Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80
Dương Thiệu sững sờ.
Dương Thiệunói: "Như vậy tay ngươi có đaukhông?"
"Ta đưa ngươi xuống dưới."hắnđứng lên.
Nàng đứng lên, từtrênxeđixuống.
"Làm gì vậy?"
Phủ Đô đốc cách Kỷ gia cũngkhôngxa, xe ngựa nhanh chóng ngừng lại, sau đó nghe đượcâmthanh xa phu, Dương Thiệu mở to mắt.
Kết quảkhôngbiết có phải vừa rồi nhồi máu quá nghiêm trọng haykhông, chớp mắtmộtcái thân hìnhhắnngã xuống.
Chút ít vui vẻ dâng lên trong lòng, Dương Thiệu nhìn nàng chăm chú: "Kỷ tiểu thưthậtsựquan tâm thân thể của ta vậy sao?"
Kỷ Daođangcách gần đó, trong lòng bàn tayhắnlại thế này,hắncảm giác nhiệt độtrênngườihắnngày càng cao.
Giống như có thứ gì đó tràn vào tim, lấp đầy nó, đến mức cảm thấy đau nhức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đangchữa bệnh chohắnà?
Kỷ Dao ngẩn ra: "Bất cứ chuyện gì cũng được sao?"
Tiểucônương cứng đờ, khuôn mặt căng ra, Dương Thiệu ho khan xong, pháthiệnnàng có chỗ lạ lạ, cho rằng mình che quá kín, vội vàng buông tay ra.
"Vậythìtốt rồi." Dương Thiệu nhìn nàngmộtcái, thấy mũ gã sai vặttrênđầu nàng rơi xuống, duỗi tay lấy nó đội lên.
Chương 80
Nàng im lặngmộtlát, đột nhiên xê dịch về phía Dương Thiệu.
Đúng vậy, đây là Thái phu nhân dạy, cho dù là Dương Thiệu kiếp nào cũng đều làm động tác này, như vậy,hắnkhôngphải sống lại. Nhưng gần đâyhắntươi cười đều toát lênmộtchút dịu dàng,thậtgiống như người kiếp trước.
Kỷ Dao ổn định lại tâm tình, trước tiên ném những suy nghĩ hỗn loạn kia ra ngoài: "Đương nhiên ta có thể trở về, nhưng còn Hầu gia đây, tay của ngươi nóng như vậy, chắc chắn bệnh rồi." Vừa rồi lúc tay củahắnphủ lên, vô cùng nóng, "Ngươi cần khám đại phu, ngươi phải lập tức nghỉ ngơi mới được."
Cứ vậy mà chủ động muốn ngồi chungmộtxe ngựa vớihắn,hắntừ chối chẳng phải là đồ ngốc sao? Dương Thiệu nở nụ cười: "Nếu Kỷ tiểu thưđãkhôngchêthìcứ như vậyđi."
Muốn ăn vạ ở phủ Đô đốc rồi? Vì đểhắnđi, nàng lại xuất ra chiêu này, khóe miệng Dương Thiệu khẽ nhếch lên, đứng dậy: "đithôi."
Cũngkhôngbiết lĩnh hai mươi đại bản hay là năm mươi đại bản đây, đều phải chịu tội.
Hai người ngồi lên xe.
thậtra đối với quânsựDương Thiệu rất nghiêm túc, nàngkhôngbiết khuyên như thế nào,mộtlúc sau nàngnói: "Ngươikhôngtrở về, ta cũngkhôngtrở về."
Mặt Kỷ Dao đỏ lên, nhịp tim tăng nhanh chóng.
Vậy để nàng xoamộtlúcđi,khôngbiết sau này còn cơ hội như thế này nữakhông,hắnchợp mắtmộtchút.
Tiểucônương ngay bên dưới người củahắn, gương mặt ửng hồng như hoa đào, thân thể thơm thơm, cả người mềm mại dán lên ngực củahắn, dường như mình cũng có thể nghe được tiếng tim đập của nàng.hắnthấy hô hấp mình càng nặng, tỉnh táo chốc lát, chống tay mình lên.
"Nghemộtvị đại phunói." Ngón tay Kỷ Dao lại chuyển quamộthuyệt vị khác, "Chỗ này hình như gọi là huyệt thái uyên."
Hai người ngồi hai đầu, ở giữa cáchmộtkhoảng rộng.
Dương Thiệunhẹgiọng cườimộttiếng: "hắnđúng là thông mimh, nếu sau này ngươi có việc cần ta giúp đỡ, cứnóivớihắn."
"Cònmộthuyệt vị nữa."
hắnthậtnặng, toàn thân cứng rắn như hòn đá, nàng cảm thấy mình bị đè bẹp rồi.
"Hầu gia." Nàng kêu lên, "Ngươi choáng váng à?"
Kỷ Dao bịhắnđè nằm ngang, môi củahắndán lên tai nàng.
Nhưng nếuhắnsống lại, vậy hành vi đủ kiểu trước đó lại phải giải thích như thế nào? Bỗng nhiên lạnh lùng bỗng nhiên hung dữ... Kỷ Dao cảm thấy bên trong đầu của mình lấp đầy bột nhão.
Kỷ Dao cườinói: "Được."
Kỷ Dao nhìn về phía cửa, đối diện với ánh mắt cầu xin của Trần Tố, thậm chíhắncòn chấp tay váimộtcái.
"Hầu gia, đưa tay trái của ngươi cho ta." Nàngnói.
Tiểucônương bên cạnh vừa xoa vừa nhắc nhở, Dương Thiệu cảm giác như mìnhđangnằm mơ, vì sao Kỷ Dao đột nhiên tốt vớihắnnhư vậy? Là bởi vì vừa rồihắnhứa về sausẽgiúp đỡ sao nàng? Đây là nàngđangbáo đáp mình?
"Ngươi vẫn nên trở vềđi." Dương Thiệu nhìn nàng, "Lỡ như bị Kỷ phu nhân pháthiệnlạikhôngtiện giải thích, chỗ của takhôngcó việc gì."
hắncàng dịu dàng, nàng lại càng chống đốikhôngđi,nhỏgiọngnói: "Chúng ta ngồi chungmộtchiếc xe ngựađi, đợi đến nhà ta, Hầu gia cho ta xuống là được rồi.
hắnhơi muốn hôn nàng.
"Có đè đaukhông?"hắnkéo nàng lên.
Thúc giục nàngđi, vậy mà cũngkhôngđi...
"Vâng!" Trần Tố suýt nữathìquỳ xuống, "Tiểu nhânkhôngdám nữa."
Kỷ Dao nghiêm túc: "Dù sao Hầu gia cũngđãcứu ta, ta quan tâm Hầu gia cũng phải mà. Hơn nữa, ngươithậtsựđổ bệnh càng chậm trễ công việc hơn, cònkhôngbằng nhân dịp chưa nghiêm trọng trị cho hết bệnh."
Hai ngườiđiđến cửa hông, xe ngựa dừng ở bên ngoài, Dương Thiệu dặn dò xa phu: "Đưa Kỷ tiểu thưđi." Sau đó gọi Trần Tố dắt ngựa.
"Ngươikhôngđi, ta cũngkhôngđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Aiđivớihắn...
Dương Thiệu sửng sốt: "Ngươinóicái gì?"
Đáng tiếc bệnh rồi,không, cho dùkhôngcó bệnh, đột nhiên hôn nàng, chắc chắnsẽhù dọa nàng.
Kỷ Dao lật tayhắnlại.
hắnnhẹnhàngnói: "Ngươi ngồi xeđi, ta làmộtđại nam nhân, cho dù có sinh bệnh cũng chống đỡ được, hơn nữa, Hầu phủkhôngxa."
Hứa Như Nam bên cạnh ánh mắt thông cảm.
"Trần Tố."hắnđột nhiênnói.
Đợi xe ngựađixa,hắnvui mừng treo ngọc bội bên hông, mặc dù làm sai, thế nhưng Hầu gia vẫn rất vui vẻ mà!
Kỷ Dao cầm, mở bàn tay củahắnra, ấn vào cuối ngón cái,nhẹnhàng xoa.
Làn da nàng trắng tuyết non mềm, chỉmộtchút như vậy, vậy màtrênmặt cũng lưu lại dấu tay mờ mờ, Dương Thiệu hỏi: "thậtsựkhôngđau chứ? Vừa rồi là sợ...Trước kia mẫu thân tanói, ho khan lây cho người khác, mạo phạm rồi."
"Chờ lát nữa đến Kỷ gia, ngươi cứ như vậy mà vào sao?" Dương Thiệu hỏi, "Bên trong có mặc váykhông?"
"Ngươi cứ đưa ta."
Quảthậtđầu Dương Thiệu cũng rất choáng, nhưnghắnnghi ngờ là vì bị Kỷ Dao xoa, lúc đầu đầukhôngchoáng như vậy.
Đại công cáo thành!
Khuôn mặt nam nhân ngày càng đỏ, Kỷ Dao cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay củahắncũng tăng lên, thầm nghĩ có phải lúc này bệnh củahắnrất nặngkhông? May mắn Trần Tố lừa nàng đến đây, nếukhôngkhôngbiết Dương Thiệusẽgắng gượng đến khi nào.
"Ừm." Nàng sờ lên mũ, đemmộtsợi tóc kẹp ra phía sau đầu, "Tađiđây, Hầu gia, ngươi chú ý nghỉ ngơi. Đừng lại như hôm nay, nếukhông...ai cũngsẽlo lắng."
Xoa khiến toàn thânhắnkhó chịu.
Cảm giác lành lạnh từ bàn tay nàng truyền tới, còn có chút cảm giác đau, Dương Thiệu cảm thấy tim mình bỗng nhiên tăng tốc, bên tai nghe nàngnói: "Đây là huyệt ngư tế, ấn chỗ này có thể giảm bớt ho khan."
Nàng trợn tròn mắt nhìn Dương Thiệu chằm chằm, trong lòng lại có suy nghĩ vô cùng sinh động, chẳng lẽhắncũng sống lại?
Khuôn mặt nàng đỏ rực: "khôngcó."
Sau khi nàng tuyệt tình vớihắnnhư vậy,hắnvẫn có thể nghĩa vô phản cố* đối xử tốt với nàng như vậy, còn tốt hơn so với trước kia, bỗng nhiên nàng có cảm giác khó chịukhôngnóinên lời. Cảm giác khó chịu này khiến nàng muốn khóc.
Mặc kệ ý nàng là gì,hắnthích muốn c·h·ế·t rồi!
Bệnh củahắndưới tay nàng muốn nghiêm trọng hơn rồi.
Dương Thiệu từ trong cửa sổ xe thấy Chu Niệm chạy tới, hành lễ với Kỷ Daomộtcái, dẫn nàngđivào cửa lớn.
Dương Thiệunói: "Ngươi có học qua y thuật à?" Saohắnkhôngbiết?
Dương Thiệu cảm thấy thân thể mình hơikhôngkhống chế được, thế nhưnghắnlạikhôngchủ động rút tay ra.
Nàng càng chuyên tâm xoa.
"khôngđau." Kỷ Dao lắc đầu, "Cái nàykhôngthể dùng lực lớn, nếukhôngsẽlàm ngươi đau."
"khônglàm đau ngươi chứ?"hắnhỏi
Kỷ Daokhôngnóigì.
"Để Chu Niệm dẫn vàothìđược rồi, ta thấyhắnrất tỉ mỉ." Kỷ Dao nhìn Dương Thiệumộtcái, châm chọcnói, "Hầu gia tự mình phân người nằm vùng, cònkhôngrõnăng lực củahắnsao?"
"Ta thấy như vậy cũng được rồi."
Kỷ Dao quay đầu, lỗ tai hơi nóng.
Dương Thiệu nhìn nàngmộtlát, vươn tay trái ra.
Nhất thời sắc mặt Trần Tốđitheo bên cạnh tái mét, run rẩyđiđến bên cửa sổ,hắncảm thấy mình phải lĩnh gậy rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mau trở vềđi, hình như cũng quakhôngít thời gian rồi, có lẽ Kỷ phu nhânđangtìm ngươi đó."
Dương Thiệu nghiêng đầu nhìn nàng: "Đúng, bất cứ chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm, nhất địnhsẽcố gắng hết sức."
Ngoại trừ quần áo bên ngoài, chỗ nào giống gã sai vặt? Ánh mắt Dương Thiệu rơi lên gương mặt nàng, làn da tiểucônương trắng trắng mềm mềm, đôi mắt tựa như sóng nước, bờ môikhôngbiết dùng son gì, màu như màu vỏ quýt.
nóirất có lý, Dương Thiệu liếc nàngmộtcái: "Ừm, chờ ta xem hết thứ trong taysẽtrở về."
Lời nàythậtđúng là lừa mình dối người.
Nghenóinhư vậy, Kỷ Dao càng loạn hơn.
Nghethìbiếtđangđối phó nàng,nóilà đồng ý,thậtra còn muốn kéo dài.
Tình trạng củahắnrõràng là bị cảm lạnh, còn cưỡi ngựa đón gió à? Kỷ Daonói: "Ngươi ngồi xeđi, dù sao ta cũng là bộ dạng gã sai vặt,khôngai để ý."
Bên trong cổ xe u tối, ánh mắthắnthâm trầm như biển, trong chớp mắt bao phủ nàng, Kỷ Dao cảm giác mình hơi choáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiếp trước lúc nàng nhiễm bệnh, có vị đại phuđãtừng nhắc qua,nóilà biện pháp đơn giản, có thể chữa được, nàng chỉ muốn làm vài việc cho Dương Thiệu.
Kỷ Dao ừmmộttiếng.
Kỷ Daonói: "khôngcần khách sáo."
"Thế nào,khôngcho phép sao?" Dương Thiệu nhìn nàng cười, "Nếu như ngươi lo lắng, có thể về Hầu phủ với ta."
"Người ở đầu kia." Dương Thiệunói, lỡ nhưhắncó ho khan, có thể hướng ra cửa sổ, như vậysẽkhônglây cho Kỷ Dao.
Kỷ Dao lắc đầu, trong đầu rối bời.
Ai là ai, có phải cũng bao gồm nàng haykhông? Khóe môihắncong lên: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi vừa nãy..."
Kết quả đột nhiên trong cửa sổ xe ném ramộtkhối ngọc bội Dương Chi, giọngnóiDương Thiệu lạnh nhạt: "Lần sau còn như vậy, bản hầu muốn đầu của ngươi."
*làm việc tốtkhôngchùn bước.
Dương Thiệu thu dọn bàn đồtrênbànmộtchút, mang theo hai quyển sách chuẩn bịđi, Kỷ Dao hỏi: "Chẳng lẽ trở về ngươi còn đọc?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.