Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Kỷ Nguyệtnói: "Nếu lờinóicủa công tử đáng giá ngàn vàng, ta cũngsẽkhôngvi phạm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu ma ma tỉnh lại, đầu tiên là là kêu tomộttiếng: "Ôi,thậtđau! Cổ của ta!" Tạ Minh Kha tập kích bà ấy từ phía sau nên bàkhôngthấy gì cả, chỉ thấy đau.
Xe ngựa từ từđi.
(1)Sen hồng
Kỷ Đình Nguyên: Dao Dao, rùa lớn đến đây.
"Ma ma, ngươi bị tảng đá đập phải, mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi cho tốt." Liêu thị trấn an, kéo nàng đứng lên, "Chúng ta trở vềđithôi."
Tại sao có thể làhắn? Nhất định là nhìn lầm rồi.
(3)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu
Đều là rỗi hơi, cũng đâu được lợi ích gì từ mấy chuyện đó.
Kỷ Nguyệt thở hắt ra, lau mồ hôitrêntrán.
Nàng ôn nhu hỏi.
Liêu thị khóe miệng đều rút.
Xa phu luôn chờ ở đó, nhìn thấy Chu ma ma bước chânkhôngyênđira, hơi hơi ngẩn người.
Kỷ Dao nghe xong khóe miệng vểnh vểnh lên. Coi như là mắng Tạ Minh Khađi, Chu ma ma phải mắng nhiềumộtchút mới tốt!
"Dao Dao thực ngoan." Kỷ Chương mặt mày hớn hở, "Phụ thân là vì công vụ bề bộn, gần đây bạc ở Hộ bộkhôngđủ, đều dùng để đổi lương thực giúp nạn thiên tai hết, cứ từng nhómmộtchuyểnđi."
"khôngkhôngkhông, bằng hữu của huynh đều là tài tử, là tuổi trẻ tài tuấn giống như ca ca! Huynh nghĩ biện phápđimà, muội chỉ muốn rùa lớn khoảng trăm tuổi”.
"khôngphải huynh có rất nhiều bằng hữu sao?"
"Công tử, có thể thả chúng tôiđichưa?"
Người nghe có lòng, Kỷ Đình Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới tin tứchắnlấy được ở chỗ hồ bằng cẩu hữu,nóivới phụ thân: "Dao Daonóirất có lý. Phụ thân, người nên suy tínhmộtchút, những quan viên kia ngồikhôngăn bám, ngay cả lương thực để cứu mạng dân chúng cũng muốn nuốt riêng, thiên lý bất dung! Phụ thân, con có thể giúp người."
hắnnóixong liền muốn quay về phòng mình.
" Công tử của Tương giakhôngtệ, tuấn tú lịchsựnhư nàng mong muốn, chỉ là gia thế hơi kémmộtchút."
Kỷ Dao: Muốnmộtđôi.
"Có thể làmộtđứanhỏbướng bỉnh nào đó ném." Kỷ Daonói, "Ta nhìn thấymộtđứa bé chạy ra ngoài, nhưngkhôngđuổi theo."
"Cái gì, rùa lớn?" Kỷ Đình Nguyên đau đầu, "Ta biếtđinơi nào tìm rùa lớn?"
Tạ Minh Kha liếc nhìn nàngmộtcái rồi xoay ngườiđi.
Chỉ thấy được ba người lướt qua nhanh như bay.đitrước làmộtbóng người cao ngất, mặc xuân bào dài màu xanh đậm, cưỡitrênmộtcon tuấn mã đen sẫm. Kỷ Dao ngẩn người, lập tức lắc đầu.
"Cái gì?"
Đợi cho cơm nước xong, ba huynh muội cáo từđira, Kỷ Dao giữ chặt tay áo Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, huynhnóichuyện giữ lời chứ, nhất định phải giúp phụ thân!"
Kỷ Chươngnói: "Nàng tin những việc này làm chi? Chớ có lo quá" lạinóicho thê tửmộttin tốt, "Từ tam lão gia có ý định kết thân, con củahắnlàm Thông phán ở Thuận Thiên phủ."
Gì mà đổi lương thực giúp nạn thiên tai chứ, tất cả đều bị tham quan nuốt trắng, chuyện này Kỷ Daođãtừng trải qua nên rấtrõràng. Phụ thân mất ăn mất ngủ,mộtlòng vì nước vì dân nhưng tới nay đềukhôngđược hồi báo, chức quankhôngthăng nổi, bạc thưởng cũngkhôngđến tay. Trước kia, chính bởi vậy mà nàng cảm thấy phẫn hận, cảm thấy phụ thân uất ức nên mới nghĩ cách để gả cho những quyền quý ấy, mong ước được sống ngày lành.
Tay chạm phải chỗ ấm áp,hắnthoáng phân tâm.
Chỉ cần hạ quyết tâm, chuyện gì Kỷ Nguyệt cũng có thể làm tốt, rất nhanhđãbăng kỹ miệng vết thương.
Liêu thị cònđanggiải đoán quẻ.
Lúc nàngđangthấy phiền lòngthìcó tăng nhân tới tìm, báo chuyện của Chu ma ma, nàng vội vàngđitheo đến phòng khách.
Kỷ Đình Nguyên muốn đem Kỷ Dao ném ra xa, nhưng đối với ánh mắt trong veo như nước, tràn ngập ý làm nũng cùng ỷ lại của nàng,hắnlại mềm nhũn ra: "Được rồi, được rồi."
khôngcòn cách nào khác, Kỷ Nguyệt đành phảiđithỉnh tăng nhân. Chu ma ma dáng người cao lớn cường tráng. Sau đó có hai tăng nhân tới đem bà đưa đến phòng khách.
"Sao lạikhôngsợ chứ? Áo trong của ta đều ướt đẫm. May mắn muộikhôngla to, bằngkhônglà gặp rủi rồi. Dao Dao, muội làm rất khá." Nàng khen muội muộimộtcâu rồi ngồi xuống kêu Chu ma ma.
"Hòn đá?" Chu ma ma kinh ngạc, " Hòn đá ở đâu ra?"
Liêu thị lại quát lớn: "Dao Dao, đừngnóibừa, chuyện trong nha môn con sao biết được? Cha conđãquá bận rộn, con còn khiến ông ấy phảiđitra này tra kia!"
Bốn ngườiđitới chỗ xe ngựa ở ngoài chùa.
Nếu chakhôngnắm được cơ hội lần này nữathìsẽthậtsựtrễ.
Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷkhôngsợ sao?"
Nhà bọn họ vốn cũngkhôngphải dòng dõi lớn gì.
Kỷ Đình Nguyên: Lão tử! (vén ống tay áo)…
Editor: Lan Duy
Ai ngờ Chu ma ma bị đánh quá nặng, gọi kiểu gì cũngkhôngtỉnh.
Trước hung sau cát.
Chương 4
"Muộikhông, huynh hứa với muộithìmuội mới buông!"
Mấy đứanhỏnày!
Kỷ Dao hoài nghihắncố ý sàm sỡ tỷ tỷ, trách mắng: "Ngươi làm gì đó?"
Váy hơi bị tổn hạimộtchút, nàng sửa sang sơ qua.
Kỷ Dao cố tình thân cận vớihắnđể gắn kết thêm tình huynh muội, đuổi theonói: "Ca ca, chùa Bạch Mã nuôithậtnhiều rùa lớn, huynh cũng tìm cho muộimộtconđi, nuôi ở trong vại nước!"
Vì băng bó, Kỷ Nguyệtđãxéđimộtmảnh lót váy, sợ mẫu thân nhìn đến nên vẫn liên tục che, dáng ngồi vô cùng thận trọng. Kỷ Dao cũng mang tâmsự.điđượcmộtlát, trong gió truyền đếnmộthồi tiếng vó ngựa ầm ầm, mơ hồ còn có tiếng nam nhân.
Kinh hỉ sao, khà khà, có ai pháthiệnra nam chủkhông, giơ tay ~
hiệntại nàng tỉnh táo, đương nhiênsẽkhôngnghĩ như vậy, nhưng vẫn rất đáng tiếc cho phụ thân.
Liêu thị nghĩ, cũng có thểkhôngphải lắm, bằngkhôngthìcũngkhôngbốc phải quẻ đó.
Kỷ Đình Nguyênnói: "Có việc vui gì sao?"
(2)Tiên hạc ly lung chi tượng: chim hạc sổ lồngsẽrơi xuống lưng voi, ý chỉ sau gian khổsẽđược sung sướng, hạnh phúc
"Thế nào, nhất định phải có việc vui sao?" Liêu thị sợ congáilớn thẹn thùng,khôngđề cập, "Ngườimộtnhà nên như thế. Đình Nguyên, con cũng đừng luônđira ngoài ăn, cùng đám hồ bằng cẩu hữu (3) lăn lộn với nhau làm gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao là người đượcmộttấc lại muốn thêmmộtthước, được ca ca đáp ứng, lại ôm lấy cánh tayhắn, quấn quít lấy muốnđithư phòng.
Kỷ Dao ở dưới cười trộm, gắpmộtviên thịt viên lớn cho cha: "Phụ thân, sao người có thể gầy như vậy chứ? Ăn nhiềumộtchút."
Chu ma ma cực tức giận, lập tức ra sức mắng đứanhỏkia.
Lúc này Kỷ Dao mới nới tay, nhìn huynh trưởng nhe răng cười.
Nàng cònđanghoài nghi, ba kị nhân kiađãđixa.
Đây làmộtquẻkhôngtốt cũngkhôngxấu, là tiên hạc ly lung chi tượng (2).
khôngquá thập toàn thập mỹ nhưng vẫn chọn được hai người. Liêu thị có chút cao hứng, gọi tới nữ nhi cùng nhi tử đến dùng bữa.
"Bị va trúng!" Kỷ Dao chớp mắt, "Chúng conđangđithong thả, đột nhiên cómộtvật bay đến đập vào cổ ma ma"
Tạ Minh Kha cúi đầu, thấy mặt Kỷ Nguyệt có chút ửng hồng. Khí chất của nàng vốn dĩ trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lúc này đây lạihiệnramộtnét xinh đẹp khác biệt, làmhắnnghĩ tới hồng liên (1) mìnhđãtừng nhìn thấy ở cánh đồng tuyết.
Kỷ Chương sửng sốt.
Đương kim hoàng đế coi như làmộtminh quân. Lúc này Đại Yến thế cục ổn định, chính là thuận tay muốn chỉnh đốn tác phong của quan lại, vừa vặn lấymộtnhóm tham quan ra khai đao, lại phân công lại các quan thanh liêm, vì dân chúng tạo phúc. Nếu bây giờ phụ thân tham dự buộc tội, có lẽ có thể thăng quan.
Về đến nhà, Liêu thịnóichuyện giải quẻ với Kỷ Chương.
Kỷ Dao tò mò, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Chu ma ma còn chưa tỉnh. Liêu thị đóng cửa lại, dò hỏi: "Sao lại thế này? Các conkhôngphảiđingắm hoa sao, sao Chu ma ma lại té xỉu? Vừa rồi tăng nhân kianóinàng bị thương ở sau cổ, nàng làm sao có thể bị thương ở đó?"
Liêu thịkhôngquá hài lòng. Nàng vốn hy vọng nữ nhi cầu được quẻ tốt nhất, bây giờ lại trúng quẻ như vậy, ngụ ý này rốt cuộc là tốt hay làkhôngtốt?
Liêu thịkhôngquá tin tưởng,côcongáinhỏnày của bà trước nay tinh quái, bà nhìn về phía Kỷ Nguyệt.
"Hồ bằng cẩu hữu gì chứ? Bọn họ người nàokhôngphải cử nhân?" Kỷ Đình Nguyên nhìn phụ thân, "Phụ thân đều biết."
"hắn?" Liêu thị cau màymộtcái, "Thiếp nhớrõdiện mạohắncó chút bình thường." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hình như là hòn đá."
"Ca ca, phụ thân ngốc, huynh phải cẩn thận chút đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở nhà, nếu Kỷ Dao đại biểu cho nghịch ngợm bốc đồngthìKỷ Nguyệt lại rất nghe lời hiểu chuyện. Thái độ Kỷ Đình Nguyên cũng thay đổi, nghiêm túcnói: "Ta biết,khôngcó việc gì."
Nhắc đến lại còn là với cao, Liêu thịnói: "Nhìnmộtchút cũng được, vậy hai vị công tử lúc trước thiếpnóithìsao?"
"Đúng vậy, nàng đừng lo lắng, trong lòng con đều biết,sẽkhônglàm bừa, càn quấy đâu." Kỷ Chương là người hiền lành, chưa bao giờ trách cứ con cái.
(4)Lão tử = bố mày: là câunóikhi tức giận hoặc khi vui đùa
Từ đầu đến cuối tỷ tỷ đều rất bình tĩnh. Kỷ Dao mới nhớ nếukhôngphải nàng sống lạithìcũng sợ tới mức khóc, cũng bởi chính vì nàng biết Tạ Minh Kha làm người như thế nào, khóc lóc tuyệt đốikhônglàmhắnmềm lòng. Nhưng tỷ tỷ cũngkhôngphải sống lại lại có thể trấn định như vậy, khó trách nàng có thể trở thànhmộtsủng phi, cùng Hoàng Quý phi tranh cao thấp.
Người giải quẻnói, "Tựa như tiên hạc vượt ra khỏi lồng, vượt đượcthìlộ trình thuận lợi, từ Nam chí Bắc, từ Tây sang Đôngkhôngbị ngăn trở, lên thẳng chín tầng mây."
Kỷ Nguyệt lúc này mớinóithêm vào: "Ca ca, huynh đừng coi chuyện này là trò đùa. Huynh phảithậtchú ý đến phụ thân, đâykhôngphải là chuyện thường đâu". Lại liếc mắt nhìn Kỷ Dao, "Lời của nhị muội là lờinóinhất thời của trẻnhỏ, huynh nếu nghe lọt tai cũngkhôngcần nóng vội làm gì, nhỡ lại gây ra sơ suất!"
"khôngcó nghe nươngnóisao, đều là hồ bằng cẩu hữu!"
"Nam nhithìcần gì diện mạo, ngũ quan đoan chính là được. Ta hỏi qua vài vị đồng nghiệp, đều rất tôn sùng Từ gia, Từ gia mấy đời đều làm quan, xem như trâmanhthế tộc. Nhưng đến đời Từ tam lão gia lạikhôngphát triển nhiều, nhưng nhà chúng ta vốn cũngkhôngphải thư hương môn đệ gì, nàngnóiđúngkhông?"
Lần này Liêu thịkhônghoài nghi nữa.
Kỷ Nguyệtnói: "Là hòn đá."
Hai người cãi nhau ầm ĩ, dần dầnđixa.
Tác giảnóira suy nghĩ của mình:
Mặt Tạ Minh Khađãsớmkhôngcòn đỏ. Chỉ là vì chảy rất nhiều máu, lúc ngồi dậy đầu có chút choáng váng. Thân hìnhhắnlắc lắc, khua tay níu lên vai Kỷ Nguyệt.
Bàn taynhỏbé của Kỷ Dao càng dùng sức.
hắnnới tay: "Các ngươiđihay ở tùy ý, nhưng nhớ kỹ,khôngnên tiết lộ hướngđicủa ta."
Liêu thị đối với trượng phu đúng là bó tay.
thậtgiống với khi còn bé. Kỷ Đình Nguyên đau đầu.rõràng sau đóhắncố ý lạnh nhạt với muội muội, nàng cũng lập tức xa lánhhắn,khônghề quấn quít lấyhắn, làm chohắnkhôngthể ra ngoài gặp bằng hữu như trước.khôngbiết tại sao trong lòng lại xuấthiệnvài phần mềm mại, nhớ lại thời ấu thơ.
So với phụ thân, Kỷ Đình Nguyên hiển nhiên thông minh hơn, hai mươi sáu tuổiđãlàm tới Tả thiêm đô Ngự Sử, nếukhôngphải vì nàng mà nhất thời hồ đồ...
Có congáinóicha mình như vậy sao? Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, tuy rằngsựthậtđúng là như thế.hắntự tay chọc nàngmộtcái: "Muội biết cái gì, còn ở đâynóichuyện nha môn. Được rồi, tasẽnhìn mà làm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người đềukhôngquá cao hứng.
"Hết sức xui xẻo, " Chu ma manói, "Hôm nay có lẽkhôngphải ngày hoàng đạo."
Kỷ Daonói: "Nhiều bạc như vậy nếu thựcsựđều dùng để đưa đến nơi thiên tai, chung quy lại làm sao có thểkhôngđủ chứ? Phụ thân, người nên điều tramộtchút mới được. Tựa như Chu ma mađichợ mua thức ăn, có lần nào quay vềkhôngtínhrõràng? Mỗimộtloại đồ ăn mua hết bao nhiêu tiền đều ghi rất chi tiết”.
"Được, ta hứa với muội, được chưa?" Kỷ Đình Nguyên cầm cổ tay nàng, "Lôi làm cái gì? Muội buông ra, ta cũngsẽkhôngchạy!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.