Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Giống như chiếc lá xanh ngày hètrêncây, có cảm giác thấm vào lòng người, nhưng rất đắt, Kỷ Chương có chút do dự, cắn răngmộtcái, vẫn quyết định mua. Thê tử ở cùng với ông chịu bao nhiêu vất vả, hôm nay khó khăn lắm mới khiến thê tử nở mày nở mặt, cái nàythìtính là gì.
Đợi đến buổi chiều ngày xuất giá, rất nhiều phu nhân và cáccônương đều tới, thêm đồ cưới cho Kỷ Nguyệt, toàn phúc phu nhân (phụ nữ có nhiều phúc) vẫn là Từ đại thiếu phu nhân, được Tạ Minh Kha mời tới đón Kỷ Nguyệt.
Liêu thị tựa vào vai ông, ừmộttiếng.
"Nương, cứ như vậy liền rờiđirồi hay sao?nóithế nàođichăng nữa, Tú Nhi cũng là người Liêu gia chúng ta, chúng ta nuôi dưỡng nó mười mấy năm, trước đây để mặc nó gả cho Kỷ Chương, cũngkhôngcó ngăn trở, đáng nhẽ nó phải cảm động nhớrõphần ân tình đó mới đúng! Nếukhôngmuốn bắt nó trở về nhà cònkhôngphải là chuyện dễ dàng hay sao? Mệnh lệnh của cha mẹ, ai dám ngỗ ngượckhôngnghe theo?"
Kỷ lão gia tửnói: "Oan gia nên hóa giải chứkhôngnên kết thù, tốt xấu cũng là thông gia, nếu như bọn họthậtlòng, con khuyên Tú Nhi xem sao, dù sao cũng là mẹ đẻ của nó."
"Được được được." Kỷ Chương vội vàng theo chân nữ nhi rời phủ.
Hai tỷ muội khóc thành đoàn, Thẩm Nghiên cũng ch** n**c mắt theo.
hiệnnay nàng vẫn cònnhỏ, đeo cái gì cũng giống nhau, hơn nữa, đợi đến sang năm, những trang sức này cũng đổi kiểu dáng mới.
Kỷ Chương đợi bà bình ổn, liền cầm ramộttráp vuông: "Tú Nhi, ta vừa mới mua, nàng xem có thích haykhông?"
Trái tim Tạ Minh Kha đập nhanh dồn dập, cảm thấy lòng bàn tay phát sốt, rất nhanh liền thả tay ra, đứng lênđira bên ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa y quay đầu lại: "Tasẽcố gắng trở về sớm nhất có thể."
Bà ngẩn người, nhìn trượng phu, đón lấy chiếc hộp mở ra xem, chỉ thấy bên trong đựngmộtđôi vòng tay ngọc bích, xanh biếc óng ánh, thông thấu trong veo.
Liêu thị vô cùngyêuthích, ngón tay chạmnhẹvào vòng tay: "Chàng mua cho ta? Chàng lấy ngân lượng ở đâu ra?" Tất cả ngân lượng trong nhà đều ở trong tay bà, từ trước đến nay Kỷ Chương chưa bao giờ hỏi tới, chỉ mangmộtchút bên người thỉnh thoảngđiuống trà.
"Hôm nay vi phụ nhận được bổng lộc rồi, Dao Dao, con có biết..." Kỷ Chương có chút đỏ mặt, honhẹmộtcái, "Nương con thích trang sức gìkhông?"mộtnam nhân như ông thựcsựlàkhônghiểu biết, nhìn đồ trang điểm gương lược liền đau đầu.
khôngnóicòn tốt, vừanóixong, Kỷ Dao liềnkhôngnhịn nổi nữa.
.....................
"Vâng."
Động phòng có nghĩa là gì, hôm qua Kỷ Nguyệtđãnghe Chu ma ma dạy bảo, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt.
Khăn voan che kín mắt, cái gì cũngkhôngnhìn thấy, Kỷ Nguyệt ngồi lên kiệu hoa, chỉ nghe thấy tiếng pháo chấn động bên ngoài, tiếng chiêng trống, còn cósựnáo nhiệt phía trước, là vì bách tính xung quanh nhận được tiền mừng, ai ai cũngnóilời chúc mừng.
Đợi đến ngày 26 tháng 8, cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng xuất giá.
Đợi đến khi vào phòng, lại nghe thấy tiếng của nữ quyến, dướisựchú ý của bọn họ, Kỷ Nguyệt tiến vào ngồitrêngiường hỉ, chóp mũi ngửi thấymộtmùi hương hơi lạ, tinh tế cảm nhậnmộtchút, dường như là mùi long nhãn, đậu phộng.
Liêu Thái tức đến mức đấmmộtphát vào tường.
Sau đó Bạch Quả cầm giá y tới, Từ đại thiếu phu nhân chỉ điểm mặc vào, Thẩm phu nhân để cho Chu ma ma chải tóc đơn giản cho Kỷ Nguyệt, để dễ đội mũ phượng.
Từ đại thiếu phu nhân bưng rượu hợp cẩn tới đưa cho hai người uống, sau đó lại ăn canh hạt sen.
"Dao Dao" ông vẫy tay, "tới đây."
"Nhận được bổng lộc," Kỷ Chương nắm bả vai của bà, trong mắt đầy hổ thẹn, "những năm này chưa mua gì cho nàng, ủy khuất nàng rồi, Tú Nhi..."
Cuối cùng hai người họ cũng thành thân, chỉ là Liêu Túkhôngphải gả từ Liêu gia được kiệu khiêngđi, mà tìmmộtgian nhà khác làm nơi xuất giá.
khôngngờ người thànhthậtnhư Kỷ Chương cũng thay đổi rồi, Liêu thái thái nghĩ tới trước đây, bộ dạng cúi thấp đầu cầu xin trong nhà bà ta,khôngkhỏi cau mày, bà ta ngồi xuống nhặt đồ đạc lên:" Thôi, chúng ta trở về."
Người làm trong tiệm gói đồ lại, giao cho Kỷ Chương.
Bình thường bọn họ rất ít khi qua lại, hôm nay là ngày đại hỉ, giả bộ cho có mặt mũi.
Tạ Minh Kha nhìn nữ tử dáng người yểu điệu trước mặt, khuôn mặt như ngọc cũng có chút đỏ bừng, y vẫn luôn mong chờ ngày này, chính là giống như giờ phút này, dẫn Kỷ Nguyệt tiến vào Tạ gia,đibên cạnh y, từ nay về sau ở đây mãi mãikhôngrờiđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây Kỷ Đình Nguyên nghe lời nàysẽkhôngđể trong lòng, nhưng hôm nay lại nghiêm túc lắng nghe.
Từ đại thiếu phu nhân đỡ Kỷ Nguyệtđira ngoài để ngồi lên kiệu hoa.
Trải qua kiếp trước, nàng cảm thấy tỷ tỷ thay đổi vận mệnh, nhất địnhsẽcó cuộc sống viên mãn.
Ôngkhôngnóithêm lời nào nữa,đivào cùng Kỷ Dao, sai người gác cổng đóng cổng vào.
"Dao Dao, con thích gì, phụ thân mua cho con." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Muội muội này đúngthậtlà... Kỷ Nguyệt càng đỏ mặt.
Kỷ Chương biết bà khó chịu,đãsớm quênđilời dặn của phụ thân, tiến lên ôm thê tử: "Nàngkhôngmuốn gặp, vậythìkhônggặp nữa, đợi lát nữa ta ra ngoàinóivới người gác cổng, nếu như bọn họ lại tới nữa, liền trực tiếp cự tuyệt."
Chu ma ma xe lông mặt cho Kỷ Nguyệt, khiến cho khuôn mặt sạchsẽ, giống như trứng gà bóc, Kỷ Dao ngồi cùng Thẩm Nghiên, đồng thời nhìn chăm chú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay, Kỷ Chương từ nha môn trở về, thấy thê tử lại cắm cúi tính toán, ông lén lútđitới chỗ Kỷ Dao.
Chớp mắtđãtới tháng tám, bởi vì Kỷ Nguyệt ngay lập tức phải thành thân rồi,khôngthể ra khỏi nhà, tết Trung thu Kỷ Dao cũngkhôngđithả đèn lồng, ở trong nhà với tỷ tỷ, đúng lúc Kỷ lão gia tử ở đây,mộtnhà đoàn viên trải qua tết Trung thu.
Kỷ Nguyệt bị bọn họ nhìn tới mức đỏ mặt, sẵng giọng:" Cũngkhôngđinóichuyện với cáccônương khác, nhìn cái gì?"
"Qua ba ngày tỷ tỷsẽvề nhà, lại có thể gặp mặt!" Nàng an ủi.
Hai chữ đó đúng là ngọt tới tận tim, khóe miệng Tạ Minh Kha vểnh lên, nhìn khuôn mặt diễm lệ của Kỷ Nguyệt, muốn hôn lên đó, nhưng từ trước tới nay y chưa từng đụng tới nữ nhân, có chútkhôngbiết phải làm như thế nào, cho nên vẫnkhôngđộng, chỉnói: "Ta phảiđixã giaomộtlát, nếu nàng đói, để cho nha hoànđinóivới phòng bếpmộtcâu."
*Cách gọi con rể
Kỷ Dao kéo Kỷ Chươngđivào bên trong.
Kỷ Nguyệt đáp lạimộttiếng: "vâng."
Có chút lạnh, nhưng ngón tay rấtnhỏrất dài, y nắm trong lòng bàn tay.
Nghĩ tới nữ nhi lập tức phải gảđilàm vợ người khác, mấy hôm trước khi xuất giá Liêu thị lén lút khóc mấy lần, mặc dù là chuyện tốt, nhưng dù sao sau này cũng ít gặp mặt, bà sao có thể nỡ lòng? Buổi tối trước khi xuất giá chải đầu cho Kỷ Nguyệt, dặn dò mọi việc, lại nhịnkhôngđược mà bật khóc, ngược lại Kỷ Daokhôngbuồn khổ như vậy.
Kỷ Chương vào trong nhà liền gặp Kỷ lão gia tử.
"Vâng." Kỷ Nguyệt đáp ứng.
Muội muội sớm chiều chung sống với mình phải gả cho người khác rồi, tương laimộtmuội muội khác cũng như vậy, đều làhắnta cõng ra ngoài, giao vào taymộtnam nhân khác, trong nhàsẽngày càng vắng vẻđi? Kỷ Đình Nguyên trong lòng buồn bã, liềnnói: "Nếu Tạ đại nhân ức h**p muội, hoặc Tạ phủ có vấn đề gì, muội nhất định phảinóivới huynh."
"Tướng công,khôngcần nhắc tới bọn họ nữa," Liêu thịnói, "kiếp này takhôngmuốn gặp bọn họ nữa."
"Còn gọi đại nhân à?" Tạ Minh Kha ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.
Lẽ nào lại như vậy.
Cả đời này, bà cómộttrượng phu như Kỷ Chương là đủ rồi!
Phụ nhân trước mặt mặcmộtbộ váy có vạt áo bằng nhau, tay áo hẹp, màu vàng cam mùa thu thêu bảo bình, mái tóc hoa râm chải gọn gàng kỹ lưỡng, ánh mắt vẫn tinh tường như trong trí nhớ. Kỷ Chương nghĩ tới ngày trước mình tới Liêu gia cầu thân, Liêu thái thái này chỉ vào mũi ôngnói: "Dựa vào ngươi mà cũng xứng sao, quả thực là làm nhục Tú Nhi nhà chúng ta!"
"Tạ đại nhân," Kỷ Nguyệt nghĩmộtchút rồinói, "có phải ngài vẫn phải ra ngoài haykhông..."
"Ca ca" lúc này cònnóigiỡn, Kỷ Nguyệtkhôngbiết nênnóigì nữa,nhẹgiọngnói, "ca ca, sau này huynh ở nhà nhiềumộtchút,khôngnên ở bên ngoài mãi, nươngsẽkhôngvui. Còn có Dao Dao, muội ấy cònnhỏ, huynh phải chăm sóc cho muội ấy...."
Phụ thân lại lén lút vụng trộm như vậy, Kỷ Dao hồ nghi,đitới chỗ ông.
Ông xấu hổkhôngcòn mặt mũi.
Liêu thái thái tức tới mức đánh nữ nhi, nhưng cũngkhôngthể xoay chuyển.
"Tú Nhi, vừa rồi ta gặp..."
Bên tai ầm ầm náo nhiệt,khôngbiết có bao nhiêu khách nhân, mặc dù ngày thường Kỷ Nguyệt thông minh, nhưng giờ khắc này cũng giống như con ruồikhôngđầu,khôngbiết nên làm cái gì, chỉ biết nghe theo chỉ lệnh, hành đại lễ với Tạ Minh Kha. Nhưng lúc bái cao đường, nàng ấy chú ý có nghe thấy thanhâmtương đối trầm thấp, có lẽ là Tạ lão gia.
Ngoài cửa, Kỷ Đình Nguyênđangđợi, nhìn thấy mấycônươngđira, Thẩm Nghiên bất ngờ cũng ở trong đó, mặt lem như mèo con,hắnta quay đầuđikhôngnhìn,đitới trước mặt Kỷ Nguyệt khom lưng: "Nguyệt Nhi, huynh cõng muội ra."
Tạ Minh Kha nhận cân bạc từ Từ đại thiếu phu nhân,đitới trước mặt Kỷ Nguyệt, đem khăn voan đỏ vén lên.
Kỷ Đình Nguyên cao to, cõng nàng ấykhôngtốnmộtchút sức lực nào: "Tạ gia mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, tốt nhất muội ăn vào để mình béo thêmmộtchút."
Chẳng trách thê tửkhônggặp Liêu thái thái và ca ca của nàng.
Người gác cổng còn chưa đáp lời,mộtngười phụ nữđãnhìn chằm chằm ôngnói: "côgia, ngươikhôngnhận ra ta hay sao? Ta là nương của Tú nhi đây,côgia*."
Thấy Kỷ Nguyệt ngồi đoan đoan chính chính, Tạ Minh Châu nghĩ tớikhônglâu trước đây Kỷ Chương được thăng quan thành quan tam phẩm, thầm nghĩ chắc vì vậy mà thẳng lưng rồi, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, Kỷ gia cũng chẳng là cái thá gì, nguồn gốc xuất thân vẫn còn đó, ả ta cười tủm tỉm thúc giục Tạ Minh Kha: "Đại ca, nhanh cho bọn muội xem đại tẩu, rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào, có thể làm cho Đại ca gấp gáp cưới về."
Kỷ Nguyệt ghé lên lưnghắnta.
Mẫu tử hai người rời khỏi Kỷ gia.
Liêu thị ở bên trong lau nước mắt, pháthiệnKỷ Chươngđivàothìvội vàng che đậy.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Từ đại thiếu phu nhân vội khuyên: "Ngày đại hỉ, đừng khóc, Tạ đại nhân thông tình đạt lí, các người muốn gặp mặt cònkhôngphải là chuyện dễ dàng hay sao?đithôi, đừng làm lỡ giờ lành."
thìra là muốn tặng quà cho mẫu thân!
Bàkhôngcómộtmẫu thân như vậy.
Trong ấn tượng, khuôn mặt Kỷ Nguyệt vô cùng thanh lệ, người đạm như cúc, nhưng giờ khắc lại cómộtloại phong vị khác, là loại xinh đẹp duyên dáng bức người, Tạ Minh Kha ngẩn ngơmộtchút, rất nhanh liền nở nụ cười, Kỷ Nguyệt đúng là trang điểm như thế nào đều xinh đẹp.
Lời còn chưanóixong, nữ nhânđãngẩng đầu ngăn chặn miệng ông.
"Dao Dao, sau này muội phải chăm sóc tốt cho bản thân..." Nàng ấy nắm tay Kỷ Dao, "Tỷkhôngở nhà nữa, nếu muội cảm thấycôđơn, có thể kết giao nhiều bạn bè."
Đầu bên kia là Tạ Minh Khađi? Trong lòng nàng ấy như có nai con nhảy loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 29
Kỷ Dao lắc đầu: "Đợi con lớn lênmộtchút hãy mua."
Người làm trong tiệm muốn mời chào hàng, vội vàng cầm tới cho bọn họ xem: "Lão gia,khôngphải tiểu nhân khoác lác, vòng tay này ngàiđinhà khácsẽkhôngmua được đâu, ngài nhìn màu sắc bích ngọc xanh biếc này."
Kỷ Chương xoa xoa đầu nữ nhi: "Đúng vậy, chúng takhôngcần lo lắng, Nguyệt Nhi thông minh như vậy, ở đâu mà chẳng sống tốt?" Nắm lấy bả vai của thê tử, "Tú Nhi, đừng khóc nữa."
Giọngnóiêm dịu, Tạ Minh Kha cúi đầu nhìn tay nàng ấyđangđặttrênđầu gối, liền phủ bàn tay lên.
"rõràng các người bởi vì phụ thân thăng quan nên mới đến nhận thân, nếukhôngsao trước đâykhôngthấy các người tới?" Kỷ Dao thựcsựkhôngnghe nổi nữa, quát mắng, "da mặt dày như vậy, đúng là hiếm cótrênđời!"
Rất gần, Kỷ Nguyệt ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạttrênngười y, nàng ấy thấp giọngnói: "Phu quân."
Nghenóiông bị bệnh nặng, cũngkhôngbiết lần này vội tới Kinh Thành, có làm thân thể bị tổn thương?đangnghĩ ngợi, bên tai liền nghe thấy Từ đại thiếu phu nhân ra lệnh cho nha hoàn đưa nàng ấy vào động phòng.
"Văn Chiêu." Liêu Thái nhiệt tình gọi tên tự của Kỷ Chương, "bao nhiêu năm trôi qua rồi, dù sao cũng là ngườimộtnhà, sao phải đối xử với nhau như vậy, có đúng haykhông? Thực ra chúng ta vẫn luôn nhớ Tú Nhi, chỉ sợ muội ấy tức giận chưa tan, cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay, Văn Chiêu, chúng ta cũng mở cửa tiệm ở Kinh Thành, sau này...."
Đợi đến khi kiệu hoa dừng ở cửa thùy hoa của Tạ phủ, tay nàng ấy bị nhét vàomộtdải lụa đỏ, Kỷ Nguyệt nắm chắc, liền cảm thấymộtlực kéo,nhẹnhàng kéo nàng ấy tiến về phía trước.
Trong nháy mắt, Kỷ Dao nghĩ tới kiếp trước tỷ tỷ tiến cung căn bảnkhôngđược mặc giá y,thìra mặc lênsẽthành bộ dáng như thế này.
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Kỷ Chươngkhôngmiễn cưỡng, kéo nữ nhi trở về nhà.
Nam nhân vừa cười, Kỷ Nguyệt cũng ngạikhôngdám nhìn y, hơi cúi thấp đầu, ngón tay nắm vào nhau, ngồi càng đoan chính.
Bởi vì tính cách của Tạ Minh Kha lãnh đạm, các nữ quyến cũng hiểurõ, náo nhiệtmộtlát, liền lần lượt cáo từ rờiđi.
Sau khi chuyện mở tiệc đãi khách quađi, lập tức đến chuyện Kỷ Nguyệt phải gả cho người khác rồi, cho nên Kỷ lão gia tử vẫn ở Kỷ gia.
Trang điểm xong rồi, đúng là diễm quang chiếu rọi tứ phía, màu đỏ nổi bật làm nàng ấy trông nhưmộtđóa hoa mẫu đơn phú quý xinh đẹp.
Kỷ Nguyệt nhìn thấy, trong lòng cũng có chút buồn.
Liêu thái thái thở dàimộthơi: "Còn có thể làm sao?đithôi,hiệnnay nóđãlà phu nhân tam phẩm rồi."
"Phụ thân, cái này." Kỷ Dao chỉ chỉ.
Nhưng Liêu thị lạikhôngmàng tất cả, cómộthôm bà đem hành lý tới tìm ông, ở nhà ông rồikhôngrờiđinữa.
Ngoại tổ mẫu của nàng!
Đúng rồi, thiên chân vạn xác, đúng là bà ta, kiếp trước sau khi nàng gả cho Dương Thiệu, Liêu gia mới xuấthiện,hiệntại vậy mà xuấthiệntrước! Có phải bọn họ biết tin phụ thân thăng quan, tỷ tỷ lại gả tới Tạ gia, nghe tin mà đến muốn chiếm chỗ tốt?
Ông ngơ ngácmộtchút, tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nữ quyến xung quanh thi nhau khen ngợi.
Kỷ Dao liếc nhìn phụ thân, cười lộ răng: "Phụ thân, con dẫn ngườiđimua."
Hai ngườiđitới Ngọc Mãn Đường, Kỷ Dao nhìnmộtvòng, bất ngờ pháthiệnra vòng tay ngọc bích lần trước mẫu thân nhìn trúng, mẫu thân rất thích, nhưng tiếckhôngdám mua.
Bóng lưng hai người càng ngày càng xa, Kỷ Dao đứng bên cạnh phụ thân mẫu thân cũng dõi mắt nhìn theo, trong lòng vạn phần cảm khái, quay đầu nhìnthìthấy mẫu thân khóc nức nở, phụ thân mặc dù là nam nhân,khôngdễ rơi nước mắt, nhưng ánh mắt cũng là vạn phầnkhôngnỡ.
Khi cònnhỏbà vẫn luôn cho rằng mẫu thân thươngyêubà, nhưng sau khi gặp được Kỷ Chương bà mới biết, mẫu thân chỉ xem bà nhưmộtquân cờ mà thôi, chỉ vì muốn Liêu gia tiến xa hơn, vì ca ca, vì muốn mở rộng kinh doanh.
Nàng lau lau mắt.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỷ Chương lạnh tanh, mặc dù ông thànhthật, nhưng sao lạikhôngbiết tâm tư của hai người này? Sớmkhôngđến, muộnkhôngđến, lại đến đúng vào tháng này,hiệntại còn chỉ trích Dao Nhi. Ôngkhôngbiết cãi nhau mắng người, nhưngkhôngphải làkhôngbiết cự tuyệt, Kỷ Chương lạnh giọngnói: "nhiều nămkhôngqua lại,đãsớm thành thói quen rồi, sao phải thay đổi? Mời các người về cho."
Kỷ Dao tròn mắt nhìn bà ta.
Lông mi Kỷ Nguyệt khẽ run, muốn rút tay lại nhưngkhôngrút, đây là trượng phu của nàng ấy, nàng ấykhôngcảm thấy chán ghét, chỉ là có chútkhôngquen....
Bịmộttiểucônương mắng mỏ như vậy, sắc mặt Liêu Thái có chút đỏ, nhìn Kỷ Chương: "Đây là Dao Dao à? Tính khí lớn như vậy, Văn Chiêu, ngươi phải dạy dỗ cho tốt mới đúng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng chỉ còn hai người mặt đối mặt, Kỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy nàng ấy ngồi cũngkhôngđược, đứng cũngkhôngđược, mặc dù Tạ Minh Kha cứu nàng ấy vài lần, nhưngnóicho cùng, hai người vẫn rất xa lạ, nàng ấy hoàn toànkhôngbiết gì về y cả.
khôngngờ vừa mới đến cửa,đãthấy người gác cổng đemmộtđống đồ vật ném ra ngoài, rơi xuống trước mặt hai người.
Đó là đôi vòng tay bà từng nhìn thấy ở Ngọc Mãn Đường!
Kỷ Daokhôngvui, thầm nghĩ Tổ phụ quá thiện lương rồi, Liêu gia có thểthậtlòng sao? Khi nhà bọn họ nghèo khó, Liêu gia làm ăn phát đạt, nhưng chưa từng nghĩ tới việc trợ giúp nhà bọn họ, đến nay có gì tốt mà qua lại? Nhưng lời trưởng bốinói, nàngkhôngcó chen mồm vào, nênđigặp tỷ tỷ.
"Nếukhôngnhìn nhiều thêmmộtchút, sau nàysẽphiền phức lắm, muốn nhìn còn phải hỏi ý kiến tỷ phu."Kỷ Dao hài hướcnói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.