Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Chương 32


Nàng khiếp sợ la lên, ý thức được giọng nói quá lớn, cuống quít che miệng, nhìn quanh hướng bốn phía, bên cạnh không có ai, vẫn tốt.

Tạ Ngật vừa đọc sách vừa uống trà, nghe vậy nâng mắt, ngón tay thon dài, động tác lật sách phá lệ nho nhã, “Chuyện của trưởng bối chúng ta quản không được, chỉ cần đừng náo loạn tới khó coi, mở một mắt nhắm một mắt vậy.”

Nàng gật đầu, không phản bác lời hắn nói, nàng rất coi trọng thai nhi trong bụng. Chỉ là nhẹ nhàng nói thêm: “Mẫu thân mấy ngày trước đã sai người tới thăm ta, hỏi thăm thai nhi thế nào, có chỗ nào không thoải mái không? Bà rất mong chờ được làm bà ngoại đó.”

Thẩm Thư Dao mang theo Tạ Ngật cùng ra ngoài, trên xe ngựa, Tạ Ngật nhìn nàng, ánh mắt có gì đó khác thường, hỏi ra mới biết, hóa ra là vì chuyện của Trần Thục Di.

“Chàng có muốn thử không?” Nàng hỏi.

“Ngươi nói rất đúng, nương ta cũng an ủi ta như vậy.”

Tạ Ngật nhìn chằm chằm, thầm nghĩ nàng học được thế nào, thế mà mỗi lần đều tiếp trúng được.

Nam nhân lắc đầu, đối với loại xiếc nhàm chán này không có hứng thú, “Tự nàng chơi đi.”

Trần Thục Di lắc đầu, “Không có, ngươi không chịu nói tên.”

Nàng đứng đó, vẻ mặt đầy đau khổ, một lúc lâu không nhúc nhích, sau đó chọn một con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn.

Trần Thục Di nhìn bụng nhỏ nàng một cái, nói: “Nghe nói ngươi đã quên đi chút chuyện, lại mang thai, sợ là ngươi theo không được đâu.”

Thẩm Thư Dao cả ngày buồn bã ở Lan Viên, thật sự rất nhàm chán, đã sớm nghĩ đến việc ra ngoài một chút, nhưng lại ngại không có ai cùng nàng, lại đang mang thai, đi ra ngoài lại không tiện. Vì vậy, khi Trần Thục Di mời nàng ra ngoài cưỡi ngựa, nàng lập tức đồng ý ngay.

Tạ Ngật xuống xe ngựa liền không thấy bóng dáng nàng đâu, đại khái là đã đi sang chỗ khác. Thẩm Thư Dao quét mắt nhìn xung quanh, không thấy người, cũng liền không để ý nữa.

“Ừm, ta thấy. Thời gian rảnh nhiều thì bầu bạn với bà.”

“Sao có thể? Đây không phải đã ra tới nơi sao?”

Thẩm Thư Dao vẫn không tin, hỏi lại: “Vậy ta nói là ai?”

Ra ngoài chơi hôm ấy, thời tiết quả thật rất tốt, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp, chiếu lên người cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Nam nhân duỗi tay đẩy đầu nàng, bất đắc dĩ, “Ta đi với nàng.”

Cầm cương, nàng dắt ngựa dọc theo bãi săn đi dạo, vốn là muốn giải sầu, nhưng hiện tại hay rồi, tâm tình càng đi càng kém. Ngựa cũng không giải được sầu.

Thẩm Thư Dao không lên tiếng, tính toán ngày tháng một chút rồi nói: “Qua mấy ngày nữa, Thục Di rủ ta đi cưỡi ngựa. Hai ngày nay thời tiết đẹp, đợi đến khi tuyết rơi, thì không thể cưỡi được nữa, phải đợi đến mùa xuân năm sau.”


Tạ Ngật không muốn nói nhiều, trước đó trưởng bối không đồng ý, hai người lại dừng lại, hiện giờ đã lâu không nghe Tạ Tuấn nhắc đến, hắn cũng không cố tình đi hỏi thăm, rốt cuộc cũng không liên quan tới mình.

Nàng rũ mắt trầm tư, Trần Thục Di không cần thiết phải lừa dối mình. Nói như vậy, nàng thật sự đã nói qua lời này với Trần Thục Di, nhưng nàng đã quên mất.

“Mặt ủ mày ê, cùng Trần cô nương nói cái gì rồi?”

Hắn ừ một tiếng, nhắm mắt lại dưỡng thần.

“Có chuyện quên chưa nói với nàng, lúc trước nhị đệ nhờ nàng giúp, làm người giật dây, làm Hồng Nương.”

“Không thành.”

Thẩm Thư Dao cười, giải thích: “Cha ta là tướng quân, nữ tử nhà khác không biết, nhưng ta thì chắc chắn biết.”

“Khá tốt.”

“Nhìn nhiều một chút cũng tốt, trên đời này có rất nhiều nam nhi tốt.”

Đã lâu không ra ngoài, hôm nay nàng phá lệ hưng phấn, lôi kéo cánh tay Trần Thục Di, vui vẻ nói: “Đợi lát nữa ngươi chậm lại theo ta, ta dẫn ngựa đi dạo quanh đây.”

Thẩm Thư Dao nhớ lại lời Tạ Ngật nói, mím môi, nghiêng đầu nhìn Trần Thục Di, hỏi: “Ngươi gần đây thế nào?”

Môi đỏ mấp máy, cắn nhẹ môi dưới, nàng nói: “Chẳng nói gì, chỉ là… chỉ là nói chút chuyện nữ nhi thôi. Không liên quan đến chàng.”

Cảm xúc thoáng chốc lộ ra chút mất mát, nhưng tổng thể mà nói, Trần Thục Di đã nhìn thấu. Nếu tương lai không phải là Tạ Tuấn, nàng cũng sẽ không vì thế mà sống c·h·ế·t đòi gả. Thẩm Thư Dao hơi yên tâm.

Tựa như chuyện của Thu di nương, nếu không phải Thu di nương làm chuyện quá khác người, Tạ Ngật cũng quản không được. Tạ Quần chẳng những là trưởng bối, hơn nữa là phụ thân thân sinh của hắn, quản nhiều, khó tránh khỏi người ngoài nói xấu.

“Hôm sau đi, hôm sau ta nghỉ ngơi tắm gội.” Vừa lúc ở nhà với nàng.

Con ngựa vừa nhấc chân, người và ngựa chớp mắt đã chạy xa.

“Ừm, cũng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ăn!”

Thẩm Thư Dao không rõ nguyên do, nàng chỉ là quên mất chuyện thành hôn một năm trước, còn có gì khác đâu? Nàng nhíu mày, nhìn vẻ nghiêm túc của Trần Thục Di, cũng nghiêm túc hơn vài phần.

“À, ngươi đi đi.”

Nàng hỏi quá uyển chuyển, Trần Thục Di không nghe hiểu, Thẩm Thư Dao nghĩ một lúc, rồi trực tiếp hỏi: “Ngươi và Tạ Tuấn thế nào?”

Tức giận mà cũng làm nũng.

Tạ Ngật nghe xong, lắc lắc đầu. Nhà người ta cô nương thì cầm kỳ thi họa, còn nàng thì ngược lại, không giỏi bằng ai, à không, không phải không giỏi, mà là không biết. Thậm chí chữ viết của nàng cũng khó coi.

Tạ Ngật rất muốn nàng luyện chữ, nhưng tính tình của nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ trợn mắt với mình, còn tiện thể nói mấy câu châm chọc. Thôi, hắn không ép buộc, sau này cũng chỉ có thể dạy dỗ con cái cho tốt.

“Làm sao học được vậy?”

Ngữ khí như nói với trẻ con, Thẩm Thư Dao ban đầu chưa phản ứng lại, chờ nàng nhận ra, Tạ Ngật đã cầm sách ra ngoài, đi nơi khác đọc.

*Cha chồng

Thẩm Thư Dao thấy hắn xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó liền cười, “Ta chuẩn bị dắt ngựa đi dạo xung quanh, không cưỡi.”

“Nàng mang thai.” Tạ Ngật nghiêm giọng nhắc nhở.

Hai ngày sau, Tạ phủ phá lệ yên tĩnh, cả phủ như bị một làn sóng áp lực bao phủ, hạ nhân làm việc cẩn thận, không dám nhiều lời. Sau khi Thu di nương được đưa đi 5 ngày, Lâm thị cuối cùng cũng dần thoát khỏi nỗi bi thương, tâm trạng ổn định trở lại.

Nàng hừ một tiếng, bước nhanh đi về phía trước, đi được vài bước lại quay lại, “Chàng tới dắt đi.”

Nàng cảm thấy ngực mình đập thình thịch, hoảng hốt bắt đầu nói lắp: “Ta, ta sao? Đừng nói bậy.”

Thẩm Thư Dao cũng bất đắc dĩ, phải nha, Tạ Ngật nói rất đúng, chuyện hậu viện của công công*, nào đến lượt bọn họ nói. Nàng thở ngắn than dài một lúc lâu, trong ngực buồn đến khó chịu.

Các nàng đã lâu không gặp, lúc gặp lại, có chút ngỡ ngàng trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã ôm lấy nhau nhiệt tình. Hàn huyên một lát, rồi cùng nhau sóng vai đi về phía chuồng ngựa.

Trước kia sao lại không phát hiện nhỉ?

Tạ Ngật nhíu mày, cắn vài cái rồi nuốt xuống. Hắn xưa nay không yêu thích ăn những món này, đột nhiên ăn một chút, cảm giác không phải là thứ hắn thích. Nhưng Thẩm Thư Dao lại thích ăn, lúc nhàn rỗi, trên bàn luôn có sẵn chút điểm tâm vặt, nếu nàng muốn ăn thì lấy một cái, cả ngày chưa từng dừng lại.

“Chưa nói, chàng a, thật sự là hay nghi ngờ, đáng ghét.”

Nàng gật đầu, đáp: “Ta biết.”

Lâm thị hiện tại là thật sự không rảnh phản ứng nàng, hàn huyên hai câu đã cho nàng trở về nghỉ ngơi, nói chuyện hữu khí vô lực, thực sự tổn thương không nhẹ.

Trần Thục Di ôm chầm lấy vai nàng, nói: “Chính ngươi nói với ta, ngươi thích một người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Ngật nhướn mày cười, “Nói cũng không sao.”

Chương 32: Chương 32

Có lẽ là đã dần phai nhạt, nên khi Tạ Quần đề nghị nạp thiếp, Lâm thị chỉ đáp nhẹ một tiếng, cảm xúc cũng không hề dao động. Hai ngày sau, Lâm thị đã giúp Tạ Quần nạp thêm một thiếp thất mới

Cùng bạn tốt ra ngoài du ngoạn, còn phải mang theo cái kéo chân sau, Thẩm Thư Dao kỳ thật không muốn Tạ Ngật đi theo, nhưng cũng không có cách nào, nếu không cho Tạ Ngật đi theo, hắn sẽ không yên tâm.

“Ta không có, chính miệng ngươi nói với ta.”

Vùng ngoại ô trại nuôi ngựa rộng lớn, cây cối thành rừng, có điều hiện tại là mùa đông, không có cảnh đẹp cây xanh hợp thành bóng râm rộng lớn. Nhưng trời tuyết cũng không tồi, có thể ngắm tuyết.

Thẩm Thư Dao nhìn Tạ Ngật thở dài, không giấu được vẻ khinh thường đối với cách làm của Tạ Quần. Mới chỉ qua vài ngày chuyện Thu di nương, vậy mà đã vội vã nạp thiếp, khát như vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng tới gần, cái trán trơn bóng no đủ thình lình ở hắn trước mắt, “Như vậy cũng được rồi đi.”

Tạ Ngật sắc mặt khó coi, nhìn nàng như thể trách cứ, không thể hiểu nổi tại sao nàng có thai mà còn muốn cưỡi ngựa.

Nàng nhìn chằm chằm Tạ Ngật thật lâu, nhịn không được hỏi: “Phụ thân trước mắt là cần phải dùng dược, nạp không nạp thiếp, quan trọng như vậy sao?”

“A? Cái gì?”

Cúi đầu đi đường, nàng không phát hiện phía sau có người đuổi theo, mãi đến khi bóng râm phủ lên người, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn.

Bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp.

“Ngươi mau nói đi, ta đã quên ai?”

Âm điệu bỗng nhiên cao lên vài phần, nghe có chút hung dữ. Nam nhân kinh ngạc quay sang, ngoan ngoãn há mồm, một hạt đậu phộng được bỏ vào trong miệng. Vị của đậu phộng rất nhạt, nhưng thứ hắn cảm nhận rõ ràng lại là mùi hương từ người nàng.

Đều nói mẫu thân nàng ghen tị, nữ tử Thẩm gia cưới không được, không nghĩ tới, là phúc hay họa, chỉ có chính mình biết. Nữ tử nào không muốn phu quân chỉ có một mình mình, thanh danh kém chút thì cứ để cho nó kém, ít nhất chính mình sống thoải mái. Mẫu thân nàng chính là như thế.

“À…” Trần Thục Di cúi đầu, giọng nói yếu đi rất nhiều, “Chúng ta thuận theo tự nhiên, không nhất định không phải nhau thì không thể. Cha mẹ hiện giờ đang giúp ta xem xét chuyện này.”

“Sáng nay thỉnh an mẫu thân, sắc mặt bà không được tốt, phỏng chừng không nghỉ ngơi tốt.”

“Chàng còn muốn ăn?” Nàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đầu khẽ ghé vào nhau, thấp giọng trò chuyện, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy như đang nói bí mật, ngay cả chính hai người cũng không nhận ra điều đó.

“Ai cơ?”

Do mất trí nhớ, nàng đã quên mất chuyện này.

Hai người đi đến chuồng ngựa, Trần Thục Di dẫn ngựa lại gần, “Ta đi trước dạo vài vòng, ngươi cẩn thận một chút.”

Nàng không nói cho Trần Thục Di, Tạ Tuấn cũng chỉ như vậy, không phải tốt đẹp như nàng nghĩ, đôi khi còn yếu đuối, không có chủ kiến. Nếu thực sự gả cho hắn, có thể sẽ phải chịu ủy khuất.

“Các nàng ở sau lưng nói ta?”

“Được, đợi lát nữa ta tự hỏi nàng.”

Mi mắt tinh tế khẽ nhướng, ánh mắt xoay chuyển, bừng tỉnh đại ngộ: “À, Trần Thục Di à, vậy bọn họ hiện tại sao rồi? Sao không nghe nói gì về họ nữa?”

Nàng cũng không mập, đã ba tháng, cơ thể vẫn giữ dáng vẻ thanh mảnh như trước, tinh tế và quyến rũ. Nam nhân liếc mắt nhìn bụng nhỏ của nàng, bình thản nói: “Ngày khác tìm đại phu tới bắt mạch.”

Thẩm Thư Dao lột đậu phộng ăn, thuận tiện đưa một miếng tới miệng Tạ Ngật, Tạ Ngật lắc đầu, đầu quay qua một bên, không thích ăn cái này. Như là trò chơi truy đuổi, một trốn một theo, rất thú vị, nhưng mấy hiệp qua đi, Tạ Ngật liền hết kiên nhẫn, nói: “Không ăn!”

Trần Thục Di thấy xung quanh không có ai, thì khẽ nói: “Đừng nói đến ta, nhưng ngược lại là ngươi, ngươi không phải đã quên rất nhiều chuyện sao? Có phải là cũng đã quên người kia rồi không?”

Nhắc đến Tạ Tuấn, Trần Thục Di đầu tiên là thoáng chốc buồn bã, sau đó lại khẽ cười, bình thản đáp: “Ngươi không phải đã quên sao? Sao lại nhớ rõ chuyện này?”

Nói xong, nàng uống một ngụm trà, lại tiếp lời: “Kỳ thật, khi còn nhỏ, ta và Thẩm Văn Võ thường đùa giỡn, xem ai ném chuẩn nhiều hơn. Người thua thì phải đi tìm mẫu thân xin bạc, sau đó ra ngoài chơi. Nếu không thì chính là làm sai việc, cần người đội cái nồi này, dùng cách này để quyết định thắng bại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hừ”

Gặp mấy người quen, hai người gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nàng tiếp tục lột đậu phộng ăn, ăn tới hứng khởi liền đem viên đậu phộng vứt lên không trung, dùng miệng tiếp lấy. Hành vi cử chỉ rất là tiêu sái, có cảm giác như nhi nữ giang hồ.

Ánh mắt nàng lóe lên, rõ ràng có chút mất tự nhiên. Tạ Ngật ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Ánh sáng che khuất hơn phân nửa, đôi mắt mở lớn, không bị chói mắt.

“Ừm, được. Ta buồn lâu rồi, cũng chỉ muốn giải sầu thôi.”

Tạ Ngật có biết không?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Chương 32