Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Ta thích nàng ấy
Hắn lo lắng không ít điều.
Nghe Tạ Thanh Nhai nói vậy, Mai Tuyết Chinh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dưỡng bất giáo, phụ chi quá.”
Hắn tỉnh táo mà một lần nữa yêu Từ Đoan Nghi, chỉ vậy thôi.
Nàng không giống như Trường Ninh, dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài để ai ai cũng có thể nhìn thấu.
“Gì cơ?”
Khoảnh khắc ấy, ngược lại là Từ Đoan Nghi cảm thấy không tự nhiên, nàng khẽ nghiêng mặt, tránh ánh mắt hắn.
Bốn mắt giao nhau, lần này, hắn không tránh đi, mà nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói:
Đã rất lâu rồi, hắn không có được khoảnh khắc thoải mái như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, nhìn Từ Đoan Nghi trước mắt đang khẽ cúi mi, không nhìn thẳng vào mình, Tạ Thanh Nhai bỗng có ý nghĩ muốn đảo ngược tất cả, muốn nói với nàng rằng—
“Bất cứ chuyện gì.”
Thế nhưng, khi trông thấy vẻ mặt của Tạ Thanh Nhai lúc này…
Lệnh Cát biết chuyện gì đã xảy ra, thấy Trường Phong quỳ xuống, hắn cũng lập tức quỳ theo.
Mai Tuyết Chinh không kìm được, giọng điệu có phần cao hơn thường ngày.
Từ Đoan Nghi sững sờ, nàng chớp mắt đầy do dự, sợ rằng bản thân lại lỡ lời, liền nhỏ giọng hỏi:
Dù thế nào đi chăng nữa…
Như vậy, bọn họ đã chẳng cần phải vừa mang ơn nàng, vừa phải đề phòng nàng.
Hắn cúi đầu, siết chặt chiếc khăn tay trong tay, giọng nói khàn đặc:
Mong rằng những ngày thế này có thể kéo dài lâu hơn…
Hắn mới khẽ cất giọng, nhẹ nhàng nói:
“Đi lấy một chiếc đèn lồng tới đây.”
Từ Đoan Nghi vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói lười nhác của hắn vang lên bên tai:
Nghĩ đến lời nói đầy cảm kích của Trường Phong lúc trước, Mai Tuyết Chinh không khỏi thở dài, trong giọng điệu cũng mang theo vài phần cảm kích.
“Ngươi đến trông chừng Bình An bên đó, khi nào đệ ấy từ chỗ Trường Ninh trở về, lập tức đến báo cho ta biết.”
“Nếu ta cảm thấy không thoải mái, ta sẽ nói với nàng.”
Dù giọng nói có phần khó khăn, nhưng Tạ Thanh Nhai không phủ nhận.
Khi nàng đang định mở miệng hỏi, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn cất lên bên tai.
Hắn vẫn biết, chuyện này đi đến bước đường hôm nay, bản thân hắn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Dù cho nàng có thích hắn đi chăng nữa…
“Giá mà nàng chỉ là một người bình thường, thì tốt biết bao?”
Sau đó, Bích Khê cùng đám hạ nhân dừng bước, còn nàng thì tiếp tục cùng Tạ Thanh Nhai đi về phía cổng.
Mai Tuyết Chinh cũng lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bản tính vốn không thích đọc sách, nên mỗi lần gặp Từ Đoan Nghi, hắn đều không ít lần phàn nàn về Khuất lão.
Con đường nhỏ vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây xào xạc bên tai.
Ít nhất, hắn sẽ không cố tình né tránh bọn họ nữa.
Trời tối, đường đi khó khăn, nàng không cần tiễn xa,
Còn những gia tộc khác…
Hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng kể từ khi Gia Thuận Trưởng Công Chúa gả vào vương phủ.
Nàng khẽ chào tạm biệt hắn.
Tạ Thanh Nhai khẽ gật đầu, không nói gì, ánh mắt lặng lẽ quét qua đám nha hoàn trong viện, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
“Không sao rồi.”
Tạ Thanh Nhai khẽ liếc sang Từ Đoan Nghi bên cạnh.
Hắn từng cho rằng, Thanh Nhai đã sớm quên mất cảm giác yêu là gì.
Những năm qua, hắn rất ít khi hứa hẹn điều gì. Nhưng một khi đã hứa với Trường Ninh, hắn không muốn trở thành kẻ thất tín.
Từ Đoan Nghi hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Năm xưa, khi làm bạn đọc của thái tử, hắn cũng như các hoàng tử khác, đều chịu sự dạy dỗ của Khuất lão trong Ngự Thư Phòng.
“Từ Đoan Nghi, nàng không cần lúc nào cũng cẩn thận như thế với ta.”
Chỉ là đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình trở nên rất tốt, trái tim cũng mềm mại lạ thường.
“Từ Đoan Nghi, nàng không cần căng thẳng như vậy.”
Khi đó, hắn lại cười trêu nàng, gọi nàng là “cô nương cổ hủ.”
Về việc sau này bọn họ sẽ cùng nhau dùng bữa.
Chỉ có thể cẩn thận thăm dò.
Nàng lo rằng, hai huynh đệ bọn họ sẽ chẳng thể ngồi xuống mà nói chuyện cho ra lẽ. Nếu không cẩn thận, có khi lại xảy ra tranh cãi hoặc thậm chí là đánh nhau…
Họ không thể nào hoàn toàn tin tưởng nàng một cách vô tư được.
Đã rất lâu rồi, Tạ Thanh Nhai không gọi hắn như vậy.
Nàng nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn hy vọng, nàng có thể mãi mãi ung dung, tự tại, mãi mãi là người được người khác kính trọng và ngưỡng mộ.
“Vương gia—”
Nàng chau mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Chuyện này, cho dù ngày hôm qua hắn biết được, e rằng hắn cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Trường Phong và Lệnh Cát mà thôi.
—Nếu ta muốn nàng, sau này đừng nghe lời dì mẫu nữa thì sao?
Rời khỏi Lâm Phong Các, Tạ Thanh Nhai liền hỏi ám vệ vẫn luôn âm thầm chờ lệnh.
“Được.”
Nghe hắn nói vậy, nàng không tiếp tục nhiều lời, chỉ khẽ đáp:
Hắn nhìn nàng, lòng chợt dấy lên một nỗi mong chờ mơ hồ—
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng sau khi nghe hắn đồng ý, lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai, vài lần định mở miệng, rồi lại thôi.
“Đám người đó thật sự khốn kiếp!”
“Trường Ninh bảo ta bỏ qua chuyện này.”
Sợ nàng bối rối, hắn thu lại ánh nhìn, không còn chăm chú nhìn nàng nữa, ánh mắt vô định rơi vào một góc nào đó, không điểm tựa.
“Thanh Nhai?”
“…Phải.”
Tất cả đều có liên quan đến hắn.
Còn về phía hai vị huynh trưởng của Trường Ninh, nếu bọn họ không muốn bỏ qua, nàng tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Nhưng lại đủ để khiến nỗi bồn chồn trong lòng Từ Đoan Nghi dần dần tan biến, khiến nàng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Đang lúc nàng chìm trong mối lo lắng, chợt cảm nhận được ánh nhìn của Tạ Thanh Nhai.
“Xin vương gia trách phạt!”
Hắn chưa bao giờ là người thích đổ lỗi cho người khác.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Không ngờ rằng hắn lại nhận ra.
Cũng định sẵn rằng…
Hắn khàn giọng đáp.
Tạ Thanh Nhai hiển nhiên cũng nhận ra điều này.
Là vì mong sau này bọn họ có thể thoải mái hơn khi ở cạnh nhau, hay chỉ đơn giản là không muốn thấy nàng lúc nào cũng dè dặt, cẩn trọng trước hắn như vậy.
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không nghĩ gì nhiều.
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt.”
Tất cả sự dè dặt và cẩn trọng của nàng, chung quy cũng chỉ vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Tạ Thanh Nhai, sợ rằng sẽ khiến hắn không vui.
Hắn nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng, tâm tư thoáng chững lại, ngay cả nhịp tim cũng như ngừng đập trong thoáng chốc.
Qua một lúc lâu.
Mai Tuyết Chinh ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Vậy mà bây giờ, hắn lại nói với hắn rằng, hắn yêu nàng ấy.
Bằng không, chút yên bình mà hắn khó khăn lắm mới có được, sẽ lại bị chính hắn phá hủy.
“Khuất lão?”
Thấy hắn chịu đáp ứng, nàng không muốn trì hoãn thêm nữa để khỏi làm lỡ chuyện của hắn.
“Ta thích nàng ấy.”
Thế nhưng, khi nghe những lời ấy, trái tim Tạ Thanh Nhai lại khẽ nhói lên.
Nếu không phải kịp thời khắc chế, có lẽ hắn đã buột miệng nói ra.
Từ Đoan Nghi đã đoán trước điều này.
Lúc này, Từ Đoan Nghi đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh thường ngày.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, Tạ Thanh Nhai chủ động trêu chọc nàng.
Trường Phong do dự giây lát, cuối cùng cũng đành đứng dậy cùng Lệnh Cát.
Từ Đoan Nghi thực sự cảm thấy vui vẻ.
Giây phút này—
Lúc này thấy Tạ Thanh Nhai bước vào, hắn liền đứng dậy, sốt sắng hỏi:
Sợ hắn cảm thấy không thoải mái, Từ Đoan Nghi vội bổ sung:
Sao có thể không khiến hắn kinh ngạc cho được?
Những năm qua, hắn luôn né tránh bọn họ, vì áy náy, vì tự trách, vì không dám đối mặt. Hắn ngây thơ nghĩ rằng nếu hắn tránh đi, bọn họ có lẽ sẽ sống tốt hơn.
Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu.
“Ta… có phải lại xen vào quá nhiều chuyện rồi không?”
Dứt lời, hắn lại không khỏi bực bội, tức giận nói:
“Việc này không liên quan đến các ngươi.”
Định sẵn rằng, giữa họ luôn tồn tại một ranh giới khó có thể vượt qua.
Trường Ninh, Bình An… và cả Từ Đoan Nghi cũng vậy.
Hắn dặn dò Trường Phong:
Hắn theo phản xạ hỏi lại.
Nghe thấy lời này, Mai Tuyết Chinh thoáng sững sờ.
Hắn cũng không mong nàng như vậy.
Trước đây hắn thường hay trêu chọc y.
Đêm say rượu đó, có lẽ cũng là một lần hiếm hoi.
“Tên nhóc đó có muốn đánh ta cũng không đánh nổi đâu.”
Mai Tuyết Chinh lớn tiếng quát.
“Ta cầm là được rồi.”
Hắn không biết vì sao mình nói ra những lời này…
Có những chuyện không thể nói với Từ Đoan Nghi, không phải không muốn, mà là sợ nàng lo lắng.
Nghe nàng nhắc đến Bình An, ánh mắt Tạ Thanh Nhai cũng tối lại.
Hắn nhìn theo bóng lưng vương gia, cúi người hành lễ thật sâu, rồi mới quay người rời đi.
Trường Phong không ngờ sự việc cứ thế mà trôi qua, không bị trách phạt gì.
“Trường Ninh không sao chứ?”
Nhưng nàng không chắc rằng, Tạ Thanh Nhai có chấp nhận quyết định của Trường Ninh hay không.
Đúng lúc Mai Tuyết Chinh cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc, đặt chén trà xuống định hỏi thì…
“Bất kể thế nào, lần này thật sự nhờ có nàng.”
“Vậy nên nàng không cần phải căng thẳng như thế.”
“Ông ấy nói, sẽ cho ta một lời giải thích.”
Hắn ngước lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và khó tin.
Vậy nên, hắn không nói gì để nàng dừng bước.
“Ngươi thích ai?”
Hôm đó hắn nói những lời ấy, vốn không phải để Từ Đoan Nghi trở nên như bây giờ.
Nhưng không ngờ, câu hỏi ấy lại không nhận được câu trả lời.
Lời nói của hắn bình thản, không mang theo bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
“Chuyện hôm nay, thật sự phải cảm ơn Gia Thuận Trường Công chúa.”
Mai Tuyết Chinh thu lại ánh nhìn, vừa nhấp trà vừa cảm thán:
“Nàng về trước đi, ta sẽ đi tìm Bình An nói chuyện.”
Huống hồ, sống trong hoàng cung – nơi mà mọi ánh mắt đều dõi theo, nếu cảm xúc lúc nào cũng thể hiện rõ ràng, thì chẳng phải là một chuyện tốt.
Càng che giấu, càng thêm chột dạ.
Nhưng hắn rất rõ, mình hoàn toàn tỉnh táo.
Vì vậy, khi nghe Thanh Nhai gọi mình như vậy, Mai Tuyết Chinh không khỏi kinh ngạc.
Còn là chuyện gì, hắn cũng có thể đoán được.
Tạ Thanh Nhai nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
“Muội ấy nói, nàng đã giúp muội ấy đòi lại công bằng, giờ muội ấy không còn sợ bọn họ nữa.”
Lời nói chân thành, không chút che giấu.
Hắn chỉ đơn thuần… không dám chấp nhận thiện ý của nàng.
Tuy nhiên, dù bất ngờ, nhưng hắn không quá bối rối.
Hôm nay hỏi đến chuyện này, chẳng qua là nàng sợ Tạ Thanh Nhai đơn độc hành sự, đến lúc đó sẽ chịu thiệt thòi.
Thấy nàng không còn cau mày, khóe môi cũng không còn mím chặt như trước, trong đôi mắt lại dần dần hiện lên sự dịu dàng và sáng rỡ, hắn liền biết rằng, lúc này nàng đã không còn căng thẳng như ban nãy nữa.
“Ngươi…”
Tạ Thanh Nhai nghe vậy, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại vô cùng khổ sở.
“Lão đầu” là biệt danh hắn đặt cho thầy mình từ thuở bé.
Lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi như vậy, đã tức giận đến mức đỏ mặt, trách hắn không biết tôn sư trọng đạo.
Càng lâu càng tốt.
“Vương gia, Vương phi.”
Bên ngoài, Lệnh Cát vô tình nghe thấy, chớp chớp mắt, ngạc nhiên quay đầu nhìn vào trong.
Hắn lắc đầu, đáp ngắn gọn:
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Từ Đoan Nghi khi nàng nghiêng đầu sang, Tạ Thanh Nhai chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ta nghe nói, tối nay các ngươi cùng ăn ở Lâm Phong Các?”
Giờ có muốn che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Hôm nay ta gặp lão đầu rồi.”
Dưới ánh mắt của Tạ Thanh Nhai, nàng hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
“Vương gia…”
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, hắn khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng dời đi ánh nhìn.
Trường Ninh bị người khác bắt nạt, Bình An ngày càng trở nên trầm lặng, khép mình.
Dưới ánh mắt của Từ Đoan Nghi, khóe môi hắn cũng khẽ cong lên một chút.
Tạ Thanh Nhai không đủ tự tin.
“Từ Đoan Nghi, nàng có thể quản ta.”
Tựa như mọi thứ đều trở nên hư vô.
Từ Đoan Nghi khẽ nhìn hắn, đôi môi hơi hé mở nhưng chưa kịp khép lại, ánh mắt cũng thoáng đượm vẻ sững sờ.
“Chàng có cần ta đi cùng không?” – Từ Đoan Nghi đứng bên cạnh, hơi do dự hỏi.
Những năm qua, hắn không dám gặp bọn họ, chẳng phải là một cách trốn tránh hay sao?
“Sao vậy?”
Nàng thực sự không muốn Tạ Thanh Nhai hiểu lầm.
Tạ Thanh Nhai nhìn sang, thấy thân vệ thân cận của mình quỳ xuống ngay trước mặt.
Dẫu sao, nàng cũng không còn là một đứa trẻ.
Tốt hơn ư? Tốt ở chỗ nào chứ?
Hắn có tư cách gì để yêu cầu nàng làm những điều ấy?
Cúi mắt xuống, nàng khẽ giọng nói:
Trẻ con không hiểu chuyện, vậy thì để phụ thân của chúng trả giá.
“Trường Ninh dù sao cũng là muội muội mà ta trông nom từ nhỏ, ta xem muội ấy như muội ruột của mình. Ta và Vương gia đều không muốn muội ấy chịu thiệt thòi ở bên ngoài.”
Hắn thu lại ánh mắt, trầm giọng tiếp:
“Không sao là tốt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi điên rồi!”
Đôi mắt đen láy thăm thẳm của hắn, như hai xoáy nước khổng lồ, tựa hồ có thể hút cả linh hồn con người vào trong.
“Ta thích nàng ấy.”
Dưới ánh nhìn của Tạ Thanh Nhai, nàng từng chút một buông bỏ sự căng thẳng, từng chút một lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
Dứt lời, nàng liếc nhìn sắc trời bên ngoài, rồi căn dặn thêm:
Nghĩ đến đây, trong lòng Mai Tuyết Chinh không khỏi thấy sợ hãi.
Nàng nhẹ giọng đáp lại.
“Được.”
Đây là lỗi của hắn, là trách nhiệm hắn phải gánh vác. Hắn không nên tiếp tục trốn tránh nữa.
Một lúc sau…
Bởi vì hắn biết, một khi Tạ Thanh Nhai đã ra tay, nếu tra ra được điều gì bất chính, thì những gia đình đó coi như tiêu tán cả rồi.
“Ca.”
Hắn cũng vậy.
Nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản nhìn hắn, không chút do dự mà nhấn mạnh lần nữa:
Trường Ninh vốn lương thiện, lại sợ chuyện của mình gây ảnh hưởng đến hai ca ca, nên đương nhiên không muốn bọn họ ra mặt.
Dù trước đó tại phủ Khuất gia, nàng đã nói rằng chuyện này dừng lại ở đây, không truy cứu thêm, nhưng đó là đối với nàng và Trường Ninh mà thôi.
Bàn tay cầm chén trà khẽ dừng lại, Mai Tuyết Chinh cau mày, gọi khẽ:
Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Nhai thẳng thắn với nàng.
Một suy nghĩ bất chợt lướt qua đầu, Mai Tuyết Chinh bỗng khựng lại, quay sang nhìn chằm chằm Tạ Thanh Nhai, nghiêm túc hỏi:
“Bình An thì sao?”
Khuất gia có Khuất lão trấn giữ, với tính cách cương trực của ông, chắc chắn sẽ không bao che thiên vị.
“Vậy ta vào trước đây.”
Thế nhưng Tạ Thanh Nhai đã xoay người, không hề quay đầu lại, cứ thế sải bước vào thư phòng.
“Lát nữa ta sẽ đi tìm đệ ấy nói chuyện.” – Hắn khẽ nói với Từ Đoan Nghi.
Suy cho cùng, trách nhiệm lớn nhất vẫn là hắn – một người huynh trưởng không làm tròn bổn phận.
Câu nói đột ngột và đầy khó hiểu khiến Mai Tuyết Chinh, dù luôn nổi tiếng là thông minh, cũng trở nên ngơ ngác.
Hắn thở dài một hơi, trong lòng đầy nỗi bất đắc dĩ và cảm khái.
Nào ngờ, chưa kịp mở lời, Từ Đoan Nghi đã quay sang dặn dò Bích Khê:
Từ Đoan Nghi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đối với Tạ Thanh Nhai và Bình An, đây coi như là một câu trả lời thỏa đáng.
Mai Tuyết Chinh đã đợi từ lâu.
Lệnh Cát cẩn thận đón lấy chiếc đèn lồng từ tay hắn, đồng thời cũng báo lại chuyện Mai Tuyết Chinh đến tìm.
Thế nhưng, lời đến bên môi, cuối cùng hắn vẫn nuốt trở lại.
Hai người bọn họ, từ nhỏ đã theo hầu hắn, lúc này đều quỳ xuống trước mặt, cúi đầu nhận tội.
Nhưng giờ đây, khi nghe hắn nói vậy, nàng cũng chẳng còn gì phải sợ nữa.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
“Bất cứ chuyện gì.”
Từ Đoan Nghi không nên như vậy.
Hắn vốn nghe chuyện này từ miệng Trường Phong, đương nhiên cũng biết về việc mà Gia Thuận Trường Công chúa đã làm.
“Ngươi thích Gia Thuận Trưởng Công Chúa?”
Trường Ninh bị nói lắp, Bình An thì tính tình rụt rè…
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, Thanh Nhai lại yêu nàng.
Ánh mắt Tạ Thanh Nhai thoáng tối lại.
“…Ta biết rồi.”
Nàng đương nhiên đang hỏi về chuyện của Trường Ninh.
Nhưng thứ tình cảm ấy có thể sánh với ân nghĩa nuôi dưỡng của Chiêu Dụ Thái hậu dành cho nàng sao?
Hắn thu lại dòng suy nghĩ, nói với nàng:
“Bất cứ chuyện gì?”
Thực ra, dù nàng không nhắc, hắn cũng đã định đến gặp Bình An từ lâu.
Nhưng Từ Đoan Nghi vẫn có chút không yên tâm.
Bích Khê cùng đám hạ nhân thấy họ ra, vội vàng hành lễ:
Hắn đương nhiên hiểu rõ nàng lo lắng điều gì.
Hắn vẫn dùng cách xưng hô cũ kỹ thuở nào.
“Bổn vương biết rồi.”
Nhưng nàng không lập tức rời đi.
Bàn tay cầm đèn lồng bất giác siết chặt hơn.
Lời đã nói ra…
Những lời đối thoại bên ngoài hắn đều đã nghe rõ.
Biết được Bình An hiện không ở trong phòng mà đang ở chỗ Trường Ninh, hắn cũng không nói gì thêm.
Tạ Thanh Nhai theo bản năng quay đầu nhìn sang, dường như không ngờ rằng nàng vẫn còn nhớ.
Trong phòng, hắn đi qua đi lại như con ruồi không đầu, lòng rối như tơ vò.
Ánh mắt Tạ Thanh Nhai lóe lên một tia lạnh lẽo sắc bén. Hắn đương nhiên không thể để bọn họ yên ổn dễ dàng như vậy.
“Nếu không phải nàng phát hiện điều bất thường ở Trường Ninh, chúng ta e rằng không biết đến bao giờ mới hay.”
“Từ Đoan Nghi, nàng xem thường ta quá rồi đấy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe tin Mai Tuyết Chinh đã đến, Tạ Thanh Nhai lập tức rảo bước về phía thư phòng.
Đó mới là dáng vẻ mà Từ Đoan Nghi nên có, là cuộc sống mà nàng nên hưởng thụ.
Lúc này, hai người đã ra khỏi Lâm Phong Các.
“Được.”
Hắn lập tức thu lại cảm xúc, quay mặt đi, nhàn nhạt đáp lại câu hỏi vừa rồi của nàng:
“Được rồi.”
“Ta đưa Vương gia ra ngoài.”
Tạ Thanh Nhai bất ngờ nắm chặt chiếc khăn tay, trầm giọng nói:
Trường Phong và Lệnh Cát thấy hắn trở về, liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Mà hắn cũng không cần ai phải đưa tiễn.
Nhưng Bình An…
Hắn mong bản thân mất đi lý trí.
Mỗi khi nhắc đến Gia Thuận Trường Công chúa, hắn lại cảm thấy vừa lo lắng, vừa tiếc nuối.
“Ta đã phái người điều tra kỹ bọn họ rồi.”
Điều đó khiến Tạ Thanh Nhai cảm thấy vui mừng.
Thế nhưng, thân phận của Gia Thuận Trường Công chúa…
Hắn nhìn Mai Tuyết Chinh, thẳng thắn thừa nhận:
Chương 54: Ta thích nàng ấy
Bên trong thư phòng.
Tiếng chào đồng loạt vang lên.
“Chẳng biết muội ấy còn phải chịu khổ đến mức nào.”
Bằng không, trong tình cảnh như hiện tại, nàng sẽ không tùy tiện làm phiền hắn.
Chưa đi được bao xa, khi đã rời khỏi sân viện, nàng lên tiếng hỏi Tạ Thanh Nhai:
Cũng mong rằng, Trường Ninh và Bình An có thể có một tẩu tẩu dịu dàng, yêu thương bọn họ.
Nhưng giờ đây…
Tạ Thanh Nhai dõi theo bóng lưng nàng rời đi, rõ ràng so với lúc đến, dáng vẻ nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng thật sự không rõ giới hạn của Tạ Thanh Nhai là ở đâu.
Hắn không dám nói ra điều đó với nàng.
Lúc này Tạ Thanh Nhai mới khẽ ừ một tiếng, tiếng nước chảy vẫn róc rách không ngừng.
Huống hồ, lúc này trong lòng hắn lại có một sự nhẹ nhõm hiếm thấy.
Chỉ lẳng lặng đứng đợi, đến khi Bích Khê mang đèn tới, Từ Đoan Nghi vừa đưa tay định nhận lấy, thì hắn đã nhanh hơn một bước, cầm lấy chiếc đèn lồng trong tay trước nàng.
“Ngươi từng nói, ngươi thích một cô nương… chẳng lẽ, người đó chính là Gia Thuận Trưởng Công Chúa?”
Từ Đoan Nghi vẫn là Từ Đoan Nghi, mà Tạ Thanh Nhai cũng chỉ là Tạ Thanh Nhai.
Chính hắn cũng không ngờ, mình lại có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng.
Người đệ đệ ấy của hắn, vốn là người trầm tĩnh, hiền lành nhất trong ba huynh đệ.
Thế nhưng Tạ Thanh Nhai chỉ im lặng nhìn hắn, không vội trả lời.
Giờ đây, hắn không biết liệu nàng còn nhớ chuyện này không.
“… Ta chỉ sợ Vương gia lại nghĩ rằng ta đang can thiệp vào chuyện của chàng.”
Tạ Thanh Nhai thấy hắn cũng đã biết chuyện, nhưng không lấy làm lạ.
“Đừng lo lắng quá. Dù Tạ Bình An có chán ghét ta đến đâu, thì ta cũng vẫn là huynh trưởng của đệ ấy, hơn đệ ấy mấy tuổi đấy.”
“Ta phân rõ được.”
Vốn dĩ đây cũng là vật dành cho hắn, Từ Đoan Nghi không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu:
Hắn nhìn nàng, chậm rãi lặp lại:
Kể từ sau khi Kinh Phong ra đi, Thanh Nhai chưa từng gọi ai bằng giọng điệu thân mật như thế, dường như là vì sợ gợi nhớ đến Kinh Phong, hoặc có lẽ là vì không muốn có quá nhiều ràng buộc tình cảm với người khác.
Giữa không gian trầm lặng, một giọng nói đột ngột vang lên.
Thấy hắn gật đầu, nàng mới xoay người, từng bước rời đi về phía Lâm Phong Các.
Hắn hiểu rõ tính cách của nàng, bình thường luôn giữ khoảng cách với hắn, nay lại chủ động tiễn, hẳn là có chuyện muốn hỏi.
“Vương gia định xử lý chuyện này thế nào? Có việc gì cần ta giúp đỡ không?”
Hắn thích cảm giác trò chuyện cùng Từ Đoan Nghi như thế này.
Bích Khê đáp lời rồi vội vàng đi lấy đèn.
Nàng nghe xong, thoáng ngẩn ra.
Khuất lão đã đích thân ra mặt, lại còn nói như vậy, thì hẳn chuyện này sẽ không dễ dàng bị bỏ qua.
“Ngươi định xử lý thế nào?” – Hắn hiểu rõ tính khí của Tạ Thanh Nhai, tuyệt đối không thể để yên chuyện này.
“Ta cũng mong là ta điên rồi.”
Nàng thoáng ngạc nhiên, vô thức dừng lại theo:
Bị hắn nói trúng tim đen, nàng có chút xấu hổ.
“Vương gia!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả thực, Từ Đoan Nghi có chuyện muốn hỏi.
Cũng giống như hắn, Mai Tuyết Chinh luôn quan tâm đến Trường Ninh và Bình An.
“Nếu có gì cần ta giúp, vương gia cứ nói.”
“Dạ.”
Chờ đến khi hiểu ra ý tứ trong lời hắn nói, sắc mặt nàng khẽ biến đổi, đang định phủ nhận thì lại nghe hắn, bằng giọng điệu nhàn nhã thường ngày, nói tiếp:
Hắn chưa bao giờ muốn nàng phải như thế này.
Mà khi nghĩ lại, cả hai lần ấy… đều liên quan đến Từ Đoan Nghi.
Hắn thấp giọng đáp:
Hắn tự mình cầm đèn lồng, chậm rãi tiến vào viện.
May mắn thay, hắn vẫn kịp dừng lại đúng lúc.
Vừa dứt lời, Từ Đoan Nghi liền nhận ra Tạ Thanh Nhai đột ngột dừng bước, ánh mắt hắn cũng chuyển sang nhìn nàng.
Quả nhiên, Tạ Thanh Nhai không có ý định nhẹ tay.
Hắn quay đầu lại, định nói với Từ Đoan Nghi rằng nàng chỉ cần tiễn đến đây là được rồi.
Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai dường như bẩm sinh đã có khả năng thấu hiểu tâm trạng của nàng.
“Ta không nghĩ như vậy.”
Trong sân, Trường Phong và Lệnh Cát đều đang chờ. Cửa thư phòng khép chặt, không thấy bóng người, nhưng hắn biết rõ Mai Tuyết Chinh đang ở bên trong.
Có lẽ…
Nếu là Trường Ninh, nàng sẽ không hỏi câu này.
“Cái gì?”
Lòng hắn bỗng có chút hối tiếc…
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hắn sợ rằng mình sẽ lún quá sâu, đến lúc đó, e rằng cả hai đều sẽ không tốt.
Cho dù Trường Ninh đã nói không trách hắn bao nhiêu lần đi nữa…
Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, một người vốn luôn lý trí, nay lại thành ra thế này, hắn không biết nên mắng hay khuyên thế nào.
Hắn vừa định nói thêm điều gì đó, thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nàng:
Hắn liền mạnh mẽ chôn chặt nó xuống.
Nhưng Tạ Thanh Nhai chỉ lặng lẽ nhìn họ một lúc, sau đó lạnh nhạt nói:
Mai Tuyết Chinh nghe hắn nói vậy, liền không nói thêm gì nữa.
Nhưng đến giờ nhìn lại…
“Phải.”
Dõi theo bóng dáng Từ Đoan Nghi cho đến khi khuất hẳn, hắn mới chậm rãi thu lại ánh nhìn, cầm theo chiếc đèn lồng, lặng lẽ rời đi.
“Đúng rồi, vương gia, khi nãy Lệnh Cát có đến báo, Mai đại nhân đã tới.” – Ám vệ cung kính bẩm báo.
Hắn cười khẽ một tiếng, mang theo chút bỡn cợt:
Hai người cùng bước ra ngoài.
Tạ Thanh Nhai khẽ ừ một tiếng, đang định bước vào thì chợt nghe giọng nói trầm thấp của Trường Phong vang lên bên cạnh:
“Đứng lên đi.”
“Sao vậy? Đột nhiên gọi ta như thế, làm ta giật cả mình.” Mai Tuyết Chinh cười nói.
Hắn nhìn Tạ Thanh Nhai đang rửa tay bên chậu nước trong góc phòng.
Sắc mặt Mai Tuyết Chinh chợt biến đổi, đứng bật dậy.
Tạ Thanh Nhai cũng đang nhìn nàng.
Khóe mắt hắn lướt qua, thấy nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn mình. Hắn khẽ quay mặt đi, hàng mi rậm hơi rủ xuống, đối diện với nàng, trầm giọng nói:
Hắn nói đến chuyện mà tối nay Trường Ninh đã đề nghị—
Lệnh Cát vẫn ở lại, cẩn thận đóng cửa thư phòng, sau đó yên lặng đứng canh bên ngoài.
“Chuyện này thuộc hạ cũng có lỗi, thuộc hạ lẽ ra nên điều tra kỹ càng, không nên qua loa như vậy. Xin vương gia trách phạt!”
Bình An nói năng chậm rãi, lại rất dễ đỏ mặt.
Hắn không dám để ai phát hiện, nụ cười ấy liền nhanh chóng vụt tắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.