Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95


Cho dùkhôngvui nhưng sứ giả hai nước cũng nghe theo, dù sao binh mã Đại Yên cường tráng là thứkhôngphải bọn họ có khả năng chống cự.

Sứ giả Ô Tư Quốc có làn da màu đen, cao lớn cường tráng, tính tình cũng vô cùng nóng nảy, dùng câu chữkhôngthạonói: "Chào đại nhân, ngưỡng mộđãlâu, ngưỡng mộđãlâu, có phải chúng tasẽvào cungkhông?khôngbiết có thể nhìn thấy Dương Đô đốc của Đại Yên các ngườikhông, đâythậtsựlà phúc ba đời."

"Hứa Như Nam, Trần Liệt."hắnnghiêm túcnói, "Thân thủ Hứa Như Nam dễ dàng bảo vệ nàng, còn Trần Liệt, nàng muốn tìm tathìcó thể dặn dòhắnchuyển lời bất cứ lúc nào."

Nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ,hắncầm tách trà nóng trong tay,khôngbiếtđangsuy nghĩ gì, có lẽ việc gìkhôngmuốn nghĩ mới đúng.

"Ôi chao, đây chính là ân nhân cứu mạng của con." Liêu thị vội vàng cảm ơn, "Lần sau nhất định phải mời công tử đến nhà bọn ta dùng bữa cơm, trò chuyện tỏ lòng biết ơn."

"thậtsao?" Tống Diễm kinh ngạc, "Ta lại chưa từng nghe thấy."

Tin tức truyền đến tai Tống Thụy,hắnkhôngkhỏi mỉm cười, nên như vậy, Tống Diễm càng tín nhiệm Dương Thiệu, Dương Thiệu càng nhận lại nhiều đối địch, văn võ bá quankhôngai hi vọng cómộtquan viên nào đósẽcó quyền lực cao giống Hoàng thượng. Cứ mãi như vậy,khôngcầnhắnra tay, tự nhiênsẽcó thể lực đánh đến chếtđisống lại với Dương Thiệu.

"khôngkhông." Thường Thanh vộinói, "Làm sao có thể, chỉ là vận khí của chủ tửkhôngtốt."

Vốn dĩ Kỷ Dao còn giận, nghe được tiếng cười kia lại hơi giật mình, bởi vì cảm giác được trong đó tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn, khóe miệng nàng cong lên.

Sứ giả hai nước phụng lệnh của quốc vương nước mình, mang theo lễ vật mênh mông cuồng cuồng tiến vào kinh thành, nhưng mà binh sĩ gác cửa thànhđãsớm nhận được lệnh của Dương Thiệu, canh phòng nghiêm ngặt, tra xét từng người, những vật giống như binh khí đều bị tịch thu, cất giữ trong Binh mã ty, chờ sau khi tiến cống mới trả về.

Đây là ý gì? Kỷ Daokhônghiểu gì cả.

Dương Thiệunói: "Đương nhiên tasẽkhôngnhận, ngươinóimẫu thân ta cứ yên tâm."

"Ta họ Tần." Tống Thụy tùy tiện bịa ramộtcái họ, "khôngbiết tiểu thư họ gì?"

Tống Diễm truyền người trong cung vào múa.

Tính tình của sứ giả Ô Tư Quốc nóng nảy, vội vàng lao ra ngoài.

Liêu thịkhônggiấu được vui vẻ, mà còn Kỷ Dao, quả là nàng có chút ngượng ngùng, hoàn toànkhôngcó phản cảm haykhôngvui nhưhắnđãtưởng tượng.

Trước Tết hai ngày.

Ngày hôm đó kéo Kỷ Dao đến Ngọc Mãn Đường: "Mua cho con vài bộ trang sức, tự con nhìn xem thíchkhông."

Bởi vì bản thân nàng cũng cảm thấy phòng vệ của Kỷ giathậtsựquá kém, bây giờ Dương Thiệu tăng thêm nhân thủ, vậythậtsựkhôngthể tốt hơn.

Chương 95

"Lần trước ngựa của con bị thương, chính là vị công tử này cứu con."

Tết quađi, Kỷ Dao vẫn luôn cố gắng ở nhà làm giày, nhất định phải làm cho hoàn hảo để Dương Thiệu hài lòng. Đây cũng là lễ vật nàng tặng chohắnvào ngày thành thân.

Vì thểhiệnphong độ của nước lớn, đương nhiênkhôngthể keo kiệt, đa số đều là tơ lụa, vàng bạc châu báu những thứ đáng giá.

Nếu như Kỷ Daokhôngtình nguyện gả cho Dương Thiệuthìlàm sao lại cưỡi ngựa củahắn? Khi đó còn chưa có ban hôn! Rốt cuộc nàng cũng bị địa vị của Dương Thiệu khuất phục sao?

*cây gậy bản to hồi xưa.

Thế nhưng mà, hình ảnh Dương Thiệu và Kỷ Dao sóng vai cưỡi ngựa ở núi Ngọc tràn vào não, hai bàn tayhắnnắm chặt thành quyền, lần nữa thăm dò: "Ta nhớ ngày đó, hình như Dương Đô đốc cũng có tới tìm nàng...thìra Kỷ tiểu thư và Dương Đô đốcđãsớm có duyên phận."

Thế nhưng lời đồn cũng từ đó mà nổi lên, nhanh chóng có mấy vị quan vạch tội Dương Thiệu tiếp xúc với hai vị sứ giả,nóihắnnhận hối lộ, sinh động nhưthật, cònnóinhìn thấy sứ giả Ô Tư Quốc đưa mỹ nhân đến, mỹ nhân ở Dương gia đến giờ Tý mớiđi.

nóingọt như vậy, nhưng Liêu thịkhôngmuốn uổng tiền, lỡ nhưkhôngthích mua rồikhôngđeokhôngphải lãng phí sao? Bà nghiêm túcnói: "Nhanh nhìn kĩmộtchút, lúc trước Nguyệt nhi cũng chọn, nương là người tốt, hai đứa conkhôngthiên vị đứa nào hết."

hắncó thể trách được ai đây?

Dương Thiệu càngnóicàng hăng, cảm giác quang minh chính đại để Kỷ Dao làm giày chothậttốt. Cuối cùng Kỷ Dao cũng trở thành vợ củahắn,hắntựa cằmtrênđỉnh đầu của nàng, khẽ cười.

Kiếp trướckhôngcó việc này, Kỷ Dao khó hiểu: "đangyênđanglành sao lại muốn bảo vệ ta?khônglẽthậtsựcó người muốn hại ta sao?"

Lần nàyhắndần dầnđãnhìnrõchính mình,thậtsựban đầuhắnlàm gì muốn hoàng quyền gì đó, chẳng qua bởi vìmộtđám người trông mong, mới từng bước trở nên tham lam, pháthiệnTống Diễmkhôngđảm nhiệm được ngôi vị Thái tử mà sinh ra dã tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Diễm ngồi ở dưới, cung kínhnói: "Tổ mẫu, ngày mai ta muốn tiếp kiến sứ giả, trong cung tổ chức tiệc, tổ mẫu đến chungđi... Cháu sợ có chỗ nào chưa đúng, còn cần tổ mẫu chỉ dạy."

Màn đêm buông xuống.

Vậy mà còn có người bảo vệ bên mình, người kia chắc chắn của Dương Thiệu!

Chỉ trách đại ca ngu xuẩn ban đầuđãthay đổi tốt hơn, trở nên có trách nhiệm, có thành tựu, có tình, có nghĩa...

Những câu phía sau Tống Thụykhôngnghe lọtmộtcâu,hắnchỉ nghe được, Kỷ Dao mượn ngựa của Dương Thiệu.

Ánh mắt nàng giống như nước hồ mùa xuân, long lanh óng ánh, Tống Thụy nhìn thấy, có cảm giáckhôngrượu tự say.

Đường ma manói: "Thái phu nhân sai nô tỳnóivới Hầu gia, có sứ giả đến tặng lễ vật, Thái phu nhânđãtừ chối nên thông báo cho Hầu giamộttiếng."

*thú may mắn.

hắndặn dò Vương Hi: "Theo dõi Kỷ gia, Kỷ tiểu thư vừa ra khỏi cửa lập tức báo cáo." Chuyện Dương Thiệu có thể trì hoãn,hiệntạihắnmuốn nhìn thấy nhất là Kỷ Dao.

Có lẽ ngày đó cũngkhôngcòn lâu nữa.

Thời điểm bọn họ tới, nghenóiDương Thiệu là thái sư* của Thái tử cao quý ở Đại Yên, Hoàng thượng cũng vô cùng tín nhiệmhắn, cho dùnóicái gì Hoàng thượng cũng nghe theo. Lần này bọn họ đến có mang theo chút lễ vật muốn tặng cho Dương Thiệu, hi vọnghắncó thểnóivài lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng, để hai nước bọn họ có thể thông thương**.

Tống Vân nhìnmộtlát: "Nhận lấyđi, tạm thời cũngkhôngdùng đến."

Tống Diễm đứng bên cửa sổ, nhìn công công và cung nữđiđilại lại, nhớ tới nhộn nhịp từng cóthìkhôngkhỏi thổn thức.

Ánh mắt Tống Thụy ngày càng trở nên lạnh lẽo, dường như trở thành hàn băng.

"Lần trước điều tra chuyện ngựa, đúng là do ám khí gây thương tích, vì vậy vẫn nên cẩn thậnmộtchút." Dương Thiệu hôn l*n đ*nh đầu của nàng, ngửi được hương hoa quế ngọt ngào, hậnkhôngthể xoay nàng lại gần mìnhmộtchút. Chỉ là nghĩ đến nàng vẫn còn suy nghĩ cố chấp điềm xấu gì đó nên kiềm lại. Lâu như vậy cũngđãchờ, chỉ cònkhôngđến hai tháng nữa, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn này,hắntuyệt đốikhôngcho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tống Diễmnói: "Đóng cửakhôngra, dường như là bái phật, ta nghe An Annói, con bé đến thăm cũngkhônggặp được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đứanhỏnày mặc long bào màu vàng tươi ngồi dưới ánh mặt trời, trong chớp mắt Thái hoàng Thái hậu có cảm giác như nhìn thấy tiên đế, thấm thoátđãqua hơnmộtnăm rồi, Thái hoàng Thái hậu thấy Tống Diễm rất có khí thế của Hoàng đế, có phần vui mừng: "Hiếm có được người có lòng hiếu thảo," Bà nhấc tay, ra hiệu Tống Diễm đỡ bà ra ngoài, "Sao ta có thể từ chối chứ? Nhưng mà tiến cống này, ngườikhôngcần làm quá long trọng, bọn họnóilà tiến cống,thậtra cònkhôngphải thu hoạch của cải từ Đại Yên chúng ta sao? Bọn họ có thể cống được thứ gì?"

Về phần Liêu thị cũng vội vàng chuẩn bị đồ cưới, nhưng mà bởi vì nhờ có congáilớn nên bàđãcó kinh nghiệm, cũngkhôngbối rối, cũngkhôngkhônglắng vì đồ cưới ít. Đây chính là Hoàng thượng ban hôn, Dương Thiệu lại thích congáimình, cứ làm theo khả năngđi.

Đợi sau khi tan yến tiệc, Tống Diễm nghe thái giám báo cáo các loại cống phẩm, tuykhôngđáng tiền nhưng cũng có những đồ vật kì lạ,khôngkhỏi nghĩ đến lúc cònnhỏthường có sứ giả đến tiến cống, thỉnh thoảng phụ hoàngsẽchohắnvà nhóm hoàng đệ ngồi chungmộtchỗ, nhìn những người mặc trang phục kì lạ, ngôn ngữ kì lạ, khiến cho bọn họ mở mang tầm nhìn.

Nhưng bởi vì quảthậtsứ giả Ô Tư Quốc có ý đồ đó, hơn nữa vừa đến kinh thành lập tứcnóimuốn gặp Dương Thiệu nên vạch tội vẫnkhôngngừng.

Đương nhiên nàngsẽkhônghiểu.

Bà trầm ngâm: "Cũngkhôngthể đối xử tệ với nàng ta, để ta điều thêm vài cung nữ hầu hạ."

Thái hoàng Thái hậu thấy vậy,âmthầmnhẹgật đầu.

Kỷ Dao nhận ra được, kinh ngạcnói: "Công tử, là ngươi."

Liêu thị bàn bạc với ông chủ xem khi nào làmthìtốt, Kỷ Daothìđangđidạo trong tiệm, đúng lúc này đột nhiên thấymộtvị công tửđitới, làn dahắnhơi vàng, mí mắt hơi cụp xuống,khôngnổi bật, nhưng dáng người củahắnlại cao gầy thon gọn.

Tống Thụyhắnsẽkhôngcam chịu vận mệnh như vậy, làm thần tử của Tống Diễm!

"Ta tin tưởng Hoàng thượngsẽlàmộtminh quân, mà tasẽlàmộtthần tửthậttốt." Ngón tay Tống Vân v**t v* chung trà,hắnnên từ bỏ hết tất cả, ngoài khả năng từng có thể làm Thái tử, mà còn là những quan viên kia mang chờ mong đối vớihắn, hoặc là...cônươnghắntừng thích. Bây giờ chắc là nàng phải gả cho Dương Thiệu rồi. Lúc đầu nàng cũngkhôngthích mình.

Hai vị sứ giả nhìn thấy Cố Diên Niênthìchắp tay hành lễ.

"khôngtệ,khôngtệ." Mặc dùhắnước gì Dương Thiệu có thể lập tức thành thân, cũng đỡmộtchuyện phải lo, thế nhưng biết mùa đông khắc nghiệtkhôngphải là thời tiết tốt, trong đó còn xen lẫn những chuyện khác, chắc chắn Dương Thiệu cũng rất nóng lòng, "Đến lúc đó nhất định trẫmsẽtặngmộtmón quà lớn."

Dù sao cũng là chuyện cả đời của mình bịmộtngườikhôngquen nhắc tới, gương mặt Kỷ Dao đỏ lên, Liêu thị cười tủm tỉmnói: "Đúng vậy đó,khônglẽ công tử cũng biết Hầu gia sao? Hôm nay ta dẫn tiểu nữ đến đây chính vì đặt mua đồ cưới."

Kỷ Dao cũngkhôngphản đối.

Sứ giả cười như hoa nở,mộtchuyến nàythậtđáng, sau đó kêu mỹ nhân lên múa.

Nàng vui vẻ nhận lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn bóng lưng hiu quạnh của chủ tử nhà mình,hắnkhôngkhỏi cay mũi, vốn dĩ tân đế Đại Yên phải là chủ tử, cũngkhôngbiết vì sao lại để cho Tống Diễm,khônglẽyêuthương trước kia của tiên đế đối với chủ tử đều là giả sao? Trước khi c·h·ế·t cũngkhôngnóiriêng với chủ tử mấy câu,khôngtrách được bây giờ chủ tử buồn bực như vậy.

Lần đầu tiên ông chịusựkinh thường như thế này, nhưng Cố Diên Niên vẫn duy trì vẻ tươi cười: "hiệntại Dương Đô đốcđangduy trì trật tự trong ngoài thành,khôngbiết có thể gặp được haykhông?"

A...

Liêu thị àmộttiếng: "Cũng được, sau nàykhôngthể ăn mặc như congáinữa, chững chạcmộtchút."

Thường Thanh đẩy cửa ra, khẽnói: "Điện hạ, Hoàng thượng sai người đưa đếnmộtvài thứ,nóilà hôm nay sứ giả dâng cống phẩm."hắnđưa tới, mở ramộtcái rương,mộtmùi hương liệu nồng nàn bay ra.

Sau đó Tống Diễm đemmộtvị quan viên ra phạt trượng*, tướcđimũ quan mới yên tĩnh.

Người sứ giả kia có lòng, nhưng mà căn bảnkhôngcó cách đưa vào, bây giờđãrời khỏi kinh thành, giội nước bẩn* như thế nào cũng được. Tống Diễm giận dữ, trách mắng những quan viên vạch tội kiamộttrận.

Trong giọngnóiẩnchứa kinh thường, Tống Diễm cườimộttiếng: "Tốt xấu gì cũng là lòng thành."

Trần Tố cau mày: "Vậy mà đến tặng đồ, bọn họkhôngbiết Hầu gia liêm khiết thanh bạch hay sao!" Chủ tử là quan thanh liêm hiếm thấy,hắnđãgặp quá nhiều muốn nịnh bợ Dương Thiệu, nhưnghắn(Dương Thiệu) chưa từng nhận thứ gì.

Ngày hôm đó, ngự trù trong cung lập tức bắt đầu chuẩn bị yến tiệc.

Quảthậtnàngkhônghề quay đầu lại, từ đầu đến cuối kiên trìkhôngnhìnhắn.

không, có lẽ Kỷ Dao chỉđanggiả bộ, ai bảo Dương Thiệu có uy như thế, ngay cả Hoàng đế cũng nghe theo, nàng có thể làm sao?

"Người đó, quá dễ tính." Thái hoàng Thái hậunói, "Đừng để bọn họ nắm mũi dắtđi, phụ hoàng của người lúc còn sống cũngđãnói, tiến cống này nên từ ba nămmộtlần đổi thành năm nămmộtlần."

Kỷ Daonói: "Nương mua đều thích."

So với đường phố náo nhiệt lúc sứ giả đến thăm, phủ Sở vương lại đặc biệt vắng lặng.

Ánh mắt người hầu giống như đinh, Tống Vân nhấpmộtngụm trà lạnh nhạtnói: "Thường Thanh, có phải ngươi cảm thấy ta rất thất bại haykhông?"

Vận khí...

nóiđến chính là Hoàng Quý Phi trước đó, trước kia tiên đế băng hàđãđể lại chiếu thư phong làm Hoàng hậu, bây giờ đương nhiên là Hoàng Thái hậu.

Đến khuya Dương Thiệu mới trở về nhà, mới vừa đến cửa liền gặp Đường ma ma.

**Mở cửa trao đổi mua bán hàng hóa.

Hai nước phái sứ giả đến tiến cống, đây là lần đầu tiên Tống Diễm lấy thân phận là Hoàng đế tiếp kiến, cho nên vô cùng coi trọng, sau đó bàn bạc với Dương Thiệu, nhưng mà câu đầu tiên lại hỏi ngày thành hôn củahắn.

Được rồi, làm chohắnthìlàm, dù sao cũng dùng cho thành thân, nếu như sau này còn kén như vậy, nàngkhôngthèm làm đâu!

Tống Diễmnóiđến chuyện chính: "Trẫm nhớ lúc phụ hoàng còn sống, Ô Tư Quốcđãtừng tiến cống, dũng sĩ Ô Tư của bọn họ tính tình nóng nảy, từng đánh nhautrênđường. Bây giờ gần đến Tết, trẫmthậtsựkhôngmuốn có chỗ nào sơ suất, cho nên mong Dương Đô đốc chú ý nhiều hơn."

Tống Diễm tặng lại lễ.

Ngày hôm sau, sau khi sứ giả hai nước được an bài xongthìCố Diên Niên đến tiếp đãi, sau đó dẫn vào cung bái kiến Hoàng thượng, cùng nhau dự tiệc.

Tống Thụy nhìn Kỷ Daothậtsâu, quay người màđi.

So với trước đó, Tống Diễm làm việc tỉ mỉ hơn nhiều, Dương Thiệunói: "Vi thần nhất định sắp xếp ổn thỏa, ngoài ra còn có La đại nhân quản lý Binh mã ty, Hoàng thượng cứ yên tâmđi."

Hai vị sứ giả cảm nhận được uy nghiêm, vội vàngnóixin lỗi.

Trong lòng Tống Diễm buồn bã, dặn dò Khương Xuânnói: "Đưamộtít hương liệu và lá trà cho Sở vương, Tĩnh vương còn có tứ đệ, lông da đều đưa cho Yên Yênđi, đợi con bé xả tangthìlàm áo lông."

"Phu nhân,khôngbiết quý phủ..."

Hi vọngthậtsựlà người chung tình, Thái hoàng Thái hậu nghĩ thầm, đến lúc c·h·ế·t tiên đế còn nhớ tới nàng ta, thế nhưng so với Tống Vânthìtốt hơn nhiều, nếu cứ luôn an phận như vậythìthôiđi, chỉ sợ sau khi Tống Vân xả tang lại gây ra sóng gió, như vậy bà tuyệt đốikhôngkhoanh tay đứng nhìn. Đến lúc đó đưa nàng tađigặp tiên đế, để xem có mặt mũi nàokhông!

Đến đónkhôngchỉ có Cố Diên Niên mà còn có mấy vị quan viên Lễ bộ, nghe được câu này, sắc mặt rất xấu hổ, nhưng khó xử nhấtkhôngai qua được Cố Diên Niên. Nhớ lại ngày đó, có vị sứ giả nào màkhôngmuốn đến bái kiến ông đầu tiên? Bây giờ ngườiđangở ngay trước mặt, bọn họ lại chẳng thèm ngó tới, nóng lòng muốn gặp Dương Thiệu.

"Tướng công họ Kỷ, chính là Tri phủ phủ Thuận Thiên."

Mặc dù cách làm của Hoàng tổ mẫukhôngđúng nhưng từ đầu đến cuối bà vẫnkhôngrời bỏ mình, sử dụng tất cả biện pháp giúp đỡhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liêu thị cười lên: "Con ngựa đó chính là mượn Hầu gia, Dao Dao xảy ra chuyện, đương nhiên Hầu gia rất sốt ruột, cũng may gặp được công tử, nếukhôngchỉ sợ có nguy hiểm. Dao Dao, lúc đó con nên hỏi vị công tử nàyrõràng chứ, nhìn xem, ngay cả ân nhân của mình cũngkhôngbiết...

hắnkhởi giá đến điện Từ Tâm.

Thái Hoàng Thái hậu cau mày, nhưng vẫnkhônglên tiếng.

hắnừmộttiếng, nhưng vẫnkhôngbuông tay ra, vẫn ôm từ phía sau: "Ta để lại cho nàng hai người."

"Cái gì?" Kỷ Dao sửng sốt.

"Phụ hoàng của ngườiđãnhận ra tiến cống nàykhôngcó ý nghĩa gì." Thái hoàng Thái hậu thầm nghĩ, đứa con trai này của bàkhônghổ là minh quân, chỉ tiếc bạc mệnh, sớm biết như vậy trước kia bàkhôngnên chống đối vớihắn, sau này mẹ con còn sinh ra khoảng cách, bà có chút hối hận, chỉ mong Tống Diễm có thể làmmộtvị Hoàng đế tốt, cũngkhônguổng phí tâm tư trước kia của bà.

Hai ngườinóimộtlúc, Thái hoàng Thái hậu nhìn mai vàng nở trong sânnói: "Mậu hậu kia của người như thế nào? Có từng qua thămkhông?"

Làm sao Kỷ Dao có thể để ý tớihắn?

thậtra những vật quý kia tính là gì? Phủ Hoài Viễn hầusẽthiếu sao? Tặng cho Kỷ tiểu thư còn được, Trần Tố thầm nghĩ, Kỷ tiểu thư là trái tim của Hầu gia, nhưng mà Hầu giađãmuốn cưới nàng

hắnnên tỉnh ra.

Hai con ngựa cùng màu sắc,nóilên được điều gì? Trong chớp mắt Tống Thụy hiểurõ, từ đầu đến cuối mình là đồ ngu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"khôngcần đâu." Tống Diễmnói, "Chỗ của bà ấykhôngthiếu cung nữ, đến hai mươi người, Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, An Ansẽchăm sóc tốt cho bà ấy."

Nghiêm túc như vậy, xem ra đúng là muốnthậtdàithậtlâu với mình rồi. Trong lòng Dương Thiệu ngọt ngào, xoay người trở về chính phòng.

"Vâng." Thường Thanh đóng rương lại, đứngmộtbên.

Đường ma ma cáo từ.

Kỷ Dao hầm hừ: "Hầu gianóixong chưa?"

"Vậy vi thần cảm ơn Hoàng thượng trước." Dương Thiệu cũngkhôngkhách sáo.

Kỷ Dao còn chưa trả lờithìLiêu thịđãđitới: "Dao Dao, vị công tử này là ai vậy? Con quen à?"

nóicái gì "Chỉ đơn giản làkhôngthích, cho dù xuất thân bọn họ có cao quý", đứa congáiđầy dối trá này,nóicho cùng vì điều kiệnkhôngđủthìchân tình gì, tư cách gì? Đúng vậy, Tống Thụy nhớ lại, ngày đó Kỷ Dao ở ven hồ Trân Châu, duy nhất vô cùngkhôngthích có mìnhhắn, mà đối với Dương Thiệu, đối với Tống Vân cũng khác nhau, từ đầu đến cuối nàng vẫn như nhữngcônương kia, coi trọng nhất vẫn là quyền thế.

"Tay của ngươi khỏi chưa?" Kỷ Dao trực tiếp hỏi, "Lần trước công tửkhôngđể lại tên, ta cũngkhôngbiết cảm ơn như thế nào."

Sau khi sứ giả hai nước hành lễ, đưa lên rất nhiều cống phẩm, có các loại da lông, hương liệu, lá trà, các giống ngựa, còn có hai con nai trắngnóilà thụy thú*.

Tống Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Kỷ Daomộtcái, hỏi: "Nàng là người được Hoàng thượng ban hôn, gả cho vị Hoài Viễn hầu, Kỷ tiểu thư đó à?"

Khương Xuân lĩnh mệnh.

Đúng vậy,hắnvốn cho rằng mình là thiên chi kiêu tử*, thông minhkhôngai bằng, nhưng về sau mới biết, cả đời này của mình chẳng qua chỉ là mệnh tả hữu**, chịu điều khiển của vận khí.

*vu oannóixấu người khác.

Còn hôm nay, chỉ cómộtmìnhhắn.

Hai vị sứ giả gật đầu, theo ôngđivào cung.

Bởi vì nếu cómộtngày này,hắnnhất địnhsẽkhiến Kỷ Dao hối hận, muốn Kỷ Dao hối hận vìkhôngthíchhắn, muốn Kỷ Dao hối hận vì chưa từng lựa chọnhắn.

Trong lòng Tống Thụy như bị đâmmộtnhát.

Trong lòng Thường Thanh chấn động: "Điện hạ!"

Điểm này, từ lúchắnsinh rađãthiếu khuyết, thân phận của mẫu phi thấp, cha cũngkhôngcoi trọng, nhất định là muốnhắnlàmmộthoàng tử vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì.

*con trời.

Sau khi phụ hoàng băng hà, Thái hoàng Thái hậu vô cùng đau lòng, vẫn chưa từng ra khỏi cửa điện, cho đến khihắnđể tang được mấy tháng, đám quan chức liên tục dâng thư thỉnh cầu, Hoàng tổ mẫu mới ra mặt lần nữa, thống nhất ý kiến với đám quan chức đểhắnnhanh chóng lên ngôi, trở thành tân đế của Đại Yên.

Được ban hôn vô cùng hiếm thấy, sớmđãtruyền khắp kinh thành.

"À?" Tống Thụy giả vờ mới pháthiệnra nàng, mỉm cười: "Từ lần trước chia tay cho đến giờ tiểu thưkhôngcó vấn đề gì chứ?"

Từ sau khi tiên đế băng hà, Tống Vânkhôngrời khỏi vương phủ.

hắnim lặng,mộtlúc sau mới mở miệng: "Thường Thanh, có lần ta nghe phụ hoàng dạy bảo, khi đó tuổinhỏkhôngbiết, vậy mà hỏi phụ hoàng tại sao đại ca là Thái tử, takhôngphải, bọn họ đều gọi ta là điện hạ, lại gọi đại ca là Thái tử điện hạ. Lúc đó phụ hoàngnói, ai là Thái tửkhôngquan trọng, quan trọng là Đại Yên..."

...

Vẫn còn ở trong nhà cha vợ tương lai nênkhôngthể cứ ôm như vậy hoài, Dương Thiệu lưu luyến buông tay, nhìn Kỷ Dao trở về phòng.

Lần này đương nhiên cao nhã hơn nhiều.

Những hào quang hoa lệtrênngườihắnthậtra chỉ là ảo giác, làhắnđánh giá mình quá cao mà thôi, cởi bỏ những lớp này,hắnvà những người khác có gì khác biệt?

Nhìncôgáidiễm lệ chói mắt như hoa mẫu đơn này, khóe miệng Tống Thụy nhếch lên, cười đến cổ quái: "Kỷ tiểu thư, nếu như Kỷ tiểu thưthậtsựbiết ơnthìđem ân tình này khắc ghi trong lòngđi, nếu như ngày nào có duyên gặp lại, tasẽtự để tiểu thư trả lại."

Tống Vânhắncũng chẳng qua làmộtngười vô cùng bình thường.

Thấy mẫu thân nghiêm túc như vậy, Kỷ Dao liền nhìn mấy bộ, chọnmộtbộ khảm hồng ngọc, còn cómộtbộ phỉ thúy.

Dương Thiệu cườinói: "Hồi Hoàng thượng,đãđịnh vào mùng sáu tháng ba."

Sắc mặthắntrở nên nghiêm túc,nói: "Lui rađi, còn thể thống gì nữa."

**thuật ngữ trong tướng số, mệnh người hầu,đitheo giúp đỡ người khác.

Mỹ nhân mặc vô cùng ít, tươi đẹp ướt át,trêncổ tay và cổ chân đều đeo chuông vàng, độngmộtcái lập tức cómộttrậnâmthanh vang lên êm tai, thựcsựlà vô cùng tệ hại, Tống Diễm nghĩ thầm, nhìn gương mặt đỏ rần của mấy quan viên trẻ tuổi trong điện thử xem, tiểu quốc chính là tiểu quốc, quen dùng những cách thức lấy lòng này, khó trách phụ hoàng muốn sửa lại số lần tiến cống.

*Thầy dạy học của Thái tử.

Có cảm giác nguy hiểm ập tới, Kỷ Dao lùi về sau, cùng lúc đó Hứa Như Namđangđứng ngoài cửađiđến bên cạnh nàng.

"Đáng tiếc ta vẫn chưa từng hiểurõcâunóinày, nhưng bây giờ, ta cũng nên hiểurõrồi." Tống Vân nhìn ánh trăng sáng chậm rãinói, "Trong cuộc sốngkhôngcó điều đáng hối hận, chỉ cómộtviệc có thể làm, chính là bắt đầu làm lại từ đầu."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95