Phế Hậu Xoay Người Ký
Hồi Sênh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97
Cố Vân Tiện thề thốt phủ nhận.
Nhìn về phía Minh Tu nghi, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt thấy trận tranh chấp này sắp kết thúc, Minh Tu nghi lại tỉ mỉ dò xét Cố Vân Tiện một chút, đột nhiên nói,
“Mấy ngày trước thần thiếp vừa cho Thái y bắt mạch, nếu đã mang thai thì sao lại không biết?”
“Bệ hạ phí tâm, thần thiếp cũng không yếu ớt như vậy!”
A Từ giễu cợt nói,
Hoàng đếđang có ý gì? Nàng cố ý đi chọc giận hắn, hắn vẫn chủ động bao che cho nàng, đến tột cùng là muốn làm gì?
Minh Tu nghi tỏ ra kinh hoảng,
Thần sắc Minh Tu nghi trở nên phức tạp,
Dưới ánh mắt của mọi người, Minh Tu nghi chậm rãi nói xong nửa câu sau,
* * * * *
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Nếu Hoàng đế đã nói như vậy, bản thân lại không hiểu rõ suy nghĩ của hắn, thì vẫn không nên “hành động khinh xuất”, mà cứ thuận theo lời hắn nói mà đi bước kế tiếp.
Cố Vân Tiện sửng sốt.
“Không có, thần thiếp rất thích.”
Minh Tu nghi cười hỏi.
“Đổi thành người khác, nào dám tùy hứng như vậy.”
* * * * *
“Thần thiếp làm sao dám?”
Ngày hai mươi chín tháng giêng, thân thể Minh Tu nghi khỏe mạnh, tạiVịnh Tư điện của mình thiết đãi tiểu yến, mời chư vị cung tần cùng đến chung vui.
Trang Quý cơ xưa nay luôn tôn trọng Linh Thục viện, thấy nàng ta lên tiếng, kính cẩn nghe theo:
D·ụ·c Chiêu nghi cười nhạt một tiếng, thay Minh Tu nghi giải thích cho mọi người,
“Tu nghi nương nương vì sao lại có suy nghĩ như thế? Đương nhiên lời bệ hạ nói là sự thật. Đúng là hôm qua thân thể thần thiếp khó chịu, cho nên không thể có mặt.”
Hoàng đế đưa tay đỡ Minh Tu nghi dậy,
Cố Vân Tiện cười khổ một tiếng,
“Nguyên Sungnghi sao vậy?”
“Nhìn thần sắc của NguyênSung nghi, chẳng lẽ việc bệ hạ nói hôm qua không phải là sự thật? Thực ra Nguyên Sungnghikhông hề bị bệnh?”
Thái Hà rót cho nàng một chén trà, nói,
, “Nô tỳ cảm thấy,có lẽtrong lòng bệ hạ cố gắng cho rằng, bệ hạ và người cãi nhau, là việc của hai người. Nếuđểngười khác xen vào,tính chất sự việc sẽ thay đổi.”
“Vâng, thần thiếp tuân mệnh.”
Cố Vân Tiện nói xong câu nói đó mới phản ứng được, là bản thân nhất thời xúc động, lời nói ra quá quả quyết.
“Vì sao đầu của con cá này không giống những con cá khác?”
“Thần thiếp lúc trước đúng là nôn ọe rất nhiều,nhưnggần đây đã tốt hơn nhiều, chỉ ăn một chút thịt cá thì sẽ không sao.”
Mãi cho đến khi vào trong điện, A Từ mới do do dự dự nói,
“Nghe Nguyệt nương nói như vậy, quả thật cũng giống đến mấy phần, chẳng lẽ…”
Ban đầu Cố Vân Tiện vốn muốn mượn cớ từ chối, ai ngờ lời còn chưa nói ra miệng, đã bị Tiểu Từ giành trước. Rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn đành nói,
“Vậy là tốt rồi.”
Nàng sững sờ, ngẩng đầu mới phát hiện Minh Tu nghi và Hoàng đế đều đang nhìn mình.
“Cái gọi là cá đầu kiếm, chính làmộtloài cá đặc sản của sông Thanh Lăng, bởi vì đầu cá cực giống bảo kiếm nên mới có cái tên như thế. Loại cá này chất thịt tươi non trơn mượt,vô cùngmỹ vị, lại thêm số lượng không nhiều, nên rất quý báu.”
“Buồn nôn?”
Khẩu khí của nàng ta quá mức ngạo mạn khinh thường, làm cho cung tần vừa lên tiếng có chút xấu hổ.
Hoàng đế vẫn không đến tìm nàng, nàng cũng không nghe được tin mình thất sủng.
“Nguyên Sungnghisao vậy? Không vui sao?”
“Nhất là Nguyên Sungnghi. Bệ hạ sủng ái nàng ấy như vậy, bây giờ đã bảy, tám ngày chưa gặp, nhất định là rất nhớ nàng.”
“Đây là cá đầu kiếm.Có lẽ trước đâymuội muộichưa từng nếm qua, cho nên sẽ cảm thấy kinh ngạc.”
Minh Tu nghi cười nói,
Thần sắc Cố Vân Tiện lãnh đạm,
“Trẫm còn tính nói, nếu nàng ăn không trôi cái này, thì nói dưới bếp làm món khác.”
“Có lẽ,bệ hạlo lắng nếu người khác biết bệ hạ giậnnương nương, thì sẽ khiến cho kẻ đócoi thường nương nương.”
“Trẫm cùng chư vị đại nhân nghị luận xong, nhớ đến Nguyệt Nương nàng mời chư vị ái phi đến chỗ này tụ hội, nên đến tham gia náo nhiệt. Nàng sẽ không ghét bỏ trẫm đúng không?”
Hiện tại Hoàng đế ngàn y trăm thuận với Minh Tu nghi như vậy, ý nghĩa đơn giản là cầu còn không được. Bàđã nhìn chặng đường trưởng thành của Hoàng đế, cũng coi như hiểu được tính tình của bệ hạ. Bây giờ thấy Ngườinhư vậy, bà thầm cảm thấybệ hạ làm như thế, có lẽ chính là vì di chuyển sự chú ý của mọi người.
“Bệ hạ hao tổn tâm trí tìm cá đầu kiếm, mọi người vì sao vẫn chưa động đũa nếm thử? Nếu để lạnh sẽ không còn ngon nữa đâu.”
Kéo dĩa lại gần một chút, hương vị thịt cá truyền đến trong mũi nàng. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc chính là, mùi vị kia không làm cho nàng thấy ngon mê người, ngược lại cảm thấy rất buồn nôn.
“Cách xa ngàn dặm, bệ hạ lại vì nương nương mà tìm đến, thật sự quá phí tâm tư.”
Chương 97
“Bệ hạ có thể đến, thần thiếp cao hứng còn không kịp. Dạo này thân thể thần thiếp khó chịu, làm hại bệ hạ không rảnh đến thăm những người khác, trong lòng thật sự băn khoăn. Hôm nay nhân cơ hội này, bệ hạ hãy cùng chư vị tỷ muội trò chuyệnthật vui,để tránhxa lạ.”
“Rêu rao như vậy, cũng không sợ vừa quay đầu đã từ trên cao ngã xuống, làm trò cười cho người khác.”
“Thần thiếp lúc nào nói là không muốn? Thần thiếp chỉ là cảm khái, bản thân không có được phúc phận tốt như Nguyên Sungnghithôi.”
“Nhưng nô tỳ nghe nói hỉ mạch thế này phải ở thời điểm nhất định mới biểu hiện ra. Mấy ngày trước tiểu thư không có, thì có thể mấy hôm nay sẽ có mà? Dù sao, biểu hiện của người, đúng là rất giống…”
* * * * *
Bản thân nàng vì sao tinh lực không tốt, thần sắc buông lỏng? Bởi vì nguyện vọng từ xưa đến nay của nàng đã đạt được, trong lòng quá mức nhẹ nhõm mà thôi, không có quan hệ gì đến việc mang thai hay không.
Người lợi dụng đứa con của Minh Tu nghi, để làm lý do cho hành vi bản thânkhông đến thăm Cố Vân Tiện, không đến mức khiến người khác hoài nghi.
Cố Vân Tiện nghe đoạn đối thoại của bọn họ, ánh mắt yên tĩnh gắp một đũa thịt cá, để vào trong dĩa ngọc.
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.
Liễu Thượng cung sớm biết nàng sẽ không tin, giờ phút này thấy phản ứng của nàng cũng chẳng hề bất ngờ, chỉnói
Vẻ mặt của Minh Tu nghi như được người khác hỏi trúng chỗ muốn nói,tỏ ra cao ngạo giải thích,
“Nô tỳ cảm thấy, chỉ là bệ hạ giận nương nương, lại không muốn để người khác biết, bệ hạ đang giận nương nương.”
* * * * *
D·ụ·c Chiêu nghi và Minh Tu nghi dẫn đầu hành lễ, thanh âm uyển chuyển.
Minh Tu nghi nghe Trang Quý cơ và Cố Vân Tiện một hỏi một đáp, đột nhiên nhướng mày cười một tiếng,
Minh Tu nghi lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
“Chẳng qua chodù bên kia bệ hạ không nói,mọi ngườichỉ cần thấy bệ hạ một thời gian dài không để ý đếnnương nương, cũng có thể đoán được.”
“Khônglẽlà có đi?”
Thiếp mời của Cố Vân Tiện đến từ một ngày trước, do chính tỳ nữ tâm phúc Tiểu Từ của Minh Tu nghi tự tay đưa đến.
Cố Vân Tiện mặc kệ nàng ấy.
Cố Vân Tiện đè nén sự nghi hoặc trong lòng xuống, cười nhạt một tiếng,
“Nếu nàng không yếu ớt, thì mấy ngày nay trẫm đang bồi ai?”
Cố Vân Tiện dùng khăn tay che miệng lại, hàm hồ giải thích,
Đầu lưỡi vừa chạm vào thịt cá, cỗ mùi tanh kia lập tức tràn ngập khoang miệng nàng. Nàng cảm thấy trong dạ dày buồn nôn đến dời sông lấp biển, hoàn toàn không có cách nào chịu được.
Ánh mắt Hoàng đế thuận theo đó nhìn về phía Cố Vân Tiện, đánh giá nàng một hồi, mới cười nhạt một tiếng,
“Hôm nay là hội thưởng mai của Chiêu Nghi nương nương, mọi người nên vui vẻtận hưởngmớiphải,đâu cần lời qua tiếng lại làm mất vui như vậy?”
Bởi vì không hiểu rõ Hoàng đế rốt cuộc đang suy nghĩ thế nào, nên Cố Vân Tiện vô cùng sầu muộn, cuối cùng vẫn là Liễu Thượng cung nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu Từ đưa tấm thiếp mời đỏ tía mạ vàng vào tay Thái Hà, quay sangthấy Cố Vân Tiện thì nói với vẻ chân thành,
Nghe Trang quý cơ nói xong,Cố Vân Tiện không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc.
Lại một lát sau, các phi tần khác đều lần lượt đến nơi. Rốt cuộc D·ụ·c Chiêu Nghi đi cùngCẩn Tàitửcũng đến.
Thanh âm kia mặc dù ôn nhu, nhưng Cố Vân Tiện lại nghe ra mấy phần ý tứ khác.
Nàng ấy rất bất bình,
Người bên ngoài không rõ nội tình, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như này, chỉ nghe ra như một lần trêu ghẹo. Cố Vân Tiện tránh ánh mắt của Hoàng đế, mỉm cười qua loa với người bên cạnh.
“Thần thiếp cũng hi vọng có được phúc khí của Tu Nghi nương nương, được ông trời chiếu cố, ban thưởng chothần thiếpmột nữ nhi.”
Mọi người nghe vậy nhao nhao nâng đũa, Hoàng đế cũng gắp một miếng để vào trong miệng, tinh tế nếm thử, nhịn không được nói,
Đang nói, bên ngoài lại truyền đến âm thanh thông báo,
Cố Vân Tiện cười nói,
Thần sắc của Trang Quý cơ đầy vẻ nghiêm nghị,
Hoàng đế cười nhíu mày,
Nở một nụ cười, nàng chữa cháy,
Minh Tu nghi cười cười,
Gò má Hạ Phương hoa cũng đỏ lên, rầu rĩ nói,
Để an toàn, chứng bệnh thân thể hư hàncủa nàng chỉ có Tiết Thái y và Liễu Thượng cung biết, ngay cả A Từ cũng không nói. Nghĩ đến nếu nàng ấy biết điều này, có lẽ sẽ không ôm sự mong đợi không thiết thực thế này.
“Chẳng lẽNguyên Sungnghi…”
“Cũng không biết Minh Tu nghi làm ra một màn như thế, là đang tính làm gì?”
“Bản cung muốn mở tiệc chiêu đã chư vị tỷ muội, đương nhiên làphải mang đến đồ quý rồi. Cá đầu kiếm dưới bếp cònnhiều, các vị muội muội cảm thấy dùng không tệ, khi về sẽ đưa mọi người thêm một chút.”
Nói đến đây, nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Cố Vân Tiện,ra vẻ áy náy,
Sau khi đã thưởng mai xong, Cố Vân Tiện từ chối thỉnh cầu của Trang Quý cơ muốn về cùng nàng, một mình mang cung nhân trở vềLưu Du điện.
Cố Vân Tiện nhíu mày,
Dừng một chút,
Hạ Phương hoa lập tức phản bác,
A Từ vẫn chưa từ bỏ ý định,
Nói rồi, nàng đem thịt cá bỏ vào trong miệng.
Tiểu Từ cười, đa tạ rồi cung kính lui ra ngoài.
“Trở về nói với nương nương của ngươi,ngày maibản cungnhất định sẽ đến.”
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Cố Vân Tiện trôi qua thậpphần thanh tĩnh.
Trang Quý cơ thản nhiên nói,
Cũng có cung tần da mặt dày, làm kẻ dưới có tinh thần khiêm tốn học hỏi thỉnh giáo,
“Nàngcó thai cũng đừng quỳ hành lễ, bảo trọng thân thể.”
Trang Quý cơ đọc thuộc lòng lễ nghi cung quy, lấy những thứ này đè người quả thực là hạ bút thành văn, giờ phút này chẳng quachỉ là mấy câu đã giáo huấn Hạ Phương hoa á khẩu không trả lời được.
“Chiếu theo lời nói củaThượng cung, ta còn phải cảm tạ Minh Tu nghi. Nhờ phúc của nàng ta, mới có thể giấu giếm được mấy ngày nay.”
Liễu Thượng cung có phần do dự nhưng rồi bà cũng nói ra,
“Đương nhiên là không phải.”
Vừa nói xong câu này, lại nhận được sự nịnh nọt không ngớt của mọi người.
“Bệ hạ lo lắng, không muốn thân thể Nguyên Sungnghiđã không tốt còn làm bản thân mình mệt mỏi, cho nên chuẩn choSung nghi nương nươngkhông phải đến dạ yến. Việc mà bệ hạ đã quyết định, còn đến phiên ngươi xen vào? Bản cung thấy ngươi chỉ là không biết tôn ti quý tiện, quy củ lễ phép.”
Liễu Thượng cung tự nhiên hiểu được ý của Cố Vân Tiện, nhưng suy nghĩ của bà lại hoàn toàn khác so với nàng.
Hoàng đế ngồi trên cao, Minh Tu nghi bầu bạn bên cạnh hắn, nhìn khay ngọc trước mặt, lại cười nói,
Mọi người tạ ơn đứng dậy, Hoàng đế tươi cười nhìn Minh Tu nghi, thanh âm đầy sự ôn nhu,
Chạm phải thần sắc không phân biệt được hỉ nộ của Hoàng đế, nàng miễn cưỡng cười một tiếng,
“Nguyên Sungnghiquả nhiên khác với chúng ta, bệnh vặt một chút thì liền dám vắng mặt tại dạ yến của bệ hạ.”
“Người bên ngoài không biết, chẳng lẽem cũng khôngbiết?Trước ngày rời cung đãmờiTiết thái yđến xem quanếu ta mang thai, chẳng lẽông ấylại không phát hiện được?”
Minh Tu nghi từng bị sẩy thai, nên đối với cái thai này đương nhiên rất khẩn trương. Để cho nàng ta an tâm, Hoàng đế còn cố ý phái một Thái y từ Hành cungquay về Hoàng cung, đi lấy một số dược liệu quý.
HẾT CHƯƠNG 97
“Lời này của Hạ Phươnghoa giống như là đang bất mãn với bệ hạ. Thế nào, chẳng lẽ ngươi từng ôm bệnh mà đến dự dạ yến, nên bất mãn trong lòng? Đã không muốn như vậy, thì cần gì phải miễn cưỡng bản thân?”
“Còn có thể thế nào? Gần đây danh tiếngcủa Minh Tu nghinhư mặt trời ban trưa, mời tất cả mọi người đến, nhìnTu nghi nương nươngxuân phong đắc ý đến thế nào thôi!”
Mọi người vội vàng đứng lên, đi đến trước điện.
“Tại saobệ hạlạiphải làm như vậy?”
“Không có, chỉ là cảm thấy có chút buồn nôn…”
Đuôi lông mày và khóe mắt của Minh Tu nghi ẩn chứa nét đắc ý, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cúi đầu phun thịt cá ra, nàng vịn bàn trà, bắt đầu nôn khan kịch liệt.
“Nàng không yếu ớt?”
“Cá đầu kiếm là sao?”
Hoàng đế nói,
“Có chỗnàokhông thoải mái sao? Lúc nãy vẫn còn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tuân mệnh.”
Dưới tình huống như vậy, Hoàng đế không đến thăm Cố Vân Tiện cũng trở nênvô cùng hợp lý. Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng là bị Minh Tu nghi đoạt mất sự chú ý, mà sẽ không nghĩ tới, dù cho không có chuyện này của Minh Tu nghi, Hoàng đế cũng sẽ không đếnchỗ của nàng.
Sau một lát, mọi người lần nữa ngồi vào vị trí.
“Thượng cungngài xác định, người ngài đang nói đến là bệ hạ?”
“Sông Thanh Lăng?Vậykhông phải là ở Thịnh Dương sao?”
Nói xong hắn nhìn về phía mọi người,
“Nương nương nhà nô tỳ mời Nguyên Sungnghingày đó nhất định phải đến dự, người sẽ ởVịnh Tư điệnđợi đại giá.”
“Chỉ là chút bệnh vặt, ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều rồi, sao dám làm phiền Chiêu Nghi nương nương?”
Linh Thục viện biết Hạ Phương Hoa là người Minh Tu nghi đề bạt, lo lắng Hạ Phương hoa không giữ được bình tĩnh nên bèn ra mặt, nói trước một bước,
Sau khi thưởng mai xong, màn đêm buông xuống, Minh Tu nghi đột nhiên nói thân thể khó chịu. Hoàng đế đêm hôm khuya khoắt từ điện Nghi Nguyên chạy đến, những ngày tiếp theo cũng một mực ở đó.
Cố Vân Tiện nghe hai thị nữ nghị luận, yên lặng uống một hớp trà.
Đám người lại sững sờ.
Giống Cố Vân Tiện, có cung tần cũng phát hiện ra thịt cá có chỗ đặc biệt như, kinh ngạc nói,
“Mọi ngườicũng đứng lên hết đi.”
Đúng như A Từ suy đoán, ngày hôm sau Minh Tu nghi quả nhiên rêu rao đến cực điểm,đồ ăn hay trái cây được chuẩn bị đều không phải là thứ người thường có thể được ăn.
Quả nhiên, Minh Tu Nghi nghe vậy thì dò xét nàng trong chốc lát, rồi nàng ta khẽ cười một tiếngquay đầu đi.
“Nô tỳ cảm thấy lời nói của Tu Nghi nương nương cũng cólý. Tiểu thư có muốn mờiThái y đến chẩn một chút?”
Giọng Hạ Phương hoa lành lạnh, mỉa mai nói,
“Thân thể muội muội đã tốt hơn chút nào chưa?Bảncung còn nói hôm nay dành chút thời gian qua thăm muội, thế mà ngược lại muội đã đến trước rồi.”
“Ngươichỉ là tòng Ngũ phẩm Phương Hoa, cũng xứng để đánh đồng với Nguyên Sungnghisao?”
D·ụ·c Chiêu nghi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Cố Vân Tiện,
“Bệ hạ giá lâm – “
“Bệ hạ…”
Hạ Phương hoa tỏ ra rất hâm mộ,
Nàng đã nói như vậy, người bên ngoài cũng hết nghi ngờ. Dù sao, trong lòng họ cũng không hi vọng Cố Vân Tiện có thai. Kết quả như bây giờ, quả thực là không còn gì tốt hơn.
Sau khi mọi người hành lễ, D·ụ·c Chiêu nghi nhìn về phía Cố Vân Tiện, cười nói:
“Đúng vậy. Đã nhiều ngày không gặp Vân Nương, trẫm rất nhớnàng ấy.”
Cố Vân Tiệncứ nhìn trân trân vào bà một lúc, bật cười nói,
Thái độ kịch liệt như vậy, thật sự có chút không bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bản cung thấy NguyênSungnghiso với trước đây có chút mệt mỏi, tinh thần buông lỏng, không lẽ là đang mang thai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.