Phế Hậu Xoay Người Ký
Hồi Sênh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98
“Kỳ lạ?”
“Bệ hạ…”
Mắt thấy thị vệ bên ngoài đãchuẩn bị tiến đến cưỡng ép kéo Cố Vân Tiệnđi, Nàng thẳng lưng, chậm rãi bước đến giữa điện hành lễ,
“Trẫm không muốn gặp lại nàng ta, để nàng ta đi đi!”
D·ụ·c Chiêu thầm thấy bồn chồn. Nhìn dáng vẻ của Hoàng đế, quả nhiên là hết sức cao hứng. Cố Vân Tiện bây giờ đã được sủng ái như thế, nếu lại có thêm hài tử, thì chẳng phải là muốn vượt lên đầu mình sao!
Việc nàng không thể mang thai đã đả kích hắn rất nhiều, bây giờ lại thêm việc này, thật sự khiến hắn khó màchấp nhận được.
Những việc từng trải qua trong giai đoạn cầu tựđó đã mang đến cho nàngsựnỗi đau xót quá lớn, cho nên sau khi được sống lại, nàng cũng không muốn tiếp tục làm những chuyện như thế.
Linh Thục viện suy nghĩ một chút,
“Ấp a ấp úng làm cái gì? Trẫm đang hỏi ngươi đó.”
Hạ Phương hoa lại chợt nghĩ tới một chuyện,
D·ụ·c Chiêu nghi vừa dứt lời, Hoàng đếlại ném một cái chén tới. Nàng ta giật mình kêu lên, sắc mặt thiếu chút nữa cũng trở nên trắng bệch như hắn.
“Tathấycơn giận lúc ấy củabệ hạcũng không nhỏ, mặt cũng trắng bệch, lại không chịu để choThái y chẩn trị, trực tiếp quay vềNghi Nguyênđiện, không biết tình huống hiện giờra sao.Chẳng quacho dù bệ hạ ở bên kia như thế nào thì Cố Vân Tiện lúc này xem như đã hoàn toàn rơi đài. Cục u trong lòng lớn đến như thế, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha thứ choả.”
Minh Tu nghi nói,
“Chiêu Nghi nương nương nói rất có lý.”
Nỗi vui sướng vừa dâng lên trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.
“Không biếtphảinói thế nào nên không nói?”
Đôi môi nàng khẽ nhếch, không phản bác.
“Tại sao lại có chuyện như vậy!”
“Được,được lắm. Xem ra nàng rất quyết tâm.”
Hắn nhớ đến mấy tháng trước, Nguyệt nương đã từng nói, nữ tử lúc có thai tính tình sẽ trở nên thất thường. Có lẽ, vì nguyên nhân này mà Vân Nương mớilạnh nhạtvới hắn. Có lẽ không phải nàng đang cố ý chọc giận hắn, mà chỉ là do bản thân không khống chế được
Cao Lâm lại một lần nữa chạm vào cổ tay Cố Vân Tiện, sau khi cau mày nửa ngày, ông ta khẽhít vào một hơi.
“Lời này của ngươi, là có ý gì?”
Cố Vân Tiện nhìn dáng vẻ nhắm mắt trầm tư của thái y, tâm tình cũng không tránh khỏi nỗi thấp thỏm.
“Nương nương?”
Hay hắn cảm thấy, bản thân là một người đáng để tín nhiệm, đáng để phó thác, nàng đáng lẽ phảiđemtính mệnh của mình và người nhà phó thác vàotay hắn một cách vô điều kiện?
Các phi tần trong điện dần dần tiêu hóa được chuyện này, bắt đầu ngộ ra ẩn ý được che giấubên trong tin tức vừa rồi. Không có gì ngạc nhiên,trong mắtđa số người đềuđể lộ vài phần kinh hỉ.
“Nghe Tu nghi nương nương nói vậy,lẽ nào thực sựhi vọng thần thiếp sớm có thai?”
“Việc này là hiển nhiên.”
“Khởi bẩm bệ hạ, Sung nghi nương nương… Không hề mang thai…”
Nhưng làm hắn thất vọng chính là từ đầu đến cuối, Vân nương đều im lặng không nói, đối với cuộc đối thoại giữa hắn và Nguyệt Nương cũng không tỏ ra khác thường. Trong lúc tâm trạng của hắn càng ngày càng tệ, khi hắn đã gần như đứng ngồi không yên, lại chợt nghe được tin tức nàng có lẽ đã có thai.
Hắn bỗng cảm thấy thật bất lực.
Hoàng đế miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, không nói thêm gì nữa.
Liễu Thượng cung không biết nên nói với nàng thế nào mới tốt.
Tình cảnh này không thể không khiến mọi người cảm thán, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Hoàng đế lần đầu nghe đến sự việc xảy ra ở hội thưởng mai, không khỏi nhìn Cố Vân Tiện lần nữa.
Thần sắc Hoàng đế chợt thay đổi.
Hoàng đế có chút khẩn trương hỏi.
“Thượng cungđã nghe nói về sự việcxảyra lúc trưa, chắc hẳn cũng phát hiện ra vấn đề ở trong đó chứ?”
Minh Tu nghi cách đó không xa, thấy thế liền vội vàng hỏi, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bản cung mới không quan tâmNguyênSungnghi ngươicó thai hay không, bản cung chỉ quan tâm bệ hạ. Thái tử chính là nền tảng lập quốc, là mấu chốt đểcủng cốxã tắc.Trước đóSung nghitự tung tự tác, thậtlàích kỉđến cực điểm. Theo bản cung thấy, chỉ bằng việc này đã có thể khépngươivào đại tội khi quân!”
Cho dù người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền như D·ụ·c Chiêu nghi, sau khi nghe xong câu trả lời này cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
“Nhìn thần sắc của Cố muội muội, đoán chừng chính bản thân muội cũng mơ hồ. Chúng ta ở đây đoán cũng vô dụng. Bản cung nhớ Vịnh Tư điện có an bài một Thái y thường trú,không bằng truyền Thái y đó đến bắt mạch cho Cố muội muội đi.”
Hoàng đế hỏi.
“Ta cũng không thông minh như Kính nương đã nghĩ, cũng chỉ vừa biết vài ngày trước thôi.”
HẾT CHƯƠNG 98
Cố Vân Tiện có thai?
“Không có vịThái y nào đang điều trị cho thần thiếp.”
Không có câu trả lời.
Chuyện lớn như vậy, nànglại luôn giấu diếm hắn.
Minh Tu nghi cười không ngớt,
“Truyền đi.”
Nàng chợt nhớ tới bản thâncủa rất nhiều năm về trước. Khi đó nàng cô tịch sống ở thâm cung, khôngđược phu quân sủng ái, việc duy nhất trông cậy vào chính là có một đứa bé, để bầu bạn với nàng vượt qua quãng thời gian dàiđằng đẵng còn lại.
Cố Vân Tiện mỉm cười,
Cung nữ nghe lệnh đi ra ngoài. Cố Vân Tiện cúi đầu xuống, nhìn vào chiếc đĩangọc trước mặt,dường như có phần khó xử.
“Việc này…”
Hắn thầm nói với chính mình, nhất định là như vậy.
D·ụ·c Chiêu nghi cũng sốt ruột,
“Bệ hạ vốn đang tức giậnvớiCố Vân Tiện, ngay thời điểm này lại biết đượcảkhông chỉ không thể mang thai, mà còn gan to bằng trời giấugiếmviệc này nhiều năm. Ngươi cảm thấy bệ hạ cóthật sựtrở mặt vớiảhay không?”
Nàng ta nở nụ cười cóphần đắc ý,
Ròng rã hơn một năm, nàng vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật này, mỗi ngàyđều phải uống những chén thuốc vô cùng khó uống, còn thử hết các phương pháp cầu tựtừ khắp nơi.
“Ta váng đầu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ý thần thiếp là, thần thiếp không muốn có con. Thần thiếp cảm thấy căn bệnh này cũngchẳngcó gì quan trọng.”
Cố Vân Tiện không để ý đến Trang Quý cơ, chỉ nhìn cáiđĩa trên bàn trà không chớp mắt.
“Lúc trước thì không sao,ảvốn cũng không được sủng ái, không có con cũng là chuyện bình thường. Nhưng hai năm gần đây, thời gian bệ hạ dành choảnhiều hơn bất cứ ai, thế nhưngảvẫn không có bất kì tin tức nào.”
“Ngươi xem kỹ lại đi, chuyện như thế này há có thể nói bậy sao?”
“Rất có lí.”
Thế nhưng vẫn không có tác dụng. Cho dù cố gắng đến mức nào, nàng vẫn không thể có con.
“Tiết Trường Tùngrất trung thànhvới Cố Vân Tiện, nhưng cá tính củaông taquá đứng đắn thật thà. Dạng người như thế rất dễ dàng bị lợi dụng sơ hở. Chỉ cần chịu phí chút tâm tư, tin tức gì mà không tra ra được?”
“Là thật! Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không biết rõ.Nhưngmấy ngày nay bệ hạ chỉ cần ngheđếntên Cố Vân Tiện, thần sắc liền cóphần mấttự nhiên. Cho nên ta phỏng đoán, chắc là Cố Vân Tiện chọcgiận bệ hạ.”
Thái y nói cơ thểmình mang chứng hư hàn, khó mà có thai. Nhưng khó có thai cũng không phải là không thể có thai.
Cao Lâm lại run rẩy, rốt cuộc cũng liều mìnhnói ra,
“Thế nào?”
Rất nhiều chuyện cũ nghĩ lại mà sợ trong trí nhớ đều bị khơi dậy.
Quyết tâm muốn đối nghịch với hắn. Những ngày này, hắn thật là phí công lo lắng cho nàng.
“Nương nươngNgười…”
Làm cho nàng nhớ đến chính bản thân mình.
Nàng đã từngnghĩ rằng bản thân đãbuông bỏ hết mọi chuyệntrước kia, thế nhưng đến thời khắc này nàng mới biết được, cho dù có sống lại một đời thì những dấu vết kiếp trước vẫn tồn tại trong chính cơ thể nàng, vẫn còn có thể điều khiển cảm xúc của nàng.
Cố Vân Tiện nhìn những ánh mắt hoặc đồng tình hoặc thương hại của bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bực bội. Nàng vừa mới chịu một nỗi đau lớn trong cuộc đời, cảm xúc vô cùngbất ổn, phải kiềm chế bản thân lắm mới không phát tác ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ,mình thật sự…
D·ụ·c Chiêu nghi giống như đã ngộ ra được điều gì, thử dò xét,
Cố Vân Tiện không trả lời vấn đề của D·ụ·c Chiêu nghi, mà chỉ nhìn về phía Hoàng đế. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, dường như đang chờ nàng cho hắn một lời giải thích.
Xuất phát từ tâm lý khác nhau, tất cả mọi người trong điện đều giương mắt nhìn hắn,ai nấy cũng hồi hộp.
Tay hắn còn chưa đưa qua thì Cố Vân Tiện đột nhiên thu tay về.
Lại nghĩ đến một câu nói khác của Cao Lâm, hắn đè nén sự bực bội trong lòng,kiềm chế lại hỏi tiếp,
Nói đến đây, nàng ta lại có chút hoang mang nhíu mày,
Minh Tu nghi gật đầu,
TrongVịnh Tư điện, Linh Thục viện nhíu chặt mày, nhìn Minh Tu nghi đang ở đối diện.
“Nô tỳ đã nghe nóisự việc giữa trưa ở Vịnh Tưđiệnnô tỳ đã nghe nói.”
Đến lúc này thì sao D·ụ·c Chiêu nghi có thể khônghiểu Hoàng đế đang tức giận với Cố Vân Tiện, nàng takhông kiềm được cơn giận,nói:
“Ta vì vở kịch giữa trưa nay mà phí hết tâm tư. Kính nương ngươi không biết, mấy ngày nay bệ hạ luôn ởVịnh Tưđiện. Lúc ta ở cùngbệ hạcũng phát hiện ra, bệ hạ và Cố Vân Tiện, hẳn là đang có chút mâu thuẫn.”
“Xử lí cái gì, để nàngtađi!”
Nàng ấy nhẹ giọng kêu.
“Lời này của Cố muội muội… Là ý gì?”
Một chữ nặng tựa ngàn cân.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Cao Lâm, gằn từng chữ.
Hoàng đế nhìn thần sắc này của nàng, trong lòng dâng lên sự dịu dàng. Từ khi hắn phất tay áo bỏ đi khỏi Lưu Du điện mấy ngày trước, thìvẫn cảm thấy giận dữ với Cố Vân Tiện. Hắn thật sự không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, lúc nóng lúc lạnh, rất khó hiểu. Nhưng điều làm cho hắn càng tức giận hơn là, hắn lại vì chuyện này mà để trong lòng, còn Cố Vân Tiện bên kia lại chẳng bị ảnh hưởng.
Chỉ có vậy mà đã khiến hắn dùng ánh mắt thất vọng thế này nhìn nàng? Giống như nàng đã phạm phải một sai lầm tày trời nào đó vậy.
Cao Lâm muốn nói rồi lại thôi.
Nàng nhớ lại từ lúc bản thân nói ra câu kia,thì sắc mặt của Hoàng đế đã trắng bệch chỉ trong nháy mắt. Một khắc đó, nét mặt của hắn thậm chí còn mang theo vài phần bi thương, mấy phần mê man.
Minh Tu nghi khoan thai nói,
“Chuyện này, Cố muội muội đã biết từ trước?”
Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, thì Cao Lâm chợt “a” lên một tiếng.
Nếu như ở trước mặt nàng, mìnhthân mật với Nguyệt Nương thì nàng sẽ có phản ứng gì?
“Nàngtamột mực giấugiếm,liên lụy bệ hạ đã nhiều năm như vậy cũng không có con trai trưởng.Đúng là chỉ lo cho tiền đồ của mình, còn những việc khác thìmặc kệhết!”
Nàng có vẻ nhẹ nhõm, chuyển chủ đề một cách tự nhiên,
Âm thanh chiếc chén bị ném vỡ xuống đất vang lên một cách nặng nề.
Thái y rất nhanh đã đi theo cung nữ đến. Cố Vân Tiện quan sát, lập tức nhận raông ta chính là Cao Lâm – Thái y phụ trách chăm sóc long thaicho Minh Tu nghi.
Tuy trong lòng lo nghĩ, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì sự trấn định. Nàng ta hít thật sâu, ép bản thân mình cười một cái, làmkẻchủ trì đại cục,
“Thần thiếp cảm thấy, chính là bởi vì việc lớn như thế, nên Sungnghinương nương không biết nên mở lời thế nào…”
“Mồ hôi trên tránNgười cũng chảy hết rồi, vẫn là đểThái yxemmột chút! Long thểmớiquan trọng!”
Cao Lâmdường như bị nàng ta dọa sợ, run run rẩy rẩy lại đến xem mạch tượng của Cố Vân Tiện.
Vừa nghĩ vậy, trong lònghọ đều xuất hiệnchút cảm giác hơn người. Bây giờCố Vân Tiện lại được sủng áithì đã sao, cả đời này, nàng ta đã bị định sẵn đến già cũng không thể có con rồi.
“Cao Lâm, ngươi còn ngây ngốc ở đó làm cái gì! Còn không mau đến xem!”
Trong lòng hắn có lẽ vẫn cảm thấy chuyện này là nàng có lỗi với hắn, là nàng nên tạ lỗi với hắn.
“MinhTu nghi.”
Hoàng đế nghe được câu trả lời này, có phầnkhông muốn tin, bèn hỏi một câu,
Nếu như lúc này nàng thật sự có con, có thể tính là đã thực hiện được tâm nguyện lúc trước không?
Cao Lâm ngập ngừng nói,
Bây giờ đổi thànhVân nương sao?
Cao Lâm đáp:
Liễu Thượng cung ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng,
Thành kính đến như vậy, đơn giản chỉ là khẩn cầu ông trời từ bi, ban cho nàng một đứa con.
Minh Tu nghi cười nói,
Ánh mắt D·ụ·c Chiêu nghi dừng trên bụng Cố Vân Tiện một chút rồi quay đầu nhìn sang Hoàng đế.
“Bệ hạ,Ngườisao thế?”
Chương 98
Cao Lâm liên tục vâng dạ, chạy chậm vài bước đến trước ngự tọa. Nhưng khi tay của ông ta vừa vươn đến thì liền bị Hoàng đế đẩy ra.
Không ai biết được, từ thời khắc Cao Lâm nói nàng không có khả năng có thai, lòng nàng bỗng nhiên chùng xuống.
Toàn thân Cao Lâm run rẩy, vội nói,
Hoàng đế sau khi nghe được âm thanh của Minh Tu nghi mới giật mình. Mặc dù y thuật của Cao Lâmso ra còn kém Ngự y của Thượng Dược cục, nhưng nếu để chẩn một hỉ mạch thì chắc chắn không phải là vấn đề. Huống chi vừa rồiông ta còn xem lâu đến vậy.
Liễu Thượng cung lần theo tiếng nói mà đi, liền thấy Cố Vân Tiện nằm trên giường quý phi, hai mắt mở to,lặng lẽ nhìn chiếc đèn cung đình vắt ngangở phía trên.
“Yên tâm, ta rất ổn.”
Thật lâu sau, ở một góc vắng mới có tiếng đáp lại, giọng điệu có phần bình thản,
Cố Vân Tiện trơ mắt nhìn ánh mắt Hoàng đế từ kinh ngạc mờ mịt biến thành thất vọng phẫn nộ,thầm cười lạnh một tiếng.
Cố Vân Tiện không nhìn nàng ta, ngược lại lại nhìn thẳng vào Hoàng đế, miệng lặp lại một cách rõ ràng từng câu từng chữ,
Bàn tay đặt trên bàn trà của Hoàng đế nắm chặt thành quyền.
Cố Vân Tiện bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Linh Thục viện nhìn nàng ta một lúc, khẽ hít một hơi,
“Vẫn là Kính nương ngươi hiểu ta nhất!”
Linh Thục việnkhẽ cười một tiếng,
Dù sao bây giờ nàng cũng không giống như lúc trước, mong mỏi một đứa con nối dõi.
“NguyênSungnghi – ngươicũng quá không hiểu chuyện rồi, chuyện lớn như thế lại một mực giấu diếm bệ hạ!”
Lynn có lời muốn nói: Chương này siêu cảm xúc, đọc đi đọc lại vẫn tan nát cõi lòng.
Hắn đã chịu tổn thất gì?
D·ụ·c Chiêu nghi thấy hai người đối chọi gay gắt, sợ cục diện trở nên quá mức khó coi,đành ra mặt dàn xếp,
Linh Thục viện hỏi,
Thấy Linh Thục viện không nói, cho rằng nàng ta không tin nên vội bổ sung,
Thật lâu về trước, tại thời điểm nàng vẫn còn là Hoàng hậu đã luôn sợ hãi. Sợ người khác biết được chuyện này, sợ từ đó sẽ trở thành trò cười trong miệng các cung nhân.
Cao Lâm trả lời, “Mạch tượng của Sung nghinương nương, có chút kì lạ…”
Nàng có lúc thì ôn nhu thân mật, lúc thì lạnh nhạt qua loa, còn vụng trộm giấugiếm hắn chuyện lớn như vậy.
Sau khiCao Lâm dập đầu hành lễ ở trong điện xong, ông ta liền quỳ xuống trước mặt Cố Vân Tiện.
“Thần xem mạch tượng của Sung nghi nương nương, phát giác thể chất người hư hàn, khó mà có thai được…”
Hắn dựa vào cái gì mà lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình?
Trang Quý cơgiải thích thay cho Cố Vân Tiện,
Cuối cùng nàng coi hắn là cái gì? Một tên hề có thể đùa bỡn trên tay sao?
Không thể mang thai, đối với một nữ nhân trong cung là chuyện đáng sợ đến mức nào, nhất là nàng đang gánh vác trách nhiệm sinh và dưỡng d·ụ·c con trai trưởngcủa Hoàng hậu. Nếu bị người khác biết được chuyện này, chỉ sợ ngay cả hậu vị nàng cũng không thể ngồi vững.
Sau khi nói xong một câukhông rõ ràng như vậy, hắn đột nhiên đè trán, huyết sắc trên môi nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Mấy ngày trước, suy đoán này mớiđược Minh Tu nghi nhắc đến, bây giờ một lần nữa được nhắc lại, đã khơi dậy sự nghi hoặc của mọi người.
Hắn bỗng nhớ đến Cảnh Phức Thù. Người phụ nữ kia cũng như vậy, lúc bắt đầu và lúc kết thúc, hoàn toàn là hai con người khác nhau. Ngay từ đầu hắnđã không hiểu rõ nàng ta.
“Nương nương, vì saoNgườilại phải làm như vậy?”
Cố Vân Tiện cười nhạt một tiếng,
Đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Cố Vân Tiện được sủng ái như thế đã khiến bọn họrất lo lắng, lo sợ một ngày nào đónàng sẽ lấy lại đượchậu vị. Nay bỗng nhiên lọt ra tin tức nàng không thể sinh con, đúng làtin vui từ trên trời rơi xuống.
Thất vọng? Hắn đangthất vọng cái gì chứ?
“Nguyên nhân dẫn tới nôn khan có rất nhiều, không chỉ khi có thai mới có. Bây giờ sắp đến năm mới, có thể làSung nghi nương nương ăn uống không được ngon miệng, dẫn đến dạ dày khó chịu…”
“Cho nên, ngươi cảm thấy đây là một cơ hội tốt?”
Người bởi vì không thể mang thai mà phải chịu nhiều áp lực là nàng, người vô số lần từ trong mơ khóc đến tỉnh giấc cũng là nàng.
Tất cảphi tần trong điện đều câm như hến, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Từ khi khai quốc đến nay đều lấy con trai trưởng làm trọng. Nếu không có con thì hi vọng phục vị của Cố Vân Tiện sẽ trở nên vô cùng mong manh. Chưa kể đến thái độ của Hoàng đế, riêng đám đại thần tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữkhông có khả năng sinh con lên làm Hoàng hậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có điều, cho dù miệng vết thương có thành sẹo, nhưng những ký ức máu me đó vẫn còn tồn tại.
Mặt Cố Vân Tiện không hề biểu lộ cảm xúc nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành quả duy nhất nàng đạt được sau khi hao tâm tổn sức suy tính chính là bí mật của nàng được giấu vô cùng chặt chẽ, không ai biết được. Nhưng việc này có ý nghĩa gì chứ? Cho dù có thể giữ kín được bí mật này, nàng vẫn mất đi hậu vị. Về sau, ngay cả mạng sống cũng không còn.
Minh Tu Nghi khó xử kêu một tiếng.
“Làm sao mà ngươi biết được?”
Cao Lâm dùng một chiếc khăn lụa đắp trên cổ tay nàng rồi mới đặt ngón tay lên.
“Cho nên, mấy ngày trước ngươi nói thân thể khó chịu, đểCao Lâmhồi cung lấy dược liệu, nhưng thật ra chỉ là cái cớ? Mục đích thật sự của ngươi là đểhắnông tavề Thái y cục tìm hiểu tin tức?”
Linh Thục viện gật đầu cười, dường như hết sức tán thưởng.
Minh Tu nghi thấy thế vội trấn an:
Còn chưa kịp đem ý nghĩ này cẩn thận cân nhắc thìmiệng nàng đã bật thốt ra câu này.
Biểu hiện về sau của Kính nương hơi kì lạ, mọi người có thể đoán được tâm tình hiện tại của nàng ta không…
Mối tình đầu dại khờ nhiều năm,yêu đến khổ sở không có kết quả, chung quy lại tâm nguyện của nàng rất khó để thực hiện.
Thật là nực cười.
Các phi tần trong điện đều mở to mắt nhìn nhau. Trang Quý cơ kinh ngạc nhìn Cố Vân Tiện, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin được.
“Bản cung thấyNguyênSungnghi ngươithật sự quá mức ỷ sủngmàkiêu!Nếubệ hạbởi vậy mà tổnhại long thể,bản cung nhất địnhsẽ xử lí theo cung quy! Người đâu, giam nàng ta lại cho bản cung!”
“Nương nương, ngài có thể hay không…”
Nàng rất muốn biết, nếu Hoàng đế nghe đượcmình không hề nguyện ý sinh con vì hắn, Hoàng đế sẽ có biểu lộ như thế nào.
Cố Vân Tiện không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế nàng đã bị tin tức này làm cho đầu óc choáng váng.
“Nương nương.”
Hôm nay Nguyệt nương mở yến thiết đãi mọi người, hắn vốn dĩ không muốn đến, nhưng lại nhớ rằng Nguyệt nương từng nói qua, Vân nương cũng sẽ đến dự. Bỗng nhiên hắn rất hiếu kì. Đã vài ngày không gặp, nàng bây giờ ra sao?
Trang Quý cơ lộ vẻ mừng rỡ, nhìn Cố Vân Tiện thấp giọng nói:
Cố Vân Tiện cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Minh Tu nghi,
Ngón tay của Linh Thục viện nắm chặt chén sứ.
Hết thảy những việc trước mắt thật giống như những cơn ác mộng kia lại tái diễn, làm chonàng thấy mâu thuẫn, thậm chí căm hận.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tâm trạng trở nên thông suốt. Cảm giác vui vẻ thậm chí còn vượt qua cảm giác mừng rỡ mà tin tức nàng có thai mang lại.
“Ngươi vừa nói mạch tượng của Sung nghicó chút kì lạ, là kì lạ ở chỗ nào?”
“To gan! Ai cho phép ngươitiến lên!”
Cố Vân Tiện đặt tay lên trán, khẽ thở dài,
“Kỳ thật cũng không quá khó khăn.”
“Thật sao ạ?”
Cao Lâm sững sờ, ngẩng đầu dò xét thần sắc Cố Vân Tiện,
Minh Tu nghi nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm nghị,
“Sao rồi?”
Lời tác giả: Vân Nương sau này nhất định sẽ xoay người! Nhưng cũng nên gặp phải chút khó khăn mà! Muaz! (*╯3╰)
“Cho nên, thậtrangươi đã sớm biết Cố Vân Tiện mắc chứng hưhàn?”
“Bệ hạ đừng nóng vội, để Thái y cẩn thận chẩn bệnh. Tìm được vấn đề mới có biện pháp giải quyết được.”
Hoàng đế giận dữ nói,
Hoàng đế vẫn nhìn Cố Vân Tiện, nghe vậy loạn xạ gật đầu,
Minh Tu nghi phụ họa,
“Sức khỏe củaCố Vân Tiện đều doTiếtTrường Tùng chăm sóc, muốn tra ra chân tướng, đương nhiên phải đến tìmông ta.”
“Tỷ tỷ…”
Bà thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, không phải xám như tro tàn màA Từ vừa đoán, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.
Ông ta nói rất quả quyếtnhưng trên mặt Hoàng đế vẫn còn sự hoài nghi, làm Cao Lâm có chút không biết phải làm sao.
“Cút!”
Cao Lâm cung kính nói.
Hoàng đế chống một tay lên bàn trà,nhíu chặt mày, không nói lời nào.
“Nhưng màta thậtsựkhông nghĩ tớiCố Vân Tiệnlại không muốn có con. Không muốn cũng coi như xong đi, lại còn nói ra trước mặt bệ hạ. Ngươi nóixemrốt cuộcảđang nghĩ gì trong đầu vậy?”
Minh Tu nghitrông hắn có vẻ thống khổ, vội đến rối lên,
Cố Vân Tiện nhìn ông ta một cái, chậm rãi đưa tay phải ra, đặt cổ tay trên gối trắng.
Minh Tu nghi nói,
* * * * *
Chuyện này đúng là đã nằm ngoài dự liệu của Khương Nguyệt Thường. Ban đầu, nàng ta chỉ lên kế hoạch lợi dụng hai tội không con và lừa gạt quân vương để bệ hạ chán ghét Cố Vân Tiện, ai ngờ Cố Vân Tiệnlại tự tìm đường c·h·ế·t, khiến cho bệ hạ căm hận.Được cái cũng may ả gây chuyện như vậy, hiệu quả còn vượt xa dự tính của nàng ta rất nhiều.
“Sungnghi nương nương người… Người căn bản không có khả năng có thai!”
“Trong lòng ta nghi ngờ, nên hôm thưởng mai kia tận lực dùng lờinói dò xét một chút. Phản ứng đó củaCố Vân Tiệnmới hoàn toàn khơi gợi lên lòng hiếu kì của ta.”
Trong lòng Cố Vân Tiện rất chán ghét. Khương Nguyệt Thường lúc này tự nhiên có thể đường hoàng chỉ trích mình, nhưng nàng ta chắc chắn cũng biết, nếu đổi chỗ lại với nhau,Khương Nguyệt Thường tuyệt đối không có khả năng nói chuyện này cho người khác.
Trông Hoàng đế có chút sững sờ, dường như hoàn toàn không hề nghĩ đến tình huống như thế. Hắn nhìn gương mặt của Cố Vân Tiện, lại nhìn lên bụng nàng, trong mắt chậm rãi hiện lên nét mừng rỡ.
Nàng cảm thấy, cho dù chỉ là vì để nhìn thấy một biểu lộ thế kia dù chỉ trong chớp mắt, thì về sau có phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ cũng đáng.
“Phải.”
Minh Tu nghi trừng mắt nhìn Cao Lâm, lên giọng,
Cặp mi thanh tú của Minh Tu nghi cau lại,
“Taở trong này.”
Chẳng lẽ hắn cho rằng,mình sẽ nói chuyện này cho hắn biết?
Đầu hắn đau như muốn nứt ra, dùng hết khí lực toàn thân mới nặn ra được một chữ từ trong kẽ răng, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bệ hạ…”
Bà trầm mặc một lát mới đáp,
Trong lòng Hoàng đế lúc này đang nén giận, lại nhìn thấy bộ dáng này của Cao Lâm thì không khỏi càng thêm nổi nóng,
Trên mặt Hoàng đế phảng phất như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho ai nhìn thoáng qua thì toàn thân cũngphát run. Hắn yên lặng nhìn Cố Vân Tiện, thật lâu sau mớicười lạnh rồi gật đầu không ngừng,
“Nói.”
Cố Vân Tiện không rõ cảm giác trong lòng mình hiện giờ là thất vọng hay vui mừng.
D·ụ·c Chiêu nghi nhìn thấy Hoàng đế như vậy, càng chắc chắn hơn suy nghĩ trong lòng. Bây giờ Hoàng đế đối với Cố thị đã không còn như xưa. Người chẳng bận tâm đến chuyện gì như bệ hạ,nay lại liên tiếp vì nàng ta mà để lộ cảm xúc. Quả nhiên là tâm phúc tai hại.
“Bệ hạ bảo trọng long thể. Thầnthiếpcáo lui.”
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Liễu Thượng cung đang lo lắng không thôi rốt cuộc cũng nhịn không được đẩy cửa bước vào, thăm dò hỏi một tiếng,
Nếu Vân Nương không có thai, thì nguyên nhân chuyện nàng buồn vui thấtthường mà hắn vừa nghĩ ra ban nãy không được thành lập.
Phụ nữ trong cung nguyện ý sinh con cho hắn, xa không nói, còn Minh Tu nghi đang mang trong bụng một đứa.
“Nương nương,Người không sao chứ?”
Rốt cuộc, trên người nàngcòn giấu bao nhiêu bí mật nữa?
Minh Tu nghi lúc này sao có thể sợ nàng, nghe vậy không khách khí chút nào đáp trả,
Hoàng đế không để ý đến họ, chỉ khó khăn th* d*c một hơi, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Cố Vân Tiện.
Sau khi Cố Vân Tiện từ bên đó trở về đã đuổi hết cung nhân ra ngoài, nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp.
Như đã rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Trước đó nàng vốn đang bị thất sủng, lại thêm tội danh không con, chỉ sợ lập tức sẽ bị phế. Nàng giấu giếmchuyện này, chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân mình.
“Tachẳng qua chỉvìchính mình đang mang thai, suy tính thay cho con nên đã điểm qua những phi tần từng mang thai một lần.Vậy nên mới chợtphát hiện ra, Cố thị đã hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy, thế nhưng đến nay vẫn chưa từng mang thai…”
Cố Vân Tiện gật đầu,
Cao Lâm xoay người, quỳ xuống hướng về phía Hoàng đế một cách kính sợ,
Giống như ngày hôm nay,thân thể bệnh tật bị vạch trần trước mặt mọi người, thực ra kiếp trước nàng đã từng mơ thấy vô số lần về tình huống này, mà lần nào cũng phải tỉnh dậy trong nỗi kinh hãi.
“Nói cách khác, chuyện hôm nay, ngay từ đầu đều đã nằm trong kế hoạch của ngươi?”
“Cũng không phải đã sớm biết.”
Chuyện xảy ra ở Vịnh Tư điện vào giữa trưa rất nhanh đã truyền ra ngoài. Ai cũng không ngờ tới, một bữa yến tiệc tốt đẹp lại biến thành một vở kịch như vậy, không khỏi líu lưỡi. Càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn chính là, bệ hạ từ trước đến nay vẫn luôn phong độ nhẹ nhàng lại nổi giận đến mức đập vỡ hai cái chén, mà Nguyên Sung nghi nương nương luôn luôn điềm đạm ôn hòalại dám ngỗ nghịch phạm thượng đến như vậy.
Là vìmình không thể có thai, nhưng vẫn một mực giấu giếmchuyện này với hắn?
“A… Mấy ngày trước Chiêu nghi nương nương mở hội thưởng mai, Sungnghi nương nương nói như chém đinh chặt sắt rằng mình không thểmang thai, ra là vì nguyên nhân này… Xem ra nương nương đã sớm biết việc này, chỉ là luôn giấu diếm mọi người mà thôi.”
“Ngươi xác định? Nếu không mang thai, vừa nãy tại sao lại nôn khan?”
Bởi vì ở gần đó, Minh Tu nghi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người Hoàng đế đột nhiên có hàn ý tản ra.
Dưới tình huống như vậy, hắn dựa vào đâu bắt nàng không được giấu giếm hắn bất cứ điều gì.
Thái độ hùng hổ dọa người của nàng ta,từng câu chữ đều là những lời quở trách không chút khách khí, trực tiếp chỉ việc Cố Vân Tiện giấu giếmnày là bất trung đối với Hoàng đế.
Nỗi căm hậntrong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, khiến cho nàng bỗng nhiên sinh ra một sự xúc động chí mạng.
Đạt được sự cổ vũ của tỷ muội tốt, Minh Tu nghi lại càng cao hứng hơn,
“Trước tiên khoan hãy nói đếnnhữngchuyệnnày.NếuCố muội muội đã sớm biết bản thân có bệnh,vậy có âm thầmtìm Thái ý chữa trị? LàTiết Thái ysao?”
Nàng ta hỏi những lời này cũng thuận lý thành chương. Đương nhiên,D·ụ·c Chiêu nghi tuyệt đối sẽ không cho rằng Cố Vân Tiện lại có thểmặc kệ bệnh tình của bản thân. Dưới cái nhìn của D·ụ·c Chiêu nghi, bất kỳ ai trong hậu cung nàyđều hi vọng bản thân có được một đứa con.
“Là ta nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lớn, đoán chừng sau này sẽ có rất nhiều phiền phức. Phải làm phiềnThượng cungcùng ta cẩn thậnứng phórồi.”
Nóicái gì mà cởi mở, rộng lượng hơn chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Cho nên,quả nhiên mọi chuyện là như vậy?
“Không sai. Sự việc hôm nay, tất cả đều do nàng ta an bài.”
“Cho nên hôm nay ta đặc biệt đãi yến, sau đó dùng lời nói dụ bệ hạ tới. Trong miếng cá của Cố Vân Tiện, ta đã đặc biệt bỏ thêm một gia vị tanh nồng, khiến cho người ăn vàosẽnôn ọe. Đợi đến khiảănrồi, ta lại dùng lời nói khơi gợi ra việcảcó khả năng đang mang thai, đến lúc đó mọi người chỉ lo chú ý việc này, còn ai quan tâm xem xét món ănkia nữa?”
Liễu Thượng cung thở dài một hơi,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.