Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


"đãtốt hơn chưa?" trong tay nam nhân cầmmộthòn đá tuyết trắng.

Kỷ Dao cũng vậy, ngủ tới mức hoàn toànkhôngbiết gì.

Nàng phản ứng kịp, dùng sức đẩyhắn.

hắnrờiđi.

"Vậy bình ngọc này có phải của ngươi?" Dương Thiệu hỏi.

Nhìn bóng lưng Kỷ Dao, Dương Thiệunhỏgiọng phân phó Hứa Như Nam: "Ngươi lén lútđitheo, nhìn từ xa, đợi lát nữa đem Mộc Hương...tùy cơ hành động."

"khôngphải, chỉ là nơi sản sinh ra nó cách Kinh thành có chút xa mà thôi, ở Điền Nam, nhưng trong nhà ta có rất nhiều."hắnta nhét cho nàng, "cônươngkhôngnhận, ta cũngkhôngtiện thu lại."

Nhưng khihắnhôn nàng, tất cả cảm xúc đều được giải phóng.

Thấy Dương Thiệu và Kỷ Daođãtách ra, Du Tố Hoa nắm chắc bình ngọc trong lòng, nhanh chóng đuổi theo.

Tạ Tri Thận, Tạ Minh Kha là người ông ta có thể đắc tội hay sao?

Đều là phụ thân mẫu thân ruột của mình, vốn dĩ nên bỏ ramộtphần sức lực bảo hộ mình, nhưng bọn họ lại sợ Dương Thiệu, Du Tố Hoa đỏ cả mắt.

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

"trênmặt."

"Cha, nương, con sai rồi, consẽkhôngnhư vậy nữa... Hầu gia, biểu ca, huynh tha cho muội, muộikhôngdám nữa, muộisẽkhôngbao giờ... á, ta phảiđikhám đại phu, nương, mau cứu con!"

Cái này có giống nhưkhôngbiết đồ trong bình ngọc là gì hay sao?

Trần Tố đầu đầy mồ hôi lạnh: "Cái này...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc đầu nữ nhi cầu tìnhnóinàng ta ở trong nhà quá lâu, muốn ra ngoài cho thông thoáng,nóichuyện cùng cáccônương, Du phu nhân nhất thời liền tin tưởng.

Hôm nay thựcsựlà thiên thời địa lợi.

"Ngươi, ngươi buông ta ra..." trong tay Kỷ Dao nắm chặt cây trâm, trừng mắt nhìn Dương Thiệu, "ngươi còn đối với ta như vậy nữa, ta, tasẽnóicho tỷ phu biết!" nàng lớn tiếng kêu, "Mộc Hương, Mộc Hương!"

Hứa Như Nam đưa bình ngọc ra: "Đây là của Ducônương."

Dương Thiệu nhàn nhạtnói: "Nếuđãkhôngbiết, đổ đồ trong bình ngọc này ra, để Ducônương thưởng thức cho tốt."

Hứa Như Nam đáp: "Ở rừng mai phía trước, có điều cũng có thể là được nha hoàn đỡ tới chính phòng rồi."

Giọng điệu vô cùng oán trách.

"Ai!" Du Tố Hoa tức giận, "ngươi là ai?"

Nó nằm ở trong lòng bàn tayhắn, giống như vết rách bị rạch ra.

Kỷ Dao sửng sốt: "Đá Điểm Thương có phải là rất quý haykhông?"

Lông mi dài rủ xuống, tạo nênmộttầng bóng râm.

"Ừm, đây là đá gì vậy?" Kỷ Dao hiếu kì, "từ trước tới nay ta chưa từng biết rằng đá có thể giải rượu."

Lần trước Kỷ Daonóilời tuyệt tình như vậy,nóilàsẽkhônggả chohắn, nhưng Dương Thiệu lại động tâm với nàng ta, còn hôn nàng ta! Rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt?

Hứa Như Nam giống Trần Tố, đều vào sinh ra tử cùng Dương Thiệutrênchiến trường, lập tức liền hiểurõý của chủ tử,ẩnnấpđivào trong rừng cây.

Giống như vừa rồi, cầm lấy đóa hoa trong lòng bàn tay nam nhân vậy.

Du phu nhânkhôngdámnóigì.

"Cái này là cái gì? Sửakhôngđược,thìbảo người ta làm lạimộtsợi kết khác! Làkhôngcó sợi dây ngũ sắc, hay làkhôngcó chân châu?" Giọngnóinam nhân băng lãnh.

Mà Du Tố Hoa đuổi theo ở phía sau cũng phát điên rồi.

Chương 66

Dường như muốn ăn sạchsẽvậy, môi lưỡi Kỷ Dao phát đau, cảm thấyhắnnhư là mãnh thú, trong lòng giận giữ rút cây trâm vàngtrênđầu đâm vào cánh tayhắn, giống như đâm Tống Thụy vậy.

Mộc Hương vừa rồi đơ như khúc gỗ,khôngbiết nên làm gì mới tốt, hồi thần lại vội vàng chạy tới chỗcônương.

Cơ thể Kỷ Dao mềm mại, nhưng khi say rượuthìnặng hơn ngày thường nhiều, Mộc Hương đỡ Kỷ Daođãmệt tới mức th* d*c. Nàng ta dừng bước, đem Kỷ Dao đặt ngồi dựa vào gốc cây, dự định đợimộtlát. Chỗ này lúc nào cũng có nha hoànđiqua, đến lúc đó bảo bọn họ cùng đỡ Kỷ Dao với nàng ta.

"Đổ ở đâu, Hầu gia?"

Nên sớm làm như vậy, cố tình cứ muốn kéo dài tới ngày hôm nay cơ.

Tiểu nha đầu mệt rồi, tinh thần cũngkhôngtập trung như trước, lúcđangmệt nhọc, cómộthòn đá cựcnhỏbay tới đánh trúng gáy nàng ta, sau đó liền hôn mê.

Dù sao rất nhanh sau đósẽgả Du Tố Hoa ra ngoài,khôngthể quá mức tuyệt tình. Du gia nhà bọn họ là thân thích của Dương gia, phu quân tương lai của nữ nhi cũngkhôngkém, vậythìvẫn phải dựa vào nữ nhi này để lôi kéo quan hệ. Du phu nhân làm hòa: "Có phải là hiểu lầm haykhông? Thiệu nhi, Tố Hoa đềunóilàđingắm hoa rồi, cònnóicái bình đókhôngphải của nó...."

Hứa Như Nam mở bình ra, ngửi thấymộtmùi gay mũi.

"Ý của bà là, bản Hầu vu oan hãm hại hay sao?"

"Á!" Du Tố Hoa hét lên, giống như nhìn thấy quỷ vậy, "ngươi đừng tới đây, ngươi dám đổ lên mặt ta? Ngươi đừng tới đây... cha, nương, mau cứu con!"

Nàng cảm thấy biện pháp này rất tốt, rất dễ dàng thoát thân.

Nókhôngthể trói buộc đượchắnnữa, bởi vìhắntuyệt đốisẽkhônggiống trước đây, nhưng nó có thể trói buộc Kỷ Dao, để nàng đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ở bên cạnhhắn.

Du lão gia cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Hận tới mứckhôngcó chỗ phát tiết!

hắnsiết chặt ót nàng, miệng lưỡi tàn sát bừa bãi.

hắnta ngồi xổm bên cạnh Kỷ Dao,nhỏgiọngnóichuyện.

Gia thếkhôngtốt, cũngkhôngcó tài danh, chẳng qua chỉ có mỗi khuôn mặt mà thôi!

Dương Thiệu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"không, tửu lượng của ta cực kém," Kỷ Dao vuốt mặt mình, "hôm nay ta chỉ uống có ba ngụm rượu."

Muốn đổ cái này lên mặt Kỷ Dao, cho dù trước đây Kỷ Dao diễm lệ cỡ nào, cũngsẽkhôngcó nam nhân nào nguyện ý liếc nhìnmộtcái nào nữa! Khi bọn họ gặp Kỷ Dao,sẽchỉ thấy buồn nôn mà thôi!

"Trở về đâu?" Dương Thiệunói, "Du Tố Hoađangở ngay đây..." ả nhất địnhsẽlàm chuyện gây bất lợi cho Kỷ Dao, Nếukhôngthìvì sao phải cầu xin tới Tạ phủ? Ả takhônghiệnthân trước mặthắnđể khẩn cầu tha thứ, hiển nhiên là muốn tới đối phó Kỷ Dao, vậy giờ khắc này....

Đá này ngậm trong miệng giải rượu, bêntrêncó dính nước bọt của nàng.

Dương Thiệu đứng ở xa nhìn xem, mãi lâu sau đột nhiên cười khổ.

Đúng vậy, cho nên ả mới muốnmộtphần quang vinh, nếu như ả có thể gả cho Dương Thiệu, ai gặp ả cũngsẽphải nhẫn nhịnmộtchút, cho dù là phụ thân, mẫu thân cũng vậy.

Hứa Như Nam vỗ Mộc Hương tỉnh dậy, áp giải Du Tố Hoa rờiđi.

Mặc dù Kỷ Dao uống rượu, nhưng cũngkhôngsay tới mức độkhônghay biết gì, trong đầu nổ bùmmộttiếng, cả người cứng ngắc,khôngbiết vì sao Dương Thiệu làm như vậy.

Dương Thiệu buông tay.

Du lão gia lau lau mồ hôi lạnhtrêntrán, khuyên Du Tố Hoa: "Tố Hoa con vẫn là thànhthậtnóirõ, có phải conđitìm Kỷcônương để xin lỗikhông? A, bình ngọc này là lễ vật, có phải haykhông? Con maunóivới Hầu gia, con biết sai rồi."

Kỷ Dao đúng là hồ ly tinh, là cái loại làm người ta hận tới mức ngứa răng.

"khôngphải." Du Tố Hoa đáp, "muộikhôngbiết đây là cái gì!"

Mấy nha hoàn kinh hoảng tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hứa Như Nam đoạtđibình ngọc trong tay ả, lạnh giọngnói: "cùng tađigặp Hầu gia."

Đương nhiênkhôngphải bởi vì sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Du Tố Hoa rón ra rón rén, trong tay cầm hòn đá vốn định dùng để đánh ngất Mộc Hương, kết quả pháthiệncon nô tỳ đókhôngcó bất kỳ cử động nào, nhìn có vẻ như ngủ rồi.

Kỷ Dao đỏ mặt,nói: "Vậythìđa tạ công tử."

Chính vào giờ khắc này, có người tiếp cậnkhôngmộttiếng động,mộtphát nắm lấy bả vai của ả.

"Đây là đá Điểm Thương, tửu lượng của ta kém, lúc nào cũng mang theo người,"hắnta cườinói, "ta biết D·ụ·c Thiện cũngkhônggiỏi uống rượu, mang thêmmộtviên cho y, kết quảkhôngdùng tới... Kỷ đại nhân tửu lượng kinh người, rượu tới đều bị Kỷ đại nhân cản hết, ta vẫn còn nghĩ,khôngbiếtcônương có giống Kỷ đại nhân haykhông."

Lục phàn dusẽđốt cháy da thịt, đốt tới mức nát vụn, vĩnh viễn đềukhôngthể hồi phục, cái này nếu thựcsựđổ lên mặt Kỷcônương... Du lão giakhôngnhịn nổi nữa, tiến tới tát cho Du Tố Hoamộtphát: "Ngươi thựcsựlà đánh mất hết mặt mũi Du gia nhà chúng ta! Cách làm độc ác như vậy đều có thể nghĩ ra được?" trừng mắt nhìn Du phu nhân, "đây chính là nữ nhi do bà dạy dỗ?"

Trần Tố vội vàng nhận lấy, trịnh trọng cấtđi.

hắnhíp mắt.

Đôi mắt trong veo của nàng vụt sáng lấp lánh, vô cùng đángyêu, Dương Thiệu thầm nghĩ, bộ dáng này bất kể bị nam tử nào nhìn thấy, đềusẽnhịnkhôngđược mà động tâm.

"Kỷcônương ở đâu?"

"Ngươi buông ra," Kỷ Dao giơ cây trâm lên, "nếukhôngtasẽđâm tiếp."

Dường như có ngọn lửa cực nóng đốt cháy bừng bừng, y phục lập tức bị thủng hai lỗ, Du Tố Hoa a a hét lên, đau tới mức cả người co quắp, tay chân luống cuống be bịt vết thương, nhưng đụng vào liền đau, ả ta hậnkhôngthể lăn lộntrênmặt đất.

"Mangcônương nhà các ngươiđigặp thiếu phu nhân." Dương Thiệu đột nhiênnói, "đừng để nàng chạy loạn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươikhônggánh nổi đâu."

Trong lònghắnkhẽ động.

"khôngphải của con," Du Tố Hoa cắn răngnói, "con chỉđingắm hoa, Kỷcônương gì đó, con chưa từng gặp."

Nàng giơ tay ra nhận lấy viên đá Điểm Thương tròn tròn đó.

Du lão gia đương nhiên là cố ý làm vậy, nếukhônggiáo huấn nữ nhimộttrận,khôngdễ ănnóivới Dương Thiệu, ngoài ra cũngkhôngdễ ănnóivới cả Tạ gia nữa.

Xem ra trong xương cốt nàng muốn uống được nhiều hơnmộtchút, nhưng lạikhôngchịu nổi.

Du Tố Hoa nhũn chân trong nháy mắt.

Du lão gia tức tới mức run tay, đột nhiên bình ngọc bị nghiêng, có mấy giọt rớt xuống cánh tay Du Tố Hoa.

Đợi đến khi gặp Dương Thiệu, lại nhìn thấy người đứng bên cạnhhắnlà Du lão gia, Du phu nhân, sắc mặt Du Tố Hoa liền tái xanh, nhưng ả lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, khócnói: "Cha, nương,khôngbiết vì sao biểu ca lại bắt con, con chỉ là ở bên ngoài ngắm hoa, bị lạc đường."

Kỷ Dao vẫn ở đó, chỉ có điều trong rừng mai có thêmmộtngười nữa.

Dương Thiệuđitới rừng mai.

Du Tố Hoa chuẩn bị mở nắp bình ngọc đổ lên mặt Kỷ Dao.

Ngũ quan Du Tố Hoa trở nên vặn vẹo.

"khôngphải," Du Tố Hoa hét lên, "đókhôngphải của ta, là biểu ca hãm hại ta,khôngphải của ta!"

"Đá này tặngcônương."hắntanói.

"đitìm người sửa lại, nhất định phải khiến nó giống hệt lúc đầu."

Kỷ Dao thoát khỏi vòng vây, bước chân loạng choạng bổ nhào vào Mộc Hương, lẩm bẩmnói: "Chúng ta trở về."

"Cái này là lục phàn du (Axit sulfuric)." Dương Thiệu đưa bình ngọc cho Du lão gia, "khôngbiết nàng ta lấy được từ đâu, có thểđihỏi nha hoàn của nàng ta."

Vẫn chưa hiểuhắnđangnóigì, Kỷ Dao đầu óc mơ hồ, lại trải quamộttrận dày vò, mí mắt dần dần nặng trĩu.

Dương Thiệunói: "đikhám đại phuđi."

"Thiệu nhi, đợi đến khi trở về, ta lập tức đưa Tố Hoa rời khỏi Kinh thành... cháu thấy thế nào?"

Du Tố Hoa là người nào, Mộc Hương còn chưa biết đâu, thấy thần sắc Dương Thiệu nghiêm túc, nàng ta gật đầu đáp ứng.

Mũi của nàng cực kỳ cao, môi cũng đầy đặn, đỏ tươi...Du Tố Hoa nghĩ tới bộ dáng Dương Thiệu hôn Kỷ Dao, trong lòng hận ý ngập trời, lấymộtbình ngọc từ trong lòng ra.

hắnđanglàm cái gì!

Mũi trâm sắc nhọn gây nên đau đớn, quả nhiên làm Dương Thiệu bình tĩnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnlấy sợi kết trường thọđãbị đứt từ trong tay áo ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi có thảkhông..." Kỷ Dao lại muốn đâmhắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66