Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31


Tạ Ngật nghe xong mà không hiểu gì cả, còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng gã sai vặt lại vội vã chạy đi, nói muốn đến xem trước, tránh để tình hình càng thêm lộn xộn.

“Thu di nương đã tìm cho phụ thân một ngựa gầy*, giấu trong viện, dụ phụ thân mỗi đêm đều tới. Đêm nay bị mẫu thân phát hiện, liền xảy ra chuyện.”

“Không có gì, chỉ là một số việc hậu trạch, như thiếp thất sẽ tính kế chủ mẫu linh tinh. Còn có chính là di nương sinh hài tử, gia sản liền sẽ ít đi vài phần.”

Tạ Ngật phát hiện, đem nàng đầu xoay đi, hừ cười nói: “Mau được ba tháng đi.”

“Phụ thân, đừng làm hỏng quy củ.”

Đồ vật hắn giấu ở thư phòng bị Thẩm Thư Dao tìm được rồi, hắn có thể không xấu hổ sao?

“Nàng ta xinh đẹp.” Không muốn hắn nhìn.

Hơn nữa, lúc người đến truyền lời lúc nãy nàng cũng là từ bên ngoài trở về, hơn phân nửa là nửa đêm không ngủ được, quần áo không chỉnh tề, lại sợ lạnh, sao lại ra ngoài làm gì vào giờ này?

Thẩm Thư Dao đuổi theo phía sau hắn, “Chàng xem nè, xem đi.”

“Ta thay quần áo đi nhìn xem bên kia có chuyện gì, nàng ngủ đi.”

Thẩm Thư Dao nghe được, môi sưng đỏ nhướng lên, vẻ mặt kinh ngạc. Quả nhiên là náo nhiệt, đúng như nàng đã đoán.

Thẩm Thư Dao không hiểu lý do, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay lại nhìn Tạ Tuấn, chờ hắn nói về sự việc của Thu di nương.

Vừa ra đến trước cửa, nam nhân bóp cằm nàng, hung hăng hôn nàng một hồi, đặc biệt s@c tình hàm lộng, d@m mĩ kéo thành sợi, hôn tới mức mặt nàng ửng hồng thở hổn hển mới buông ra.

“Là cái gì, chàng nói với ta đi!”

Tạ Quần bất mãn mở miệng, ngay sau đó, hu di nương bắt đầu kêu oan, ỷ vào Tạ Quần, làm vẻ mặt đáng thương khóc lóc. Đêm khuya, lại một phen ầm ĩ, Tạ Ngật phiền muộn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tạ Quần, mười phần áp bách.

Tạ Ngật đang mặc quần áo, cánh tay dài vòng ra sau lưng, thắt đai lưng chặt chẽ, trường bào dính sát cơ thể, hiện lên thân hình đĩnh bạt cường tráng, cơ bắp phập phồng dưới lớp vải, nhìn rất mạnh mẽ đầy sức .

Trong phòng, sắc mặt mọi người khác nhau, Tạ Tuấn không dám lên tiếng, Thẩm Thư Dao cũng chẳng cần mở miệng, Lâm thị sợ người được giữ lại, vừa định lên tiếng thì Thẩm Thư Dao đã lắc đầu với bà, nở một nụ cười nhẹ, để Lâm thị yên tâm.

Thẩm Thư Dao chăm chú nhìn nam nhân từ sau lưng, ánh mắt từ trên xuống dưới, không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần, không thể giấu nổi sự thưởng thức trong mắt. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, bước tới gần, đứng chắn trước người hắn, giơ cao cuốn sách, cười nói: “Giấu ta xem cái này, bị ta phát hiện rồi.”

Nói xong, Tạ Ngật im lặng một lúc, hắn đỡ trán, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, tựa hồ đang trách nàng, sao lại nói ra những lời này.

Trong một góc tối tăm, nhìn không thấy biểu cảm trên mặt, nhưng có thể thấy rõ da thịt trắng nõn, tiếng than kiều mị thoảng qua tai. Cảm quan nhạy cảm, lỗ chân lông hưng phân giãn ra, k1ch thích xưa nay chưa từng có.

Nàng dừng một chút, hỏi hắn: “Chàng nói gì đi?”

Tạ Quần tức giận đến ngực phập phồng, môi giật giật, nhưng chẳng nói được câu nào.

“Nàng đừng đi, chỉ là việc nhỏ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Tóc không kịp chải, liền tùy ý xử lý vài cái, đem áo ngoài mặc vào.

*Từ mang tính hơi vũ nhục, chỉ ấu nữ được nuôi dưỡng dạy dỗ thành gái lầu xanh để dâng lên quan viên, dễ dàng bị nhục mạ.

Hứ, cố ý nói sang chuyện khác, sợ nàng cười nhạo.

“Tạ Ngật, con không hỏi ý kiến của ta.”

“Không nghĩ gì cả, chỉ là thuận miệng nói thôi.”

Thẩm Thư Dao cười hì hì giơ cao sách trong tay, hướng hắn lộ ra một khuôn mặt đắc ý. Nàng không phải không nhận ra sắc mặt xấu hổ của nam nhân, nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn, bộ dáng nghiêm trang của hắn khiến nàng chướng mắt, lại càng thích nhìn bộ dáng khẩn trương tránh né của hắn, cảm thấy thật thú vị.

“Ừm, xem xong rồi, có hai quyển quả thật không tồi.”

Tạ Ngật khó có thể nói gì thêm, dù sao cha ruột hắn mà hồ đồ, nếu tin tức này lan ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc, hắn vừa bận tâm thể diện gia đình, cũng phải để Lâm thị bớt giận.

Trước mắt chớp mắt một cái đã đen nhánh, Tạ Ngật nhíu mày kéo tay nàng ra, ánh mắt dò hỏi.


Sắc mặt nam nhân khó coi, cúi đầu nhìn người đang cố gắng nghe lén, vẻ mặt càng thêm nặng nề. Hắn đẩy cái đầu tròn tròn ra, khẽ ừ một tiếng, rồi bước vào trong phòng.

Thẩm Thư Dao lắc đầu, cảm thấy chuyện này không đơn giản, nàng dám khẳng định đây không phải là chuyện nhỏ.

Gã sai vặt vội vàng nói hai câu, rằng Lâm thị náo loạn ở sân của Thu di nương, đòi đưa hu di nương đi đến một thôn trang ở nông thôn. Thu di nương khóc lóc, gây sự, Tạ Quần cũng cảm thấy phiền phức, bảo chờ đến sáng rồi bàn lại, lại cãi vã với Lâm thị vài . Hiện giờ chỉ có thể chờ Tạ Ngật đến chủ trì cục diện.

Nam nhân quan sát nàng một hồi, ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng, cuối cùng nhìn xuống sách vở trong lòng ngực nàng, ánh mắt khẽ thay đổi, vẻ xấu hổ hiện lên trong mắt. Hắn vuốt mũi, quay đầu bước vào trong, không nhìn nàng.

Chương 31: Chương 31

Lời là nói như vậy, nhưng là đôi mắt đã dời xuống, vi diệu nhìn vài cái.

Tạ Quần và Lâm thị ngồi ở hai bên, trên mặt đất còn có hai người quỳ, một người là Thu di nương, người kia là ngựa gầy Thu di nương đã tìm.

Thẩm Thư Dao nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Phụ thân năm nay 45, đã phải dùng thuốc.”

Qua thật lâu mới bình ổn.

Tạ Ngật gật đầu, không cần thiết phải phủ nhận, “Có xem vài lần.”

Thẩm Thư Dao khẽ bĩu môi, vài lần mà thôi, nàng không tin! Nàng ôm cuốn sách, giơ lên ngang đầu, nói: “Lần sau chúng ta cùng nhau xem đi.”

“Ta chỉ đoán thôi!” Nàng chen thêm một câu.

“Nhanh thôi.”

Một lúc lâu sau, nha hoàn đỡ Lâm thị quay về phòng nghỉ ngơi, Tạ Tuấn cũng trở lại sân, một trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc.

Nếu là trước kia, Tạ Ngật chắc chắn sẽ lạnh mặt nói nàng đang làm , sau đó giáo huấn nàng một trận. Thẩm Thư Dao đã chuẩn bị sẵn lời để phản bác hắn, nhưng không ngờ Tạ Ngật lại nhìn vào mắt nàng, trầm thấp đáp một tiếng: “Ừ.”

Quả nhiên, ngay sau đó, âm thanh lạnh lùng của nam nhân dừng lại bên tai, “Phụ thân khăng khăng giữ người lại, lão nhân gia bên kia không dễ dàng giải thích, phụ thân định thuyết phục như thế nào?”

*Quy củ gia tộc

Xướng, kỹ* không được qua cửa, Tạ gia xưa nay tộc quy* không thể bỏ, Thu di nương dùng thuốc, cũng phải xử trí, hai người này, một người cũng không thể giữ.

Lặng im giây lát, Thẩm Thư Dao nghĩ đến sáu quyển sách kia, kéo hắn cánh tay hỏi: “Sáu quyển sách đó chàng xem xong rồi sao? Thích nhất quyển nào a?”

“Ừm.”

Thẩm Thư Dao ngạc nhiên trừng mắt, không thể tin vào những gì vừa nghe. Nàng hưng phấn xoay vòng, sau đó vội vàng buông cuốn sách, sửa sang lại vẻ ngoài của mình.

Ý vị ám chỉ rõ ràng, mặt nàng hồng hồng gật đầu, rất là chờ mong.

Tạ Ngật cũng hiểu tương đối mọi chuyện, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, không hỏi Tạ Quần một tiếng, liền ra quyết định.

“Ai bảo chàng lén lén lút lút.”

Thẩm Thư Dao đứng bên cạnh nghe xong nửa ngày, trong lòng bắt đầu có một chút suy đoán, chẳng lẽ sự việc này có liên quan đến những lời nàng đã nói với Lâm thị trước đó mấy ngày? Hay là Thu di nương đang âm thầm làm gì đó sau lưng Lâm thị, vừa vặn bị Lâm thị bắt được, dẫn đến náo loạn đêm nay?

Tạ Ngật mặc quần áo xong, đi được hai bước rồi quay lại nhìn nàng, dừng lại một chút, nhớ ra liền hỏi: “Nàng vừa rồi đi đâu? Tỉnh lại không thấy nàng”

Nam nhân nuốt nước bọt, cằm căng chặt, ánh mắt càng thêm thâm trầm, “Muốn biết thì đi cùng ta.”

Ừm, có khả năng. Nàng khẽ gật đầu, trầm tư đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Vốn dĩ đêm nay phiền lòng, trước mắt nghe được nàng nói lời này, cảm xúc phiền muộn bỗng nhiên tan đi một chút.

Cho đến khi tiếng khóc kêu tan biến, Tạ Quần cũng không mở miệng thêm, tức giận vung tay áo bỏ đi.

Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không nói rõ, nhưng biết là ý gì.

*Phụ nữ làm nghề ca hát, nhảy múa, kỹ nữ, ….

“Thu di nương đưa đi đến nông thôn đi, đến nỗi này, không thể giữ lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời nói giấu không được kinh ngạc, nàng còn cho rằng nam nhân cũng phải được đến 50 chứ.

“Còn nói gì?” Nàng truy hỏi.

Nàng đi phía trước một bước, cách Tạ Tuấn rất gần, nâng cằm lên nhìn hắn, đôi mắt không chớp. Tạ Ngật tai nghe, mắt nhìn, ngay sau đó liền kéo nàng một về phía sau, đừng đứng gần như vậy.

Tạ Ngật chậc một tiếng, không tiếng động thở dài, “Nghe lén cái này làm gì?”

Tối tăm ánh sáng nhìn không thấy gương mặt nàng ửng đỏ, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh ánh nước, tràn đầy chờ mong cùng tò mò.

Tạ Tuấn nhìn đại ca mình một cái, rồi nhỏ giọng nói: “Lúc ta đến, bọn họ vẫn còn đang cãi nhau, ta đứng ở cửa nghe thấy, mẫu thân tức điên, còn nói…”

Tạ Ngật xoa trán, cảm thấy mệt mỏi, tay vừa nhấc, ra hiệu cho gã sai vặt đối diện, lập tức kéo hai người đi. Mặc cho họ khóc lóc kêu gào, Tạ Ngật không hề dao động, ánh mắt sắc bén như dao, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Quần.

Nam nhân hơi nhíu mày, rồi hỏi: “Nàng đã nói với mẫu thân cái gì?”

Tạ Quần kinh ngạc nhìn Tạ Ngật, hắn là cha, vậy mà Tạ Ngật không hỏi ý kiến hắn, lại quyết định như vậy, thực sự là không coi hắn ra gì.

Đêm khuya đen nhánh, lạnh lẽo, bóng người kéo dài, mờ mờ ảo ảo.

Nhìn dáng vẻ, người này rất yếu đuối, sườn mặt nhu mì, quỳ trên mặt đất, thân thể hơi oằn xuống, như thể không có xương cốt. Mềm yếu như một đóa hoa, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

Tạ Ngật bóp mặt nàng, biểu cảm không có gì khác thường, “Nàng có lý. Lời này đừng nói ra bên ngoài.”

Không nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện quan hệ thân mật nam nữ. Aiz, phu nhân biết quá nhiều.

Tạ Quần bị Tạ Ngật nói đến nói không ra lời, làm trò cho cả phủ, trưởng bối như hắn giờ đây chẳng còn mặt mũi gì, hắn là phụ thân của Tạ Ngật a.

Nàng liền biết có vấn đề, quả nhiên a.

Hai người đến sân của thu di nương đã là một nén nhang sau, Tạ Quần và Lâm thị ầm ĩ đã ngừng lại, mỗi người ngồi trên ghế trong phòng, cúi đầu trầm tư. Tạ Tuấn cũng tới, đứng ở cửa không nói lời nào, thấy bọn họ đến liền vội vàng tiến lên, chào hỏi trước, rồi thấp giọng nói vài câu.

“Ta ngày đó nói với mẫu thân những lời ấy, chắc chắn bà nghe lọt tai, cho nên hiện tại Thu di nương tính kế sau lưng, bị mẫu thân phát hiện rồi.”

Thẩm Thư Dao không chịu yếu thế, nhìn thẳng vào hắn, kiêu ngạo nói: “Sao nào? Chàng muốn có thêm đệ đệ hay muội muội sao? Chàng muốn, nhưng ta không muốn đâu. Nếu có nhiều đệ đệ muội muội, tương lai phân gia sản không phải ít đi sao? Ta không dễ nuôi đâu, cái gì cũng phải tốt nhất, con ta cũng vậy!”

Nàng nắm chặt, không buông tay, Lâm thị liền nhịn không được nhẹ giọng khóc thút thít.

Thẩm Thư Dao mấp máy môi, không biết nên nói lời gì an ủi bà, suy nghĩ mấy lúc, liền duỗi tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo lộ ra bên ngoài. Lâm thị ngước mắt, hốc mắt hồng hồng nhìn nàng, lại muốn khóc.

Nàng ngượng ngùng thu tay, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngồi vào Lâm thị bên người. Lâm thị đã khóc một hồi, hai mắt đỏ bừng, cảm xúc bi thương nhìn không sót gì, đang rất đau lòng, còn có thất vọng, đối với trượng phu thật thất vọng.

Tạ Ngật bất đắc dĩ thở dài, không nghĩ ra đầu óc nàng phát triển theo kiểu gì, hắn còn không thể nhìn một cái. Tạ Ngật để nàng ngồi một bên, đừng nói chuyện lung tung.

“Chỉ là nhất thời hồ đồ, không đến mức đuổi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm, biết rồi.”

Nghĩ như thế, Tạ Ngật sắc mặt nhàn nhạt, hỏi: “Cho nên nàng vừa rồi đi thư phòng để tìm cái này?”

Nàng hừ một tiếng, không thú vị, không nói thật. Tạ Ngật nhìn nàng cười, thôi, nói đi, không có gì mà nói không nên lời.

Lời này thật sự ngang ngược, con nối dõi trong đại gia tộc vô cùng quan trọng, con cái tất nhiên là càng nhiều càng tốt, cành lá tốt tươi, gia tộc hưng thịnh.

“Chàng đợi ta với, ta cũng đi xem.”

Nam nhân cong môi, tiếng nói thanh nhuận, “Trong đầu suy nghĩ cái gì?”

Thẩm Thư Dao nhìn một cái, không chút suy nghĩ liền duỗi tay che lại mắt nam nhân, không muốn hắn nhìn.

“Chỉ nhìn thoáng qua.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trở về chàng nói cho ta là quyển nào với.”

Tạ Ngật liếc mắt nhìn nàng, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, lạnh lùng như thường lệ. Hắn không có gì phải xấu hổ, dù sao xuân cung đồ chỉ là chuyện thường, huống chi phu nhân hắn xem những thứ này còn nhiều hơn hắn, có lẽ không chỉ là năm, sáu cuốn đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng dựa vào gần, nửa thân mình như dựa vào hắn, đường cong mềm mại cách xiêm y vẫn cảm nhận được rõ ràng. Cứng rắn cùng mềm mại va chạm, đối lập rõ ràng, rồi lại vẫn hài hòa.

“Sao đệ lại biết?”

Môi mềm, lại ngọt, non non mọng mọng, nhịn được mới là lạ.

“Ta đi thư phòng, chàng xem ta tìm được gì nè!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31