoan Nghi—vốn đang quay đi—bỗng như lấy hết dũng khí, quay lại nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Vương phi, người xem, Vương gia giờ vẫn đang dùng ánh mắt dọa nạt ta kìa!”
Tạ Thanh Nhai nghe xong, liền vội vàng tìm cớ cho mình:
Nhưng bây giờ, dù có hối hận hay suy nghĩ lại cũng đã muộn.
Vừa nghĩ đến củ khoai lang trong tay Tạ Thanh Nhai khi nãy, Vương sư gia quyết định không sai người mang sang viện của phu nhân. “Tiểu biệt thắng tân hôn”, ông lo rằng nếu có người qua đó, sẽ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của phu thê bọn họ.
Chưa bước vào, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra.
Còn Từ Đoan Nghi thì bước đến bàn, đặt quyển sách xuống, ngồi xuống bắt đầu ăn khoai lang.
Bà lão nghe cháu mình nói xong, cũng xúc động kêu lên: “Là Tạ đại nhân đấy ư?”
Bề ngoài trông hắn bình thản như chẳng có chuyện gì, nhưng tim trong lồng ng.ực lại đập dữ dội như muốn nhảy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng gọi, Tạ Thanh Nhai mới chợt hoàn hồn.
Tạ Thanh Nhai cố ý ho một tiếng, nhắc nhở bọn họ.
Tạ Thanh Nhai ôm chậu khoai, chào bà lão một tiếng rồi rời đi.
Dù khoai lang nướng là kế sinh nhai duy nhất của họ, nhưng so với ơn cứu mạng, những thứ này chẳng đáng là bao.
Bà cháu họ khi ấy chỉ biết ôm nhau trốn trong một cái thùng gỗ, trôi nổi giữa dòng sông, kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay.
Hắn quay đầu lại nhìn, rõ ràng không ngờ tên tiểu tử này lại dám trước mặt bao người mà bóc mẽ hắn!
Hắn lẩm bẩm một tiếng: “Tên nhãi này…”
Thật đúng là kẻ phản chủ!
Dù không rõ vì sao hôm nay đại nhân lại đến,
Nàng đặt củ khoai lang xuống, cau đôi mày liễu, nghiêm túc nói:
Trông hệt như chiếc giường tân hôn ở Lâm Phong Các.
Tạ Thanh Nhai bỗng khựng lại, đứng nhìn.
Bình thường, hắn cũng không ít lần được Vương gia chia sẻ đồ ăn.
Rõ ràng mới bị trách mắng xong mà!
“Không có gì.”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Tạ Thanh Nhai.
“Ta đi đây.”
Rõ ràng là muốn ăn.
Nhưng lúc này, Từ Đoan Nghi cũng không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như trước.
Bởi vậy, dù trong thành có nhiều quan viên từ kinh thành đến, nhưng người mà hai bà cháu cảm kích nhất vẫn là Tạ Thanh Nhai.
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn kiên quyết đặt thỏi bạc vào bàn tay già nua nhăn nheo của bà, giọng điệu cứng rắn: “Không có gì là không được cả. Bà mà không nhận, e rằng sẽ có người đi tố cáo ta nhận hối lộ, đến lúc đó không khéo ta mất chức như chơi.”
Nhưng hương thơm vẫn còn vẹn nguyên.
Hắn lớn lên cùng Vương gia từ nhỏ, vốn chẳng câu nệ lễ tiết gì, còn tưởng rằng Vương gia mua về cho mình.
Chắc chắn nàng sẽ vẫn giữ phong thái đoan trang, dịu dàng, không khiến người khác khó xử.
Tạ Thanh Nhai nhớ tới ánh mắt lấp lánh thèm thuồng của cậu bé lúc trước, liền ngăn lại: “Bà để lại hai củ, phần còn lại gói cho ta là được.”
Tạ Thanh Nhai nghe lão nói, không khỏi nhíu mày.
Lệnh Cát cười tươi, thu đao, nhanh chóng chạy đến.
“Vừa nãy ta nghe Lệnh Cát nói, các phòng bên cạnh đều đã có người ở, nên đã bảo hắn mang một tấm chăn đến đây. Giường này cũng khá rộng, đủ để chúng ta cùng ngủ…”
Hắn kìm nén những suy nghĩ ngổn ngang như sóng cuộn trong lòng, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như thường, khẽ ừ một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì.
Trước khi đi, hắn còn đặc biệt dặn dò bà lão: “Sau này, nếu có ai lấy khoai lang mà không trả tiền, bà cứ đến tìm ta, ta sẽ giúp bà lấy lại công bằng.”
“Đa tạ đại nhân.” Cuối cùng, bà lão không từ chối nữa, kéo cháu trai quỳ xuống dập đầu tạ ơn, miệng không ngừng lẩm bẩm lời cảm tạ, còn nhắc đến “ân tái tạo.”
Nhiều gia đình đã mất hết tài sản tích góp suốt mấy chục năm trong cơn lũ dữ.
“Vừa hay, thuộc hạ thích khoai lang nướng của lão bà Thúy nhất đấy.”
Thời Vũ đã thu đao dài vào vỏ, trở về bên cạnh Từ Đoan Nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đoạn, hắn cúi mắt phủi nhẹ tà áo, vẻ bình thản như không.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vậy nàng nghĩ sao?” Hắn hỏi nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.