Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
"Ôi,thậtlàmộtca ca tốt." Tô Thăng vỗ vỗ bả vaihắn, "Đáng tiếc, vốn chúng ta muốn cùng ngươi đến quán rượu Thanh Nguyệt uống rượu."
"Chàng vốnkhôngsợ đắng, chàng ngậm hoàng liên* cònkhôngsợ!"
Hơn nửa đêm, Liêu thị khoác quần áo đến xem congái.
Chuyện nàng bị bệnh, nhanh chóng được Chu Niệm truyền đến chỗ Trần Tố.
"Chàng gạt người, hôm qua thiếp mới uống, đắng muốn c·h·ế·t."
"Chỉ cóhắnmới biết." Lý Băng Ngọc nhàn nhạtnói: "đithôi."
Mộc Hương ở bên cạnh mặt trắng bệch, cúi thấp đầu, sợ Liêu thị hỏi tới.
Nàng ở bên trongmộtvùng tăm tối, đột nhiên nhìn thấymộtngọn đèn dầu phát sáng lên.
Chủ yếu là Trần Tố thấy áy náy, nếukhôngphải tạihắn, Kỷ Dao cũngsẽkhôngbị lây, đương nhiên phảinóicho Dương Thiệumộttiếng.
Kỷ Dao tỉnh mộng, mở mắt ra, thấy bên cạnh nào có Dương Thiệu,thìra là nàng nằm mơ, mơ đến chuyện của kiếp trước.
*táo tàu.
"Vậy nàng muốn thế nào mới chịu uống?"
Kỷ Đình Nguyên bưng cháo hoài sơn* thanh đạm đến cho nàng: "Có đỡ chút nàokhông?"
Trần Tố đổ mồ hôi.
Kỷ Dao về đến nhà, pháthiệnmẫu thân mìnhkhôngbiết, vội vàng nhanh chóng thay quần áo gã sai vặt ra.
Năm ngoái lúc Hoàng đế băng hà, cửa hàng trong kinh thànhkhôngcó cách nào làm ăn, nhất là các quán rượu lớn, đóng cửa mấy tháng, hai tháng trước mới bắt đầu dần dần náo nhiệt, nhưng mà Kỷ Đình Nguyên vẫn chưa đến quán rượu Thanh Nguyệt, nghe bọnhắnnhắc đến,hắnsửng sốtmộtchút: "Quán rượu kia có rượu gì ngon mà các ngươi muốnđiuống?"
Mùi táo đậm đà xông vào mặt, còn chưa ănthìđãcảm nhận được vị ngọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Thiệu trở lại Hầu phủ, đại phu bắt mạchnóilà do mệt mỏi quá sức, dẫn đến tà khí xâm nhập nhiễm cảm lạnh, viết đơn thuốc chohắn.
Mộc Hương nghe tiếng, vội vàng chạy tới: "Tiểu thư, sao đột nhiên người lại ho khan vậy?" Nàng đốt đèn, kéo màn ra.
thậtra từ lúc sống lại cho đến nay nàng đềukhôngnằm mơ thấy Dương Thiệu, chẳng biết vì sao hôm nay lại...Chẳng lẽ bởi vì ngồi chungmộtxe ngựa, nàng xoa tay chohắn? Nàngnói: "Mộc Hương, rót cốc nước..." Giọngnóikhàn khàn, nàng lại ho khan, thở cũngkhôngđược.
"Cũngkhôngcòn bao lâu,khôngngủ nữa." Kỷ Chương nhìn Kỷ Dao, dường như lại mê man, "Đứanhỏnày saođangtốt lại đột nhiên bệnh? Còn ho khan, thời tiết nàykhôngthể nào cảm lạnh chứ, chẳng lẽ ban đêm còn đạp chăn, cũngkhôngcòn là đứa trẻ nữa."
"Đây là cái gì?" Kỷ Dao hỏi.
Nhưng mà nếu xuất phát từ tay thái y, nhất địnhsẽcó tác dụng, nếukhôngDương Thiệu cũngkhôngđưa đến cho nàng. Có phảihắncũngđãcó chuyển biến tốt haykhông? Khóe miệng Kỷ Dao cong lên, đưa lên uốngmộtngụm, có hơi đắng, nhưng cũng rất thanh mát, dường như cổ họng lập tức trở nên dễ chịu.
Nhìn congáichìm vào giấc ngủ, Liêu thịnóikhẽ: "Vừa rồitrênmặt nha đầu kia có sẹo, sợ là hù dọa Dao Dao, con béđangkhôngthoải mái,khôngbiết nhìn thành cái gì."
Cònkhôngphải bị huynh ấy dọa sao, có tật giật mình.
Trong phòng tĩnh lặng im ắng.
Liêu thịnhỏgiọng: "Dao Dao, làm sao vậy, con làm sao vậy? Đây là đại phu, nha đầu kia cũng là người của ông ấy."
Chương 81
"Có." Kỷ Daonói, "Tránkhôngcòn nóng như trước nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà đưa tay sờ trán của nàng, cảm thấy nóng hổi, trong lòng Liêu thị biết là nhiễm bệnh, lập tức sai gã sai vặtđimời đại phu bên ngoài: "Có thể rất nhiều tiệm thuốcđãđóng cửa, ngươi cẩn thận tìm xem, có còn nhà ai mở haykhông, trả nhiều bạcmộtchút, nhất định phải mời đến nhà."
mộtlát sau, đại phunói: "Có hơi cảm lạnh,khôngcó gì nghiêm trọng, ta chomộtđơn thuốc hai ba ngày có thể khỏi, đúng rồi, chỗ ta còn cómộtloại thuốc viên đặc chế," Ông dặn dò đệ tử, "Tố Vân, đem hòm thuốc của ta ra đây."
Gã sai vặt vâng lời, nhanh chóng bướcđi.
Vậy mà cũngkhôngtránh được.
Uống thuốc xong, Kỷ Dao khá hơn nhiều, nhưng vẫn ho khan.
Quamộtthời gian, gã sai vặt dẫn đại phu tới.
Ban đêm lúc Kỷ Dao muốnđingủ, đột nhiên Mộc Hương lén lút tiến vào, đóng cửa lại.
Hai ngườinhẹchânnhẹtay rờiđi.
Thời tiết hơi nóng.
"Hầu gia sai Chu Niệm đến đưa cho tiểu thư,nóilà hết ho."
Nhưng mà bệnh của Dương Thiệu cũngthậtlợi hại, nàng chỉ ngồi cùng xe ngựa vớihắn, lúchắnho khan còn che miệng nàng lại.
hắncười, dịu dàngnói: "Dao Dao ngoan, ta đút cho nàng uống đượckhông?"hắnngậmmộtngụm thuốc, cúi người, hôn lên môi nàng.
Lúc nàyđãgần chạng vạng tối, Kỷ Dao dùng bữa xong liền cảm thấy mệt mỏi, ở ngoài cửa đút rùa đen ăn, sau đó trêu đùa mèomộtlát, tắm rửa rồi sớm chìm vào giấc ngủ.
"Muội ăn từ từ." Kỷ Đình Nguyên vội vàng đưa tay vuốt lưng cho nàng, "Tội nghiệp, ăn cháo cũng khó khăn, sặc tới như vậy."
Mối thù hận này mẫu thân mìnhkhôngthể hiểu được, Dương Thiệu cũngkhôngnóirõràng: "Trận chiến này con phảiđi, mẫu thânkhôngcần khuyên nữa."
"điđiđi." Kỷ Đình Nguyên hậnkhôngthể đạphắnmộtcú, quay ngườiđi.
Kỷ Dao mơ màng duỗi tay ra.
Chuyện này khiến cho Kỷ Chương cũng tới, vừa rồi vợ ông đứng dậy ôngđãtỉnh, thấy vẫn chưa về nên hỏi người hầu, mới biết congáikhôngkhỏe.
Cay đắng tràn lan, dường như lại có chút ngọt, nàng chỉ cảm thấy ngực khó chịu, thởkhôngnổi, bỗng nhiên ho khanmộttiếng. Ngay sau đó ho khan kịch liệt.
Ngày hôm sau Kỷ Đình Nguyên mới biết muội muội bị bệnh, sau khi rời khỏi nha môn, Tô Thăng và Lý Băng Ngọc gọihắnđiuống rượu.
Lúc đầu đại não của Kỷ Dao còn chưa tỉnh, kết quả nghe được cái tên này, cả người đều tỉnh táo, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tố Vân, thấy nàng ta lông màynhỏmắtnhỏ, bờ môi rất mỏng,trênmá trái cómộtvết sẹo, dưới ánh đèn làm cho người ta sợ hãi. Nàng thét lênmộttiếng, chỉ về phía nàng ta: "Nương, mau đuổi nàng ta ra, conkhôngcần thuốc viên, conkhôngcần đại phu này khám bệnh!"
Làhắnkhôngđúng, nhưngkhôngphải hôm đó Dương Thiệu cũng rất vui vẻ sao, còn thưởng ngọc bội Dương Chi quý giá chohắn, chẳng quahắncũngkhôngdám lên tiếng.
"Tiểu thư nhìn nè." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu thị cúi người đánh thức Kỷ Dao, đỡ nàng ngồi dậy: "Nhanh chóng để đại phu xem, uống thuốc xongsẽkhỏi."
Gần đây con trai thường xuyênkhôngvề nhà, Thái phu nhân cũng nghe phong phanhtrêntriều đình, chờ đến lúc tiễn đại phu liền hỏi lý do.
Trong chăn, mặt mũi tiểucônương ửng đỏ.
Đắp chăn mỏng manh, bên tai dường như có tiếng côn trùng đêm râm ran,âmthanh nhonhỏ, chợt xa chợt gần.
Vừa mới nuốt vàothìMộc Hương đưa quamộthộp mứt qua: "Tiểu thư, còn có mứt táo* nè, Chu NiệmnóiHầu giađãhỏi qua thái y, có thể dùng chung với thuốc."
Nàng lại uốngmộtngụm.
Bất đắc dĩ phải mời đại phu khác, Kỷ Dao mới ngoan ngoãn nghe lời.
"khôngphải conthậtsựmuốnđiđánh trận chứ?" Thái phu nhân ngồi ở bên giường, "Ta nghe cậu connói, gần đây con thường đến Binh bộ, có việc nàykhông? Nếukhôngphải vì hai nước giao chiến, phủ Đô đốc và Binh bộ nên tránh hiềm nghi!"
"Có nhiều lắm, rượu gì cũng có, đến từ năm sông bốn biển, ai bảo chủ quán có tiền chứ." Tô Thăng chau mày, "Tán Minh,khôngphải ngươi cũng quen biết chủ quán này sao? Thẩm tiểu thư đó, nếu như ngươi đến,khôngchừng chúng ta còn có thể được giảm giá."
Nàng sửng sốtmộtchút, đưa tay mở hộp.
Hai người sóng vai màđi.
"Nếu dễ dàng như vậy, vì sao con còn muốn tự mìnhđi? Phái tướng quân khác là được,khôngphải Hoàng thượng cũng phụ thuộc vào con xử lý công vụ sao?"
"Con mặc kệ, nương, nương mau đuổi nàng tađi." Trong chớp mắt Kỷ Dao nhớ đến chuyện mình bị hạ độc c·h·ế·t, cảm giác toàn bộ cổ họng đều trở nên đau nhức.
Kết quả Dương Thiệu mắnghắnkhôngngừng.
Đúng rồi, hôm nay ca canóiHoàng thượng phái thái y đến khám cho Dương Thiệu, đây có phải là thuốc của Thái y chokhôngnhỉ? Nàng mở nắp bình ra nhìnmộtchút.
"Vâng, con muốnđiNgân Xuyên." Dương Thiệu cũngkhônggiấu, "Nhưng mà ngàikhôngcần lo lắng, Hỏa Sikhôngcó thực lực, bây giờ tiến đánh dễ dàng hơn sau này, nếu kéo dài đến tương laisẽthành tai họa. Con bận rộn cũng vì bàn kế sách với Binh bộ, diệt tận gốc Hỏa Si."
Nha hoàn bên cạnh congáiđều trung thực, hơn nữa Liêu thị hoàn toànkhôngnghĩ đến Kỷ Daosẽra ngoài, bà cũng rất ngờ vực: "Chắc là đạp chăn."
*còn gọi là khoai mài.
*hoàng liên làmộtvị thuốc rất đắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũngkhôngbiết lý do vì sao, kỳ kỳ quái quái, nhưng Liêu thị đau lòng congái, đành phải xin lỗi hai người này, trả tiền rồi bảo gã sai vặt đưa ra ngoài.
Nàng đưa tay lấy ramộtbình ngọc cho Kỷ Dao.
"khôngphảihắnkhôngmuốnđi, làhắnkhôngmuốn gặp mặt Thẩm tiểu thư," Tô Thăng sờ sờ cằm, "Cũngkhôngbiếthắncó ý gì, ngày đókhôngphảihắnđưa nàng trở về sao? Nhưng mà cũng là chuyện lâu trước đó rồi."
"Khụ!" Kỷ Dao bị sặc, thiếu chút phun cháo lên mặt Kỷ Đình Nguyên.
Kỷ Dao chậm rãi nuốt cháo xuống.
Đại phu kia ngồi xuống, bắt mạch cho nàng.
Kỷ Đình Nguyên nhìn nàng ăn cháo: "Thời tiết như thế này mà còn cảm lạnh được, cũngthậtlạ kì, hôm nay ta nghe đồng liêunói, Dương Đô đốc cũng cảm lạnh, ở nhà nghỉ ngơi, sau khi Hoàng thượng biết được, phái thái y đến chữa bệnh chohắn...Muộinóixem, muội cũng bệnh, trùng hợp vậy sao?"
...
"khôngsaothìtốt rồi, con bé còn trẻ, hồi phục nhanh thôi." Kỷ Chương nắm tay bà, "Nàng cũng mệt rồi, ănmộtchútđi."
"Chàngđingủđi, thiếp canh ở đây." Liêu thịnói, "Ngày mai chàng còn phải đến nha môn nữa."
"Chàng uốngmộtngụm."
Đen sì,khôngbiết trộn lẫn bao nhiêu dược liệu.
mộtnam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc ngồi ở bên giường, trong tay bưng bát thuốc, mỉm cười nhìn nàng: "Dao Dao, uốngmộtchútđi, ta thử qua rồi,khôngđắng."
Cho dù bệnh cũng có thể cảm giác được quyết tâm củahắn, Thái phu nhânkhônghiểu lắm, chỉ là tình huống bây giờkhôngnên nhiều lời, bà dặn con trai nghỉ ngơi cho tốt rồiđi.
Nàng cúi người, đẩy nàng ấymộtcái.
Mộc Hương lén lút đem quần áo cho Chu Niệm, tránh sau này phu nhân trông thấy.
Mộc Hương lo lắng, vội vàng bảo Bạch Quảđibáo cho Liêu thị.
"khôngđi, ta phảiđithăm muội muội." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam nhân rất có tính nhẫn nại đối với chuyện cố tình gâysựnày, ngay trước mặt nàng uốngmộtmuỗng thuốc: "Như thế nào? Tađãnóikhôngđắng mà."
Dương Thiệu?
Lý Băng Ngọc nhìn bóng lưng củahắn, lắc đầu: "Tán Minhhắnthích rượu như thế, vậy màkhôngchịu đến quán rượu Thanh Nguyệt."
"Ta sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, chờ lát nữa chúng ta dùng bữa sáng trước." Kỷ Chươngđira ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.