Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Bốn người cùng nhau ăn cơm
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của Trường Ninh, hắn mới cố gắng đè nén cơn giận, không trực tiếp hành động.
Giờ đây, Tạ Thanh Nhai thực sự không thể từ chối nàng.
Từ Đoan Nghi không khỏi liếc nhìn sang bên cạnh.
Nàng khẽ đáp: “Được.”
Nỗi bối rối và xấu hổ này khiến Tạ Thanh Nhai không biết phải đối diện với nàng thế nào, đành giả bộ bận rộn, đưa mắt nhìn quanh, làm như có rất nhiều việc cần làm.
Chỉ là, giờ phút này, hắn chẳng còn tâm trí nào để ý đến những điều đó.
“Được không?”
Sự vui mừng của nàng không hề che giấu.
Dĩ nhiên nàng không có vấn đề gì.
Tâm trạng của hắn phức tạp hơn nhiều.
“… Đến ăn chực một bữa.”
Từ Đoan Nghi cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Khi ấy, nến long phụng rực rỡ và những chữ “hỉ” đỏ thắm khắp phòng nay đã chẳng còn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Đoan Nghi hơi sững lại.
Cả đời này, hắn chỉ từng khóc như thế trước mặt mẫu thân.
Người vui nhất, không ai khác ngoài Tạ Trường Ninh.
Lúc đó, Từ Đoan Nghi đang ngồi trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, nghe xong Tú Ngọc bẩm báo, liền theo phản xạ nhìn ra ngoài.
Thế nhưng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của Trường Ninh, Tạ Bình An cuối cùng cũng không nói gì khiến nàng mất vui, chỉ gượng gạo nói một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cũng không định quấy rầy bọn họ trò chuyện.
Đoán rằng hắn là vì Trường Ninh nên mới hỏi vậy, Từ Đoan Nghi cũng không chần chừ nữa, sau giây lát ngẩn người, lý trí dần trở lại, nàng nhìn hắn mỉm cười:
Không còn Trường Ninh và Bình An, trong phòng giờ đây chỉ còn lại Tạ Thanh Nhai và Từ Đoan Nghi.
“Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.”
Từ Đoan Nghi nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ “ừ” một tiếng, hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Đoan Nghi vốn cho rằng, với tình huống như hôm nay, nàng chắc chắn sẽ không cùng ăn với Trường Ninh và Bình An.
Lúc này, Từ Đoan Nghi đã bước ra đón bọn họ, đang trò chuyện cùng Trường Ninh trong phòng.
Sau hơn nửa tháng tiếp xúc, hắn đã không còn cảnh giác với nàng như ban đầu.
Từ Đoan Nghi không khỏi thầm cảm thán.
Nhưng bây giờ…
Tạ Bình An thì lại cảm thấy có chút phiền phức.
Dù sao hiện tại Tạ Thanh Nhai đã biết chuyện, Trường Ninh chắc chắn cũng không thể tiếp tục giấu được Bình An.
Tĩnh lặng đến mức khiến người ta khó chịu.
Lúc này, các nha hoàn đều đứng hầu bên ngoài.
Kể từ đêm tân hôn, đây mới là lần đầu tiên bọn họ ở trong cùng một căn phòng.
Trong lòng hắn mang quá nhiều áy náy.
Vì Tạ Thanh Nhai không tỏ ra khó chịu, nàng đương nhiên cũng không nói gì thêm.
Tạ Thanh Nhai cũng không nhìn hắn lâu, khi Tạ Bình An quay đầu, hắn liền chuyển ánh mắt, nhìn sang viện nhỏ trước mắt.
Bây giờ hắn đã không còn để tâm chuyện ăn chung với tẩu tẩu nữa.
Nghe hắn nói vậy, Từ Đoan Nghi, vốn còn chút ngập ngừng, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bầu không khí tựa như vẫn có thể tái hiện, bủa vây lấy hắn.
Cuối cùng, hắn đành nhẫn nhịn sự lúng túng trong lòng, dừng bước lại.
… Không đúng, ngay cả một ngày trọn vẹn cũng chưa từng có.
Nàng ngày càng thích Từ Đoan Nghi, huống hồ hôm nay còn giải quyết được một chuyện lớn, nàng đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Đêm trước đến đây, trời đã tối hẳn, hắn chỉ lờ mờ thấy mấy chiếc đèn lồng treo dưới hành lang lay động trong gió, đâu thể nhìn rõ ràng như bây giờ.
Hắn quay sang nhìn Từ Đoan Nghi.
Dưới ánh mắt do dự của Từ Đoan Nghi, hắn khẽ ho một tiếng, nói:
Tạ Bình An bây giờ trong lòng vô cùng cảm kích vị tẩu tẩu này.
Nhưng thực ra, cũng có vài điểm thay đổi.
Dù chuyện này đã qua một lúc lâu,
Ánh mắt ấy khiến người ta mềm lòng.
Tạ Thanh Nhai theo phản xạ muốn quay mặt đi, nhưng chợt nghĩ, nếu mình thật sự làm vậy, e rằng Từ Đoan Nghi lại suy nghĩ linh tinh.
Nhưng vấn đề là… Tạ Thanh Nhai cũng ở đây…
Ngay cả phụ thân và đại ca cũng chưa từng thấy qua.
Như Từ Đoan Nghi vừa nghĩ khi nãy—dù Trường Ninh có đòi hái sao trên trời, e rằng hắn cũng sẽ tìm cách để thỏa mãn nàng.
Tay lại gắp thêm cho nàng một miếng sườn xào mơ muối.
“Hay quá!”
Chương 53: Bốn người cùng nhau ăn cơm
Bình An đến đây…
Lời vừa dứt, hai người lại vô thức liếc nhìn nhau.
Nàng mỉm cười gật đầu, quay sang dặn dò Bích Khê:
“… Vậy, ta cũng xin cáo từ trước.”
Tạ Thanh Nhai cũng đến, điều này lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Lúc đó, Bích Khê đang hỏi nàng có cần dọn cơm hay không.
Từ Đoan Nghi thực ra vẫn chưa thấy đói, nhưng cũng sắp đến giờ cơm, nàng vừa định gật đầu thì thấy Tú Ngọc bước nhanh vào, bẩm báo tin tức này.
Trong bữa ăn, nàng là người bận rộn nhất.
Tạ Thanh Nhai và Tạ Bình An đồng loạt cau mày quát khẽ.
Phu thê đối diện, bốn mắt giao nhau.
Thoạt nhìn, vẫn chẳng khác gì trước kia.
Hắn vẫn chưa quen việc ngồi cùng bàn với Tạ Thanh Nhai.
Hắn vậy mà lại khóc trước mặt Từ Đoan Nghi.
Dù lúc đó hắn đã quay lưng đi, nhưng Từ Đoan Nghi thông minh như vậy, chắc chắn đã nhận ra.
Trong sân rõ ràng có thêm rất nhiều chậu cây mà trước đây không hề có, trông sinh động và tràn đầy sức sống hơn nhiều so với khi hắn còn ở đây.
“Sao muội lại tới giờ này?”
Nhưng nhìn thế nào, nàng cũng không thấy dáng vẻ muốn nàng từ chối trong mắt hắn.
Nhưng còn Tạ Thanh Nhai thì sao…
Nhưng khóe mắt lướt qua gương mặt bình thản của Từ Đoan Nghi bên cạnh, lời từ chối bỗng nghẹn lại nơi cuống họng, không sao thốt ra được.
Vừa rồi còn có thể thản nhiên, nhưng giờ phút này, khi chỉ có hai người, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập.
Để bọn họ biết rằng, muội muội của hắn không phải người dễ bắt nạt!
Tạ Thanh Nhai cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Tất nhiên là được.”
Nàng hiểu rõ tâm tư của Trường Ninh, nhưng còn Tạ Thanh Nhai…
Lúc này, Tạ Trường Ninh lại lên tiếng:
Đặc biệt là sau chuyện hôm nay…
Hắn thấy thật mất mặt.
Lúc này, hắn khom người hành lễ thật nghiêm cẩn, cung kính gọi một tiếng “Tẩu tẩu,” rõ ràng là đã hoàn toàn thừa nhận nàng.
“Chậm thôi.”
Nàng cũng gắp cho nàng ấy một viên tứ hỷ hoàn tử, dịu dàng nhắc nhở:
“Ăn rồi, ăn rồi mà.”
Ngồi đối diện nhau, nhất thời không biết nên làm gì.
Nhưng bên cạnh vẫn là Từ Đoan Nghi.
Huynh muội hai người xưa nay luôn như hình với bóng.
“Sao vậy?”
“Tẩu… tẩu tẩu.”
“Tẩu… tẩu tẩu!”
Không giống hai vị ca ca đang mang vẻ mặt nặng nề, Trường Ninh vẫn tươi tắn như một đóa hoa rực rỡ.
Chỉ là bây giờ, khi càng lúc càng đến gần nàng, trong lòng hắn càng thêm bối rối, nhất là khi nghĩ đến chuyện vừa nãy…
Nàng trông thấy ba huynh muội họ Tạ đang từ ngoài viện bước vào.
Đến Lâm Phong Các thì đến thôi, dù sao cũng chỉ là đi thêm mấy bước.
Mà là chỉ chần chừ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Tạ Trường Ninh, được Tạ Thanh Nhai và Tạ Bình An kèm sát hai bên, khi nhìn thấy nàng, liền là người đầu tiên rạng rỡ vẫy tay, cười tươi như hoa nở.
Chỉ khi Tạ Trường Ninh hỏi đến, bọn họ mới gật đầu đáp lại vài câu.
Gần như theo bản năng, hắn đứng bật dậy.
Tạ Trường Ninh vui vẻ đáp lại, rồi quay sang nhìn Nhị ca, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch:
Không ngờ rằng, gần đến giờ dùng bữa, Trường Ninh lại dẫn theo hai vị ca ca của mình cùng đến.
Bốn mắt giao nhau, cả hai đều thoáng sững sờ, rồi theo phản xạ, đồng loạt quay đi chỗ khác.
Đôi mắt nàng sáng long lanh, nhìn Từ Đoan Nghi đầy mong đợi.
Tạ Trường Ninh cười hì hì:
Hơn nữa, sau chuyện này, chỉ e rằng một khoảng thời gian dài nữa Bình An sẽ không để Trường Ninh rời khỏi tầm mắt của mình.
Tạ Trường Ninh nhìn nàng, chậm rãi nói:
Ăn cơm một mình đôi khi cũng thấy cô quạnh, có bọn họ ở bên cùng ăn, đương nhiên là tốt hơn.
“Tạ Trường Ninh, đi chậm chút.”
Hắn cũng không muốn thấy nàng lộ vẻ căng thẳng hay bối rối.
Tạ Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Đoan Nghi khẽ cười gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liền hướng về phía trước.
Nàng liếc nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn phần rau xanh trong bát của mình, khóe môi dần cong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy Tạ Bình An và Tạ Thanh Nhai, hai huynh đệ một trước một sau, đang từ từ tiến đến.
Nhưng trên bàn ăn, ngoài Tạ Trường Ninh thì cũng chỉ có Từ Đoan Nghi là thi thoảng trò chuyện, còn hai huynh đệ nhà họ Tạ lại chỉ ngồi đó lặng lẽ, không chủ động mở miệng.
Nàng vội vàng bước lên, tự mình đỡ hắn dậy, dịu dàng nói:
“Muội, tẩu, Tam ca… và Nhị ca, chúng ta… sau này, cùng nhau.”
Lần đầu tiên, bốn người họ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tạ Trường Ninh lại tinh nghịch kéo Tạ Bình An đứng dậy, vội vã cáo từ hai người, rời đi ngay lập tức.
Dù là người sắt đá đến đâu cũng khó mà từ chối, huống hồ gì Từ Đoan Nghi vốn rất yêu quý nàng.
“Nhị… Nhị ca, tẩu tẩu thích ăn món… ở trước mặt huynh đó.”
Dù sao thì tiểu cô nương đã chịu ấm ức suốt thời gian qua, giờ dù có đòi sao trên trời, Tạ Thanh Nhai cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng.
Rất nhanh sau đó, bữa tối đã được dọn lên.
Không ngờ bản thân hắn lại thực sự đi theo đến đây.
“Được… được không?”
Hai người bị bọn họ đột ngột bỏ lại, chỉ còn lại sự trầm mặc.
Vậy mà hôm nay, lại bị Từ Đoan Nghi nhìn thấy.
Dưới ánh mắt hắn, Từ Đoan Nghi khẽ chớp mắt, đang định lên tiếng từ chối, nhưng không ngờ, hắn đã nhanh chóng gắp một đũa rau hấp lâu thái, đặt vào bát nàng.
Nàng liền thuận theo, đứng dậy, mỉm cười nói:
“Ăn từ từ thôi.”
Cả hai đều có chút lúng túng, không biết nên nói gì.
Còn chưa kịp để Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai nói gì, hai huynh muội đã đi xa.
“Ăn cơm đi.”
Đợi Tạ Bình An đứng dậy,
Dù là do Trường Ninh mở lời trước, nhưng thực ra, vừa rồi hắn cũng không hoàn toàn từ chối.
Khi Từ Đoan Nghi nhìn sang, hắn đã ngồi ngay ngắn trở lại, tiếp tục ăn cơm.
“Ăn cơm đi!”
Bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn họ, nàng vẫn chưa nhận ra họ đến để mời nàng cùng dùng bữa, chỉ thoáng ngạc nhiên, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, bốn người họ cùng nhau ngồi chung một bàn.
Bữa tối hôm nay, nàng ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Chắc hẳn vẫn là do Trường Ninh mở lời.
Sau khi ăn xong,
Nhưng cũng chỉ thoáng qua, Tạ Bình An lập tức quay mặt đi, thu hồi ánh mắt.
“Tạ Trường Ninh, lo ăn của muội đi.”
Hắn luôn phân rõ phải trái, từ tận đáy lòng, hắn thật sự cảm kích Từ Đoan Nghi.
Tạ Thanh Nhai cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Lúc thì trò chuyện, lúc thì gắp thức ăn cho từng người, vui vẻ không thôi.
Nàng ôm lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi, thân thiết không chút giấu giếm:
Nói xong, đôi mắt nàng khẽ đảo một vòng, nhìn sang tẩu tẩu bên cạnh, rồi lại nhìn sang Nhị ca đang ngồi cạnh nàng.
Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, khóe môi Từ Đoan Nghi cũng khẽ cong, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nàng không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như vừa uống một chén trà mật.
Lại không biết đã bị người ta ức h**p đến mức nào!
Nàng không ngờ rằng hắn sẽ hỏi ý nàng.
“Vâng!”
Khi đó, Tạ Thanh Nhai chỉ thấy phiền muộn, chỉ muốn rời đi càng xa càng tốt.
Hơn nữa, bình thường họ vẫn hay ăn cùng nhau, giờ chỉ là đổi sang một chỗ khác mà thôi.
Còn chưa kịp để Từ Đoan Nghi đứng dậy ra đón, Trường Ninh đã vén váy chạy nhanh tới chỗ nàng.
Tối hôm đó, ba huynh muội nhà họ Tạ lại cùng đến Lâm Phong Các dùng bữa.
Bích Khê thấy chủ tử vui vẻ, đương nhiên cũng vui lây, lập tức cười đáp lời rồi lui xuống chuẩn bị.
Khi vui vẻ, tiểu cô nương không hề che giấu cảm xúc chút nào.
“Tất nhiên là được.”
Nếu không có tẩu tẩu sớm phát hiện, với tính cách của Trường Ninh, không biết sẽ còn giấu diếm bọn họ đến bao giờ!
Dẫu vậy, bầu không khí vẫn rất ấm áp.
Tạ Bình An tiến lên trước, chủ động chào hỏi Từ Đoan Nghi.
“Ngươi bảo phòng bếp, dọn hết bữa tối sang Lâm Phong Các.”
Hắn nhìn nàng, khẽ hỏi:
Dưới ánh mắt chờ đợi của Trường Ninh, Tạ Thanh Nhai trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không từ chối, mà quay sang nhìn Từ Đoan Nghi.
Chính hắn cũng không rõ.
Tạ Thanh Nhai vốn định từ chối.
Tạ Bình An cau mày trách nàng, cảm thấy nàng không chịu ăn uống nghiêm túc.
“Nhị ca, được… được không?”
Tạ Trường Ninh nghe vậy, vui sướng reo lên:
Sau đó, khi Trường Ninh bảo hắn cùng đến đây ăn cơm, hắn không hề do dự, liền đi theo.
Từ Đoan Nghi chớp chớp mắt, thoáng bất ngờ.
Tạ Trường Ninh giờ đã chẳng còn chút xa lạ nào nữa.
“Tẩu tẩu.”
“Sau này… chúng ta có thể… vẫn đến đây… ăn cơm cùng tẩu tẩu không?”
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi gả vào vương phủ, Từ Đoan Nghi được cùng nhiều người như vậy dùng bữa.
Lúc này, trời vẫn chưa hoàn toàn tối.
Từ Đoan Nghi vốn đang mải suy nghĩ về Tạ Thanh Nhai, nhưng khi thấy thiếu niên trước mặt cung kính như vậy, nàng vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Cuối cùng, câu từ chối đã đến miệng lại hóa thành một tiếng “Ừm” nhẹ nhàng.
Đúng lúc ấy, Tạ Thanh Nhai cũng ngước mắt nhìn nàng.
Câu hỏi non nớt, nhưng đầy mong đợi.
“Chúng… chúng ta đến mời tẩu tẩu cùng ăn cơm, có… có được không?”
Thậm chí, có lẽ còn thừa nhận nàng hơn cả Tạ Thanh Nhai.
Rõ ràng nàng đang hỏi ý kiến của hắn.
Mà bên ngoài lại yên tĩnh đến lạ thường, không một tiếng động, càng làm cho không gian giữa bọn họ thêm phần tĩnh lặng.
Lúc này, Từ Đoan Nghi cũng có chút bối rối, không biết nên nói gì.
Tạ Thanh Nhai lập tức hiểu nàng có ý gì.
Nàng nhìn vào đôi mắt rạng rỡ xen lẫn mong chờ của Trường Ninh.
Tạ Thanh Nhai cất lời với Từ Đoan Nghi.
Nàng chăm chú nhìn Tạ Thanh Nhai một lúc lâu, muốn xác nhận xem hắn thật sự muốn hỏi nàng, hay là đang chờ nàng từ chối thay.
Nhưng trong lòng Tạ Bình An vẫn còn cảm giác rất khó chịu.
Bỗng nhiên, nàng mở miệng:
Chỉ có điều…
Tất cả sự chú ý của hắn đều bị người phía trước thu hút.
“Vậy để ta tiễn Vương gia ra ngoài.”
Vẫn muốn rời đi, nhưng cảm giác lại chẳng còn giống như trước.
Lúc này, Từ Đoan Nghi mới lần nữa nhìn về phía Tạ Thanh Nhai, người vừa bước vào sau cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tim hắn đập mạnh không ngừng, như thể có tiếng trống dồn dập trong lồng ng.ực.
Vừa hay hắn mở miệng trước, nàng cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn có phần thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ổn của Tạ Thanh Nhai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.